Mục lục
Vũ Dạ Kỳ Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Biểu diễn cho Halloween?”


Sau khi Tiêu Bắc nhận được điện thoại của lão Dương có chút sững sờ: “Kịch hoá trang? Khoa trương vậy sao?”


“Ừh, kịch bản đơn giản chút, biểu diễn cho trẻ con xem.”


Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ: “Là kịch cho trẻ con à? Vậy thì nên tìm diễn viên chuyên nghiệp, cháu sợ cháu không làm được...”


Vừa định từ chối, Tiêu Bắc lập tức chứng kiến một đống ánh mắt lấp la lấp lánh mong ngóng nhìn mình.


Phong Tiểu Vũ ôm Sỉ Mị, Hi Tắc Nhĩ ôm đám sói con, còn có Cổ Lỗ Y ôm Tiểu Đao Đao, cả đám đội mũ bí ngô Halloween, vẻ mặt như là nói _ muốn xem mà!


Tiêu Bắc đỡ trán: “Muốn xem thật à?”


Đám ‘thiếu nhi’ đồng loạt gật đầu _ muốn xem!


“Bắc Bắc, lần này là Uniceff tới tận nơi nhờ chúng ta đó. Tốt nhất là vở kịch thích hợp cho mọi lứa tuổi, vũ kịch so với bale cho trẻ em phổ biến hơn, cũng có thể biểu diễn thường xuyên. Tiền kiếm được có thể quyên góp cho trung tâm phục hồi chức năng chuyên điều trị chứng tự kỉ ở trẻ.” Lão Dương lần trước có đi thăm một trung tâm phục hồi chức năng chuyên điều trị chứng tự kỉ ở trẻ, sau khi trở về lập tức quyết định hợp tác.


“Ừhm.” Tiêu Bắc cũng hiểu được đây là chuyện tốt, gật đầu đồng ý: “Được, nhưng từ giờ tới Halloween không còn nhiều thời gian, chúng ta phải tăng tốc biên đạo và tập luyện!”


“Được!” Lão Dương vui vẻ đi tìm người biên đạo.


Tiêu Bắc cúp điện thoại, nằm phịch xuống sô pha. Lam Minh đột nhiên ngồi xuống cạnh cậu, rất tự nhiên mà khoác vai Tiêu Bắc, cười hỏi: “Bắc Bắc, đang thích ai sao.”


Tiêu Bắc đẩy tay hắn ra một chút: “Làm gì vậy?”


“Không có, thích là chuyện tốt.” Lam Minh cười hắc hắc.


Tiêu Bắc bị nụ cười của hắn làm cho lạnh sống lưng, vội nhảy sang một bên: “Anh... Có âm mưu gì?”


“Ha ha.” Lam Minh ho khan một tiếng: “Tôi cũng muốn diễn!”


“Hả?” Tiêu Bắc giật mình nhìn hắn: “Anh... diễn cái gì?”


“Vũ kịch đó!” Lam Minh mỉm cười, nhéo mũi Tiêu Bắc: “Cùng với cậu!”


“Anh không biết múa.” Tiêu Bắc nhíu mày: “Hơn nữa... không phải từ trước tới nay anh đều không thích vũ kịch sao.”


“Đâu có!” Thái độ Lam Minh quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, cười nói: “Không có mà, sân khấu kịch là một nơi sâu sắc như vậy, dĩ nhiên tôi phi thường phi thường có hứng thú, đặc biệt khi diễn cùng Bắc Bắc nha, ha ha ha.”


Tiêu Bắc thủy chung vẫn cảm thấy Lam Minh có âm mưu, chính là không hiểu nổi rốt cục mục đích của hắn là cái gì.


“Đúng rồi, cậu muốn diễn vở nào?” Lam Minh nghiêm túc hỏi: “Nếu là diễn cho thiếu nhi thì có phải là sẽ diễn mấy vở như Cô bé lọ lem hoặc là Công chúa Bạch Tuyết không? Bắc Bắc, tôi diễn hoàng tử cho... Ngô.”


Nói chưa dứt lời thì bị Tiêu Bắc cầm gối đập, còn đập rất chính xác.


“Biết ngay anh không có ý tốt mà!” Tiêu Bắc đứng lên, ôm Cổ Lỗ Y bỏ lên lầu.


Ngày sau đó, tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị cho lễ Halloween, Tiêu Bắc cầm tư liệu Bạch Lâu in ra cho nghiên cứu Halloween, còn có... chứng tự kỉ.


Bọn Cổ Lỗ Y khắc lồng đèn bí ngô, Phong Danh Vũ thì mua rất nhiều kẹo cho đám Long bảo bảo.


“Ừhm...” Phong Tiểu Vũ nằm trên sô pha xem 《 Không che kẹo liền giết người 》, cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Bắc Bắc nèh, anh nói Halloween diễn gì mới vui? Cũng không thể diễn kịch kinh dị a.”


“Còn phải để ý đến những đửa trẻ bị tự kỉ.” Bắc Bắc chống cằm: “Chứng tự kỉ có đặc điểm gì không nhỉ? Không biết chúng có thích xem vũ kịch hay ba lê gì đó không. “


“À, cái này rất khó nói... tự kỉ là một triệu chứng rối loạn sự phát triển.” Bạch Lâu giải thích sơ cho mọi người: “Thể hiện chủ yếu qua vấn đề về năng lực ngôn ngữ và năng lực xã giao, những đứa trẻ này không thể giao tiếp với người người bình thường, rất nhiều phương diện khác đều có chướng ngại, uhm... dạng như bệnh cô độc.”


“Thật đáng thương.” Phong Tiểu Vũ nhéo đuôi Cổ Lỗ Y đang ôm Đao Đao bay qua bay lại: “Trẻ con thì nên vui vẻ chơi đùa mới đúng.”


“Ưhm... Hay là đi xem thử đi.” Tiêu Bắc đứng lên, hỏi Bạch Lâu: “Đúng rồi, thành phố S có phải là có trung tâm phục hồi chức năng cho trẻ mắc chứng tự kỉ không?”


“Có.” Bạch Lâu tìm tìm: “Có một trung tâm phục hồi, nghe nói còn có rất nhiều bác sĩ giỏi.”


“Đúng rồi, có một việc rất kỳ quái.” Lúc này, Long Tước vừa bưng sữa nóng ra cho bọn Cổ Lỗ Y, vừa nói: “Tôi nghe nói, cái trung tâm phục hồi kia đã trị cho khá nhiều trẻ tự kỉ, lúc mới đi vào chúng đều bị chứng tự kỉ rất nặng, không thể giao tiếp với mọi người. Nhưng sau khi điều trị một thời gian ngắn thì chúng trở nên thông minh ngoan ngoãn không khác gì người bình thường, vui vẻ hoạt bát, còn vô cùng đáng yêu.”


“Thật sao?” Mọi người cảm thấy không tin nổi.


“Thời gian điều trị mất bao lâu? Có dài không?” Bạch Lâu cảm thấy tò mò hỏi.


“Nói ra sợ không ai tin, ngắn thì một tuần, lâu thì cũng không vượt quá ba tháng.” Long Tước nhún vai: “Bởi vì gần đây có một Long bảo bảo có vẻ hướng nội, không thể giao tiếp bằng mắt với người khác, nên tôi có nghiên cứu phương diện này một chút.”


“A?!” Tiêu Bắc lo lắng: “Ai vậy? Các cục cưng đều rất khỏe mạnh mà!” Vừa nói, vừa nhìn đám tiểu tử kia cầm kẹo chạy tới chạy lui sau mông Phong Danh Vũ.


“Cậu có còn nhớ long bảo bảo lần trước tôi ôm đến nhờ cậu mang theo ba ngày ba đêm không?” Long Tước vừa gọt táo cho Cổ Lỗ Y vừa hỏi.


“A! Nhớ, tiểu Lãng à.” Tiêu Bắc nhớ rõ nó là một tiểu Thanh long, lúc mới đưa tới thì cứ ngơ ngơ ngác ngác, tựa hồ rất sợ. Bất quá sau một ngày thì đã bớt hơn, ngày hôm sau có thể cùng Cổ Lỗ Y chí choé, ngày thứ ba thì có thể nói chuyện bình thường rồi.


“Rất khỏe mạnh.” Lam Minh nhìn Thanh long bảo bảo hoạt bát đáng yêu đang giúp Phong Danh Vũ mở lò vi sóng, một chút cũng không giống có bệnh.


“Hồi trước nó có xuất hiện vài triệu chứng xấu.” Long Tước cười cười: “May mà có Bắc Bắc ở cùng.”


“Hoá ra là nó bị bệnh.” Hi Tắc Nhĩ gật gù: “Khó tráchlúc mới đến lại kỳ quái như vậy, quả nhiên Bắc Bắc có thể trị bách bệnh.”


“Đáng tiếc nhân loại không phải Long Tộc, không thể dùng linh lực chữa trị bệnh khiếm khuyết.” Long Tước nói: “Muốn trị khỏi cho trẻ mắc bệnh tự kỉ chỉ trong vòng hai ba tháng hoàn toàn là chuyện bất khả thi, nếu chỉ vài đứa thì có thể coi là kỳ tích, nhưng nếu như toàn bộ thì... chứng tự kỉ chẳng phải cũng giống như mấy cái bệnh vặt,cảm cúm viêm ruột thừa gì đó thôi sao?!”


“Anh cho rằng trung tâm phục hồi này có vấn đề?” Bạch Lâu hiếu kỳ: “Nhưng nếu thật sự có người có năng lực đó, hoặc là không phải nhân loại... chỉ cần có thể trị khỏi cho những đứa trẻ kia thì đều là chuyện tốt!”


“Uh... cho nên tôi chỉ nói là kỳ quái, bất quá cũng như tôi vừa nói... Nhân loại không phải Long Tộc, không có khả năng nháy mắt có thể bù lấp khiếm khuyết!” Long Tước nhún vai: , “Bình thường hay không bình thường, nhân loại rất khó đoán, bởi vì vì nhân loại là động vật có cảm tình!”


Mọi người nhịn không được nhíu mày.


Lam Minh gật đầu: “Không bằng đi gặp vị bác sĩ kia thử xem?”


Mọi người cảm thấy cũng được.


Vì vậy, buổi chiều, Tiêu Bắc mang theo Cổ Lỗ Y, cùng Lam Minh, Khế Liêu, Hi Tắc Nhĩ, còn có Bạch Lâu cùng đi đến trung tâm hồi phục.


Trung tâm hồi phục nằm ở một nơi khá vắng vẻ, một tòa nhà lớn màu trắng bị tường trắng bao quanh, lưng dựa núi, bên cạnh có một hồ nước xinh đẹp, xung quanh còn có cây cối được chăm sóc tỉ mỉ.


“Thật giống lâu đài trong truyện cổ tích nha.” Hi Tắc Nhĩ nhìn qua cửa sổ xe.


“Nhưng chỉ được cái đẹp.” Tiêu Bắc nhíu mày: “Có cảm giác không giống như cho trẻ con ở.”


“Không sai!” Lam Minh cũng gật đầu: “Cứ xem phòng của chúng ta, Cổ Lỗ Y ngày nào cũng vẽ lung tung khắp nơi.”


Nghe Lam Minh nói như vậy, mọi người mới cảm thấy kì quái... Theo lý mà nói nơi có nhiều trẻ con thì trên tường sẽ phải có không ít hình vẽ này nọ mới đúng chứ, rất khó tưởng tượng nơi này lại có thể sạch sẽ như vậy.


“Cảm giác... có chút lạnh lẽo cứng nhắc.” Tiêu Bắc nghĩ nghĩ: “Bất quá không phải nói tự ngưởi mắc chứng tự kỉ không thích màu sắc sao. Một chi tiết nhỏ cũng đủ làm bọn họ tâm tình đại biến, có thể các bác sĩ nghĩ như vậy không?”


Lam Minh nhướn mi: “Nếu nếu như có phản ứng với màu trắng thì không phải chết rồi sao?”


Tiêu Bắc trừng hắn.


Lam Minh nhún vai: “Vào xem rồi nói sau.”


“Đợi chút.” Khế Liêu ngăn mọi người lại: “Vào đó rồi nói cái gì? Chẳng lẽ nói chúng ta đến điều tra vì sao tỉ lệ trị khỏi bệnh của các ngươi lại cao như vậy?”


“Nói chúng ta muốn diễn kịch nên tới lấy tư liệu.” Tiêu Bắc cảm thấy đây là chuyện quang minh chính đại nhất đó.


“Nếu đối phương lấy lý do có thể ảnh hưởng bọn nhỏ để từ chối thì sao?” Bạch Lâu nhắc nhở: “Không bằng giả làm phụ huynh đi?”


Mọi người hai mặt nhìn nhau.


Tiêu Bắc mặc dù là vú em thật, nhưng nhìn dáng người và khí chất thì hoàn toàn không giống ba ba. Lam Minh lại càng không, nguyên cái đầu vàng choé tin mới sợ. Bạch Lâu... thư sinh trẻ tuổi cổ điển, Hi Tắc Nhĩ là trẻ con thật, Khế Liêu thì... thiếu niên bất lương.


Vì vậy, khả năng đóng giả phụ huynh trà trộn vào không lớn, nói ra người khác cũng không tin.


“Không bằng...” Tiêu Bắc đột nhiên vỗ tay một cái: “Một người trong số chúng ta giả bộ mắc chứng tự kỉ đi?!”


Mọi người ngẩn người, rồi đồng loạt nhìn Khế Liêu.


“Gì chứ?” Khế Liêu mở to hai mắt: “Nhìn tôi làm cái gì? Tôi không làm.”


“Cậu cũng không cần giả vờ đâu, đừng nhìn vào mắt người khác là được, cứ ra vẻ rất quái gở rất cổ quái.” Bạch Lâu vỗ vỗ vai Khế Liêu: “Thỉnh thoảng ra dáng người lớn một chút là được.”


“Tôi vốn chính là người lớn.” Khế Liêu bất mãn.


“Bởi vì ngươi vốn đã rất quái gở rất cổ quái rồi.” Lam Minh cười to, chọc Khế Liêu xù lông.


“Nhưng Tiếu Hoa lại không nghĩ vậy.” Bạch Lâu bắt đầu tấn công vào nhược điểm trí mạng của Khế Liêu: “Trong mắt Tiếu Hoa cậu vẫn chỉ là đứa con nít thôi!”


Khóe miệng Khế Liêu giật giật: “Liên quan gì?”


“Là cơ hội tốt để rèn luyện mà!” Tiêu Bắc đề nghị: “Giả bộ một chút thử xem sao!”


“Ai... Được rồi.” Khế Liêu nói không lại mọi người, chưa kể còn kéo cả Tiếu Hoa vô, hắn không còn cách nào khác đành phải già vờ.


Vì vậy, Khế Liêu bị ép giả làm người mắc bệnh tự kì, mọi người cùng hắn vào trung tâm, vừa bước vào sảnh đã bị ngăn lại.


Nhân viên tiếp tânthần sắc quái dị nhìn mọi người, chỉ chỉ tấm bảng sau lưng _ Trung tâm phục hồi chữa trị chứng tự kỉ cho trẻ.


Khóe miệng mọi người méo xệch, trừng Bạch Lâu _ không thu thập đầy đủ tư liệu!


Lam Minh rất bình tĩnh chỉ vào Khế Liêu nói với nhân viên tiếp tân: “Cô đừng thấy cậu ta lớn như vậy, kỳ thật trí lực vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ.”


“Này!” Khế Liêu nóng nảy, một cước đạp thẳng qua: “Ngươi mới là trẻ nhỏ! Lão tử là Lang Vương!”


Nữ nhân viên tiếp tânhốt hoảng cầm điện thoại như là đang suy nghĩ nên gọi bảo an, bảo vệ hay là trực tiếp báo động, hoặc là gọi cho bệnh viện tâm thần, bởi vì đám người này thoạt nhìn có vẻ rất nguy hiểm cũng rất quái dị.


Tiêu Bắc nhìn không nổi nữa, hai người càng nói càng kỳ quặc, liền thành thật nói với nhân viên tiếp tân: “Thật xin lỗi tiểu thư, bọn tôi là muốn đến lấy tư liệu.”


“Lấy tư liệu?” Nhân viên tiếp tânvừa thấy Tiêu Bắc đã cảm giác người này nhất định là người bình thường, còn rất đẹp trai nha, lập tức lễ phép hỏi: “Lấy tư liệu gì?”


Tiêu Bắc đề cập tới chuyện biểu diễn đêm Halloween.


“A... Hoá ra là như vậy, để tôi giúp các vị hỏi bác sĩ Tào.”


Nhân viên tiếp tângọi điện cho bác sĩ Tào trình bày sự việc, vị bác sĩ Tào kia có vẻ rất nhiệt tình, đồng ý ngay: “A, đây là chuyện tốt, hoan nghênh, mau mời bọn họ lên.”


Tiêu Bắc trừng Lam Minh và Khế Liêu còn đang cấu nhau, cả hai tên đều là đồ ngốc không đáng tin cậy!


Mọi người đi theo nhân viên tiếp tânlên lầu. Cầu thang hình xoắn ốc, có thể nhìn thấy tất cả các phòng, có chút tương tự bệnh viện trừ việc gian phòng rất lớn, còn có rất nhiều trẻ em đang chơi bên trong.


Tiêu Bắc nhìn vài gian, phát hiện một vấn đề... Mỗi phòng đều có ba đứa trẻ cùng chơi, có vẻ chậm chạp, cử động của mỗi đứa không khác gì nhau. Chung sống hoà bình, hơn nữa kỳ quái nhất là trong tất cả các phòng đều không có nhân viên


“Những đứa trẻ này còn đang trong giai đoạn phục hồi.” Nữ tiếp tângiải thích cho mọi người: “Y thuật của bác sĩ Tào rất cao, đã chữa khỏi cho rất nhiều trẻ em.”


“Ừh, bọn tôi cũng thấy chuyện này được đưa tin nên mới muốn đến xem.” Bạch Lâu trò chuyện với nhân viên tiếp tân.


Tiêu Bắc đi ở phía sau, cũng cảm giác trong bọc Cổ Lỗ Y không ngoan, biết nó muốn chui ra. Tiêu Bắc thì tay vào xoa xoa trấn an nó, đột nhiên cảm giác sau lưng Lam Minh đang nhẹ nhàng vỗ mình.


Tiêu Bắc sững sốt, quay đầu lại, chỉ thấy Khế Liêu cùng Lam Minh đều sắc mặt bất thiện nhìn về một hướng.


Theo tầm mắt của bọn họ nhìn qua, Tiêu Bắc thấy trên bức tường phía bắc có một cái đồng hồ báo thức. Chỉ là cái này thoạt nhìn rất cổ quái, giống như nhãn cầu.


Kim phút cùng kim giây có có một vệt sáng, làm cho người ta có cảm giác giống như một đôi mắt đang di chuyển... cực kì sởn gai ốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK