Mục lục
Vũ Dạ Kỳ Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Meire Will xuất hiện làm cho mọi chuyện trở nên có chút hí kịch hóa. Tiêu Bắc ngồi trên giường, Cổ Lỗ Y ngồi trên vai, mắt trợn to nhìn chằm chằm Meire Will đang đứng bên cửa sổ phơi nắng, cùng cảm thấy cảnh tượng này quá quỷ dị.


Tiêu Bắc thay đồ đi tới chỗ Lam Minh: “Sao anh ta lại ở đây?”


Lam Minh thấy Tiêu Bắc có vẻ đã quên chuyện tối qua bị mình ám toán, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, hạ giọng nói: “À, tối qua hắn chết đói, nằm lăn lóc ở ven đường, bị tôi nhặt về.”


Lam Minh nói xong, Meire Will lập tức bày ra vẻ mặt ai oán, sau đó lại giơ tay ngoắc Cổ Lỗ Y: “Đây là bạch long trong truyền thuyết à, sao đáng yêu quá vậy?”


Cổ Lỗ Y tò mò nhìn Meire Will, vừa thì thầm bên tai Tiêu Bắc không biết nói cái gì.


Tiêu Bắc dĩ nhiên có thể hiểu, Cổ Lỗ Y nói là, không phải Lam Minh cực cực ghét Hấp huyết quỷ sao? Sao lại mang hắn về?


Tiêu Bắc cũng nghi hoặc nhìn Lam Minh.


“Quả thực có lực lượng hắc ám không rõ nguồn gốc đang tụ tập, phạm vi rất lớn.” Đúng lúc này, Bạch Lâu lên tiếng, chỉ vào một khu vực màu đen trên màn hình laptop: “Ma vật hắc ám lần này rất mạnh cũng rất kiêu ngạo.”


Đang nói chuyện, chợt có tiếng gõ cửa truyền đến: “Lam Minh, Tiêu Bắc, hai người dậy chưa?”


Là giọng Trần Vĩ.


Meire Will đi ra mở cửa.


Cửa mở ra, Trần Vĩ nhất thời sửng sốt. Trước mặt hắn là một người đàn ông cao lớn hoàn toàn chưa từng gặp, ăn mặc theo kiểu quý tộc, giữa ban ngày ở trong phòng còn che dù, đang nhìn mình.


“Ách...” Trần Vĩ há to miệng. Meire Will nhìn cậu một hồi, ý vị thâm trường nói một câu: “Thức ăn!”


Trần Vĩ chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, rụt cổ gật đầu: “A, tôi là tới hỏi các anh... ăn sáng chưa?”


“Ừhm!” Meire Will rất hài lòng hỏi Lam Minh: “Này là chuẩn bị cho ta sao? Thật chu đáo quá!”


Trần Vĩ cảm thấy hình như đầu Meire Will có vấn đề, cậu cũng không dám quá tới gần, lách mình đi vào phòng hỏi Tiêu Bắc: “Bạn các anh à? Đến đây lúc nào vậy mà sao tôi không phát hiện “


Lam Minh đột nhiên nói: “Mấy ngày này nên ăn nhiều tỏi một chút.”


“A?” Trần Vĩ khó hiểu. Tiêu Bắc nhìn Meire Will thì thấy hắn cau mày, xem ra Hấp huyết quỷ thực sự sợ tỏi!


“Ăn tỏi?” Trần Vĩ không hiểu.


“Trừ tà, tốt nhất là làm thêm một cái vòng tỏi đeo lên người.” Lam Minh tiếp tục dặn dò.


“À... được.” Từ sau khi Trần Vĩ nhìn thấy Cổ Lỗ Y thì đã biết bọn Tiêu Bắc chắc chắn không phải nhân loại bình thường, bởi vậy lời bọn họ nói đều rất tin tưởng.


Đang muốn đi, Bạch Lâu đột nhiên hỏi Trần Vĩ: “Đúng rồi, có thể lấy đầu Dương Lệ Lệ cho tôi nhìn thử một chút không?” Trần Vĩ ngẩn người, gật đầu rồi xuống lầu lấy đầu người.


Tiêu Bắc nhìn thần sắc Meire Will, nụ cười trên mặt hắn dần thu lại, tình hình có vẻ nghiêm trọng.


Lam Minh kéo kéo Tiêu Bắc.


Tiêu Bắc đảo mắt nhìn hắn, chỉ nghe hắn dùng thanh âm trầm thấp nói: “Ai cũng có thể tin, nhưng đừng bao giờ tin Huyết tộc, bọn chúng đều là kẻ lừa đảo.”


Tiêu Bắc xấu hổ. Meire Will dường như đã quen với sự khinh bỉ của Lam Minh khi nói đến Huyết tộc, nhún vai: “Lam Minh, cần gì phải nghiêm túc vậy, nhân gian rất thú vị, quá nghiêm túc sẽ rất khó tìm được hạnh phúc đó.”


Cổ Lỗ Y bất mãn trừng Meire Will, mà hành động này của nó thật khiến Lam Minh có chút thụ sủng nhược kinh.


Không lâu sau, Trần Vĩ cầm ba lô quay lại, Meire Will lập tức bịt mũi, hung dữ nhìn cậu: “Trời ạ, ngươi ăn tỏi thật đó hả?!”


Trần Vĩ xấu hổ gãi đầu, Meire Will khó chịu trốn qua một bên, lẩm bẩm: “Thật đáng ghét, thật đáng ghét!”


“Tôi... tôi đi chuẩn bị bữa sáng.” Trần Vĩ còn cho là mình ăn tỏi có mùi, ngượng ngùng chạy đi...


Meire Will vừa mới thả lỏng, Cổ Lỗ Y đã lục ba lô lấy ra một gói snack vị tỏi, hướng hắn thị uy.


Lam Minh bật cười, bình thường Cổ Lỗ Y luôn đối nghịch với mình, bất quá lúc ‘đối ngoại’ thì rất đồng lòng.


Bạch Lâu lấy đầu Dương Lệ Lệ ra xem xét, nhíu mày: “Quả thật là hấp huyết quỷ.”


“A...” Meire Will cũng chẳng có hứng nói đùa, thương cảm đi qua, khẽ vuốt cái đầu: “Đứa trẻ đáng thương.”


“A?” Meire Will nghiêng tai dán sát vào đầu Dương Lệ Lệ: “Ta hiểu rồi, ngươi vì cái này nên mới bị giết à? Thật thông minh.”


Hấp huyết quỷ tựa hồ có cách trao đổi đặc biệt nào đó, Meire Will thở dài, tiếp tục nhìn video Dương Lệ Lệ quay trước khi chết.


“Đêm đó... hẳn là có hai người.”


“Ừh.” Tiêu Bắc gật đầu: “Một là thi ma, một là Dương Lệ Lệ.”


“Ta không nói cái này.” Meire Will nghiêm túc: “Ý ta là đêm đó còn có một người khác ở cùng Dương Lệ Lệ, là hắn giết Lệ Lệ.”


Mọi người sửng sốt: “Anh không có ở hiện trường, sao lại biết?”


“Là Lệ Lệ nói cho ta biết.” Meire Will chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, đón lấy ánh nắng... dưới ánh nắng, làn da trắng của hắn cơ hồ trở thành trong suốt, ngay cả mạch máu đều hiện lên rõ ràng: “Có thể giết chết một Hấp huyết quỷ, ít nhất cũng phải là một Hấp huyết quỷ! Khi đến gần thi động một trong số họ đã bị ma hóa.”


“Cái gì?” Bạch Lâu nhíu mày: “Huyết tộc bị ma hóa?”


“Đương nhiên, chỉ cần uống máu bị ô nhiễm thì cũng sẽ như ngộ độc thức ăn, xảy ra rất nhiều phản ứng không tốt.” Meire Will thở dài: “Những Huyết tộc mới rất dễ đói, nếu không thể hút máu người sẽ lấy động vật thay thế. Mà động vật sinh sống ở nơi hắc ám, trong máu của chúng cũng sẽ có lực lượng hắc ám. Loại lực lượng này đối với Hấp huyết quỷ mới sinh ma lực không cao mà nói là tai hoạ lớn.”


“Điều này cũng giải thích vì sao chỉ có một cương thi hoạt động bên ngoài mà không phải nhiều như tối hôm qua.” Lam Minh nói đến đây, đột nhiên ngẩn người, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, lưỡng lự: “A...”


“Ai, xem ra ngươi cũng đoán ra rồi.” Meire Will cười khổ một tiếng: “Cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh đây...”


“Làm sao vậy?” Tiêu Bắc ngơ ngác nhìn mọi người đột nhiên trầm mặc, có vẻ có nội tình.


“Giữa những Huyết tộc luôn có một khế ước!” Meire Will giải thích cho Tiêu Bắc: “Huyết tộc càng lớn tuổi, càng gần với huyết thống hoàng tộc thì càng mạnh, những Huyết tộc này được gọi là quý tộc. Bọn họ là một trong những bộ phận mạnh nhất Huyết tộc, bất luận là ai cũng đều vô cùng nổi danh, vô cùng khó đối phó, có thể sống đến mấy ngàn năm. Mà một bộ phận khác là Huyết tộc tự nhiên, tức cha mẹ đều là Hấp huyết quỷ, cho nên đứa trẻ được sinh ra cũng là Hấp huyết quỷ. Loại Huyết tộc này là bộ phận chính của tộc, số lượng rất nhiều, năng lực cũng rất mạnh, sống đến bốn năm trăm tuổi. Mà cấp thấp nhất, là Huyết tộc bị ma hóa, thường gọi là Huyết tộc mới sinh _ chính là nhân loại bị biến thành Huyết tộc. Nhân loại được quý tộc biến đổi tương đối mạnh, nhưng nhân loại bị Huyết tộc bình thường biến đổi đều rất yếu, rất dễ bị ma hóa và khống chế.”


Tiêu Bắc nghe đến đây, trong đầu mơ hồ nghĩ tới một chuyện, sẽ không phải...


“Huyết tộc bị biến đổi và Huyết tộc cải tạo hắn sẽ có một loại quan hệ huyết thống so với mẹ con còn thân hơn.” Meire Will mỉm cười: “Nhưng... thật ra Huyết tộc bị biển đổi có thể biến lại thành nhân loại?”


“Thật sao?” Tiêu Bắc kinh ngạc, lần đầu nghe nói chuyện Huyết tộc còn có thể biến lại.


“Chỉ cần giết Huyết tộc biến đổi mình, mà điểm khó nhất là còn phải được đối phương tha thứ... thậm chí, Hấp huyết quỷ đó phải cam tâm tình nguyện chết trên tay đối phương.” Meire Will hít sâu một hơi không khí trong lành bên ngoài cửa sổ: “Như vậy, Huyết tộc bị biến đổi được thay đổi kí ức, trở lại thành một con người hoàn thiện, không nhớ mình từng bị biến đổi... mà bất kể tương lai hay vận hạn người này đều phi thường tốt, bình an khoái hoạt sống đến già, đây cũng là món quà cuối cùng của một Hấp huyết quỷ.”


“Nói như vậy...” Tiêu Bắc há to miệng: “Không lẽ Trần Vĩ chính là...”


“Rất có thể.” Lam Minh gật đầu: “Cậu ta là bạn trai Dương Lệ Lệ, thân là một hấp huyết quỷ, rất có thể cô ta sẽ biến đổi người yêu để cậu ta trở thành bất tử. Nhưng lúc ấy Trần Vĩ chỉ mới biến thành Hấp huyết quỷ, năng lực rất yếu, bị lực lượng hắc ám thoát ra khỏi thi động ma hóa, tấn công Dương Lệ Lệ. Mà Dương Lệ Lệ lại yêu Trần Vĩ, nên cô ta mới ra quyết định như vậy.”


“Khi một Hấp huyết quỷ bị chặt đầu thì tuyệt đối phải vứt thật xa!” Meire Will cường điệu: “Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, Hấp huyết quỷ sống lại sẽ giống như dã thú mất đi lý trí trở thành cỗ máy giết người, hoàn toàn không có tư duy. Mà linh lực cuối cùng của hấp huyết quỷ sau khi chết có thể biến thành chú ngữ, mang theo linh lực và khế ước rất mạnh.”


“Trước mắt, xem ra đây là suy đoán là hợp lý nhất.” Bạch Lâu khẽ gật đầu, Trần Vĩ không nhớ lại vẫn tốt hơn, tránh cho cậu ta lại đau lòng.


