Mà đồng dạng, Tiêu Bắc vốn cùng Nhiêu Anh trải qua tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối cũng cảm nhận được sự sợ hãi của nàng cùng sự quỷ dị của chuyện này.
Đồng thời, Tiêu Bắc cũng có cùng nghi hoặc với bọn Lam Minh _ vì sao Nhiêu Anh lại có quan hệ với bức ảnh ma đó? Mọi chuyện luôn có bắt đầu, nhưng chuyện này lại xảy ra từ khúc giữa, một điểm mấu chốt cũng không thấy!
Nhiêu Anh bị mất một phần kí ức, nói cho chính xác là trí nhớ của bà bị đứt đoạn... tất cả những chuyện trước khi học đại học bà đều không nhớ.
Nhưng Tiêu Bắc biết rõ năng lực của mình _ Nhiêu Anh chỉ là nhân loại, hoàn toàn không có khả năng che dấu trí nhớ của mình, cứ coi như là bị thương nên mất đi một phần trí nhớ, bản thân không nhớ được nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy! Trừ phi là có sức mạnh đặc biệt nào đó xoá hoặc giấu trí nhớ của bà, không cho bất cứ ai tìm hiểu!
Tiếp tục nhìn kí ức của Nhiêu Anh, Tiêu Bắc thấy cô vội vàng lật xem nhật ký, bên trong vẫn cũng không có tấm hình. Nhiêu Anh trở nên vô cùng bất an, trốn trong chăn khóc cả đêm.
Bạn cùng phòng đều rất lo lắng cho cô, họ cho rằng có khi nào cô cãi nhau với Lưu Thần không, hay là nguyên nhân khác. Tóm lại tất cả mọi người đều nghi ngờ Lưu Thần đã làm chuyện gì có lỗi với cô. Dư Giai Giai còn muốn đi chất vấn Lưu Thần lại bị Nhiêu Anh ngăn cản, nói không quan hệ Lưu Thần, chỉ là mình bị ma doạ.
Mọi người tin là thật, rồi thức cả đêm thảo luận chuyện này.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Nhiêu Anh chạy đến thư viện.
Tiêu Bắc cảm thấy rất khó hiểu với hành động này của nàng _ tại sao sáng sớm phải chạy tới thư viện?
Nhiêu Anh chậm rãi đi tới trước một cái giá sách, trên mặt đất tích một tầng bụi dày, có thể thấy được đã lâu không ai quét dọn. Đó là nơi cô Lưu chết, vả lại mấy ngày qua còn có lời đồn ma quái nên tất cả mọi người không dám lại gần khu vực này.
Nhiêu Anh đến gần giá sách, ánh mắt dời qua từng cuốn sách, cuối cùng dừng lại trên một quyển sách _ là cuốn cô Lưu cầm trước khi chết—— 《Tàn ảnh 》
Lam Minh khẽ nhíu mày: “Quyển sách này...”
“Chúng ta quá chuyên chú vào cuốn nhật ký nên quên chú ý tới sự tồn tại của quyển sách này. Khi cô Lưu chết trên tay có cầm quyển sách này.” Bạch Lâu khẽ gật đầu, Cổ Lỗ Y tiếp tục bay đi lục tung căn phòng muốn tìm quyển sách kia.
Fanny nhảy lên nóc một cái tủ quần áo cao hơn đầu người, meo meo với nó hai tiếng.
Cổ Lỗ Y bay tới lập tức phát hiện có gì đó, cầm lấy, ôm một quyển sách bay xuống trước mặt Lam Minh, tự mãn.
Lam Minh cầm sách xem xét _ đúng là cuốn 《 Tàn ảnh 》
Mà lúc này trong TV, Nhiêu Anh nhẹ nhàng lấy sách xuống, bàn tay run rẩy mở ra, trong sách kẹp một tấm hình... chính là bức ảnh Quỷ hồn! Quỷ hồn trong hình nhìn nàng cười toe toét, nụ cười kia quỷ dị nói không nên lời.
Nhiêu Anh vung tay, ảnh và sách rơi xuống đất. Cô ngồi trên mặt đất khóc nấc. Tiêu Bắc thấy nhưng không thể an ủi cô, cậu cảm giác được Nhiêu Anh đang rất tuyệt vọng, đến tột cùng vì sao?
Sau đó, Nhiêu Anh lau nước mắt, tựa hồ đã hạ quyết tâm. Cô nhặt quyển sách và tấm ảnh kia đem về phòng ngủ.
Buổi tối, Nhiêu Anh khóc chia tay với Lưu Thần.
Hành động của cô làm cho mọi người khó hiểu lại tiếc hận. Nhìn lại Nhiêu Anh ngồi trên xe lăn gần đất xa trời càng nhịn không được đồng cảm, nguyên bản một cặp tình nhân đang yêu nhau thắm thiết vì sao lại cứ vậy mà chia tay?
Nhiêu Anh từ bỏ tất nhiên là có nguyên nhân _ sợ hãi? Hay vì lí do nào khác?
Lưu Thần đang yêu Nhiêu Anh, chấm dứt vội vàng như vậy hiển nhiên khiến cậu khó có thể tiếp nhận. Cậu tựa hồ bị kích thích rất lớn, sống chết không chịu chia tay, mỗi ngày đều ở dưới lầu đau khổ chờ Nhiêu Anh xuất hiện cho cậu một lời giải thích.
Nhưng Nhiêu Anh không gặp cậu. Lúc đầu bạn cùng phòng của cô đều cảm thấy hẳn là Lưu Thần làm chuyện có lỗi với cô nên giúp cô đuổi người, về sau Nhiêu Anh nhìn không được, nói một câu _ cô yêu người khác khiến mọi người khiếp sợ, cùng hoài nghi.
Từ đó về sau, Nhiêu Anh trở nên trầm mặc ít nói, tính cách vốn vui vẻ biến thành lạnh lùng quái gở. Cô không tiếp xúc với bất cứ ai, không làm gì, chỉ ngồi trong thư viện đọc sách hoặc là tự học.
Bạn cùng phòng bắt đầu cho rắng cô bị bắt nạt, ban đầu là lo lắng, về sau hoài nghi, cuối cùng là sợ hãi. Thậm chí có lời đồn ngày đó Nhiêu Anh bị ma doạ trở nên không bình thường, càng kỳ quái hơn là có còn người nói cô bị quỷ ám.
Bên cạnh Nhiêu Anh không có bạn bè, tấm hình kẹp trong quyển sách kia được cô để dưới gối, thỉnh thoảng nhìn một cái. Quỷ hồn trong ảnh có khi cười, có khi nghi hoặc, thậm chí có khi lộ vẻ thương tâm.
Không lâu sau lại xảy ra một chuyện làm tất cả mọi người khiếp sợ _ bạn cùng phòng của Nhiêu Anh, Dư Giai Giai, hẹn hò với Lưu Thần.
Mọi người có chút thổn thức.
“Ai nha, tên Lưu Thần ngu ngốc này.” Bạch Lâu nhịn không được lắc đầu: “Nhiêu Anh là đang bảo vệ hắn mà.”
“Ý của anh là...” Khế Liêu hỏi: “Quỷ hồn kia đang uy hiếp Nhiêu Anh, nếu còn ở cùng Lưu Thần thì nó sẽ hại Lưu thần?”
“Ừh... nếu như tôi không có đoán sai thì Quỷ hồn này có lẽ có quan hệ với Nhiêu Anh. Có thể Nhiêu Anh đã ký khế ước hoặc là ràng buộc nào đó với nó cả đời.” Bạch Lâu sờ cằm: “Nhiêu Anh phải hoặc là đã hứa làm bạn với nó... Nhưng cuối cùng lại phản bội nó nên nó tức giận, cảnh cáo Nhiêu Anh.”
“Dù vậy Lưu thần cũng không nên hẹn hò với bạn của Nhiêu Anh.” Hi Tắc Nhĩ bất mãn: “Đã là người yêu thì đáng ra phải tin tưởng lẫn nhau chứ. Đặc biệt là đàn ông thì không nên ngây thơ như vậy, nếu thấy người yêu có ẩn tình thì phải cố gắng tìm ra chân tướng mới đúng!”
“Tôi lại cảm thấy.” Cảnh Diệu Phong thấp giọng nói: “Có khả năng Lưu Thần muốn thông qua Dư Giai Giai để tìm hiểu vì sao Nhiêu Anh chia tay mình.”
Mọi người sửng sốt.
“Ừh.” Lam Minh gật đầu: “Trong mắt của hắn chỉ có Nhiêu Anh.”
“Nhưng Nhiêu Anh tựa hồ rất không vui!”
Mọi người tiếp tục xem TV. Nhiêu Anh quả thực rất tức giận, cơ hồ mỗi ngày cô đều lấy nước mắt rửa mặt, vứt bỏ toàn bộ những thứ liên quan đến Lưu Thần mà cô đã cất giữ, vô cùng đáng thương.
“Quỷ hồn kia thực đáng giận.” Hi Tắc Nhĩ có chút tức giận.
“Cô kỉ.” Lúc này, Cổ Lỗ Y đã lật cả quyển sách, lật nửa ngày vẫn không tìm thấy tấm hình, không hiểu nó đã đi nơi nào.
Tiêu Bắc cảm nhận rõ sự phẫn nộ của Nhiêu Anh, cô ghen ghét khổ sở...
Sau đó, hình ảnh chuyển đến buổi tối một ngày nào đó, Nhiêu Anh trốn trong phòng vệ sinh, ôm tấm hình nói: “Ta hận... Ta rất hận...”
Nhìn lại Quỷ hồn trên ảnh, nó khẽ nở nụ cười.
Nhiêu Anh nhận ra mình nói sai, lập tức hô to: “Không phải, ta không có ý kia!”
Nhưng Quỷ hồn bắt đầu cử động, nó làm động tác chớ có lên tiếng với Nhiêu Anh, sau đó cúi đầu.
Nhiêu Anh hét to một tiếng lao ra khỏi phòng, chạy xuống lầu trực tiếp vọt tới ký túc xá của Lưu Thần. Bạn cùng phòng của cậu ta lại nói vừa nãy Lưu Thần đột nhiên rất kì quái nói muốn đến thư viện.
Nhiêu Anh lo lắng chạy đi, vừa tới cửa thì nghe thấy một tiếng “Ầm” thật lớn. Cô đẩy cửa đi vào, chỉ thấy rất nhiều giá sách đều bị đổ.
Nhiêu Anh vội vàng chạy tới đẩy sách ra, phát hiện Lưu Thần bị đè dưới giá sách. Giá sách nặng nề chồng lên nhau làm cậu hoàn toàn không thể động đậy, hơn nữa cậu còn bị thương rất nặng, khóe miệng đều là máu.
“A Thần!” Nhiêu Anh khóc gọi hắn.
Lưu Thần mở mắt nhìn Nhiêu Anh, nở nụ cười, hàm hàm hồ hồ nói: “Anh nhìn thấy.”
“Thấy cái gì?” Nhiêu Anh muốn giúp cậu đẩy giá sách nhưng không được, đành phải hét to gọi người tới cứu.
Lưu Thần thấp giọng nói: “Nó vẫn một mực ở cạnh em... anh biết... em sẽ không vô duyên vô cớ chia tay với anh...”
Nhiêu Anh kinh ngạc nhìn cậu.
Lưu Thần gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng Nhiêu Anh: “Anh hỏi một người... hắn nói cho anh biết một cách... có thể giúp em đuổi nó đi!”
Nhiêu Anh sững sờ, mọi người cũng sững sờ.
Lưu Thần đột nhiên mở tay, trong bàn tay đầy máu của cậu ta có khắc một chú văn cổ quái.
“A! Là phong ấn chú!” Bạch Lâu hô một tiếng: “Hơn nữa còn là huyết chú, nhất định phải dùng máu và mạng người thi chú thì chú ngữ mới được thực hiện. Huyết chú vô cùng mạnh, có thể nháy mắt phong ấn Thần Ma, hơn nữa hoàn toàn không thể phá giải!”
Đồng thời, sau lưng Nhiêu Anh đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm thiết...
Nhiêu Anh quay lại thì thấy sau lưng là quỷ hồn màu trắng nọ... Thân thể của nó đang bị hắc ám cắn nuốt, nó kêu thảm thiết vươn tay về phía Nhiêu Anh, tựa hồ đang cầu cứu.
Nhiêu Anh nhìn nó thật lâu, đột nhiên nhặt lên một cái ghế trên mặt đất, hung hăng đập đập vào Quỷ hồn kia... Quỷ hồn kêu thảm thiết một tiếng, bị hắc ám nuốt gọn.
Nhiêu Anh quay lại, Lưu Thần đã chết.
Cô đứng im ngơ ngác nhìn thi thể Lưu Thần. Bên ngoài mọi người nghe tiếng chạy đến, khi thấy cảnh tượng trước mặt thì hoảng sợ vội vàng cứu người.
Nhiêu Anh chậm rãi xoay người, máy móc về tới ký túc xá, nhưng trước mắt cô cũng là một cảnh hỗn loạn.
Ba người bạn cùng phòng, Dư Giai Giai nhảy lầu chết, Tiểu Nguyệt thắt cổ, Tiểu Liên lúc đi học về trên đường gặp phải tai nạn xe cộ.
Bi kịch cứ vậy mà kết thúc.
Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Lam Minh, cầm khăn tay vừa lau nước mắt vừa lau nước mũi.
Mọi người xem xong tâm tình cũng trở nên không tốt.
“Hô...” Lúc này, Tiêu Bắc thở một hơi về tới thực tại. Cậu có chút mệt mỏi ngồi xuống sô pha, bởi vì tự mình trải qua nên càng khổ sở hơn.
Cổ Lỗ Y thấy Tiêu Bắc trở lại, lập tức một nhào vào ngực cậu cọ cọ, muốn an ủi. Tiêu Bắc nhẹ nhàng vỗ nó, hỏi mọi người: “Có manh mối gì không?”
Lam Minh gác chân, lắc đầu: “Tôi có chút không rõ.”
Khế Liêu cũng khoanh tay: “Con quỷ kia đã bị phong ấn, hung thủ cũng đã bị bắt, vậy rốt cuộc là cái gì đang quấy nhiễu Nhiêu Anh?”
Mọi người gật đầu: “Đúng vậy, bà ấy còn muốn tra cái gì?!”
“Không bằng đánh thức bà ấy dậy hỏi một chút?” Cảnh Diệu Phong nhìn Lam Minh.
Lam Minh gật đầu, nhìn vào mắt Nhiêu Anh... Nháy mắt Nhiêu Anh như vừa tỉnh ngủ, mở mắt.
“Ách?” Bà mờ mịt nhìn mọi người, đưa thay sờ mặt, phát hiện trên mặt có nước mắt, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Thật xin lỗi.” Lam Minh nói: “Bọn tôi nhìn lén kí ức của bà.”
“Kí ức... Nhìn lén?” Nhiêu Anh giật mình.
“Đúng vậy, toàn bộ.” Bạch Lâu chỉ chỉ quyển sách trên bàn: “Không giống những gì bà ghi trên sách.”
Nhiêu Anh cúi đầu, nở nụ cười: “Quả nhiên các cậu rất lợi hại... Người năm đó dạy A Thần cách kia có lẽ cũng giống như các cậu, rất lợi hại.”
Trong lòng mọi người lại càng nghi hoặc, thiếu chút nữa đã quên mất “Người kia” trong miệng Lưu Thần _ là ai đã dạy cậu ta cách đó? Biết cả huyết chú thì đúng là một người khó lường.
Hi Tắc Nhĩ nằm trên sô pha khóc thảm thiết, cầm điện thoại làm nũng với Lucifer: “Ngươi tìm cho ta, tìm cái kia Lưu Thần kia! Tìm... Ta mặc kệ, ngươi đi mà tìm Michael, tìm Rafael, tìm Poseidon mà hỏi. Phải tìm cho ra cái Lưu Thần kia hiện tại đang ở đâu cho ta!”
Cổ Lỗ Y ở một bên gật đầu _ muốn tìm!(Cc: ai nha... 2 cục cưng thật tốt a... *chấm nước mắt*)
...
Mọi người có chút không nói gì, ít nhất đám nhóc đó đều rất tốt bụng... Cũng coi như là giáo dục thành công.
“Các cậu đều đã biết... tôi lừa các cậu.” Nhiêu Anh có chút bất đắc dĩ cùng áy náy: ‘Tôi không dám nói thật, tôi sợ sẽ dẫn đến kết quả không tốt. Tôi chỉ có thể đem nó miêu tả thành một ác ma, ở trong sách tôi vô tội, tôi chỉ đơn giản là ngẫu nhiên phát hiện ra một tấm hình để rồi đưa tới họa sát thân, hại chết tất cả những người quan trọng bên cạnh.”
“Vậy bà muốn bọn tôi tra cái gì?” Cảnh Diệu Phong hỏi: “Trước tiên bà có thể nói cho bọn tôi biết trước khi cô Lưu đã chết xảy ra chuyện gì? Làm sao bà có được tấm hình? “
Nhiêu Anh trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu: “Đây chính là chuyện tôi muốn nhờ các cậu tra!”
“A?” Mọi người khiếp sợ: “Bà cũng không biết?”
“Đoạn kí ức đó tựa hồ đã biến mất!” Nhiêu Anh mờ mịt nhìn mọi người: “Cái gì tôi cũng không nhớ rõ.”
“Mất kí ức?” Khế Liêu đi qua nhìn đồng tử Nhiêu Anh: “Chú ngữ bảo vệ... Có người phong bế kí ức của bà.”
“Ai?” Nhiêu Anh khó hiểu nhìn mọi người.
Mọi người trầm mặc nhìn lại bà, hỏi bà mới đúng đấy!
“Vậy còn bức ảnh?” Lam Minh hỏi: “Bức ảnh được in trong sách vẫn còn phải không?”
“Còn.” Nhiêu Anh từ trong túi áo lấy ra bức ảnh: “Bức ảnh này tôi không dám lấy vứt, sợ có người nhặt được. Những năm này, nó chỉ có thể đi lại trong rừng, chỉ cần không vào rừng thì sẽ không bị hại... Chỉ là có chút kỳ quái.”
“Nó vẫn có thể tới tìm bà đúng không?” Mọi người nhận ra vấn đề.
“Đúng vậy, nó không biết nói, mấy năm này cũng chỉ thỉnh thoảng xuất hiện, dùng nét mặt cổ quái nhìn tôi. Tôi cảm thấy có lẽ tôi có quan hệ gì với nó.”
Mọi người nhìn nhau _ Nhiêu Anh hẳn là rất mâu thuẫn.
“Tôi rất mâu thuẫn.” Quả nhiên, Nhiêu Anh nói ra cảm giác trong lòng: “Tôi rất hận nó, nhưng tôi cũng rất sợ... chính tôi mới là thủ phạm thật sự.”
Mọi người không nói.
“Bất quá mọi chuyện rất nhanh sẽ kết thúc.” Nhiêu Anh khẽ nở nụ cười: “Tôi là người nó ta là quỷ, tôi rất nhanh sẽ chết, mà nó sẽ cứ như vậy cô độc cả đời. Chỉ là trước khi chết... ta muốn biết chân tướng, tất cả chân tướng!”
Tiêu Bắc có chút khó xử: “Nhưng kí ức của bà đã bị phong bế, tra không được.”
“Vậy hỏi Quỷ hồn kia một chút?” Bạch Lâu nói, đứng lên, đi ra ngoài nhìn hướng rừng cây. Anh xuống lầu, mở cốp xe lấy ra thùng đồ nghề dùng để khu quỷ và triệu hoán quỷ đã bị xếp xó từ lâu.
Tiêu Bắc hiếu kỳ cũng chạy xuống: “Bạch Lâu, anh định gọi quỷ hồn kia tới à?”
“Ừh.” Bạch Lâu gật đầu, quay lại dặn bọn Lam Minh: “Tôi phụ trách gọi cô ta tới, các cậu lo chặn xung quanh, bắt nó lại, OK?”
Mọi người gật đầu: “Không vấn đề!”