Tâm trạng Lam Minh xấu đến cực điểm, sao có thể để mất hết mặt mũi nay trước mặt Tiêu Bắc. Mà cũng tại mình, ăn đắng bao nhiêu lần rồi mà vẫn không nhớ được bài học.
Mọi người nhìn ra Lam Minh tâm trạng không tốt, nhưng cũng không biết nên an ủi thế nào, đúng là rất ảo não.
“Bằng không... chúng ta về đi?” Bạch Lâu đề nghị.
Cũng không còn cách khác, đành phải như thế.
Trên đường về, Tiêu Bắc thấy Lam Minh vẫn rầu rĩ không vui, thì thầm: “Nếu lúc ấy tôi không ngăn cản anh thì tốt rồi.”
“Ngốc.” Lam Minh thấy Tiêu Bắc cũng không vui lại càng bực hơn: “Là do Meire Will hèn hạ vô sỉ.”
“Anh cũng nói hắn ta hèn hạ vô sỉ, vậy đừng vì loại người này mà tức giận nữa.” Tiêu Bắc khuyên hắn: “Có đói bụng không, đi ăn cái gì đi?”
Lam Minh khẽ gật đầu, biết Tiêu Bắc là đang an ủi mình, tâm tình tốt lên một chút.
“Nhưng là...” Hi Tắc Nhĩ hỏi: “Chúng ta phải trả lời Trần Vĩ như thế nào?”
“Đúng rồi.” Tiêu Bắc cũng lên tiếng: “Nếu lời Meire Will nói sự không phải thật... hung thủ đêm đó giết chết Dương Lệ Lệ là ai?”
“Nhưng thực sự vừa thấy virus!” Hi Tắc Nhĩ nhíu mày: “Cũng không thể nói với Trần Vĩ, hắn bị Dương Lệ Lệ biến thành hấp huyết quỷ, đạo hạnh quá yếu nên trúng chiêu, sau đó thú tính đại phát giết cô ta. Dương Lệ Lệ vì yêu hắn quá sâu nên tựu hy sinh bản thân biến hắn trở lại như cũ?”
Mọi người nhìn trời, không nói thì án tử không được giải quyết, nhưng nói... quá tàn nhẫn.
Chưa kịp nghĩ ra cách, đi tới cửa khu nghỉ mát. Tiêu Bắc chợt nghe Cổ Lỗ Y trên vai kêu lên, đồng thời vỗ vai cậu liên tục.
Khế Liêu cau mày: “Không tốt!”
“Sao vậy?” Tiêu Bắc không hiểu.
“Mùi máu tươi!”
Lam Minh cũng đã nhận ra. Mọi người nhanh chóng chạy về, mà cảnh tượng trước mắt lại khiến mọi người giật mình.
Khu nghĩ mát biến thành mảnh hỗn độn, may mắn những du khách đều đã chạy hết, nhưng một vài thôn dân ở lại bị thương rất nặng, ngã dưới đất mặt đất không động đật, hơn nữa động vật trong thôn trang đều bị cắn chết... đầu bị lấy đi, tử trạng rất giống Dương Lệ Lệ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Sao có thể như vậy?!” Tiêu Bắc hoảng hốt.
Bọn Lam Minh lập tức tìm kiếm hung thủ.
Tiêu Bắc đi đến trước xác một con ngựa, ngồi xuống, vươn tay khẽ chạm vào... đồng thời trước mắt xuất hiện một khuôn mặt đáng sợ.
“Là hắn!” Tiêu Bắc ngẩng lên nói với Lam Minh: “Chính là cương thi giết chết Dương Lệ Lệ!”
Mọi người đột nhiên tỉnh lại, lập tức quay đi tìm kiếm Trần Vĩ.
Nhưng mà xe hơi vẫn còn, người lại không thấy đâu.
“Bên này!” Lúc này, Khế Liêu ngửi thấy mùi Trần Vĩ trong không khí, bắt đầu đuổi theo. Mọi người chạy theo hắn, Tiêu Bắc cùng Cổ Lỗ Y liếc nhau một cái _ mũi sói thính thật!
Nhưng chạy một đoạn thật xa vẫn không thấy bóng dáng Trần Vĩ. Cổ Lỗ Y ghé vào tai Tiêu Bắc thì thầm _ sói sói không bằng cẩu cẩu.
Rước lấy một cái trừng mắt của Khế Liêu.
“Đợi một chút!” Đột nhiên Bạch Lâu ngăn mọi người lại.
Khế Liêu cũng dừng lại, thấp giọng nói: “Mùi Trần Vĩ thay đổi!”
“Thay đổi?” Tiêu Bắc khó hiểu.
“Không biết là như thế nào.” Khế Liêu thở dài: “Mùi nhân loại xen lẫn mùi thối rữa.”
“Biến thân?” Tiêu Bắc cũng ý thức được có khi nào Trần Vĩ lừa bọn họ, rất có thể cậu ta là cùng một bọn với Meire Will... mà lần này mục đích chủ yếu của bọn họ chính là dụ Sitaya xuất hiện, sau đó nhân cơ hội cướp đầu của hắn.
Từ khi EX thành lập đến nay, Tiêu Bắc luôn cảm thấy tuy công ty làm việc lấy tiền bất quá mục đích vẫn là giúp người tốt giải quyết vấn đề liên quan đến những chuyện siêu nhiên. Nhưng đến bây giờ cậu mới phát hiện, nguyên lai nếu không cẩn thận vô ý tiếp nhận một công việc thì cũng có thể hại chết người khác, những người trong khu nghỉ mát vừa nãy chính là minh chứng. Nếu như tất cả những chuyện này thật sự liên quan đến Huyết tộc, Tiêu Bắc cảm giác mình sẽ rất nhanh trở nên giống Lam Minh, chán ghét bọn họ.
Tiêu Bắc càng nghĩ càng cảm thấy mơ hồ, tâm trạng cũng trầm xuống.
Cổ Lỗ Y cúi đầu nhìn Tiêu Bắc, vươn tay, vỗ hai cái lên lưng cậu cố sức an ủi.
Lam Minh nói với mọi người: “Về thôi.”
Mọi người gật đầu, chán nản quay lại thôn... Nhưng mà ngay lúc đó Lam Minh đột nhiên vèo một tiếng vọt vào rừng, sau khi trở ra còn xách thêm một người, quăng xuống đất.
Người nọ muốn đứng lên, nhưng lưỡi hái của Hi Tắc Nhĩ đã kề sát bên cổ hắn, chỉ cần hơi động, hậu quả thế nào đã rất rõ ràng.
Mà nhìn người này, mọi người nhịn không được nhíu mày. Quần áo trên người hắn cơ hồ là áo rách quần manh, khuôn mặt trắng bệch, chính là người Tiêu Bắc nhìn thấy, giết chết Dương Lệ Lệ cùng với những thôn dân kia.
“Quần áo của hắn...”
Lam Minh đột nhiên nhắc nhở, Tiêu Bắc phát hiện _ không phải quần áo của Trần Vĩ.
Đang nghi hoặc, Bạch Lâu ngẩng lên nhìn vào rừng, hỏi: “Này, không sao chứ?”
Chẳng mấy chốc mọi người nhìn thấy một người từ trong bụi cây chui ra, trên người bị thương, có chút máu, một tay còn cầm dao.
“Không sao!” Người nọ thấy mọi người mới buông lỏng vứt dao đi, ngồi bịch xuống thở hổn hển: “Má ơi, làm tôi sợ muốn chết!”
Người chạy ra đúng là Trần Vĩ.
Tiêu Bắc kinh ngạc nhìn cậu ta, lại nhìn người mặt trắng cao lớn cổ quái không khác cương thi trên mặt đất cái kia... Không hề giống Meire Will nói, hắn và Trần Vĩ không phải cùng một người! Huyết tộc lại lừa đảo!
“Sao lại thành ra như vầy?” Khế Liêu đưa khăn giấy cho Trần Vĩ lau máu trên tay.
“Tôi vừa ra ngoài thì đột nhiên nghe đã có tiếng cầu cứu, sau đó mới phát hiện một quái vật đang tấn công mọi người. Tôi dùng gạch ném hắn, dụ hắn vào trong rừng. Khu rừng này tôi chơi từ nhỏ đến lớn, biết nơi nào có thể trốn nên muốn kèo dài thời gian, tránh cho hắn vào thôn hại người, chờ các anh trở về thì tốt rồi.” Trần Vĩ vừa nói, vừa chỉ vào quái vật kia hỏi: “Có phải là hắn... giết Lệ Lệ?”
Mọi người liếc nhau một cái, Lam Minh gật đầu: “Đúng vậy.”
Trên mặt Trần Vĩ lập tức xuất hiện vẻ giận dữ, xông tới đạp quái vật kia một cước. Bất quá người hắn có vẻ rất cứng, Trần Vĩ đau đến mức ôm chân nhảy tưng tưng.
Tiêu Bắc lúc này cũng không biết mình đang có tâm tình gì, tóm lại rất cổ quái...
Cổ Lỗ Y lại vỗ lưng cậu an ủi.
“Ngươi là ai?” Lam Minh ngồi xổm xuống nhìn quái vật kia, nhưng hắn chỉ thở hổn hển, miệng há ra y y nha nha không biết muốn nói cái gì.
“Lam Minh.”
Tiêu Bắc chợt phát hiện điểm khả nghi, cậu chỉ vào chỗ da ẩn hiện dưới lớp áo rách của quái vật nói: “Xem này, hình như có một hình xăm!”
Lam Minh chau mày, vạch cổ áo hắn ra.
Trước ngực quái vật kia tuy có không ít vết thương nhưng hình xăm lại vô cùng rõ ràng, giống hệt hình trên quan tài của Sitaya _ gia huy nhà mẹ Lam Minh.
Lam Minh kinh ngạc, cẩn thận xem xét quái vật này, thật lâu sau mới bật cười: “Là ngươi à...”
“Ngươi biết hắn?” Mọi người trăm miệng một lời hỏi.
Lam Minh nhẹ gật đầu: “Hắn từng là quản gia của Sitaya, lúc nào cũng như hình với bóng.”
“Sitaya chết, đầu cũng bị cắt đi...” Hi Tắc Nhĩ hỏi: “Cho nên hắn phát điên?”
“Ngao!” Người nọ không biết có phải nghe hiểu “Sitaya chết” hay không mà đột nhiên gào lên, liều mạng giãy dụa.
Hi Tắc Nhĩ vội đè hắn lại, bằng không đụng phải lưỡi hái thì chết chắc... Đối với ma vật mà nói, lưỡi hái tử thần cũng không phải trò đùa.
Nhưng đã quá muộn, quái vật kia tựa hồ đã mất kiểm soát, điên cuồng vùng vẫy một hồi, cổ đụng phải lưỡi hái.
Lưỡi hái tử thần linh lực cực mạng nháy mắt cướp đi toàn bộ ma lực trong cơ thể hắn... hắn há to miệng, máu đen trào lên, lập tức đi bán muối.
Lam Minh nhíu mày, nói với Cổ Lỗ Y: “Đốt đi.”
Cổ Lỗ Y phồng má, Tiêu Bắc lại ngăn nó: “Chờ một chút!”
Cổ Lỗ Y nhanh chóng che miệng, khó hiểu nhìn Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc đi tới, ngồi xuống vươn tay chạm vào thi thể, cảm nhận ý thức trước khi chết của hắn.
Vừa này sau khi Hi Tắc Nhĩ nói đầu Sitaya bị chặt, hắn đã vô cùng kích động. Có lẽ, có thể từ trong ý thức ngắn ngủi của hắn tìm ra nguyên nhân vì sao Meire Will lại làm như vậy.
Khi Tiêu Bắc chạm vào thi thể, trong nháy mắt trước mặt cậu xuất hiện một đàn tế. Trên đàn tế đặt đầu Sitaya đã bị cướp đi, phía sau đầu của hắn có một tòa thành cổ, còn có một đại thụ khô héo.
Cảnh tượng quen thuộc, Tiêu Bắc giật mình nhớ ra. Tòa thành đã từng rất đẹp, cây đại thụ bên cạnh tòa thành cũng từng rất đẹp, cành lá rậm rạp, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ trong mộng của Lam Minh.
Mà đồng thời, trong đầu Tiêu Bắc đột nhiên hiện lên hai chữ _ sống lại và tận thế.
Hoảng sợ, lúc này Tiêu Bắc mới hiểu được, nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía trước. Vừa thoáng nhìn, cậu tựa hồ thấy được Meire Will, hắn dẫn theo rất nhiều người, giống như đang đứng trước mặt một đế vương, mọi người quỳ xuống hành lễ... này có nghĩa là gì?
Lam Minh cũng nhìn thấy cảnh này, liền kéo Tiêu Bắc lại.
Tiêu Bắc nhìn hắn, đồng thời, Cổ Lỗ Y đã “Hô” một tiếng, đốt cháy thi thể.
Thi thể mục nát nọ chẳng mấy chốc đã hóa thành tro tàn.
Trần Vĩ thở ra một hơi, nâng tay tháo dây chuyền Dương Lệ Lệ lưu lại trên cổ xuống.
Mọi người lúc này mới chú ý đến cậu ta, bất giác cảm thấy Trần Vĩ mới là người đáng thương nhất. Nếu lời nói dối của Meire Will là thật thì có lẽ sẽ tốt hơn, như vậy Dương Lệ Lệ là thật lòng yêu Trần Vĩ, nhưng hiện tại xem ra... Dương Lệ Lệ quả thực chỉ muốn lợi dụng cậu ta mà thôi, mà cậu ta lại một mảnh chân tình.
Tiêu Bắc lắc lắc đầu, bỗng nhiên cảm giác mình đã bỏ quá nhiều cảm tình vào án tử này... Không phải, nói cho chính xác thì từ khi ở EX, càng ngày mình càng để cảm tình xen vào chứng cớ. Tiêu Bắc đột nhiên nhớ tới một quyển tiểu thuyết trinh thám, vị thám tử trong đó từng nói, muốn làm một thám tử phải có hai nguyên tắc, một là đồng cảm, còn lại là lãnh huyết. Đồng cảm sẽ dẫn dắt bạn đứng bên công lí, mà lãnh huyết giúp bạn không có những phán đoán sai lầm. Tiêu Bắc thân là vũ giả, tùy thời tùy chỗ đều thiên về cảm tính, giờ ngẫm lại mới phát hiện... có lẽ mình không thích hợp làm ở EX.
“Đi thôi.” Khế Liêu nhìn mọi người, lúc này hắn muốn về nhà hơn, ở đây chán ngắt, về nhà còn có Tiếu Hoa và đám sói con.
Bạch Lâu cũng vỗ vai Trần Vĩ: “Về xử lí vết thương cho cậu.”
Trần Vĩ vẫn ngồi dưới đất, cậu ta nhìn sợi dây chuyền trong tay, hỏi Tiêu Bắc: “Rốt cục... Lệ Lệ có phải là nhân loại không?”
Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, trả lời sao cho tốt đây?
“Không phải.” Lam Minh mở miệng, ngữ điệu bình thản.
“Cô ấy... tiếp cận tôi là vì muốn lợi dụng tôi đi vào thôn, tìm thứ gì đó sao?”
“Ừh.”
Lam Minh trả lời làm cho Tiêu Bắc cảm thấy tim đập thật nhanh, Cổ Lỗ Y lại tiếp tục vỗ nhẹ lên lưng của cậu, trong chớp mắt Tiêu Bắc có một loại cảm giác dở khóc dở cười.
Trần Vĩ trầm mặc nửa ngày, sau đó thở dài một tiếng, ném dây chuyền vào lửa.
Nhưng dây chuyền lại bị Lam Minh bắt lấy.
Tiêu Bắc ngạc nhiên, Trần Vĩ cũng không hiểu.
Lúc này... những người khác đã đi xa.
Lam Minh chậm rãi ngồi xuống, nhìn Trần Vĩ, thấp giọng nói: “Ban đầu, cô ta quả thật là vì lợi dụng cậu.” Nói đoạn, hắn đột nhiên lật tay Trần Vĩ, để cậu ta xem vết thương trên tay mình.
Tiêu Bắc nhướn người xem, sửng sốt... miệng vết thương trong lòng bàn tay Trần Vĩ rõ ràng đang khép lại, tốc độ còn rất nhanh.
“A...” Bản thân Trần Vĩ lại càng hoảng sợ: “Sao có thể như vậy?”
“Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy rất kỳ quái.” Lam Minh nói: “Vì sao cậu gặp tai nạn xe nhưng lại lông tóc không thương? Cậu có từng sờ đầu mình chưa?”
Trần Vĩ ngẩn người, nơm nớp lo sợ đưa tay lên sờ thử mới phát hiện. Trên đầu mặc dù không có vết sẹo, nhưng hộp sọ lại không tròn.
“A...”
Trong nháy mắt cậu ta sợ xanh mặt.
“Tại sao có thể như vậy?” Trần Vĩ sợ hãi.
“Một phần trí nhớ của cậu từng bị thay đổi.” Lam Minh giải thích: “Dương Lệ Lệ sau khi lợi dụng cậu, lại thật sự có cảm tình với cậu. Nhưng sau khi biến cậu thành hấp huyết quỷ, cô ta lại hối hận. Muốn giải trừ chú ngữ của hấp huyết quỷ, trừ cách đã nói, còn một cách khác!”
Tiêu Bắc minh bạch, hẳn là cách Meire Will đã nói làm Hấp huyết quỷ cam tâm tình nguyện giao ra tánh mạng... nhưng Dương Lệ Lệ không phải do Trần Vĩ giết, vậy là còn cách khác?
“Chú ngữ cuối cùng của Hấp huyết quỷ!” Lam Minh nhàn nhạt nói: “Dương Lệ Lệ dùng chú ngữ cuối cùng cho ngươi, làm cậu quên những kí ức không vui, giải trừ thân phận Hấp huyết quỷ, chỉ lưu lại năng lực chữa thương cực mạnh để bảo vệ cậu bình an. Phong ấn cuối cùng kia của cô ta là dùng để niêm phong thi động, nhờ thế Meire Will mới thể tới đây tìm nhiều năm như vậy mà cũng không phát hiện a cậu. Thẳng đến khi chúng tôi trong lúc vô ý làm hư đống nhánh cây kia... câu ‘ở đây’ là nói với cậu, có lẽ trước khi chết cô ta rất nhớ cậu.”
Lam Minh trả dây chuyền lại cho Trần Vĩ đang trợn mắt há mồm, cười nói: “Suy cho cùng, Huyết tộc, vĩnh viễn chỉ biết nói dối.”
Nói xong, lưu lại Trần Vĩ mắt đỏ hoe, Lam Minh kéo Tiêu Bắc về.
Tiêu Bắc cảm giác mình cả ngày hôm nay tâm tình của mình thật giống như tàu lượn siêu tốc, lúc thế này, lúc thế kia, lúc cao lúc thấp, băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Cẩn thận ngẫm lại, lại nhận ra _ nếu nói án tử có quá nhiều cảm xúc đan xen là vì đã đặt quá nhiều tình cảm vào đó, vậy thì vì Lam Minh mình cũng đã từng để cảm tình xen vào rất nhiều chuyện. Nói vậy tức là mình có cảm tình với Lam Minh?
“Bắc Bắc...” Lam Minh vốn muốn hỏi Tiêu Bắc buổi tối muốn đi đâu ăn, hắn bị Meire Will chọc cho tức điên muốn đi ăn một bữa xả giận, lại thấy Tiêu Bắc đột nhiên khẩn trương lắc đầu: “Còn lâu!”
“Hả?” Lam Minh không hiểu, mờ mịt nhìn Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc há to miệng, Cổ Lỗ Y trên vai cậu lại lần nữa vỗ nhẹ lên vai cậu, an ủi.
... trên đường về, Tiêu Bắc ngồi ghế sau, vừa chọc Cổ Lỗ Y, vừa lên mạng tìm nhà hàng nào ngon, khóe miệng cong lên mang theo vui vẻ.
Lam Minh sáp tới: “Bắc Bắc, tôi đang buồn mà sao cậu còn có thể vui như vậy?”
Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, cười vui vẻ: “Ân... những gì viết trong tiểu thuyết trinh thám chưa hẳn đều là thật!”
Lam Minh chớp mắt, cùng Cổ Lỗ Y liếc nhau một cái, nghiêng đầu tỏ vẻ không rõ Tiêu Bắc đang nói cái gì.
Mà Tiêu Bắc thì vẫn cười tủm tỉm nói thêm một câu: “Đúng rồi, từ hôm nay trở đi, tôi cũng ghét Huyết tộc! Lần sau nhìn thấy nhất định phải đánh cho một trận!”
Lam Minh bật cười lắc đầu. Cổ Lỗ Y nắm tay _ đánh cho một trận!
Bạch Lâu ngồi đằng trước thông qua kính chiếu hậu nhìn hai người trao đổi, khẽ nở nụ cười.
Cảnh Diệu Phong cũng cười, thấp giọng hỏi: “Không khí không tồi nhỉ?”
“Ừh!” Bạch Lâu theo bản năng gật đầu, nhưng gật xong mới phát hiện mình cười với Cảnh Diệu Phong. Mà lúc này Cảnh Diệu Phong cũng ngẩn người nhìn Bạch Lâu...
Chợt nghe ghế sau Lam Minh cùng Tiêu Bắc đồng loạt hét toáng lên: “Đang lái xe, nhìn đường, nhìn đường!”