Quốc vương có khi thanh tỉnh, có khi hồ đồ, nhưng chuyện xảy ra xung quanh hắn đều biết hết, giờ nhớ lại vẫn còn sợ.
Sau khi nghe mục đích của Tiêu Bắc cùng Lam Minh, hắn lập tức đáp ứng dẫn quân trợ giúp thôn dân đối phó Liệp khuyển tộc, hơn nữa còn giải thích chuyện lúc ấy cho thôn dân, khôi phục lòng tin của bọn họ.
Mọi chuyện đều được giải quyết thuận lợi, nhưng Tiêu Bắc lại hoàn toàn không vui vẻ nổi, bởi vì lo lắng! Tiêu Bắc một mực hoang mang _ vì sao trong gương không có bóng Lam Minh? Đã nói là phải cùng đi cùng về, chẳng lẽ Lam Minh thật sự không thể quay về?
Vừa nghĩ tới phải rời xa Lam Minh, Tiêu Bắc liền có một loại cảm giác nói không nên lời.
Cổ Lỗ Y tựa hồ cảm giác được bất an của cậu nên bay tới, dùng gò má mập mạp cọ cọ Tiêu Bắc, giúp cậu bình tĩnh lại.
Lam Minh và Rhoda quốc vương còn có thôn dân cùng đáng đuổi Liệp khuyển tộc tộc, chiến thắng trở về thì lại nhìn thấy Tiêu Bắc đang sầu mi khổ kiếm lo lắng.
“Bắc Bắc, sao vậy?” Lam Minh thấy cậu vậy liền chạy tới hỏi thăm.
“Không có... giải quyết xong rồi?” Tiêu Bắc điều chỉnh tâm trạng một chút.
“Ừh!” Lam Minh hưng phấn: “Chúng ta có thể đi rồi, xe cũng đã sửa xong, bọn Hi Tắc Nhĩ đang chờ chúng ta ngoài thành. Chúng ta nên nhanh chóng lên đường hội họp với bọn cùng Bạch Lâu ở Hắc Ám Sâm Lâm.”
“Vội vậy sao?” Tiêu Bắc có chút do dự. Chuyện cái gương còn chưa rõ ràng mà, có cảm giác là điềm xấu.
“Không vội sao được?” Lam Minh cong khóe miệng: “Tranh thủ thời gian làm xong rồi về, thế giới khác này không có gì thú vị hết.”
“Đúng vậy!” Tiêu Bắc ngẩng lên nhìn Lam Minh, nghiêm túc nói: “Nhất định phải trở về? Mọi người cùng nhau.”
Lam Minh cùng Tiêu Bắc nhìn nhau thật lâu, khẽ gật đầu, khóe miệng là vui vẻ nhưng không trả lời, chỉ im lặng cầm tay cậu.
“Nói chuyện đi!” Tiêu Bắc cảm thấy nụ cười của Lam Minh càng làm cho người khác bất an, liền giật tay về, hung hăng đẩy hắn: “Cái gương kia bị hỏng! Cũng có thể vì anh là thần ma pháp lực vô biên nên không hiện ra!”
Lam Minh cười lắc đầu, thấp giọng hỏi: “Cậu nói như vậy, tôi có thể hiểu là cậu không muốn không nhìn thấy tôi không? Không muốn xa tôi vậy sao?”
“Hỏi anh cái gì thì trả lời cái đó đi đừng đổi chủ đề!” Tiêu Bắc xấu hổ, đưa tay sờ sờ đang Cổ Lỗ Y ngủ gà ngủ gật, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Đều là người một nhà sống chung lâu như vậy, cùng đi thì phải cùng về.”
Lam Minh khẽ thở dài, bất đắc dĩ xoa đầu Tiêu Bắc: “Cậu biết vì sao trong cái gương đó lại hiện ra như vậy không?”
“Bởi vì có gắn ma pháp thạch?” Tiêu Bắc trả lời: “Không phải đã nói rồi sao.”
“Ma pháp thạch không biết tự hỏi, chỉ người sống mới có thể tự hỏi.” Lam Minh nói với Tiêu Bắc: “Tôi vừa nói chuyện với quốc vương Rhoda, nguyên lai điều hắn sợ nhất là chính mình sẽ biến thành như vậy, hắn sợ chính mình càng ngày càng già, sợ chính mình càng ngày càng nhát gan, cuối cùng biến thành một hôn quân tham lam, tàn bạo. Hắn còn cưới một mỹ nhân xinh đẹp trẻ trung làm hoàng hậu, hắn lại lo lắng hoàng hậu sẽ tìm một tình nhân trẻ...”
Tiêu Bắc nghe nghe, lập tức minh bạch: “A! Cái kính ma không chỉ hiện ra bản tính trái ngược mà còn là người bản thân sợ sẽ biến thành nhất!”
Lam Minh thấy Tiêu Bắc đã hiểu, gật đầu: “Là người thì ai cũng sợ hãi khuyết điểm của mình sẽ làm lu mờ ưu điểm, nên đây là chuyện rất bình thường.”
Tiêu Bắc nghe đến đây lại hiểu ra: “Nói vậy, anh cũng sợ chính mình sẽ biến mất sao?”
Lam Minh khẽ thở dài, dựa vào vai Tiêu Bắc: “Trước kia chưa từng lo lắng, đã từng có một lần còn hy vọng nhưng hiện tại lại đột nhiên bắt đầu lo lắng.”
“Vì sao?” Tiêu Bắc không rõ.
Lam Minh hơi nghiêng mặt, ở bên tai Tiêu Bắc thấp giọng nói: “Bởi vì hiện tại cậu cũng sợ tôi biết mất.”
Tiêu Bắc cảm giác trên mặt hơi nóng, lén đưa tay xoa: “Tôi rất ý thức về trách nhiệm, sẽ không để lại anh một mình ở đây.”
“Nhân loại của cậu hình như có một câu để hình dung cậu lúc này chính là chết còn mạnh miệng đó.” Lam Minh đưa tay xoa đầu Tiêu Bắc: “Tôi không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ là trước khi tôi biến mất nhớ nói rõ lòng mình cho tôi nghe, bằng không tôi sẽ rất đáng thương nha.”
“Đừng nói linh tinh!” Tiêu Bắc trừng hắn: “Muốn nghe cái gì thì sau khi trở lại thế giới thật rồi nói!”
Lam Minh giật mình, tiêu hóa một lát rồi mới hỏi lại: “Cái kia... Bắc Bắc, ý của cậu là, nếu như có thể cùng trở lại thế giới thật thì sẽ thổ lộ với tôi?”
“Ai nói?” Tiêu Bắc lập tức xấu hộ.
“A, vậy là sau khi trở lại thế giới thật cậu sẽ chấp nhận lời tỏ tình của tôi phải không?” Lam Minh tiếp tục chơi xỏ lá. (Cc: đồ lưu manh, em đang cảm động gần chết mà vậy đó. =_=)
Tiêu Bắc câm nín, bất quá cũng không nói không cho phép Lam Minh tỏ tình, chỉ đẩy hắn một cái: “Đi, không phải anh nói muốn tranh thủ thời gian đến Hắc Ám Sâm Lâm hội họp với bọn Khế Liêu sao?”
Lam Minh cười vui vẻ, cùng Tiêu Bắc đi ra ngoài: “Đến lúc đó tôi thổ lộ, cậu cũng đừng đánh trống lảng như vậy giờ, phải thẳng thắn nha!”
Tiêu Bắc mặt đỏ tới mang tai _ cái người này, thật là...
Bỏ Cổ Lỗ Y vào ba lô, Tiêu Bắc kiểm tra hành lí xong, nghĩ nghĩ... nhanh tay lấy đi viên bảo thạch trên ma kính.
“Lấy làm gì vậy?” Lam Minh khó hiểu.
“Tìm nhược điểm của người khác!” Tiêu Bắc giấu viên bảo thạch vào ngăn kép của ba lô: “Lúc cần thì huỷ, để tránh sau này lại hại người!”
Lam Minh gật đầu, cảm thấy quyết định này rất hợp lý.
...
Mọi người ly khai Rhoda quốc, sau khi từ biệt Yorshire thì lái xe đi.
Tiêu Bắc tranh thủ ngủ bù trên xe, mấy ngày nay thần kinh của cậu luôn trong trạng thái khẩn trương cao độ, hiếm khi buồn ngủ, phải tận dụng.
Cũng không biết có phải bị ma pháp thạch ảnh hưởng hay không, Bắc Bắc mơ thấy một giấc mộng kỳ quái, cũng làm cậu rất sợ hãi.
Trong mộng, Tiêu Bắc mơ thấy đột nhiên tất cả mọi người bên mình lần lượt biến mất, Hi Tắc Nhĩ, Sphinx, Cổ Lỗ Y... cuối cùng ngay cả Lam Minh, tất cả mọi người đều biến mất, rồi bản thân lâm vào một mảnh hắc ám. Cậu cố gắng phá tan hắc ám, tỉnh lại, lại phát hiện mình đang ở trong thư viện, trước mắt là một quyển Vũ dạ tập.
Cậu chạy ra ngoài thư viện, nhìn quanh _ thư viện không sụp đổ, cũng không xây lại, vẫn là thư viện hồi xưa. Cậu lại chạy đến EX lại phát hiện nó căn bản không tồn tại, ở nơi đó là một quán bar ồn ào náo nhiệt.
Về đến nhà, nhìn lịch treo tường, thời gian trở về ngày đó gặp Lam Minh nhưng lại diễn ra theo một cong đường khác. Tiêu Bắc hoảng sợ, không có Lam Minh, không có Cổ Lỗ Y... tất cả mọi người đều không có, mình cũng không có linh lực, không nhìn thấy linh hồn, hết thảy phảng phất như chưa từng xảy ra.
Chờ Tiêu Bắc tỉnh lại, đã đổ một thân mồ hôi lạnh.
“Cô?” Cổ Lỗ Y bay đến trước mặt cậu, nghiêng đầu giúp cậu lau mồ hôi, hỏi cậu mơ thấy ác mộng gì à?
Tiêu Bắc ngây người thật lâu, đột nhiên vươn tay, ở cái mông đầy thịt của Cổ Lỗ Y dùng sức nhéo một cái.
“Cô!” Cổ Lỗ Y đau đến nhảy dựng, xoa mông ủy khuất nhìn Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc lại tự nhéo mình hai cái, lại nhéo Sphinx và Hi Tắc Nhĩ. Thẳng đến khi mọi người đều bị đánh thức đau đến kêu to, Tiêu Bắc mới trấn định lại.
Ngồi lại chỗ ngồi, cậu ngẩng đầu nhìn Lam Minh đang chăm chú lái xe. Lam Minh vẫn là mặt không biểu tình tập trung lái xe... Sau khi đến thế giới khác sau, hắn bắt đầu có thói quen trầm mặc, không giống như ở thế giới thật, cả ngày đều không đứng đắn.
Bầu trời ở thế giới khác cũng màu đen, những vì sao thoạt nhìn so với ở thế giới thật sáng hơn rất nhiều, nhưng Tiêu Bắc lại không có tâm trí thưởng thức, chỉ ghé vào ghế, nhìn chằm chằm Lam Minh phía trước.
Rất lâu rất lâu trước kia, mà đúng hơn là ngay từ đầu... từ ngày gặp Lam Minh, Tiêu Bắc đã từng kỳ vọng tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi. Mình ở thư viện mơ thấy một giấc mộng quỷ dị, chờ khi tỉnh mộng, mình sẽ rời thư viện, giống như quy luật trước kia sống cuộc sống bình thản.
Nhưng không biết từ khi nào, loại chờ đợi này biến mất, biến thành hy vọng hoàn toàn trái ngược _ cho dù đây chỉ là một giấc mộng dài cũng hy vọng vĩnh viễn đừng tỉnh lại.
Là từ khi nào thì bắt đầu thay đổi? Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ đến, nếu như ma kính có thể hiện ra tương lai bản thân mình sợ nhất... Như vậy chuyện mình sợ nhất là có một ngày sẽ phải múa một mình, bên cạnh hoàn toàn không có Lam Minh.
Hành trình buồn chán dài đằng đẵng, ban đêm tĩnh mịch. Rất nhanh, những người khác cũng tiếp tục nghỉ ngơi.
Lam Minh lái xe, Tiêu Bắc ở phía sau nhìn hắn, hai người cứ như vậy im lặng, mãi cho đến hừng đông...
Sáng hôm sau, xe hơi nhanh chóng vượt qua hoang mạc bằng phẳng, tiến vào một khu vực âm u.
Nhìn trời, bên ngoài là lam sắc, bên trong lại là một mảnh hắc ám, rất đen rất đen, như bị ánh sáng đen bao phủ. Tiêu Bắc khó hiểu, hỏi Lam Minh: “Chúng ta đang ở đâu?”
“Lối vào Hắc Ám Sâm Lâm.” Lam Minh trả lời.
Tiêu Bắc khẩn trương: “Nói cách khác sắp tới đích rồi?”
“Còn cách một đoạn, chúng ta phải đi qua một tòa thành cuối cùng nữa.” Lam Minh chỉ chỉ phía trước.
“Thành gì vậy?” Tiêu Bắc hiếu kỳ, thò đầu ngó.
“Hắc ám thành.” Lam Minh dừng xe, ngồi trên ghế lái nhìn khắp nơi: “Không biết bọn Khế Liêu đã tới chưa.”
“Tòa thành kia sao có vẻ trầm lặng vậy?” Tiêu Bắc ghé vào cửa sổ nhìn ra, vừa đẩy đẩy Lam Minh.
Hi Tắc Nhĩ cau mày, thấp giọng nói: “Đúng đó, hình như đã bị bỏ hoang nhiều năm.”
“Ừh.” Lam Minh khẽ gật đầu, bất quá hai mắt lại nhìn về phía một ngọn núi nhỏ. Đỉnh núi có một tòa tòa thành vô cùng nguy nga, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ. Mà khiến cho Tiêu Bắc giật mình chính là, trên đỉnh tòa thành có một ngọn đèn, tuy rất nhỏ nhưng cũng rất sáng.
“Còn có người sao.” Tiêu Bắc cảm thấy hiếu kỳ, người nào sẽ sống ở một nơi hắc ám như vậy?
“Đó không phải người, là một chiếc đèn chong.” Lam Minh lại nói: “Một năm bốn mùa luôn sáng, điều khiển bởi ma pháp thạch, vô luận tối đến đâu đều có thể tìm thấy.”
“Tại sao lại có một chiếc đèn như ậy?” Tiêu Bắc thuận miệng hỏi một câu.
Lam Minh cười cười, không trả lời đưa tay nhéo Cổ Lỗ Y đang ngồi trên đùi Tiêu Bắc xem bản đồ một cái.
Cổ Lỗ Y xoa mông, khó hiểu nhìn Lam Minh.
“Có nghe thấy thanh âm đặc biệt gì không?” Lam Minh hỏi Cổ Lỗ Y.
Cổ Lỗ Y bò lên cửa sổ, chăm chú nghe một hồi. Thính giác của Long Tộc rất mạnh, Cổ Lỗ Y dĩ nhiên nghe được, quay lại, cô kỉ mấy câu.
Tiêu Bắc hiểu, Cổ Lỗ Y nói nó nghe được một loại thanh âm cổ quái, giống như thật nhiều người đang nói chuyện.
“Là Hồi âm cốc.” Lam Minh nói cho Tiêu Bắc: “Cách nơi này rất xa, đó là một chỗ rất thần kỳ, chỉ cần ở bên trong phát ra một âm thanh, âm thanh sẽ vĩnh viễn bị vây trong cốc, vô luận bao lâu cũng không thoát ra được.”
“Thật thú vị nha!” Tiêu Bắc lần đầu nghe tới chuyện này, thực muốn đi xem.
“Trước kia, rất nhiều người đều đi vào đó để nói chuyện, giống như một loại nhật ký đặc biệt. Thí dụ như tiếng khóc đầu tiên của trẻ sơ sinh, di ngôn trước khi chết, hay là một ít chuyện đặc biệt đều đi vào đó lưu lại. Như vậy thật lâu thật lâu sau lại đi vào, ngẫu nhiên nghe được sẽ rất hoài niệm. Ở bên trong chơi lâu cũng sẽ không chán, bởi vì có thể biết rất nhiều chuyện xưa của rất nhiều người.” Lam Minh nói, có phần tiếc nuối: “Chỉ tiếc, hiện tại sơn cốc đã là một mảnh hắc ám, trước kia nơi đó vốn rất đẹp.”
Tiêu Bắc nghe Lam Minh nói xong, để ý thấy _ Lam Minh hình như rất quen thuộc chỗ này!
Cậu lại nhìn tòa thành kia, đột nhiên có cảm giác rất quen, nhìn kĩ lại _ Tiêu Bắc thấy bên cạnh tòa thành có một cây đại thụ.
Tiêu Bắc há to miệng _ nơi này là nơi cậu từng thấy trong mộng của Lam Minh. Nguyên lai Hắc ám thành là vương quốc Thiên đường nơi Lam Minh sống trước kia.
Trong mộng cảnh, nơi này tựa tiên cảnh, ánh nắng rực rỡ, bãi cỏ xanh mượt điểm hoa trắng đung đưa theo gió. Tiêu Bắc chỉ tới một lần nhưng khắc sâu ấn tượng, đương nhiên... còn có vị mẫu thân xinh đẹp tuyệt luân của Lam Minh nữa.
“Là do chênh lệch thời gian hay thời tiết không tốt?” Tiêu Bắc hỏi Lam Minh: “Ban ngày có sáng không?”
“Từ khi Vương biến mất, nơi này liền bị hắc ám bao phủ, loại hắc ám này vĩnh viễn không thể tiêu tán.” Sphinx trả lời thay Lam Minh: “Cư dân sống ở đây đều rời đi, một phần đến nơi khác ở thế giới khác định cư, còn một phần nhỏ thì thề chết theo Vương, tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm.”
Lam Minh mở cửa xe đi xuống, nhìn quanh, tựa hồ đang tìm thân ảnh bọn Khế Liêu.
Tiêu Bắc nhỏ giọng hỏi Sphinx: “Chiếc đèn chong đó là sao?”
Sphinx thừa dịp Lam Minh không chú ý, nhỏ giọng trả lời: “Là Lam Minh đốt, nơi đó là phòng của hắn, trong đó chứa kỉ nệm của hoàng hậu và hắn. Ở nơi này hắc ám vĩnh viễn không thể thanh trừ, hơn nữa hắc ám còn có thể từng chút cắn nuốt tất cả. Vì vậy Lam Minh thắp một ngọn đèn dù cho có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không bị hắc ám nuốt mất, hy vọng có thể giữ lại những kỷ niệm xưa.”
“A...” Tiêu Bắc nhìn Lam Minh bên ngoài, có một chút thương cảm. Nếu như Lam Minh thực sự biến mất, tựa hồ rất khó tìm ra chứng minh hắn từng tồn tại... Một khi biến mất rất nhanh sẽ bị lãng quên, giống như chưa từng xuất hiện, khiến người khác đau lòng.
“Ba Lam Minh cũng thật kỳ quái.” Tiêu Bắc khó hiểu hỏi: “Tại sao phải làm cho thê ly tử tán như vậy chứ?”
“Cậu cho rằng tất cả Thần Ma đều nói chuyện cảm tình như nhân loại à?” Sphinx bĩu môi: “Nếu Lam Minh không có một nửa hỗn huyết nhân loại, hắn cũng sẽ không có tỉnh cảm, Thần Ma cũng vậy.” Nói, chỉ chỉ Hi Tắc Nhĩ: “Nếu không có Long Tước, nó cũng sẽ là loại sinh vật không có tình cảm.”
Tiêu Bắc nhíu mày: “Nhưng nếu vậy vì sao lúc trước ba Lam Minh lại tìm nhân loại đến để kết hôn sinh con? Không phải vì yêu mẹ hắn sao? Này cũng có thể hiểu, dì đáng yêu như vậy mà.”
“A.” Sphinx cười khan hai tiếng: “Thứ Vương muốn chính năng lực là không thể địch nổi của hỗn huyết!”
Tiêu Bắc nhíu mày: “Thực quá đáng!”
“Tất cả Thần Ma đều bị nhân loại làm cho nhức đầu.” Sphinx cười cười: “Nhân loại là tồn tại yếu ớt nhất thế giới khác, nhưng lại sống được lâu nhất, cũng khó bị tiêu diệt nhất!”
“Vậy a!” Tiêu Bắc gật đầu: “Năng lực sinh tồn của nhân loại kỳ thật rất mạnh.”
“Mấu chốt chính là tình cảm của họ gắn kết của họ, Thần Ma vĩnh viễn cũng không thể giải thích!” Sphinx lắc đầu: “Sự tiến hóa cao nhất là thiên nhân, bọn họ hoàn toàn không tình cảm, năng lực xuất chúng, thậm chí có thể khống chế suy nghĩ của người khácc. Hơn nữa bộ dáng, trí tuệ đều hoàn mỹ không chút tỳ vết, nhưng kỳ quái là bọn họ lại bị diệt sạch! Thậm chí còn không sống lâu bằng Ma tộc cấp thấp.”
“Đó là tự nhiên, không có tình cảm thì sao có thể sinh sôi nảy nở.” Tiêu Bắc chọt Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y ôm ngón tay cậu cọ cọ.
“Long Tộc cũng rất kỳ quái, rõ ràng là Thần Ma đã tiến hóa hoàn toàn, lại cứ si mê nhân loại, còn vô cùng trung tâm... đến cuối cùng cũng tuyệt chủng!” Sphinx nằm trên ghế tấm tắc hai tiếng: “Tồn tại hoàn toàn không có tình cảm hay tình cảm quá thuần túy đều rất dễ tuyệt chủng. Hiện tại Thần Ma cũng đang dần dần biền mất, duy chỉ có nhân loại... càng ngày càng vô năng lại càng ngày càng thịnh vượng. Nhân loại khi thì hèn hạ khi thì giảo hoạt có sức sống mạnh thật!”
“Này!”
Đang lúc Tiêu Bắc và Sphinx nghiêm túc thảo luận vấn đề dân số, Hi Tắc Nhĩ ghé vào cửa sổ xe hướng xa xa ngoắc.
Mọi người nhìn qua, đều cao hứng _ là bọn Khế Liêu!
“Lam Minh, kế tiếp chúng ta sẽ vào rừng phải không?” Tiêu Bắc vỗ vỗ Lam Minh, lại thấy hắn sắc mặt ngưng trọng.
Tiêu Bắc theo hướng hắn nhìn quay qua, bọn Khế Liêu đi đến, mọi người đều ở đó, nhưng phía sau lại còn một người.
“A!” Sau khi Tiêu Bắc thấy rõ người nọ, cũng nhịn không được nữa nhíu mày _ sao hắn lại ở đây!