Mục lục
Vũ Dạ Kỳ Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc tranh cãi dưới lầu rất nhanh đã kết thúc, Phong Danh Vũ và Bạch Lâu hai người cực kỳ độc miệng, đối phương hiển nhiên đấu không lại, chỉ có thể cầm camera đứng ngoài cửa chụp.


Tiếu Hoa gọi điện cho Cảnh Diệu Phong, liền có xe cảnh sát tuần tra trùng hợp ‘đi ngang qua’ nơi đây, dưới sự xua đuổi của tuần cảnh, những người đó chỉ đành mất hứng bỏ chạy.


Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nói cám ơn với các anh cảnh sát, bọn Bạch Lâu quay vào nhà.


Bọn Tiêu Bắc đã xuống lầu.


Bạch Lâu mở máy vi tính, “Chúng ta có thể lần ra vị trí.”


“Phù chú kia có thể biểu thị qua máy tính sao?” Tiêu Bắc hiếu kỳ tiến tới hỏi.


“Ðúng vậy.” Khế Liêu bên cạnh nói, “Có thể dùng vô tuyến ðiện ðiều khiển từ xa.”


“Lợi hại vậy sao?” Tiêu Bắc hõi giật mình, cũng không hiểu được nguyên lý trong đó, quay đầu lại thì thấy biểu tình nhịn cười của Lam Minh và Khế Liêu...


“Các người...” Tiêu Bắc lập tức ý thức được mình đã mất cảnh giác mà bị lừa!


Quả nhiên, mọi người cười ha ha.


Bạch Lâu nói với Tiêu Bắc, “Ta gài máy định vị trên máy móc của bọn họ.”


Tiêu Bắc ngồi xuống một bên, Cổ Lỗ Y nhảy lên bụng cậu, vỗ vai cậu tỏ ý an ủi.


Tiêu Bắc nhéo nhéo nó, Cổ Lỗ Y... chỉ có cưng là không gạt anh, bọn họ đều xem anh như đồ ngốc.


“Bắc Bắc.” Sesier ngồi xuống bên cạnh Tiêu Bắc, “Xem bọn chúng đi gặp ai.”


“Xem thế nào?” Tiêu Bắc thắc mắc.


Lam Minh đi tới bên cạnh cậu ngồi xuống, một tay khoác vai Tiêu Bắc, tay kia xách Cổ Lỗ Y ném cho Sesier nói, “Ngươi trước đây đã làm rồi, để những hình ảnh kia chiếu lên TV là được.”


Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, “Ừm... Hình như có chút ấn tượng.”


Đi tới bên TV, Tiêu Bắc vươn tay nhẹ nhàng chạm vào TV, có điều vừa nãy cậu không để ý những người tới gây sự có bộ dạng như thế nào, chỉ nhớ tổng quát, tướng mạo thì không nhớ được.


“Có thể xem phù chú.” Bạch Lâu lấy giấy vẽ ra một bức phù chú, đưa cho Tiêu Bắc, Tiêu Bắc cầm lấy phù chú, lập tức phát hiện cảnh tượng trước mắt mình chạy ào ào, qua đường phố, đuổi theo chiếc xe màu vàng ở phía trước... chính là xe mà đám người kia vừa mới rời đi.


Xe chạy rất nhanh, tiếp tục đi tới phía trước, xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh, tiến vào trong xe.


Chỉ thấy bên trong ngồi vài người vừa mới tới gây sự, lái xe là một người tóc quăn, bên cạnh là một người đầu trọc, ghế sau là một người tóc vàng và một đầu đinh tóc đen, kiểu tóc hơi lạ, nhưng rất dễ nhận ra.


Tóc quăn lái xe khoảng ba mươi tuổi, biểu tình rất nghiêm túc, đang tập trung lái.


“Có chụp được người không a?” Đầu trọc ngồi ở ghế phó lái đang hỏi tóc vàng ngồi ở ghế sau kiểm tra camera.


“Ừm hừ.” Tóc vàng đắc ý cười, hầu như đều chụp được, “Không quá rõ ràng, có điều phân tích hình ảnh xong là có thể nhận ra.”


Tiêu Bắc có chút nghi hoặc, phân tích hình ảnh?


“Hẳn là không thành vấn đề.” Đầu đinh vân vê hai tai, “Chỉ cần có hình ảnh là có thể phân tích xem đó là thứ gì, biết đó là thứ gì, thì dễ đối phó rồi...”


Đang khi nói, Tiêu Bắc thấy gã buông tay, da mặt đột nhiên rơi xuống, đong đưa chỗ cần cổ.


Tiêu Bắc hít một hơi, tóc vàng bên cạnh cũng nói, “Ê, dán da mặt lại đi, ghê tởm!”


Người nọ hình như lúc này mới phát hiện, giơ tay vuốt lên, lại xoa nhẹ một hồi, khôi phục nguyên dạng.


Tiêu Bắc chớp chớp mắt, tự hỏi, tình hình mới nãy là sao?!


“Boss vì sao muốn đi chọc vào bọn kia?” Một người khác bất đắc dĩ nói, “Thật không rõ... hắn từ trước tới nay luôn cách xa khu ma nhân và những thứ khác loài kia mà.”


“Hình như có người cho hắn tiền bảo hắn đi điều tra.” Người lái xe thản nhiên nói, “Chúng ta đừng để ý nhiều, bảo làm gì thì làm nấy đi, dù sao cũng là làm việc nhận lương.”


...


Đang nói, xe dừng ngoài một khách sạn xa hoa.


Tiêu Bắc ngẩng mặt nhìn một chút, chỉ thấy khách sạn này nhìn hơi quen mắt, trước đây từng thấy trên một tạp chí, nghe nói là năm sao, phục vụ và trang hoàng đều rất đặc sắc, vào cửa nhìn sơ, quả nhiên rất tráng lệ.


Bọn họ không dừng lại, cầm đĩa CD ghi lại những hình ảnh chụp lén, tiến vào thang máy, Tiêu Bắc vội theo vào.


Thang máy ngừng lại ở tầng 23 cao nhất, đám người vội vã bước vào, tới một cánh cửa bên ban công.


Tiêu Bắc theo sau, khẽ nhíu mày, phòng làm việc này thoạt nhìn là lạ, sao trông giống bệnh viện hay một phòng thí nghiệm khoa học vậy?


Trước cánh cửa bằng hợp kim, bọn họ bấm một dãy số, còn dùng vân tay nhận biết, sau đó cửa hợp kim mở ra... trong óc Tiêu Bắc lập tức thoáng hiện lên hình ảnh trong một bộ phim điện ảnh, hình như gọi là Xmen, nói chung là cái loại phòng thí nghiệm công nghệ cao, bên trong hẳn là có người mà bọn họ gọi là boss.


Những người đó sau khi đi vào phòng lại trải qua vài cánh cửa nữa, đi tới một căn phòng màu trắng sạch sẽ.


Tiêu Bắc cảm thấy gian phòng này thoạt nhìn khá là xa hoa, có vẻ chủ của nó là một người rất biết hưởng thụ, bốn phía đều là màn hình, còn có bàn giải phẫu, bàn vi tính, vài cái nút kỳ lạ và đạo cụ màu bạc.


Nhìn vào trong phòng, ở góc bên cạnh một giá sách, có một ông lão da đen thui mặc áo blouse trắng.


Lúc đầu Tiêu Bắc tưởng là một người nước ngoài da đen, nhưng nhìn kỹ thì thấy có chút không đúng.


Sao trên người ông lão này lại có hoa văn a? Tiêu Bắc tỉ mỉ quan sát một chút, không giống hình xăm, màu của hoa văn khá nhạt, giống như nổi lên từ trên da, chẳng lẽ là — lang ben? Lang ben cũng có thể nổi thành hoa văn theo phong cách Gothic như vậy sao?


Tiêu Bắc đang suy nghĩ bậy bạ, thì chợt thấy những người đó đưa CD cho người mặc áo blouse kia.


Người đó đặt đĩa CD lên bàn, đi tới vận hành máy móc.


“Thực sự có thể nhận ra thân phận của bọn họ?” Một người đi đầu cảm thấy rất hứng thú hỏi, “Có phải có ai đó ra giá cao, bảo chúng ta làm việc này?”


“Chỉ là hứng thú với bọn họ, nghiên cứu mà thôi.” Người mặc áo blouse kia mỉm cười, “Có điều ta có thể khẳng định, bọn họ tuyệt đối không phải nhân loại.”


“Giống như chúng ta?” Tóc vàng nở nụ cười.


Boss nọ cười nhạt liếc hắn, “Ngươi chỉ là hàng nhân tạo, bọn họ là tự nhiên!”


Tóc vàng bĩu môi, cả đám không ai nói gì nữa, chờ ông lão nghiên cứu.


Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, đám người kia có địa vị như thế nào, rốt cuộc muốn làm cái gì đây?!


Lúc này, người mặc áo blouse đem đĩa CD nhét vào ổ đĩa máy vi tính, sau đó, trên màn hình xuất hiện hình ảnh, chính là hình ảnh chụp ngoài cửa EX lúc nãy.


Boss để hình dừng tại bức ảnh tương đối rõ ràng nhất, trước tiên là Tiếu Hoa, lấy riêng hình của anh ra, sau đó lại gõ bàn phím, biểu hiện bình thường, có những đường cong vây quanh hình ảnh của Tiếu Hoa... cảm giác giống như quy luật đường cong parabol.


Tiêu Bắc sờ sờ cằm — Điều này có ích lợi gì nhỉ?


“Đây là nhân loại, không có vấn đề gì.” Boss cắt bỏ hình của Tiếu Hoa, lại lấy ra hình của Domi.


Tiêu Bắc nhìn kỹ, chỉ thấy những đường parabol đó vây quanh hình toàn thân của Domi, trong đó có thể thấy một ít chi tiết, ví dụ như... cái lỗ tai mà bình thường nhìn không thấy!


“Đây là vật gì?!”


“Đúng vậy, sao trên đầu hắn lại có sừng?”


“Không phải sừng, giống như cái lỗ tai!” Boss cười lạnh, “Chúng ta phân tích tỉ mỉ tình huống của hắn, một đoạn thời gian nữa, các ngươi tìm cách thu nhặt mẫu tóc hay máu của hắn về đây! Chúng ta lại phân tích kỹ hơn.” Nói rồi, hắn bắt đầu gõ lách cách.


Tiêu Bắc nhíu mày, bọn này muốn làm gì? Vô luận bọn họ làm gì, hiển nhiên là uy hiếp đến sự an toàn của mọi người trong EX!


Nghĩ tới đây, Tiêu Bắc liền cảm thấy có một cơn phẫn nộ từ dưới đáy lòng vọt lên, cậu nhìn về phía chiếc máy kia — Chiếc đĩa CD này không thể để bọn họ lưu lại! Nếu có thể lấy ra thì tốt rồi.


Suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu Tiêu Bắc, đột nhiên, màn hình máy vi tính giật giật... Sau đó, đĩa CD từ trong ổ đĩa bay ra ngoài. Rắc một tiếng... vỡ vụn thành bột phấn, bay lả tả xuống dưới.


Tiêu Bắc nhướng mi một cái — Thiệt hay giả?


“Chuyện gì vậy?!” Những người trong phòng đều sợ ngây người.


“Không đúng, trong phòng còn có kẻ khác!” Boss nọ hồ nghi nhìn xung quanh, “Ai ở chỗ này?”


Tất cả bọn họ cả kinh, Tiêu Bắc cũng không có chuẩn bị tâm lý, thấy những người đó tìm xung quanh, cậu vô thức tìm một chỗ trốn, nhưng những người đó căn bản không nhìn thấy cậu.


“Không thể nào, một con muỗi tiến vào ta cũng có thể phát hiện, huống chi là một người?!” Đầu trọc chớp mắt... tròng mắt biến thành màu đỏ, kiểm tra xung quanh, giống như laser, nhưng cũng không phát hiện được gì.


Tiêu Bắc nhíu mày, trong lòng có chút bực mình, những người này đều có năng lực đặc biệt, hẳn không phải là người a... Nhưng hình như cũng không phải quỷ hay ác ma, là gì vậy?”


“Đĩa CD không còn nữa làm sao bây giờ?” Tóc quăn kia hỏi boss.


“Có sao lại trong máy.” Boss mỉm cười, lại gõ bàn phím vài cái, mở ra hình ảnh tiếp tục xem, quả nhiên là có sao lại.


Tiêu Bắc nhíu mày, “Cái máy này hiện đại vậy à? Nhét đĩa CD vào là có thể sao chép lại a.”


Đang nghi hoặc, liền phát hiện boss kia đang nhìn chằm chằm vào màn hình, hỏi, “Mẹ nó thứ này là cái gì?”


Tất cả tiến tới nhìn, thì ra lúc đó camera hơi nâng lên cao, trong lúc vô ý chụp được cửa sổ trên lầu. Bọn Tiêu Bắc đang đứng trước cửa sổ nhìn, mà Cổ Lỗ Y, an vị trên vai Tiêu Bắc, cũng bị camera chụp lại. Boss nọ định vị hình ảnh, “Sao lại có đứa trẻ nhỏ xíu như vậy?”


Nói rồi, hắn định phóng to hình Cổ Lỗ Y.


Tiêu Bắc lần này thật sự rất sốt ruột, lỡ như bọn họ thấy Cổ Lỗ Y thì phiền phức... cơn giận trong lòng tràn ra, đám người này không tốt, bằng mọi giá không thể để bọn họ nhìn thấy Cổ Lỗ Y.


Cậu vừa nghĩ tới đây, chợt nghe được vài tiếng ‘rắc rắc’ giòn giã vang lên.


Sau đó, ‘rầm’ một tiếng, tát cả màn hình thủy tinh đều bị chấn vỡ nát, nổ tung, toàn bộ phòng thí nghiệm trong nháy mắt trở thành một đống hỗn độn.


Tiêu Bắc kinh hãi, vội thối lui, cảnh tượng trước mắt càng thêm mờ mịt, phía sau mềm mại... tựa trong lòng Lam Minh.


“Woa... Bắc Bắc.”


Tiêu Bắc phục hồi tinh thần lại, thấy mọi người đều kính phục nhìn mình...


Cậu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vừa nãy là đang ‘trực tuyến’.


“Bọn chúng là ai a?” Tiêu Bắc quay đầu hỏi Lam Minh.


“Ta tương đối hứng thú với việc lúc nãy ngươi làm sao làm được như vậy.” Lam Minh hỏi cậu, “Trong một năm đã có thể khống chế năng lượng rồi sao?!”


“Tôi... không muốn để bọn họ xem CD, sau đó CD liền nát vụn, bọn họ phát hiện Cổ Lỗ Y, tội liền nóng vội a... sau đó thành ra thế này.” Tiêu Bắc cũng mờ mịt, “Tôi cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy nữa.”


Mọi người liếc mắt nhìn nhau.


Long Tước suy xét một chút, “Hm... Chỗ đó có thể là một không gian kín, ngăn cách với mọi sự quấy nhiễu xung quanh, cho nên tinh thần lực của Tiêu Bắc có thể tập trung cao độ.”


“Đó là ai?” Tiêu Bắc hỏi, “Sao bọn họ lại điều tra chúng ta?”


“Trên tư liệu cũng không có ghi chép về loại thần ma hay yêu quái này.” Bạch Lâu lắc đầu, “Có thể là nhân loại ma hóa mà yêu ma chế tạo ra.”


“Lợi dụng đột biến gen tạo nên loại người biến chủng nha?” Tiểu Vũ hưng phấn, “Giống như trong Xmen!”


“Anh cũng nghĩ vậy đó!” Tiêu Bắc gật đầu, nghĩ Tiểu Vũ nói có lý.


Lam Minh suy nghĩ một chút, nói, “Chuyện đột biến gen này, rất khó khống chế, dù cho có, phỏng chừng cũng không phải nhân loại tự mình làm ra, dù sao, từ tế bào bắt đầu bồi dưỡng ra một người biến dị, vậy chí ít phải kéo dài vài chục năm, mà những người này hình như có công năng khác nhau, rất có thể là người cải tạo mà ác ma lợi dụng chính năng lực của mình tạo thành.”


“Người mặc áo blouse kia là ác ma sao?”


“Nhìn không ra.” Sesier sấn tới căng mắt ra mà nhìn rồi lắc đầu, “Chưa từng thấy qua hình dạng thế này.”


“Cảm giác như quỷ chết cháy.” Bạch Lâu sờ sờ cằm, “Hoa văn trên người là gì vậy ta?”


Tiêu Bắc nhún nhún vai, “Hầu như vẽ toàn thân, tôi nghe nói có một trò đắt tiền gọi là hình xăm trắng.”


“Gỡ xuống phân tích một chút xem, chắc sẽ có tác dụng khi truy tìm thân phận của hắn.” Bạch Lâu nói, đem DV lúc đầu được gài vào TV để ghi hình gỡ ra đưa vào máy vi tính, bắt đầu phân tích dữ liệu trong máy.


“Tốt nhất là có thể điều tra tòa building kia và những người đó.” Domi nói, “Vừa nãy không phải nói có người thuê bọn chúng làm sao?”


“Chuyện đó...”


Mọi người đang ở dưới lầu bàn bạc, chợt nghe lầu hai có người nói chuyện, ngẩng đầu thì thấy là Tiểu Ái.


“Tiểu Ái cô tỉnh rồi.” Phong Danh Vũ tiến lên dìu cô xuống, “Có đói bụng không?”


“Ừm.” Tiểu Ái gật đầu, “Hay là, tôi nên về nhà...”


“Không sao.” Phong Danh Vũ lắc đầu, “Cô ở một mình nguy hiểm lắm.”


“Nhưng mà, không ổn, hay là tôi trả tiền thuê phòng.” Tiểu Ái hình như có chút xấu hổ.


Mọi người nhướng mi — U, là một người phúc hậu a.


Long Tước đưa cho cô một ly sữa, cười nói, “Hay là như vậy đi...”


Tiểu Ái nhận ly sữa, ngước mắt nhìn hắn.


“Cô đem vụ điều tra thân phận và truy tìm ký ức của cô ủy thác cho chúng tôi.” Long Tước nói, lấy ra một tờ rơi chuyền cho cô xem, “Cô không phải đã nói mình rất giàu có sao? Có thể đợi làm xong chuyện, trả phí dụng ủy thác cho chúng tôi, như vậy cô có thể đường đường chính chính an tâm ở lại đây rồi, dù sao nơi này cũng tương đối an toàn cho cô!”


Tiểu Ái nghe xong, cúi đầu nhìn tờ rơi rồi gật đầu, “Ừm, được, giá cả rất hợp lý rõ ràng!”


Tất cả mọi người nghĩ ý kiến này không tồi.


Tiêu Bắc bên cạnh nhìn cô ăn, dáng vẻ thèm ăn không hợp tới vóc người thon thả của cô, lại nhớ tới lời mà tối qua Lam Minh nói với cậu, quay đầu nhìn hắn một cái.


Trên mặt Lam Minh cũng không có bất luận điều gì dị dạng, dường như đã quên mất chuyện tối qua.


Tiêu Bắc nhìn lại, chỉ thấy mấy chú sói con âu âu vây quanh Tiểu Ái, Tiểu Ái đem ly sữa còn thừa đổ vào khay cho bọn nó


Long Tước lại rót cho cô một ly, nói, “Uống nhiều sữa một chút, hiện tại cô cần bổ sung dinh dưỡng.”


Tiêu Bắc sửng sốt, ngước mắt nhìn Long Tước, Long Tước nháy mắt với cậu.


Tiêu Bắc lập tức hiểu ra, nếu cần bắt mạch cho Tiểu Ái, không cần phải chờ ban ngày lúc cô tỉnh a, buổi tối đi ngủ, Bạch Lâu có thể thoái mái bay vào, thần không biết quỷ không hay mà bắt mạch.


Xem ra, Tiểu Ái thật sự đã mang thai rồi.


Tiêu Bắc nghĩ tới đây, trong lòng có chút không thoải mái, vụ án này nếu không tra rõ, phỏng chừng ma thai kia sẽ bất tri bất giác bị mang đi... nếu như điều tra rõ, kết quả phòng chừng càng khó tiếp nhận.


Cúi đầu nhìn nhìn Cổ Lỗ Y đang chơi thật vui bên một con sói nhỏ... ma thai kia, nói không chừng cũng rất dễ thương như Cổ Lỗ Y. Có điều nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Bắc lại cảm thấy mình quá ngây thơ rồi, phim kinh dị không phải đã nói rõ, chớ chọc trẻ con, yêu ma quỷ quái khi còn bé cũng rất dọa người.


Chính lúc này, Lam Minh đứng dậy đi lên lầu, Tiêu Bắc thấy mọi người đều bận việc bèn đuổi theo.


Lam Minh đi tới cửa sổ thủy tinh hướng về phía đường cái bên cạnh đầu cầu thang lầu hai, nhìn ra đường, thấy Tiêu Bắc đuổi theo bèn hỏi, “Chuyện gì vậy?”


Tiêu Bắc thấy mọi người dưới lầu không lưu ý liền hỏi, “Có phải Tiểu Ái thực sự có?”


“Ừ.” Lam Minh gật đầu, “Là một bé gái.”


Tiêu Bắc mở to hai mắt, “Mới một tháng a, nam hay nữ cũng phân biệt được a?!”


Lam Minh bật cười, “Năng lượng phản hồi của ác ma nam tính và nữ tính hoàn toàn khác nhau, nam là màu lam, nữ là màu đỏ... Đúng rồi, lưỡng tính là màu tím.”


Tiêu Bắc giật giật khóe miệng, “Còn có lưỡng tính a.”


Lam Minh gật đầu, xoay mặt tiếp tục xem tình huống ngoài đường.


Tiêu Bắc lại hỏi, “Các anh... chuẩn bị giải quyết thế nào a?”


“Sáng sớm khi chúng ta bắt mạch, đã hỏi Tiểu Ái rồi, ý của cô ta là muốn sinh đứa trẻ này ra, là một ma thai cũng muốn sinh.” Lam Minh nói, vỗ vỗ vai Tiêu Bắc, “Có điều Long Tước và Bạch Lâu đều nói, chỉ cần có thể ở bên cạnh ngươi, mẹ con Tiểu Ái căn bản có thể bình an, nếu như ngươi cho Tiểu Ái vài giọt máu, cô ta có thể có đủ tất cả năng lượng để sinh em bé, mẹ con bình an tuyệt đối không thành vấn đề.”


Lam Minh nói xong, chỉ thấy Tiêu Bắc há to miệng mà nghe, một lúc lâu mới xoay mặt nhìn xuống dưới lầu, thấy Tiểu Ái vừa uống sữa vừa trò chuyện với Phong Danh Vũ, vừa nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.


“Các anh... nói cho cô ấy rồi?” Tiêu Bắc tự nhủ, thì ra các ác ma cũng dùng phương pháp nhân đạo như vậy để giải quyết vấn đề a, còn tưởng sẽ kịch liệt ép buộc chứ.


Lam Minh bật cười, “Ngươi nghĩ chúng ta sẽ làm gì? Cưỡng ép giết chết đứa trẻ?”


“Ách...” Tiêu Bắc cũng hơi hơi xấu hổ, mình thật là mang dạ tiểu nhân mà, lo xa quá rồi, những thần ma bên cạnh mình tuy rằng tính cách quái đản, nhưng đều rất là thiện lương nha.


Lam Minh quan sát cậu một hồi, vươn tay nhẹ nhàng sửa lại lọn tóc trên trán cậu, “Thành thật mà nói, lúc đầu, ta quả thật đã đưa vào một ít cảm xúc cá nhân, rất không muốn để đứa bé này được sinh ra.”


“Sợ sau này nó sẽ gặp bất hạnh?” Tiêu Bắc hỏi.


Lam Minh nhìn Tiêu Bắc một hồi, “Có điều, ta nhớ rõ trước đây ai đó đã nói với ta một câu, suy nghĩ kỹ lại, hắn nói rất có lý, cho nên vẫn nên tôn trọng ý kiến của Tiểu Ái thì tốt hơn.”


Tiêu Bắc sửng sốt, lập tức nhớ tới chuyện xưa mà hôm trước Lam Minh chỉ mới kể lại một nửa khiến người ta nghẹn chết, trước khi Lam Minh bị phong ấn cậu của kiếp trước đã nói một câu, để Lam Minh cam tâm tình nguyện bị phong ấn, vội vàng sấn tới hỏi, “Nói cái gì?”


Lam Minh giả vờ giật mình, “Woa... Tự ngươi nói dĩ nhiên lại quên a, mệt cho ta còn nhớ cả ngàn năm.”


“A?!” Tiêu Bắc kéo hắn, “Anh nói đi!”


Lam Minh chậm rãi ngắm phong cảnh, “Chiều nay ra ngoài đi dạo đi, thời tiết đẹp thiệt a.”


“Anh muốn chết hả?!” Tiêu Bắc giơ tay bóp cổ hắn, “Nói hay không!”


Lam Minh mặc kệ cậu bóp cổ mình, cũng tiện tay nhéo cậu, thấy Tiêu Bắc nóng nảy, nghiêng ngýời chuẩn bị chạy, mới vừa ði hai býớc ðịnh nhảy xuống lầu lại ðột nhiên dừng lại.


Tiêu Bắc bổ nhào tới, “Anh nói không...”


Còn chưa dứt lời, bị Lam Minh nắm lại cổ tay.


Chỉ thấy ánh mắt Lam Minh thoáng liếc ra cửa sổ, ý bảo Tiêu Bắc — Nhìn!


Tiêu Bắc nhìn ra ngoài, thấy được một chiếc Limousine dừng trước cửa, một người vội vã chạy vào trong EX, té ngã lại bò lên trông thật chật vật, trong miệng còn hô hào, “Uy! Cứu mạng a!”


Khế Liêu đứng ngay cửa, mở rộng cửa nhìn ra ngoài, người nọ cũng vừa lúc lao vào, té ngã cái rầm, hô to, “Tới rồi, nó đuổi theo kìa!”


Tiêu Bắc và Lam Minh liếc nhìn nhau — Người này bọn họ đều quen, chính là cái tên phú ông lăng nhăng bội bạc đã gặp ở khu vui chơi kia, Lưu Tẩm!


______

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK