Mục lục
Vũ Dạ Kỳ Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Bắc cố lấy dũng khí, cuối cùng cũng vượt qua tất cả rào cản trong quá khứ, thổ lộ thành công giúp cậu và Lam Minh rốt cục cũng đến với nhau. Đương nhiên, Lam Minh cũng không khỏi bị kích thích quá mức.


Nếu như trước kia Lam Minh chỉ là da mặt hơi dày, thì hiện tại đã hoàn toàn thành không biết xấu hổ! Tiêu Bắc đành phải mỗi ngày đều phải kiềm nén ý muốn đánh người với Lam Minh đang trong trạng thái hạnh phúc đến độ mất kiểm soát. Chỉ là hạnh phúc đối với hai người khó khăn mãi rốt cục cũng đến được với nhau mà nói, thật sự quá khó để khống chế.


Mọi người EX tự nhiên cũng vui mừng cho hai người, mà ngay cả Cổ Lỗ Y một mực quấy rối cũng vì nụ cười hạnh phúc của Tiêu Bắc và hai người cuối cùng cũng thẳng thắn với nhau mà vui vẻ.


Ngày nọ, Tiêu Bắc được nghỉ, cậu dậy thật sớm, đem Cổ Lỗ Y bỏ vào ba lô mang theo nó ra ngoài.


Vừa lén lút chạy tới cửa, đã bị Lam Minh chặn lại.


“Bắc Bắc, hôm nay không phải cậu được nghỉ sao? Đi dạo phố à? Tôi cũng đi!”


Cổ Lỗ Y chui ra khỏi ba lô, phàn nàn oán giận. Thỉnh thoảng Bắc Bắc cũng phải ra ngoài chơi với nó một mình chứ, Lam Minh quỷ chán ghét không được độc chiếm Bắc Bắc!


Lam Minh nhét Cổ Lỗ Y vào lại ba lô, kéo khóa lên hỏi Tiêu Bắc: “Tôi làm lái xe cho cậu nha?”


Tiêu Bắc nghĩ nghĩ: “Ưm... Muốn đi đến một nơi, bất quá không thích hợp để anh đi.”


“Nơi nào?” Lam Minh thấy Tiêu Bắc ấp a ấp úng, dí sát vào hỏi: “Hẹn hò với tình nhân?”


Hắn dĩ nhiên chỉ nói đùa, không ngờ Tiêu Bắc lại như bị nói trúng, mở to mắt, lúng túng: “Ưm...”


Nụ cười trên mặt Lam Minh lập tức tắt ngúm, soạt cái trở mặt: “Là tên khốn kiếp nào dám lừa cậu? Tôi làm thịt hắn!”


Tiêu Bắc bật cười: “Lừa anh đấy, tôi định đến thư viện mượn sách.”


“Thư viện?” Lam Minh khó hiểu: “Thư viện có gì vui? Hơn nữa, sao lại không cho tôi theo?”


“Anh là sát thủ thư viện đó!” Khóe miệng Tiêu Bắc nhếch lên: “Còn nhớ cái thư viện nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau bị anh phá sập không?”


Lam Minh ngẩn người: “A? Cái thư viện rách rưới đó à.”


Tiêu Bắc cười lắc đầu: “Dì quản lý lúc đó về hưu rồi, bây giờ đã thay một nhân viên quản lý mới. Mấy ngày nay thư viện sắp xếp lại sách, nghe nói tìm được rất nhiều sách cổ, tôi muốn đi xem thử xem có cái nào về ma pháp và vũ đạo cổ không.”


“Có vẻ thú vị, tôi đi cùng cậu.” Lam Minh vui vẻ chạy đi lấy xe.


Tiêu Bắc vốn lên kế hoạch chỉ mang Cổ Lỗ Y đến thư viện, cũng không phải không muốn đi cùng Lam Minh, nhưng người này hoàn toàn không thích đọc sách, đã vậy còn rất nghịch. Lát nữa nói không chừng còn muốn ở trong thư viện động tay động chân, rồi cuối cùng chưa biết chừng sẽ dẫn đến chuyện lớn nào đó... Tóm lại Lam Minh rất biết cách phá hoại.


Lam Minh lái xe tới, thấy Tiêu Bắc chần chần chừ chừ liền nói: “Bắc Bắc, tôi giúp cậu bê sách, sách rất nặng mà. Sẽ giúp cậu tìm sách nữa, sách cũ thường có sâu.”


Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, ngồi vào xe: “Đi thôi.”


Lam Minh mỹ mãn khởi động xe. Cổ Lỗ Y leo ra khỏi ba lô, bĩu môi khoang tay lườm Lam Minh _ theo đuôi.


Lam Minh khiêu khích nhướn mi với Cổ Lỗ Y, vừa nói với Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, Cổ Lỗ Y cũng không còn nhỏ, cũng nên phân phòng ngủ với nó đi chứ?”


“Vì sao?” Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y đồng thanh.


Cổ Lỗ Y chạy tới đạp Lam Minh một cước _ ngươi lại muốn thế nào?!


Lam Minh nhếch miệng cười xấu xa: “Tôi lo đến vấn đề giáo dục, để nó ngủ riêng không tốt hơn sao? Bằng không sẽ sinh ra tính ỷ lại không muốn rời xa cha mẹ đó.”


“Có lẽ...” Tiêu Bắc cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như cũng có lý.


Cổ Lỗ Y vội ôm chặt tay Tiêu Bắc, lắc đầu nguầy nguậy, nó mới không cần! Vừa nhỏ giọng thì thầm với Tiêu Bắc, nếu nó không ở đó, Lam Minh khẳng định ngày nào cũng sẽ phát điên!


Tiêu Bắc lập tức cảnh giác, trừng Lam Minh: “Có phải anh lại đang âm mưu cái gì không?! Cổ Lỗ Y còn nhỏ, muốn phân phòng thì một hai chục năm nữa rồi nói!”


Lam Minh sụ mặt, kế hoạch thất bại, uể oải quá đi.


Xe hơi hướng thư viện mà đi, điện thoại Tiêu Bắc đột nhiên vang lên, là Bạch Lâu gọi tới: “Bắc Bắc, có phải cậu đang đến thư viện không?”


“Ừh.”


“Thư viện hình như xảy ra chuyện.”


Tiêu Bắc khó hiểu: “Chuyện ma?”


“Nghe nói là rất nhiều sách đột nhiên bị phá.” Bạch Lâu nói: “Cũng không biết là ai đang tác quái, lúc đầu còn cho rằng do trộm hoặc ai đó phá, sau này lắp camera ghi hình trùng hợp ghi được một đoạn. Cảnh Diệu Phong nói không phải người làm, các cậu đang đi tới đó thì tiện đường điều tra thử xem.”


Tiêu Bắc gật đầu, bảo Bạch Lâu gửi video qua.


Hình ảnh Camera quay được rất quỷ dị, sách trên kệ đột nhiên bay ra, sau đó văng khắp nơi, cuối cùng rách thành từng mảnh rơi xuống mặt đất.


“Oa...” Cổ Lỗ Y kinh ngạc há to miệng: “Thật lợi hại!”


Tiêu Bắc hỏi Lam Minh: “Cái này là Thần Ma gì? Rất ghét sách sao?”


Lam Minh lắc đầu: “Tôi cảm thấy giống như đang tìm cái gì đó hơn, sau đó không tìm được nên tức giận.”


Tiêu Bắc khó hiểu: “Tìm cái gì?”


Lam Minh nghĩ nghĩ: “Thư viện này được xây lại phải không?”


“Còn không phải sao, cái cũ bị anh phá banh rồi còn đâu.” Tiêu Bắc nén giận: “Lúc ấy làm hỏng không ít sách.”


“Khụ khụ.” Lam Minh ho khan một tiếng: “Có lẽ... địa linh đang tìm sách gì đó.”


Tiêu Bắc không hiểu _ địa linh tìm sách?


Đến thư viện, nhân viên quản lý đã từ a di biến thành một cô bé vô cùng nhiệt tình, nói tới chuyện ma quái vẫn còn bị ám ảnh. Cô nói thư viện này vừa đến tối liền biến thành nhà ma, vài nhân viên quản lý còn nghe thấy tiếng khóc.


Tiêu Bắc bảo cô hôm nay tạm nghỉ đi, đóng cửa thư viện rồi cậu và Lam Minh bắt đầu tìm kiếm.


Tiêu Bắc đi hai vòng, không phát hiện có gì khác thường, ngược lại Cổ Lỗ Y vốn đang vẫy cánh bay giữa những giá sách, còn rất vui vẻ, lại đột nhiên đứng trước một giá sách nhìn chằm chằm cái gì đó.


Tiêu Bắc cùng Lam Minh đi tới.


Trong một khoảng trống trên giá sách, có một linh hồn trong suốt nho nhỏ đang nằm ngủ.


Tiêu Bắc đưa tay chọt nó, đứa nhóc kia tỉnh lại, thoáng thấy bọn Tiêu Bắc đang nhìn mình thì kinh ngạc bay lên: “Các anh là ai? Sao có thể nhìn thấy tôi?”


“Quả nhiên là một địa linh.” Lam Minh nhìn nó, hỏi: “Sách trong thư viện là do ngươi xé?”


Đứa nhóc xoay người bỏ chạy, Cổ Lỗ Y bay qua bắt lấy nó kéo về.


“Các anh muốn gì?!” Đứa nhóc sợ hãi giãy dụa, sách xung quanh liền bay tứ tung.


“Vì sao em lại phá hư sách?” Tiêu Bắc cầm cổ áo nó xách lên, lúc nắm trên tay mới có cảm giác nhẹ thật, lần đầu tiên cậu gặp một linh hồn nhỏ như vậy.


“Các anh không phải người?” Đứa nhóc kia nhìn Lam Minh, lại nhìn xem Tiêu Bắc, đột nhiên giơ ngón tay chỉ vào Lam Minh: “A! Tôi nhận ra anh! Chính anh phá sập thư viện, trả mẹ lại cho tôi, tôi ghét anh!”


Lam Minh bị đứa nhỏ mắng liền khó hiểu: “Ta làm mẹ ngươi bị mất?”


Đứa nhóc tức giận nhìn Lam Minh: “Tôi và mẹ vốn sống trong một quyển sách.”


“Ngươi và mẹ chết cạnh sách?” Lam Minh biết linh hồn có những khu vực riêng, chết ở đâu thì linh hồn bám ở đó, sau khi chết thì cũng chỉ hoạt động ở đó.


“Đúng vậy, vốn đang sống rất tốt, nhưng ngày đó anh phá sập thư viện, quyển sách của tôi bị rách!” Nói rồi nó đưa nửa một cuốn sách: “Mẹ biến mất!”


Tiêu Bắc liếc Lam Minh.


Lam Minh vẻ mặt oan uổng — tôi đâu cố ý.


“Vậy sau đó em không tìm được nửa phần sách còn lại?”


“Không thấy.” Đứa nhóc buồn bã nói: “Tôi đã tìm khắp thư viện vẫn không thấy mẹ.”


Tiêu Bắc vỗ đầu nó: “Cho nên em tức giận xé sách thư viện?”


Đứa bé trề môi.


“Bọn anh giúp em tìm.” Tiêu Bắc vỗ Lam Minh: “Anh ta làm ra thì để anh ta chịu trách nhiệm!”


Lam Minh mở to mắt, thầm nói _ không phải chứ? Địa linh rất yếu ớt cũng rất phức tạp, nói không chừng mẹ nó đã tan thành mây khói rồi.


Không nói ra nhưng Tiêu Bắc cảm nhận được suy nghĩ của hắn, trừng mắt.


“Tôi tìm, tôi tìm.” Lam Minh túm lấy Cổ Lỗ Y bắt nó giúp cùng tìm nửa cuốn sách.


“Em đã tìm hết rồi.” Đứa nhóc bất mãn ngồi trên vai Tiêu Bắc: “Khắp nơi đều không có.”


Tiêu Bắc cầm nửa cuốn sách còn lại, âm thầm tìm kiếm. Ngày đó sau khi thư viện sập, quyển sách này quả thực đã bị rách làm đôi, nửa còn lại...


Tiêu Bắc nhìn thấy một thợ xây, giá sách trước mặt hắn hình như không vững, ông ta liền dùng lấy nửa cuốn sách kia kê bên dưới.


Tiêu Bắc chỉ chỉ dưới đất: “Có thể bị giá sách đè lên!”


Lam Minh ngẩn người, cảm thấy cũng có thể, địa linh bị ngăn chặn nên mới không ra được.


Mọi người ngồi xuống tìm cẩn thận, Cổ Lỗ Y mắt sắc, bay là là dưới mắt đất, rất nhanh liền tìm được một giá sách. Hoá ra ngày đó giá sách này mất góc không thể đứng vững, thợ sửa chữa lười biếng bèn dùng nửa cuốn sách hư kê lên.


“Chỗ này!” Lam Minh chạy tới, nhấc giá sách lên, rút nửa quyển sách kia ra.


“Mẹ!”


Trong nháy mắt rút sách ra, một địa linh xuất hiện, quả nhiên là một phụ nữ. Đứa bé lao qua, nữ địa linh nọ ôm lấy nó, mẫu tử đoàn viên.


Tiêu Bắc cũng vui vẻ, Lam Minh buông giá sách: “Chậc, đơn giản vậy...”


Chỉ là hắn vừa mới buông tay, chợt nghe thấy “ầm” một tiếng thật lớn.


Mọi người xoay mặt nhìn, cái giá sách không vững kia ầm ầm đổ xuống. Giá sách trong thư viện xếp theo kiểu Domino, một cái đổ xuống liền đổ một hàng. Một dãy giá sách dài không ngừng đổ xuống.


Ngoài cửa, cô bé nhân viên quản lý trợn mắt.


Cổ Lỗ Y vội vàng chui tọt vào ba lô, Tiêu Bắc đạp Lam Minh: “Bảo anh ở nhà rồi mà, mau ngăn giá sách lại!”


Lam Minh thấy giá sách cũng đổ gần hết rồi, nhanh chóng chạy qua. Hắn một tay đỡ mười cái giá sách đang ập lên nhau, cuối cùng, giá sách cũng ngừng đổ.


Bất quá cũng không thể giữ mãi như vậy, Lam Minh nhìn chung quanh một chút, dựa giá sách vào một cây cột, vừa nói với cô bé nhân viên quản lý đang trợn mắt há mồm: “Đi tìm vài người đến...”


Còn chưa nói xong, cây cột bên cạch hắn vang lên tiếng rắc rắc sau đó gẫy đôi, “rầm” một tiếng thật lớn, cây cột đổ ập, đụng gẫy một cây cột khác.


Cổ Lỗ Y bịt mắt, Tiêu Bắc chợt nghe cô bé nhân viên quản lý hỏi: “Có phải động đất không?”


Lại cảm giác, cả mặt đất đều rung lên.


Tiêu Bắc và Lam Minh liếc nhau một cái _ không xong! Mấy cái đó là cột chịu lực!


“Đi!” Lam Minh lao tới kéo Tiêu Bắc, Tiêu Bắc một tay cầm hai nửa quyển sách, một tay kéo lấy cô bé nhân viên quản lý. May mắn hôm nay bắt quỷ đóng cửa sớm nên trong thư viện không có ai, nhân viên quản lý ngoài cửa đã sớm chạy.


Đến khi bọn Tiêu Bắc vọt ra ngoài, kiểm kê nhân số, đồng thời “ầm” một tiếng, thư viện vừa xây xong không bao lâu lại một lần nữa sụp hơn nửa.


Lam Minh cùng Tiêu Bắc quay đầu nhìn mảnh phế tích, yên lặng nhét sách vào ba lô, lặng lẽ _ chuồn.


Bởi vì sách bị đem đi, mẹ con địa linh cũng rời khỏi thư viện, theo bọn Tiêu Bắc lên xe.


Tiểu địa linh bám vào lưng ghế trên hỏi Lam Minh: “Oa! Anh và thư viện có cừu oán gì à? Một lúc phá cả hai cái luôn!”


Lam Minh vẻ mặt buồn bực, cái công trình kia làm bằng bã đậu à, sao mới gẫy vài cây cột là đã sập rồi chứ?!


Cổ Lỗ Y không nói gì nhìn hắn: “Lam Minh ngốc muốn chết!”


Còn Tiêu Bắc thì dù sao cũng là công dân gương mẫu, từ nhỏ đã tuân pháp luật không làm chuyện xấu, lo lắng ôm đầu: “Chết rồi Lam Minh, phải ngồi tù rồi!”


“Bình tĩnh đi Bắc Bắc.” Lam Minh an ủi: “Cậu chạy đi tự thú nói mình đẩy ngã cột thư viện làm cho thư viện sập, cậu nghĩ cảnh sát sẽ tin à? Lúc đó còn không đuổi cậu ra mới lạ.”


...


Khi xe đi ngang một nghĩa địa công cộng, nữ địa linh đột nhiên kêu lên: “Dừng xe.”


Bọn Tiêu Bắc dừng xe lại, lại thấy nữ địa linh tiểu địa linh, nhìn chằm chằm hướng nghĩa địa công cộng.


Tiêu Bắc hỏi: “Sao vậy?”


“Ba đứa nhỏ chôn cất trong đó, còn mẹ con tôi lâu nay vẫn bị kẹt trong thư viện, không thể thoát ra. “


Lam Minh đậu xe ngoài nghĩa địa, Tiêu Bắc cầm sách đi vào, tìm một vòng, cuối cùng cũng tìm được phần một một nhà ba người của địa linh.


Nữ địa linh nói, bọn họ vốn là một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc, nhưng ngày nọ đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, nàng và tiểu đại linh chết cháy trong nhà, chỉ sót lại một quyển sách, linh hồn của hai người kẹt trong sách.


Lúc hoả hoạn ba tiểu địa linh đang đi làm, sau khi trở về vô cùng thương tâm, ngày nào cũng ôm sách u sầu. Sau này họ tự sát, được chôn cất ở đây còn sách thì bị tặng cho thư viện, vì vậy bị tách ra từ đó.


Tiêu Bắc cùng Lam Minh lén lút đào một cái hố cạnh mộ, chôn sách xuống, sau đó gọi điện Bạch Lâu và Hi Tắc Nhĩ tới đưa địa linh đến Địa ngục, hỗ trợ tìm người chồng, giúp họ đoàn tụ.


Làm xong những chuyện này, Tiêu Bắc nhìn ngôi mộ đột nhiên có chút cảm khái: “Trước kia tôi rất sợ chết, bất quá cũng rất sợ trường sanh bất lão.”


“Thực mâu thuẫn.” Lam Minh đang cúi đầu dùng Ipad lên mạng tìm tin tức, quả nhiên, khắp nơi đều là tin tức thư viện đột nhiên sụp đổ, kinh thiên cái địa.


Còn có rất nhiều người trêu chọc nói thư viện có phải bị nguyền rủa rồi không.


Bạch Lâu trước nay yêu sách như con cũng chỉ trích hai người là sát thủ thư viện, kẻ thù của trí tuệ nhân loại!


...


Sau khi tời nghĩa địa, Tiêu Bắc thấy gần đó có rất nhiều linh hồn du đãng, còn có các Thần Ma đang làm chuyện của mình.


Tiêu Bắc chọt chọt Lam Minh: “EX cũng rất tốt phải không? Thần Ma bây giờ cũng giống như khi ở thế giới khác, là một chủng loại khác, cũng là một ngoại tộc không thể thiếu. Tôi cảm thấy nếu nói EX đang giúp nhân loại xua đuổi ác ma tà linh, thì không bằng nói là đang giúp đỡ Thần Ma.”


Lam Minh khoác vai Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, thời gian quá lâu, với tôi mà nói mục đích không phải lý do để tiếp tục.”


Tiêu Bắc nghe không hiểu: “Thâm ảo như vậy?”


Lam Minh cười, nhẹ nhàng hôn lên tóc Tiêu Bắc: “Nơi để về mới là quan trọng nhất, có nơi để về tất cả mới có thể đi vào quỹ đạo.”


Tiêu Bắc giật mình nhìn Lam Minh.


Lam Minh cười ôm Tiêu Bắc: “Cho nên, cậu mới chính là lý do để tôi lưu lại và đi tiếp.”


Tiêu Bắc cảm giác mặt nóng lên, dùng cùi chỏ chọc hắn mấy cái: “Làm gì mà phiến tình vậy.”


Lam Minh nghiêm mặt: “Không được gọi là phiến tình, phải gọi là yêu!”


Khóe miệng Tiêu Bắc nhịn không được cong lên. Cổ Lỗ Y trong ba lô chống cằm ngẩng mặt _ ai nha, Bắc Bắc hoàn toàn bị Lam Minh lừa đi rồi!


——


Nhóm Thần ma EX vẫn tiếp tục tìm kiếm Thần Ma và ác linh chạy trốn. Trải qua đau khổ và nhiều chuyện, tất cả mọi người đều tìm được đường về của mình, mỗi ngày đều thập phần khoái hoạt.


Phong Tiểu Vũ cùng Sỉ Mị cảm tình vốn đã rất tốt, năng lực tiên tri của Tiểu Vũ cũng thức tỉnh từng chút một, dần dần bắt đầu có thể dự đoán được vài chuyện. Thí dụ như nếu ở đâu có Thần Ma làm loạn, cậu sẽ nháy mắt nhìn thấy địa điểm và vụ việc, nên Tiểu Vũ đã chính thức trở thành chuông báo động của EX.


Long Tước cùng Hi Tắc Nhĩ tiếp tục chăm sóc một đám Long bảo bảo mới sinh, Long Tộc bây giờ đã không nghèo túng như trước nữa, các cục cưng đều rất khỏe mạnh, Cổ Lỗ Y cũng có một đám bạn cùng chơi.


Khế Liêu cùng Tiếu Hoa thì phát triển cực tốt, gần đây hai người bọn họ đang chuẩn bị hôn lễ Lang tộc. Hôn lễ Lang tộc có một nghi thức đặc biệt, sau khi thành hôn Khế Liêu có thể cắn Tiếu Hoa một ngụm, biến Tiếu Hoa thành bán Lang tộc. Tổng thể mà nói Lang tộc là một chủng tộc tương đối trung thành, cuộc sống của hai người vô cùng ngọt ngào, Khế Liêu từ một thiếu niên bất lương trước kia biến thành trợ thủ đắc lực đối với Tiếu Hoa nói gì nghe nấy, hơn nữa còn có thể giúp đỡ việc kinh doanh, rất tài giỏi.


Bạch Lâu cùng Cảnh Diệu Phong sau nhiều ngày chung sống, quan hệ cũng cải thiện hơn không ít. Bạch Lâu đã không bài xích Cảnh Diệu Phong như trước, đương nhiên, muốn được Bạch Lâu tha thứ Cảnh Diệu Phong còn phải tiếp tục cố gắng.


Mà Lam Minh cùng Tiêu Bắc, sau khi vứt bỏ vận mệnh của mình cuối cùng cũng đến với nhau.


EX vẫn tiếp tục, tình yêu của nhân loại và Thần Ma cũng sẽ vĩnh viễn không kết thúc.


Ps: nghe nói sau đó tất cả thư viện đồng loạt lập một cuốn sổ đen, Lam Minh cùng Tiêu Bắc bị cấm tới gần bất luận loại kiến trúc thư viện nào...


——END——


Tác giả: cuối cùng đã hơn một năm, “Vũ dạ kỳ đàm” rốt cục cũng toàn tất, theo dõi khổ cực rồi, cảm tạ mọi người...


TOÀN VĂN HOÀN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang