Trong bếp, Tiêu Bắc đang nướng tôm, Cổ Lỗ Y ngồi trên vai cậu gặm pho mát, khó hiểu nhìn Tiêu Bắc đột nhiên vui vẻ.
Trong phòng khách, mọi người vừa bận rộn chuyện riêng, vừa thỉnh thoảng nhìn về hướng nhà bếp...
Vừa rồi Tiêu Bắc bị Lam Minh kéo lên lầu, cũng không biết hai người nói gì. Sau khi xuống lầu, tâm tình Tiêu Bắc liền trở nên rất tốt, nghe Cổ Lỗ Y kêu đói còn chạy vào bếp nấu cơm. Sau đó không tự giác bắt đầu ngâm nga, tâm trạng cực tốt, so với dáng vẻ uể oải vừa nãy cứ như hai người hoàn toàn khác.
Cộng thêm mấy con sói con cũng đã khoẻ lại, ríu rít quanh chân cậu, thỉnh thoảng lại cắn xúc xích Tiêu Bắc ném cho, khung cảnh thoạt nhìn rất ấm áp.
Khế Liêu chạy tới cạnh Lam Minh đang ngồi trên ghế sa lon xài laptop, nhỏ giọng hỏi: “Uy, ngươi đã làm gì?”
Lam Minh đang tra tư liệu, khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn: “Làm gì là làm gì?”
“Đừng giả bộ.” Long Tước cũng sáp tới: “Vừa nãy tâm tình Tiêu Bắc rõ ràng rất không xong, sao vào phòng với ngươi một hồi, sau khi đi ra lại đột nhiên tốt lên?”
“Sao ta biết được.” Lam Minh thờ ơ nhún vai: “Chắc do trời nóng nên tâm trạng bất ổn.”
Mọi người nghi ngờ nhìn hắn.
Trong bếp, Cổ Lỗ Y nhìn Tiêu Bắc vui vẻ rắc phô mai lên tôm và lạp xưởng trên giấy bạc.
Nó nhíu mày lắc đuôi _ có vấn đề!
...
“Đinh” một tiếng, Tiêu Bắc lấy tôm ra, bỏ lên đĩa bê ra phòng khách cùng mọi người thảo luận tiếp theo nên tìm Địa linh như thế nào.
“Nghỉ một lát đã, ăn chút gì đi.” Tiêu Bắc ngồi trên sa lon, túm Cổ Lỗ Y đã đeo sẵn yếm, bóc tôm cho nó.
“Oa!” Hi Tắc Nhĩ tròn mắt: “Bắc Bắc, rất có kỹ thuật nha!”
Tiêu Bắc cho Hi Tắc Nhĩ một nụ cười rồi tiếp tục bóc cho Cổ Lỗ Y con tôm thứ hai. Lam Minh cũng xích tới, Tiêu Bắc xoay qua nhìn hắn, Lam Minh cũng nhìn lại, hai người mặt đối mặt. Tiêu Bắc bất giác cảm thấy lúng túng, có chút xấu hổ, vội vàng quay mặt lại tiếp tục đút cho Cổ Lỗ Y.
Mọi người chung quanh nhìn hai người bọn họ, có một sự thay đổi rất vi diệu.
“Nga!” Phong Danh Vũ đi tới vỗ vỗ Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, tu thành chính quả rồi sao?”
“A?” Tiêu Bắc ngơ ngác quay qua nhìn cô: “Cái gì?”
“Hắc hắc.” Phong Danh Vũ ôm lấy một con sói con vừa chạy tới, vuốt vuốt cái bụng tròn vo của nó, vừa nói nhỏ bên tai Tiêu Bắc: “Trên mặt cậu có viết hai chữ ‘động tâm ‘ đó!”
“Vớ vẩn.” Tiêu Bắc vô thức sờ mặt, mất tự nhiên ôm một con sói con lên, phát hiện trên cổ nó còn một nhúm lông trắng, khẽ vuốt lên. Nhưng khi Tiêu Bắc dời tay đi, nhúm lông trắng đã biết mất.
“Di?”
Bạch Lâu thấy được, giật mình kêu một tiếng: “Sao lại như vậy?”
Tiêu Bắc cũng không hiểu, vừa rồi mình cũng không cố ý chữa cho nó, chỉ là cảm thấy có một chỗ chưa khỏi.
“Bắc Bắc.” Phong Tiểu Vũ ôm một con sói con tới: “Con này vẫn còn.”
Tiêu Bắc lại vuốt một cái, màu lông nháy mắt khôi phục.
“Năng lực của Bắc Bắc không yếu đi.” Bạch Lâu nhíu mày: “Ngược lại còn mạnh lên!”
“Nhưng vừa nãy tôi hoàn toàn không cảm giác được năng lực của mình!” Tiêu Bắc nhìn tay mình: “Trước kia tôi cũng không có loại năng lực trị thương này.”
Mọi người nhìn mặt, cũng cảm thấy thật kỳ quái.
“Có lẽ...” Hi Tắc Nhĩ kéo tay Tiêu Bắc qua nhìn: “Có thể nào là năng lực bị dời đi! Bọn họ không thể phong ấn năng lực của Tiêu Bắc nên dùng Di dời chú đem năng lực của anh dời đi, tạo thành hiện tượng mất năng lực giả.”
“Có loại ma pháp này sao?” Tiêu Bắc hiếu kỳ.
“Có, giống như một loại quấy nhiễu thần kinh, cậu muốn giơ tay phải, nhưng lại theo thói quen giơ tay trái, bản thân rất khó nhận ra.” Bạch Lâu giải thích.
Tiêu Bắc giơ tay, nhìn lòng bàn tay nắm chặt buông ra: “Anh là nói, ý thức của tôi về năng lực bị dời đi? Ngay cả chính tôi cũng không thể khống chế?”
“Có thể nói như vậy!” Bạch Lâu gật đầu.
“Trên người anh hẳn là có chú ấn.” Hi Tắc Nhĩ nói xong, cùng Cổ Lỗ Y mở cổ áo Tiêu Bắc, lật tay áo... nhưng nửa ngày cũng không tìm ra có vấn đề ở đâu.
“Có thể là hạ chú qua thức ăn hoặc không khí, hoặc cũng có thể là chú ngôn.” Lam Minh lắc đầu: “Lấy năng lực Rafah, hắn có thể thông qua vô số cách hạ chú.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tiêu Bắc cảm thấy nếu như ngay chính cơ thể của mình cũng không thể kiểm soát thì rất khó chịu. Hơn nữa nếu loại ma pháp này dùng theo cách khác, cậu không phải là có thể trực tiếp khống chế mình sao?
“Trừ phi tìm được nơi thi chú, bằng không cũng chỉ có thể dựa vào ý niệm của mình để giải quyết.” Bạch Lâu lắc đầu: “Không có cách nào khác.”
“Ý niệm?” Tiêu Bắc nghe được một từ quá trừu tượng, liền hỏi: “Cụ thể phải làm như thế nào?”
“Chính là không ngừng nghĩ!” Hi Tắc Nhĩ hảo tâm giải thích cho Tiêu Bắc: “Giống như táo bón ấy, cách giải quyết duy nhất chỉ có _ dùng sức!” (Cc: oa... ví dụ rất sát.)
“Này...” Tiêu Bắc vô lực nhìn Hi Tắc Nhĩ.
“Không sao đâu.” Lam Minh vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên cổ Tiêu Bắc: “Bắc Bắc nhất định có thể.”
Theo giọng nói của hắn, mặt Tiêu Bắc nháy mắt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ta... tôi muốn một mình suy nghĩ một chút.” Nói xong, đứng lên ôm lấy Cổ Lỗ Y còn đang chiến đấu với tôm nướng.
Cổ Lỗ Y vội vàng cầm lấy đĩa, cùng cả tôm cả đĩa bị Tiêu Bắc mang lên lầu, khóa cửa.
Mọi người dưới lầu nhìn nhau, không rõ hành động này của Tiêu Bắc đại biểu cho cái gì.
...
“Cô?” Cổ Lỗ Y bị Tiêu Bắc ôm đến không thở nổi, khó khăn bò ra, bỏ đĩa xuống, xoa bụng.
Tiêu Bắc thì ngồi trên giường, mở tủ lạnh mini lấy nước ngọt ra uống.
“Cô kỉ?” Cổ Lỗ Y lau nước sốt trên tay lên gối của Lam Minh, cong mông chạy đến cạnh Tiêu Bắc, ngẩng mặt nhìn cậu: “Làm sao vậy Bắc Bắc?”
Tiêu Bắc tâm thần không yên uống hai ngụm cô ca lớn mới bình tĩnh lại, trả lời Cổ Lỗ Y: “Không biết, cứ thấy là lạ.”
“Nga?” Cổ Lỗ Y khoanh tay nhìn cậu, sau nửa ngày, yếu ớt nói ra hai chữ: “Tình yêu!”
“Nói bậy!” Tiêu Bắc véo má nó: “Anh mới không có!”
“Xạo!” Cổ Lỗ Y đã sớm thành thạo ngôn ngữ nhân loại, chỉ là bình thường quen dùng ngôn ngữ Long tộc làm nũng với Tiêu Bắc. Hôm nay nó chuẩn bị làm cố vấn tâm lý cho Tiêu Bắc, nên mới đổi sang ngôn ngữ nhân loại để dễ hiểu hơn.
Tiêu Bắc co chân, xoa cái sừng đã dài ra một chút của Cổ Lỗ Y: “Anh cứ cảm thấy mình không ổn, cưng nói xem có phải anh bị gì rồi không, vừa nghe Lam Minh nói chuyện anh liền cảm thấy bối rối!”
Cổ Lỗ Y híp mắt nhìn Bắc Bắc: “Còn nói không phải yêu!”
Tiêu Bắc nằm xuống, hít sâu một hơi: “Không nghĩ nữa, chúng ta nghĩ xem nên làm như thế nào để khôi phục năng lực trước đi.”
Vừa nói xong, Cổ Lỗ Y đã bay lên, vươn cánh tay béo ú ngắn ngủn vỗ vai cậu, nghiêm túc nói: “Tình yêu là chuyện quan trọng nhất!”
“A...” Tiêu Bắc giơ ngón tay chọc má nó: “Cưng mới bao nhiêu mà đã chỉ biết yêu thôi thế?”
“Trên TV nói vậy mà!” Cổ Lỗ Y bay tới bàn, lấy hộp tiết kiệm của Tiêu Bắc Bình lắc lắc, từ trong hộp tiết kiệm rơi ra một đồng xu. Nó bay về giơ đồng xu trước mặt Tiêu Bắc: “Mặt phải, Bắc Bắc tỏ tình, mặt trái, Lam Minh tỏ tình!”
“Tỏ... tỏ cái gì chứ?” Tiêu Bắc bật dậy, cướp lấy đồng xu ném sang một bên, tâm tình có phần kích động, hơn nữa không biết có do ngồi dậy quá nhanh không, hơi choáng váng.
Tiêu Bắc xoa đầu, lắc lắc... không đúng, chóng mặt, còn đau nữa.
Cổ Lỗ Y bay ra sau đầu Tiêu Bắc, nói: “Đừng động!”
Tiêu Bắc lập tức ngồi im.
Cổ Lỗ Y vén tóc Tiêu Bắc, vươn tay chạm vào một chỗ.
“A...” Tiêu Bắc đột nhiên khẽ hừ một tiếng: “Cổ Lỗ Y, cưng chạm vào đâu vậy? Đau!”
Cổ Lỗ Y cau mày, đập cánh bay mở cửa ra ngoài, hướng dưới lầu gọi to: “Lam Minh!”
Lam Minh nghe thấy giọng nói nãi thanh nãi khí, nhất thời không nghĩ ra là ai? Ngẩng lên thì thấy Cổ Lỗ Y đứng trên đầu cầu thang vẫy hắn, vừa chỉ vào phòng Tiêu Bắc: “Tìm được rồi! Tìm được rồi!”
Mọi người liếc nhau một cái, vọt lên lầu.
Trong phòng, Tiêu Bắc vẫn đang ngồi trên giường cúi đầu ôm cổ, cậu có cảm giác như mình bị trúng gió, nửa đầu vô cùng đau đớn, đặc biệt là nơi Cổ Lỗ Y vừa đụng tới.
Sau khi Lam Minh đi lên, dựa theo chỉ dẫn của Cổ Lỗ Y vén tóc Tiêu Bắc lên. Giữa tóc Tiêu Bắc có một cây châm màu đỏ, nhỏ, mảnh như lông trâu cắm trên da đầu, cơ hồ không thể nhận ra.
Lam Minh muốn nhổ xuống, Bạch Lâu vội vàng ngăn lại: “A, không được!”
“Vì sao không được?” Lam Minh thấy Tiêu Bắc đau đến đổ mồ hôi lạnh, nhịn không được nhíu mày.
“Cậu cũng thấy đấy, Cổ Lỗ Y chỉ đụng một chút, Bắc Bắc đã đau thành như vậy, nếu như nhổ xuống hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
“Cái này là cái gì?” Khế Liêu nhìn cây châm lấp lánh, rất giống thủy tinh hoặc pha lê.
“Đây là Huyết châm, là nguyền rủa dùng máu kết tinh của chính người hạ chú!” Bạch Lâu giải thích: “Loại châm này rất độc ác, một khi đâm vào, sẽ liên kết cùng huyết mạch của người bị thi chú. Một khi nhổ ra, rất có thể sẽ khiến máu chảy không ngừng!”
“Bị khi nào?” Lam Minh cảm thấy kì lạ: “Tôi vẫn luôn ở cùng cậu ấy...” Nói đến đây, hắn mới nhớ ra có một khoảng thời gian ngắn hắn không ở cạnh Tiêu Bắc, để cho cậu và Lauck nói chuyện một mình.
“Cô kỉ!” Cổ Lỗ Y đột nhiên nghĩ ra cái gì, vội vỗ cánh bay đến hô to gọi nhỏ Lam Minh.
“Ngươi nói cái gì?” Lam Minh cũng gấp, chọt nó: “Nói tiếng người đi, vừa rồi không phải nói rất rõ sao?!”
“Cổ Lỗ Y nói vừa rồi sau khi nó ném đồ ăn, Tiêu Bắc giúp nó lau, có một động tác cúi đầu. Có thể lúc đó đã bị Lauck ám toán, còn những lúc khác thì không ai tới gần Bắc Bắc.” Long Tước nhanh chóng phiên dịch.
“Có chuyện như vậy sao, quả nhiên tên Lauck này có vấn đề.” Lam Minh tỉnh ngộ.
“Bạch Lâu.” Hi Tắc Nhĩ sáp tới nhìn Huyết châm: “Vì sao Tiêu Bắc lại đau? Không phải Huyết châm không đau không cảm giác mới không bị phát hiện sao?”
“Bởi vì Bắc Bắc là Đại Tế Ti!” Lam Minh đột nhiên nói: “Máu của cậu ta bài xích với máu ác ma! Vốn đúng là không thể nhận ra nhưng trùng hợp bị Cổ Lỗ Y đụng một cái, nên mới bắt đầu đau!”
Quả nhiên, nhìn lại, vùng da xung quanh Huyết châm đỏ và sưng lên, giống như bị muỗi chích.
“Đau quá a!” Tiêu Bắc cảm thấy đầu đau như bị kim châm.
Cổ Lỗ Y phồng má muốn thổi cho Tiêu Bắc. Tiếu Hoa thấy vậy vội vàng kéo nó ra: “Coi chừng đốt tóc Bắc Bắc...
“Anh nói cái gì?”
Tiếu Hoa còn chưa nói xong, Lam Minh, Bạch Lâu cùng Long Tước đồng loạt quay lại hỏi anh.
“A?” Tiếu Hoa bị bọn họ làm cho ngớ người.
Khế Liêu nhanh chóng đứng chắn trước mặt anh: “Các ngươi làm gì vậy?”
Cũng đồng dạng chưa nói xong đã bị Tiếu Hoa đẩy ra: “Tôi sợ Cổ Lỗ Y không cẩn thận phun lửa...”
“Đúng rồi!” Bọn Bạch Lâu kích động kêu một tiếng: “Dùng lửa!”
Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y luôn ở cùng nhau, hơn nữa lửa rồng là thánh hỏa, có thể đốt cháy huyết châm mà không làm Tiêu Bắc bị thương.
Lam Minh túm lấy Cổ Lỗ Y, bóp đuôi nó: “Ai, mau phun lửa đi, nhỏ thôi đó!”
Cổ Lỗ Y giơ cái chân ngắn cũn đạp hắn _ coi nó là cái bật lửa hả?!
Bạch Lâu thấy hai người bắt đầu đánh nhau, cầm một cây cây tăm đến, giơ trước mặt Cổ Lỗ Y nói: “Cổ Lỗ Y, đốt!”
Cổ Lỗ Y nhìn cây tăm, “Hô” một hơi, cây tăm nháy mắt biến thành tro rơi lả tả. Bạch Lâu còn bị bỏng một miếng nữa.
“Chậc!” Lam Minh tức giận, xách Cổ Lỗ Y lên: “Kêu ngươi phun nhỏ thôi mà!”
Lúc này, cơ đau đầu của Tiêu Bắc đã giảm bớt, vươn tay ôm Cổ Lỗ Y lại, bất mãn trừng Lam Minh.
Lam Minh đành phải hé ra cái mặt ngoài cười nhưng trong không cười dỗ Cổ Lỗ Y: “Cổ Lỗ Y, cho ta một ngọn lửa nhỏ đi, nhất định phải là lửa của ngươi mới được! Ngoan đi, chúng ta hoà giải trước, cứu Bắc Bắc quan trọng hơn.”
Cổ Lỗ Y nghĩ nghĩ cảm thấy cũng đúng, xoa bụng mấy cái, sau đó _ “ợ” một cái.
Từ trong miệng nó nhảy ra một của cầu lửa nho nhỏ.
Cổ Lỗ Y nhìn Lam Minh vẫy tay, Lam Minh xoè tay, Cổ Lỗ Y cầm cầu lửa chà chà mấy cái, chà nó thành một hạt ngọc lửa rồi bỏ vào tay Lam Minh.
Lam Minh cầm lên nhìn. Mọi người kinh hãi, vật kia giống như một viên bi thuỷ tinh, chính giữa là một ngọn lửa nhỏ đang cháy rực.
“Oa, Cổ Lỗ Y, thật xinh đẹp!” Tiêu Bắc cũng bò tới xem.
Cổ Lỗ Y thấy Tiêu Bắc khen mình, vui vẻ ôm cậu cọ cọ mấy cái, lại ợ một tiếng, nhổ ra một quả cầu lửa khác, nắn nắn bóp bóp, nặn thành hình ngôi sao cho Tiêu Bắc.
Lam Minh thừa dịp Tiêu Bắc phân tâm lập tức hành động. Bạch Lâu bên cạnh đã cẩn thận giúp Tiêu Bắc vén tóc lên, lộ ra một cái huyết châm đỏ thẫm.
Lam Minh dùng hỏa cầu nhẹ nhàng đụng vào huyết châm.
“Xèo” một tiếng nhỏ, huyết châm nháy mắt bốc hơi.
Hi Tắc Nhĩ nhanh tay lấy một cái ống nghiệm, đảo tay, một giọt máu tươi rơi vào ống nghiệm. (Tk: Hỏi khí không phải chứ ống nghiệm là vật tùy thân của cái tập đoàn thần ma này sao =.= lúc nào cần cũng lấy trong túi ra được)
“A!” Tiêu Bắc đau đến giật mình, bất quá rất nhanh đã bình tĩnh lại, cảm thấy đau đớn vừa rồi đã biến mất, đầu cũng nhẹ bẫng, không nặng như lúc nãy nữa.
“A...” Tiêu Bắc đưa tay sờ đầu, vết sưng cũng đã xẹp xuống.
“Hết đau rồi!” Cậu vui mừng nhìn bọn Lam Minh.
“Cảm ứng thử xem.” Lam Minh đưa tay ra.
Tiêu Bắc đặt tay vào lên tay Lam Minh, vừa chạm vào nhau, cậu chợt nghe thấy suy nghĩ của Lam Minh _ Bắc Bắc thực đáng yêu.
Tiêu Bắc vội rụt tay lại... Mọi người khó hiểu nhìn cậu, sau mặt đỏ vậy?
Đồng thời, Lam Minh cũng ngây ngốc nhìn Tiêu Bắc. Vừa nãy khi tay hai người chạm nhau trong tích tắc, hắn cũng cảm nhận được một ít suy nghĩ của Tiêu Bắc. Chỉ vì câu thích kia của mình mà _ Tiêu Bắc động tâm.
Hai người còn đang xấu hổ, Cổ Lỗ Y cầm tới một cái máy ảnh kỹ thuật số ném cho Bạch Lâu.
Bạch Lâu cầm máy ảnh khó hiểu. Cổ Lỗ Y bay đến giữa Lam Minh cùng Tiêu Bắc, ợ ra một quả cầu lửa, nặn thành một hình trái tim đỏ rực, kéo hai người lại, cười toe toét nói: “Cà tím!” (qiézi)
Trong nháy mắt Bạch Lâu bấm nút chụp, Cổ Lỗ Y cũng bị Tiêu Bắc cùng Lam Minh mỗi người phát một cái vào mông.