Tra Phổ dùng pháp thuật làm cho Tiểu Nguyệt ngủ say, sau đó đưa cô đến EX, để cô nghỉ ngơi trong phòng Phong Danh Vũ, còn mình thì xuống lầu nói chuyện với bọn Tiêu Bắc.
“Ngươi một tấc cũng không rời mắt khỏi cô ta sao?” Khế Liêu cảm thấy bất ngờ: “Sao ngươi lại thích cô ta?”
Tra Phổ ngồi xuống sô pha, nhận ly trà Long Tước đưa cho, nói tiếng cảm ơn, ưu nhã vừa uống vừa nói: “Là tình yêu thì không cần lý do.”
Khế Liêu cười cười, không hỏi tiếp.
Tra Phổ nhìn xung quanh một chút, tán thưởng: “Không nghĩ tới một đám các ngươi lại đi tụ tập một chỗ làm chuyện nhàm chán như vậy.”
“Nói cụ thể tình hình Tiểu Nguyệt một chút.” Hiện tại Cảnh Diệu Phong quan tâm đến vụ án hơn. Bởi vì lúc nào cũng có thể có nạn nhân mới, nên lúc này tốt nhất là giải quyết đám âm ma thích đi khắp nơi gây chuyện thị phi kia càng nhanh càng tốt.
“Ta biết biết Tiểu Nguyệt khi nàng đang ở trong bệnh viện.” Tra Phổ uống trà, kể lại chi tiết những gì bọn họ đã gặp phải: “Khi đó cô ấy đang nằm viện, còn ta thì đang gặp phản loạn và ác đấu với tử địch. Tuy đánh thắng nhưng cũng bị thương nặng, phải trốn sau bụi cây trong bệnh viện tâm thần để nghỉ ngơi và khôi phục. Sau đó nàng thấy ta, đem ta về chữa trị, lúc ấy ta đã nghĩ, nữ nhân này kỳ thật rất đáng yêu, sao lại bị chứng trầm cảm như vậy?”
Tiêu Bắc ngồi ở trên sa lon, nghe Tra Phổ kể lại chuyện giữa hắn và Tiểu Nguyệt. Tính tình Tra Phổ tương đối quái dị, dù sao cũng là mèo không giống chó khôn khéo hiểu lòng người. Chúng luôn rất bốc đồng, kể cả trong chuyện tình yêu.
“Ta rất ghét những kẻ kia dùng ánh mắt thương hại hoặc là chán ghét nhìn Tiểu Nguyệt, kỳ thật nàng ưu tú hơn so với người bình thường rất nhiều.” Tra Phổ đặt chén trà xuống, ôm lấy Fanny mới ngoan ngoãn chạy đến, nhẹ nhàng vuốt ve: “Về phần năng lực cổ quái kia của cô ấy, theo kết quả điều tra của ta, vấn đề hẳn là nằm ở bệnh viện tâm thần kia.”
“Bệnh viện tâm thần?”
Lam Minh sờ cằm: “Ngươi nói ta mới để ý đó quả thực là một nơi rất tốt để làm chuyện mờ ám.”
“Ta phải ở cùng Tiểu Nguyệt nên vẫn không có cơ hội để điều tra, hơn nữa ở đó còn có một thứ ta rất ghét.” Tra Phổ nhìn trời.
“Ghét?” Mọi người khó hiểu.
“Quanh viện trồng tỏi và hẹ!” Tra Phổ bất mãn lắc đầu: “Khủng hoảng kinh tế làm cho bây giờ nhà nào cũng thích trồng hành và tỏi, thậm chí là hẹ! Chuyện này làm cho loài mèo sống rất khó khăn, vì sao bọn họ lại không trồng bạc hà mèo chứ?!”
Hi Tắc Nhĩ rót cho hắn một chén trà, để hắn nguôi “giận “
“Đúng rồi, còn một chuyện.” Tra Phổ uống một ngụm trà lấy lại bình tĩnh: “Trong bệnh viện tâm thần có mấy tên bác sĩ y tá thích bắt nạt Tiểu Nguyệt. Ta còn chưa động thủ, bọn chúng đã ù ù cạc cạc chết hết!”
Mọi người giật mình, Tra Phổ cười cười: “Tuy ta đỡ phải ta động tay, nhưng cảm thấy thủ đoạn của hắn có chút ti tiện cũng có chút cực đoan. Giáo huấn một chút là được, việc gì phải đẩy họ vào chỗ chết, đã vậy còn muốn làm hại người nhà vô tội của bọn họ.”
“Hắn?”
“Hình như ngươi có đối tượng hoài nghi?” Lam Minh hỏi.
“Ừh...” Tra Phổ mở túi tiền lấy ra một tấm hình, đưa cho bọn Tiêu Bắc xem: “Tấm hình này là của một người bệnh rất nặng trong bệnh viện. Là phạm nhân, sức khoẻ không tốt, Tiểu Nguyệt thỉnh thoảng hay nghe các y tá nói chuyện của cô ta, cảnh ngộ rất bi thảm. Đại khái chắc là cảm động lây. Tuy Tiểu Nguyệt rất đáng yêu, nhưng dù sao cô ấy vẫn còn vài khuyết điểm của nhân loại, đa sầu đa cảm là một trong số đó!”
Khế Liêu lập tức gật đầu: “Đúng vậy! Phương diện này đúng là không chịu nổi!”
Lam Minh cũng vừa định gật đầu phụ họa một câu, bị Tiêu Bắc hung hăng trừng một cái, đành phải đem lời nói nuốt trở vào.
“Tiểu Nguyệt thường đi thăm cô ta, nghe cô ta càu nhàu, an ủi cô ta một chút.”
“Phạm nhân?” Cảnh Diệu Phong lấy laptop ra: “Biết tên không?”
“Họ Trần... hình như là bị chứng trầm cảm, giết cấp trên của mình.” Tra Phổ khẽ gõ đầu: “Cái gì... Trần... hai chữ...”
“Trần Hân?” Cảnh Diệu Phong căn cứ thông tin tìm ra người trong mạng nội bộ của cục cảnh sát.
“Đúng!” Tra Phổ gật đầu: “Chính là cô ta!”
“Ân... cảnh ngộ quả thực không được tốt lắm. Sau khi tốt nghiệp đại học thì đi làm ở một công ty nước ngoài, rất có khả năng, thăng tiến cũng rất nhanh chỉ là sau này lại quen với cấp trên của mình.” Cảnh Diệu Phong khẽ lắc đầu: “Tên thủ trưởng kia ngoài mặt là tình thánh nhưng sau lưng lại là hoa hoa công tử, quen với cô ta nửa năm thì tìm người mới, phản bội cô ta. Lúc đó bị phản bội đối với Trần Hân mà nói là đả kích quá lớn, còn hại cô ta sảy thai cộng thêm mất việc... Vì vậy cô ta mắc chứng tâm thần phân liệt cấp độ nặng, giết thủ trưởng. Bởi vì khi giết người cô ta không thể kiểm soát hành vi của mình, nên được giảm tội và đưa vào bệnh viện.”
“Nói như vậy, cô ta bị phản bội?” Tiêu Bắc cảm thấy điều này rất phù hợp với đặc điểm của hung thủ... Đương nhiên, Tiểu Nguyệt cũng rất kiêng kị chuyện phản bội, tính ra thì hai người trên vài phương diện rất giống nhau.
“Cô ta bị nhốt trong bệnh viện, không thể khỏi hẳn.” Tra Phổ nói tiếp: “Sau khi phát tác thì càng nguy hiểm đến mức phải cách li, trói trên giường, nghe nói còn phải tiếp nhận liệu pháp chữa trị bằng điện. Ta chỉ nhìn thấy cô ta hai lần từ xa, Tiểu Nguyệt thỉnh thoảng hay nói với ts về tình huống của cô ta, ảnh là sau này ta tự lấy.”
“Bởi vì Tiểu Nguyệt đã từng bị phản bội, có điểm giống nhau nên cô ta mới tìm tới Tiểu Nguyệt sao?” Lam Minh nhíu mày.
“Tiểu Nguyệt với cái người điên kia hoàn toàn khác nhau.” Tra Phổ lại không cho rằng hai người giống nhau: “Gặp chuyện giống nhau không có nghĩa là người cũng giống nhau, Tiểu Nguyệt kiên cường hơn cô ta rất nhiều. Ít nhất cô ấy cũng biết không thể dùng thống khổ của người khác để giảm bớt nỗi thống khổ của mình.”
“Nhân loại có người tốt và kẻ xấu, loại động vật này rất phức tạp, không giống Thần Ma, chỉ cần dựa vào chủng tộc là đã có thể phân biệt thiện ác!” Khế Liêu tựa vào lưng sa lon, một tay nghịch cái đuôi của Tiểu Thất đã sắp khỏi hẳn.
“Ừh, chính là như vậy!” Tra Phổ gật đầu, giữa hai người tựa hồ có tiếng nói chung.
Sau khi trò chuyện, Tra Phổ mang Tiểu Nguyệt về trước, hy vọng đêm nay sau khi nàng tỉnh dậy, chương trình sẽ không còn người bị hại nữa. Tiểu Nguyệt tựa hồ ngủ rất ngon, khóe miệng hiếm khi lộ ra một nụ cười... Tra Phổ biến về hình dáng mèo trắng nằm bên cạnh cô, cái đuôi nhẹ nhàng cọ cọ mu bàn tay cô.
Tiêu Bắc cùng Lam Minh thì cùng Bạch Lâu Cảnh Diệu Phong đến bệnh viện tâm thần, tìm bệnh nhân khả nghi nọ _ Trần Hân.
Bác sĩ chịu trách nhiệm chăm sóc Trần Hân nhìn giấy chứng nhận của Cảnh Diệu Phong, nhíu mày: “Gần đây bệnh tình của cô ta chuyển biến xấu, có khả năng không còn sống được bao lâu, hiện tại các anh có muốn hỏi cô ta cũng đã không thể nói chuyện.”
“Không phải cô ấy bị bệnh về tinh thần sao?” Tiêu Bắc cảm thấy khó hiểu: “Sao lại đe doạ đến tính mạng?”
“Bệnh tâm thần sẽ khiến mất kiểm soát cảm xúc, nội tiết và hệ thống tuần hoàn hỗn loạn, tạo thành suy kiệt cơ quan nội tạng, đe doạ nghiêm trọng đến sức khoẻ, thậm chí còn thường xuyên dẫn đến đột tử... có thể cô ta rất đau khổ, không thể tự kiềm chế nên càng bi kịch.” Bạch Lâu ở một bên giải thích, chiếm được tán thành của bác sĩ: “Đúng là có chuyện như vậy!”
“Chúng tôi có thể đi xem cô ta không!” Cảnh Diệu Phong đã yêu cầu bệnh viện tự nhiên sẽ không cản trở, liền dẫn mọi người đến phòng bệnh.
Cửa phòng mở ra, Trần Hân nằm trên giường bệnh, hai tay vẫn bị trói trên giường, trên cổ tay đều là vết thương, có thể nhận thấy sau khi phát bệnh vẫn không ngừng dãy giụa. Cắm ống ô xy, hô hấp từng chút một... cả người cô ta tiều tụy, tái nhợt, gầy gò còn ốm yếu.
Tiêu Bắc nhíu mày, cảm thấy cô ta có chút đáng thương!
Mọi người không hỏi cũng đã phát hiện điểm mấu chốt _ hồn phách của Trần Hân đang ở trạng thái tự do, có hồn phách còn thoát ra khỏi cơ thể, hơn nữa còn bị hắc hóa.
Tiêu Bắc thấy một thứ giống như một bóng ma, cứ lắc la lắc lư.
“Nguyên lai là linh hồn thoát ly, hơn nữa còn ma hóa!” Bạch Lâu lắc đầu, nói cho Tiêu Bắc: “Tra Phổ đoán không sai, quả thật là do Trần Hân tạo ra năng lực đặc biệt kia của Tiểu Nguyệt.”
“Nghĩa là sao?” Tiêu Bắc mờ mịt.
Lam Minh vươn tay, vuốt nhẹ lên tường sau đó nháy mắt tóm lấy vài thứ trong suốt màu xanh giống như sâu đang bò lúc nhúc trên tường. Những thứ kia sau khi bị Lam Minh bắt, bắt đầu ngưng tụ thành từng khối thuỷ tinh xanh trong suốt. Cuối cùng Lam Minh ném chúng xuống đất... thuỷ tinh vỡ vụn! Giống như âm ma bọn họ từng bắt được!
Tiêu Bắc ngạc nhiên: “Cô ta làm như thế nào? Nhìn thế nào thì cô ta cũng chỉ là một con người bình thường thôi mà.”
“Cô ta đã không còn là nhân loại bình thường, hận ý của cô ta đã khống chế sinh mạng của chính mình, linh hồn sau khi ma hóa thì có được ma lực!” Lam Minh nói cho Tiêu Bắc: “Bởi vì thân thể bị trói trên giường bệnh, nên thanh âm thành là vũ khí duy nhất của cô ta. Nói chuyện trong một thời gian dài có thể triệu âm ma đến nhập vào người! Tiểu Nguyệt từng là đối tượng tâm sự của cô ta trong thời gian dài nên bị nguyền rủa, trong lúc bất tri bất giác biến thành vật dẫn của cô ta. Sau này Tiểu Nguyệt thông qua sóng radio phát tán oán niệm của mình, cũng cùng lúc phát tán những âm ma kia đi, người thực sự khống chế âm ma là Trần Hân!”
“Bởi vì cô ta hận tất cả những người phản bội một nửa khác của mình.” Tiêu Bắc cuối cùng cũng minh bạch: “Cho nên cô ta nương vào công việc đặc thù của Tiểu Nguyệt, sai khiến âm ma trừng phạt những người làm cô ta không hài lòng. Bởi vì cảm thông Tiểu Nguyệt có cùng cảnh ngộ với mình, vì vậy cô ta rất bảo vệ Tiểu Nguyệt, phàm là những ai khi dễ hoặc làm cô ấy không vui, cũng sẽ bị âm ma làm hại. Quả là rất cực đoan!”
Cảnh Diệu Phong cùng Bạch Lâu nhìn nhau, trầm mặc không nói gì.
Lam Minh gật đầu, vỗ vai Tiêu Bắc, cố gắng an ủi.
“Phải làm thế nào mới có thể khiến cô ta dừng lại?” Tiêu Bắc hỏi.
“Linh hồn chú vì duy trì một linh hồn đang hấp hối mà tồn tại, chỉ cần linh hồn biến mất... Nói cách khác, sinh mạng của cô ta kết thúc, chú ngữ sẽ tự động biến mất. Ấm ma vốn là sinh vật cấp thấp, chỉ cần không ai gọi, chúng sẽ không đi ra hại người, cho nên...” Cảnh Diệu Phong nói ra phương pháp duy nhất.
“Trần Hân phải chết sao?” Tiêu Bắc cảm thấy tuy người phụ nữ này đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng mà... bản thân cô ta cũng là người bị hại.
“Tắt bình dưỡng khí là có thể giải quyết vấn đề.” Lam Minh đề xuất một cách đơn giản để giải quyết.
“Không được!” Bạch Lâu cùng Tiêu Bắc trăm miệng một lời.
Cổ Lỗ Y cũng gật đầu _ đúng vậy! Dù nàng chỉ còn một hơi thở cuối cùng, cũng không ai có quyền cướp đoạt tánh mạng của nàng!
“Không có cách nào khác sao?” Cảnh Diệu Phong nhìn đồng hồ, hiện tại cách nửa đêm còn một thời gian dài, trong khoảng thời gian này có thể nghĩ ra biện pháp. Nhưng một lượng âm ma lớn như thế, muốn tìm cách giải quyết triệt để cũng không đơn giản!
“A!” Tiêu Bắc đột nhiên vỗ tay một cái: “Tôi nghĩ ra rồi! Có thể xóa trí nhớ của cô ta không?!”
“Được!” Bạch Lâu nghĩ nghĩ, gật đầu: “Sở dĩ cô ta phát điên là vì hận! Nói một cách khác, chỉ cần cô ta không hận, lời nguyền sẽ biến mất!”
“Đáng thử một lần!” Lam Minh gật đầu, đi tới, nhẹ nhàng đặt tay lên trán Trần Hân, bắt đầu xóa đi trí nhớ của cô.
Ma lực của Lam Minh đem trí nhớ của Trần Hân xóa đi rồi thay đổi từng chút một, hai hàng lông mày trói chặt của cô ta cũng dần dần giãn ra, u sầu trên mặt tán đi. Đồng thời, mọi người chứng kiến những linh hồn tự do màu đen giãy dụa rồi dần dần thu nhỏlại, màu sắc cũng từ đen biến thành trong suốt, cuối cùng trở về trong cơ thể Trần Hân.
“Mau nhìn!”
Tiêu Bắc nói một câu, làm mọi người tỉnh lại. Ánh mắt từ trên người Trần Hân dời đi, từ toàn bộ bức tường trong gian phòng bay ra vô số tinh thể màu xanh trong suốt... những tinh thể kia nhạt dần, biến thành trong suốt, bay ra ngoài cửa sổ, cuối cùng biến mất trên bầu trời.
“Thành công?” Tiêu Bắc nhìn Lam Minh: “Anh thay đổi trí nhớ của cô ta?”
Lam Minh gật đầu: “Ừh, chuyện cô ta bị bạn trai phản bội cùng với những chuyện sau đó tôi đều xóa hết đi, đổi thành hắn bất hạnh chết do tai nạn xe cộ, hơn nữa trước khi chết còn vô cùng yêu cô ta.”
“Âm ma biến mất hết rồi!” Bạch Lâu kiểm tra lại tường một lần rồi gọi cho Tra Phổ. Sau khi cúp điện thoại, vui vẻ nói: “Tra Phổ nói những âm ma bám theo Tiểu Nguyệt cũng đã biến mất hết rồi!”
Mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra, âm ma uy hiếp đã xong.
Trở lại EX, Khế Liêu hỏi thăm rồi kết quả, sau khi biết phương pháp giải quyết, từ trong nội tâm thay Trần Hân cảm thấy đáng tiếc.
Kỳ thật Tra Phổ nói không sai, bị phản bội cũng tốt, thương tổn cũng được, nhưng nếu vì vậy mà rơi vào cừu hận thì là người nhu nhược. Bởi vì oán hận mà đi báo thù thương tổn người khác cũng không phải người dũng cảm. Chỉ có làm cho mình được sống tốt, tìm được hạnh phúc chính thức, đó mới là chiến thắng thực sự.
Từ góc độ nào đó mà nói, Tiểu Nguyệt làm được, trong lúc vô tình đã có được một người yêu quan tâm coi trọng mình... Hoặc nên nói, một con mèo!
Mà đêm đó, Khế Liêu, Lam Minh cùng Cảnh Diệu Phong không biết bị chập chỗ nào lại rủ nhau chạy tới quán bar uống rượu.
Bạch Lâu vừa kiểm tra vết thương của Tiểu Thất, vừa hỏi: “Ba người bọn họ đi đâu vậy? Không phải nói tối naysẽ cùng nghe chương trình của Tiểu Nguyệt để kiểm tra kết quả sao?
“Ai, nam nhân a!” Phong Danh Vũ ngồi đối diện sơn móng tay, vừa nói: “Mỗi khi có tâm sự đều thích đi uống rượu phát tiết, huynh đệ so với tình nhân vẫn tốt hơn.”
Tiêu Bắc và Tiếu Hoa buồn bực nhìn Phong Danh Vũ... ngữ khí của cô nàng hình như không xem bọn họ là nam nhân.
Tiêu Bắc đang cắt móng cho Cổ Lỗ Y, cảm thấy có vật gì đó đẩy đẩy mình.
Cúi đầu nhìn thì thấy là Tiểu Thất.
Thương thế của Tiểu Thất đã tốt lên bảy tám phần, Bạch Lâu thả nó xuống cho nó đi uống nước, nó lại chạy đến cọ Tiêu Bắc, vừa cắn cắn góc áo của cậu, vừa cẩn cẩn dực dực liếc Tiếu Hoa.
Tiêu Bắc minh bạch, hẳn là nó sợ Tiếu Hoa sau này không thích mình nữa liền bế nó lên, bỏ lên đùi Tiếu Hoa.
Tiếu Hoa ôm Tiểu Thất đáng thương xoa xoa, vừa lật ngửa nó ra để bụng hướng lên trên, còn như mọi khi, cù nó đến mức phải xin tha.
“Cô kỉ!” Cổ Lỗ Y ở bên tai Tiêu Bắc kêu vài tiếng, Tiêu Bắc gật đầu _ cái này là liệu pháp tâm lý, Tiểu Thất không còn cảm giác áy náy mới là khỏi hẳn.
Không lâu sau, tiếng chuông 12h đêm vang lên, chương trình 《Midnight Voice 》của Tiểu Nguyệt lên sóng.
Giọng nói quen thuộc của Tiểu Nguyệt lại một lần nữa vang lên, chỉ là...
Tiêu Bắc cảm thấy tuy ngữ điệu của cô vẫn không thay đổi, nhưng cảm giác... tựa hồ có điểm không giống trước kia.
Nhắc tới cũng thật không khéo, người gọi tới đầu tiên là một người đàn ông, nói mình đã yêu một người phụ nữ trẻ xinh đẹp, so với người đàn bà vừa xấu vừa hung dữ trong nhà tốt hơn nhiều. Hắn nói cái gì muốn ly hôn với vợ nhưng trong nội tâm lại có chút áy náy, theo đuổi tình yêu không phải chuyện sai trái bla bla...
Tiêu Bắc nhịn không được khóe miệng giật giật _ xong rồi, tự vạch áo cho người xem lưng, mới người đầu tiên đã phạm vào tối kỵ.
Đợi nửa ngày vẫn không nghe thấy câu ‘dùng tình yêu cứu rỗi’ qua loa cho xong kia của Tiểu Nguyệt, mọi người bắt đầu khẩn trương lên.
Chỉ nghe cô trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên lạnh như băng mắng một câu: “Vô trách nhiệm, không biết xấu hổ!”
...
Mọi người há to miệng, kể cả những khán giả từng nghe chương trình của Tiểu Nguyệt một thời gian dài cũng đều há hốc.
“Anh sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.” Tiểu Nguyệt nói: “Bởi vì phụ nữ đều sẽ già, sớm muộn gì cũng có một ngày tình nhân của anh sẽ biến thành một thiếu phụ luống tuổi có chồng. Đương nhiên, anh có thể thay tình nhân mới liên tục, bất quá đừng quên, chính anh cũng sẽ già, sẽ có một ngày công năng suy kiệt. Đến lúc đó cũng đừng hi vọng vợ chiếu cố, chờ tình nhân hồng hạnh xuất tường vợ ngoại tình đi! Báo ứng chỉ đến sớm hay muộn mà thôi!” Nói xong, cạch một tiếng cúp điện thoại, còn hô: “Đạo diễn, lần sau loại điện thoại này đừng tiếp, nghe mà bực cả mình.”
Đang nói chuyện, từ loa truyền đến một tiếng mèo kêu.
Tra Phổ nằm trên đầu gối Tiểu Nguyệt trở mình, híp mắt liếm liếm móng vuốt, tâm tình tựa hồ rất tốt.
Bọn Tiêu Bắc hai mặt nhìn nhau _ cái này là tình huống gì đây?!
Thế sự phát triển thường ngoài dự đoán của mọi người, nghe nói tiết mục lần này có tiếng vang cực tốt, hôm sau còn lên đầu bài báo, tiêu đề là 《 Nữ MC giận dữ mắng kẻ phụ lòng 》, khiến cho nghị luận nổi lên khắp nơi. Ngày hôm sau, khán giả nghe đài của《Midnight Voice 》 tăng vọt.
“Ừhm!” Sáng sớm Tiêu Bắc đọc báo uống sữa tươi, vừa nhìn vừa tấm tắc: “Này cũng là thu hoạch ngoài ý muốn nha. Tra Phổ lúc này hẳn là rất đắc ý.”
“Đúng rồi...” Bạch Lâu đột nhiên hỏi Tiêu Bắc: “Lam Minh đâu?”
“Đúng vậy, Khế Liêu cũng không thấy!” Tiếu Hoa không vui: “Từ sau hôm bọn họ đi uống rượu thâu đêm thì cứ thần thần bí bí!”
“Đúng đó, Cảnh Diệu Phong cũng mấy ngày rồi không tới!” Hi Tắc Nhĩ nói: “Hỏi Long Tước, hắn cũng không chịu nói, nhưng có vẻ hắn biết bí mật của bọn Lam Minh!”
Mọi người nhìn nhau một, cảm thấy cổ quái, đám người này lại đang lén lút làm cái gì sau lưng họ đây?!
—-