Tiết phu nhân là một vị phụ nhân rất có giáo dục, rất có lễ số, cho dù lúc này di thể phu quân của nàng còn bị ném ngoài điền dã bên quan đạo, nàng phải thừa nhận vô tận bi thống cùng nhục nhã, vẫn không mất lễ số, nhìn vị thanh niên cũng không quen biết này, nhẹ giọng nói: "Xin hỏi có chuyện gì không?"
Trần Trường Sinh từ trong đám người đi ra, đi tới trước người của nàng, tự nhiên có chuyện, chính là chuyện triều đình hiện tại không cho người ta làm: nhặt xác cho Tiết Tỉnh Xuyên.
Nghe câu trả lời của hắn, Tiết phu nhân có chút giật mình, tiếp theo sinh ra rất nhiều cảm động, nhưng lắc đầu, nụ cười mang theo thương cảm.
Mấy ngày qua, kinh đô có vẻ yên lặng như tờ, thật ra xuất hiện rất nhiều thanh âm kêu bất bình, chẳng qua những người đó tựa như đám binh sĩ đến từ Thông Châu quân phủ lúc này, đều bị trấn áp tàn khốc mà thôi.
Nàng không muốn người trẻ tuổi này gặp phải chuyện như thế.
Trần Trường Sinh còn chưa kịp nói gì, đã bị một đạo thanh âm lãnh lệ từ bên cạnh cắt đứt.
Người nói chuyện là chủ sự Hình bộ Thiên Hải Thịnh.
Hắn thấy người trẻ tuổi này không thèm để tâm đao kiếm sắc bén, từ trong đám người đi ra, nghe được đối thoại sau đó, cảm thấy rất buồn cười, dĩ nhiên, cũng rất tức giận.
Hắn không biết người trẻ tuổi này là ai, thấy viện phục trên thân mang theo phong độ của người trí thức, cho là học sinh Thanh Đằng Lục Viện bị nhiệt huyết làm cho choáng váng đầu óc như hai ngày trước.
"Bạn học của ngươi hiện tại có người bị đưa vào Chu ngục, có người bị đánh hơn mười roi, hiện tại đều bị giam trong học viện của mình."
Hắn lớn tiếng quát lên: "Không nghĩ tới, lại còn có người dám tới gây chuyện, chẳng lẽ mắt ngươi bị mù sao?"
Lúc này hai bên quan đạo, khắp nơi đều là kỵ binh của Thành Môn ty cùng với bộ khoái Hình bộ, một mảnh đông nghịt, có ít nhất mấy trăm người.
Lúc trước các binh sĩ đến từ Thông Châu quân phủ, nếu bàn về bản lĩnh, tự nhiên không kém, nhưng ở trước trận thế như vậy, căn bản không thể tạo nên gợn sóng gì, đã trọng thương ngã xuống đất.
Nếu như là một học sinh Thanh Đằng Lục Viện bình thường, nhìn hình ảnh như vậy, lại còn đứng ra, quả thật có chút vô cùng nhiệt huyết, thậm chí có thể nói là lỗ mãng.
Ở quan viên như Thiên Hải Thịnh xem ra, đệ tử như vậy, tự nhiên là mắt bị mù.
Trần Trường Sinh đã rất lâu chưa từng nghe những lời tương tự như vậy, kể từ sau mùa xuân năm ấy hắn tiến vào Quốc Giáo học viện.
Vô luận Thánh Hậu nương nương hay là Thiên Hải gia chủ, thậm chí ngay cả trên Hàn sơn gặp phải Ma Quân, có lẽ không thèm để ý đến hắn, cũng sẽ không khinh miệt như thế, dù sao thân phận địa vị của hắn đã bất đồng.
Hắn không kịp phản ứng, cho nên lộ vẻ có chút đần độn, trong mắt của Thiên Hải Thịnh, lại có vẻ như có chút quật cường.
Thiên Hải Thịnh không thích người quật cường, bởi vì cả đời của hắn chưa bao giờ dám quật cường, cho nên hắn càng thêm tức giận, cổ tay run lên.
Ba một tiếng giòn vang, roi trong tay của hắn phá gió thu, hướng trên mặt của Trần Trường Sinh rơi xuống.
Hắn cực kỳ tức giận, không có ý tứ nương tay, nhìn lực đạo của một roi này, nếu như đánh trúng, chỉ sợ trên mặt Trần Trường Sinh sẽ xuất hiện một vết máu sâu đậm.
Hơn nữa hắn không định chỉ đánh một roi, quyết định muốn đem học sinh trẻ tuổi này đánh đến phát khóc, đánh đến lăn lộn trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Nhìn hình ảnh này, trong đám người vang lên một trận kinh hô, Tiết phu nhân sắc mặt tuyết trắng, muốn kéo Trần Trường Sinh ra, nhưng làm sao kéo kịp.
Ở trong mắt dân chúng, Trần Trường Sinh bị sợ đến choáng váng, chỉ biết đứng nhìn roi da đánh xuống, làm sao phản ứng kịp đây?
Bỗng nhiên, tiếng roi trong trẻo biến mất.
Một mũi tên không biết từ nơi nào bắn tới, trực tiếp chặt đứt roi da trong tay Thiên Hải Thịnh!
Thiên Hải Thịnh nhìn roi da trong tay chỉ còn lại nửa đoạn, khiếp sợ không nói gì, hướng nơi xa nhìn lại.
Đúng lúc này, một mũi tên nữa cắm thẳng vào mắt trái của hắn, máu tươi tiêu tóe ra!
Một tiếng kêu bi thảm thống khổ từ trong miệng của hắn truyền ra.
Ngoài cửa thành hai bên quan đạo, khắp nơi đều là tiếng hét hoảng sợ ầm ĩ, tiếng bước chân trốn tránh của đám người, hỗn loạn tới cực điểm.
Trước đám người, Thiên Hải Thịnh ôm con mắt bị thương, đau đớn sắc mặt tái nhợt, cả người phát run, cầm trong tay nửa đoạn roi da càng không ngừng huy vũ, giống như đã phát điên.
Trần Trường Sinh đỡ cánh tay của Tiết phu nhân, lui về phía sau hai bước.
Hỗn loạn không duy trì quá lâu.
Phó tướng Thành Môn ty quát chói tai mấy tiếng, ra lệnh bộ khoái Hình bộ bất chấp nguy hiểm tiến lên, đem roi từ trong tay Thiên Hải Thịnh đoạt xuống, chuẩn bị trị thương cho hắn, đồng thời binh sĩ Thành Môn ty vây quanh nơi này, vô luận là dân chúng xem náo nhiệt, hay là binh lính Thông Châu quân phủ trọng thương khó chống, một người cũng không có khả năng rời khỏi.
Lại có kỵ binh từ khắp nơi tràn đến, cố gắng trong thời gian ngắn nhất tìm được người bắn tên.
Trần Trường Sinh cùng Tiết phu nhân đứng ở trên quan đạo, bốn phía trống rỗng , một người cũng không có.
Phó tướng Thành Môn ty ngồi trên lưng ngựa, nhìn Trần Trường Sinh, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Trần Trường Sinh nhìn hắn một cái, biết đối phương đã nhận ra thân phận của mình.
Nhưng mới vừa rồi hắn chỉ nhìn roi da của Thiên Hải Thịnh một cái, roi da bị chặt đứt, ngay sau đó, mắt của Thiên Hải Thịnh bị tên nỏ bắn mù.
Ở trong cảm giác của mọi người, hắn chính là ma quỷ, hoặc là thần tiên.
Binh sĩ Thành Môn ty tự nhiên cho rằng hắn là ma quỷ, nhìn chủ quan nhà mình, nhất thời trở nên vô cùng khẩn trương, không biết bao nhiêu đao kiếm ra khỏi vỏ, thiết thương lập tức đợi đâm.
Phó tướng Thành Môn ty sắc mặt rất khó nhìn, giơ tay ý bảo tất cả mọi người không nên cử động.
Tô Mặc Ngu cuối cùng từ trong đám người chen ra ngoài, nhìn hình tượng này, hơi thở phào nhẹ nhõm, nói: "May ngươi không có hành động thiếu suy nghĩ."
Phó tướng Thành Môn ty nói: "Hắn không nhận ra Trần viện trưởng, còn nói Trần viện trưởng mắt bị mù, đó chính là do hắn mắt mù, mù mắt cũng là đáng đời."
Trần Trường Sinh đương nhiên là danh nhân, nhưng người thực sự gặp hắn không phải quá nhiều, cho dù ở kinh đô cũng là như thế.
Chẳng qua vị Phó tướng này là thuộc hạ của Từ Thế Tích, tự nhiên có nhiều chú ý đối với Trần Trường Sinh cùng Quốc Giáo học viện, cho nên mới nhận ra.
Hắn nói với Trần Trường Sinh: "Nhưng ta phải nhắc nhở ngài, nếu như ngài kiên trì làm như vậy, thật sự..."
Trần Trường Sinh nói: "Ta cũng sẽ bị ghép án mưu phản ư?"
Phó tướng sắc mặt càng thêm khó coi, nghĩ thầm cho dù là Tương Vương, cũng không dám ghép tội danh như thế cho Giáo Hoàng tương lai.
"Chuyện này ty chức không thể làm chủ được."
...
...
Thành Môn ty chịu trách nhiệm trị an ở kinh đô, rất trọng yếu, có thể làm chủ ở chỗ này, tự nhiên là đại nhân vật được triều đình tín nhiệm , tư lịch sâu đậm.
Tỷ như từng rất được Thiên Hải Thánh Hậu tín nhiệm, hiện tại cũng được Tương Vương rất coi trọng, Đông Ngự thần tướng Từ Thế Tích.
Đám người đã bị đưa đến nơi xa, sau khi biết thân phận Trần Trường Sinh, Tiết phu nhân tinh thần vẫn có chút hoảng hốt được Tô Mặc Ngu đỡ đến bên cạnh nghỉ ngơi, trên quan đạo đích xác có rất ít người.
Đây là bởi vì Từ Thế Tích không muốn để cho cuộc hội thoại giữa mình và Trần Trường Sinh bị quá nhiều người nghe thấy.
Ba năm thời gian trôi qua, quan hệ giữa hắn cùng với Trần Trường Sinh đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Hắn hiện tại không cách nào lấy thân phận thế thúc để tự xưng nữa, cũng không có cách nào lấy uy nghiêm của thần tướng để áp chế đối phương, nếu như Trần Trường Sinh kiên trì mà nói, hắn thậm chí còn cần hành lễ với đối phương.
Đối với Từ Thế Tích mà nói, đây là chuyện hắn không cách nào tiếp nhận được.
"Đây là ý chỉ trong cung, cho dù là ngươi, cũng không thể làm trái."
Hắn nhìn Trần Trường Sinh lớn tiếng nói, sau đó vẻ mặt hơi hòa hoãn, nói tiếp: "Hơn nữa, ngươi quen biết Tiết Tỉnh Xuyên ư?"
Hôm nay chuyện này có vẻ như việc nhỏ, trên thực tế, đây là đại sự để tân triều lập uy.
Từ Thế Tích biết mình gặp phải phiền toái, hắn không rõ tại sao Trần Trường Sinh lại tìm mình gây phiền toái, chẳng lẽ hắn vẫn còn ôm hận chuyện năm đó, không muốn cho chính mình mặt mũi ư?
Hắn không muốn rơi vào tình cảnh như vậy, cho nên hắn cưỡng ép tức giận trong lòng, cố gắng dùng giọng ôn hòa để khuyên Trần Trường Sinh.
Ở Từ Thế Tích cùng với rất nhiều người nghĩ đến, Trần Trường Sinh cùng Tiết Tỉnh Xuyên cũng không quen thuộc, trước kia thậm chí vì vấn đề trận doanh, mơ hồ là địch, vì sao lại muốn làm như vậy.
"Ta không quen Tiết Tỉnh Xuyên." Trần Trường Sinh nhìn hắn nói: "Nhưng nghe nói ngài và hắn rất quen thuộc?"
Từ Thế Tích sắc mặt vô cùng khó coi.
Tiết Tỉnh Xuyên cùng hắn đều là đại quan trong quân đội được Thiên Hải Thánh Hậu tín nhiệm nhất, người trước được ủy thác Vũ Lâm quân, hắn thì dẫn dắt Thành Môn ty.
Hắn và Tiết Tỉnh Xuyên dĩ nhiên rất quen thuộc, không chỉ là đồng liêu, từng là đồng bào, càng là đồng đạo, là bạn bè với nhau.
Nếu như nói Trần Trường Sinh không quen Tiết Tỉnh Xuyên, không có nghĩa vụ cùng trách nhiệm liệm di thể cho Tiết Tỉnh Xuyên, như vậy hắn thì sao?
Trần Trường Sinh không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua chỉ nói theo ý nghĩ trong lòng, đã để cho Từ Thế Tích không còn lời nào để nói.
Qua thời gian rất lâu, hắn hít vào một hơi thật sâu, nói: "Đây là ý chỉ."
Trần Trường Sinh nói: "Nhưng không có đạo lý."
Từ Thế Tích lạnh giọng quát lên: "Ý chỉ chính là đạo lý lớn nhất trong thiên địa!"
Trần Trường Sinh lắc đầu nói: "Đói bụng muốn ăn cơm, mệt mỏi muốn đi ngủ, bị bệnh muốn uống thuốc, người đã chết, nên được đem chôn, những điều này mới là đạo lý lớn nhất."
Danh Sách Chương: