Hiện tại huyết mạch cùng chân nguyên của Từ Hữu Dung cũng đã khô kiệt, vô cùng suy yếu, đừng bảo là chiến đấu, ngay cả bước đi đều không thể làm được. Cho nên, câu ngươi muốn chết phải không của nàng, chẳng những không có kiêu ngạo cao quý khí phách, ngược lại có chút buồn cười, dĩ nhiên, loại buồn cười này ở trong mắt Trần Trường Sinh càng giống khả ái hơn.
Hắn cười nói: "Nếu như ngươi không có bệnh, tại sao có thể có ý nghĩ hoang đường như thế."
Từ Hữu Dung cố gắng khống chế tâm tình, nói: "Ý nghĩ này hoang đường ở chỗ nào?"
Trần Trường Sinh nói: "Ta nói rồi, thế gian căn bản cũng không có người nào hoàn mỹ. Làm không hoàn mỹ, so với người khác kém hơn chút ít, sẽ phải sinh ra cảm giác hổ thẹn, chẳng lẽ điều này còn không hoang đường ư? Giáo Hoàng đại nhân tài nghệ chăm sóc hoa không bằng hoa tượng trong Bách Thảo Viên, hắn nên xấu hổ ư? Thánh Hậu nương nương châm pháp không tinh diệu bằng Vấn Thủy thành nữ công, nàng cũng có thể hổ thẹn hay sao?"
Từ Hữu Dung khẽ nhíu mày, nói: "Ta nói tới thái độ sống, chỉ có dùng thái độ như vậy mà sống, mới có thể trở nên càng thêm hoàn mỹ."
Trần Trường Sinh lắc đầu nói: "Ta không phải nói thái độ như thế không được, chẳng qua ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như như ngươi nói coi trọng chính là thái độ, như vậy chỉ cần chúng ta không ngừng cố gắng, không tới thời khắc tối hậu của cuộc đời, thì không thể nói chúng ta đã mất hết cơ hội, nếu thắng bại chưa phân, làm sao lại phải xấu hổ?"
"Về phần tự ti, vậy thì càng không." Hắn từ trong đống lửa lấy ra một khối rễ cây vừa nướng chín đưa cho nàng, đem khối thức ăn trong tay nàng đã hơi nguội đổi lại, tiếp tục nói: "Hiện tại không làm được, không có nghĩa sau này cũng không làm được, hơn nữa cho dù vẫn làm không được, vậy thì sao chứ? Cố gắng hẳn là khẩn cầu phát ra từ nội tâm, mà không phải là đem người khác ra so sánh để làm gì, chỉ cần thật sự cố gắng, như thế đã đủ rồi."
Từ Hữu Dung trầm mặc không nói, không biết suy nghĩ cái gì.
Trần Trường Sinh lại nói: "Ta cảm thấy nên nói cho ngươi hiểu rõ. Người khác hi vọng đối với chúng ta cũng không trọng yếu, tự chúng ta hi vọng điều gì mới chính thức trọng yếu, chẳng lẽ con người không phải sống vì mình hay sao?"
Từ Hữu Dung ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái.
Trần Trường Sinh hiểu được ý của nàng, nói: "Nên trách nhiệm cần gánh chịu dĩ nhiên phải gánh chịu, nhưng sống cần phải vì mình, hơn nữa cái sau hẳn là quan trọng hơn cái trước.”
Từ Hữu Dung suy nghĩ một chút, nói: "Ta vẫn không hiểu được."
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, cười nói: "Ta cũng chỉ thuận miệng nói một chút."
Trải qua cuộc nói chuyện này, hắn phát hiện thiếu nữ này tựa như con nhím trong rừng rậm, lúc nào cũng phòng bị chung quanh, dễ dàng tổn thương tới hoa hoa thảo thảo bên cạnh cùng với bàn tay mang theo thiện ý, vừa dễ dàng làm bị thương chính mình, có thể chính bởi vì như vậy, dưới bề ngoài bình tĩnh lạnh nhạt, thong dong cường đại, nàng lại nhạy cảm tinh tế như thế.
Hắn lúc trước nói hoàn mỹ chẳng qua là nói theo lời của nàng, trên thực tế chưa từng nghĩ tới, hắn cảm thấy phương thức suy nghĩ của nàng thật quái dị, cho nên mới cảm thấy nàng có bệnh - có người bình thường nào lại lấy hoàn mỹ làm làm mục tiêu sinh tồn, một khi phát hiện mình không cách nào làm được tuyệt đối hoàn mỹ, sẽ sinh ra châm chọc cùng tự ti chứ?
"Ngươi nói có chút đạo lý, có thể làm cho cuộc sống trở nên thoải mái hơn chút ít, nhưng nếu như..."
Từ Hữu Dung do dự một lát, thỉnh giáo nói: "Ta thuở nhỏ tiếp nhận giáo dục để cho ta không cách nào tiếp nhận quan điểm của người như ngươi, như vậy ta nên đối mặt loại áp lực này thế nào?"
Trần Trường Sinh chỉ vào rễ cây trong tay nàng, nói: "Thừa dịp còn nóng thì ăn trước, chúng ta chậm rãi hàn huyên một chút."
Từ Hữu Dung theo lời xé lớp vỏ ngoài của rễ cây, cùng với một đạo nhiệt khí, mùi thơm nhàn nhạt cũng nhẹ nhàng tỏa ra.
Trần Trường Sinh nói: "Đầu tiên chúng ta cần biết mình muốn làm cái gì nhất, mục đích sống là gì."
Nhìn ánh mắt của nàng, hắn vội vàng nói: "Đừng nói hai chữ hoàn mỹ kia nữa, hoàn mỹ là dùng để hình dung trình độ , cũng không phải là sự thật cụ thể."
Từ Hữu Dung suy nghĩ một lát, nói: "Ta muốn làm nhất chính là tu đạo."
"Vậy thì tu đạo." Hắn nói.
Từ Hữu Dung có chút mất hứng, nghĩ thầm ngươi đang muốn trêu chọc ta sao.
Trần Trường Sinh giải thích: "Trừ tu đạo, không cần nghĩ tới việc gì khác."
Từ Hữu Dung nói: "Nhưng những việc đó vẫn tồn tại."
Trần Trường Sinh nói: "Nhắm mắt lại chính là bóng đêm, không nhìn thế giới, thế giới sẽ không tồn tại."
Từ Hữu Dung nói: "Những lời nói duy tâm làm sao có thể thuyết phục chính mình, hơn nữa tu đạo cũng chỉ là thủ đoạn, cũng không phải là mục đích."
Trần Trường Sinh nhìn nàng, hồi tưởng đến những điều mình biết trên đoạn đường này, nói: "Nếu như ta không nhìn lầm, mục đích tu đạo của ngươi hẳn là... Trở nên mạnh hơn?"
Từ Hữu Dung nói: "Chỉ có cường đại, mới có thể gánh chịu được trách nhiệm."
Trần Trường Sinh có chút bất đắc dĩ nói: "Chúng ta có thể đem hai chữ trách nhiệm quên đi chốc lát được không."
Từ Hữu Dung chính sắc nói: "Nhất thời không dám quên."
Trần Trường Sinh nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy ta đề nghị trước khi ngươi chưabiến thành cường đại nhất, tạm thời quên đi mục tiêu này, đem toàn bộ tinh thần đặt vào tu đạo."
Từ Hữu Dung nói: "Không có mục tiêu, làm sao có thể kiên định bước đi?"
Trần Trường Sinh nói: "Như vậy chứng minh mục tiêu của ngươi không đủ kiên định, không thể rung chuyển, nếu mục tiêu đã xâm nhập vào trong máu trong ý thức của ngươi, cần gì lúc nào cũng phải nhắc nhở chính mình?"
Từ Hữu Dung suy nghĩ một chút, nói: "Có đạo lý... Vậy mục tiêu tu đạo của ngươi thì sao? Chẳng lẽ đã quên rồi?"
"Dĩ nhiên không quên." Trần Trường Sinh an tĩnh một lát, nói: "Ta cầu chính là trường sinh."
Hắn tu chính là thuận tâm ý, cầu chính là trường sinh đạo.
"Làm như vậy có ích lợi gì sao?" Từ Hữu Dung hỏi.
Trần Trường Sinh hiểu được nàng hỏi ý nghĩa tồn tại chứ không phải là lợi ích của mục tiêu, chứ không phải cầu trường sinh đạo có ích lợi gì.
Đối với chuyện này, thế gian chỉ có hắn mới có thể thực sự hiểu ích lợi ở nơi nào —— bởi vì mục tiêu hắn muốn theo đuổi, bản thân chính là áp lực rất lớn ——ám ảnh tử vong vẫn luôn bao phủ cuối con đường tu đạo của hắn, đang đợi hắn, hơn nữa càng ngày càng gần, nếu như hắn không học được cách quên đi chuyện này, chỉ sợ sớm đã biến thành người điên dưới áp lực kinh khủng đến thế.
Tại sao bắt đầu từ Tây Trữ trấn miếu cũ, hắn vẫn luôn tu thuận tâm ý? Bởi vì nếu như tâm ý không thông, hắn căn bản không thể nào sống một cách bình thường. Như thế nào mới có thể ở dưới áp lực kinh khủng như vậy, tâm ý thông thuận? Chỉ có thể quên đi, nhưng phải nhớ tới chính mình ý nghĩ lúc đầu, theo bản năng mà sống, chỉ có như thế, mới có thể bình tĩnh an vui.
Thanh âm của hắn không ngừng vang lên, rất bình tĩnh, nói chuyện không nhanh, ý tứ rất rõ ràng, gió tuyết ngoài miếu dù cuồng bạo thế nào, đều không thể ngăn chặn được.
Cửa miếu đã hỏng từ lâu, có gió rét hòa với tuyết nhẹ nhàng đi vào, đại đa số đều bị lửa trại ngăn trở, có chút rơi vào trên mặt của hắn, tựa như ánh lửa rơi vào trên mặt của hắn.
Gió rét cùng ánh lửa ấm áp hòa chung một chỗ, tạo thành một cơn gió mát.
Từ Hữu Dung lắng nghe rất chân thành, nhìn mặt của hắn, ánh mắt càng ngày càng sáng ngời.
Nam tử trẻ tuổi này tựa như đã trải qua toàn bộ thế sự, cũng không có vẻ người lớn trầm trầm, vẫn tinh thần phấn chấn mười phần, phảng phất một cơn gió mát, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Danh Sách Chương: