Nhìn viện môn Quốc Giáo học viện sâu trong ngõ hẻm, Thiên Hải Thắng Tuyết trầm mặc thời gian rất lâu.
Hiện tại tòa viện môn này là do Thiên Hải gia sửa chữa, viện môn trước kia lại là do hắn tự mình ra lệnh đánh vỡ .
Nhớ năm đó kinh đô mưa nhẹ, hắn mang theo kỵ sĩ dưới trướng từ phương bắc trở về, ra lệnh một tiếng, chiến mã đánh vỡ viện môn, khi đó hắn cùng với Thiên Hải gia cảnh tượng đến nhường nào, lớn lối ra sao, song hiện tại thì sao?
Sau Thiên Thư lăng chi biến, trừ chuyện Đạo Tôn cùng Hoàng Đế Bệ Hạ giao phó, Thiên Hải gia thu mình không có chút động tĩnh nào, năm nay thật vất vả chuẩn bị phát lực ở Tùng Sơn quân phủ, muốn đạt được lợi ích, kết quả vừa gặp đại sự, vị đệ đệ mắt cao hơn đầu kia cứ như vậy mà chết.
Về phần Thiên Hải Nha Nhi năm đó tạo thành xung đột giữa Thiên Hải gia cùng Quốc Giáo học viện, lại sớm bị người quên lãng.
Phí Điển nhìn vẻ tịch liêu trên mặt hắn, đoán được hắn đang suy nghĩ gì, nói: "Bỏ qua chính là bỏ qua, đi thôi."
Thiên Hải Thắng Tuyết lắc đầu, giục ngựa hướng đi tới trong Bách Hoa hạng.
Phí Điển vẻ mặt kinh ngạc, nhìn bóng lưng của hắn, không nói gì.
Thiên Hải Thắng Tuyết đặc biệt tới Quốc Giáo học viện, không phải là đi ngang qua, bởi vì hắn không muốn bỏ qua lần nữa.
Hắn gõ viện môn Quốc Giáo học viện, sau đó đi vào.
Lựa chọn của hắn cũng giống như đại triêu thí năm đó.
Hắn hi vọng gia tộc của mình có thể tiếp tục truyền thừa, cho nên hắn sẽ đem toàn bộ tiền bạc của mình đặt phía đối diện.
Hắn muốn hoàn toàn cách ly khỏi gia tộc, như vậy tương lai cho dù Thiên Hải gia chết sạch, hắn vẫn còn sống.
...
...
Thái Tông Hoàng Đế để lại rất nhiều tử tôn, mặc dù trải qua nhiều năm mưa gió, đánh giết như vậy, số lượng vẫn không ít.
Chút ít vương phủ hai bên Bình An đạo, chính là chứng cứ rõ ràng.
Chủ nhân các tòa vương phủ này, đều đang nhìn phủ Tương Vương.
Nếu như Tương Vương không biểu lộ thái độ đối với chuyện hôm nay, như vậy các vương gia còn lại cũng chỉ có thể giữ vững trầm mặc.
Bình An đạo vô cùng an tĩnh.
Chỉ có một tòa vương phủ không ngừng có tiếng mắng truyền ra, đều là ô ngôn uế ngữ rất khó nghe.
Đó là phủ Trung Sơn Vương.
Ở trong các Vương gia của Trần gia, Trung Sơn Vương Trần Huyền Tình có thể nói là một người nổi danh nhất, bởi vì tính tình của hắn, cũng bởi vì quá khứ truyền kỳ của hắn.
Năm đó nếu như hắn không giả ngây giả dại, ăn chút phân ngựa, chỉ sợ đã bị Thiên Hải Thánh Hậu làm cho cực khổ đến chết .
Chuyện này cũng gián tiếp chứng minh vị Vương gia này rất giỏi —— nếu như hắn chỉ là một Vương gia bình thường, nếu như hắn không phải là có cảnh giới thực lực cực kỳ cường hãn, chỉ kém hơn so với Tương Vương một chút, làm sao lại bị Thiên Hải Thánh Hậu bức bách đến mức như thế?
Một vị Vương gia cường đại như thế , lại có thể chịu nhục đến vậy, ai cũng biết hắn rất đáng sợ.
Nhất là thời điểm sắc mặt của hắn âm trầm như hiện tại.
Vương phủ thuộc thần cùng cao thủ hiệu trung với hắn ngồi đầy phòng, còn có Hiếu Lăng thần tướng từ Hào sơn vội vã trở về cùng với Lư Lăng Vương.
Tất cả mọi người cúi đầu, không dám nhìn tầm mắt của Trung Sơn Vương, càng không dám nói lời nào.
Trung Sơn Vương sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, chỉ bọn hắn mắng: "Cũng đã bị người ta ép tới tận cửa, các ngươi còn ngồi được hay sao!"
Ở Tùng Sơn quân phủ, hắn bị cự đầu Quốc Giáo dắt tay nhau tới cùng với Trần Trường Sinh ẩn mà không thấy cưỡng bức phải nhượng bộ, đã cực kỳ khó chịu, hôm nay các cường giả những tông phái phía nam lại là thanh thế bức người vào kinh đô, càng làm cho hắn nổi giận dị thường.
Vương phủ thuộc thần vẫn cúi đầu, trầm mặc không nói.
Hiếu Lăng thần tướng nhìn Trung Sơn Vương, nổi lên dũng khí muốn nói điều gì đó, cuối cùng đành phải thu về.
Lư Lăng Vương lắc đầu, rất bất đắc dĩ.
Nếu như không ngồi, vậy có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn đi đánh?
Ly cung phương diện tùy tùy tiện tiện có thể tìm ra bảy tám đại cường giả cảnh giới Tụ Tinh đỉnh phong như Lăng Hải chi vương cùng Ti Nguyên đạo nhân, Thanh Đằng chư viện còn có cao thủ như Trang Chi Hoán, Tông Tự đại chủ giáo, đây cũng là nội tình vạn năm của Quốc Giáo.
Chớ đừng nói chi là Mao Thu Vũ đã phá cảnh nhập thần thánh, tuy nói đi Hàn sơn, nhưng ai biết hắn có thể giống Vương Phá len lén trở lại hay không? Cho dù Mao Thu Vũ không trở lại, Giáo Hoàng cùng Thánh Nữ hợp bích kiếm pháp lại có ai có thể ngăn cản? Cộng thêm hôm nay cường giả phía nam vào kinh, bảo bọn hắn làm sao đánh đây?
Trừ phi triệu hồi huyền giáp trọng kỵ từ phương bắc đối với mấy cường giả này tiến hành vây giết, nếu không triều đình căn bản không có phần thắng.
Đại Chu quân đội số lượng cường giả mặc dù cũng không ít, Bạch Hổ thần tướng hung hãn nhất đã bị Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ liên thủ mà giết, còn dư lại chút ít thần tướng so sánh với Tiết Tỉnh Xuyên đám người năm đó chênh lệch quá lớn, chớ đừng nói chi đám thần tướng này ý nghĩ vốn không thống nhất.
"Đám đồ tử đồ tôn của Trần Quan Tùng thật là vô năng, còn không đánh giỏi bằng bổn vương!"
Trung Sơn Vương liếc nhìn Hiếu Lăng thần tướng, mắng: "Đám đó đúng là một lũ phế vật!"
Vương phủ thuộc thần cười khổ im lặng, nghĩ thầm cho dù Vương gia ngươi có thể đánh, cũng chỉ có một mình, hơn nữa ngài cũng không đánh lại vị kia a. Lúc mọi người đang oán thầm, chợt nghe câu tiếp theo của Trung Sơn Vương, không khỏi sợ hãi dị thường, nghĩ thầm chẳng lẽ Vương gia có thể biết đám người mình đang suy nghĩ gì?
Trung Sơn Vương căn bản không biết, cũng lười đi nghĩ những người này đang suy nghĩ gì, những lời này của hắn hoàn toàn xuất phát từ cảm xúc.
"Nhưng ta cũng không đánh lại Vương Phá!"
"Thật là tức chết!"
"Tức chết!"
...
...
Thiên Lương Vương Phá, không nghi ngờ chút nào là cường giả Đại Chu triều đình cảnh giác nhất mấy chục năm gần đây.
Trung Sơn Vương coi trọng Vương Phá như thế, cũng có nguyên nhân tương tự.
Trần thị cùng Vương gia vốn có ân oán tình cừu không thể nào gỡ bỏ.
Nghĩ lại Thái Tông năm đó, hắn nói câu thiên lương hảo cá thu, đã để cho Vương gia hoàn toàn sụp đổ.
Danh hiệu của Vương Phá chính bởi vậy mà đến.
Nếu như nói ai hi vọng Trần thị hoàng tộc mất đi thiên hạ này nhất, đó là đương nhiên chính là Vương Phá.
Cho nên Vương Phá lúc đầu triển lộ thiên phú tu đạo, Trần thị hoàng tộc đã chuẩn bị chèn ép hắn, thậm chí trực tiếp diệt trừ hắn.
Ban đầu nếu như không có Đường lão thái gia đem hắn chứa chấp ở Vấn Thủy mấy năm, Vương Phá cũng đã chết từ lâu rồi.
Mặc dù hắn sau đó hắn đứng đầu Tiêu Dao bảng, trở thành cường giả được luật lệnh thần thánh bảo vệ, vẫn bị ép phải đến phía nam, tiến vào Hòe viện.
Sau khi Tô Ly đi dị đại lục, Vương Phá trở thành mục tiêu Đại Chu triều đình muốn diệt trừ nhất.
Theo Thiên Thư lăng chi biến làm cho luật lệnh thần thánh mất đi hiệu lực, loại ý nghĩ này của triều đình biến thành hành động thực tế.
Cho nên có tràng vây giết dưới tàng cây bạch quả cùng với cuộc chiến kinh thiên bên bờ Lạc Thủy.
Chỉ bất quá không ai ngờ tới, cảnh giới thực lực của Vương Phá tăng lên nhanh như vậy.
Hắn ở bờ Lạc Thủy một đao chém giết Thiết Thụ, thành danh thần thánh.
Bắt đầu từ ngày đó, cả cục diện đã thay đổi.
Đại Chu triều đình ngưng hết thảy hành động đối với Vương Phá , Trần gia vương gia vẫn duy trì trầm mặc, song phương duy trì cục diện bình tĩnh.
Nhưng hôm nay Vương Phá tới kinh đô.
Cây xanh trước hoàng cung úa vàng, Lạc Thủy bị chém rách, cũng là chứng cớ, cũng có thể nói là chiến thư.
Đây đương nhiên là khiêu khích đối với triều đình.
Ở trong suy nghĩ của các vương gia, càng là nhục nhã đối với bọn họ.
Lư Lăng Vương vẻ mặt đau khổ hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ?"
Trung Sơn Vương vỗ bàn thật mạnh, nổi giận nói: "Vậy thì ăn phân đi! Dù sao ta cũng đã ăn nhiều như vậy, không ngại thêm một lần nữa!"