Mục lục
Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này không phải trọng điểm là phía sau, mà là bốn chữ phía trước.

Bạch Đế không có hứng thú dùng Trần Trường Sinh cùng Dư Nhân để làm hỗn loạn cảm xúc của Thương Hành Chu.

Hắn rất thẳng thắng hoặc là nói, biểu lộ điểm mấu chốt của mình đối với Thương Hành Chu.

Nếu như Thương Hành Chu kiên trì muốn giết chết Ma Quân, như vậy Thương Hành Chu hôm nay có thể sẽ trọng thương, thậm chí chết đi.

Như vậy lúc này mới liên quan đến vấn đề Nhân tộc sẽ giao cho học sinh nào của hắn.

Vì sao Bạch Đế có lòng tin nói ra những lời như vậy?

Thương Hành Chu hiểu được, hết thảy đều đến từ Mục phu nhân mà bọn họ thủy chung không nhắc tới.

Nàng vẫn đứng ở đám mây, cũng không có ý tứ rời đi.

Vô luận từ góc độ nào đánh giá, Bạch Đế bị phản bội đều không thể tha thứ cho Mục phu nhân.

Nhưng Thương Hành Chu biết, Bạch Đế có thể thay đổi thái độ của mình bất cứ lúc nào, cho dù như vậy sẽ làm cho chính hắn rất ghê tởm.

"Có người sống, có người sẽ chết."

Thương Hành Chu nhìn Bạch Đế nói.

Đá xanh vỡ vụn, trên đường sinh ra một đạo khí lãng, chấn suy sụp một loạt mái hiên màu đen.

Vô số tầm mắt tập trung tới đây, nhìn thấy Thương Hành Chu, nhưng không nhìn thấy thân ảnh của Bạch Đế.

Bạch Đế đi tới trên mây.

Hắn cùng với Mục phu nhân lẳng lặng đối lập.

"Ngươi nói xong với Thương rồi ư?"

Mục phu nhân tựa như đang hỏi một chuyện nhỏ rất tầm thường.

Bạch Đế trả lời cũng rất tùy ý, nói: "Ma Quân sẽ sống."

Mục phu nhân nhìn về phương tây nói: "Có đôi khi ta cũng sẽ nhớ, hết thảy đến tột cùng là làm sao bắt đầu."

"Hoặc là chính bởi vì ngươi rất thích ngắm quê hương của mình? Hết thảy cũng đến từ lựa chọn của mình, tỷ như ba năm trước đây ngươi đã lựa chọn cái kia."

Bạch Đế nói: "Ta không ngờ một cuộc vợ chồng, ngươi lại thật sự muốn đưa ta vào chỗ chết."

Mục phu nhân vẻ mặt hờ hững nói: "Ta cả đời này chưa từng gặp ai dối trá như ngươi, đến lúc này rồi, còn nhắc tới chuyện đó ư."

Bạch Đế mỉm cười nói: "Chẳng lẽ không phải ngươi dùng lực lượng sóng biển để giam cầm lăng cung của ta sao?"

Mục phu nhân xoay người nhìn vào mắt của hắn nói: "Chẳng lẽ bế tử quan không phải là lựa chọn của ngươi sao?"

Bạch Đế không trả lời những lời này, hỏi: "Ngươi xác nhận ta còn sống khi nào?"

Mục phu nhân nói: "Đêm đó đại trưởng lão đã đi Lạc Tinh sơn mạch, khi trở về nói cảm giác được ý chí của ngươi."

Bạch Đế nói: "Chẳng lẽ không phải là ngươi yêu cầu hắn làm như vậy hay sao?"

Mục phu nhân nói: "Đây là hôn sự của Lạc Hành, cho dù ta muốn cầu hắn, hắn cũng dám không nghe mệnh lệnh của ngươi mà đáp ứng được."

"Ta không rõ ý của ngươi là sao."

Bạch Đế nói: "Nếu như ta nhớ không lầm, hẳn là hai năm trước hắn đã âm thầm đầu phục ngươi."

Mục phu nhân châm chọc nói: "Nếu như ta đoán không sai, đây là việc ba năm trước ngươi sắp đặt để hắn làm."

Vô số năm trước, toàn bộ đại lục đều cho rằng Bạch Đế cùng Mục phu nhân ân ái chí cực, là cặp vợ chồng Thánh Nhân mà thế nhân đều ca ngợi.

Ai có thể ngờ được, thì ra bọn họ chưa từng tín nhiệm, nếu nói ngươi lừa ta gạt, cũng chỉ là việc trong nhà mà thôi.

Bạch Đế hỏi: "Tại sao ngươi lại nghi ngờ hắn?"

Mục phu nhân đùa cợt nói: "Chỉ cần là người có mắt đều có thể nhận ra, hắn là con chó trung thành của ngươi, là tín đồ cuồng nhiệt của ngươi."

Không biết có phải đang nhớ lại thân ảnh như núi sụp đổ mới vừa rồi trước hoàng hay không, Bạch Đế trầm mặc thời gian rất lâu.

Nếu như đối với người khác mà nói, đây có lẽ là hối tiếc, có lẽ sầu não, có lẽ là tự trách.

Nhưng ở trong mắt Mục phu nhân, đây chính là làm bộ làm tịch vô sỉ làm người ta ghê tởm.

"Ở trước mặt ta ngươi cần gì giả bộ tư thái này nữa. Hai trăm năm, ngươi vẫn luôn muốn giết chết vị trưởng lão uy tín cao nhất, tư lịch già nhất này, muốn diệt trừ Tương tộc của hắn, chỉ bất quá bởi vì hắn cùng tộc nhân của hắn quá mức trung thành, ngươi thủy chung không tìm được cái cớ cùng lý do thích hợp, lần này thật vất vả lợi dụng sự trung thành của hắn để có thể dễ dàng giội mấy bồn nước bẩn, ngươi dĩ nhiên sẽ mau chóng giết hắn rồi."

Mục phu nhân trên mặt đùa cợt càng ngày càng đậm, nói: "Nói về ngươi cùng Thương Hành Chu đôi bạn quả thật rất giống nhau, thật là dối trá tới cực điểm. Hắn muốn giết chết học sinh của mình, lại không muốn ô uế tay của mình, cho nên mới muốn mượn tay của ta, mà ngươi cũng giống như thế."

Bạch Đế vẻ mặt không thay đổi, nói: "Ngươi đã biết ta còn sống, vì sao không ngăn cản ta đi ra ngoài?"

"Nếu như ngươi muốn ra, dĩ nhiên là có thể đi ra, nếu như ngươi không muốn ra, nói rõ là ngươi muốn xem kịch."

Mục phu nhân mặt không chút thay đổi nói: "Vợ chồng nhiều năm, chút tâm ý này vẫn còn hiểu được, ngươi thủy chung không chịu ra ngoài, chính là lặng yên đồng ý kế hoạch của ta, ngươi muốn xem ta cùng với Hắc Bào làm những chuyện này, chỉ là ta không rõ, tại sao ngươi lại ngăn cản ta động thủ đối với Trần Trường Sinh."

Đêm đó lực lượng từng để cho Trần Trường Sinh cảnh giác rồi lại nghĩ mãi không thông, bây giờ nhìn lại dĩ nhiên đến từ Bạch Đế.

Cũng chỉ có Bạch Đế mới có thể ở dưới tình huống không ra mặt, trực tiếp làm cho khuynh hướng của cả Yêu tộc thay đổi trong một đêm.

Mục phu nhân không cần Bạch Đế trả lời câu hỏi này, chính mình rất nhanh đã đoán ra kết quả.

"Nghĩ đến là ngươi biết Thương Hành Chu có thể xuất hiện bất cứ lúc nào."

Bạch Đế nói: "Không sai, ta vẫn còn đánh giá thấp quyết đoán cùng thủ đoạn của người bạn già này, không ngờ hắn lại mời Từ Hữu Dung hỗ trợ."

"Không có ai nguyện ý đánh sống đánh chết ở trên đài, để cho ngươi ở dưới đài thưởng thức trà đâu."

Mục phu nhân nhìn hắn cười lạnh nói: "Ta không muốn để cho ngươi tiếp tục xem đùa giỡn, Thương Hành Chu cũng không muốn, ai cũng muốn cho ngươi lên đài múa hát một phen."

Bạch Đế nói: "Ta cũng đánh giá thấp quyết tâm cùng nghị lực của Trần Trường Sinh."

Mục phu nhân nghĩ tới thân ảnh qua lại ở hoàng thành cùng Lạc Tinh sơn mạch đêm đó, lắc đầu.

Nàng cũng không ngờ tới, Trần Trường Sinh lại có năng lực hơn nữa có kiên nhẫn làm người ta kính sợ đến thế, dùng kiếm trận trong tay mài rách tòa cấm chế này.

Từ thời khắc ấy, Bạch Đế không thể nào tiếp tục sắm vai một vị quân vương đau khổ, bị giam cầm ngăn cách nữa.

Tất cả mâu thuẫn bộc phát ở thời khắc đó, toàn bộ câu chuyện có mở đầu, tất cả nhân vật kịch trên đài cũng hoá trang lên sân khấu.

Đây cũng là gặp chúng sanh.

Mục phu nhân nhìn hắn giễu cợt nói: "Mặc dù ngươi cuối cùng vẫn bị đôi thầy trò này ép phải đi ra ngoài như một thằng hề, nhưng ta sẽ không đồng tình với ngươi."

Bạch Đế bình tĩnh nói: "Ta không cần đồng tình."

"Vậy hắn thì sao?"

Mục phu nhân lấy tay khẽ vuốt bụng, nhìn Bạch Đế nói: "Con của ngươi cần được đồng tình chứ?"

Sinh mệnh nhỏ còn chưa kịp nhìn thấy thiên địa, nhìn thấy chúng sanh, nếu như cần được đồng tình, chỉ có thể là vì không cách nào nhìn thấy những thứ này.

Nói cách khác chính là chết non.

Bạch Đế tầm mắt rơi vào trên bụng Mục phu nhân.

Mục phu nhân bụng rất bằng phẳng.

"Ta Bạch Đế nhất tộc huyết mạch truyền thừa không dễ, thai nhi cần nuôi dưỡng năm năm, con nối dõi có thể nói là rất khó khăn."

Bạch Đế nhìn nàng bình tĩnh nói: "Nhưng chúng ta đã có Lạc Lạc."

Mục phu nhân quan sát ánh mắt của hắn nói: "Nàng cuối cùng chỉ là nữ nhi."

"Đây chính là sai lầm lớn nhất của ngươi, bởi vì ta cho tới bây giờ cũng không quan tâm nam nữ có gì khác biệt, tự nhiên không nghĩ muốn một đứa con trai. Ta thủy chung cũng không rõ, cách nhìn của người Đại Tây Châu các ngươi ở phương diện này rốt cuộc từ đâu mà tới."

Bạch Đế vẻ mặt càng ngày càng đùa cợt, ngôn ngữ càng ngày càng khắc bạc.

"Bởi vì nữ nhi phải lập gia đình, không thể dưỡng lão, hoặc là bởi vì nữ sinh hướng ngoại ư? Ngươi đến Bạch Đế thành ta nhiều năm như vậy, vẫn còn nghĩ tới nhà mẹ đẻ, cho tới bây giờ cũng không coi nơi này thành nhà mình, không có coi ta là người nhà của ngươi, đã như vậy, ngươi còn quan tâm cái gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK