“Không thì...” Lam Minh nhìn mọi người, cười hỏi: “Chúng ta cũng vào rừng thám hiểm một chuyến? Biết đâu lại điều tra được gì đó.”
Mọi người sững sờ _ mặc dù chủ ý này có chút đột ngột cũng có chút điên... nhưng vẫn có thể xem là một một ý kiến hay.
“Ý anhlà đi tìm thần rừng?” Tiêu Bắc đi qua sô pha ngồi xuống, lấy lịch tính toán lịch trình: “Tôi chỉ được nghỉ có ba ngày, không biết đủ không. Bay đến Đông Nam Á mất rất nhiều thời gian, không thể chỉ vào rừng. Tôi nghe đồn Thailand và Myanmar Nepal đều rất đẹp, Cambodia hình như cũng không tệ, có thể đi xem Angkor Wat... món ăn Việt Nam nghe nói cũng rất ngon, món ăn Thailand cũng ngon. Không biết chi phí tốn bao nhiêu... Đúng rồi, gần đây trị an bên Đông Nam Á có vẻ không tốt lắm, ưm... có mọi người đi cùng hẳn là không cần lo, nhưng làm sao mang Cổ Lỗ Y đi nhỉ? Nhập cảnh có thể có chút khó khăn, lúc bị kiểm tra phải làm sao bây giờ a?”
Tiêu Bắc ngồi trên ghế sa lon lẩm bẩm nghĩ với chình mình nghĩ cách, nhưng khí tức bên ngoài thì đang hô to _ muốn đi muốn đi! Đi du lịch đi!
“Vậy thì đi thôi.” Khế Liêu nhún vai: “Dù sao cũng không quá xa!”
“Em cũng đi!” Tiểu Vũ nhảy lên: “Em muốn đi du lịch!”
Còn đang náo loạn, Tiêu Bắc bị Lam Minh kéo lên lầu: “Xếp đồ, chúng ta tới đó! Lập tức xuất phát.”
“Bây giờ? Còn chưa xin vi sa... Này!” Tiêu Bắc bị Lam Minh đẩy vào phòng, lấy ra một cái vali thật lớn xếp đồ vào. Cổ Lỗ Y cũng nhanh chóng chuẩn bị hành lý, đương nhiên cũng phải đem cả Fanny theo.
Một lát sau, mọi người đã chuẩn bị xong hết. Mọi người cũng không định sử dụng mấy thứ phương tiện giao thông như máy bay hoặc là ô tô. Bởi vì muốn đi cho nhanh nên đám thần ma quyết định chọn cách nhanh nhất _ Spinx, Long Tước, Hi Tắc Nhĩ đều có cánh, Lam có thể chở vài người... tóm lại chỉ cần lo cho Tiêu Bắc, Tiếu Hoa và Phong Tiểu Vũ ba người không biết bay là ok.
Tiêu Bắc cầm vali có Cổ Lỗ Y và Fanny, bị Lam Minh kéo lên lưng Sphinx, hô một tiếng, cất cánh, chạy tới rừng.
Bởi vì cũng không phải lần đầu tiên bay lên trời như vậy nên Tiêu Bắc cũng không sợ mấy, cuốn chăn ngồi trên lưng Sphinx, dựa vào ngực Lam Minh, thư thư phục phục ngủ ngon lành.
Lam Minh dĩ nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn làm giường cho cậu, không dám lên tiếng...
Đợi cho Tiêu Bắc tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở ngoài bìa rừng.
“Nhanh vậy?” Tiêu Bắc ngáp một cái, cảm giác trên má có cảm giác mềm mềm ẩm ướt, nghĩ là Cổ Lỗ Y hôn chào buổi sáng như mọi khi, theo bản năng quay qua định hôn lại.
Không ngờ lại nghe giọng Lam Minh vang lên bên tai: “Bảo bối, bộ dáng lúc cậu ngủ thật quyến rũ! Lúc ngủ dậy cũng rất thật nhiệt tình nha!”
Tiêu Bắc giật mình, cúi đầu thì thấy Cổ Lỗ Y đang ngồi ăn pizza trên đầu Spinx. Thấy mình tỉnh thì vội vàng nhét pizza vào miệng bay tới, mà mình lại đang dựa vào ngực Lam Minh.
“A!” Tiêu Bắc bật dậy, trừng Lam Minh: “Anh...”
“Tỉnh rồi à Bắc Bắc?” Hi Tắc Nhĩ ngồi một bên, bôi kem chống muỗi lên tay, đưa một chai qua cho Tiêu Bắc: “Chuẩn bị cẩn thận.”
“Đây là đâu?” Tiêu Bắc ngồi dậy: “Chúng ta đến Đông Nam Á rồi à?”
“Là Peru đó Bắc Bắc.” Lam Minh trả lời, vừa coi đường vừa khoa tay múa chân.
“Sao lại đến Peru?” Bắc Bắc không hiểu hỏi Hi Tắc Nhĩ.
“Hồi nãy chúng ta đã đến rừng nhiệt đới của Đông Nam Á, bất quá sau khi hỏi mấy đứa tinh linh trong rừng thì chúng nói tấm hình không phải được chụp ở Đông Nam Á. Bởi vì trong ảnh có vài loại cây không thể sinh trưởng ở rừng nhiệt đới Đông Nam Á, mà mọc ở châu Nam Mĩ. Nên Cảnh Diệu Phong kiểm tra lại một chút, phát hiện những người kia đã đi qua rất nhiều nơi, ngoại trừ rừng nhiệt đới ở Đông Nam Á còn có rừng Peru.”
“Nếu là Peru thì... di tích Inca?” Tiêu Bắc mở to mắt hỏi.
“Đúng đó Bắc Bắc.” Phong Tiểu Vũ thay đồ chuyên đểđi rừng và sắp xếp trang bị, cũng đưa cho Tiêu Bắc một bộ: “Một hướng dẫn du lịch nói anh ấy nhận ra những người trong ảnh. Nghe nói bọn họ từng lạc đường trong rừng, phải cầu cứu, anh ta cũng từng tham gia hoạt động cứu hộ, đội cứu hộ cũng xác nhận họ từng gặp nạn nhân.” Nói đoạn chỉ chỉ vài người Peru đang đứng gần đó.
Tiêu Bắc cảm thấy choáng váng, có chút không dám tin mọi người đã làm nhiều chuyện như vậy mà mình lại ngủ đến thiên hôn địa ám không hay biết gì.
“Tôi ngủ thật à?” Tiêu Bắc mở to hai mắt hỏi Lam Minh: “Sao anh không gọi tôi dậy? Hay là chính anh làm trò quỷ?”
Lam Minh bật cười, nhéo nhéo eo Tiêu Bắc: “Tôi chỉ cảm giác như mình đang ôm một con heo con gầy nhất thế giới.”
Tiêu Bắc đạp hắn một cước. Quay qua thì thấy Cổ Lỗ Y nghênh ngang vừa bay vừa ăn, mà mấy người hướng dẫn du lịch tựa hồ cũng nhìn thấy nhưng không để ý, nhỏ giọng hỏi Lam Minh: “Không sao chứ?”
“Ừh, hướng dẫn du lịch cũng không phải nhân loại.” Long Tước đi tới, đưa khăn mặt và bữa sáng cho Tiêu Bắc: “Là tiểu linh linh của rừng, rất thân thiện.”
Tiêu Bắc lại nhìn mấy hướng dẫn viên trung niên ú na ú nu, bụng tròn vo đang chăm chú thảo luận lộ tuyến trong rừng với Bạch Lâu, càng cảm thấy chóng váng _ tiểu tinh linh...
Chờ Tiêu Bắc uống sữa ăn pizza tỉnh táo hẳn rồi mọi người cũng chuẩn bị xong.
Trong rừng thường có rắn rết côn trùng này nọ, nhưng Hi Tắc Nhĩ đi trước dọn đường, toàn bộ sinh vật sống đều trốn hết.
Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Tiêu Bắc lắc tới lắc lui, Tiêu Bắc đeo ba lô có Fanny cùng Tiếu Hoa Phong Tiểu Vũ, ba người đi ở giữa, những người khác đi xung quanh. Mọi người đi bộ từ từ tiến vào rừng.
Rừng cũng không quá rậm rạp, có một con đường nhỏ.
Hướng dẫn viên dẫn đường tên là Tony, rất thân thiện.
Tony là một tiểu tinh linh đã sống trong rừng từ nhiều thế kỷ trước, hắn từng gặp Lam Minh... đương nhiên, tất cả thần ma có chút tuổi thì phần lớn đều biết Lam Minh. Kẻ yếu hoặc thích nhân loại thì yêu mến Lam Minh. Còn những ma vật cường đại, đặc biệt là những kẻ dùng nhân loại làm thức ăn thì phần lớn đều e ngại hắn.
Tony cũng rất sùng bái Lam Minh, nghe bọn họ miêu tả về thổ thần xong thì hắn lập tức gật đầu... quả thực trong rừng có một pho tượng thổ thần rất bí ẩn.
Mà khi Bạch Lâu lấy hình ra cho hắn nhìn, Tony nhíu mi: “Trời ạ... Sao bọn họ lại dám chụp hình với thần rừng. Đúng là hỗn láo, không tôn trọng thần linh. Lũ súc vật vô học không có văn minh xã hội!”
“Vậy thì... có phải thần rừng tức giận không?” Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, hỏi Lam Minh: “Có khi nào thần rừng tức giận nên mới hại chết những người kia?”
“A, không có khả năng này!” Tony khoát tay lắc đầu: “Thần rừng tuyệt đối sẽ không làm hại nhân loại, bọn họ không có quyền với lại cũng không có lòng dạ hẹp hòi như vậy.”
“Tượng thần trong ảnh ở trong rừng này?” Lam Minh lấy ảnh lại, hỏi Tony.
“Vâng.” Tony chỉ đằng trước: “Ở phía trước. Tôi vẫn nhớ những người đó, bọn họ vốn là một nhóm người nói muốn ngắm nhìn di tích Inca, về sau không biết làm sao lại lạc đường rồi cầu cứu... Lúc tôi nhờ cảnh sát, kiểm lâm và cảnh khuyển đi tìm thì lại tìm thấy bọn họ đang ở phụ cận Sara Brochu.”
“Sara Brochu?”
“Là một thác nước, cạnh thác nước có một huyệt động, đó là nơi vu sư thờ thần rừng và con mèo đen của ngài.” Tony nói, chỉ tượng thần trong ảnh: “Đây là tượng thần rừng được đặt dưới hồ nước cạnh thác... bán kính một trăm dặm xung quanh đều được gọi là Sara Brochu.”
“Chỗ này mà cũng cho phép du khách tự do đến thăm quan à?” Long Tước nhíu mày: “Vùng đất thần ma tụ họp sao lại để cho con người đến?”
“Đâu có, đó là khu vực cấm không được tới gần! Đám người này lừa bọn tôi... chỗ bọn họ đang ở và di tích Inca cách nhau rất xa, dù có là lạc đường thì cũng không thể đi xa tới như vậy! Tôi cảm thấy ngay từ đầu bọn họ đã muốn đến chỗ thần rừng.” Tony tức giận: “Bất quá bọn họ lại mua nhầm GPS dỏm, lạc đường nên mới phải cầu cứu!”
“Mảnh rừng đó là khu vực cấm người ngoài!” Thành viên đội cứu viện đi theo cũng lắc đầu: “Nhưng phần lớn người ngoài đều không biết sống chết!”
“Là sao?” Tiêu Bắc không hiểu: “Không phải anh nói thần rừng rất ôn hòa à?”
“Dĩ nhiên là cậu có thể đến thăm thần rừng cầu phúc, nhưng năng lực của thần rừng đã không phải là bí mật, nên cũng thường có mấy kẻ không có não đến làm giao dịch với ngài ấy để rồi cuối cùng đếu có kết cục vô cùng bi thảm. Nhưng bọn tôi lại không thể kiểm soát thần rừng từ chối giao dịch với người khác nên đành phải lập khu vực cấm, không cho người ngoài tới gần!”
“Giao dịch?” Mọi người khó hiểu: “Giao dịch gì?”
“Trao đổi đồng giá.” Tony nói, cười cười, hỏi: “Các vị đã xem phim Vườn địa đàng chưa?”
“A, tôi biết!” Tiểu Vũ rất có hiểu biết về phim điện ảnh và truyền hình: “Là một quý bà giàu có bị chồng hại hại chết đẩy xuống hồ cá sấu, sau đó chồng cô ta và tình nhân chiếm lấy tài sản của cô ta. Nhưng không ngờ cô ta lại không chết. Sau khi bị hủy dung rồi trôi đến bìa rừng thì được một ông lão cứu sống. Cô ta phẫu thuật thẩm mĩ biến thành một mỹ nữ rồi quay về báo thù... Tên gì nhỉ? A. Nữ bá tước Cristo!”
Mọi người cũng có chút ấn tượng _ là một bộ phim rất cũ.
“Đúng vậy.” Tony cười trả lời: “Nhưng tôi nói đơn giản lại, ví dụ như sau khi nữ bá tước đó bị hại, được cứu... sau đó, cô ta đi tìm thần rừng!”
“Tìm hắn trừng phạt gã đàn ông kia?” Tiêu Bắc hỏi.
“Có thể nói như vậy, nhưng cũng không phải đơn giản như vậy!” Tony khoa tay múa chân giải thích cho mọi người: “Một người bất ngờ không chuyện gặp may, có vài việc là thiên ý, nhưng phần lớn tai hoạ đều là có người làm, nói cách khác _ ngươi có kẻ thù. Trên thực tế, có nhân mới có quả, bất luận là tôn giáo nào cũng luôn chú ý đến chuyện nhân quả báo ứng, vậy nên con người không được làm chuyện xấu! Nói một cách khách quan, trên vai mỗi người đều có một cái túi. Một khi người làm chuyện xấu, cái túi trên vai sẽ nhẹ đi một chút, đó là ngươi truyền thống khổ cho người khác. Mà lúc này tái túi trên vai người đó lại nặng thêm, đó là bị ép nhận thêm thống khổ. Người nhận thống khổ có thể đi tìm thần rừng lấy thống khổ, trả lại cho người hại hắn, làm cho hắn cũng nếm thử mùi vị thống khổ. Lúc này hai cái túi lại trở về trạng thái cân bằng lúc đầu, cái này gọi là oan oan tương báo.”
“A... Tôi hiểu rồi.” Tiêu Bắc suy nghĩ một lúc: “Tức là muốn giao dịch với thần rừng thì cái túi phải nặng, nói cách khác là đã bị hại. Nếu như túi không nặng mà lại muốn đi hại người khác, thần rừng sẽ lấy từ cái túi một ít để làm hại người kia, nhưng trước sau gì cũng sẽ lấy về! Sớm muộn gì người làm giao dịch với thần rừng cũng sẽ gặp nạn tương tự!”
“Đúng vậy! Giải thích rất chính xách! Dân bản xứ ai cũng biết quy định giao dịch đồng giá của thần với người nên chỉ khi chịu ủy khuất hoặc xâm hại thì mới đến tìm Vu sư. Lúc đó Vu sư sẽ nói điều kiện.” Tony tiếp tục giải thích cho mọi người: “Nếu có một tên trộm ăn cắp đồ của cậu, khiến cậu táng gia bại sản, vậy thì cậu cũng có thể nguyền rủa hắn táng gia bại sản, đây là giao dịch hợp lý nhất. Cũng có vài người nóng nảy tìm Vu sư nguyền rủa đối phương cả nhà chết hết dạng như vậy... thì sớm muộn gì hắn cũng nhận lại không ít thì nhiều!”
“Trò cầu nguyện này có độ khó cao thật, hoặc là nói... vu sư này này kỳ thật cũng rất thú vị?” Lam Minh nở nụ cười: “Xem ra, mấy tên thám hiểm này chết cũng không phải vô duyên vô cớ, trước khi bọn họ chết quỷ mèo đều xuất hiện. Ta cảm thấy bọn họ đã nhờ thần rừng việc gì đó, nhưng sau khi nguyện vọng đạt thành thì lại chuồn đi nên mèo đen mới đến đòi nợ!”
“Đến hỏi Vu sư sẽ biết.” Hướng dẫn du lịch gật đầu.
Đi thêm một chút nữa, mọi người đã có thể nghe thấy tiếng thác ầm ầm truyền đến.
“Tượng thần!” Khế Liêu chỉ chỉ tượng thần cạnh bờ sông.
“Ừh, đúng là chỗ này.” Tiêu Bắc cầm ảnh so sánh _ giống hệt.
Lam Minh đứng sau nhìn tượng thần thật lâu, đột nhiên nhíu mi: “Này... cậu có cảm giác tượng thần này và những tượng thần nhỏ mà đám người kia thờ phụng không giống nhau lắm không?!”
Mọi người sửng sốt. Bạch Lâu tới gần, cầm tấm hình khác cẩn thận đối chiếu: “Đúng vậy, thứ cầm trên tay khác nhau.”
“Cầm thần khí khác tức là vị thần khác.” Tony nói xong cầm ảnh: “Nghĩa là bọn họ thờ một tượng thần khác. Trời ạ... bọn họ tự cho là thông minh chắc. Ngu xuẩn!”
“Sao vậy?” Tiêu Bắc cảm thấy bọn họ có thể đã tìm thấy manh mối mấu chốt.
“Quá xằng bậy.” Tony nhún vai: “Bọn ngu ngốc này trêu chọc thần minh nên mới phải chịu sự trừng phạt thích đáng!” Nói xong bước nhanh hơn, dẫn mọi người đến cầu thang cạnh thác nước, vừa đi vừa hô: “Vu sư đại nhân!”
Bọn Tiêu Bắc vội vã đuổi theo Tony chạy vào hang động dưới thác nước. Ngoài cửa động có một tấm màn che, Tony đứng ngoài gọi to mấy tiếng mới có người chậm rãi đáp lại một câu: “Vào đi.”
Tony nhẹ nhàng thở ra, vén màn đi vào. Bọn Tiêu Bắc cũng vào theo, không gian trong động rất lớn, bốn phía có rất nhiều sách vở, địa đồ, thư thậm chí còn có cả máy tính...
Mọi người không khỏi cảm khái đời sống vật chất của thần rừng thật tốt.
“Ngài sao rồi?” Tony hỏi hắn: “Vẫn khoẻ chứ?”
Tiêu Bắc lần đầu nhìn thấy vu sư, đó là một ông lão gầy còm khoác áo choàng màu đen. Theo Tony nói, Vu sư là công cụ giao tiếp của thần rừng với ngoại giới, Hắc Miêu là sát thủ hoặc sứ giả thực hiện mệnh lệnh của thần rừng.
Vu sư đang cúi đầu, bàn tay run run lật sách.
Nghe thấy Tony hỏi hắn mới chậm rì rì ngẩng đầu, vén lên nửa cái áo choàng bên phải, trả lời: “Còn khoẻ được sao.”
Mọi người nhìn đằng sau áo choàng, đều hít một hơi. Hắn không có cánh tay bên phải, Lam Minh cúi đầu nhìn... cũng không có chân phải.
“Ngài... vu sư, ngài giao dịch với thần rừng?” Tony đến cạnh hắn, có chút đau lòng nhìn hắn: “Ngài thật là lão già hồ đồ!”
“Đừng thương tâm, ta phải làm vậy, đều là do ta sơ suất!” Vu sư cười ảm đạm.
“Ách... Ông là Vu sư?” Lam Minh đưa hình cho hắn: “Những người này là do ngươi hại chết à? Hay là do bọn chúng giao dịch với ngươi?”
Vu sư cúi đầu nhìn ảnh chụp, nhẹ nhàng cười: “Đúng vậy... nhưng cũng có chỗ không.”
Lúc này, bỗng vang lên một tiếng “Meo “, một con mèo đen rất lớn đi tới, nhảy lên bàn ngồi liếm lông.
Tiêu Bắc lùi lại, dựa vào Lam Minh: “Lam Minh, quỷ mèo!”
Fanny trong ba lô vốn đang hiếu kỳ thò đầu ra nhìn mọi người, vừa thấy mèo đen vội chui vào ba lô. Cổ Lỗ Y chui vào túi với nó, bảo nó không cần sợ!
“Mấy tháng trước, những người này đi lạc vào lãnh địa của ta.” Vu sư thờ ơ đem chuyện đã xảy ra kể với mọi người.
——–