Tiêu Bắc chống cằm nhìn đầu Dương Lệ Lệ, cảm thấy tiếc hận, có lẽ câu nói kia của Lam Minh: ‘Những thứ Huyết tộc nói ra phần lớn đều là nói dối’ cũng ám chỉ... một tộc loài không biết cách biểu đạt suy nghĩ của mình.


Mọi người trầm mặc một hồi, dưới lầu truyền đến tiếng xe thắng lại.


Cảnh Diệu Phong ló đầu ra nhìn, là bọn Khế Liêu đến, Hi Tắc Nhĩ cũng xuống xe, còn cố ý khoác áo choàng che đi lưỡi hái của mình. Nó là nghe nói hôm nay đi tìm thi động, liền biết chắc chắn sẽ có một lượng lớn vong linh đang chờ xuống Địa ngục.


Trần Vĩ đi mở cửa.


Bạch Lâu kiểm kê nhân số: “Chắc vầy là đủ rồi.”


“Đối phó với đám thi ma chỉ biết dọa người kia thì dư dả.” Meire Will nhìn thấy Khế Liêu, đột nhiên nở nụ cười: “A... Không nghĩ lại đụng phải hắn ở đây, xem ra sáng nay phải vận động một chút rồi.”


Mà dưới lầu, Khế Liêu tựa vào mui xe, giật giật mũi vài cái hỏi Hi Tắc Nhĩ: “Có ngửi thấy mùi gì thối thối không?”


“Hả?” Hi Tắc Nhĩ khó hiểu.


“Sao ta lại cảm giác như ngửi thấy mùi thối của đám Huyết tộc nhỉ?!” Còn chưa dứt lời, cửa nhà nghỉ mở ra, Meire Will che dù đi ra: “Ân... ánh mặt trời chói thật.”


Khế Liêu ngẩn người, chậm rãi há to mồm, sau đó lập tức rống to: “Meire Will!”


“A, Lang Vương, đã lâu không...”


Meire Will còn chưa thốt ra chữ “gặp”, Khế Liêu đã nhào tới, vung móng đánh qua.


Meire Will nhanh chóng né đi: “Tính tình ngươi vẫn nóng nảy như vậy. Sao lại đón tiếp ta như vậy chứ, cháu trai đáng yêu.”


“Ngươi xuống địa ngục đi!” Khế Liêu dốc toàn lực đánh nhau với Meire Will, nhất thời trong rừng một mảnh đại loạn.


Hi Tắc Nhĩ ngồi trên nóc xe, ngáp một cái, ngoáy ngoáy tai, nhàm chán.


“Khế Liêu là cháu Meire Will sao?” Tiêu Bắc hiếu kỳ hỏi Lam Minh: “Là bà con sao vừa gặp đã đánh nhau?”


“Hết cách, ai bảo người sói và hấp huyết quỷ là kẻ thù, di truyền.” Lam Minh bỏ đầu người vào ba lô, giúp bọn Bạch Lâu chuẩn bị một chút rồi xuống lầu.


Chờ mọi người ăn xong điểm tâm, Khế Liêu và Meire Will cũng đá phá cả một mảng rừng lớn, chấn động này làm cho mọi người trong khu nghỉ mát tưởng trong rừng có dã thú. Hơn nữa cộng thêm vụ tối hôm qua, tất cả đều vội vàng thu dọn hành lí bỏ chạy... cái này chính xác là điều bọn Lam Minh muốn.


Thấy thời gian cũng không còn sớm, Lam Minh vỗ tay, hướng hai người còn đang đánh đến bất phân thắng bại nói: “Đừng đánh nữa, còn chuyện phải làm.”


Meire Will thu tay, trên tay có không ít vết thương, bất quá nháy mắt đã lành lại. Nhìn nhìn cánh tay, lại nhìn bầu trời đang toả sáng rực rỡ: “Hôm nay không chiếm ưu thế.”


Khế Liêu cười lạnh: “Ngươi cảm thấy buổi tối ngươi sẽ có ưu thế?”


“Ân oán cá nhân giải quyết sau đi, nói chuyện chính sự trước.” Lam Minh nhìn Meire Will: “Ngươi biết vị trí thi động phải không?”


Meire Will gật đầu, xoay người dẫn mọi người tới thi động.


“Tối hôm qua ngươi nói có virus.” Lam Minh chợt nhớ tới: “Xuất hiện như thế nào? Vì sao không thể nói cụ thể cho ta biết?”


Meire Will bất đắc dĩ, hơi do dự, lấy ra một khuy măng sét đưa cho Lam Minh: “Ngươi nhận ra gia huy này không?”


Lam Minh cầm lấy nhìn, nhịn không được nhíu mày. Trên khuy măng sét là hình một con sư tử có cánh cùng một chiến binh mặc giáp cầm kiếm.


“Di?” Tiêu Bắc nhận ra, cậu từng nhìn thấy cái này trong mộng của Lam Minh.


“Đây là cái gì?” Tiêu Bắc hiếu kỳ.


Sắc mặt Lam Minh trầm xuống, thật lâu sau mới nói: “Huy hiệu của gia tộc mẫu thân tôi.”


“A?” Tiêu Bắc sửng sốt: “Mẹ anh không phải nhân loại sao?”


Lam Minh không nói gì, cất huy hiệu đi, vỗ vỗ Tiêu Bắc, ý bảo sau này sẽ nói cho cậu. Sau đó nhíu mày hỏi Meire Will: “Ngươi còn biết những gì?”


“Ta còn thấy một kẻ đeo mặt nạ.” Hắn nói rồi nhún vai: “Nếu ta nhớ không lầm, trước kia tiểu tử đó từng đi theo ngươi, từ cả trước khi đánh tan đội quân hắc ám. Chỉ là khi đó rất rực rỡ, lúc này lại đi vào con đường hắc ám.”


Lam Minh nắm chặt khuy măng sét lâm vào trầm tư.


Tiêu Bắc đi bên cạnh hắn, vừa nghe đến mặt nạ, lập tức nhớ tới người đàn ông cổ quái gọi là Rafah đã từng gặp rất lâu về trước, có vẻ là người quen cũ của Lam Minh.


“Đến rồi.”


Đang lúc mọi người thất thần, Meire Will đột nhiên dừng lại, vươn tay chỉ xuống mặt đất. Dưới một khối đá lớn và mặt đất trước mặt có một cái khe khổng lồ rất dài.


“Oa...” Hi Tắc Nhĩ nhíu mày: “Thi khí nặng thật, trong đó có bao nhiêu thi thể vậy?”


“Đây là một trong những thi động lớn nhất, hẳn là hồi trước từng có rất nhiều Hấp huyết quỷ sống ở đây.” Meire Will nhìn vào khe đá: “Đều đang ngủ, mau nhìn.”


Bọn Lam Minh cẩn thận nhìn thử thì thấy, quả nhiên... sâu trong khe đá hắc ám có rất nhiều thi thể.


“Những thứ màu xanh kia là cái gì?” Tiêu Bắc đột nhiên chú ý tới sâu trrong huyệt động tựa hồ trải một tầng chất lỏng phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt.


“Chính là thứ ta đã nói, virus.” Meire Will sắc mặt ngưng trọng nói: “Thi động này từng bị lực lượng hắc ám tác động nên thi thể vốn đã thức tỉnh. Là do Dương Lệ Lệ dùng phong ấn ngăn cản thi biến. Nhưng mà hôm qua phong ấn lại bị hai kẻ vô trách nhiệm nào đó phá hủy...” hắn vừa nói vừa liếc Tiêu Bắc cùng Lam Minh.


Hai người đồng thời nhìn trời, phong ấn tự nhiên như vậy thì ai mà biết chứ.


“Chờ một chút, khe đá này quá lớn.” Khế Liêu đột nhiên nhíu mày, xem két khe đá: “Là có người dùng vũ khí cắt mặt đất ra, sau đó rải virus vào bên trong nên thi thể sản sinh biến hóa, tạo thành thi biến không hoàn chỉnh.”


“Ai có thể làm như vậy?” Hi Tắc Nhĩ khó hiểu, chỉ dựa vào vũ khí mà có thể cắt đôi mặt đất, chứng tỏ năng lực của hắn không phải loại xoàng!


Tiêu Bắc nghe vậy, vô thức quay lại nhìn Lam Minh.


Lúc này, Lam Minh đang trầm mặt, trong mắt lộ ra không phải nghi hoặc mà là lo lắng, xem ra... có vẻ Lam Minh đã có đối tượng hoài nghi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK