Tiêu Bắc đã đồng ý yêu cầu đi dùng bữa với Diêu Chính Thành, lập trường của cậu cũng rất dứt khoát, ăn thì được, nhưng phải rút đơn kiện trước.
Diêu Chính Thành không muốn rút đơn kiện, nhưng gã đồng ý trước tiên có thể nộp tiền bảo lãnh cho Lão Dương.
Bọn Tiêu Bắc đương nhiên sẽ không cần gã nộp tiền bảo lãnh cho Lão Dương, tự dưng lại nợ ân huệ người khác, Tiếu Hoa đã sớm xử lý mọi sự thỏa đáng, Lão Dương rất nhanh được mang đến EX.
“Lão Dương.” Tiêu Bắc bảo ông ngồi xuống, cho ông uống trà định thần, thấy Lão Dương vẻ mặt uể oải, bèn an ủi ông không cần lo lắng.
“Tiêu Bắc, là tôi hại cậu, cậu... có phải đã đồng ý Diêu Chính Thành chuyện gì rồi không?” Lão Dương giậm chân, “Cậu không được đồng ý với tên đó, tên đó không phải người tốt, sẽ hủy đi tương lai của cậu!”
“Yên tâm đi lão Dương!” Tiêu Bắc vỗ vỗ tay ông, “Cháu sẽ cẩn thận xử lý, tên đó không thể làm gì được cháu đâu, chú đừng suy nghĩ vẩn vơ.”
“Nhưng.” Lão Dương còn muốn khuyên, lại áy náy, ông đã gửi gắm toàn bộ tâm huyết về vũ đạo của mình vào Tiêu Bắc, sao có thể khiến cậu đi mạo hiểm.
“Lão Dương à, chú cứ an tâm đi!” Phong Tiểu Vũ đi tới khuyên nhủ, cùng Domi đưa ông về nhà, nói huyên thuyên một đống để ông giải sầu. Sau khi về đến nhà còn nói với bà xã lão Dương đang lo lắng rằng đây chỉ là sai lầm của cảnh sát mà thôi, chuyện nhỏ rất nhanh có thể giải quyết.
Lão Dương trong lúc ở nhà miên man suy nghĩ thì nhận được điện thoại của Tiêu Bắc, bảo ông trước tiên cứ bình tĩnh một thời gian, ngẫm lại vợ con trong nhà.
Không nhắc tới lão Dương sốt ruột phát cáu cộng thêm hối hận năm xưa hồ đồ không biết chọn bạn mà chơi.
Trong phòng ngủ của Tiêu Bắc ở EX.
Lam Minh nằm ì trên giường, nhìn Tiêu Bắc đang thay quần áo, chậm rãi nói, “Ta nói này Bắc Bắc, ngươi chuẩn bị đi thi sắc đẹp hả, có cần mặc đẹp như vậy không.”
“Tôi thích thì tôi mặc thôi.” Tiêu Bắc quay đầu lại nhìn Lam Minh, “Là tại tôi đẹp trai thôi!”
Lam Minh bật cười, tiến tới đứng sau lưng Tiêu Bắc, cúi đầu gác cằm lên vai cậu nhìn vào gương, “Hai ta kỳ thật rất xứng đôi, ngươi có phát hiện ra không?”
Tiêu Bắc nghiêm túc chống cằm nhìn vào gương, “Nhìn không ra.”
Lam Minh híp mắt lại, đột nhiên giơ tay ngắt mông Tiêu Bắc một cái.
“Cút!” Tiêu Bắc xoay người tung cước đá hắn.
“Chiêu này học ở đâu?” Lam Minh thấy chiêu thức liên hoàn này thì liền giật mình, Tiêu Bắc còn học võ nữa sao?
“Trong Vũ Dạ tập có...” Tiêu Bắc còn chưa dứt lời, thì cảm thấy toàn bộ mặt đất run ầm ầm.
“A!” Tiêu Bắc kinh ngạc nhảy dựng, “Quên mất, chiêu này là cú đá chấn động.”
Lam Minh mở to hai mắt nhìn cậu, trong căn phòng sát vách, Khế Liêu đang ngồi trong bồn tắm massage hỏi đám sói nhỏ bên cạnh, “Nước hôm nay hình như hơi mạnh...”
Tiêu Bắc vội giậm chân chắp hai tay hô một tiếng, “Ngừng.”
Mặt đất trong nháy mắt ngừng chấn động.
Khế Liêu giơ tay ấn công tắc — Sao tự nhiên nhẹ đi rồi?
Mà lúc này, trên đường phố đã trở nên náo loạn, khắp nơi đều vang inh ỏi tiếng còi cảnh báo của ô tô, những người trên lầu cao càng cảm nhận được chấn động mạnh hơn, đều chạy ra, còn có người hô to, “Động đất rồi! Động đất rồi!”
Đài truyền hình cũng khẩn cấp có mặt, nói chỉ là chấn động nhỏ, bất quá đã trôi qua, bảo thị dân không nên khủng hoảng.
Tiêu Bắc cả kinh vội đóng cửa sổ kéo rèm lại, khẩn trương nhìn Lam Minh.
Lam Minh phục hồi tinh thần lại rồi đột nhiên bật cười, giơ tay nắm cằm cậu, “Muốn ta không nói ra ngoài sao? Cho ta chỗ tốt đi!”
Tiêu Bắc đá hắn một cái, “Anh định đi rêu rao là tôi vừa giơ chân thì động đất hả? Có người tin mới là lạ!” Nói rồi lại linh xảo lách qua khỏi Lam Minh đang định giơ tay chộp cậu, đi vào toilet.
Lam Minh cười chờ bên ngoài, chợt nghe một tiếng thở dài, “Hai da...”
Quay đầu nhìn lại, Cổ Lỗ Y đang ngồi trên một con ngựa đồ chơi bằng gốm màu thời Đường, cầm trong tay một cái máy nhỏ, đeo tai nghe, miệng lầm bầm, “Lưu manh nha!”
Lam Minh giật giật khóe miệng, chạy tới nhìn, chỉ thấy Cổ Lỗ Y đang xem phim bộ, Lam Minh trước đó cũng nghe Tiêu Bắc oán giận, nói là Cổ Lỗ Y dạo này học nói chuyện, biện pháp tốt nhất là cho vừa xem phim vừa học. Chỉ có điều sau khi Cổ Lỗ Y xem phim thì lại xảy ra vấn đề, nó nói một đống từ ngữ mà trẻ em không nên nói, cho nên Tiêu Bắc quyết định đi tìm vài bộ phim trẻ em để tẩy não nó, để tránh biến thành một nhóc lưu manh.
Suy nghĩ một chút, Lam Minh tiến tới nắm cằm Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, nói vài câu nghe chút coi.”
Cổ Lỗ Y chớp chớp mắt, lên tiếng, “Lưu manh, biến thái, ông chú ngốc nghếch, f*ck you, yamete!”
(yamete là từ tiếng Nhật có nghĩa: “đừng mà”, thường xuất hiện trong phim xxoo nên nó khá là nhạy cảm)
“A...” Lam Minh hít một hơi sâu, nghĩ hẳn nên sửa chữa cho nó, đồng thời lại thấy hứng thú đối với bộ phim đã giúp Cổ Lỗ Y học được những từ này.
Tiêu Bắc từ trong toilet đi ra, giơ tay ôm lấy Cổ Lỗ Y búng lên mông nó một cái, “Không được nói những lời này nghe không hả?!”
Cổ Lỗ Y dẩu mỏ, giơ bàn tay nhỏ bé nắm cằm Tiêu Bắc, “Người đẹp! Lắc cái coi!”
Tiêu Bắc trợn tròn mắt, Cổ Lỗ Y xoay người bỏ chạy...
Tiêu Bắc mặc một bộ đồ hợp mốt bó sát mà Phong Danh Vũ đặc biệt chọn cho cậu, sau khi mặc vào thì phong lưu cực kỳ, thể hiện trọn vẹn vóc người của cậu. Lam Minh nhìn thấy mà vô cùng phiền muộn, thật sự không muốn đưa Bắc Bắc đi cho người ta ngắm, có điều lúc Bắc Bắc luyện múa thì càng thêm dụ người, còn chảy mồ hôi ròng ròng... chậc chậc!
Nhưng trường hợp này lại không thích hợp để vác theo cái balo, Tiêu Bắc dựa theo yêu cầu một mình đi trước. Lam Minh, Khế Liêu và Bạch Lâu cùng nhau theo Tiêu Bắc, có điều bọn họ giả vờ không nhận ra Tiêu Bắc, Cổ Lỗ Y ở trong balo, Lam Minh đeo.
Diêu Chính Thành hẹn gặp Tiêu Bắc tại nhà hàng, cũng không chọn phòng VIP, mà là gặp tại đại sảnh rộng rãi nhiều người, có lẽ cũng là vì muốn tránh cho Tiêu Bắc thấy không thoải mái.
Tiêu Bắc thở phào nhẹ nhõm, về việc gặp mặt tại phòng VIP, cậu sợ sẽ thấy cảnh bọn Lam Minh xuyên tường đi vào.
Diêu Chính Thành thoạt nhìn thật ra cũng không quá hèn mọn, chỉ có khóe mắt đuôi mày lộ ra sự khôn khéo của thương nhân.
Tiêu Bắc đi qua bắt tay với gã, hai người chào hỏi cũng rất đúng chuẩn thương nghiệp, Diêu Chính Thành vô cùng nhiệt tình, đạo lý giao tiếp của Tiêu Bắc là từ lão Dương truyền thụ, cậu nhớ kỹ lão Dương luôn nói một câu — Thấy một người chưa mở miệng mà đã cười ba cái thì phải đề phòng, lời nói của người như thế tối đa cũng chỉ nên tin ba phần.
“Cậu Miêu mời ngồi, lời mời của tôi có chút đường đột, cậu Miêu chớ trách.”
Tiêu Bắc biết những người làm ăn đa phần đều là hai mặt, đương nhiên, ngoại trừ Tiếu Hoa và Phong Danh Vũ, cho nên trong lòng luôn lưu lại một tia đề phòng. Cậu cười cười, “Ngài Diêu nhiệt tình giúp lão Dương như thế, tôi đương nhiên phải nói một tiếng cám ơn.”
Trên bàn cơm bên cạnh bọn họ, Lam Minh và Khế Liêu đang hùng hổ ăn, nghĩ nhà hàng này nấu thật không tồi.
Bạch Lâu bất đắc dĩ nhìn hai tên ham ăn trước mặt, vừa múc thức đút cho Cổ Lỗ Y đang ở trong balo đặt trên đùi, vừa nghiêng tai nghe tình huống trò chuyện bên kia. Hắn nghĩ Tiêu Bắc ứng biến không tồi, cũng coi như chừng mực, đàm phán với người như thế, quyền quyết định nằm trong tay mình, vĩnh viễn không nên so việc ai nói nhiều hơn với gã!
Diêu Chính Thành gật đầu, cũng không vòng vèo, “Cậu Miêu biết đó, tôi là một người làm ăn, về mặt làm ăn cũng không thể để mình chịu lỗ! Có điều, chúng tôi mở cửa buôn bán, nhiều bạn thì cũng tốt hơn nhiều kẻ thù... cậu nói có đúng không?”
Tiêu Bắc cười cười, cũng không gật đầu, chỉ hỏi, “Không biết ngài Diêu có đề nghị hay ho nào?”
“Cậu Miêu là người sảng khoái, cũng là người biết đạo lý.” Diêu Chính Thành bưng ly rượu nho trên bàn hớp một ngụm, “Tôi biết số tiền cho vụ kiện của lão Dương không lớn, đương nhiên, nếu không có cậu, tôi sẽ chọn cách làm ăn với Phong thị, mà nếu thế, để lão Dương ngồi tù tức là tôi lỗ vốn, tôi cũng không có cừu oán gì với lão Dương. Thế nhưng từ cậu tôi có thể nhìn ra giá trị thương nghiệp còn lớn hơn nữa, cho nên rất đơn giản, cậu hợp tác với tôi, tôi tuyệt đối không truy cứu chuyện lão Dương, trả lại tất cả chứng cứ cho các người!”
Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, “Ngài muốn hợp tác theo hình thức gì?”
“Cậu Miêu không lập tức từ chối, điều này thật sự khiến tôi vui vẻ.” Diêu Chính Thành nói, “Yêu cầu của tôi rất đơn giản... Tôi biết cậu Miêu chỉ tập trung cho sự nghiệp vũ đạo, không thích thương nghiệp quảng cáo, hoặc đóng phim điện ảnh. Quân tử không ép buộc, tôi tự nhiên sẽ không buộc cậu Miêu làm chuyện mình không muốn, như vậy hiệu quả sẽ không tốt, chuyện tôi yêu cầu có liên quan tới vũ đạo! Đối với sự nghiệp của cậu Miêu chỉ có lợi chứ không có hại.”
Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, hỏi, “Ông có thể nói cụ thể hay không?”
Trên bàn bên kia, Lam Minh chống cằm gặm một con tôm chiên, trong lòng bực bội, dùng ý thức để giao lưu với Bạch Lâu và Khế Liêu ——Tên nhãi này muốn làm gì?
Bạch Lâu lắc đầu, đút một miếng thịt xông khói cuộn vào trong miệng Cổ Lỗ Y ——Có điều tên nhãi này không tốt lành gì đâu, nếu không vừa nãy lão Dương sẽ không có phản ứng lớn như vậy.
Lam Minh gật đầu ——Như thế, nếu như thật sự muốn dùng Tiêu Bắc vào việc có lợi cho cậu ấy, lão Dương sẽ không ngăn cản.
Khế Liêu dùng cái thìa múc một con ốc sên bĩu môi ——Thương lượng với thằng nhãi này làm gì, không phải muốn ra tòa sao, đến lúc đó bảo quan tòa làm theo ý ngươi phán lão Dương vô tội không phải là xong cả hay sao, rồi đi làm thịt gã.
Bạch Lâu cười cười ——Ngươi quên rồi à, chúng ta không thể vô duyên vô cớ khống chế con người, hơn nữa làm gì đơn giản được như thế, pháp luật cần chứng cứ.
Xí... Khế Liêu bĩu môi ——Phiền quá, bọn loài người đều là một đám rắc rối, sĩ diện còn ngu ngốc!
Lam Minh và Bạch Lâu đồng thời nhìn hắn ——Ngươi nói ai?
Khế Liêu không lên tiếng, thở phì phì cúi đầu ăn.
Diêu Chính Thành tỉ mỉ giải thích cho Tiêu Bắc, “Là như vậy, tôi muốn khai trương một du thuyền quốc tế đến Âu Châu, đi một vòng trên biển, tiếp đãi quý khách ở các quốc gia.”
Tiêu Bắc khẽ nhíu mày... Loại du thuyền lữ hành này cũng không phải không có, chỉ là, nghe nói kinh doanh du thuyền quốc tế thường là công cụ cho tổ chức bắt cóc, buôn lậu thuốc phiện, sòng bạc cùng với mại *** xuyên quốc gia.
“Có câu nghệ thuật không biên giới.” Diêu Chính Thành cười cười, “Du thuyền cao cấp nhất của tôi có điều kiện vật chất tốt nhất, để khoản đãi những vị khách tôn quý nhất, đương nhiên còn cần nghệ thuật cao cấp nhất để hưởng thụ. Tôi nghĩ cậu Miêu có thể mang theo vũ đoàn của cậu đến biểu diễn trên du thuyền của tôi. Đương nhiên, không phải loại sân khấu cao cấp vàng lấp lánh lại thô kệch, nội dung biểu diễn cũng tuyệt đối là tao nhã, tiết mục để mọi người tự động quyết định, tôi sẽ không có bất luận yêu cầu gì. Như vậy, cùng lúc có thể nâng cao tiêu chuẩn của du thuyền tôi, cùng lúc cũng góp phần tiến hành tuyên truyền vũ đạo của cậu Miêu. Tôi biết, cậu Miêu mặc dù không quá nổi danh tại quốc nội, đó là vì cậu điệu thấp... nhưng hoa nở trong tường thơm cả bên ngoài, trong giới vũ đạo và giới nghệ thuật quốc tế, cậu được tôn là linh hồn của vũ giả, có cậu, du thuyền này của tôi tất nhiên mở cửa gặp may to!”
Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, lúc này cậu cần nghe ý kiến của bọn Lam Minh Bạch Lâu, bèn giả vờ đang suy nghĩ, dùng ý thức hỏi Lam Minh ——Thấy sao? Mấy người thấy sao?
Lam Minh cười nhạt, gặm một tiếng sandwich cá hồi ——Ta thấy tên nhãi này đang ‘nổ’.
Khế Liêu đang ăn mì ý ——Thì đó, nếu hắn thật sự là người biết làm ăn, bày vẽ như vậy lại dám vung tiền, sao không nhắm trúng nghệ thuật gia nào khác, hay là trực tiếp tìm giọng cao xướng ra bài Thế giới bi thảm, tao con mẹ nó nhã cực kỳ luôn.
Bạch Lâu cũng gật đầu ——Bắc Bắc, đừng đồng ý!
Tiêu Bắc đương nhiên nghe bọn họ nói gì, chỉ là lúc này cậu thật sự xúc động muốn lật nhào bàn.
Lúc bọn Lam Minh dùng ý thức nói chuyện còn đang nhai nhồm nhoàm, Tiêu Bắc có năng lực đặc biệt, chỉ cần cậu muốn nghe, ngoại trừ việc đi vào ý thức để giao lưu, còn có thể nghe được tiếng lòng của đối phương.
Cậu nghe những tạp âm nnnnnnnn, tổng kết một chút thì là ——Ngon quá, lại kêu thêm một phần, mì Ý này hơi cứng, Cổ Lỗ Y ăn nhiều như vậy không sao chứ... trong lòng mắng to ——Ăn hại, ăn tạp!
Mà lại để cho bọn Lam Minh nghe được, đều “khụ khụ” ho khan hai tiếng, Tiêu Bắc vội thu lại tâm thần, lấy tinh thần tiếp tục ứng đối Diêu Chính Thành.
“Cậu Miêu, đây là một nấc thang không tồi, đối với cậu hay tôi cũng có trợ giúp rất lớn.” Diêu Chính Thành ở một bên thêm mắm thêm muối kể về triển vọng tương lai, xem Tiêu Bắc như tên ngố mới bước ra xã hội. Tiêu Bắc tự nhủ gã này giỏi, tuy tôi không quá hiểu sự đời nhưng không có nghĩa tôi khờ, sẽ không vì vài câu nói đã nóng đầu đi theo ông giết người phóng hỏa.
Nhưng hiện tại biện pháp tốt nhất là ổn định gã, sau đó ngầm điều tra, tốt nhất là có thể nghĩ ra một cách giải quyết khác.
“Ngay cuối tháng này!” Diêu Chính Thành thấy Tiêu Bắc do dự thì mở cờ trong bụng.
Tiêu Bắc giả vờ tính ngày, khẽ nhíu mày, “Hm... việc biểu diễn thương mại này không phải nói đi là đi được, tôi phải trở về tính toán thời gian sắp xếp hành trình. Mặt khác, vở kịch mới của chúng tôi sắp phải diễn, tôi sợ không cách nào rút ngắn thời gian sớm hơn được.”
“Không sao!” Diêu Chính Thành nhịp ngón tay, “Tôi có thể chờ cậu một tháng!”
Bọn Lam Minh đều dừng việc ăn, trong óc đồng loạt hiện lên một suy nghĩ — Tên nhãi này khẳng định không có lòng tốt! Chỉ vì cần Tiêu Bắc mà lại đẩy dời đi một tháng, làm vậy sẽ tốn rất nhiều tiền, bấy nhiêu tiền đó mời nghệ thuật gia khác không được à?!
Tiêu Bắc đương nhiên cũng nghe được, cũng đồng dạng hoài nghi, nhưng cậu lại rất trầm tĩnh, “Nói như vậy... tôi sẽ trở về suy xét, sẽ mau chóng đưa cho ngài câu trả lời thuyết phục.”
“Tốt tốt!” Diêu Chính Thành lập tức đồng ý, nhanh chóng bảo phục vụ mang thức ăn lên.
Bạch Lâu thấy đã tới lúc, bèn giơ tay nhéo Cổ Lỗ Y đang phồng má nhai nhóp nhép đọc mạn họa một cái.
Cổ Lỗ Y từ trong balo lấy ra điện thoại di động, píp píp píp bấm số, gọi điện cho Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc đang xấu hổ không biết lúc ăn thì nên nói gì với Diêu Chính Thành, chợt nghe được tiếng điện thoại vang, đồng thời nghe được Lam Minh truyền ý thức tới — Tìm cơ hội chuồn đi!
Tiêu Bắc ngầm hiểu, tiếp điện thoại, đầu bên kia vang lên tiếng hôn của Cổ Lỗ Y, “Chụt... ái cưng ái cưng.”
Tiêu Bắc bật cười, “Được, cưng ngoan không được phá phách, anh sẽ lập tức trở về.”
Diêu Chính Thành ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc, có chút khó hiểu, Tiêu Bắc giống như đang dỗ dành trẻ con.
Tiêu Bắc có chút áy náy nói với Diêu Chính Thành, “Thật xấu hổ, ngài Diêu, nhà tôi có một số việc phải mau chóng trở về, bữa cơm này không thể ăn, đành phải...”
“Không sao không sao, lần sau còn có cơ hội.”
Tiêu Bắc đứng lên, “Tốt lắm, tôi sẽ mau chóng đưa cho ngài câu trả lời thuyết phục.”
“Được được, tôi chờ tin tốt từ cậu!” Nói xong, tự mình đưa Tiêu Bắc ra ngoài.
Lam Minh cũng vác balo đi trước, để Khế Liêu và Bạch Lâu ở lại chờ.
Chỉ chốc lát sau, Diêu Chính Thành tiễn Tiêu Bắc xong trở về tiếp tục ăn, vừa móc điện thoại ra bấm một dãy số.
Bạch Lâu nhớ kỹ tiếng ấn bàn phím, suy ra dãy số, chuẩn bị trở về đối chiếu xem đối phương là ai.
“Ừ.” Trên mặt Diêu Chính Thành lộ ra một nụ cười, gật đầu, nói với người bên kia điện thoại, “Cậu ta không thể không đồng ý, lão Dương là tử huyệt, lần này nhất định phải nắm chặt cây tiền này.”