Đặc biệt Lam Minh, cảm thấy ký sinh thể này rất quen! Đã gặp ở đâu nhỉ?
Bộ dáng Rafah hoàn toàn là một bộ bị ký sinh thể điều khiển, dựa theo biểu hiện trước kia của hắn, hẳn là đã bị ký sinh rất lâu.
Tuy Tiêu Bắc rất muốn nghiêm túc nghiên cứu ký sinh thể kia, nhưng càng đi vào trong tòa thành lại càng cảm thấy tòa thành này quá xinh đẹp. Nếu như Lam Minh vẫn sống ở đây, nói không chừng cùng sẽ giống như hoàng tử trong truyện cổ tích, sau này lấy một công chúa mặc váy phồng.
“Này, cậu lại nghĩ gì thế!” Lam Minh vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc giật mình: “Anh biết tôi đang suy nghĩ gì?”
“Rất nhiều hình ảnh loạn thất bát tao truyền tới, cái gì hoàng tử công chúa...” Lam Minh trêu ghẹo Tiêu Bắc: “Bất quá công chúa dung mạo cũng không tệ, rất giống cậu.”
Tiêu Bắc nháy mắt đỏ mặt, ai nha, mình lại nghĩ linh tinh gì rồi?!
Nhanh chóng xuyên qua đường cái trống trải, mọi người tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm.
Ngoài lối vào rừng có thể nhìn thấy màu xanh của cây cỏ, đại khái là do sức mạnh vừa rồi của Tiêu Bắc tạo ra, nhưng càng đi cào sâu, hắc ám lại càng dày đặc.
Lam Minh đi cạnh Tiêu Bắc, lấy tay khẽ đụng sau lưng cậu một cái.
Tiêu Bắc xoay qua nhìn hắn, chỉ thấy hai mắt Lam Minh biến thành màu lam...
Tiêu Bắc há to miệng, mấp máy môi _ Lam?
Lam gật gật, trong nháy mắt, Lam Minh vốn đang kiêu ngạo biến thành Lam nhu thuận. Khóe miệng Tiêu Bắc cong lên, lén nhéo hắn một cái. (Cc: Ai nha... cục cưng càng ngày càng cưng cục cưng à...)
Lam vuốt vuốt cánh tay, nhích lại gần. Cổ Lỗ Y cũng nhân cơ hội nhéo một cái.
Tiêu Bắc hỏi hắn _ Lam Minh đi đâu rồi?
Lam chỉ chỉ mặt nạ sau lưng Rafah phía trước.
Tiêu Bắc nhìn qua, sau lưng Rafah tựa hồ xuất hiện một cái bóng mờ mờ ảo ảo _ xem hình dáng hẳn là Lam Minh. Hắn là đi quan sát người đeo mặt nạ, muốn tìm hiểu thân phận của hắn sao?
Qua một hồi lâu, đến khi Tiêu Bắc bắt đầu bị hoa cỏ thực vật đen như nhung trong Hắc Ám Sâm Lâm hấp dẫn, Lam Minh mới trở lại.
Lại biến thành màu vàng quen thuộc, Lam Minh âm thầm truyền tin cho Tiêu Bắc _ tôi biết hắn!
Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn người đeo mặt nạ, hỏi Lam Minh _ hắn là ai?
Lam Minh bất đắc dĩ thở dài, vươn ngón tay chỉ chính mình _ tôi!
Tiêu Bắc sửng sốt. Sphinx và Hi Tắc Nhĩ đi phía sau khó hiểu _ vì sao Lam Minh lại đột nhiên chỉ chính mình.
Lam Minh nhích tới gần Tiêu Bắc, thấp giọng nói: “Biết vì sao tôi không hiện lên trong kính không?”
Tiêu Bắc ngẩng đầu, có chút lo lắng: “Không phải nói là do không có tương lai sao...”
“Không phải, là vì ‘mặt khác’ của tôi trong gương đã bị mang đi.” Lam Minh nói xong, một tay kéo Tiêu Bắc về phía sau tay kia thì rút ra trường đao, ngay cả chào hỏi cũng không thèm, lập tức hướng mặt nạ trên lưng Rafah chém xuống... Không chút do dự!
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Tiêu Bắc hiện lên mấy chữ _ thật hèn hạ nha! Đánh lén sau lưng.
Bất quá Lam Minh làm như vậy hẳn là có lý do.
Rafah vậy mà lại không trúng chiêu, hắn cong người xông tới trước. Đồng thời, mặt nạ mở mắt, tròng mắt tối om nhìn chằm chằm mọi người phía sau.
Lúc này Tiêu Bắc mới hiểu được _ a, mặt nạ này vốn quay mặt về phía bọn họ, Lam Minh là muốn đối phó với cái mặt nạ ký sinh!
Hi Tắc Nhĩ tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng là rút ra lưỡi hái thật dài của mình, đứng một bên nhìn Lam Minh: “Sao vậy?”
Lam Minh nhìn chằm chằm vào cái mặt nạ cùng Rafah đang uốn éo quay đầu một trăm tám mươi độ nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Rafah đã chết rồi, thứ này nếu càng đi về phía trước, đến Kính hồ thì rất khó để xong việc!”
Lời Lam Minh khiến mọi người khó hiểu.
“Kính Hồ?” Tiêu Bắc thắc mắc.
“Ha ha ha!” Rafah không tự nhiên vặn vẹo há miệng cười lớn: “Nhận ra ta rồi sao, Lam Minh!”
Lam Minh cười lạnh: “Bảo sao ta cứ cảm thấy không đúng, quả nhiên là ngươi.”
“Hắn là ai vậy?” Tiêu Bắc hỏi Sphinx.
Sphinx lúc này cũng đang mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Rafah: “Mặt nạ, ký sinh thể nhập vào Rafah sẽ không phải là cái kia trong Kính hồ...”
“Đúng vậy!” Lam Minh gật đầu: “Chính là hắn!”
Sphinx bừng tỉnh: “A! Ta hiểu rồi, ngươi làm nhiều chuyện như vậy là vì muốn gạt chúng ta đến Kính hồ trong Hắc Ám Sâm Lâm, như vậy ngươi mới có thể sống lại!”
Cái mặt nạ bỗng nhúc nhích: “Không sai! Lại bị các ngươi phát hiện, đều do lực lượng cường đại của tên thiên nhân kia. Ngươi quả nhiên từ đầu đến cuối đều là khắc tinh của ta!”
Tiêu Bắc cái cái mặt nạ đột nhiên nổi giận với mình, càng mờ mịt, ngồi xổm xuống hỏi Sphinx: “Tình huống là sao? Nói nghe chút!”
Sphinx gật đầu: “Lúc Lam Minh còn trẻ, Hắc Ám Sâm Lâm từng là nơi săn bắn, bởi vì nơi này có rất nhiều ma vật tụ tập. Trong Hắc Ám Sâm Lâm có hồ nước kỳ quái, gọi Kính Hồ. Mặt nước của Kính hồ luôn bình lặng và trong suốt, so với gương còn trong hơn. Kính Hồ vốn có sức mạnh thanh tẩy cường đại, tất cả hắc ám ma pháp thạch đều được đem đến đó để làm sạch. Những ma vật hắc ám cũng có thể uống nước Kính Hồ để tự thanh tẩy, không để bản thân bị tà ác thôn phệ. Chỉ là có một ngày, có thể Kính hồ phải tiếp nhận quá nhiều ma pháp thạch, làm năng lực thanh tẩy biến mất rồi bắt đầu biến chất!”
“A?” Tiêu Bắc gật đầu: “Nói cách khác nguồn nước bị ô nhiễm phải không? Làm bẩn nước còn không chịu làm sạch! Thật không có ý thức bảo vệ môi trường!”
Cổ Lỗ Y nhéo má Tiêu Bắc: “Bắc Bắc thổ tào!” (aka nói leo, từ ngữ của dân mạng nên không tìm được nghĩa chính xác)
Tiêu Bắc xoa mặt chờ Sphinx nói tiếp.
“Dần dần, Kính Hồ biến thành ngọn nguồn tội ác, bắt đầu trả thù mọi vật trong Hắc Ám Sâm Lâm. Những ma vật uống nước Kính hồ đều đánh mất chính mình, hoàn toàn biến thành tồn tại tà ác. Mà chuyện không bao giờ được làm, chính là nhìn bóng của mình trong Kính hồ!”
“Vì sao?” Tiêu Bắc và Hi Tắc Nhĩ trăm miệng một lời.
“Một khi nhìn, ‘mặt khác’ sẽ thoát ra!” Sphinx nói: “Là một sức mạnh rất thần bí, ngươi sẽ thấy cái bóng mình trong Kính hồ rõ dần lên, lúc đầu chỉ là một điểm nhỏ, cuối cùng càng ngày càng đầy đủ. Đợi đến khi ngũ quan hiện rõ, bản sao tà ác có tính cách hoàn toàn khác nhưng lại có được năng lực giống hệt đã hoàn thành. Thông thường, bản thể đều sẽ bị bản sao tà ác nuốt chửng, sau đó bảo sao sẽ thay thế bản thể tiếp tục sống, hành hung làm ác, rất nhiều ác ma hắc ám chính là như vậy mà sinh ra!”
Cổ Lỗ Y vỗ tay một cái, như thể đã minh bạch.
Tiêu Bắc cũng minh bạch: “Không phải Lam Minh từng soi rồi chứ? Bản sao tà ác của anh ta bị mang đi, nên anh ta mới không nhìn thấy bóng mình trong gương?!”
“Đúng vậy!” Sphinx gật đầu: “Chính là như vậy! Khi đó Lam Minh còn rất trẻ, hắn ngớ ngẩn chạy vào rừng săn bắn, sau khi đến Kính Hồ, thấy dưới nước không có bóng mình, còn cố ý ngồi xuống nhìn chằm chằm một chặp. Trong khi hắn nhìn, trên mặt nước mơ hồ hiện lên một bộ mặt giống hắn. Lam Minh ngu ngốc còn muốn nhìn kỹ hơn, đúng lúc ấy bị người kéo lại!”
Tiêu Bắc lập tức nghĩ tới: “Đại Tế Ti?”
“Chính là hắn!” Sphinx gật đầu: “Đại Tế Ti tới lấy nước Kính hồ làm ma pháp thạch, nhìn thấy Lam Minh ngơ ngơ ngác ngác liền vội vàng kéo hắn ra. Nguyên bản, bản sao vẫn chưa hoàn thiện rất yếu ớt, chỉ cần trực tiếp đánh tan mặt nước, hắn sẽ hoàn toàn biến mất. Nhưng có thể vì Lam Minh quá cường đại, nên cái linh thể thần bí sau khi biến thành mặt người thì oạch một tiếng chui xuống nước. Lúc ấy Đại Tế Ti quả thật có đánh tan mặt nước, nhưng dựa vào tình huống hiện tại xem ra đã không đánh trúng!”
“Có chuyện như vậy sao!” Tiêu Bắc hiểu rõ: “Cái mặt nạ này là bộ dáng lúc Lam Minh còn chưa phát dục xong hả?” (TK: Y như Miêu nhi, trọng tâm câu chuyện không bao giờ đặt đúng cả =.=)
Cổ Lỗ Y liếc Tiêu Bắc _ còn nói ra ngoài được a!
Tiêu Bắc gãi đầu, cảm giác chuyện này rất đáng nói mà.
“Sau khi Hắc Ám Sâm Lâm bị hắc ám bao phủ, ma lực hắc ám của Kính Hồ trở nên càng lúc càng lớn mạnh, cái bản sao yếu ớt đó mượn thiên thời địa lợi nhân hoà, nên trở nên càng ngày càng lớn mạnh, giải thích vậy rất thông.” Sphinx lẩm bẩm: “Hoá ra là như vậy, khi đó Rafah trốn vào Hắc Ám Sâm Lâm, nhất định là bị ký sinh lúc đó nên giờ mới trở thành vật dẫn của hắn!”
“Ha ha.” Miệng Rafah toét ra càng lớn, có lẽ đã đến tận tai, hơi nứt ra lộ ra hàm răng sắc nhọn bên trong, cười nói: “Đúng vậy! Chính là có chuyện như vậy, Lam Minh, thân thể kia của ngươi vốn thuộc về ta, ta biết trong thân thể ngươi cũng có rất nhiều sinh mạng đang kí sinh, thí dụ như, ký sinh thể vô dụng kia?”
Sắc mặt Lam Minh lập tức khó cói: “Ngươi nói cái gì?!”
Tiêu Bắc cùng Cổ Lỗ Y liếc nhau một cái, âm thầm le lưỡi _ can đảm thật nha! Dám nói xấu Lam.
“Hắn bất quá cũng chỉ là một tiểu tử nhược trí mà thôi.” Rafah lúc nói chuyện vẫn một mực cười toe toét, rất đáng cười, thật muốn đánh một trận.
Tiêu Bắc mất hứng, tên này nói nhảm cái gì chứ, Lam vừa ngoan vừa đáng yêu mà.
Cổ Lỗ Y thường tắm cùng Lam, hai đứa hay ngồi trong một cái bồn tắm lớn chà lưng cho nhau, là bạn tốt. Vừa nghe cái mặt nạ nói xấu Lam, liền tức giận, phùng má “Bùm” một tiếng phun ra một quả cầu lửa.
Cầu lửa không nhỏ, vừa vạn đập trúng một góc mặt nạ.
“Cạch” một tiếng, nửa cái mặt nạ rơi xuống, phía sau là huyết nhục mơ hồ, giống như một cái bướu thịt.
“Thực khó coi!” Tiêu Bắc nhíu mày: “Ngươi tâm hoài bất quỹ a! Tìm cách dụ chúng ta đến, là muốn chúng ta soi Kính Hồ tạo thành một cái bóng hoàn thiện, rồi kêu chúng xử lí chúng ta phải không!
“Đúng vậy!” Rafah nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt oán hận nhìn Lam Minh: “Lý do không thể trở thành vương giả thống trị thế giới khác, chính vì ngươi bị dòng máu nhân loại của mẫu thân ngươi khống chế! Thần Ma căn bản không cần thiện lương, nói cách khác _ Lam Minh, tính cách của ngươi không thể chi phối sức mạnh cường đại của ngươi, đã không đi tới được thì mau trở lại đi!”
Nói xong, cái mặt nạ từ trong áo choàng đen vươn tay ra, làn da khô héo, thoạt nhìn không giống người chút nào.
“A.” Lam Minh cười lạnh một tiếng, phất tay... Minh xẹt qua không trung.
Tiêu Bắc lập tức thấy có thứ gì đó rơi xuống đất.
Nhìn kỹ lại, là một cánh tay khô héo _ cánh tay của cái mặt nạ.
“A!”
Cánh tay rơi xuống đất, Rafah kêu thảm nhưng sau đó lưng vặn vẹo biến hình.
“Ta đã đem đau đớn chuyển cho tiểu tử đáng thương này!” Cái mặt nạ rất thiếu đánh lại một lần nữa nở nụ cười: “Ngươi giết ta cũng vô ích, ta vốn chính là bóng, vật dẫn thấp kém này muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!”
Lam Minh nhíu mày: “Thật đúng là không thể để ngươi sống!”
Sphinx kéo Tiêu Bắc lui ra phía sau. Hi Tắc Nhĩ đứng trước Tiêu Bắc, nhiệm vụ của nó không phải chiến đấu, mà là bảo vệ Tiêu Bắc. Đặc Lạp Cổ Lạp rơi lại phía sau phát hiện không ai bảo vệ, vội vã chạy đến trốn sau lưng Tiêu Bắc, vừa hoảng sợ nhìn quanh: “Không tốt, có thứ gì đó đang tới, số lượng rất nhiều!”
“Ngươi bắt đầu kế hoạch từ khi nào?” Lam Minh thấp giọng hỏi: “Gia tộc người của ta, còn có Huyết tộc chẳng lẽ đã bị ngươi khống chế?”
“Hắc hắc.” Khóe miệng Rapha chảy máu, xem ra cũng sắp đến cực hạn, cái mặt nạ lại há mồm nói: “Giúp ngươi tỉnh lại, ngươi ít nhất cũng nên tỏ lòng biết ơn ta chứ? Bất quá làm ta không nghĩ tới, bị loài người phong ấn một ngàn năm đáng ra ngươi phải hận gần chết mới đúng, mà lại vẫn trợ giúp nhân loại đã từng phản bội ngươi! Thật là ngu xuẩn, quả nhiên huyết thống thì không cách nào thay đổi, phải triệt để cải tạo linh hồn ngươi mới được!”
“Lam Minh là do ta đánh thức.” Tiêu Bắc không vui. Kẻ này cứ một mực ngấm ngầm ám chỉ nhân loại là tồn tại cấp thấp, giống người nguyên thuỷ, Tiêu Bắc rất không hài lòng loại nói chuyện kì thị chủng tộc này: “Ta dùng Vũ Dạ tập thức tỉnh anh ta, mắc mớ gì tới ngươi?!”
“Vũ Dạ tập của ngươi còn thức tỉnh những ma vật bị phong ấn khác nữa! Đương nhiên, sai sót ngẫu nhiên, cũng thức tỉnh năng lực của ngươi!”
Tiêu Bắc sửng sốt, không hiểu.
“Ngươi cho rằng Vũ Dạ tập tới tay ngươi như thế nào?” Mặt nạ nói xong thì nhặt lấy cái tay bị chặt đứt, lúc duỗi ra tay đã phục hồi, đương nhiên, vẫn là bộ dáng khô quắt. Trong tay hắn cầm một thứ gì đó: “Thấy không?”
“Lam Minh, là Vũ Dạ tập!” Tiêu Bắc lập tức nhận ra.
Lam Minh nheo mắt, nghĩ nghĩ: “Ta hiểu rồi, sau khi Đại Tế Ti phong ấn ta, Vũ Dạ tập cũng bị mất?”
“Ha ha, Lam Minh, trí nhớ rất tốt!” Mặt nạ đắc ý nở nụ cười: “Vũ Dạ tập vốn là bí tịch dùng để phong ấn và bắt ma vật, trấn áp hắc ám, chỉ tiếc hắn từng bất cẩn soi nó vào Kính hồ, vì vậy... bản sao của nó biến thành triệu hồi ác ma, mở ra cổng hắc ám!”
Tiêu Bắc kinh ngạc không thôi _ hoá ra chính mình trong lúc vô tình đã đem tất cả Thần Ma tà ác gọi ra. Nói mới nhớ, mình sống lâu như vậy cũng không gặp ma gặp quỷ hay xảy ra chuyện gì, tất cả đều xảy ra từ sau khi mở Vũ Dạ tập.
“Ngươi triệu hồi ác ma, tự nhiên cũng triệu hồi Lam Minh, bởi vì vận mệnh của Lam Minh gắn liền với Đại Tế Ti, vận mệnh của Đại Tế Ti lại nằm trong Vũ Dạ tập!” Mặt nạ vừa nói vừa giơ Vũ Dạ tập lên, không đợi mọi người kịp có cử động, Vũ Dạ tập đã biến mất.
“Không ổn!” Lam Minh nói một tiếng không ổn, liền xông tới Rafah.
Cái mặt nạ cười quái dị chạy đi, khiêu khích Lam Minh: “Ngươi căn bản không giết được ta, thực thể của ta cùng Vũ Dạ tập đều ở dưới Kính Hồ! Lam Minh, ngươi dám tiến vào Kính Hồ không? Chỉ cần ngươi đi vào, Kính Hồ sẽ nhốt thân thể ngươi, đến lúc đó, chúng ta lại ngang tài cân sức.”
“Ta làm thịt ngươi trước là xong!” Lam Minh vung đao, còn chưa chém tới cái mặt nạ đã thấy một cơn gió kì lạ nổi lên, mang theo mùi Huyết tộc hắn ghét nhất!
Đao Lam Minh chém phải vật gì cưng cứng, một cánh tay hiện ra trước mặt. Cánh tay trắng bệch cùng lợi trảo đỏ thẫm, Lam Minh chau mày.
Nhảy ra trước cái mặt nạ ngăn cản Lam Minh, chính là Meire Will.
Sphinx nghĩ nghĩ: “Oa! Meire Will, bản thể của ngươi bị bản sao nuốt rồi sao?”
Lam Minh cũng minh bạch _ khó trách, lấy sự cao ngạo của Huyết tộc căn bản không có khả năng cúi đầu, nghe người khác ra lệnh.
“Ta ở tế đàn Kính Hồ chờ ngươi.” Gã mặt nạ ẩn vào hắc ám, hướng Lam Minh cười: “Ngươi cùng các bằng hữu của ngươi ôn chuyện trước đi, bọn họ rất nhớ ngươi đó, ha ha...”
Theo tiếng cười của gã mặt nạ, bụi cỏ màu đen bốn phía lay động.
Tiêu Bắc nhìn quanh, thấy rất nhiều rất nhiều người xuất hiện, bao vây bọn họ. Chỉ là những người này biểu tình, thần thái cử chỉ đều y hệt nhau, mang theo một cảm giác không hảo ý quỷ dị.
“Bọn họ đều là...” Sphinx nhíu mày: “Khó trách mọi người trong thành đều biến mất!”
Tiêu Bắc cả kinh, nhìn thấy thần sắc khó xử trên mặt Lam Minh, liền ý thức được, có thể những người này có thể từng là bằng hữu hoặc người quen của Lam Minh giống như Rafah. Bọn họ bởi vì nguyên nhân nào đó mà đi Kính Hồ, sinh ra bản sao tà ác tiêu diệt bản thể! Nói cách khác, bằng hữu trước kia của Lam Minh hiện tại biến thành kẻ thù! Những người thiện lương trước kia nay biến thành ma quỷ tà ác.
Bọn họ tay cầm vũ khí đi tới.
Gã mặt nạ đã trốn sâu trong hắc ám, cuối cùng nhìn Tiêu Bắc: “Thanh toán với tên quỷ nhiều chuyện đáng ghét ngươi luôn!” Hắn chỉ Tiêu Bắc: “Giết hắn!”
Khi Tiêu Bắc nhận ra thì một bóng đen đã hướng mình đánh tới.
Lam Minh một đao chém đôi người nọ, thân ảnh màu đen lập tức hóa tro tán đi.
Tiếng cười của gã mặt nạ đã biến mất, chỉ để lại bọn Lam Minh bị bao vây.
Lam Minh chặn bên này, bên kia lại có người hướng Tiêu Bắc đánh lén, Cổ Lỗ Y “Hô” một tiếng phun lửa, lập tức hoả táng một tên. Hi Tắc Nhĩ cũng ngăn một phía, quây Tiêu Bắc ở chính giữa.
Song phương giằng co, Tiêu Bắc nghe thấy trong đầu có một thanh âm đang nói _ đại sự không ổn, vô luận thế nào cũng đều sẽ trúng gian kế.
Tiêu Bắc chợt Sphinx thấp giọng nói: “Bắc Bắc, mau nghĩ cách!”
Tiêu Bắc sửng sốt. Lúc này, bên ngoài đã đánh thành một đoàn, Tiêu Bắc thấy Cổ Lỗ Y cũng muốn lao ra, sợ nó gặp chuyện không may vội ôm lại, giương mắt nhìn nó phun ra hoả cầu, hỏi Sphinx: “Nghĩ cách gì?”
“Ta cũng không biết, tóm lại là nghĩ cách giúp Lam Minh.” Sphinx lắc đầu: “Cậu nhất định có cách!”
Nói xong nó giương cánh bay lên. Lam Minh kéo Lam ra, Lam xoay vòng trên không trung, hắn thì nhảy lên lưng Sphnix, vung đao tiêu diệt những bản sao tà ác.
Tiêu Bắc nhìn xem bầy ác ma cơ hồ hoà cùng một thể với bóng tối, màu mắt đỏ rực xuất hiện chằng chịt trong rừng, có thể thấy được số lượng không nhỏ. Hay là cư dân cả tòa thành đều ở đây, Lam Minh chẳng phải đang sát hại thần dân của chính mình sao?
Tiêu Bắc vội vàng hỏi Cổ Lỗ Y: “Làm sao bây giờ Cổ Lỗ Y?”
Cổ Lỗ Y phun hỏa, nhún vai, huyên thuyên nói gì đó.
Tiêu Bắc xuất thần _ Cổ Lỗ Y nói rất đúng, ai mà biết làm thế nào để thay đổi một quả táo thối chứ?
Cổ Lỗ Y dùng phương thức tự hỏi của trẻ con, bất quá những người này quả thực giống như bị thối, một quả táo tươi ngon, sau khi thối ăn vào sẽ bị tiêu chảy! Cũng vì để quá lâu...
Giữa những suy nghĩ miên man của Tiêu Bắc linh quang chợt lóe _ những bản sao này nuốt sống bản thể, nếu như bọn họ không bài tiết, cho dù bọn họ bài tiết, thì bản thể vẫn còn tồn tại. Tiêu Bắc lập tức nghĩ, nếu như bản thể trong cơ thể họ có thể trở về khỏe mạnh, thì không phải có thể áp chế bản sao tà ác rồi sao? Không lý nào sách gốc sẽ thua bởi sách lậu a!
Tiêu Bắc vừa nghĩ như vậy...
Lam Minh và Hi Tắc Nhĩ đều ngừng lại.
Bởi vì những bản sao chung quanh đột nhiên cứng còng tại chỗ, trong thân thể họ xuất hiện bóng chồng, phảng phất như đang đấu tranh kịch liệt.
“Đúng rồi!” Sphinx hiểu ý Tiêu Bắc, hô to: “Bắc Bắc, lại làm cho bọn họ mạnh lên!”
Tiêu Bắc tự thấy đã tìm đúng cách, hít sâu một hơi, trong đầu niệm liên hồi: “Tà bất thắng chính! Bản thể mau tỉnh lại!”
Đám người vây công xung quanh bất động như bị định thân chú, đột nhiên có một thanh âm vang lên: “Lam Minh, mau tranh thủ đến Kính Hồ!”
Mọi người sửng sốt, nhìn qua.
Lam Minh nhận ra là một người bạn cũ của mình, tướng lãnh Hoàng tộc, hắn hiển nhiên còn đang tự đấu tranh, chỉ là chiếm cứ thượng phong thanh tỉnh không ít, hắn nói với Lam Minh: “Mau ngăn hắn!”
Lam Minh giật mình lập tức mang theo mọi người hướng về phía Kính Hồ.
Tiêu Bắc đuổi theo, thấy Đặc Lạp Cổ Lạp bộ dáng nửa đường bỏ cuộc, liền túm lông nó: “Ngươi có cách gì không?”
“Không được a! Nếu Lam Minh tiến vào Kính Hồ nhất định sẽ xuất hiện bản sao!” Đặc Lạp Cổ Lạp khó xử nói: “Nếu Lam Minh trở thành ác ma, vậy có thể phát huy năng lực hỗn huyết một trăm phần trăm, đến lúc đó vương trước kia chẳng là gì! Không ai có thể giết bản sao của hắn!”
“Vậy nên mới hỏi ngươi cách!” Tiêu Bắc giật lông Đặc Lạp Cổ Lạp, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên to tiếng: “Ngươi nói gì hữu dụng một chút được không hả!”
“Đúng vậy!” Cổ Lỗ Y cũng sốt ruột.
“Không có cách, chạy mau đi lấy Vũ Dạ tập rồi chạy nhanh!” Đặc Lạp Cổ Lạp ra chủ ý ôi thiu: “Quản hắn là Lam Minh hay không Lam Minh...”
“Ta thịt ngươi làm sườn cừu nướng!” Tiêu Bắc hung hăng gõ đầu Đặc Lạp Cổ Lạp.
“Ai nha!” Đặc Lạp Cổ Lạp cũng sốt ruột, ồn ào: “Sao ta biết được chứ, ngươi mới là Đại Tế Ti mà!”
Tiêu Bắc ngây người _ Đại Tế Ti?
“Cô kỉ.” Cổ Lỗ Y chỉ Lam đang ở phía trước lo lắng chờ đợi Tiêu Bắc, ý bảo Tiêu Bắc nếu không đi thì không kịp!
Tiêu Bắc thả Đặc Lạp Cổ Lạp ra, chạy tới chỗ Lam.
“Đừng đi, chết không đáng đâu!” Đặc Lạp Cổ Lạp thấy Tiêu Bắc đầu cũng không ngoảnh lại hét: “Trừ phi ngươi có thể thanh tẩy cả Kính Hồ!”
Tiêu Bắc thiếu chút là bị vấp, quay đầu nhìn Đặc Lạp Cổ Lạp.
“Bất quá, Kính Hồ lớn vô tận như vậy!” Sắc mặt Đặc Lạp Cổ Lạp trầm xuống, thấp giọng nói: “Không có sức mạnh nào là vô tận. Bắc Bắc, ngài cũng vậy, đừng để đến lúc đó, mình cũng biến thành Kính Hồ thứ hai. Dù sao ngài không phải Đại Tế Ti, không thể khống chế năng lực của mình.”
Tiêu Bắc phục hồi tinh thần trèo lên lưng Lam, Lam mang cậu đuổi theo bọn Lam Minh.
Đặc Lạp Cổ Lạp lắc đầu, tự nhủ đuổi theo: “Ngu ngốc, Đại Tế Ti ở đây thì tốt rồi.”
Trên không trung, Tiêu Bắc thấy được Kính Hồ xa xa, mặt hồ màu đen, bóng loáng, mang theo một loại cảm giác phản quang như gương! Nhìn từ xa căn bản chính là một mặt kính đen được mài bóng loáng!
Thanh tẩy cả hồ nước? Tiêu Bắc nghĩ tới năng lực thanh tẩy của mình! Có thể được không?
Nếu là Đại Tế Ti, hẳn là sẽ có cách... từ đó đến này, lần đầu tiên Tiêu Bắc hy vọng mình là Đại Tế Ti chuyển thế.
Nhưng trong nháy mắt khi cậu có suy nghĩ này, con mắt trái đột nhiên đau nhói.
“Ah!” Tiêu Bắc che mắt.
“Cô?” Cổ Lỗ Y hoảng sợ, cúi đầu, chỉ thấy Tiêu Bắc ôm lấy mắt trái, giữa kẽ tay có máu tươi chảy ra.
Giọt máu nhỏ lên người Lam, Lam như bị phỏng, cả người giật nảy.
“Cô kỉ!”
Lam vừa động, Tiêu Bắc trực tiếp ngã từ trên người hắn xuống. Cổ Lỗ Y túm lấy áo hắn, tiếp tục bay, vừa gọi bọn Lam Minh và Hi Tắc Nhĩ bên dưới.
Dù Cổ Lỗ Y không gọi, Lam Minh cũng nghe thấy tiếng Lam kêu, ngẩng đầu nhìn thì thấy Lam như bị kinh hách, lao vào vai Lam Minh.
“Lam Minh!” Sphinx khó hiểu.
Lam Minh cũng dừng bước, cảm giác được biến hóa của Lam trong cơ thể _ chuyện gì vậy?
“Bùm” một tiếng, Cổ Lỗ Y mang theo Tiêu Bắc hạ xuống đất. Lam Minh chạy tới đỡ lấy Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, không sao chứ?”
Nhưng hỏi một tiếng, Tiêu Bắc lại không có động tĩnh.
Cổ Lỗ Y nơm nớp lo sợ đáp xuống vai Lam Minh nhìn Tiêu Bắc, cảm thấy như là lạ chỗ nào ấy.
Thật lâu sau, Tiêu Bắc lấy mu bàn tay lau máu trên mắt trái, ngẩng đầu.
“Oa...” Sphinx lui về sau một bước, không dám tin nhìn Tiêu Bắc, màu mắt Tiêu Bắc thoáng có chút thay đổi, hơn nữa thần sắc... có vẻ bất đồng.
Tiêu Bắc đứng lên, nhìn Lam Minh, ánh mắt sắc bén trước nay chưa từng có.
Lam Minh sững sờ.
“Bắc Bắc?” Hi Tắc Nhĩ hỏi một tiếng, không rõ vì sao Tiêu Bắc lại có vẻ nghiêm túc và tức giận như vậy.
Tiêu Bắc lạnh lùng nhìn Lam Minh, nhàn nhạt nói một câu: “Hữu dũng vô mưu.”
Sắc mặt Lam Minh nháy mắt biến đổi, mọi người cũng là hít một ngụm khí lạnh _ ai vậy?
Tiêu Bắc nghiêng mặt nhìn sau lưng, lạnh giọng hỏi: “Đặc Lạp Cổ Lạp, ngươi muốn trốn?”
Đặc Lạp Cổ Lạp cũng kinh hãi len lén thò đầu nhìn ra, nhìn chằm chằm Tiêu Bắc thật lâu, rồi hưng phấn vọt ra: “Chủ nhân! Chủ nhân ngươi đã về rồi!” Tiêu Bắc một cước đạp bay nó, mở túi đồ trên người nó tìm gì đó. Còn chưa tìm được, đột nhiên bị Lam Minh bắt lấy cổ áo.
Tiêu Bắc giương mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Có gì chỉ giáo?”
“Ngươi đem Bắc Bắc đi đâu?” Lam Minh gằn từng chữ.
Tiêu Bắc nhướn mi, kề sát vào Lam Minh thấp giọng nói: “Sự bất lực của ngươi làm cho phải hắn hướng ta xin giúp đỡ! Ta đã nói rồi, ngươi quả nhiên không đáng tin cậy!”
Lam Minh giống như muốn bạo nộ rồi, lại thấy Tiêu Bắc mặt không biểu tình, nói tiếp: “Nếu hắn nhớ ngươi tự nhiên sẽ trở về. Việc cấp bách trước mắt là giải quyết tên bản sao kia của ngươi, nếu không nghe, các ngươi sẽ phải vĩnh biệt.”