Nghe nói khi nàng chuẩn bị nhảy vào trong giếng cạn ở Bắc Tân kiều, là Thánh Hậu nương nương cứu nàng.
Khi đó Từ Hữu Dung vẫn chưa tới năm tuổi.
Dân chúng kinh đô có thể đọc làu làu những chuyện này, ở chính bọn hắn xem ra, Từ Hữu Dung là bọn họ trông coi mà trưởng thành, nàng chính là nữ nhi được cả tòa kinh đô sủng ái, cho nên lúc ban đầu Thanh Đằng yến biết được hôn thư tồn tại, tòa thành thị này mới có thể tức giận đối với Trần Trường Sinh như thế, Quốc Giáo học viện nhận lấy áp lực lớn như vậy.
Tiểu hắc long nghĩ tới Thiên Hải Thánh Hậu, trong vô thức sinh ra e sợ, một lát sau mới hoàn hồn lại, nói: "Như thế nói đến, nhân sinh của ngươi thật đúng là được nàng thay đổi."
Từ Hữu Dung khẽ mỉm cười, nói: "Có lẽ vậy sao."
...
...
Có Thiên Hải Thánh Hậu hay không, Từ Hữu Dung thân có Thiên Phượng huyết mạch cũng có thể đạt đến thành tựu như ngày hôm nay.
Nhưng không ai có thể phủ nhận, vị nữ nhân từng xưng bá đại lục kia quả thật đã thay đổi nhân sinh của rất nhiều người.
Mạc Vũ chính là nhân vật đại biểu điển hình nhất trong số đó.
Nếu như không có Thiên Hải Thánh Hậu, vị nữ cô nhi cả nhà bị tịch thu chém đầu làm sao có thể trở thành Mạc đại cô nương quyền khuynh triều dã?
Nhìn hơn mười chén kết đăng nhỏ tỏa ra tia sáng ấm áp treo trước cửa viện, Trần Trường Sinh nghĩ tới biến hóa những năm này, không khỏi có chút cảm khái.
Từ Tây Trữ trấn đi tới kinh đô đã nhiều năm, hắn cùng với Mạc Vũ quen biết đã lâu, tối nay lại là lần đầu tiên hắn đến Kết viên trong truyền thuyết.
Hắn có thể cảm giác được trận pháp khí tức cường đại trong Kết viên, cũng có thể cảm giác được chút ít người giám thị hoặc là hộ vệ ẩn trong bóng đêm bốn phía.
Rất rõ ràng, cho dù là sắp kết hôn cùng vị Vương gia kia, vẫn còn có rất nhiều người không muốn Mạc Vũ trở lại kinh đô, đối với nàng vẫn duy trì cảnh giác cùng địch ý rất mãnh liệt.
Trần Trường Sinh không có ý tứ giấu diếm hành tung, giơ Hoàng Chỉ tán đi tới trước cửa.
Kết viên mở cửa, sau đó chấm dứt, hai tiếng chi nha, mấy mảnh tuyết rơi.
Theo cửa viên đóng lại, trong bóng đêm bỗng nhiên sinh ra rất nhiều xôn xao, hơn mười thân ảnh đánh vỡ gió tuyết, hướng các nơi trong kinh đô cực nhanh mà đi.
Giáo Hoàng đại nhân sau khi rời Đông Ngự thần tướng phủ, đi Kết viên.
Tin tức kia trong thời gian rất ngắn đã truyền khắp cả kinh đô, tự nhiên cũng truyền vào chút ít vương phủ hai bên Bình An đạo.
Trong một gian vương phủ vị trí xấu nhất, cửa phủ nhìn không bắt mắt nhất, Lâu Dương Vương tựa như kiến bò trên chảo nóng không ngừng đi lòng vòng, cửa sổ thư phòng mở rộng ra, tuyết rơi thỉnh thoảng bay vào, vẫn không thể làm cho mồ hôi trên gương mặt tròn xoe giảm đi chút nào.
Hắn bỗng nhiên dừng bước, nhìn về một vị phụ nhân, vẻ mặt đau khổ nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Vậy phải làm sao bây giờ?"
Phụ nhân kia cảm thấy khó hiểu, nói: "Vương gia, chuyện này nói rõ Giáo Hoàng đại nhân rất coi trọng Vương phi, đây là chuyện rất tốt a."
Lâu Dương Vương rất u oán nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi cũng biết đó là Vương phi ư..."
"Liệt tổ liệt tông của ta ơi." Phụ nhân lúc này mới hiểu được ý tứ của hắn, vẻ mặt khiếp sợ nói: "Chẳng lẽ Vương gia ngươi đang ghen ư?"
Lâu Dương Vương hừ nửa ngày, đúng là vẫn không dám đem lời nói rõ, nhưng ý tứ đã vô cùng rõ ràng.
Nếu như không phải là vị phụ nhân này là dì ruột của hắn, đặc biệt từ Nhĩ Châu chạy tới lo liệu hôn sự cho hắn, hắn chính là ý tứ này cũng không dám lộ ra nửa phần.
Đều nói các Vương gia của Trần gia hiện tại đã một lần nữa đương thế, nhưng hắn là người không có tiền đồ nhất, còn đối phương... là Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Phụ nhân kia tức giận nói: "Ai cũng biết quan hệ giữa Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng Thánh Nữ, ngài đang nghĩ bậy bạ gì vậy? Nếu không phải nể mặt Vương phi, Giáo Hoàng đại nhân làm sao lại đồng ý trở lại chủ hôn? Nếu không phải quan hệ như vậy, Bệ Hạ sẽ đem ngươi đưa vào địa phương quan trọng như Thái Thường tự hay sao?"
Lâu Dương Vương nghe lời này, nhất thời đã quên sạch ghen tuông, nhưng mồ hôi vừa mới ngừng lại một lần nữa tuôn ra, mang theo nức nở nói: "Người của Thiên Hải gia còn có mấy vị Quận vương cũng nhìn chằm chằm vào vị trí kia, ta cũng không ngờ Bệ Hạ lại để ta đi, đắc tội nhiều người như vậy, như thế nào cho phải đây."
...
...
Trần Trường Sinh liếc nhìn ngoài cửa sổ, chỉ thấy tuyết còn đang bay.
Hắn rất để ý đến sạch sẽ, nhưng vẫn không rõ, vì sao đám nữ tử lại nguyện ý tắm rửa trong thời tiết giá lạnh đến cỡ này.
Không hổ là mỹ nhân nổi tiếng nhất của Thiên Hải triều, Mạc Vũ vừa mới tắm xong trên mặt không một chút son phấn, vẫn mi mục như vẽ, xinh đẹp động lòng người.
Nói đến chuyện nổi danh nhất kinh đô hai năm qua, đại khái chính là Mạc Vũ trở về.
Các Vương gia Trần gia hận Thiên Hải Thánh Hậu đến tận xương, sở dĩ không làm khó dễ nàng, căn cứ vào mấy nguyên nhân.
Cảnh ngộ của Mạc gia trong tiền triều cực kỳ bi thảm, điểm này chiếm được rất nhiều văn thần cựu triều đồng tình.
Quan trọng hơn, nàng được Bệ Hạ tự mình triệu hồi cung.
Mà Thương Hành Chu nể mặt tổ phụ đã mất của nàng —— cũng chính là vị đại học sĩ nổi tiếng kia, đối với chuyện này lặng yên đồng ý.
Còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, là nàng sắp gả cho một vị Vương gia họ Trần, hơn nữa còn là vị Vương gia uất ức nhất, vô dụng nhất, không có chút uy hiếp nào.
"Ta nghĩ mãi mà không rõ, tại sao ngươi lại gả cho hắn."
Câu hỏi của Trần Trường Sinh cũng là nghi vấn của tất cả dân chúng trong kinh đô.
Vô luận quan cảm đối với Mạc Vũ như thế nào, là yêu hay là hận, nàng cuối cùng vẫn là Mạc đại cô nương.
Tất cả mọi người cảm thấy, vị Vương gia kia không xứng với nàng.
"Hắn có điểm nào không tốt chứ? Bổn phận đàng hoàng, không có dã tâm, ta khi còn bé đã biết hắn, hơn nữa quan trọng nhất là, hắn nguyện ý tín nhiệm ta vô điều kiện."
Mạc Vũ ngồi bên giường, dùng khăn bông lau chùi tóc ướt, tùy ý hồi đáp: "Ban đầu kinh đô loạn như vậy, hắn mang theo đám thuộc hạ bị các huynh đệ của hắn nhét tớt nghĩ tới Kết viên, đối với người ta nói là muốn cầu ta che chở, trên thực tế lại là muốn che chở ta, phần nhân tình này đáng để ta trả lại."
Trần Trường Sinh biết chuyện này, dân chúng cả kinh đô cũng biết chuyện này.
Thiên Thư lăng chi biến đêm đó, hơn mười vị Vương gia vào kinh, mạo hiểm chia nhau tiến công các bộ nha yếu địa, chỉ có vị Lâu Dương Vương kia, mang theo một nhóm cao thủ tán loạn khắp kinh đô, chuyện gì cũng không dám làm, một người cũng không dám giết, chỉ muốn đi Kết viên, kết quả còn lạc đường.
Đây không phải câu chuyện mọi người ca tụng, đây là trò cười, thậm chí là trò cười.
Ở rất nhiều người đánh giá, Lâu Dương Vương chính là một trò cười.
Trần Trường Sinh cũng cảm thấy vị Vương gia này quá mức tầm thường uất ức, thật sự không phải lương xứng.
"Xứng là sao? Hắn rất tốt với ta là được."
Mạc Vũ bỗng nhiên nghĩ đến một việc, nói: "Ngươi sau này phải có thái độ tốt hơn với hắn, đừng không khách khí như vậy."
Trần Trường Sinh nói: "Ta đứng ở trên lập trường bằng hữu nhắc nhở ngươi mấy câu, ngươi đã không đồng ý, sau này tự nhiên sẽ không nhắc lại."
Mạc Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ta nói chính là chuyện trong Lư Lăng Vương phủ, ngươi xem xem hù dọa hắn thành dạng gì rồi, biết rõ hắn nhát gan mà còn vậy."
Trần Trường Sinh cũng không rõ vì sao hôm đó ở Lư Lăng Vương phủ lại đối với Lâu Dương Vương không khách khí như vậy.
"Hắn truyền lời thay cho thầy trò các ngươi, kết quả không có được gì tốt, cũng thật là xui xẻo."
Mạc Vũ nói: "Chuyện này là ngươi không đúng."
Trần Trường Sinh nói: "Sau này sẽ không như vậy."
Mạc Vũ thấy hắn đáp ứng, ngược lại có chút mất hứng, nói: "Ngươi tới đây."
Trần Trường Sinh giật mình, hỏi: "Làm gì?"
Mạc Vũ nói: "Ta muốn ôm ngươi ngủ."