Thuở nhỏ học Đạo Tàng, trong sách có thiết xích. Tiến vào Chu lăng, Trần Trường Sinh đem tài bảo pháp khí trong chín gian thạch thất đều vét sạch, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ đem hắc quan mở ra, mặc dù bên trong rất có khả năng cất giấu di sản trân quý nhất của hắn, giống như vậy, Từ Hữu Dung căn cứ vào tôn kính đối với người trong quan, cũng không có đề nghị này.
Lúc này nghe lời của Từ Hữu Dung, hắn mới hiểu được coi như lúc trước muốn mở hắc diệu thạch quan, cũng chưa chắc đã có thể làm được.
Có khóa mới cần chìa khóa, nếu Chu Độc Phu không muốn để người ngoài quấy nhiễu đến sự an nghỉ của mình, hắc diệu thạch quan như một ngọn núi lớn này sẽ không dễ mở ra.
Từ Hữu Dung nói: "Hồn mộc hẳn là đã sớm bị người ta đem ra khỏi Chu viên, không biết vì sao rơi vào trong tay Ma tộc. Bây giờ nghĩ lại, bọn họ có thể không cần qua cửa chính Chu viên, theo một con đường khác để lẻn vào, có thể có liên quan tới chuyện này. Mà hồn mộc trở về Chu viên, cũng đồng nghĩa thời khắc hắc diệu thạch quan mở ra đã đến."
"Ngươi muốn nói trước khi Chu Độc Phu chết..." Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút miêu tả như thế nào, tiếp tục nói: "... cũng đã định đem di sản hoặc có thể nói là bí mật mà mình giấu trong hắc quan chiêu cáo thiên hạ, cho nên mới để cho người ta mang chìa khóa ra ngoài? Nhưng nếu như vậy, tại sao năm đó hắn không trực tiếp làm như thế?"
"Những lời ngươi nói lúc trước, thật ra rất có đạo lý, thời gian, mới là pháp khí cường đại nhất." Từ Hữu Dung nhìn hắc diệu thạch quan nói: "Mọi người đều biết, Chu Độc Phu không có truyền nhân, điều này nói rõ trước khi chết, hắn không tìm được hậu bối mà hắn cho là có tư cách kế thừa truyền thừa từ mình , hắn để cho chìa khóa ra ngoài Chu viên, có thể chính là muốn thời gian lựa chọn truyền nhân thay hắn."
Hắn có chút giật mình, hỏi: "Chẳng lẽ cây đao kia thật sự ở trong hắc diệu thạch quan ư?"
Từ Hữu Dung trầm mặc một lát rồi nói: "Còn có một khả năng. Tựa như ngươi đã nói, tòa thạch quan này không có truyền thừa của Chu Độc Phu, nhưng có bí mật của hắn."
Trần Trường Sinh khó hiểu nói: "Ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi, chẳng lẽ thật sự có bí mật gì?"
Từ Hữu Dung nhìn vào mắt của hắn nói: "Chu Độc Phu đến cùng có chết hay không, bản thân chính là bí mật cực kỳ trọng yếu của thế giới này từ ngàn năm nay."
Trần Trường Sinh nghĩ tới chuyện Chu Độc Phu sớm đã trở thành chuyện xưa, truyền thuyết thậm chí là thần thoại, ánh mắt nhìn hắc diệu thạch quan ngưng trọng hơn mấy phần.
Chẳng qua chỉ là ngưng trọng, thật tình, có chút khẩn trương, nhưng không có thèm muốn, đối với bảo tàng, cường giả truyền thừa những thứ này, vô luận là hắn hay là Từ Hữu Dung, cũng đều có chút lạnh nhạt. Loại lạnh nhạt này thậm chí không thể dùng trầm ổn vượt qua số tuổi để hình dung. Chỉ sợ người tu hành lớn tuổi đến mức nào, lúc biết mình có thể sẽ đạt được truyền thừa của Chu Độc Phu, tất nhiên cũng sẽ trở nên vô cùng cuồng nhiệt, tỷ như tên Lạc Dương Tông Trưởng lão trong nhai động muốn hút máu của Từ Hữu Dung, nếu như hắn xuất hiện trước thạch quan lúc này, làm sao có thể lạnh nhạt được chứ?
Sở dĩ Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung vẫn có thể giữ được tĩnh táo, là bởi vì bọn hắn vốn chính là thiên tài tu đạo, tu hành vốn là đạo pháp bản lãnh cao cấp nhất thế gian. Chu Độc Phu không thể nghi ngờ là người cực kỳ đặc thù, nhưng bản thân bọn hắn cũng rất đặc thù , có nguyên vẹn tự tin cùng kiêu ngạo —— có thể có được cố nhiên vô cùng tốt , nếu như không chiếm được, cũng không liên quan tới vận mệnh, bởi vì vận mệnh của bọn hắn thủy chung ở trong tay mình. Bất quá nghĩ tới rất có khả năng là hình ảnh chấn động nhất ngàn năm qua, bọn họ vẫn khó tránh khỏi có chút khẩn trương, thanh âm của Trần Trường Sinh trong vô thức trở nên rất nhẹ, phảng phất là không muốn kinh động tới linh hồn vĩ đại ở trong hắc quan.
"Tòa hắc diệu thạch quan này lúc nào mới mở ra?"
Từ Hữu Dung nhìn ánh sáng hồn xu phát ra càng ngày càng nhạt, thôi diễn chốc lát, nói: "Chắc sẽ nhanh thôi."
Bên ngoài lăng mộ, thú triều như hắc tuyến chậm rãi tiến đến, chiếc chìa khóa mở ra hắc diệu thạch quan đã đánh thức hồn xu, hắc diệu thạch quan mở ra đang ngay trước mắt.
Ngay trước mắt bọn hắn, nửa khúc trên của hắc diệu thạch quan bắt đầu chậm rãi hoạt động.
U ám không khoáng mộ điện, nổi lên một cơn gió lớn.
Phía trên hồn xu phát ra ánh sáng, bị phất càng thêm mờ mờ, tựa như ngọn đèn dầu sắp sửa bị dập tắt.
Trần Trường Sinh khẽ nghiêng người về phía trước, bảo đảm ngăng trở trước thân thể của nàng, đoản kiếm đã ra khỏi vỏ, được hắn nắm chặt trong tay.
Hắc diệu thạch quan khổng lồ chậm rãi mở ra, nắp quan trầm trọng cùng thân quan tài phát ra thanh âm ma sát đáng sợ, thật giống như tiếng sấm vang lên.
Hắc quan lớn như núi, chậm chạp chia lìa trên dưới, nhìn qua giống như một đạo thiểm điện, trực tiếp đem ngọn núi màu đen này chém thành hai nửa.
Nhìn hình ảnh này, Từ Hữu Dung con ngươi hơi co lại, lẩm bẩm thấp giọng nói: "Lưỡng đoạn..."
Nửa phần trên của hắc diệu thạch quan tiếp tục hoạt động, cho đến khi qua thời gian rất lâu, rốt cục mới dừng lại.
Gió vẫn gào thét trong mộ điện trống trải, lượn lờ quanh bốn phía hắc diệu thạch quan, bởi vì thân quan tài biến hóa, tiếng gió cũng trở nên càng thêm thê lương, càng thêm lanh lảnh, lộ vẻ vô cùng âm sâm, phảng phất người nào đang khóc giữa lúc nhập nhoạng tối, thanh âm nức nở không ngừng lẫn vào nhạc khúc không thành tiếng lúc trước, ý tứ hồn hãy trở về dần tan biến, nhưng không khí càng ngày càng đậm.
Hồn xu cuối cùng đã dập tắt tất cả tia sáng. Mộ điện một lần nữa trở nên u ám, bọn họ đứng trên mặt đất nhìn không thấy hình ảnh phía trên, nhưng có thể đoán được hắc diệu thạch quan đã mở ra, nếu như vị nam nhân vĩ đại kia lẳng lặng nằm trong quan, có thể lúc này đang nhìn đỉnh điện, dĩ nhiên, khả năng lớn hơn có thể là hắn đang nhắm mắt, hoặc là đã biến thành một cỗ xương trắng.
Nhưng người trong hắc diệu thạch quan chính là Chu Độc Phu, dù chuyện bất khả tư nghị như thế nào phát sinh trên người của hắn, cũng tựa như rất đương nhiên.
Tiếng gió khẽ dừng, tiếng nhạc cũng dừng, hồn nay đã trở về, hoặc là không có ở đây.
Trong lăng mộ hoàn toàn tĩnh mịch, Từ Hữu Dung nhìn hắc diệu thạch quan như ngọn núi gãy đôi, vẻ mặt có chút phức tạp, thời gian rất lâu cũng không nói gì.
Trần Trường Sinh tay phải nắm chuôi kiếm không chảy mồ hôi, nhưng chẳng biết tại sao cảm thấy có chút dính dính trơn trợt, đó là trạng thái khẩn trương trong lòng.
Cố nhân đã mất, vậy cũng bình thường. Nếu như hắn còn sống thì sao? Hoặc chính xác hơn là từ trong an nghỉ tỉnh lại, sống lại, hoặc là, hắn không cam lòng rời khỏi thế giới này, cô đơn tịch mịch bước vào tinh hải, cho nên trước khi chết dùng bí mật nào đó đem mình biến thành sinh mệnh bất hủ nhưng tà ác vô cùng, vậy kế tiếp sẽ sinh những chuyện gì.
Trần Trường Sinh vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trên thực tế nội tâm đã khẩn trương tới cực điểm.
Theo đạo lý mà nói, vô luận Chu Độc Phu sống lại hay là dùng bí pháp biến thân, chỉ cần hắn có thể bảo tồn thần trí, như vậy có thể giúp bọn hắn đi đối phó các cường giả Ma tộc cùng thú triều đáng sợ càng ngày càng nhích tới gần lăng mộ, bởi vì Chu Độc Phu là cường giả loài người, là bất thế anh hùng đã chiến thắng Ma Quân —— đây cũng là cơ hội duy nhất giúp hắn và Từ Hữu Dung có thể rời khỏi Chu viên, tiếp tục sống sót —— nhưng không biết tại sao, hắn có một loại cảm giác mãnh liệt, nếu Chu Độc Phu thật sự chưa chết, như vậy mọi người trong Chu viên... đều sẽ chết, thậm chí toàn bộ đại lục cũng sẽ nghênh đón một cuộc gió tanh mưa máu.
"Ta muốn lên xem một chút." Thanh âm của Từ Hữu Dung phá vỡ an tĩnh trong mộ điện.
Nàng nhìn hắc diệu thạch quan , ánh mắt bởi vì thương thế mà hơi ảm đạm, chẳng biết lúc nào trở nên vô cùng sáng ngời.
Trần Trường Sinh đỡ nàng đi tới trước hắc diệu thạch quan, ngửa đầu nhìn chốc lát, xác nhận đường để đeo lên, đem nàng cõng đến trên người.
Một lát sau, bọn họ đứng ở bên bờ hắc sơn, ngắm vào bên trong.
Bên trong hắc diệu thạch quan, không gian thật lớn, đừng bảo là để một người, hoàn toàn có thể mở một cuộc biểu diễn ở bên trong, mời mười mấy vị cô nương tới xướng khúc.
Nhưng hiện tại, bên trong hắc diệu thạch quan, ngay cả một người cũng không có.
Một người cũng không có.
Không có người kia.
Chu viên là thế giới của Chu Độc Phu.
Tòa lăng mộ này là cung điện tử vong của hắn .
Phiến Nhật Bất Lạc thảo nguyên hung hiểm thần bí là nghĩa trang vây quanh bốn phía lăng mộ, yêu thú vô cùng cường đại là thủ vệ lăng mộ.
Rất rõ ràng, hắn không muốn ai tới quấy rầy sự an nghỉ của mình, trừ chìa khóa lưu lạc ra ngoài Chu viên, dưới sự giúp đỡ của thời gian chọn lựa ra tân chủ nhân.
Nhưng hắn không ngủ say trong hắc diệu thạch quan.
Vẫn chưa có ai nhìn thấy di thể của hắn.
Sống chết của hắn vẫn rất mơ hồ.
Hắn có khả năng rất lớn là còn sống.
Đây, chính là bí mật chân chính của Chu viên.
Đây, chính là bí mật mà Nhật Bất Lạc thảo nguyên muốn thủ hộ.
Hắc diệu thạch quan không có di hài của vị nam tử vĩ đại kia, nhưng không có nghĩa là thạch quan trống không.
Trong thạch quan chất đầy tinh thạch điêu khắc thành lá cây, cực phẩm phỉ thúy điêu thành hoa cỏ màu xanh, địa tinh hỏa ngưng tụ thành phấn thạch rất tùy ý rải ở khắp nơi.
Hắc diệu thạch quan có vô số trân bảo.
Từ Hữu Dung thuở nhỏ đã ra vào tùy ý ở hoàng cung cùng Ly cung, sau lại đến Thánh Nữ phong học tập, không biết chứng kiến bao nhiêu bảo vật, Trần Trường Sinh tuy nói cuộc sống kham khổ, nhưng từng đi qua Đại Minh cung và Ly cung, còn ở hắc long địa quật nhìn thấy kim hải san hô cùng dạ minh châu điểm xuyết tinh không, cho nên lúc trước ở chín gian thạch thất nhìn thấy bảo tàng, bọn họ cũng không động dung.
Nhưng giờ khắc này, bọn họ thật sự có chút giật mình.
Bởi vì số lượng bảo vật trong hắc diệu thạch quan quá nhiều, hơn nữa quá lãng phí, tinh thạch khắc thành lá cây, chỉ có thể có được một phần nhỏ hiệu quả lúc bình thường, phỉ thúy cực phẩm rõ ràng có thể dùng để làm ra vô số tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, toàn bộ bị điêu thành cây cỏ, lại càng không cần nhắc tới địa tinh hỏa ngưng tụ thành phấn thạch... Đây không phải là phí của trời thì là cái gì?
Làm bọn hắn ngạc nhiên nhất chính là lá cây cùng cỏ xanh còn có tảng đá, lại không có lấy nửa phần mỹ cảm?
Hắc diệu thạch quan đầy tràn bảo vật, hướng mộ điện u ám tỏa ra ánh sáng, chỉ có thể làm cho người ta cảm thấy thật tục khí.
Những bảo vật mai táng cùng này, dùng để xứng vương công quý tộc thế như thế nào quyền cao chức trọng trên thế gian, người tu hành cường đại bối cao như thế nào cũng tuyệt đối đủ rồi.
Nhưng làm sao xứng nổi với chủ nhân hắc diệu thạch quan?
Tại trong tưởng tượng của thế nhân, Chu Độc Phu hẳn là một người hoàn mỹ, nhất là phương diện khí thế, tất nhiên là coi thường sơn hà, không nhìn tinh hải.
Vô luận Chu viên, Nhật Bất Lạc thảo nguyên cùng với lăng mộ to lớn này, đều là chứng cứ rõ ràng.
Người như vậy, làm sao có thể đem những thứ châu báu quý trọng chí cực nhưng thô tục vô cùng đặt vào thạch quan của mình? Đứng dọc theo hắc diệu thạch quan, nhìn kim diệp thúy thảo huyết phấn bên trong, Trần Trường Sinh không nhịn được lắc đầu, ánh mắt bị những thứ hào quang trong quan lóe lên làm cho chói mắt, nói: "Làm sao cảm thấy bảo khí như vậy?"
Bảo khí là thổ ngữ của Vấn Thủy, Đường Tam Thập Lục ở Quốc Giáo học viện thường xuyên dùng hai chữ này để hình dung Thiên Hải gia cùng vài lão đại nhân trên triều đình, Trần Trường Sinh nghe nhiều rồi, tự nhiên nhớ kỹ.
Trọng điểm mà Từ Hữu Dung quan tâm tới, rất rõ ràng không có trong những thứ bảo khí này, nàng nhìn hắc quan không có một bóng người , trầm mặc một lát nói: "Tất cả người tu hành tiến vài Chu viên, muốn tìm được nhất chính là Chu lăng, ta cũng không ngoại lệ, nhưng ta đã nghĩ rất nhiều lần, nếu như tiến vào Chu lăng, chuyện ta muốn làm nhất, chính là xác nhận hắn đến cùng có chết hay không."
Bởi vì ... câu này, nàng nhớ lại rất nhiều lời dặn dò của các trưởng bối trước lúc tiến vào Chu viên, vai một lần nữa trở nên trầm trọng.
Lúc trước trên thạch đài, bởi vì ánh mắt trong trẻo của Trần Trường Sinh, nàng tạm thời quên đi những chuyện này, lúc này bởi vì ... hắc diệu thạch quan mà trở lại trên người của nàng.
Quốc Giáo truyền thừa, nam bắc hợp lưu, đối kháng Ma tộc, mặc dù không phải là trách nhiệm của mình nàng, nhưng lúc này phát hiện mới, làm cho nàng phải làm điều gì đó.
"Nếu... Ngươi có thể sống sót rời khỏi Chu viên."
Nàng nhìn Trần Trường Sinh, vô cùng nghiêm túc thỉnh cầu nói: "Xin nhất định phải nói cho thế nhân biết được tin tức, hắn có thể còn sống."
Lúc nói chuyện, sắc mặt của nàng rất yếu ớt, không liên quan tới chuyện thương thế chưa lành, mà là tinh thần thế giới đang chấn động.
Trước lúc hắc diệu thạch quan mở ra, Trần Trường Sinh đối với Chu Độc Phu cũng có một loại sợ hãi không biết lý do, lúc này nghe thấy nàng trịnh trọng thỉnh cầu, nhìn mặt nàng tái nhợt, sự khó hiểu này càng thêm sâu nặng, nghĩ thầm Chu Độc Phu là nhân vật anh hùng, vì sao vô luận là nàng hay là mình, cũng không có ngưỡng mộ đối với tiền bối cao nhân, ngược lại cực kỳ cảnh giác?
"Hắn là anh hùng, cũng là ma quỷ."
Từ Hữu Dung nhìn hắn nói: "Năm đó đi bắc địa, một đao trọng thương Ma Quân, khi đó hắn là anh hùng; chỉ vì tu đạo cầu tiến, đã chém giết vô số cường giả nhân loại, lãnh huyết vô tình, tàn nhẫn chí cực, thời khắc đó hắn là ma quỷ, xưng hắn là kiêu hùng, thật ra lại thích hợp hơn, nếu như hắn còn sống, thật sự tái hiện thế gian, chỉ sợ đại lục sẽ lâm vào hỗn loạn."
Mặc dù Trần Trường Sinh đọc thuộc Đạo Tàng, nhưng đối với lịch sử năm đó không có quá nhiều hiểu rõ, đối với tính tình của Chu Độc Phu càng không có bất kỳ hiểu rõ, thấy thần sắc tràn đầy lo lắng trên mặt nàng, khuyên nhủ: "Không thấy di hài, không có nghĩa là hắn còn sống, nhân vật thần thoại như vậy quy về Tinh hải, không lưu lại thân thể, cũng là chuyện có thể."
"Nhưng đao của hắn không có trong hắc diệu thạch quan." Từ Hữu Dung nói.
Trần Trường Sinh nghe vậy trầm mặc, đúng vậy, cây đao kia không có ở đây.
Chu Độc Phu đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, chính là dựa vào cây đao kia.
Đao tên Lưỡng Đoạn.
Nhất đao lưỡng đoạn.
Phía trước lưỡi đao, vô luận là đối thủ cường đại đến cỡ nào, thần binh lợi khí chắc chắn đến như nào, thậm chí là đại địa mênh mang, cũng sẽ bị cắt thành hai khúc.
Giống như lúc trước hắc diệu thạch quan như ngọn núi trước mắt bọn hắn chậm rãi tách ra.
Lưỡng Đoạn đao xếp hạng thứ hai trên Bách Khí bảng, gần với Sương Dư thần thương đứng hạng đầu.
Nhưng trên thực tế, hoặc tất cả mọi người đều cho rằng, nếu Sương Dư thần thương không phải là vũ khí tùy thân của Thái Tông Hoàng Đế, nếu như không phải trong chiến tranh giữa loài người cùng Ma tộc, thanh thần thương kia để lại quá nhiều hình ảnh thần kỳ, như vậy xếp hạng trên Bách Khí bảng, khẳng định không có cách nào vượt qua được Lưỡng Đoạn đao, nói một cách khác, tại trong lòng thế nhân, Lưỡng Đoạn đao mới thật sự là đứng đầu Bách Khí bảng.
Bởi vì ngoài thành Lạc Dương, Sương Dư thần thương trong tay Thái Tông Hoàng Đế, bại bởi Lưỡng Đoạn đao trong tay Chu Độc Phu.
Nếu Chu Độc Phu thật sự chết rồi, không để lại thi hài, hóa thành một đạo khói xanh quy về Tinh hải, như vậy vô luận nghĩ thế nào, đao của hắn cũng phải ở lại trong hắc diệu thạch quan.
Cây đao kia không có trong quan, vậy thì hẳn là đang bên cạnh hắn, đây chính là chứng cớ tối trọng yếu chứng minh hắn còn sống?
Từ Hữu Dung không tiếp tục suy tư chuyện này, bắt đầu đối mặt với thú triều sắp đến, hơn nữa chuẩn bị chuyện về sau, nhìn hắn nói: "Nam Khách là đệ tử của Hắc Bào, mà chìa khóa Chu lăng, khối hồn mộc này ở trong tay của nàng, Hắc Bào cùng Chu Độc Phu là người cùng một thời kỳ, cho nên hắn không thể là Chu Độc Phu, nhưng rất rõ ràng Hắc Bào cùng Chu Độc Phu hẳn là có liên lạc nào đó."
Trần Trường Sinh không hiểu nàng nói với mình chuyện này để làm gì.
Từ Hữu Dung nhìn vào mắt của hắn, nói: "Nếu ngươi có thể sống sót rời khỏi Chu viên, nhớ kỹ nhất định phải đem phát hiện này nói cho toàn thế giới, đối với việc tìm ra thân phận chân thật của Hắc Bào có thể có trợ giúp rất lớn, đối với chiến tranh của loài người với Ma tộc, thậm chí có thể tạo được ý nghĩa mang tính quyết định."
Đây là lần thứ hai nàng thỉnh cầu hắn.
Thỉnh cầu nếu như hắn sống, muốn làm chuyện gì.
Như vậy đầu tiên, nàng thỉnh cầu hắn còn sống, không cần để ý tới mình, cũng phải sống, đem những tin tức này rời khỏi Chu viên.
Phượng khi sắp chết, tiếng kêu cũng vang vọng.
Nếu đổi lại bình thời, Trần Trường Sinh cảm động vì nàng bình tĩnh cùng kiên trì, có thể không chút do dự đáp ứng thỉnh cầu của nàng, sau đó dùng hết mọi phương pháp, tranh thủ có thể sống rời khỏi Chu viên. Nhưng lúc này, đã trải qua chung đụng chạy trốn thời gian dài như vậy, ở thạch đài thanh ngô một phen đối thoại, hắn không cách nào đáp ứng thỉnh cầu của nàng.
"Cho dù đem ngươi ném vào trong lăng mộ, muốn đột phá thú triều, sống sót rời đi Chu viên, trên căn bản cũng là chuyện vạn trung không có một." Nhìn ánh mắt Từ Hữu Dung, hắn nói: "Vạn trung không có một, nhưng muốn làm trái với bản tâm, ta không muốn, bởi vì ta tu chính là thuận tâm ý."
Thú triều mang đến âm ảnh tử vong, ở giờ khắc này, như thế nào mới có thể thuận tâm ý? Tâm ý của hắn chính là phụng bồi nàng, hoặc là cùng chạy, hoặc là, cùng chết ở chỗ này.
Từ Hữu Dung sắc mặt trắng bệch, không cách nào tiếp nhận hắn quyết định như vậy, ánh mắt cũng rất ấm áp, vui sướng vì quyết định của hắn.
Trần Trường Sinh không hề cho nàng cơ hội khuyên nhủ chính mình, đem đoản kiếm thu về trong vỏ, bắt đầu thu thập kim diệp thúy thảo huyết phấn trong thạch quan.
Châu báu quả thật thô tục, chạm trổ không sai, trên thẩm mỹ vô cùng thiếu xót, nhưng đều dùng tài liệu cực phẩm nhất, vô cùng trân quý quý trọng, hơn nữa nếu Chu Độc Phu không chết, như vậy làm vậy chưa tính là trộm mộ —— Tam Thiên Đạo Tàng thiết xích, cứ như vậy bị hắn lách qua.
Dĩ nhiên, lấy tính tình của hắn sở dĩ làm vậy, là bởi vì hắn nhận thấy được trong hồ nước bên ngoài u phủ, hắc long đã có dấu hiệu tỉnh lại, hắn cũng không muốn sau đó bị Long đại gia tính tình không tốt kia thống mạ một phen, cảm giác máu chó xối đầu không thể nào tốt được, cảm giác nước miếng rồng đầy người cũng rất hỏng bét.
Đoản kiếm vào vỏ tàng phong, vẫn không gì cản nổi, vỏ kiếm chỉ nơi nào, kim diệp thúy thảo nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, lặng yên không một tiếng động tan biến.
Làm xong những chuyện này, hắn đỡ Từ Hữu Dung chuẩn bị từ trên thạch quan leo xuống, đột nhiên, không biết Từ Hữu Dung nhìn thấy cái gì, phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Hắn quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của nàng, chỉ thấy hắc diệu thạch quan đã trống rỗng không còn trân bảo, không có gì cả.
Ở trong thành hắc diệu thạch quan, loáng thoáng xuất hiện một chút đường nét điêu khắc ra.
Đường nét không phải là hoa văn, tựa như là văn tự.
Có chút đường nét lại tựa như tranh vẽ.
Danh Sách Chương: