Ánh mắt các chủ giáo già nua nhìn Trần Trường Sinh có chút phức tạp.
Hắn là học sinh của Thương Hành Chu, là thanh niên do Mai Lý Sa một tay bồi dưỡng, là Tây Trữ nhất mạch không có chút nào tranh cãi, truyền nhân chánh thống của Quốc Giáo, theo đạo lý mà nói, hẳn nên đứng về phía họ, nhưng hắn không làm như vậy.
Hắn trọng dụng Lăng Hải chi vương cùng Ti Nguyên đạo nhân, sau khi ở Vấn Thủy thành xử tử Bạch Thạch đạo nhân, cũng không nghĩ tới việc trấn an cựu phái, mà để cho tân phái chủ giáo Hộ Tam Thập Nhị danh tiếng cực kỳ tồi tệ thế thân vị trí của Bạch Thạch đạo nhân.
Chính là những chuyện này, để cho Quốc Giáo cựu phái sinh ra bất mãn, mới có cục diện như hôm nay.
Nhưng cho đến lúc này, vẫn không ai ngờ, hoặc là có can đảm suy nghĩ mời hắn rời khỏi vị trí Giáo Hoàng.
Bọn họ vẫn ôm hi vọng đối với Trần Trường Sinh.
Chỉ là bọn hắn cũng không biết hi vọng Trần Trường Sinh sẽ làm thế nào.
Thi thể Mai Xuyên chủ giáo còn trong bóng đêm ở ngoài điện .
Đây là lựa chọn của Từ Hữu Dung.
Trần Trường Sinh có thể thuận thế mà đi, nhưng hắn không thể làm như vậy.
Bởi vì hắn thuở nhỏ tu hành đạo pháp, để cho hắn vô luận thế nào cũng không thể làm được chuyện lừa mình dối người.
Mặc dù đây có thể là tố chất mà người muốn làm đại sự phải có được.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến câu nói của Biệt Dạng Hồng ở Bạch Đế thành.
Hai người dĩ nhiên có khác biệt thật lớn, nhưng có thể làm một chút tương tự.
Hắn lại nghĩ tới nhiều năm trước Mai Lý Sa đại chủ giáo trước khi chết đã nói với mình những gì.
"Ta vừa rồi đi trên thần đạo, nhớ tới chuyện diễn ra trước đại triêu thí năm xưa ."
Trần Trường Sinh trên mặt lộ ra mỉm cười hồi ức.
Mọi người biết hắn nói chính là Mai Lý Sa đại chủ giáo hướng về toàn bộ đại lục tuyên cáo hắn muốn trở thành đại triêu thí thủ bảng thủ danh.
Hồi ức không thể tiếp tục được nữa, không khí vốn có thể đi về phía ôn tình lần nữa trở nên khẩn trương.
Bởi vì trong đám người vang lên một thanh âm hàn lãnh mà khắc lệ.
"Cuối cùng ngài lại giết đứa cháu duy nhất của hắn!"
Trong đại điện trở nên an tĩnh dị thường.
Trần Trường Sinh trầm mặc không nói.
Đúng vậy, có người để cho Mai Xuyên đi Quốc Giáo học viện làm giáo dụ, chính là muốn làm khó hắn.
Vô luận giết hay không giết, cũng là một chữ khó.
Cho nên Đường Tam Thập Lục không chút do dự, xoay người rời khỏi tiểu lâu, chuẩn bị nâng kiếm giết Mai Xuyên.
Cho nên Từ Hữu Dung giết Mai Xuyên.
Đều là người thân cận nhất với hắn, hiểu tâm ý cùng tâm tình của hắn nhất, cho nên không để cho hắn lựa chọn, không để cho hắn mang tiếng xấu.
Nhưng lúc ấy hắn không ngăn cản Đường Tam Thập Lục, cho nên, đây cũng là lựa chọn của hắn.
Bên trên Tinh hải trở về thần quốc.
Phía dưới hèn hạ trở về bụi bậm.
"Ta sẽ thừa nhận tất cả những tội danh mà ta đáng phải gánh chịu."
Trần Trường Sinh nhìn đám người bình tĩnh nói.
Hắn không dùng hồi ức ôn tình để lấp đầy vết rách giữa hai phái mới cũ, không đưa ra lý do có sức thuyết phục đầy đủ.
Không giải thích, tự nhiên cũng không có phương án giải quyết.
Hắn lựa chọn bình tĩnh thừa nhận.
Quang Minh điện xôn xao, tiếng kinh hô không ngừng vang lên.
Các giáo sĩ vẻ mặt càng không ngừng biến ảo, cực kỳ phức tạp.
Có người rất thất vọng, có người rất vui mừng, có người rất khốn hoặc, có người rất ngơ ngẩn.
Trần Trường Sinh nguyện ý thừa nhận toàn bộ tội danh.
Vấn đề là, dưới tinh không có ai có thể định tội cho Giáo Hoàng đây?
Đây không phải Thánh Nhân tự xét lại mình, mà là tuyên ngôn lãnh khốc nhất.
Trong đám người lần nữa vang lên mấy tiếng thở dài thất vọng chí cực, còn có tiếng chất vấn.
Trần Trường Sinh nắm thần trượng, lẳng lặng đứng nguyên chỗ, không nói gì thêm.
Lăng Hải chi vương đi tới trước đài, lấy ra hồ sơ đã sớm chuẩn bị từ lâu, dùng hai tay mở ra, bắt đầu tuyên đọc.
Theo thanh âm lạnh lùng chí cực đọc ra những cái tên này, tiếng huyên náo trong đại điện dần dần dừng lại, trở nên an tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng hít thở càng ngày càng trầm trọng cùng với tiếng bước chân càng ngày càng dày đặc.
Thiên Tài điện hắc chấp sự sắc mặt tái nhợt, nhìn đã làm người ta chán ghét từ trong đám người mang ra hơn mười tên chủ giáo.
Một trong ba vị hồng y giáo chủ chủ trì sự vụ Giáo Khu xử bị miễn đi giáo chức ngay tức khắc.
Lăng Hải chi vương thanh âm vẫn không có bất kỳ tâm tình, rõ ràng tựa như dao găm sắc bén nhất.
Hắn tuyên đọc tội trạng của vị hồng y giáo chủ này.
Những tội trạng này không có bất cứ quan hệ nào với tối nay, nhưng vô cùng rõ ràng, chứng cớ vô cùng xác thực.
Vị hồng y giáo chủ kia không có bất kỳ phản kháng, bình tĩnh theo chấp sự áo đen đi tới.ngoài điện
Nhìn bóng lưng có chút tiêu điều của hắn, Trang Chi Hoán đám người vẻ mặt khẽ biến.
Trong điện không khí càng ngày càng khẩn trương, rốt cục thời khắc nào đó bị xé rách.
Một gã chủ giáo đã bị kéo tới cửa điện giãy dụa xoay người, nhìn trên đài lớn tiếng hô: "Ngài muốn trở thành một vị quân vương lãnh khốc hay sao!"
Mọi người đã hiểu, vị chủ giáo này chính là người ban đầu chất vấn Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh không đáp, tay cầm thần trượng, lẳng lặng đứng ở trên đài.
Trang Chi Hoán cuối cùng đã đứng dậy, sau khi bình tĩnh hành lễ nói: "Có cần chờ đại chủ giáo phá quan rồi đưa ra quyết nghị cuối cùng hay không?"
Vô số tầm mắt rơi vào trên người của hắn.
Tất cả mọi người đã hiểu ý tứ của hắn.
Giáo Khu xử hiện tại do Mao Thu Vũ trực tiếp quản hạt.
Mao Thu Vũ sắp trở thành cường giả thần thánh lĩnh vực duy nhất của Quốc Giáo tới đây.
Những lời này của Trang Chi Hoán là nhắc nhở, thậm chí có thể lý giải làm uy hiếp.
Lăng Hải chi vương mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái, không nói gì, trong mắt hiện ra sát ý không chút nào che dấu.
Trang Chi Hoán vẻ mặt không thay đổi, chỉ nhìn Trần Trường Sinh.
Vừa lúc đó, một người không ai ngờ tới đứng dậy.
Án Lâm đại chủ giáo vẻ mặt ngưng trọng nói: "Thánh Nhân đi trong Tinh hải, nếu như gặp thâm uyên..."
"Trích từ cuối Đạo Nguyên phú tổng lãm."
Trần Trường Sinh không để cho nàng nói hết.
Hắn xoay người nhìn nàng nói: "Đoạn đạo điển này chính là muốn đề cập tới kính sợ."
Án Lâm đại chủ giáo khom người đáp: "Đúng vậy."
Trần Trường Sinh nói với nàng nói: "Phương diện này, ta làm tốt hơn ngươi."
Án Lâm giật mình, sau đó thấy được mấy thân ảnh trong bóng đêm ngoài điện.
Tối nay di thể của Mai Xuyên chủ giáo có thể được đưa vào Ly cung, là bởi vì được mấy người kia trợ giúp.
Kính sợ rốt cuộc là gì? Tinh hải? Đại đạo? Hay là sinh mệnh thân nhân hoặc là thuộc hạ?
Nàng trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó thở dài nói: "Ngài làm sao mà biết được?"
Trần Trường Sinh không trả lời vấn đề này.
Lúc trước ở sau vách đá, An Hoa sửa sang lại quần áo cho hắn, đã run run nói ra chuyện này.
Án Lâm đại chủ giáo bỏ qua câu hỏi, thanh âm khổ sở nói: "Ngài quyết định xử trí ta như thế nào?"
Trần Trường Sinh nói: "Ta nói rồi, ta sẽ thừa nhận toàn bộ tội danh."
Án Lâm đại chủ giáo cảm khái nói: "Hiểu rồi, ta sẽ từ bỏ vị trí Thánh Đường đại chủ giáo."
Nàng không có ý tứ phản bội Giáo Hoàng.
Hôm nay là lần đầu tiên nàng tiếp nhận lời khuyên của cựu phái, trợ giúp đối phương làm một ít chuyện.
Bởi vì nàng muốn xem xem, Giáo Hoàng Bệ Hạ sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Hiện tại nàng thấy được kết quả, có chút cảm khái, có chút thất vọng.
Không phải bởi vì mình bị tố giác, do đó mất đi vị trí cự đầu Quốc Giáo, mà bởi vì Trần Trường Sinh xử lý quá mạnh mẽ cứng rắn, quá lãnh khốc.
Nàng nhẹ nói: "Đây chính là thánh nhân vô tình sao?"
"Không, có người muốn ta biến thành kiêu hùng, có người muốn ta biến thành anh hùng, có người muốn ta biến thành hiền giả, có người muốn ta trở thành thánh nhân."
Trần Trường Sinh trầm mặc một chút, nói: "Nhưng kỳ thật ta vẫn là thiếu niên đạo sĩ vào kinh tham gia đại triêu thí ."
Án Lâm đại chủ giáo thật tình hỏi: "Đã như vậy, tại sao phải khổ như thế?"
Trần Trường Sinh khẽ nhíu mày, hơi thở trở nên trầm trọng.
Chỉ có người thân cận nhất mới có thể nhận ra, lúc này tâm tình của hắn vô cùng không tốt.
"Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ tới một vấn đề? Cho tới bây giờ cũng không phải là ta muốn làm Giáo Hoàng."
"Ta không biết do ai mưu ma chước quỷ. Có lẽ là sư thúc, có lẽ là Mai đại chủ giáo, có lẽ là sư phụ ?"
"Là bọn hắn muốn ta ngồi vào vị trí Giáo Hoàng này, trước đó bọn họ chưa từng hỏi ta có đồng ý hay không."
"Cho nên ta làm việc này, cũng là chuyện bọn hắn hi vọng ta làm."
Hắn trầm mặc một lát, nói tiếp: "Nhưng những chuyện này không phải chuyện ta muốn làm."
"Nếu như Giáo Hoàng phải là người như vậy, vậy có thể ta không thích hợp để làm Giáo Hoàng."
Hắn nhìn đám giáo chủ Giáo Khu xử nói: "Nếu như các ngươi còn có ý kiến, hãy đến đây chấm dứt đi."
Quang Minh điện hoàn toàn an tĩnh, yên lặng như tờ.
Có giáo sĩ không hiểu lời nói này của Trần Trường Sinh .
Có giáo sĩ cho là mình hiểu được, nhưng không thể tin được.
Lăng Hải chi vương giật mình, Ti Nguyên đạo nhân trợn tròn mắt, Hộ Tam Thập Nhị như có điều suy nghĩ.
Án Lâm đại chủ giáo có chút mờ mịt, nghĩ thầm chẳng lẽ mình làm sai điều gì sao?