Mục lục
Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước chảy róc rách, bầu gỗ bồng bềnh, bồn thanh diệp vẫn không trở lại, bữa cơm tối nay vẫn đơn giản như cũ.

Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực ăn cơm so với bình thời nhanh hơn chút ít, đối với người trước mà nói, đây quả thật là chuyện rất hiếm thấy.

Bởi vậy có thể đoán được, tối nay bọn họ muốn xem hồ sơ, muốn thảo luận chuyện sẽ trọng yếu đến cỡ nào.

Trên bàn thức ăn đã được đưa đi, An Hoa đưa lên nước thanh kết để bọn họ súc miệng, còn có khăn nóng hổi dâng lên.

Ở trong góc thiên điện, hồ sơ chất như ngọn núi, mấy phần bọn họ cần xem đã được chọn lựa ra, sau đó sửa sang lại.

Bóng đêm thâm trầm, trong điện không một tiếng động, Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực nhìn hồ sơ trong tay, thời gian rất lâu cũng không nói gì.

Bọn họ cũng đã sớm biết được kết cục cuối cùng của trận chiến kia, chỉ bất quá có rất nhiều chi tiết lúc này mới được chứng kiến.

Không ai ngờ tới Tương Vương lại lặng yên không một tiếng động, bỏ rơi ba vạn quân sĩ trong hữu đại doanh của tây lộ quân, một thân một mình lẻn đến phụ cận đỉnh Nặc Nhật Lãng.

Thừa dịp Ma Soái cùng Vương Phá lưỡng bại câu thương, hắn từ dưới mặt trời nhảy ra ngoài, phát khởi lần công kích kiên quyết nhất của cuộc đời mình.

Nếu như lần đánh lén này có thể thành công, hắn tự ý rời quân doanh tự nhiên không tính là đại sự, hơn nữa hắn sẽ đạt được chiến công lớn nhất trong cuộc chiến tranh này cho đến hiện tại.

Vô luận Tương Vương muốn dùng phần chiến công này đổi lấy việc Trần Lưu Vương rời kinh, hoặc là miễn tử vinh quang, cũng là chuyện phi thường dễ dàng.

Có lẽ chính là nghĩ đến điểm này, Tương Vương mới có cử động mạo hiểm không hề sợ hãi như thế.

Tiếc nuối chính là, hắn vẫn đánh giá thấp thực lực của Ma Soái.

Vương Phá đã bị thương nặng, không cách nào xuất thủ nữa.

Ma Soái quả thật bị thương không nhẹ, nhưng không bị vầng mặt trời chói chan này đốt cháy.

Phiến bóng đêm trong sơn cốc kia ở thời khắc mấu chốt trở thành vũ khí của hắn.

Người thấy hình ảnh này, đều chấn kinh không nói thành lời.

Tương Vương không cam lòng như vậy mà đi, cho nên đánh lén biến thành cường công.

Ma Soái lấy đảo sơn liêu làm cái giá, thoát khỏi đỉnh Nặc Nhật Lãng.

Tương Vương đứng trên đỉnh đầu đảo sơn liêu đã chết, nhìn Ma Soái hướng phương bắc chạy trốn, lòng tin dâng lên, cho nên cường công biến thành đuổi giết.

Một lần đuổi bắt này kéo dài đến sáu trăm dặm, nhưng hắn vẫn không thể giết chết Ma Soái, bởi vì Hắc Bào ở nơi đó thiết lập một đạo trận pháp, còn có bốn vị ma tướng cao cấp đang chờ đợi hắn.

Nếu như không phải có Chưởng môn Ly sơn kịp thời chạy tới, Tương Vương có lẽ sẽ chết tại chỗ này.

Dù vậy, Tương Vương cùng Chưởng môn Ly sơn vẫn lâm vào vây giết.

Bỗng nhiên ngay lúc đó, có một con diều khổng lồ ở trong bầu trời bay tới.

...

...

Không ai biết Tiếu Trương có bị thương không, hiện tại đã đi nơi nào.

Tựa như không ai biết Chiết Tụ bây giờ đang ở nơi nào, đang làm những gì.

Có ít người đã quen chiến đấu một mình.

Khai chiến đến nay, một cuộc chiến rộng lớn mạnh mẽ nhất giữa các cường giả thần thánh, lúc đó đã kết thúc.

Ma tộc phương diện tử thương thảm trọng, bốn vị ma tướng cao cấp cuối cùng vây giết Tương Vương cùng Chưởng môn Ly sơn chỉ sống sót hai cái, còn tổn thất một vị thành viên nguyên lão hội cùng một vị vương công.

Nhân tộc phương diện không có cường giả nào chết đi, nhưng Mao Thu Vũ, Hoài Nhân đạo cô cũng bị trọng thương, thương thế của Chưởng môn Ly sơn càng nặng hơn.

Cẩu Hàn Thực nói: "Sư phụ lão nhân gia đã về Ly sơn dưỡng thương, còn lại các vị tiền bối cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian ngắn mới có thể tiến lên tiền tuyến."

Cường giả thần thánh rất khó bị giết chết, trừ phi là bị vây giết, hoặc là đối mặt với tồn tại cảnh giới cao hơn như Thiên Hải Thánh Hậu.

Nhưng thương thế quá nặng, cũng vẫn sẽ bị buộc phải dừng cước bộ, Vương Phá cũng là như thế.

Ở trong suy nghĩ của Trần Trường Sinh, đây chính là dụng ý của Hắc Bào.

Cho dù trả giá cực kỳ thảm trọng, hắn cũng muốn để cho thần thánh cường giả của Nhân tộc tạm thời mất đi lực chiến đấu, ít nhất ở trước trời đông giá rét, không cách nào toàn lực công kích.

Không có cường giả thần thánh, quân đội Nhân tộc đẩy mạnh tiến công sẽ phải chịu trở ngại thật lớn, cùng kế hoạch sớm định ra so sánh vốn sẽ chậm rất nhiều hành trình, nhưng cụ thể sẽ kéo dài bao lâu?

Thời điểm Nhân tộc quân đội thật sự đến dưới Tuyết Lão thành, bông tuyết phất phới đầy trời còn có thể cho bọn hắn bất cứ cơ hội nào hay sao?

Dùng tử vong của hai gã cường giả thần thánh cùng hai gã ma tướng cao cấp, để đổi lấy toàn cục kéo dài thêm nhiều ngày, loại quyết định này không phải người bình thường có thể có được.

Mỗi lần nghĩ đến điểm này, Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực đối với vị Ma Quân trẻ tuổi kia sinh ra cảnh giác, thậm chí mơ hồ sinh ra kính ý.

Đáng sợ nhất chính là Hắc Bào.

Từ thôi diễn đến xem, hắn hẳn là đã sớm tính toán rõ ràng tất cả chi tiết trong trận chiến giữa Ma Soái cùng Vương Phá.

Hắn tính được cường giả Nhân tộc sẽ có những ai xuất hiện, thậm chí tính đến Tương Vương sẽ tự tiện rời khỏi tây đại doanh.

Chỉ có thể nói hắn hiểu rõ lòng người đã đến trình độ vô cùng đáng sợ.

Nếu như chiến tranh trước sau trên đỉnh Nặc Nhật Lãng cứ như vậy kết thúc, Hắc Bào ít nhất có thể đối với chiến sự giai đoạn thứ hai tuyên cáo thắng lợi của mình.

Nhưng trên thực tế hắn lại thua cyiich.

Nhân tộc quân đội đột phá đạo phòng tuyến thứ hai của Ma tộc sớm hơn so với tưởng tượng.

Khi ngày hôm sau còn chưa hoàn toàn chấm dứt, ba tên kỵ binh phía trước nhất, cũng đã xa xa thấy được hình dáng của Tuyết Lão thành.

Bởi vì thời điểm cuộc chiến trên đỉnh Nặc Nhật Lãng tiến hành, trên chiến trường xuất hiện một chút biến hóa ngoài dự tính.

Người tối trọng yếu trong thắng bại chính là chủ soái quân đội loài người Hách Minh thần tướng.

Ai cũng cho là Hách Minh thần tướng đảm nhiệm chủ soái quân đội loài người là kết quả của việc thỏa hiệp chính trị, hoặc là Hoàng Đế Bệ Hạ cùng Giáo Hoàng đôi sư huynh đệ tâm huyết dâng trào mà đưa ra loạn mệnh.

Hơn nữa tựa như trận chiến tranh mấy trăm năm trước, tướng sĩ bình thường trừ huyền giáp trọng kỵ ra, tác dụng đối với thắng thua của chiến tranh cũng không lớn, trừ phi ngươi là Vương Chi Sách.

Nhưng Hách Minh thần tướng trong cuộc chiến tranh này làm ra tác dụng trọng yếu phi thường.

Ngày đó thời điểm chiến đấu tiến hành kịch liệt nhất, thảo nguyên mấy trăm dặm phương viên trước núi, toàn bộ đều là chiến trường của cường giả thần thánh.

Hách Minh thần tướng đem trung quân trướng xếp ở vị trí đứng đầu nhất, thấy thế nào cũng cũng không phải là quyết định sáng suốt, nhất là lúc này.

Các cường giả thần thánh chiến đấu, lực lượng dư ba kinh khủng đối với binh sĩ bình thường cũng sẽ mang đến thương tổn rất lớn.

Dựa vào trận pháp bảo vệ, ngăn cách khí tức của các cường giả thần thánh, các tướng sĩ hướng Ma tộc lang kỵ không ngừng tiến hành đánh trả, nhưng cục diện đã trở nên vô cùng nguy hiểm, gió lớn gào thét mà qua, giống như lưỡi lê vô hình, thỉnh thoảng xé rách lều trại, mang theo phi thạch, không biết bao nhiêu binh lính bị nện cho bể đầu chảy máu.

Trung quân trướng bị xé rách một đạo lỗ hổng thật lớn, bão cát càng không ngừng rót vào, đèn cầy cũng đã sớm dập tắt, chỉ có dạ minh châu còn đang tỏa ra quang minh, chiếu sáng bản vẽ mờ mờ, Hách Minh thần tướng nhìn chấm địa đồ, vẻ mặt trầm ổn chí cực, bình tĩnh ban bố từng đạo ra lệnh, sau đó lính liên lạc sẽ chạy như điên đi ra ngoài.

Ma tộc lang kỵ mỗi lần xung phong cũng sẽ cách trung quân trướng gần hơn một chút.

Một lần tiến công cuối cùng, con cự lang hình thể khổng lồ khoảng cách quân trướng chỉ có cự ly không tới hai dặm.

Diệp Tiểu Liên nhìn mặt Hách Minh thần tướng, ánh mắt có chút phức tạp.

Nàng đã nhiều lần đề nghị rút lui về phía sau, Hách Minh thần tướng lại thủy chung không đồng ý.

Càng làm nàng không giải thích được chính là, ở sau mỗi đạo mệnh lệnh, ngay cả thánh quang nỏ chịu trách nhiệm áp chế lang kỵ xung phong cũng trở nên thưa thớt rất nhiều.

Kiếm trận do hơn ba trăm đệ tử Nam Khê trai tạo thành, lúc này đang ở ngoài doanh.

Cho dù lang kỵ xông lên, thậm chí coi như là tên vương công Tuyết Lão thành ngoài doanh đang cùng sư thúc tổ đối chiến giết qua, nàng cũng có lòng tin có thể bảo vệ vị thần tướng này.

Vấn đề là đệ tử Nam Khê trai sẽ phải chết bao nhiêu?

Ngay ở thời điểm nàng nghĩ tới những vấn đề này, Hách Minh thần tướng đột nhiên hỏi một vấn đề.

Lúc ấy tất cả mọi người trong doanh trướng cảm thấy vấn đề này rất khó hiểu.

"Yêu tộc bình bắc doanh tới chỗ nào rồi?"

Một vị quan quân tham mưu ngây người, hồi đáp: "Ngày hôm trước báo, đã rời Thông Châu."

"Mới rời Thông Châu a."

Hách Minh thần tướng thở dài, lộ vẻ hết sức tiếc hận, nói: "Cách quá xa, vậy cũng chỉ có thể để tự chúng ta làm."

Diệp Tiểu Liên cảm thấy rất khó hiểu, nghĩ thầm cho dù Yêu tộc viện quân sớm tới, chẳng lẽ lúc này có thể xuất hiện cứu ngươi ư?

Câu chuyện mấy vạn kỵ binh từ trong hạp cốc giết ra, cuối cùng là chuyện xưa.

Trừ phi giống như Ma tộc, dùng mấy trăm năm thời gian thiết trí trận pháp lối đi, nếu không ở trong thế giới hồng ưng cùng yêu thứu tề bay, rất khó xuất hiện đánh lén như vậy.

"Chờ bọn hắn đánh xong, sẽ đến chúng ta."

Hách Minh thần tướng ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua đỉnh lều rách nát, rơi vào trong bầu trời.

Nơi đó khói đen nặng nề, thân ảnh khổng lồ ở bên trong như ẩn như hiện, kiếm quang sáng ngời, phảng phất đến từ thế giới khác.

Đó là thế giới của cường giả thần thánh.

Diệp Tiểu Liên vẫn không hiểu được ý tứ trong những lời của Hách Minh thần tướng.

Nàng trong vô thức nhìn về góc lều mờ mờ nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK