Mục lục
Vũ Dạ Kỳ Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm chủ nhật, có lẽ còn chưa đến bảy giờ...


“Lam Minh! Lam Minh!”


Lam Minh đã bị tiếng ồn đánh thức, tối hôm qua chơi mạt chược với Sesier, Phong Tiểu Vũ và Bạch Lâu tới ba giờ sáng mới đi chợp mắt.


“Hả?” Lam Minh mở mắt nhìn, phát hiện là Tiêu Bắc gọi mình.


Tiêu Bắc mặc một chiếc áo lông đen thấp cổ, Cổ Lỗ Y ngồi trên vai.


Lam Minh thấy được chiếc cổ thon thả của Tiêu Bắc, xương quai xanh được chiếc áo lông thấp cổ này tôn lên càng thêm tinh xảo, có điều... ăn không được, vậy cứ tiếp tục ngủ thì có lợi hơn!


Lam Minh trở mình, chui vào chăn trùm kín đầu.


“Đứng dậy!” Tiêu Bắc đẩy hắn.


Lam Minh không thèm nhúc nhích.


Cổ Lỗ Y vỗ cánh bay ra phía sau Lam Minh, canh me sau cái mông của hắn... Đá!


Lam Minh chậm rãi ló đầu ra, giơ tay sờ sờ mông, quay đầu lại...


“Cô!” Cổ Lỗ Y kêu một tiếng rồi vội vã bay ra sau lưng Tiêu Bắc trốn, Lam Minh muốn đánh nó!


“Đứng dậy!” Tiêu Bắc giơ tay kéo tay hắn ra ngoài, “Đi siêu thị với tôi.”


“Gì?” Lam Minh xoa người che đầu, “Siêu thị chín giờ mới mở...”


“Hôm nay siêu thị gần nhà khai trương, bảy giờ đã mở cửa hoạt động rồi!” Tiêu Bắc đẩy hắn, “Rất nhiều khuyến mãi, anh đi với tôi đi!”


“Tự đi đi, ta không muốn mua gì hết...”


Lam Minh cố sức chui vào trong ổ chăn.


“Tôi muốn mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Cổ Lỗ Y, còn có bột mì trứng gà sữa bò thịt bò!” Tiêu Bắc tiếp tục đẩy hắn, “Tôi không xách được, anh theo tôi! Giúp tôi xách đồ.”


“Ngươi gọi Khế Liêu đi đi!”


“Sáng nay Khế Liêu theo Tiếu Hoa ra ngoài rồi!” Tiêu Bắc nhéo tay hắn, “Anh dậy hay không!”


“Domi đâu?”


“Theo Tiểu Vũ tập thể dục rồi!”


“Long Tước?”


“Đi tới viện khoa học công nghệ rồi, anh ấy nhờ tôi mua sữa cho đám rồng con.”


“Vậy Đao Tù...”


“Anh ấy làm bữa sáng cho Tiểu Ái xong còn phải theo cô ấy tập thể dục buổi sáng!” Tiêu Bắc bò lên trên giường ngồi đè lên người hắn, túm cổ áo hắn lắc mạnh, “Mau đứng dậy! Một hồi coi chừng bán hết!”


“Trời...” Lam Minh bất đắc dĩ thở dài, dụi dụi mắt cũng đã lơ mơ tỉnh, nhìn Tiêu Bắc đang ngồi trên người mình.


Một lúc lâu, Lam Minh cười gian, “Bắc Bắc, sau này muốn ngồi trên người ta lắc tới lắc lui, nhớ chọn buổi tối vừa tắm xong không mặc nội y... Ai da.”


Lam Minh còn chưa lưu manh xong, Tiêu Bắc đã dùng gối đầu hung hắn đập vào mặt hắn, Cổ Lỗ Y nhân cơ hội, lại đạp Lam Minh một cái.


Mười phút sau, Lam Minh đã chải tóc xong, cùng Tiêu Bắc lái xe ra ngoài, lần này lái chiếc Jeep.


Lam Minh nhìn trời, không biết Tiêu Bắc muốn mua bao nhiêu, mua thêm nữa phỏng chừng đủ cho đám nhóc kia ăn cả tháng, sức ăn của đám rồng con kia quá kinh khủng... đương nhiên, mình với Khế Liêu cũng ăn rất nhiều.


Xe lái đến ngoài siêu thị.


Cổ Lỗ Y như thường lệ bị ném vào trong balo.


Cùng nhau đi vào siêu thị.


Tiêu Bắc bảo Lam Minh đẩy hai chiếc xe đẩy. Một xe để chứa sữa bột, xe kia chứa đầy bột mì.


Nhân viên siêu thị phát hiện Tiêu Bắc cần số lượng lớn, còn tưởng cậu mở tiệm bán thức ăn, liền bố trí hai nhân viên phục vụ giúp cậu đẩy xe và sắp xếp đồ đạc trên xe.


Cuối cùng, Tiêu Bắc đã mua khoảng năm xe thức ăn.


Các nhân viên phục vụ trêu chọc, “Quý khách ngài muốn mở tiệm thức ăn sao? Bao nhiêu đây đủ dùng một năm, đừng để quá hạn à.”


“Không đâu.” Tiêu Bắc phẩy phẩy tay, “Tối đa hai tháng là ăn xong rồi.”


“Hả?!” Các nhân viên phục vụ há to miệng nhìn Tiêu Bắc.


Tiêu Bắc cười tủm tỉm nói, “Nhà chúng tôi nhiều bị cơm lắm.”


Lam Minh ở một bên đỡ trán.


Mua đồ xong, Tiêu Bắc và Lam Minh đến quầy tính tiền, quét thẻ tín dụng nhận hóa đơn, Tiêu Bắc nhẩm tính lại một hồi, quả nhiên lời hơn rất nhiều, bởi vì Tiêu Bắc mua nhiều, còn được tặng mấy chai dầu ăn.


Lam Minh và nhân viên phục vụ siêu thị đẩy xe xuống lầu, mở ra cốp sau chiếc Jeep, bắt đầu cất mọi thứ vào trong.


Những nhân viên phục vụ này ban đầu còn thấy hơi phiền, nhiều thứ như vậy xếp lên xe phỏng chừng sẽ rất lâu, nhưng không ngờ Lam Minh trực tiếp khiêng xe đẩy lên, đổ mọi thứ trong xe vào trong chiếc túi vải thật lớn, đưa lên xe, chừng vài túi lớn như thế.


Bột mì khoảng trăm ký, Lam Minh chỉ cần giơ ngón tay là đã có thể đem lên xe rồi.


Các nhân viên phục vụ hai mặt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc trợn tròn mắt.


Mọi người đang cất đồ dưới gara ngầm, cách đó không xa, truyền đến tiếng gây gổ.


Nữ sinh vừa gào vừa khóc, nam sinh có vẻ rất khó xử.


“U, quản lý lại bị minh tinh nhỏ ghét bỏ rồi?” Các nhân viên phục vụ nhỏ giọng nói thầm.


Tiêu Bắc nghe được ba chữ minh tinh nhỏ, nhịn không được nhìn thoáng qua.


Nhìn nhìn, hơi nhíu mày, nữ minh tinh này là ai thì cậu không nhận ra, nhưng quản lý này... dĩ nhiên là bạn học cũ của cậu, là người ngồi cùng bàn khá thân.


“Vương Thiên Hoa?!” Tiêu Bắc nhịn không được hô lên một tiếng, thốt ra rồi mới thấy không nên, bởi vì người ta đang cãi nhau, lúc này gọi thì hẳn rất xấu hổ.


Vương Thiên Hoa nghe được tiếng gọi thì quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Bắc thì cũng sửng sốt, sau đó liền vọt đến gần, vừa hô, “Tiêu Bắc!”


Tiêu Bắc cũng đi lên trước, hai người mặt đối mặt, Vương Thiên Hoa kích động đến đỏ bừng cả mặt, vươn hai tay nắm vai Tiêu Bắc dùng sức lắc mạnh, “Tiêu Bắc, dạo này thế nào? Đã lâu không gặp cậu!”


“Ừm.” Tiêu Bắc gật đầu, “Còn cậu? Dì thế nào?”


“Đều rất khỏe.” Vương Thiên Hoa sờ sờ đầu, “Sau đại học cũng không còn liên lạc, tớ luôn nhớ về cậu.”


Tiêu Bắc và Vương Thiên Hoa trò chuyện, Lam Minh đi lên, đứng sau lưng Tiêu Bắc nhìn Vương Thiên Hoa.


“Ách, đây là...”


“Đồng nghiệp của tớ.” Tiêu Bắc cười cười.


“Cũng là khiêu vũ à?”


Vương Thiên Hoa đánh giá Lam Minh từ trên xuống dưới.


Lam Minh vừa định nói là bắt quỷ, cái bụng bị khuỷu tay Tiêu Bắc huých tới, xoa bụng hít một hơi lạnh — Dạo này Bắc Bắc càng lúc càng bạo lực!


“Bọn tớ làm cùng một công ty.” Tiêu Bắc qua loa nói, “Cậu làm quản lý siêu thị à?”


“Đúng thế.” Vương Thiên Hoa nhìn nhìn chiếc xe đầy ắp của Tiêu Bắc, nói, “Cậu trả tiền hết chưa? Sớm thấy, tớ còn có thể giảm giá thêm cho cậu.”


“Lần sau đi!” Tiêu Bắc hớn hở, “Tháng sau tớ còn tới.”


Vương Thiên Hoa nhìn cả xe đầy ắp đó, còn chưa kịp hỏi, Tiêu Bắc đã nói, “Trong nhà nhiều bị cơm.”


“Ha ha ha.” Vương Thiên Hoa thoải mái cười to.


Lúc này, cô nàng vừa cãi nhau với anh ta cũng đi đến, hiếu kỳ mà nhìn Tiêu Bắc và Lam Minh.


“Tiểu Cầm, đến, đây là Miêu Tiêu Bắc bạn thời cấp ba của anh.” Vương Thiên Hoa kéo cô gái tới giới thiệu với Tiêu Bắc, “Tiêu Bắc, đây là Tần Tiểu Cầm, vị hôn thê của tớ.”


“Xin chào.” Tiêu Bắc rất lễ phép chào hỏi.


Tần Tiểu Cầm quan sát Tiêu Bắc một chút, “... Miêu Tiêu Bắc sao, tôi biết.”


Tiêu Bắc có chút ngoài ý muốn.


“Có vẻ cậu rất thân với Danh Vũ phải không?” Tần Tiểu Cầm tiến tới hỏi, “Cô ấy có bộ phim nào cần tìm người không? Tôi đóng rất giỏi đó.”


“Tiểu Cầm.” Vương Thiên Hoa có chút xấu hổ, nói với Tiêu Bắc, “Đừng chú ý, cô ấy là diễn viên.”


“Diễn viên sân khấu hạng ba thôi, cái loại phim truyền hình cổ trang và thần tượng rẻ tiền hạng ba.” Tần Tiểu Cầm nhún nhún vai, xách túi xách nói với Tiêu Bắc và Lam Minh một tiếng “Bye...”, rồi xoay người lắc lư rời đi.


“Lên lầu vào phòng làm việc chờ anh, anh đi mua bữa sáng cho em.” Vương Thiên Hoa dường như vô cùng yêu thương tình nhân của mình.


Chờ Tần Tiểu Cầm đi xa, Vương Thiên Hoa có chút xấu hổ nói, “Tiểu Cầm là bạn thanh mai trúc mã với tớ.”


Tiêu Bắc nghĩ tới, “Tiểu Cầm thường hay viết thư cho cậu đó hả?!”


Tiêu Bắc tự nhủ, năm xưa đọc thư thì thấy đó là một cô nàng thanh thuần động lòng người, hôm nay cảm thấy... bản chất không xấu, nhưng hơi chút toan tính.


“Tiểu Cầm chỉ là thích đóng phim nhưng không có cơ hội.” Vương Thiên Hoa giải thích với Tiêu Bắc, sợ cậu hiểu lầm rồi không thích cô nàng.


Tiêu Bắc thấy anh ta vẫn thành thật như lúc trước còn đi học, cũng có chút bất đắc dĩ, vươn tay vỗ vỗ vai anh ta, “Tớ hiểu mà.” Nói xong, lấy ra danh thiếp đưa cho anh ta, nói, “Tớ ở nơi này, có rảnh thì đến tìm tớ, còn có điện thoại nữa.”


“Nhất định, mấy ngày nữa tớ sẽ đến!”


“Ừ!” Tiêu Bắc gật đầu, “Tiểu Vũ gặp cậu cũng sẽ rất vui!”


Vương Thiên Hoa vừa nghe nói Phong Tiểu Vũ cũng ở đó, càng vui vẻ, còn nói vài câu.


Cho đến khi Lam Minh mất kiên nhẫn mà ngồi lên ghế lái đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Bắc — Kem sắp tan rồi! Sữa chua sắp hư rồi! Pizza bánh ngọt sắp chảy nước rồi...


Tiêu Bắc mới tạm biệt Vương Thiên Hoa, lên xe, cùng Lam Minh quay về EX.


“Bạn học cũ à?”


Trên đường lái xe, Lam Minh lên tiếng hỏi Tiêu Bắc.


“Đúng vậy.” Tiêu Bắc gật đầu, “Bạn học hồi cấp ba, đã năm sáu năm chưa gặp rồi, lúc trước thi đại học, cậu ta học tài chính còn tôi học vũ đạo, cách biệt trời Nam đất Bắc, trước đây còn là bạn thân.”


“A.” Lam Minh bí hiểm cười cười, thấp giọng nói, “Người bạn đó của ngươi có thể đang gặp phiền phức.”


“Là sao?” Tiêu Bắc cả kinh, “Anh đừng nói bậy, cậu ấy là bạn rất tốt của tôi.”


Lam Minh trầm mặc một hồi, “Hm... Nhiều lời cũng chẳng cần thiết, coi như hết, đừng để ý.”


Tiêu Bắc hồ nghi nhìn hắn, “Chuyện gì? Anh nói rõ ràng coi.”


Lam Minh nhướng nhướng mi, “Nói chính xác là, người bạn kia của ngươi bị họa bì quấn thân.”


“Họa bì?!” Tiêu Bắc cả kinh tuôn một thân mồ hôi lạnh, “Anh nói vị hôn thê của cậu ta?”


Lam Minh khẽ thở dài, “Cũng không phải cô nàng đó, là một kẻ khác.”


“Anh nói cho rõ!” Tiêu Bắc sốt ruột.


“Cô hôn thê đó thoạt nhìn rất bình thường.” Lam Minh dường như có chút không đành lòng nói ra.


“Vậy ai là họa bì?”


“Một người rất gần với hắn.” Lam Minh suy nghĩ một chút, lên tiếng, “Bắc Bắc, ngươi có cảm thấy, bạn học của ngươi quá tốt với cô nàng hôn thê kia, mà cô nàng đó thì lại không đáng để hắn tốt như vậy?”


“Ừ.”


Tiêu Bắc một lúc lâu mới gật đầu, “Có một chút.”


“Túi xách mà vị hôn thể của bạn học ngươi cầm trên tay là hàng hiệu có giới hạn số lượng đúng không?”


Tiêu Bắc híp mắt nhìn hắn, “Anh còn biết chú ý nhãn hiệu nữa hả? Phải nhìn anh bằng cặp mắt khác rồi.”


“Ta biết loại túi xách đó, Danh Vũ có một cái, mà túi xách của Danh Vũ đều rất sang.” Lam Minh tiếp tục nói, “Ta còn biết bộ lễ phục màu hồng nhạt đó, chất liệu rất đặc biệt, trang phục cô ta mặc trên người có giá rất đắt.”


“Minh tinh mà.” Tiêu Bắc lầm bầm một câu.


“Ngươi vừa nãy không nghe cô ta nói sao? Chỉ là hạng ba.”


“Điều kiện gia đình của Vương Thiên Hoa rất tốt.” Tiêu Bắc nói, “Cha cậu ấy mở siêu thị, hệ thống trên toàn quốc, cậu ấy làm quản lý nơi này có thể là đang học tập để kế thừa sản nghiệp gia tộc, cậu ấy là con trai duy nhất, cho nên về mặt tiền bạc hẳn là không thành vấn đề, chỉ là làm người quá thành thật... dễ có hại.”


“Tần Tiểu Cầm bất quá chỉ là một minh tinh hạng ba, cô ta muốn nổi tiếng như vậy, mà Vương Thiên Hoa lại có tiền, tại sao không giúp cô ta? Tùy tiện bỏ tiền quay một bộ phim, hạng ba lên thành hạng hai cũng không thành vấn đề, cô nàng này còn rất xinh đẹp.”


Tiêu Bắc nghe Lam Minh nói, thật ra cũng thấy kỳ quặc, suy nghĩ một chút, đáp, “Ý anh là, Tần Tiểu Cầm là cố ý khiến cho Thiên Hoa khó xử?”


“Biết rõ bạn trai vừa mở siêu thị này mà còn cố ý cãi nhau tại nơi nhân viên có thể nhìn thấy, hơn nữa nghe giọng điệu của những nhân viên này tuyệt đối không phải lần đầu tiên.” Lam Minh cười nhạt một tiếng, “Mặt khác, khi một người đàn ông vô điều kiện để mặc người ta cưỡi trên cổ, thậm chí nuông chiều người phụ nữ làm cho mình mất mặt... Chỉ có duy nhất một lý do.”


“Cái gì?”


“Hoặc là hắn điên, hoặc là cô nàng đó là yêu tinh.” Lam Minh làm mặt quỷ với Tiêu Bắc, “Đáng tiếc hai dạng đều không phải, như vậy chỉ còn lại một dạng.”


Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, một lát mới hỏi, “Anh nghĩ là, áy náy?”


“Đều là đoán mà thôi.” Lam Minh thờ ơ nhún vai, “Trên người Vương Thiên Hoa có một luồng khí bất chính, là từ một người rất thân cận truyền cho hắn.”


“Vậy có thể giúp cậu ấy không?” Tiêu Bắc hỏi, “Cậu ấy là người tốt.”


“Bắc Bắc, muốn vậy phải gặp được ma vật chân chính khiến hắn gặp nguy hiểm được mới.” Lam Minh suy nghĩ rồi nói, “Vài ngày tới hắn tới thăm ngươi, chúng ta thử hỏi xem sao.


“Được.” Tiêu Bắc đáp một tiếng, nhưng cũng trở nên tâm sự nặng nề.


Xe dừng trước cửa EX.


Lam Minh phụ trách khiêng đồ vào, Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y vào cửa.


Mới vừa vào phòng khách, Tiêu Bắc đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho giật mình.


“Có cướp sao?” Thấy bình hoa ngã trên mặt đất và bàn trà thủy tinh vỡ nát đầy đất, Tiêu Bắc kinh hãi hỏi.


Lúc này, Sphinx nằm trên sofa gật gù ngủ, Long Tước đang quét dọn.


Tiếu Hoa thì xanh mặt ngồi một bên xem sổ sách.


“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Bắc tiến tới nhỏ giọng hỏi Sesier.


“Khế Liêu nổi điên.” Sesier thấp giọng nói.


“Tại sao?”


“Bởi vì cậu ta là cái đồ con nít quỷ, đúng là cố tình gây sự!”


Không đợi Sesier nói, Tiếu Hoa đã hầm hừ rống lên một tiếng.


Sesier làm mặt quỷ với Tiêu Bắc — Tiếu Hoa rất tức giận!


Lúc này, Lam Minh đi vào, “Long Tước, mua đồ về rồi nè.”


Long Tước nhanh chân chạy ra ngoài, “Ta đem đưa cho đám rồng con.”


“Để tôi giúp một tay.” Đao Tù theo đi ra.


Tiêu Bắc dùng mắt ra hiệu cho Lam Minh, Lam Minh gật đầu, đi lên lầu.


Tiêu Bắc ngồi xuống bên cạnh Tiếu Hoa, hỏi, “Chuyện gì vậy?”


Tiếu Hoa thở phì phì kể lại chuyện ngày hôm nay cho Tiêu Bắc nghe.


Lam Minh đi tới trước cửa phòng Khế Liêu, chỉ thấy Khế Liêu đang nằm ì trên giường, thẫn thờ mà nhìn trần nhà, trên bụng là một chú sói con nằm úp sấp đang lắc cái đuôi.


“Sao vậy?” Lam Minh tựa bên cửa hỏi hắn.


Khế Liêu bĩu môi, lẩm bẩm một câu, “Đúng là không biết nói lý lẽ, đồ con người!” Nói xong kể lại chuyện ngày hôm nay cho Lam Minh nghe.


Mười phút sau.


Lam Minh đứng trên cầu thang ngoắc gọi Tiêu Bắc.


Tiêu Bắc đi lên cầu thang, hỏi, “Sao vậy?”


“Hỗ trợ cho Khế Liêu.” Lam Minh nói rất thản nhiên.


“Thật tốt quá!” Tiêu Bắc nhẹ nhàng vỗ tay một cái, “Tôi cũng thấy giữa bọn họ có vấn đề, hỗ trợ thế nào?”


Lam Minh kéo cậu tới trước cửa phòng Khế Liêu, “Ta muốn dạy Khế Liêu cách kiss.”


“Hả?” Tiêu Bắc mở to mắt nhìn Lam Minh.


“Cho nên, cần ngươi phối hợp!” Lam Minh nghiêm túc nói, “Vì bạn bè mà!”


...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK