Gian viện này có diện tích rất nhỏ, phương viên chỉ hơn một trượng, nhưng vô cùng sạch sẽ, mặt đất phủ kín đá màu trắng, trong bãi đá trắng có một gốc thanh tùng, ở trong tường xám mái đen hiển lộ rõ vẻ thanh mỹ.
Bên ngoài tiểu viện là miếu thị giả thiên thụ của Tùng Đinh, rất thanh tĩnh, trừ hoàng hôn có hai lần vang lên tiếng chuông, không nghe thấy tiếng ồn ào gì khác nữa.
Có thể nói gian tiểu viện này là kiến trúc tốt nhất của Tùng Đinh, chỉ là không có bao nhiêu người biết đến nó mà thôi.
Hiên Viên Phá đi qua mặt đất trải đầy đá trắng, đi tới sàn gỗ trước cửa phòng ngồi xuống, cởi giày ra, thay một đôi tất trắng sạch sẽ.
Trước lúc vào nhà, hắn liếc nhìn đống củi bên cạnh cửa.
Đống củi không cao, nhưng sắp đặt rất chỉnh tề, nếu như cẩn thận quan sát, thậm chí có thể phát hiện, mỗi cây củi dài ngắn kích thước cơ hồ giống nhau như đúc.
Hiên Viên Phá trầm mặc một lát, đưa tay từ trong đống củi từ từ rút ra một cây thiết côn.
Cây thiết côn này không có góc cạnh gì, càng chưa nói tới sắc bén, nhìn thực sự tầm thường không có gì lạ.
Trên thực tế, nó là một thanh kiếm.
Vô luận Bách Khí bảng thay đổi thế nào, thanh kiếm này cũng chắc chắn được đưa vào mười vị trí đầu.
Ai có thể ngờ được, Sơn Hải kiếm trong truyền thuyết hôm nay đang ở trong một gian tiểu viện ở khu dân nghèo của Bạch Đế thành, còn bị chủ nhân của nó tùy ý cắm trong đống củi?
Mặc dù năm đó ở Quốc Giáo học viện thì đãi ngộ của nó cũng chẳng khác gì, còn phải thừa nhận khói dầu trong phòng bếp, thậm chí còn phải chịu trách nhiệm đi chọc than trong lò.
Hiên Viên Phá cầm thiết kiếm, đẩy cửa đi vào nhà.
Trong phòng diện tích cũng rất nhỏ, chỉ đặt một chiếc kỷ trà cùng mấy cái bồ đoàn, ở giữa là một cái cửa giấy, ngăn cách địa phương sinh hoạt hàng ngày.
Hiên Viên Phá nhìn cửa giấy, tay trái nắm thiết kiếm xiết chặt lại, hô hấp vẫn bình thản, nhưng vẻ mặt trở nên ngưng trọng vô cùng.
Cửa giấy rất mỏng, đừng bảo là dùng Sơn Hải kiếm, lấy thân thể cường tráng khôi ngô của hắn, chỉ cần thổi một hơi cũng có thể làm thủng rồi.
Hắn rốt cuộc đang cảnh giác cái gì? Thậm chí mơ hồ còn có điều sợ hãi?
Đột nhiên, một giọng nói từ bên kia cửa giấy truyền tới.
"Ta không biết ngươi là ai, nếu vừa vào tiểu viện đã có thể cảm giác được sự hiện hữu của chúng ta, nói vậy hẳn là người tu đạo, mời đi vào nói chuyện.”
Hiên Viên Phá không giật mình, nhìn cửa giấy trầm giọng nói: "Các ngươi là ai?"
...
...
Bên kia cửa giấy.
Bên trong phòng có chút u ám, chợt có ánh sáng phi liễn trong bầu trời xuyên qua cửa sổ rơi vào, lóe sáng một chớp mắt.
Trên tường còn vương chút máu, trong đó mơ hồ có chút màu vàng, nhưng đã không còn khí tức ba động.
Một vị đạo cô ngồi dựa vào tường, dung nhan thanh tú, không nhìn ra được số tuổi, thần sắc tràn đầy lệ khí, nhưng trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Một gã văn sĩ ngồi bên cạnh nàng, sắc mặt trắng nhợt, nhưng vẻ mặt bình tĩnh như thường.
Chính là Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích, nếu không phải là Mục phu nhân cần phải duy trì cấm chế ở không trung của Bạch Đế thành, Hắc Bào phải chịu trách nhiệm che đậy thiên cơ, bọn họ hôm nay khó lòng mà trốn ra được, dù vậy, bọn họ vẫn bị hai gã thiên sứ đả thương rất nặng, phải trả một cái giá không nhỏ.
Nghe Biệt Dạng Hồng nói, Vô Cùng Bích kinh sợ, nói: "Không mau giết hắn đi, còn để cho hắn đi vào làm gì!"
"Nếu là chủ nhân nơi đây, làm gì có đạo lý bị khách nhân từ chối ngoài cửa chứ."
Biệt Dạng Hồng nhìn đạo thân ảnh chiếu trên cửa giấy bình tĩnh nói: "Chúng ta không thể cử động, không cách nào nghênh đón, mời tiến vào đi."
...
...
Nghe hai câu này, Hiên Viên Phá trầm mặc một lát, cầm thiết kiếm tiến lên đẩy cửa giấy.
Hắn đầu tiên nhìn thấy chính là một đống tinh thạch, còn có hai tiểu tháp cùng với mấy khối linh mộc.
Rất rõ ràng đây là một loại trận pháp, có thể bảo đảm khí tức trong trận không bị phát tiết ra ngoài, sẽ không bị phát hiện.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn hai người ngồi dựa vào tường.
Không phải là theo số tuổi tăng trưởng, hùng hài tử của Quốc Giáo học viện trở nên tỉ mỉ hơn nhiều, mà bởi vì Bạch Đế thành hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hồng hà yêu vệ còn đang tìm kiếm khắp nơi, phi liễn còn đang phi hành trong bầu trời đêm, hắn phải cẩn thận một chút mới được.
Thấy tên đạo cô sắc mặt tái nhợt, cảnh giác bất an kia, Hiên Viên Phá ngây người.
Đợi lúc thấy chỗ cụt tay trên vai cùng máu tươi đầy người nàng, hắn không khỏi có chút hoảng hốt, nghĩ thầm đây chẳng lẽ chính là thiên đạo tuần hoàn ư?
Năm đó đêm ấy, đạo cô này đi tới kinh đô, hành hạ một con chó lang thang đến chết, bị Quan Bạch cản đường, cho nên nàng chém đứt một cánh tay của Quan Bạch.
Sau đó đạo cô này đi tới Quốc Giáo học viện phá tường đi vào, muốn giết hắn, chỉ vì muốn phát tiết tâm tình.
Nếu không phải có lá thư của Tô Ly, đêm đó hắn đã chết, Quốc Giáo học viện cũng sẽ tan biến.
Ở trong mắt của hắn lúc ấy, đạo cô này giống như ma quỷ, cường đại mà lãnh khốc.
Ai có thể ngờ được cách mấy năm gặp lại nhau lần nữa, đạo cô này đã bị thương nặng, cánh tay cũng đã mất...
Hiên Viên Phá không nói gì, nhìn về nam tử mặc quần áo văn sĩ kia.
Người này trên người không hề có vết thương, thậm chí ngay cả tro bụi cũng không có, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh.
Nhưng Hiên Viên Phá lại cảm thấy một đạo tử ý.
Rất rõ ràng người này bị thương còn nặng hơn, thương thế ẩn sâu trong thân thể.
Nghĩ tới đây, Hiên Viên Phá bỗng nhiên thương cảm .
Nếu đạo cô là Vô Cùng Bích, người này dĩ nhiên chính là Biệt Dạng Hồng.
Trên thế giới này có ai có thể làm cho Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích bị thương đến mức như vậy?
Trước kia lúc còn ở Quốc Giáo học viện, Đường Tam Thập Lục từng thảo luận với bọn họ về vấn đề này.
Có thể chiến thắng được đôi vợ chồng thần thánh lĩnh vực này, chỉ có thể là đôi vợ chồng Thánh Nhân kia, cũng chính là Bạch Đế Bệ Hạ cùng Hoàng Hậu nương nương.
Vấn đề là Bạch Đế Bệ Hạ đang bế quan, vậy trợ thủ của Hoàng Hậu nương nương là ai?
Lúc Hiên Viên Phá nghĩ tới những chuyện này, tầm mắt của Biệt Dạng Hồng rơi vào thiết kiếm trong tay của hắn.
Sơn Hải kiếm ngủ say nhiều năm trong kiếm trì ở Chu viên, sau đó một mực ở trong Quốc Giáo học viện, chưa từng hiện thân, chính là hắn cũng chưa từng thực sự nhìn thấy. Nhưng hắn có thể cảm nhận được thanh thiết kiếm này ẩn chứa năng lượng cực kỳ bất phàm, như vậy người sở hữu thanh thiết kiếm này thì sao?
Người này tất nhiên là cường giả của Yêu tộc.
Biệt Dạng Hồng thở dài một tiếng ở trong lòng, nghĩ thầm số mệnh đã như thế, không thể làm gì khác được.
Nhưng Hiên Viên Phá không làm gì cả, không xuất thủ cũng không cảnh báo cho bên ngoài.
Hắn trầm mặc một lát, nói: "Các ngươi cần dược liệu gì?"
...
...
Nghe được câu này, Biệt Dạng Hồng giật mình.
Vô Cùng Bích lại oán hận nói: "Ngươi muốn làm gì? Muốn hại chúng ta ư!"
Rất rõ ràng, nàng đã nhận ra thân phận của Hiên Viên Phá.
Lúc nàng cùng Biệt Dạng Hồng rời khỏi nhai bình, đã bị thương nặng, đừng bảo là tái chiến, đứng còn không thể đứng vững.
Cấm chế hai bờ Hồng hà đã mở ra, hơn nữa không cách nào ẩn nặc tung tích, bọn họ mạo hiểm tiến vào Bạch Đế thành, muốn nhân cơ hội hỗn loạn tìm một con đường sống.
Lúc đó Bạch Đế thành quả thật rất hỗn loạn, nhưng sau đó có rất nhiều cường giả Yêu tộc bắt đầu hiện thân, rõ ràng là đang đuổi giết bọn họ.
Bọn họ tránh né khắp nơi, đi tới ngoài thành đề phòng tương đối nới lỏng hơn, đi vào Tùng Đinh, cảm giác được trong ngõ hẻm có linh ý nào đó, thuận thế đi tìm một gian tiểu viện lẻn vào, nhưng không còn kịp dò xét linh ý ở đâu , thương thế đã bộc phát, vội vã bố trí trận pháp.
Hiên Viên Phá lúc đó trở về.