Trần Vĩ lấy thẻ nhớ ra gắn vào một cái máy Mp4, mở video rồi đặt lên bàn, cho mọi người xem.
Lam Minh Tiêu Bắc cùng Hi Tắc Nhĩ đều bu lại xem, Cổ Lỗ Y nằm trong nôi không ra được, ôm Đao Đao đã ngủ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dựng tai nghe lén.
Máy nghe nhạc phát một đoạn video ngắn, đoạn đầu chỉ là một số hình ảnh rất bình thường, thôn làng hoang vắng trong bóng tối, thoạt nhìn rất quỷ dị.
“Bạn gái cậu buổi tối cầm máy ảnh một mình chạy tới thôn bị bỏ hoang?” Tiêu Bắc hỏi Trần Vĩ một lần nữa.
“Ừh.” Trần Vĩ gật đầu, vẻ mặt phức tạp.
“Cô ấy can đảm thật đó.” Tiêu Bắc cảm thấy không thể tin nổi: “Nữ sinh bình thường hiếm có ai can đảm cỡ này ha?”
Lam Minh cũng tràn đầy đồng cảm, hỏi Trần Vĩ: “Bạn gái cậu lúc nào cũng như vầy?”
“Ừh... Lệ Lệ so với con gái bình thường lá gan lớn hơn một ít.” Trần Vĩ nhíu mày nghĩ nghĩ: “Từ khi quen biết, tôi chưa từng thấy cô ấy sợ cái gì, mặt dù thoạt nhìn cô ấy có cảm giác ngây thơ yếu đuối... Bất quá có thể là do tôi quá vô dụng, luôn cảm giác mình không xứng với cô ấy. Nói thật, nếu hôm đó cô ấy bình an trở lại, có thể tôi cũng sẽ bị hành động của cô ấy doạ sợ. Vì vài tư liệu sống mà nửa đêm chạy tới thôn bị bỏ hoang, loại hành vi này quả thực không ai có thể hiểu nổi!”
“Chính xác.” Tiêu Bắc cùng Lam Minh tiếp tục xem video.
Ống kính lia bốn phía, sau đó chĩa xuống mặt đất.
“Cô ấy không quay à?” Tiêu Bắc khó hiểu.
“Có vẻ đang di chuyển nhưng không quay.” Hi Tắc Nhĩ nói: “Cô ta giống như đang tìm cái gì đó. “
“Ừh!” Lam Minh gật đầu.
Đúng lúc này, trong màn hình đột nhiên truyền đến tiếng cười của phụ nữ, mà lại ở giữa nơi rừng hoang sương muối thật sự làm người khác phải rợn tóc gáy.
“Cười?” Tiêu Bắc kinh ngạc.
“Tôi đã xem video này rất nhiều lần.” Trần Vĩ nói: “Tôi chắc chắn là Lệ Lệ đang cười.”
“Cô ấy say rượu à?” Tiêu Bắc cảm thấy sợ hãi, làm thế nào mà một nữ sinh nửa đêm chạy đến thôn bỏ hoang có thể vừa quay phim vừa cười được chứ.
“Hoặc là trúng tà.” Lam Minh lại cảm thấy loại hành vi này không giống chuyện nhân loại có thể làm.
“Đến rồi!” Trần Vĩ đột nhiên xen vào hai người, ý bảo nhìn kìa.
Trên màn hình đột nhiên lóe lên một vật gì đó, một bóng người cao to.
“Là người?” Tiêu Bắc còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, video chợt truyền đến tiếng hét của Dương Lệ Lệ, tiếng hét thảm thiết tê tâm liệt phế, cùng với đó là tiếng kêu to: “A! Quỷ... A!”
...
Sau đó, máy ảnh lắc lư dữ dội, rơi xuống đất đất. Khi máy ảnh rơi xuống, góc độ biến đổi, cũng nhờ đó trong nháy mắt có thể thấy được cảnh tượng phía sau...
Dương Lệ Lệ dùng một loại tư thế cổ quái, gần như vặn vẹo mà đứng. Sau lưng cô có một bóng đen, tựa hồ đang ôm cô, đầu dán sát vào một bên cổ Dương Lệ Lệ, thoạt nhìn tựa như đang cắn cổ cô ta... qua màn hình chỉ thấy đỉnh đầu đầy tóc đen của người nọ, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất dơ bẩn, không nhìn rõ mặt, dáng người cao lớn.
Cảnh đó chỉ lóe lên trong nháy mắt, mọi người cũng không thể chắc chắn được điều gì.
Sau đó, máy ảnh rơi xuống đất, hình ảnh trở thành bãi đất trống và nhà hoang, có lẽ Dương Lệ Lệ và quái vật kia đứng đằng sau máy ảnh. Mọi người chỉ có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của Dương Lệ Lệ và tiếng con quái vật gầm rú, khiến mọi người rợn cả tóc gáy.
Tiêu Bắc vô thức ôm chặt gối, Hi Tắc Nhĩ tròn mắt, Lam Minh thì cau mày.
Trong nôi, Cổ Lỗ Y nhanh tay che tai Đao Đao, không thể cho cục cưng nghe mấy âm thanh khủng khiếp đó, mấy con sói con cũng bu lại dựng tai nghe, vừa ô ô không biết đang bàn tán cái gì.
“Hô...”
Trần Vĩ hít sâu một hơi, có lẽ là lại cảm thấy buồn, đưa tay dụi mắt.
Rất nhanh, tiếng gầm rú cùng tiếng kêu thảm thiết đều biến mất, sau đó truyền đến tiếng ‘bịch’, tựa hồ có thứ gì đó hoặc thi thể bị vứt xuống đất.
Một lát sau, màn ảnh lay động, tựa hồ đã bị ai đó nhặt lên, cầm trên tay đi về phía trước... video còn truyền đến tiếng bước chân, rất nặng, rất chậm.
Chỉ là đoạn này máy ảnh vẫn mở, màn hình vừa vặn có thể nhìn thấy cơ thể người nọ, còn rất sắc nét. Chỉ là sắc trời quá tối, muốn phân biệt màu sắc có chút khó khăn.
Hẳn là cơ thể một người đàn ông, ăn mặc rách nát không thể diễn tả, có thể nhìn thấy tay còn lại của hắn đang cầm đầu Dương Lệ Lệ. Dáng đi của hắn rất kỳ quái, máy móc, cứng ngắc... khó trách lại đi chậm như vậy.
Đầu Dương Lệ Lệ mắt mở to, mặt đầy máu, hình dạng thập phần khủng bố.
Tiêu Bắc không muốn nhìn tiếp, nghĩ thầm cái này so với phim kịnh dị còn kinh dị hơn!
Qua một hồi lâu, đến bên sườn núi... dường như hung thủ vứt thi thể và đầu người xuống vách núi... sau khi máy ảnh rơi mạnh xuống thì ngừng quay, có thể là do pin bị rơi ra, màn hình rơi vào bóng tối, không còn hình ảnh khác nữa.
Không khác gì tra tấn, rốt cục cũng xem xong đoạn video, ba người Tiêu Bắc mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Trần Vĩ.
Trần Vĩ cũng điều chỉnh hơi thở, mở miệng nói: “Tôi... tôi chưa cho cảnh sát xem đoạn video này, tôi thậm chí còn không báo nguy.”
Mọi người gật đầu, cảnh tượng quả thật vô cùng chấn động, xem mà phải rợn tóc gáy, kỳ quái nhất là, kẻ giết người rốt cục là thứ gì?
Lam Minh cau mày, chống má bắt đầu phát ngốc, trong đầu lại xoay chuyển... thứ kia giống như cắn cổ cô ta, vậy hẳn đang hút máu? Nhưng phong cách thô lỗ này không giống Hấp huyết tộc, thứ có thói quen thô lỗ và thủ đoạn này... chẳng lẽ là cương thi linh tinh?
Nhưng nghĩ lại, nhìn động tác chậm chạp thiếu linh hoạt của hắn không giống ma vật đã tiến hoá mà giống cương thi cấp thấp hoặc là thi ma hơn.
“Các anh... có thể giúp tôi điều ta không?” Trần Vĩ hỏi: “Tôi nghe một người bạn giới thiệu, nói các anh đã giúp em gái cậu ta giải quyết một vụ án kiện, rất lợi hại.”
Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, chớp mát, như là hỏi _ nhận không?
Lam Minh đột nhiên cảm thấy vui vẻ, Bắc Bắc mở to hai mắt nhìn mình, thật giống một con cún ngoan ngoãn nghe lời, biểu tình trông mong!
“Ừh, có thể! Chúng tôi sẽ đến thôn của cậu điều tra một chuyến.” Lam Minh sảng khoái đáp ứng, tâm trạng xấu do bị phá đám cũng lập tức chuyển biến tốt đẹp.
“Chính là...” Trần Vĩ có chút lo lắng: “Thôn hoang đã bị dỡ bỏ, hiện tại có đi cũng không thể tìm thấy gì. Hơn nữa nếu đoạn video bị lộ ra ngoài, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của làng, đến lúc đó không ổn.”
“Yên tâm đi, chúng tôi là chuyên gia, tóm lại sẽ không để cậu chịu thiệt.” Lam Minh nói, lại hỏi: “Đúng rồi, cái thôn bỏ hoang kia, có lai lịch gì không?”
“Ách...” Trần Vĩ do dự một chút, nói: “Trước đây ba mẹ tôi luôn nói rằng hồi xưa thôn làng bị tàn sát, rồi bị bỏ hoang. Nhưng tôi lại có cảm giác bọn họ chỉ trả lời cho có lệ, trong thôn rất có thể còn cất giấu bí mật!”
“Bí mật gì?” Tiêu Bắc cảm thấy hứng thú.
Trần Vĩ lắc đầu: “Tôi đã hỏi rất nhiều người, nhưng bọn họ đều không nói cho tôi biết.”
“Cũng không sao.” Lam Minh nhìn đồng hồ: “Hôm nay chúng tôi muốn thu thập vài thứ, cậu về trước chuẩn bị đi, sáng mai tới đây, chúng ta cùng lái xe đi!”
“Được, các anh chịu nhận thật rất cảm ơn!” Trên mặt Trần Vĩ rốt cục cũng vui vẻ hơn một chút, đứng lên muốn thu dọn đồ đạc.
Lam Minh khoát tay đối với cậu ta: “Mấy thứ đó có thể để lại không?”
“A...” Trần Vĩ nhìn lướt qua đầu người trên bàn, trầm mặc thật lâu, gật đầu: “Được.” Nghĩ nghĩ, lại lấy khăn bọc đầu người lại: “Nhưng nhớ bọc lại, Lệ Lệ rất xinh đẹp nhất, cô ấy nhất định không thích người khác nhìn thấy dáng vẻ này của mình. “
Tiêu Bắc gật đầu, âm thầm cảm khái _ Trần Vĩ đúng là rất chung tình với Dương Lệ Lệ, đáng tiếc.
“Cô kỉ.”
Trần Vĩ đi rồi, Cổ Lỗ Y ôm Đao Đao ngủ say bay đến cạnh Tiêu Bắc thì thầm.
“Đúng đó.” Tiêu Bắc cũng gật đầu: “Quả thật rất đáng sợ.”
“Bắc Bắc.” Lúc này, Lam Minh lại vẫy tay với Tiêu Bắc, ý bảo cậu tới.
Tiêu Bắc nhíu mày: “Anh... đang tính làm gì vậy?”
“Xem thử thứ tấn công Dương Lệ lệ rốt cục là cái gì.” Lam Minh nói.
Tiêu Bắc do dự, cậu không muốn động vào thứ kia, cảm giác rất khó chịu, hơn nữa cậu cảm thấy, nếu như lại xem lần nữa, đêm nay chắc chắn 100% sẽ mơ thấy ác mộng!
“Ai.” Lam Minh thấy Tiêu Bắc không muốn, cười cười, kéo cậu qua: “Tôi đi với cậu, cậu sợ cái gì.”
Tiêu Bắc nghe Lam Minh đi cùng thì do dự, lại nhìn đầu Dương Lệ Lệ... cảm thấy cô bé này cứ vậy nà chết không minh bạch đúng là có chút đáng tiếc, đành đi tới.
Tiêu Bắc vừa định chạm vào đầu Dương Lệ Lệ, đột nhiên... đám sói con trên mặt đất kêu loạn lên.
Mọi người sửng sốt, đám Tiểu Thất và Ngũ nha đầu hướng về phía đầu người kêu to. Nhưng bất quá tụi nó cũng chỉ là sói con, kêu ô ô, không khác mấy con chó con đang tức giận là bao.
“Sao vậy?” Tiêu Bắc không hiểu.
Cổ Lỗ Y thì hiểu: “Cô!”
“Cái gì?!” Tiêu Bắc mở to hai mắt.
“Sao vậy?” Hi Tắc Nhĩ và Lam Minh đều cảm thấy mệt, muốn nghe hiểu đám sói con nói gì phải thông qua tới ba lượt phiên dịch.
“A... bọn Tiểu Thất nói mùi cái đầu người không giống của nhân loại.”
“Hả?!” Lam Minh cũng sửng sốt, nhìn chằm chằm cái đầu người nọ... sau đó, cau mày.
Lấy một cây bút trên bàn, Lam Minh ấn nhẹ vào chỗ hàm răng _ chỗ lợi bị đè nhô ra một cái răng nanh sắc nhọn, Lam Minh bỏ bút ra, răng lại thụt vào.
“Ah...” Hi Tắc Nhĩ cũng kinh ngạc: “Răng nanh! Là Huyết tộc!”
Lam Minh cầm đầu người lên, xem xét cẩn thận: “Không sai, là Huyết tộc!”
“Dương Lệ Lệ không phải nhân loại mà là Hấp huyết quỷ sao?” Hi Tắc Nhĩ khó hiểu: “Cô ta... vì sao lại bám theo Trần Vĩ?”
“Đúng rồi, Trần Vĩ là nhân loại à?” Tiêu Bắc hỏi Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y hỏi đàm sói con, đám sói con ô ô hai tiếng, tỏ vẻ mùi không có gì lạ, Trần Vĩ quả thật là nhân loại.
“Vậy thì tà môn thật!” Tiêu Bắc ngồi xuống: “Khó trách vì sao lá gan cô ta như vậy.”
Hi Tắc Nhĩ kiểm tra video, trước đó còn có vài đoạn quay chụp ban ngày, phim tài liệu của Dương Lệ Lệ và Trần Vĩ khi đi tham quan thôn. Bên trong có cả hình Dương Lệ Lệ, rất rõ. Không ngoài dự đoán, Huyết tộc phần lớn đều vô cùng xinh đẹp, Dương Lệ Lệ trẻ trung xinh đẹp, tuyệt đối là một mỹ nhân.
“Ừhm...”
Tiêu Bắc đột nhiên ừm một tiếng, hình như đã nhận ra cái gì đó.
“Gì vậy?” Lam Minh khó hiểu hỏi cậu.
“Dương Lệ Lệ cũng xem như một mỹ nhân, ít nhất cũng phải là hoa hậu giảng đường, nhưng Trần Vĩ... có chút cảm giác mọt sách, hơn nữa tướng mạo quá bình thường, chỉ là lớn lên không xấu, nhưng có phải vẫn có cảm giác không xứng không.”
Hi Tắc Nhĩ và Lam Minh ngẩn người.
“A...” Hi Tắc Nhĩ có vẻ cũng đã nhận ra: “Nhân loại đều chú trọng bề ngoài, Bắc Bắc, ý của anh là Dương Lệ Lệ và Trần Vĩ đứng chung một chỗ rất không hợp!”
“Ừh.” Tiêu Bắc gật đầu: “Đương nhiên, cũng không trừ trường hợp thật lòng yêu nhau. Bất quá, mặc kệ có phải là thật tâm hay không, mục tiêu của Dương Lệ Lệ có thể là thôn bỏ hoang, ở đó có thứ gì hấp dẫn cô ta nhỉ?”.
Lam Minh vừa nghe đến là Huyết tộc lập tức mất hứng, Tiêu Bắc cảm thấy nếu ngay từ đầu đã biết là Huyết tộc, Lam Minh chắc chắn sẽ không nhận vụ này.
“Tôi đã thấy rất nhiều loài thật lòng yêu nhân loại, nhưng chỉ chưa từng thấy Huyết tộc yêu nhân loại.” Lam Minh nghiêm túc: “Nhất định là có âm mưu.”
“Không phải trong truyền thuyết Dracula cũng có người yêu là nhân loại sao...” Tiêu Bắc nghĩ tới tình tiết trong phim Ma cà rồng.
“Đó là phim.” Lam Minh cười lạnh một tiếng: “Quan hệ giữa Hấp huyết quỷ và nhân loại giống như người và thức ăn, cậu từng thấy ai hẹn hò với một đĩa gà rán chưa?”
Tiêu Bắc nhíu mày, Lam Minh quả nhiên rất ghét Huyết tộc, không nên tranh luận với hắn... chỉ là, Dương Lệ Lệ lừa Trần Vĩ, chẳng lẽ bởi vì cái thôn bỏ hoang kia? Trong thôn có thứ gì? Ngay từ đầu mục đích thật của cô ta vốn là đi tìm thứ gì đó. Cô ta cười... có phải là vì đã tìm được thứ mình muốn tìm?
“Này.” Lam Minh kéo tay Tiêu Bắc qua: “Cậu đừng chạm vào, để tôi.”
“Hả?” Tiêu Bắc khó hiểu: “Anh muốn làm như thế nào?”
“Tôi chạm vào đầu người, sau đó cậu cầm tay tôi, thông qua tôi mà cảm ứng.” Lam Minh cười hì hì, còn cho ví dụ: “Coi như tôi là điện trở.”
Tiêu Bắc bật cười: “Vậy gì có khác gì đâu.”
“Dòng điện sẽ yếu hơn một chút!” Lam Minh cười: “Tôi nhìn thấy gì thì sẽ giúp cậu che đi một chút, cậu cũng không cần xem phim kịnh dị, buổi tối cũng không cần gặp ác mộng.”
Tiêu Bắc nghe xong có chút giật mình, Lam Minh cũng biết thuật đọc tâm sao? Biết cả mình đang nghĩ gì.
Lam Minh chợt phát hiện hôm nay Tiêu Bắc rất nghe lời, vô cùng hài lòng, vươn tay ấn mạnh lên cái trán đầu người, Tiêu Bắc bắt đầu cảm ứng.
Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Hi Tắc Nhĩ, đột nhiên giật giật mũi, vỗ vỗ Hi Tắc Nhĩ.
Hi Tắc Nhĩ khó hiểu nhìn nó, Cổ Lỗ Y chỉ chỉ cái tã của Đao Đao.
Cổ Lỗ Y mở cái tã khô ráo của Đao Đao, lấy ra một viên dạ minh châu, bỏ vào lọ sau đó cầm tã mới Hi Tắc Nhĩ đưa, thay cho Đao Đao.
Hi Tắc Nhĩ vẻ mặt bội phục nhìn Đao Đao: “Nó là do quá hạnh phúc hay thừa chất vậy, lần đầu tiên ta thấy rồng nhỏ như vậy mà đã có thể đẻ ra hạt châu.”
“Cô kỉ.” Cổ Lỗ Y lắc đuôi _ đám rồng con sống cạnh Bắc Bắc đều siêu khỏe mạnh đó!
“Lạch cạch “
Hai người đang nói chuyện, bên kia Tiêu Bắc hoảng sợ buông lỏng tay, bút rơi xuống đất, há to miệng nhìn Lam Minh.
Lam Minh buông cũng thả tay ra, quay qua nhìn cậu: “Thấy không?”
“Mơ mơ hồ hồ còn đáng sợ hơn!” Tiêu Bắc vẻ mặt uể oải: “Là cái gì vậy?”
“Nói thật thì, hung thủ lần này rất khác biệt.” Lam Minh lấy khăn ướt lau tay.
“Là cái gì?” Hi Tắc Nhĩ hỏi.
“Là thứ đã lâu không thấy.” Lam Minh dừng lại trong một lát, trả lời: “Cương thi.”