Tiêu Bắc cảm giác mình đang ở trong một không gian hắc ám, không _ là cảm giác không giới hạn, xung quanh cái gì cũng không có, là bị ngất sao? Không giống lắm...
Chờ ý thức của cậu khôi phục lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường, mũi ngửi thấy một mùi rất cổ quái... giống như rỉ sắt hoặc là đồ sống gì đó.
Tiêu Bắc ngồi dậy, cảnh tượng trước mắt rõ dần lên _ đây là một gian phòng lạ, trang trí trong phòng rất đáng sợ, xương... Khắp nơi đều là xương! Chủ nhân gian phòng thích Gothic đến cỡ đó sao?
Ga giường và chăn mềm đều là nhung đỏ. Tiêu Bắc hoài nghi thời này rồi ai còn dùng nhung làm chăn.
Cậu muốn xuống giường, nhưng lại phát hiện có chút vấn đề... bởi vì mặt đất có phản chiếu, còn hơi gợn sóng _ là mặt nước, hơn nữa còn là nước màu đỏ.
Nhìn giường... một nửa ngập trong nước.
“Tỉnh?”
Tiêu Bắc nghe được tiếng nói đảo mắt nhìn qua. Bên cạnh giường có một chiếc sô pha bằng xương cũng phủ nhung đỏ, một người đang nghiên người dựa vào sô pha _ là Taya, trong tay hắn cầm một cái cái ly, trong ly có chứa chất lỏng mà đỏ... nhìn độ sánh hẳn là không phải rượu vang.
Đằng sau sô pha là một bức tường xương, cũng không phải là xương bị đóng trong tường, mà đơn giản chính là một bức tường bằng xương.
Tiêu Bắc đáng lẽ phải sợ tới nổ da gà, nhưng cậu không có, nói thế nào nhỉ... mấy thứ xác chết xương khô linh tinh gì đó đột nhiên nhìn thấy thì đúng là có chút doạ người, bất quá nếu thấy quá nhiều thì ngược lại sẽ không có cảm giác, đây cũng là một chuyện tương đối thần kỳ a.
Taya thấy trong mắt Tiêu Bắc không có sợ hãi mà chỉ có nghi hoặc thì nở nụ cười: “Không tệ, tuy ta đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân nhưng cậu được coi là người đặc biệt nhất.”
“Ngươi là ai?” Tiêu Bắc rốt cục cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Sao lại có loại năng lực này?”
“Ma thuật sư!” Taya nở nụ cười: “Ta là ma thuật sư cực mạnh có thể sáng tạo ra những chuyện thần kì!”
Tiêu Bắc cười lạnh một tiếng, lắc đầu tỏ vẻ không tin.
Taya cũng nhìn ra cậu có vẻ không tin, nói: “Ta không phải loại ảo thật gia tầm thường mà nhân loại các ngươi vẫn ngu ngốc cho là!”
“Vậy ngươi là loại ảo thuật gia cao cấp nào?” Tiêu vừa nói chuyện với hắn vừa nghĩ cách kéo dài thời gian báo tin cho bọn Lam Minh.
Chỉ là nơi này rất kỳ quái, trước đây Tiêu Bắc luôn có thể cảm ứng được Lam Minh, song lần này cậu hoàn toàn không thể cảm giác được bất cứ ai. Bốn phía tựa hồ dựng lên một tấm chắn làm cậu không thể tiếp xúc với ý thức của người khác. Trước kia khi cần Lam Minh chỉ cần tưởng tượng lập tức có thể thấy hắn đang ở đâu, nhưng hôm nay bất đồng, cậu thậm chí không thể cảm giác được sự tồn tại của Lam Minh!
“Ngươi đang cố gắng tiếp cận những người khác sao?” Taya vạch trần ý định của Tiêu Bắc. Trong nháy mắt đó, Tiêu Bắc cảm giác Taya này so với những Thần ma cậu từng tiếp xúc nguy hiểm hơn rất nhiều.
“Rốt cục ngươi là ai?” Tiêu Bắc một bên kéo dài thời gian, một bên dùng ý niệm liều mạng gọi Lam Minh _ trong tích tắc cậu đã cảm giác được nguy hiểm tới gần.
“Ha ha, ngươi quả nhiên có linh lực rất mạnh.” Taya nhẹ nhàng vuốt cằm, nhìn Tiêu Bắc: “Bất quá nhắc tới, ngươi thật sự rất kỳ quái. Ta đã gặp rất nhiều nhân loại, cũng không ít kẻ có linh lực cường đại, nhưng một nhân loại bình thường mà có ma lực có thể áp đảo cả thần ma giống ngươi thì thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy... hơn nữa bề ngoài cũng rất hoàn mỹ, chậc... lần đầu nhìn thấy ngươi ta còn tưởng lầm là Tinh Linh hay thần vật ngụy trang.”
Tiêu Bắc khẩn trương nhìn hắn uống hết thứ trong ly: “Ngươi muốn gì?”
“Tự giới thiệu đã ha, dù sao chắc ta cũng là kẻ cuối cùng nói chuyện với ngươi khi còn sống!” Taya đứng dậy, rời khỏi sô pha, đứng trên mặt nước không khác gì máu, nhưng giày lại không bị ướt. Khom người hành lễ với Tiêu Bắc, thấp giọng nói: “Ta là huyết ma... vốn phải là đã chết rồi, không biết vị thiên tài nào giúp ta sống lại, hoặc là nói... tỉnh lại.”
Tiêu Bắc nhíu mày: “Huyết ma... Hấp huyết quỷ?”
“Ha ha.” Taya cười: “Ta cũng không phải loại ôn hòa mà âm hiểm, ta là ngoại tộc cuồng bạo!”
Tiêu Bắc không rõ hắn giả thần giả quỷ rốt cục là muốn nói cái gì.
“Kỳ thật ta là thành viên Huyết tộc, bất quá nói thế nào nhỉ, nếu nói hấp huyết quỷ là côn trùng lén lút thì ta lại là một con sư tử hưng phấn. Bọn họ chỉ hút máu nhân loại, mà ta thì ăn cả thịt, chỉ chừa lại xương.” Nói đoạn hắn nhe răng.
Tiêu Bắc âm thầm hít một ngụm khí, đống răng chi chít làm cậu hắn nhìn đến thịt cũng đau. Chẳng lẽ, đống xương trắng đằng sau kia đều là nhân loại bị hắn ăn thịt?
“Ngươi đoán không sai!” Tựa hồ Taya có thể hiểu Tiêu Bắc đang nghĩ gì: “Ta sống đã lâu rồi. Tất cả thức ăn của ta ta đều có thể nhớ kỹ tướng mạo của chúng... kẻ nào kẻ nấy đều vô cùng xinh đẹp. Ta chỉ có một điểm chung với Huyết tộc chính là _ đều thích mỹ nhân! Có lẽ là do hương vị của mỹ nhân đặc biệt ngon... Ăn tươi bọn họ, nhìn bọn họ thống khổ kêu thảm thiết thật sự là một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.“
“Biến thái!” Tiêu Bắc nhíu mày tiếp tục lùi lại, bắt đầu nghĩ nên phản kháng như thế nào _ việc cấp bách trước nhất là gọi Lam Minh tới. Cái người này ngày thường cứ chạy tới chạy lui, nhưng lúc quan trọng thì lại chẳng thấy đâu!
Suy nghĩ của Tiêu Bắc rất mâu thuẫn, cậu biết vừa gặp nguy mà đã kêu cứu thì có chút hèn nhát, nhưng lúc này cậu hoàn toàn không có khả năng tự cứu, người thứ nhất nghĩ đến chính là Lam Minh!
“Nếu như ngươi muốn tìm người tới cứu, ta đề nghị ngươi nên quên suy nghĩ đó đi!” Taya tới gần Tiêu Bắc, hắn cúi người giống như một con sâu bò lên. Một động tác thôi mà làm Tiêu Bắc cả kinh đứng bật dậy, nhưng là giường đang lơ lửng giữa biển máu, bốn phía không có bất kỳ chỗ nào có thể đứng hoặc là mượn lực. Sơ ý sờ chạm vào xương, này còn kinh dị hơn, Tiêu Bắc cảm thấy đống xương trắng kia hình như biết cử động! Hốc mắt tối om nhìn mình chằm chằm.
“Ha ha.” Taya nở nụ cười tà ác: “Ta làm việc vô cùng cẩn thận. Ngươi biết cái gì là lá chắn phong toả linh lực tốt nhất không? Là thi thể dơ bẩn! Xương khô không có linh hồn!”
Tiêu Bắc sững sờ, khó trách không liên lạc ra ngoài được.
“Đến đây đi, chúng ta đi hảo hảo hưởng thụ quá trình dùng bữa.” Taya nói chuyện không chút biểu tình, tựa hồ cũng không đem người bị hại chết hoặc là sắp bị hại chết để vào mắt, tựa hồ chuyện này thật sự chỉ là một bữa ăn bình thường.
Tiêu Bắc lập tức cảm thấy rất buồn nôn, hắn rốt cuộc đã biết vì sao Lam Minh chán ghét Huyết tộc như vậy rồi! Tiêu Bắc từng gặp vài hấp huyết quỷ, lúc đầu thì đúng là không cảm thấy bọn họ có cái gì đáng sợ, nhưng hôm nay chứng kiến Taya... cậu lập tức ý thức được Lam Minh chán ghét Huyết tộc là đúng!
“Ngươi thoạt nhìn rất ngon!” Taya hé miệng, lộ ra hàm răng bén ngọn chi chít như răng cá mập, đối với Tiêu Bắc cười cười. Hắn há miệng thật to tựa hồ muốn xé rách da mặt, hành động này không phải thứ nhân loại sẽ có... kẻ này chỉ là mang một lớp da của nhân loại mà thôi.
“Ha ha, ngươi lại đoán đúng!” Taya nở nụ cười: “Xem như ban thưởng, ngươi khi trước chết, ta sẽ cho ngươi xem bộ mặt thật của ta.”
Tiêu Bắc nhìn hắn xé mở lớp da lột ra cơ thể dính đầy máu liền cảm thấy chán ghét, vừa nghĩ tới đã từng có người cũng bị ăn sạch như vậy, Tiêu Bắc có cảm giác thương tiếc cùng phẫn nộ.
Cảm giác phẫn nộ trong tích tắc lấp đầy tâm trí, Tiêu Bắc nhìn chằm chằm hàng răng nanh của Taya, đột nhiên nghĩ _ rụng sạch là tốt nhất!
Vừa mới nghĩ vậy, đột nhiên Tiêu Bắc thấy Taya chau mày, vội vã che miệng ho khan. Sau khi ngẩng đầu, trong miệng hắn đầy máu...
Tiêu Bắc bị bộ dáng khủng bố của hắn doạ sợ, vội lùi lại: “Ngươi làm gì?”
“Khụ khụ...”
Taya càng không ngừng che miệng phát ra thanh âm ư ư cổ quái, sau đó, trên giường nhung đỏ rực bắt đầu loang lổ máu, còn có mấy khỏa răng nanh sắc nhọn, hàm răng của Taya thật sự rụng xuống.
Tiêu Bắc giật mình _ rụng thật à?!
“Ngươi... Ngươi...” Taya đã hoàn toàn không còn khí thế kiêu ngạo như vừa rồi. Hắn một tay che miệng, một tay chỉ vào Tiêu Bắc, máu trong miệng còn đang trào ra ngoài.
Tiêu Bắc cảm thấy có khi nào hắn sẽ chết vì mất máu không nhỉ?!
“Ngươi không phải nhân loại...” Taya hoảng sợ nhìn Tiêu Bắc, lắc đầu liên tục: “Ngươi không phải... A!”
Tiêu Bắc thấy hắn tới gần lập tức cầm gối chuẩn bị chống trả, thì thấy Taya vẻ mặt thống khổ méo mó, tứ chi vặn vẹo, hắn ngẩng mặt lên kêu thảm thiết.
Tiếng kêu tê tâm liệt phế tựa hồ cực kỳ thống khổ, Tiêu Bắc lùi đến góc giường. Máu trong miệng Taya không ngừng cuồn cuộn chảy ra.
Lúc này, Tiêu Bắc chợt nghe thấy tiếng ” kẽo kẹt”, bức tường bằng xương nứt ra. Sau đó tiếng chú ngữ trầm thấp truyền đến, ong ong tựa hồ có người đang niệm chú.
Tiêu Bắc thấy thân thể Taya vặn vẹo càng thêm lợi hại, xương cốt toàn thân đều bị gãy, da nứt toác, xương lòi ra, máu chảy không ngừng, hơn nữa còn gào thét liên hồi.
Tiêu Bắc không nhịn được nữa, hét to một tiếng: “Lam Minh!”
“Bắc Bắc!”
Tiêu Bắc vừa kêu ra miệng thì nghe được tiếng gọi của Lam Minh từ bên ngoài truyền đến.
“Quả nhiên!” Tiêu Bắc mừng rỡ _ là tiếng của Lam Minh, Lam Minh vẫn luôn bên cạnh cậu.
Đồng thời, bức tường xương bị phá vỡ. Lam Minh vọt tới, bay lên giường ôm Tiêu Bắc lên rồi lập tức nhảy ra. Ra ngoài rồi Tiêu Bắc mới phát hiện bọn họ đang ở trong một chiếc xe tải, mà vị trí lúc này vẫn là bãi đỗ xe. Bất đồng duy nhất chính là bây giờ có cầu thang, cũng có đường thông ra bên ngoài.
Bọn Khế Liêu đều tới, còn có Simon.
Lúc này Simon đang chắp tay, đầu ngón tay giữ miếng huyết thạch, dùng thanh âm trầm thấp niệm chú ngữ, đồng thời bức tường xương nháy mắt sụp đổ.
Tiêu Bắc đang cảm thấy có chút thẫn thờ thì chợt nghe thấy tiếng Lam Minh hỏi cậu: “Không sao chứ Bắc Bắc?”
“... Không sao...” Tiêu Bắc lắc đầu, lại nhìn Lam Minh, hắn đang giở trò sờ mó kiểm tra khắp người mình.
Tiêu Bắc nắm mũi Lam Minh đang muốn thò tay vào áo mình: “Còn sờ?!”
Lam Minh xoa mũi, ôm chầm lấy Tiêu Bắc: “Không sao là tốt rồi, làm tôi sợ muốn chết!”
Tiêu Bắc bị Lam Minh ôm cũng sửng sốt, thật lâu sau mới nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn: “Tôi không sao... tôi đã nói rồi mà. Nhưng cái tường xương kia hình như...”
“Bọn tôi chỉ vừa mới nghe được tiếng cậu gọi.” Bạch Lâu trả lời: “Bọn tôi cũng đã tìm một lúc lâu, thứ kia thật rất xảo quyệt!”
Đang nói chợt nghe đến một tiếng “Ầm “, bức tường xương trong xe trong nháy mắt sụp đổ, từ bên trong chảy ra huyết thủy nồng đặc cùng một mùi hương ngọt ngọt kì quái. Theo đống xương sụp xuống, Taya không biết bị cái gì xoắn thành hành dạng bánh quai chèo cũng lăn ra.
Khế Liêu nhíu mày: “Không nghĩ tới vẫn còn Huyết ma tồn tại, chậc... Năm đó Huyết tộc xử lí không triệt để, để cho nhiều kẻ trốn thoát như vậy.”
Lại nhìn Taya trong xe, hắn đang ăn lộn kêu rên thảm thiết, không còn chút bộ dáng lúc đầu. Cuối cùng hắn bị cuộn thành một cục, tim gan phèo phổi gì đều phun hết ra, nằm trong vũng máu hấp hối, thoạt nhìn vô cùng dơ bẩn và tà ác.
Lúc này Simon mới đình chỉ chú ngữ trong miệng, hít sâu một hơi rồi dừng lại, nhìn Taya trên mặt đất thật lâu, sau đó quay lại áy náy nói với Tiêu Bắc: “Thật có lỗi, vì muốn dụ hắn ra mà tôi đã lấy cậu làm mồi nhử.”
“Mồi?” Tiêu Bắc chỉ chỉ mình, khó hiểu nhìn Lam Minh.
Lam Minh nhún vai, ghé vào tai Tiêu Bắc thấp giọng nói: “Hình như chúng ta tìm nhầm người.”
“A?”
“Simon là bạn Lucifer.” Hi Tắc Nhĩ đi tới nói: “Ta nhận ra hắn. Tổ tiên của hắn là một vu sư rất mạnh. Nhẫn của Lucifer là đánh cuộc thua nên mới phải đưa cho hắn, hắn được xưng là người có thể chế phục ác ma dám sỉ nhục của Lucifer!”
“A...” Tiêu Bắc nhếch môi, nhìn lại Lam Minh, quả nhiên cũng là vẻ mặt hả hê.
Simon đi về phía đống xương khô, nhìn Taya dưới chân đã tắt thở hoàn toàn, khẽ thở dài, thấp giọng niệm một chuỗi chú ngữ. Trong tích tắc, xương và cả xe tải đều cháy rực... hoả diễm cuồn cuộn. Tiêu Bắc nhìn thấy vô số linh hồn theo lửa phiêu tán giữa không trung.
“Chuyện là vầy.” Simon giải thích với bọn Tiêu Bắc: “Không lâu trước, một trợ thủ của tôi mất tích, nó vốn là một đứa trẻ ngoan nên tôi rất buồn, đồng thời tôi cũng nghe nói trợ thủ của vài đồng nghiệp cũng mất tích. Phần lớn người mất tích đều là những thiếu niên đáng yêu, nên tôi cảm thấy có khả năng là do ma quỷ giở trò. Một lần ngẫu nhiên tôi phát hiện được một con Huyết ma vốn đã phải bị diệt sạch mới đúng, nhưng khi đuổi theo thì bị mắc bẫy, để hắn chạy thoát.”
“A... vậy nên anh mới nhờ tôi làm trợ thủ?” Tiêu Bắc minh bạch, có thể là bởi vì Simon từng tiếp xúc với Taya nên cậu mới nhìn thấy cảnh tượng kia khi chạm vào tay anh ta.
“Bởi vì trên người cậu có một loại linh lực rất cường đại, hơn nữa cậu còn có khế ước với Thần Ma.” Simon chỉ chỉ khế ước trên cổ tay Tiêu Bắc và Lam Minh: “Nên dù do cậu có bị bắt đi, linh lực của cậu cũng có thể xuyên qua bức tường xương, làm cho tình nhân của cậu cảm giác được cậu.”
Tiêu Bắc đỏ mặt, sờ cằm nhìn trời, Lam Minh thì hiếu kỳ nhìn hắn _ tình nhân?!
“Hắn đã chết, vai diễn của tôi cũng hoàn thành. Đa tạ mọi người giúp đỡ, báo thù cho những đứa trẻ đáng thương kia.” Simon nói đoạn lại nhìn Huyết ma bị ngọn lửa cắn nuốt: “Dưới Địa ngục, Lucifer cùng những đứa trẻ kia sẽ có thể tìm hắn hảo hảo báo thù!”
Tiêu Bắc thấy hắn thu hồi bộ dáng lỗ mãng, sờ mũi, trong lòng cảm khái... Ai, Simon quả nhiên rất suất như khi diễn ảo thuật nha.
Đang nghĩ thì thấy Lam Minh nhìn mình chằm chằm, hình như đang ghen.
...
Sau đó, bọn Tiêu Bắc trở lại hội sảnh, xem Simon và các ảo thuật gia biểu diễn. Tiêu Bắc, Hi Tắc Nhĩ cùng Bạch Lâu tính cả Tiếu Hoa đều cảm thấy vô cùng thú vị. Ảo thuật của Simon rất sống động và đầy sức tưởng tượng. Trong nháy mắt, hình tượng tiêu cực trong đầu lập tức tự động chuyển sang hình tượng tích cực! Biểu diễn kết thúc, bọn họ còn mua một ít đồ nghề ảo thuật định cho Simon kí tên rồi mang về chơi thì bị Lam Minh ghen tuông cưỡng chế lôi đi.
...
“Huyết ma đúng là một loài nguy hiểm.” Ngồi trong xe, Tiêu Bắc nhịn không được hỏi Lam Minh: “Đã diệt sạch thật rồi à?”
“Ừh!” Lam Minh gật đầu: “Huyết ma bị coi như một tồn tại phi pháp của Huyết tộc, năm đó sau khi trải qua một hồi truy giết thì đã không còn nữa. Huyết ma tượng trưng cho phần hắc ám nhất của Ma tộc, hoàn toàn không có có bất kỳ tinh thần trọng nghĩa đáng nói. Để chúng tồn tại ở nhân gian đối với nhân loại mà nói quá nguy hiểm!”
“Đúng rồi, vừa nãy hắn có nhắc tới hình như ai đó đã giúp hắn sống lại.” Tiêu Bắc lập tức nhớ tới những gì Huyết mađã nói: “Hắn cũng có vẻ rất bối rối, không biết ‘Người hảo tâm’ cứu mình là ai.”
“Sống lại?!”
Lời Tiêu Bắc khiến cho mọi người phản ứng mãnh liệt.
“Lại nói, gần đây quả thật có rất nhiều tộc đã bị tuyệt chủng sống lại, hơn nữa phần lớn đều là bộ tộc hắc ám.” Bạch Lâu nhìn mọi người: “Có khi nào... sắp xảy ra chuyện gì đó không?”