Nhìn hình ảnh này, trong lòng của Trần Trường Sinh cảm thán, rõ ràng Chiết Tụ chỉ là thiếu niên, thực lực cảnh giới kém xa Tuân Mai kém nhưng lúc này lại như lão sư dạy dỗ tiểu hài tử —— lang tể tử ở trên cánh đồng tuyết gian nan lớn lên so với người tu đạo nhốt mình trong Thiên Thư Lăng ba mươi bảy năm có nhận thức càng chân thật, cũng càng chuẩn xác hơn về thế giới này.
- Nhưng... Đây là ba mươi bảy năm...
Tuân Mai xoay người nhìn Thiên Thư Lăng, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn, lẩm bẩm:
- Trên kia còn rất nhiều tấm bia ta xem không hiểu, không biết đọc như thế nào, ta thật sự rất muốn biết. Nếu ta có thể đi lên đỉnh lăng, đọc hiểu tấm bia, nắm giữ thiên đạo chân nghĩa, vậy khẳng định sẽ hơn Vương Phá, phải như vậy ta mới rời khỏi, làm sao có thể cam tâm?
Nói xong câu đó, hắn cười khổ lắc lắc đầu, đi ra ngoài đình viện.
Ánh sáng lạc vào đình viện, cũng dừng trên tóc hắn, không biết có phải do ánh sáng có vấn đề, Trần Trường Sinh cảm giác như nhìn thấy mái đầu bạc, trong lúc nhất thời, gió đêm như lạnh thêm vài phần.
- Hắn muốn đi đâu?
Nhìn Tuân Mai có chút tiêu điều, bước chân lảo đảo, Trần Trường Sinh có chút bận tâm liệu có phải tinh thần bị kích thích quá lớn không.
Đường Tam Thập Lục có chút thương hại nói:
- Hẳn là đi Thiên Thư Lăng xem bia... Ba mươi bảy năm qua, có lẽ đêm nào cũng như vậy.
Tinh quang sáng rõ, dùng để viết chữ còn có chút khó khăn, nhưng dùng để xem bia thì có thể, hơn nữa trong Thiên Thư Lăng cũng có ngọn đèn mơ hồ, hẳn rất nhiều người đang đốt đèn xem đêm.
- Hắn không phải đi xem bia.
Gương mặt Chiết Tụ biến hóa, nhìn Tuân Mai biến mất trong rừng, nói:
- Đường đi xem bia ở phía bắc, hắn đi về phía nam.
Đường Tam Thập Lục giật mình, nói:
- Chẳng lẽ giận tới hồ đồ rồi, còn đi lầm đường?
Trần Trường Sinh có chút hối hận, nói:
- Tiền bối ở trong lăng có chút không rõ, nhưng tình huống bất đồng, đạo lý chúng ta cảm thấy chính xác nhưng với hắn mà nói lại là không cần thiết. Hơn nữa dù sao chúng ta cũng là vãn bối, lúc trước nói những lời kia có phải hơi quá đáng chút?
- Sai chính là sai, lãng phí sinh mạng chính là lãng phí sinh mạng, không liên quan tới tiền bối hậu bối.
Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc nói.
- Ừ... Ta muốn đi xem, hy vọng đừng xảy ra chuyện gì.
Trần Trường Sinh đi ra ngoài, Đường Tam Thập Lục cũng đi theo, Chiết Tụ nhìn một chút cũng theo bước.
Nhà cỏ ở phía tây nam Thiên Thư Lăng, qua cánh rừng phía nam không xa có thể nghe tiếng mười thác nước ầm vang.
Trong bóng đêm, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh của Tuân Mai, ba tên thiếu niên đi theo, xuyên qua màn nước như mưa, đi tới một kênh nước ngập tràn.
Nước phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng lay động, hình ảnh vô cùng xinh đẹp.
Tuân Mai bước qua kênh này, giẫm vào nước làm ướt xiêm y, nhưng lại không để ý, có vẻ có chút hồn bay phách lạc.
Hắn đi vào thần đạo, ngẩng đầu nhìn đỉnh Thiên Thư Lăng, vẻ mặt hơi ngơ ngẩn.
Ba mươi bảy năm, vô số ngày đêm, hắn thầm nghĩ đi tới đó, chỉ tiếc vẫn không được.
Tuy thần đạo nối thẳng lên đỉnh Thiên Thư Lăng, hắn lại không có cách nào đi lên.
Bởi vì người nọ một thân khôi giáp, tĩnh tọa trong lương đình trước thần đạo.
Xa xa Thiên Thư Lăng mơ hồ có ngọn đèn, cũng có thể nghe được tiếng thác nước, nhưng ở quanh Lăng Nam thần đạo rất an tĩnh, cũng không có đèn, chỉ có ánh sao chiếu sáng vách núi và đường, nông kênh và núi đá, chỉ có điều ánh sao không thể hoàn toàn xua đuổi bóng đêm, nước trong kênh đen xì như mực.
Tuân Mai thu hồi tầm mắt nhìn sang thần đạo, sau đó dần dần dời xuống, đi vào đình hóng mát, cho đến cuối cùng, dừng ở trên người mặc khôi giáp trong đình.
Msột lát sau, hắn đi tới đình hóng mát, đạp nước trong kênh bắn lên.
Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn xông thần đạo? Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục và Chiết Tụ nhìn hình ảnh ảnh, tâm tình trở nên khẩn trương.
- Tiền bối
Trần Trường Sinh nhìn Tuân Mai gọi.
Lúc trước ở ngoài nhà cỏ, nương ánh sao, hắn nhìn thấy tóc Tuân Mai bạc đi nhiều, ngoài thông cảm còn có thêm lo lắng.
Tuân Mai dừng bước, xoay người nhìn ba thiếu niên.
Khác với tưởng tượng của ba người Trần Trường Sinh, ánh mắt của Tuân Mai rất bình tĩnh, không ngơ ngẩn, lại càng không giống hồn bay phách lạc, mỉm cười hỏi:
- Người trẻ tuổi, có chuyện gì?
Trần Trường Sinh nhìn đình hóng mát, phát hiện vị thần tướng huyền thoại vẫn đang ngủ say, hơi chút do dự hỏi:
- Ngài muốn làm gì?
- Ta muốn đi lên lăng.
Tuân Mai chỉ vào Thiên Thư Lăng sâu trong bóng đêm.
Hắn không quay đầu lại, nhưng hướng ngón tay không chút lệch lạc, ngữ khí của hắn rất tầm thường, tựa như ở nói mình phải về nhà, làm cho người ta có cảm giác thần đạo này hắn đã đi qua trăm ngàn lần.
Trèo lên lăng hay là du ngoạn sơn thuỷ, Trần Trường Sinh không rõ, nhưng bất kể là vế nào thì ý tứ cũng giống nhau, điều này làm cho hắn và Đường Tam Thập Lục, Chiết Tụ càng thêm khẩn trương
Không biết là ảo giác hay gì, Trần Trường Sinh cảm thấy lúc Tuân Mai nói ra những lời này, biển sao trong bầu trời đêm dường như sáng lên trong một cái chớp mắt, ánh sao như đậm hơn một phần, bao trùm bộ khôi giáp như tro bụi, cũ nát trong đình hóng mát. Mà khiến hắn cảm thấy kinh hãi chính là, người thủ lăng trong đình hóng mát vẫn cúi đầu, khôi giáp như bóng ma che khuất mặt của hắn, nhưng khi tinh quang sáng lên trong một cái chớp mắt kia, dưới mũ giáp như có một cơn gió thổi qua, mang theo chút tro bụi.
Trần Trường Sinh không dám nhìn thêm nữa, cho dù chỉ là ánh mắt xéo qua, nhìn Tuân Mai hỏi:
- Vì sao?
Nếu Tuân Mai có thể chiến thắng người thủ lăng trong đình hóng mát sẽ thông qua thần đạo trực tiếp đi lên đỉnh Thiên Thư Lăng, như vậy tại sao phải ở trong Thiên Thư Lăng chịu khổ suốt ba mươi bảy năm? Nếu hắn không dám lên, thuyết minh hắn cũng rõ mình không có phần thắng.
Đúng vậy, cảnh giới Tuân Mai có thâm hậu thế nào cũng đâu thể qua được cửa đình hóng mát? Nếu người nọ có thể được dễ dàng chiến thắng, khôi giáp sao có thể tích tro bụi tới mấy trăm năm? Dù có là Vương Phá, Trương Tề cảnh giới sâu không lường được cũng không chắc chiến thắng được người nọ.
Đại lục ba mươi tám thần tướng, Hãn Thanh xếp hạng một, vị cường nhân ngồi ở đình suốt mấy trăm năm, cảnh giới bí hiểm, nhưng bất kể là Thiên Lương Vương Phá hay ai khác cũng không dám nói mình có tư cách khiêu chiến hắn.
Nghe Trần Trường Sinh nói..., Tuân Mai an tĩnh một lát, không có trực tiếp trả lời vấn đề này, mà nghiêm túc nói:
- Cảm ơn các ngươi.
Lúc nói lời cảm tạ, ánh mắt của hắn lướt qua mặt ba người thiếu niên.
Chiết Tụ từ khi ra đời kinh mạch và thức hải đều có vấn đề, không có lúc nào không phải chịu thống khổ do tâm huyết dâng trào, nếu như là người bình thường, chỉ sợ sớm đã mất đi dũng khí để sống. Nhưng mà hắn không có, dũng khí của thiếu niên này thật sự hiếm thấy. Trần Trường Sinh mang theo rau xanh, nấu cơm còn chưng cả cá ướp muối, sự bình tĩnh này hắn rất hướng tới. Còn Đường Tam Thập Lục ở Thiên Thư Lăng thần thánh hô to gọi nhỏ, đã khiến hắn nhìn thấy thanh xuân nhiệt huyết đã khô cạn từ lâu.