Bọn họ đi vào sâu trong rừng.
Bạch Lâu buông công cụ trong tay xuống, Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ đều hiếu kỳ đi tới nhìn, Bạch Lâu còn rất thần bí, nhìn nhìn hai người, nói, “Hai ngươi tốt nhất là trốn xa ta ra, một hồi coi chừng bị ăn tươi!”
Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ liếc mắt nhìn nhau, đều có chút khó hiểu.
Bạch Lâu mở cái rương ra... Sau đó, không biết hắn ấn vào cái nút nào, chỉ thấy cái rương đó bật mở, biến thành một cái gì đó giống như radar hay anten TV.
Phong Tiểu Vũ chớp chớp mắt, hỏi, “Là sóng điện phát xạ thông tin cho người vũ trụ sao?”
Miêu Tiêu Bắc thở dài, sức tưởng tượng của thằng nhóc này quá phong phú.
Chính lúc này, điện thoại di động của Phong Tiểu Vũ vang lên, nhạc chuông là — Quốc tế ca...
“Ai nha, lão phật gia đánh tới!” Phong Tiểu Vũ vội lấy điện thoại ra, quả nhiên, chỉ thấy trên màn hình điện thoại hiện lên hình một Bồ Tát thật to.
“Uy, mẫu thân đại nhân?” Phong Tiểu Vũ nơm nớp lo sợ tiếp điện thoại, đầu bên kia truyền đến một tiếng cười sang sảng, “Tiểu Vũ a, cục cưng, ăn cơm chưa?”
Phong Tiểu Vũ rùng mình một cái, cùng Miêu Tiêu Bắc kế bên liếc mắt nhìn nhau — Bà ấy thắng mạt chược!
“Dạ, ăn rồi.” Phong Tiểu Vũ trả lời.
“Nhóc đang ở đâu vậy? Chỗ Danh Vũ hay chỗ Tiêu Bắc a?”
“Nga, con với Tiêu Bắc đang ở bên ngoài.” Phong Tiểu Vũ trả lời, “Chị hai mấy ngày nay đi công tác nước ngoài rồi.”
“Nga... Được rồi, mẹ sẽ mua đồ ăn ngon, hai đứa có phải đang đi chơi không? Một hồi tới nhà mẹ ăn khuya a.”
Phong Tiểu Vũ nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói, “Mẫu thân đại nhân... một hồi phỏng chừng trời đã sáng.”
“Vậy tới uống trà sớm.” Mẹ của Phong Tiểu Vũ hắc hắc cười, “Mẹ lâu rồi không gặp Tiêu Bắc, gọi nó tới luôn a... mua...”
Phong Tiểu Vũ lại rùng mình một cái, tiếp nhận cái hôn gió vĩ đại mà mẹ mình cách không truyền tới.
“Phật gia nói, một hồi tới nhà ăn khuya.” Phong Tiểu Vũ nói với Miêu Tiêu Bắc, “Bà ấy đã lâu không gặp anh.”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, hỏi, “Tâm tình của dì khá tốt a.”
“Ha hả.” Phong Tiểu Vũ cười gượng, “Phỏng chừng thắng tiền... Lúc tâm tình không tốt thì không có giọng điệu kiểu này.”
Miêu Tiêu Bắc có chút ước ao cười cười, thấy Lam Minh đang nhìn cậu liền xoay mặt đi.
Lam Minh khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu.
“Được rồi!” Lúc này, Bạch Lâu đem công cụ đều bày ra, nói với Lam Minh, “Uy... Năng lượng của thứ này cực lớn, hôm nay lại là trăng tròn, một hồi gọi tới chắc chắn đều là hung quỷ, ngươi nhất định phải đối phó a, lỡ như để chạy một con, vậy thì nguy hại nhân gian a!”
Lam Minh giật giật khóe miệng, nhìn hắn... Tròng mắt đã biến thành màu hoàng kim.
Bạch Lâu nuốt một ngụm nước bọt, từ trong túi lấy ra một nắm bột phấn màu trắng và một nắm bột phấn màu đen, rắc xung quanh Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc thành một vòng tròn, nói, “Nghìn vạn lần không được rời khỏi vòng tròn này, nếu không dù có chết ta cũng mặc kệ a!”
Phong Tiểu Vũ cùng Miêu Tiêu Bắc liếc mắt nhìn nhau, đều không nói gì, chỉ gật đầu ý bảo mình đã biết.
Sau đó, Lam Minh giơ tay lên... Vòng tay chậm rãi chấn động một trận rồi tiêu thất, trong tay lại xuất hiện thanh đại đao cực đỉnh — Minh.
Bạch Lâu nhìn nhìn thanh đao của hắn, đứng trước vật giống như radar gì đó, hai tay chắp lại hình chữ thập cầm một cây kim loại giống như anten, sau đó, hắn bắt đầu thầm thì đọc chú ngữ... Thanh âm cổ quái đó, ban đầu rất nhỏ và rời rạc, sau đó, không biết làm như thế nào thông qua anten truyền ra... Phiêu tán trong không trung, thật giống như vô số hòa thượng lạt ma niệm chú... Trang nghiêm mà quỷ dị.
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, Phong Tiểu Vũ cũng đã có chút sợ, nó vươn tay nhẹ nhàng mà ôm lấy Domi, Domi ngồi bên trong vòng tròn màu trắng, đột nhiên hướng bầu trời mà sủa ầm lên, rất là hung hãn.
Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ vô thức ngẩng đầu, thì thấy giữa không trung, đột nhiên hình thành một vòng xoáy màu đen rất lớn.
“Tới!” Bạch Lâu đột nhiên hô lên một tiếng, vội thu dọn cái rương, xách lên chạy vào trong vòng tròn, cùng bọn Miêu Tiêu Bắc đứng chung một chỗ, sau đó cởi xuống một chuỗi châu ngọc trên cổ tay, bắt đầu thì thầm niệm chú.
Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ liền cảm thấy bên ngoài cát bay đá chạy, toàn bộ rừng cây đều đang lay động, nhưng trong vòng tròn mà bọn họ đang đứng cứ như có một cái lồng thủy tinh bao lại, bão cát hoàn toàn không thổi vào được, ngay cả lá cây bay tới cũng bị chắn ở bên ngoài.
“Bắc Bắc!” Phong Tiểu Vũ kề sát Miêu Tiêu Bắc, nói, “Kỹ xảo điện ảnh thật ghê gớm nha! Đây là hàng ngũ đến từ Hollywood sao?!”
Miêu Tiêu Bắc hiện tại cũng có chút lo lắng, nhưng Bạch Lâu dường như khá tập trung, cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà đi quấy rầy, lẳng lặng nhìn, vừa vỗ vỗ đầu Phong Tiểu Vũ, ý bảo nó yên lặng.
Lam Minh đứng ngay chính giữa bãi đất trống trong rừng, ngẩng đầu nhìn trời...
Lúc này, liền nghe có thanh âm cổ quái vang lên, nam nữ đều có, có loại như dã thú gầm rú, có loại như tiếng khóc than thống thiết, nói chung chính là tà ác quỷ dị đến kinh hoàng.
“Bắc Bắc!” Phong Tiểu Vũ ôm Domi, vùi đầu vào cái cổ xù lông của nó, nói, “Âm hưởng thật lắm a!”
Miêu Tiêu Bắc thở dài, vỗ vỗ vai nó — Em chịu đựng a!
Lúc này, chỉ thấy bầu trời đột nhiên giống như bị xé rách, màn đêm nguyên bản mang một màu chàm u tối, xuất hiện một vết nứt đen òm, có vài hình người vặn vẹo bóp méo nửa trong suốt bò ra, dừng lại trên bầu trời đêm, cặp mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm mọi người trên mặt đất, hé miệng, lộ ra răng nanh dày đặc, cùng với đầu lưỡi đỏ chót như máu tươi.
“A a!” Phong Tiểu Vũ ôm xiết đến Domi không thở nổi, trong miệng lầm bầm, “Hóa trang thật lắm a!”
Miêu Tiêu Bắc kéo tay nó ra muốn cứu Domi, Phong Tiểu Vũ cũng không buông.
“A...” Lúc này, chỉ thấy trong cái động đen ngòm đó, lại bò ra một thân ảnh thật lớn, là một con ác quỷ già nua, mặt xanh nanh vàng.
Bạch Lâu lúc này cũng ngừng niệm chú, vừa ngước mắt nhìn, liền “Nha” một tiếng thét chói cả tai, đột ngột bổ nhào tới chỗ Phong Tiểu Vũ cùng nhau ôm Domi.
Miêu Tiêu Bắc cũng kinh hãi, chợt nghe Bạch Lâu hô, “Chết rồi chết rồi, Quỷ Vương bị gọi về!”
Miêu Tiêu Bắc vội ngẩng đầu, tâm nói... Quỷ Vương?
Lam Minh thì lại kiêu ngạo nở nụ cười, “Nga? Quỷ Vương? Tốt lắm... Hẳn là biết được nhiều nhất a.”
“Tiểu quỷ...” Quỷ Vương nhìn về phía Bạch Lâu đang ôm chầm lấy Domi, “Ngươi triệu hoán ta?”
“Không phải... là hắn!” Bạch Lâu vội chỉ về phía Lam Minh đang đứng giữa cánh rừng, nói, “Không liên quan tới ta a!”
Phong Tiểu Vũ lúc này cũng có chút hỗn loạn, chỉ thấy dáng vẻ cực kỳ sợ hãi ôm lấy Domi của Bạch Lâu trước mặt, nhịn không được bèn hỏi hắn, “Anh... Không phải anh sợ chó sao?”
“Đúng vậy!” Bạch Lâu hung hăng trừng nó, “Ngươi tưởng ta muốn a!”
Phong Tiểu Vũ sinh ra kính nể từ trong tâm, chẳng lẽ đây là tính chuyên nghiệp trong truyền thuyết? Nhịn không được mà nghiêm nghị lên, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, anh ta đóng phim giỏi thật nga!”
Miêu Tiêu Bắc lại có chút xúc động muốn đá cho nó ngất xỉu.
Quỷ Vương nọ xoay mặt nhìn về phía Lam Minh, phát ra tiếng cô lỗ cổ quái, cười lạnh hỏi, “Nga? Ác ma?”
Nói, Quỷ Vương lại sờ sờ cằm, “Sai a... Thần?”
“Ha hả.” Lam Minh nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh nhọn nhọn, “Lão quỷ, quả nhiên biết được rất nhiều a.”
Quỷ Vương nọ hơi nheo mắt lại, đột nhiên há mồm hướng Lam Minh rít gào một tiếng, sau đó hai tiểu quỷ bên cạnh hắn một trái một phải lao tới, đều mở rộng thân thể, giơ lên móng vuốt sắc bén...
Lam Minh cười nhạt một tiếng, giơ tay một đao quét ngang qua, giữa không rung xuất hiện một vệt hình bán nguyệt màu trắng cổ quái.
Lũ tiểu quỷ đột nhiên kêu lên thảm thiết... Sau đó, trên thân thể chúng nó xuất hiện vết thương như lửa đốt, rơi xuống trên mặt đất không ngừng lăn lộn.
Lam Minh vung đao, ngước mắt nhìn lão quỷ đang giật mình kia, “Cho hỏi chút chuyện coi!”
“Ngươi giọng điệu không nhỏ a... Coi như là ma vật cũng không ai dám nói với ta kiểu đó!” Quỷ Vương lại gầm nhẹ một tiếng, sau đó, từ bên người hắn bay ra vô số tiểu quỷ.
“Xong!” Bạch Lâu ôm Domi và Phong Tiểu Vũ hô, “Bách quỷ trận, sẽ bị cắn chết rồi!”
Phong Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, hỏi, “Bắc Bắc, em cảm thấy không giống đóng phim a.”
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, tâm nói... Em phản ứng không phải chỉ là chậm bình thường đâu a!
“Thật phiền phức!” Lam Minh nhíu mày.
Đang nói, trăm con tiểu quỷ đó đã bay tới gần hắn.
Lam Minh thả người nhảy, bay vào trong không trung, vung lên thanh đao, lũ tiểu quỷ này còn chưa tới gần được hắn thì đều bị chém chết.
Vùng chân mày của Quỷ Vương càng nhíu sâu hơn, cho tới khi đầy đất đều là thi thể bị thiêu đốt của tiểu quỷ, hóa thành tro tàn theo gió bay đi, gã mới giật mình nhìn Lam Minh, “Ngươi là...”
“Già rồi thì lời thừa cũng nhiều!” Lam Minh ngước mắt nhìn nhìn hắn, tròng mắt biến thành đỏ như máu.
“A...” Quỷ Vương hít sâu một hơi, vội muốn chạy trốn về lại màn đêm.
“Muốn chạy?” Lam Minh chợt lóe không ảnh, sau đó... xuất hiện trong màn trời đã gần khép lại, một tay một chân, chống đỡ cửa động, một đao vung tới, gác trên cổ Quỷ Vương.
“Ngươi... Ngươi muốn gì?” Quỷ Vương khẩn trương nhìn Lam Minh.
“Chỉ muốn hỏi ngươi vài vấn đề mà thôi.” Lam Minh cười nói, “Không cần khẩn trương.”
“Ngươi hỏi đi.” Quỷ Vương gật đầu.
“Vũ Dạ thiên thư ở đâu? Biết không?” Lam Minh hỏi.
Miêu Tiêu Bắc có chút khó hiểu — Vũ Dạ thiên thư?
Mà Bạch Lâu thì lại ngẩng đầu nhìn qua, hình như rất kinh ngạc.
“Tại... Ta chỉ biết là, thiên thư năm xưa bị chia làm nhiều phần...”
“Mấy phần?” Lam Minh lộ ra răng nanh sắc nhọn, nửa bên mặt lại xuất hiện đồ án như da rắn.
Quỷ Vương kinh phủng mở to hai mắt nói, “Ngươi là...”
“Ta hỏi ngươi, mấy phần?” Lam Minh hiển nhiên đã mất kiên nhẫn.
“Bốn... bốn phần!” Quỷ vương nói, “Phân biệt tại bốn phương hướng.”
“Cụ thể đi?” Lam Minh hỏi, “Ở đâu?”
“Ta không biết... A!”
“Không biết?” Lời nói của Lam Minh mang theo uy hiếp.
“Dự Ngôn Sư biết...” Quỷ Vương nói, “Còn có... Có một phần hình như ở trong tay Lang Vương.”
Lam Minh cau mày, khó hiểu, “Lang Vương cần thiên thư làm cái gì?”
“Không... không biết.” Quỷ vương lắc đầu, “Lang Vương tân nhiệm... Rất cổ quái.”
“Còn gì nữa?” Lam Minh hỏi.
Quỷ Vương vội lắc đầu, vết thương trên vai đã bắt đầu cháy, hắn sợ đến kêu to.
“Thật vô dụng.” Lam Minh rút đao ra, nhấc chân một cước đá Quỷ Vương bay vào trong động, sau đó mau tránh ra... Màn trời lập tức hợp lại.
Hắn nhảy xuống đất, thu hồi thanh đao, có chút bất mãn nói, “Tìm kiếm nửa ngày, còn phải đi tìm Dự Ngôn Sư!”
Lúc này, bốn phía đã an tĩnh xuống, cát đá bay đầy trời cũng đều ngừng lại.
Lam Minh đi tới, đạp đạp Bạch Lâu còn đang ôm Domi, “Ai, có biết ở đâu có Dự Ngôn Sư không?”
“Làm sao ta biết?” Bạch Lâu vươn tay xoa xoa vai, đứng lên nói, “Dự Ngôn Sư thường đều là bạn của Vu Sư.” Vừa nói vừa liếc nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc vẻ mặt mờ mịt, cậu ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, cái gì Dự Ngôn Sư? Thầy tướng số sao?”
“Nha a!”
Chính lúc này, chợt nghe Phong Tiểu Vũ hô to một tiếng.
Tất cả mọi người bị nó làm cho hoảng sợ, xoay mặt nhìn qua, chỉ thấy Domi thiếu chút nữa tắt thở, đang quỳ rạp trên mặt đất thở dốc, là do vừa nãy nó bị Phong Tiểu Vũ và Bạch Lâu xiết cổ.
“Domi a!” Phong Tiểu Vũ ôm Domi lắc lắc, “Cha sai rồi, con phải cố chịu đựng a!”
Miêu Tiêu Bắc vội đoạt lấy Domi, nhẹ nhàng xoa xoa ngực nó, nói, “Domi, tỉnh lại tỉnh lại.”
Domi thở hổn hển một lúc lâu, cuối cùng cũng tỉnh lại, Miêu Tiêu Bắc ôm lấy nó, dắt ra khỏi cánh rừng, mở xe đem nó đặt trên ghế sau, mở một chai nước khoáng đổ vào lòng bàn tay uy nó uống.
Domi uống một ngụm nước, rốt cuộc sống lại.
Phong Tiểu Vũ vẻ mặt phạm sai lầm ngồi bên cạnh Domi, vuốt cổ nó nói, “Domi, cha sai rồi.”
Domi hướng Phong Tiểu Vũ lắc đuôi, Bạch Lâu cũng lên xe, chuẩn bị rời khỏi nơi này, Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu, thì thấy được Lam Minh đang ở một bên nhìn mình.
“Chuyện gì?” Miêu Tiêu Bắc thấy ánh mắt của hắn có chút cổ quái.
“Không.” Lam Minh xoay người đi tới ghế phó lái, mặt không biểu tình lên xe ngồi xong, nhìn phía trước.
Miêu Tiêu Bắc cũng lên xe, cài dây an toàn, hỏi Phong Tiểu Vũ, “Đi tới nhà em ăn khuya? Hay về nhà?”
“Đi ăn khuya đi.” Phong Tiểu Vũ nói, “Không đi thì lão phật gia sẽ đánh chết!”
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, khỏi động xe, vừa mở đèn xe... Cả kinh nhảy dựng.
Phong Tiểu Vũ cùng Bạch Lâu liếc mắt nhìn nhau, nhìn phía trước.
Lam Minh cũng nhìn thoáng qua, khẽ cười cười.
Chỉ thấy ở phía trước, trong phạm vi ánh đèn chiếu tới, có vài con chó khá lớn ngăn trở... Nhìn kỹ, đuôi thô to như vậy, hẳn là sói.
“A!” Phong Tiểu Vũ vội mở cửa sổ xe, nói, “Tại sao lại có sói ở đây?!”
Mà lúc này... Chuyện càng khiến mọi người ngạc nhiên đã xảy ra, chỉ thấy vốn là một con sói bốn chân chấm đất, đột nhiên đứng lên, chậm rãi biến thành hình người...
“Là người sói a.” Bạch Lâu nói, “Sao lại tới nơi này?”
Rất nhanh, ba người sói đã hoàn toàn biến thành hình người, chỉ là cánh tay so với nhân loại thì dài hơn một tí, cằm cũng nhọn hơn một tí, phía sau có đuôi, hai mắt là màu lục, mang theo huỳnh quang lóe sáng.
“Cái này cũng là đặc hiệu sao?” Phong Tiểu Vũ rụt lui vào trong xe.
Ba người sói chậm rãi đi tới bên ngoài cửa xe phía Lam Minh.
Lam Minh nhẹ nhàng mở cửa xe, lấy chân đá ra.
Phong Tiểu Vũ càng thêm khẩn trương, đây là thế nào mà còn dám mở rộng cửa a... Bất quá động tác mở cửa của Lam ca hảo suất nga.
“Vương...”
Ba người sói quỳ một gối xuống đất, nói với Lam Minh, “Long Tước nói ngài nguyện ý giúp chúng ta tìm Lang Vương.”
“Long Tước rất nhanh miệng a.” Lam Minh sờ sờ cằm, nhìn ba người, “Hắn thu các ngươi bao nhiêu tiền?”
Ba người sói kia sắc mặt nghiêm trọng, người dẫn đầu giương mắt nhìn Lam Minh, “Vương, thỉnh vô luận như thế nào cũng hãy giúp chúng ta tìm được Lang Vương, Lang Vương gặp nguy hiểm, toàn bộ Lang tộc có khả năng bị hủy diệt.”
Lam Minh nghe xong, hơi nhíu mày, một lúc lâu mới hỏi, “Thứ gì đang đuổi theo các ngươi?”
Ba người sói nhìn nhau lộ ra biểu tình kinh hoàng.
Lam Minh cười cười, nói, “Ngay phía sau các ngươi... Hắn cũng theo tới.”
...
_____