Cho nên loại đi phương pháp dùng vũ lực, còn một cách đơn giản nhất, mà lại hiệu quả nhất, chính là giải quyết hắn ngay trong cơ thể!
“Trong cơ thể?!” Tiêu Bắc nghe Lam Minh nói biện pháp giải quyết tên Ác ma chiếm xác, tự dưng xấu hổ: “Phải đi vào trong cơ thể sao?”
Lam Minh thấy mặt Tiêu Bắc hồng hồng, sáp tới hỏi: “Bắc Bắc, nghĩ gì thế? Đâu phải chuyện háo sắc kia đâu.”
Tiêu Bắc càng xấu hổ, há mồm: “Cái đó... Nào có.”
Tâm tình Lam Minh lại tốt thêm vài phần: “Chỉ cần đoạt đi cơ thể của hắn là được!”
“Đoạt như thế nào?” Tiêu Bắc hiếu kỳ: “Đẩy hắn khỏi cơ thể hắn đang ký sinh?”
“Thông minh!” Lam Minh gật đầu.
Mọi người cảm thấy cũng là một cách, bất quá lúc này mấu chốt là phải làm sao tìm ra người nọ?
Tiếu Hoa nãy giờ vẫn đứng một bên xem náo nhiệt, đột nhiên nói: “Đối phương đang nhắm vào Tintin phải không?”
Mọi người gật đầu.
“Hắn một mực không tha Tintin, là vì thiên phú âm nhạc của nó?” Tiếu Hoa cười hỏi.
Mọi người tiếp tục gật đầu.
“Đúng lúc.” Tiếu Hoa đưa tay, Khế Liêu ngầm hiểu lấy từ trong cặp anh ra một tập hồ sơ.
“Cuộc thi thiên tài âm nhạc thiếu nhi?” Tiêu Bắc thấy trong tập hồ sơ có một ấm áp phích vô cùng đáng yêu, cảm thấy bất ngờ.
“Ừh.” Tiếu Hoa cười tủm tỉm, nói: “Gần đây công ty đang tính thực hiện một loạt các hoạt động về thiên tài nhỏ, âm nhạc là một phần lớn. Không bằng để Tintin tham gia, sau đó chúng ta tổ chức cho mỗi đứa trẻ thông qua sơ tuyển một buổi độc tấu khoảng trăm người để thi tiếp. “
“Nếu như chúng ta mang Tintin đi thi đấu, đối phương nhất định sẽ xuất hiện phải không?” Tiêu Bắc hỏi.
“Nhưng vấn đề là...” Lam Minh khẽ nhíu mày: “Đến lúc đó hội trường nhất định rất đông, bắt Ác ma chiến xác sẽ rất phiền toái, hơn nữa còn có thể tạo ra hỗn loạn?”
Tiếu Hoa cười cười: “Cái này dễ mà, chúng ta giả vờ thôi!” Tiếu Hoa nói: “In một trăm vé nhưng đừng bán ra, nói hết vé rồi. Chúng ta vào đó, mà người cuối cùng không cần vé vẫn có thể vào...”
“Chính là Ác ma chiếm xác kia!” Mọi người cảm thấy chiêu này quá diệu!
“Nhưng dù vậy...” Tiêu Bắc thấy Tintin ngồi trên ghế sa lon ngơ ngác, đau lòng xoa đầu nó: “Tintin vẫn không thể trở về, không tìm được Xoáy nuốt thời gian.”
Lam Minh định an ủi Tiêu Bắc, cùng lắm thì giữ nó lại nuôi, dù sao cũng có siêu cấp vú em Long Tước mà.
Nghĩ tới đây, hắn ngồi xuống cạnh Tintin, ánh mắt lại bị sợi dây chuyền Tintin đeo trên cổ hấp dẫn. Từ mấy hôm trước Lam Minh đã nhìn thấy sợi dây chuyền này, cũng không có gì đặc biệt, mặt dây chuyền hình một con thỏ. Cầm lên nhìn, Lam Minh khẽ nhíu mày.
Tintin ngẩng lên nhìn hắn, như là đang hỏi hắn nhìn gì vậy.
Lam Minh nhìn chằm chằm sợi dây chuyền một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười, gọi Tiêu Bắc: “Bắc Bắc! Tìm được Xoáy nuốt thời gian rồi.”
Mọi người mạnh ngẩng đầu, đồng thanh hỏi hắn Xoáy nuốt thời gian ở đâu.
Lam Minh bảo Tintin tháo dây chuyền, bụng con thỏ rỗng, bên trong có một phiến gỗ nhỏ.
“Trong dây chuyền?!” Mọi người kinh hỉ.
“Chỉ còn lại một ít như vậy?” Tiêu Bắc cầm lên đung đưa trước mặt, cảm thấy may mà tìm được, nếu không Tintin chắc chắn sẽ không thể về nhà rồi.
“Đã có nó, giờ chúng ta chỉ cần trở lại ngày xảy ra vụ án giết Ác ma chiếm xác là được!” Bạch Lâu đem tới một cái chén thuỷ tinh, bên trong thả rất nhiều gỗ vụn.
“Có thể làm như vậy sao?” Tiêu Bắc hỏi: “Vậy không phải sẽ đảo loạn thời gian sao? Thay đổi lịch sử...”
“Khi quay lại chúng ta chọn đêm gặp Tintin ở quán bar là được!” Lam Minh tính toán một chút, cảm thấy vậy là ổn rồi: “Như vậy cũng không làm thời gian bị hỗn loạn!”
Mọi người tuy cảm thấy kế hoạch tổ chức cuộc thi âm nhạc kia rất hảo, nhưng cách diệt cỏ diệt tận gốc này còn tốt hơn. Nói không chừng còn có thể ngăn cản ác ma kia làm hại những người khác nữa!
Bàn bạc xong, Bạch Lâu thả Xoáy nuốt thời gian vào đống gỗ vụn: “Nó có thể đồng hóa những mảnh gỗ khác để lớn lên, chờ nó to thêm một chút thì để tiếp vào tủ. Như vậy cửa tủ có thể trở thành lối ra vào đủ để một người đi qua!”
Tiêu Bắc ôm má Tintin mặt đầy chờ mong: “Rất nhanh liền có thể về nhà gặp ba mẹ em rồi.”
Tintin dùng sức gật đầu.
Màn đêm buông xuống, EX đã bày trận sẵn sàng nghênh đón để tránh tên Ác ma chiếm xác kia lại đến tập kích, kết quả, hắn không xuất hiện. Nhưng nửa đêm Cảnh Diệu Phong lại nhận được cuộc gọi từ cục cảnh sát, nói là đã xảy ra đại án tử, một gia đình bị tập kích.
“Tập kích?” Cảnh Diệu Phong cúp điện thoại, nhíu mày nói với mọi người. Một đứa bé mất tích, còn hai người lớn trong nhà thì bị giết.
“Tình trạng giống Tintin... là trùng hợp ngẫu nhiên?” Tiêu Bắc nhíu mày: “Hay do tên ác ma kia làm?”
Không được một lúc, cục cảnh sát truyền tư liệu về người bị hại bà đứa bé cho Cảnh Diệu Phong.
Tiếu Hoa vừa xem tư liệu liền kêu lên: “Ai nha, đây không phải Đồng Đồng sao?”
Mọi người nhìn anh: “Đồng Đồng?”
“Là một trong số những thí sinh của cuộc thi, nó cũng giống Tintin rất tài năng, đêm sơ tuyển rất nhiều người đều nhìn trúng nó.” Tiếu Hoa nhíu mày: “Nhất định là cùng là một người làm!”
“Nói vậy hắn đã buông tha Tintin mà đi tập kích người khác?” Tiêu Bắc cũng kinh ngạc.
“Có lẽ sợ rồi.” Khế Liêu lạnh lùng đến một câu: “Thần Ma bình thường làm gì có kẻ nào dám chủ động trêu chọc EX, tôi thấy hắn là biết khó mà lui, so với bị chúng ta giết thì không bằng tìm một mục tiêu mới!”
“Hắn đã đem đứa bé kia đi đâu?” Bạch Lâu nhíu mày: “Nếu như hắn nhập vào ai đó, cứ vậy mang theo đứa trẻ biến mất, vậy chúng ta chẳng phải sẽ không thể bắt được hắn sao?”
Bọn Tiêu Bắc nhíu mày. Lúc này, Cổ Lỗ Y đột nhiên kinh ngạc kêu lên, mọi người thấy nó bưng chén thủy tinh bay nhanh tới cho Tiêu Bắc xem.
Hoá ra những mảnh gỗ vụn kia đã hoà với nhau, biến thành một khối gỗ lớn cỡ hộp diêm!
“Nó so với chúng ta có vẻ còn sốt ruột hơn!” Lam Minh tán thưởng: “Bắc Bắc, trao đổi thử với nó xem!”
Tiêu Bắc gật đầu, cầm lấy khối gỗ nhắm mắt lại, nháy mắt liền tiến vào một không gian thần bí bị bao phủ bởi những tia sáng không ngừng xoay vòng.
Không gian vô tận hắc ám nhưng lại không khiến người khác cảm thấy sợ hãi, những tia sáng năm màu xoáy tròn uốn lượn trong bóng đêm, to dần.
Tiêu Bắc cảm giác có thứ gì đó giống sợi râu mềm mại, vỗ nhẹ lên vai mình, như là muốn cùng mình trao đổi.
Tiêu Bắc liền hỏi: “Có phải là ngươi cứu Tintin?”
Rất nhanh, một giọng nói dễ nghe truyền tới: “Ta là bạn Tintin, các ngươi mau cứu cha mẹ Tintin đi.”
“Ngươi có thể mang bọn ta trở về lúc đó rồi về lại đây không?” Tiêu Bắc hỏi.
“Đương nhiên có thể.” Xoáy ốc rất phối hợp cam đoan với Tiêu Bắc.
Bắc Bắc tỉnh lại, nói lại tình hình cho mọi người, việc này không nên chậm trễ. Bọn họ bỏ khối gỗ vào một cái tủ âm tường, trong tủ âm tường lập tức xuất hiện một cánh cửa không gian.
Lam Minh, Tiêu Bắc, Khế Liêu và Hi Tắc Nhĩ tiến vào.
Tintin ở lại, Long Tước Tiếu Hoa chăm sóc nó.
Chỉ cần bọn Bắc Bắc thành công, như vậy tất cả sẽ quay lại ngày tổ chức tiệc ở quán bar, bắt đầu lại từ đầu.
Mấy ngày nay Cổ Lỗ Y đã cùng Tintin thành bạn tốt, nên không nỡ để nó đi. Lần đầu tiên chủ động không đi cùng Tiêu Bắc mà muốn ở nhà cùng Tintin chơi những giây phút cuối cùng.
Thời gian quay ngược.
Bọn Tiêu Bắc theo chỉ dẫn của Xoáy ốc thời gian, đi tới trước một cánh cửa.
Nhẹ nhàng mở cửa, trước mắt là một căn phòng ngủ đáng yêu.
Tiêu Bắc nhanh chóng nhớ ra, đây là phòng ngủ Tintin.
Mà lúc này Tintin đang nằm trên giường, nó còn chưa ngủ say. Thấy cửa tủ bị mở, còn có người chạy ra từ bên trong liền chặt ôm chăn, hoảng sợ nhìn mọi người.
Tiêu Bắc đối với Tintin “suỵt” một tiếng, ý bảo nó đừng sợ.
Tintin tò mò tròn mắt xem bọn hắn muốn làm gì, có vẻ không sợ nữa.
Lúc này, bóng cây bên ngoài khẽ chập chờn, trong gió xuất hiện một tia khác thường. Lam Minh nhạy cảm lập tức nhận ra, nói với bọn Tiêu Bắc mau tranh thủ xuống lầu!
Lưu Hi Tắc Nhĩ lại bảo vệ Tintin, Tiêu Bắc cùng Lam Minh, Khế Liêu xuống lầu.
Về phần phải bắt Ác ma chiếm xác như thế nào, trên đường tới đây Tiêu Bắc cũng đã nghĩ thử. Có vài phương pháp tương đối mạo hiểm, nhưng có thể thử một chút.
Ba người từ trên lầu xông xuống, cha mẹ Tintin đang ngồi xem TV trong phòng khách dưới lầu kinh ngạc bật dậy.
Lam Minh khoát tay với bọn họ, ý bảo đừng khẩn trương.
Tiêu Bắc giải thích với bọn họ.
Dù sao đều là Thần Ma, hơn nữa cũng đã phát hiện nguy hiểm, nên rất dễ thông suốt. Đột nhiên biết chuyện Xoáy thời gian và mình bị giết, hai vợ chồng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nguyên lai hai người bọn họ còn không biết đã sắp chết đến nơi.
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa “rầm rầm”.
Ba Tintin nhìn Lam Minh.
Lam Minh gật đầu. Ba Tintin thận trọng đi về phía cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo, quay lại gật đầu với bọn Tiêu Bắc _ là quản lý tiểu khu.
Bọn Tiêu Bắc liền biết trong này có trá.
Kêu hai vợ chồng cứ làm như bình thường, bọn Tiêu Bắc trốn vào một chỗ bí mật chờ đợi.
Ba Tintin mở cửa, tay quản lý đi vào, nhìn nhìn rồi nói: “Có người phàn nàn nhà ông rất ồn. “
“Nhà tôi?” Ba mẹ Tintin đều khó hiểu: “Chúng tôi bật tiếng TV rất nhỏ mà.”
“Có thể là đường nước bị thủng, để tôi kiểm tra thử xem.” Tuy tay quản lý vẫn cười, nhưng Tiêu Bắc từ xa đã nhận ra ánh mắt của hắn. Hung ác, lạnh lùng, không có hảo ý _ chính là ánh mắt của Ác ma chiếm xác!
Viên quản lý sau khi đi vào, đứng giữa phòng. Hắn thu lại nụ cười trên mặt, từ lưng lấy ra một con dao.
“A!” Mẹ Tintin hét lên một tiếng, ba Tintin vội vàng bảo vệ cô ở phía sau.
Sau đó, tay quản lý chứng kiến trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này _ là Lam Minh.
Hắn hơi sững sờ, lui lại, ánh mắt khẽ chuyển.
Lam Minh chợt nghe thấy sau lưng “soạt” một tiếng.
May mắn hắn sớm chuẩn bị, quay người lại. Nguyên lai Ác ma đã nhập vào thân thể ba Tintin.
Lam Minh vừa xoay người, mẹ Tintin lại xông tới. Lam Minh né đi, chọn một góc tương đối tốt, vừa lúc đối diện tay quản lý. Quả nhiên, Ác ma chiếm xác lại quay lại người tay quản lý, giơ dao đâm Lam Minh.
Khế Liêu đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn.
Hắn có vẻ lại muốn chuyển sang người khác thì bỗng nhiên bất động.
Chẳng mấy chốc, viên quản lý tỉnh lại, nhìn chung quanh một chút. Ông ta tựa hồ khó hiểu sao mình lại ở trong nhà người khác?
Mà ba mẹ Tintin cũng không bị nhập vào.
Lam Minh và Khế Liêu liếc nhau một cái, hắn đang nhập vào ai? Đang suy nghĩ, trước mắt chợt xuất hiện một đoàn gì đó màu xanh xanh.
Song song đó là tiếng Tiêu Bắc thì thầm _ là chú ngữ làm linh hồn hiện ra học trong Vũ Dạ tập.
Lam Minh cười _ Tiêu Bắc thật thông minh, làm cho linh hồn hiện ra. Như vậy Ác ma nhập xác còn chạy đằng trời, chẳng phải đã bị thực thể hóa sao!
Màu sắc càng ngày càng rõ ràng, nguyên hình Ác ma chiếm xác cũng lộ ra. Nguyên lai là một bóng người trong suốt, trên mặt có hai cái lỗ, méo mó yếu ớt.
Ác ma chiếm xác có cảm giác mình bị vật gì đó bao lấy, muốn nhập vào thân thể người khác nhưng lại bị một cái áo làm cho không nhúc nhích được, hắn giãy dụa rống lên.
Lúc này Lam Minh mới phát hiện, Tiêu Bắc ngoại trừ nhốt hắn bởi một lớp ánh sáng, còn khoác thêm một tầng áo ngoài _ là linh lực. Bị linh lực trói buộc, Ác ma chiếm xác không thể nhập vào thân thể người khác nữa. Hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát được, có lẽ lần đầu tiên biết cảm giác bị nhốt là đáng sợ thế nào, kêu thảm thiết.
Lam Minh thấy thời cơ vừa đúng, giơ tay chém xuống...
“Bùm” một tiếng, Ác ma chiếm xác nháy mắt biến thành một làn khói, tiêu tán. Khi hắn theo gió biến mất, mọi người nghe thấy xung quanh vang lên tiếng đàn, thập phần ai oán.
Sau khi mọi thứ lắng xuống, viên quản lý bị doạ chạy đi. Ba mẹ Tintin đóng cửa lại, liên tục cảm tạ bọn Tiêu Bắc.
Vừa nãy khi Tiêu Bắc trói Ác ma chiếm xác có thoáng nhìn qua nội tâm của hắn.
Nguyên lai ác ma này là một kẻ yêu âm nhạc đến cuồng, mộng trở thành một nghệ sĩ piano, nên muốn bắt một đứa trẻ có thiên phú âm nhạc, ép nó dựa theo mong muốn của mình mà phát triển. Nếu không được hài lòng liền giết chết, đến khi hài lòng thì nhập vào xác đứa bé, từ nay về sau thay thế nó sống tiếp. Những đứa bé khác, kể cả Tintin đều vì nguyên nhân này mà bị bắt cóc.
Trong khi tấn công Tintin, hắn gặp chút phiền toái, Xoáy nuốt thời gian cứu Tintin đi, còn ngáng đường hắn. Hắn bị Tintin ám ảnh, một đường đuổi tới tương lai.
Bọn Tiêu Bắc cáo biệt cha mẹ Tintin, trở lên lầu, chuẩn bị theo tủ rời đi.
Lúc này, Tintin đã ngủ, nằm cạnh Hi Tắc Nhĩ.
Tiêu Bắc có chút không muốn xoa đầu nó một chút rồi mới cùng bọn Lam Minh trở về.
Khi trở về thế giới cũ, Tiêu Bắc cảm thấy như vừa nằm mơ. Lúc tỉnh lại thì thấy mình vẫn đang đứng trong phòng bếp quán bar.
Cánh cửa sau khép hờ đột nhiên mở ra một đường nhỏ. Tiêu Bắc cả kinh, trong lòng tự hỏi chẳng lẽ ác ma kia còn chưa chết? Nhưng ngẩng đầu nhìn lại gặp một con mèo con “Meo meo” một tiếng đi vào.
Cổ Lỗ Y lấy chút tôm cho mèo nhỏ, Tiêu Bắc đi tới cửa nhìn ra ngoài một vòng. Tuyết trắng gió lạnh, không có ai.
Lam Minh đi đến cạnh Tiêu Bắc: “Lúc này hẳn là nó đã lớn rồi.”
Tiêu Bắc đột nhiên cảm khái: “Bất quả chỉ trong nháy mắt, lại không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, thật thần kỳ.”
“Đúng vậy, thời gian quả thật là thứ rất thần kỳ.” Lam Minh cười cười, mở bóp lấy ra vật gì đó: “Tôi đã nhờ Xoáy nuốt thời gian một chuyện, đưa tôi về trước ba mươi ngày.”
Tiêu Bắc sửng sốt, quay lại nhìn hắn: “Vì sao?”
Lam Minh cầm một chiếc nhẫn đeo vào tay Tiêu Bắc: “Không phải nhân loại thích nhẫn sao?”
Tiêu Bắc kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
“Tôi cũng rất có tâm đó.” Lam Minh đắc ý sờ cằm nháy mắt với Tiêu Bắc.
Nụ cười của Tiêu Bắc đem tiếc hận bởi vì bỏ lỡ quãng thời gian làm thêm, mất cơ hội tặng quà đến tận bây giờ của Lam Minh quét sạch bách!
Cổ Lỗ Y khoang tay ngồi trên một hộp phô mai _ Lam Minh cũng rất giỏi đó!
Vài ngày sau, Tiếu Hoa cầm hai vật đến cho mọi người. Một cái là áp phích tuyên truyền biểu diễn piano độc tấu, vật còn lại _ một đĩa CD album cá nhân.
Thanh niên trên vỏ đĩa thoạt nhìn có vài phần quen mắt, là một thanh niên anh tuấn đang đánh đàn.
“Album cá nhân của Tintin!” Tiếu Hoa cười nói: “Rất thần kỳ đó, trước không có, nhưng ngày chúng ta trở về nó lại đột nhiên xuất hiện trên giá nhạc của tôi!”
Mọi người yên lặng nhìn nhau _ thời gian, quả nhiên rất thần kỳ!
Quyển 31 Cáo bạch ngày diệt vong
———–