Mục lục
Vũ Dạ Kỳ Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ác ma đều thích ăn đường, bác sĩ tâm lý có thân phận đáng ngờ, người cùng cảnh ngộ nghi kỵ lẫn nhau.


Những dấu vết trên cửa trên vách tường nhà Tiền Lương làm cho Tiêu Bắc há to miệng nửa ngày cũng không nói nên được một lời, một lát mới hỏi, “Cái này... cho vay nặng lãi đòi trả à?!”


“Vậy cái giá cho vay này cũng hơi bị ghê rồi đó.” Lam Minh lắc đầu, giơ tay sờ vào tường, “Ây...”


“Thế nào?” Tiêu Bắc tiến tới nhìn, trên ngón tay Lam Minh xuất hiện một ít họa tiết, nhưng rất nhanh đã biến mất.


“Ngươi nhìn cho kỹ.” Lam Minh chỉ vào những ấn ký đen kịt kia, Tiêu Bắc kề sát nhìn kỹ, phát hiện cũng không phải là ấn ký đơn giản, những vệt đen này hơi lồi lên, giống như một tảng lông tơ đen, hoặc là gai nhỏ.


“Thật ghê tởm!” Tiêu Bắc nhíu mày, “Đây là kẻ nào lưu lại?”


“Giống như... một ác linh nào đó có oán hận rất sâu nặng.” Lam Minh nhún vai, “Những thứ này đều là hậu quả của khí oán độc tiết ra.”


Tiêu Bắc gật đầu, tới trước cửa, có chút khó hiểu hỏi, “Tôi thường nghe bọn Bạch Lâu nhắc tới oán khí, oán niệm gì đó, hình như đại đa số ma vật, đặc biệt là những kẻ hại người thì đều là do những thứ này tạo thành.”


“Đúng là thế.” Lam Minh nghiên cứu khóa cửa, thờ ơ trả lời, “Oán khí là một loại rất đặc biệt, cũng giống như một loại vi khuẩn siêu cấp, sẽ từ từ thăng cấp và biến dị, không dễ trừ khử.”


“Oán khí ở đâu ra nhiều như vậy?” Tiêu Bắc khoanh tay, “Anh nghĩ đi, giống như đạo lý trong cuộc sống có bao nhiêu bi kịch thì cũng sẽ có bấy nhiêu hỉ kịch... tại sao chỉ thấy oán khí âm hồn không tan nơi nơi hại người, nhưng không thấy hỉ khí cứu người?”


“A.” Lam Minh bị Tiêu Bắc chọc cười, “Suy nghĩ này của ngươi thật thú vị, ai nói trong cuộc sống bi kịch và hỉ kịch đều như nhau, ngươi nghĩ đi, mỗi lần trúng vé sổ xố đâu phải tất cả, đại đa số đều mua xong uổng tiền... oán khí quả thật rất khó tiêu tan, giống như tế bào ung thư vậy, không thể trị hết mà liên tục khuếch tán.”


“Thật đáng sợ.” Tiêu Bắc vuốt vuốt cánh tay, lại nhìn thoáng qua đám lông tơ đen kịt đầy kín cả tường.


Lam Minh giơ tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng...


“Rầm” một tiếng... cửa phòng ngã xuống.


“Đã nói là nhẹ tay một chút rồi mà!” Tiêu Bắc bị bụi bặm tung lên làm cho bị sặc, vội xua đi ho khan, “Anh làm vậy lát nữa làm sao gắn cửa lại được?!”


“Kệ nó, dù sao cũng chả ai ở.” Lam Minh chờ bụi trong phòng rơi xuống hết, mới cùng Tiêu Bắc đi vào.


“Khụ khụ.”


Cổ Lỗ Y ló đầu ra nhìn, rồi che miệng che mũi lại rụt trở về.


“Cổ Lỗ Y, không khí ở đây không sạch.” Tiêu Bắc với tay vào trong balo, Cổ Lỗ Y đang mút một cái kẹo que thật to, nhét vào trong miệng, phồng má thật phúng phính, dáng vẻ thật đáng yêu.


“Nè, Bắc Bắc.” Lam Minh nhắc nhở cậu, “Tìm đồ trước đã.”


Tiêu Bắc phục hồi tinh thần lại, nhéo nhéo má Cổ Lỗ Y, cùng Lam Minh chia nhau lục tìm.


Lam Minh vòng vo một vòng quanh phòng khách, đánh giá khắp nơi, “Bắc Bắc, ở đây không giống chỉ mới một năm không ai ở lại.”


“Tôi cũng thấy thế, tầng này cũng không thấp, cửa sổ lại đóng chặt, tại sao lại có nhiều bụi như vậy?” Tiêu Bắc giơ tay lau bụi trên bàn, màu trắng vàng, trông hơi là lạ.


“Lam Minh, bụi này có mùi lạ!” Tiêu Bắc gọi Lam Minh tới.


Lam Minh đang định kiểm tra từng gian phòng, nghe được Tiêu Bắc gọi liền quay lại, cúi đầu nhìn bụi này một chút, nhíu mày, “Tro cốt.


“Hả?!” Tiêu Bắc cả kinh nhảy dựng, vội phủi bụi trên tay, “Thật hay giả?”


“Gạt ngươi thôi.” Lam Minh cười xấu xa.


Tiêu Bắc tàn bạo trừng hắn — Sao anh lại hư hỏng như vậy chứ.


“Bất quá nếu nói là bụi thì nó hơi mịn hơn một chút.” Lam Minh rút ra giấy ăn, gói lại, “Trở về bảo Bạch Lâu phân tích thành phần.”


Sau đó, Lam Minh đi kiểm tra toilet, Tiêu Bắc thì đi kiểm tra phòng ngủ của Tiền Lương.


Phòng ngủ rất sạch sẽ, tuy cũng có bụi, nhưng thu dọn rất ngăn nắp sạch sẽ.


Tiêu Bắc nhớ tới thời gian trước đây khi sinh hoạt ở ký túc xá, Tiền Lương cũng là người sạch sẽ nhất trong cả bọn, hơn nữa luôn thích giúp mình dọn dẹp, rất chăm sóc cho mình.


Nghĩ nghĩ, không hiểu sao lại có chút thương cảm... Tiêu Bắc lắc đầu, ngồi xổm xuống, mở ra ngăn tủ đầu giường, phát hiện bên trong có một cái rương.


Một cái rương bằng da thật, dùng để cất đồ lưu niệm... thoạt nhìn rất quý báu cũng rất cổ xưa.


Tiêu Bắc thấy trước mắt sáng ngời, nghĩ có thể là nhật ký hay gì đó? Nếu đúng vậy thì tốt quá, đọc nhật ký thì sẽ biết vì sao cậu ta tự sát.


Mở sổ ra, có chút thất vọng, cũng không phải nhật ký, mà là những tin tức được cắt từ báo.


Nội dung cắt từ báo rất kỳ lạ, Tiêu Bắc đọc thật kỹ thì rất giật mình, phát hiện đều là nói về mình, dù chỉ nhắc tới một hai từ, cũng đều tỉ mỉ cắt lại, ghi chú ngày tháng.


Tiêu Bắc thỉnh thoảng sẽ nhận phỏng vấn về một ít chuyện nghề nghiệp nội bộ, bao quát về giải thưởng đạt được hay những chuyện khác, nhiều ít cũng có đưa tin trên báo, đương nhiên, thứ có cậu xuất hiện nhiều nhất, chính là vé vào cửa nhà hát. Mà trong những quyển sổ cắt từ báo của Tiền Lương, hầu như dán tất cả những tấm vé vào cửa xem mình diễn xuất, đều cẩn thận làm một lớp phủ ngoài, giống như sưu tập tem vậy.


Lật ra từng tờ từng tờ, Tiêu Bắc dù có ngu ngốc cũng nhìn ra điểm không thích hợp, Tiền Lương một mực quan tâm cậu, không phải... nói chính xác là, Tiền Lương mỗi thời mỗi khắc đều quan tâm cậu.


Trong rương là một ít đồ dùng học tập, như cục tẩy, bút máy và những thứ rất đơn giản, nhưng mỗi một dạng đều tựa như đã từng quen thuộc.


Tiêu Bắc cầm lên nhìn thật kỹ, trong lòng khẽ động, trước mắt xuất hiện một vài cảnh tượng trong hồi ức.


Nhớ lại lúc còn đi học, đồ dùng học tập của mình thường bị mất, còn tưởng đã đánh rơi... bất quá mỗi lần làm mất gì đó, Tiền Lương đều sẽ đưa cho mình một cái mới... lẽ nào những thứ đã mất đó, chính là bị cậu ta lấy đi?


Tiêu Bắc cảm thấy có chút mơ hồ, điều này nói lên điều gì? Đáp án đã thật rõ ràng, nhưng lại không thể nói nên lời.


Nhưng cậu có thể cảm nhận được trên mỗi thứ nhỏ bé này, đều lắng đọng nồng đậm nhung nhớ và quan tâm, rất ấm áp lại có chút thê thương.


“Rõ ràng như thế còn nhìn không ra sao?”


Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lam Minh.


Tiêu Bắc ngẩng đầu, Lam Minh đang khoanh tay đứng tựa bên cửa, “Người bạn kia của ngươi từ nhỏ đã thầm mến ngươi rồi.”


Tiêu Bắc nhíu nhíu mày nghĩ không quá có thể, bọn họ vẫn là anh em tốt, hơn nữa Tiền Lương vào giai đoạn nào cũng đều có bạn gái mà... có thể sao?


“Có thể không muốn ngươi bối rối, cho nên vẫn không nói cho ngươi.” Lam Minh đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, “Nếu ngươi thật sự cảm thấy hoang mang, thì đốt vài tấm ảnh nude cho cậu ta đi, có cần ta chụp cho ngươi không?”


“Biến!” Tiêu Bắc đang khổ sở trong lòng, lại nghe Lam Minh nói chuyện không đàng hoàng, hung hăng đẩy hắn một cái, nhưng phần tiếc nuối trong lòng cũng tiêu tan không ít.


Tiêu Bắc lắc đầu, nếu như Tiền Lương thật sự có suy nghĩ này... trước khi cậu ta chết mình có thể khuyên nhủ thì tốt rồi.


“Cô cô.”


Lúc này, Cổ Lỗ Y không biết từ khi nào đã bay ra, đang cầm một khung ảnh bay tới, đến trước mặt Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, xem.”


Tiêu Bắc tiếp nhận khung ảnh nhìn thoáng qua... ảnh chụp bên trong khung ảnh có hai người, một là Tiền Lương, còn kia là một cô gái chưa từng gặp. Cô gái nọ tuổi tác dường như không nhỏ, chí ít đã khoảng bốn mươi.


“Mẹ cậu ta à?” Lam Minh hỏi.


“Ừm... hình như không phải.” Tiêu Bắc nhớ rõ mẹ của Tiền Lương là một người rất thời thượng rất xinh đẹp, người phụ nữ trong ảnh này có cảm giác rất mộc mạc, nhưng vì sao Tiền Lương lại chụp ảnh cùng một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, mà lại cố ý lồng ảnh vào trong khung? Vậy chứng tỏ tấm ảnh này có ý nghĩa nhất định đối với cậu ta.


“Cổ Lỗ Y, cưng tìm được ở đâu vậy?”


“Cô...” Cổ Lỗ Y giơ tay chỉ vào phía trên một cái tủ.


Lam Minh ngước mắt nhìn lên, cái tủ này rất cao, nhìn không rõ bên trên có cái gì, giống như dùng để cất giấu.


“Lam Minh!” Tiêu Bắc đột nhiên bảo Lam Minh, “Anh xem bụi trên cái khung này cũng không dày như trên mặt đất!”


“Điều này không hợp lý.” Lam Minh lắc đầu, “Trừ phi...”


“Là có người vẩy lên?” Tiêu Bắc đẩy hắn, “Anh sờ thử nóc tủ xem có còn gì nữa không.”


“Cao như vậy, Tiền Lương kia cao cỡ nào?” Lam Minh có chiều cao gần một mét chín, giơ tay sờ lên cũng hơi chút miễn cưỡng.


“Gần bằng anh đó.”


Không lâu sau, Lam Minh mò được hai cái khung, Cổ Lỗ Y lại ôm một cái hộp màu đen bay về.


“Bắc Bắc, đều là ảnh của người phụ nữ trung niên kia.” Lam Minh giao ảnh chụp cho Tiêu Bắc, “Xem này, có cảm giác hai người bọn họ rất thân mật, thật sự rất giống mẹ con.”


“Là mẹ con thì tại sao lại giấu ảnh đi?” Tiêu Bắc càng thắc mắc, tiếp nhận cái hộp màu đen mà Cổ Lỗ Y đưa cho mình, đó là một cái hộp hình trụ, mở ra nhìn, bên trong có một cuộn phim.


Tiêu Bắc mở nắp, kéo cuộn phim kia rồi hướng ra ánh sáng... bên trong là một chùm ảnh chụp, đều là ảnh chung của Tiền Lương và người phụ nữ kia.


“Thật kỳ lạ...”


“Ai đó?!”


Tiêu Bắc và Lam Minh đang tập trung nghiên cứu, bỗng nhiên nghe được bên ngoài vang lên tiếng la, sau đó có người cầm một cây gậy bóng chày vọt vào, đứng ngoài cửa nhìn Lam Minh và Tiêu Bắc.


Cổ Lỗ Y xẹt một cái chui về trong balo.


“Ách...”


Hai bên nhìn nhau một lúc, đều ngây ngẩn cả người.


Lam Minh thấy người tới là một người thanh niên, tây trang giày da áo mũ chỉnh tề, dáng vẻ cũng không tồi.


“Dư Khải?” Tiêu Bắc buông khung ảnh, “Tớ là Tiêu Bắc.”


Cây gậy trên tay Dư Khải rơi xuống đất, giật mình, “Tiêu Bắc! Sao cậu lại ở đây?!”


Dư Khải phóng hai ba bước đã chạy tới, “Đã lâu không gặp rồi.”


“Đúng vậy.” Tiêu Bắc gật đầu, “Sao cậu lại tới đây?”


Dư Khải từ trong túi tiền lấy ra cái chìa khóa lắc lắc, nói, “Mỗi tuần tớ đều tới, trước khi Tiền Lương ra đi đã dặn tớ.”


“Dặn cái gì?” Tiêu Bắc và Lam Minh liếc mắt nhìn nhau.


“Cái này.” Dư Khải từ trong túi tiền móc ra một cái gói, đó là bột phấn màu trắng nhỏ vụn.


“Đây là cái gì?” Tiêu Bắc nhìn bao bì, “Bột Thái Cổ?”


“Chính là loại bột đường mà lúc làm bánh bông lan hoặc pha cà phê người ta hay dùng đó.” Dư Khải trả lời, “Rất ngọt, nếm thử không?”


Tiêu Bắc quệt một ít nếm thử — Đúng là đường, ngọt lắm.


“Cậu... sao cậu lại rải những thứ này ở đây?” Tiêu Bắc thấy Dư Khải vẩy bột đường ra tứ phía, cảm thấy ù ù cạc cạc, đồng thời cũng hiểu tầng “bụi” trắng dày cộm kia rốt cuộc làm sao mà có, chính là những thứ bột đường này, thảo nào trên nóc tủ không có.


“Tiền Tử trước khi chết đã gọi điện cho tớ.” Dư Khải thở dài, “Cậu ta bảo tớ mỗi một tuần đều phải tới nơi này, rải bột đường khắp phòng.”


“Tại sao lại có yêu cầu kỳ lạ như thế?”


“Tớ cũng chả biết.” Dư Khải vẩy xong bột đường rồi cất lại bao đóng gói, nhìn Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, cậu biết chuyện Tiền Tử đã mất chưa?”


“Đã biết một phần.” Tiêu Bắc nhìn thoáng qua những mảnh báo cắt dán và đồ dùng học tập bày trên giường, “Còn có rất nhiều điều chưa biết.”


“Cậu đừng trách Tiền Tử, cậu ấy cứ hay suy nghĩ tiêu cực, không dám ép buộc cậu bất cứ chuyện gì.” Dư Khải giúp giải thích.


“Tớ biết, tớ không nói những chuyện này.” Tiêu Bắc lắc đầu, “Chỉ là nghe nói cái chết của cậu ấy quá kỳ lạ, cho nên muốn đến điều tra, cậu biết được bao nhiêu tình huống?”


“Cậu ấy bị tên khốn nạn Vương Thiên Hoa hại chết!” Sắc mặt Dư Khải lập tức bất thiện.


“Sao cậu khẳng định như thế?” Tiêu Bắc và Lam Minh liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy trong đó còn có ẩn tình mà bọn họ chưa biết.


“Là như vậy.” Dư Khải nén lửa giận, nói với Tiêu Bắc, “Trong nhà Tiền Tử ép buộc, bắt cậu ta kết hôn với một cô gái, nhưng Tiền Tử chỉ thích đàn ông.”


Tiêu Bắc sửng sốt, “Tính hướng của Tiền Tử là đồng tính sao?”


“Ngay từ đầu bọn tớ cũng tưởng cậu ấy chỉ thích cậu, cậu biết đó, cậu đẹp như vậy người thích cậu đâu hẳn đều là đồng tính đâu.”


Tiêu Bắc ho khan một tiếng, Dư Khải cười gượng hai tiếng, “Ách, tùy tiện nói chút thôi.”


Lam Minh ở bên cạnh cười cười, Tiêu Bắc xem ra lúc đi học cũng rất đào hoa, may mà cậu ta khá ngờ nghệch.


“Nhưng sau đó chúng tớ dần dần phát hiện, cậu ấy chỉ chịu tiếp nhận đàn ông.” Dư Khải nhún nhún vai, “Lần đó trong nhà cậu ấy bức hôn, cậu ấy rất thống khổ, cho nên ngày nào cũng chạy tới nhà hát xem cậu diễn xuất. Sau đó cậu ấy phát hiện, thường hay có người quấy rối cậu.”


Tiêu Bắc nhíu mày... những kẻ quấy rối mình đúng là không ít.


Lam Minh bên cạnh thì lại lạnh mặt, nhìn Tiêu Bắc — Tại sao lại có rất nhiều người quấy rối ngươi?


Tiêu Bắc cười cười — Cũng không phải rất nhiều, ít ít thôi.


“Ngày đó, không biết có phải cậu ấy uống say hay không.” Dư Khải thở dài, “Cậu ấy thấy được một người quấy rối cậu, lúc đi ra, đánh người ta ngay tại cửa, rồi chuyện đó bị làm to ra, bị mang về cục cảnh sát.”


“Có chuyện này sao?” Tiêu Bắc cũng có chút tức giận, tại sao không nghe ai nói gì cả.


“Người trong nhà cậu ấy đến nộp tiền bảo lãnh...” Sắc mặt Dư Khải bắt đầu khó coi, “Thiên Hoa ở trong phòng khuyên cậu ấy, vừa lúc để cho ba mẹ Tiền Lương đứng ngay ngoài cửa nghe được, vì vậy biết được tính hướng của cậu ấy.”


“Nhà Tiền Lương là nhà giàu lại là loại gia đình truyền thống, ba mẹ cậu ấy khẳng định chịu không nổi.” Tiêu Bắc lắc đầu.


“Mẹ cậu ấy, không biết từ nơi nào quen biết một bác sĩ tâm lý.” Dư Khái có chút tức giận, “Nói đồng tính luyến ái là bệnh tâm lý, có thể trị khỏi.”


“Không phải nói tính hướng là di truyền sao?” Tiêu Bắc nhíu mày, “Điều này còn có thể sửa lại à?”


“Bác sĩ tâm lý kia không biết dùng bản lĩnh gì, khiến cho Tiền Tử tâm thần không yên, ba mẹ cậu ấy lại cấm cậu ấy ra ngoài.” Dư Khải lắc đầu, “Tiền Tử thường xuyên nhắn tin cho tới kể về tình hình gần đây của mình... có một ngày đột nhiên nhắn tin, nói cậu ấy muốn kết hôn với bác sĩ tâm lý kia, bác sĩ tâm lý đó đã hơn bốn mươi...”


Tiêu Bắc nghe được thì kinh ngạc, Tiền Lương làm như vậy là sao? Dù cho thích người lớn tuổi, thì tuổi tác cũng cách quá xa rồi.


Đang nghi hoặc, chợt cảm thấy có ai đó túm túm tay áo mình.


Tiêu Bắc cúi đầu, Cổ Lỗ Y từ trong balo đưa cho cậu một khung ảnh.


Lam Minh thoáng cái phản ứng được, cầm khung ảnh hỏi Dư Khải, “Đây có phải bác sĩ tâm lý đó không?”


Dư Khải vừa nhìn, liền gật đầu, chỉ vào người phụ nữ trung niên mộc mạc trong khung, “Chính là cô ta!”


“Vậy sao cậu lại nói là Thiên Hoa hại chết Tiền Lương?” Tiêu Bắc nghi hoặc hỏi Dư Khải, “Trong đó có điều gì liên hệ à?”


“Tớ thấy Thiên Hoa thường xuyên tới lui với bác sĩ tâm lý kia! Thiên Hoa còn cho cô ta tiền nữa.” Dư Khải nói, “Hơn nữa Tiền Tử trước khi chết còn gọi điện nói với tớ, bảo rằng cậu ấy đi trước một bước, bảo tớ cẩn thận Thiên Hoa.”


Nghe xong lời nói của Dư Khải, Tiêu Bắc và Lam Minh cảm thấy chân tướng vốn không sáng tỏ bây giờ dù có thêm đầu mối, nhưng vẫn không sáng tỏ.


Tiêu Bắc còn muốn tiếp tục tìm đầu mối, nhưng Dư Khải nói với hai người, những vật dụng trong căn phòng này anh đã lật tung, căn bản không tìm được nguyên nhân tử vong. Tiêu Bắc và Lam Minh bất đắc dĩ, chỉ đành thôi, Tiêu Bắc cất lại cuộn phim kia, chuẩn bị quay về EX nghiên cứu.


Dư Khải còn muốn hẹn Tiêu Bắc và Lam Minh đi ăn, nhưng Tiêu Bắc từ chối, hai bên trao đổi phương thức liên hệ rồi tạm biệt nhau, đều rời khỏi.


Dựng lại cửa phòng cho Tiền Lương, Lam Minh và Tiêu Bắc cùng nhau quay về EX, lúc này, sắc trời đã tối.


Lam Minh thấy Tiêu Bắc tâm sự nặng nề bèn hỏi, “Có phải ngươi không tin lời của Dư Khải?”


“Hiện tại bọn họ mạnh ai nấy nói, ai cũng cố giành phần đúng về mình.” Tiêu Bắc nhíu nhíu mày, than nhẹ, “Haiz, mọi chuyện tại sao lại biến thành như vậy.”


“Kỳ thực điều ta thấy kỳ quái nhất, là tại sao Tiền Lương lại bảo Dư Khải hàng tuần đi vẩy bột đường.”


“Đúng vậy!” Tiêu Bắc cũng nghĩ tới, bèn hỏi, “Bột đường có ý nghĩa gì đặc biệt không?”


“Ác ma đều thích ăn đường, ngươi biết không?” Lam Minh đột nhiên hỏi.


Tiêu Bắc nghi hoặc nhìn hắn, “Có thật không?”


“Muốn trừ ma thì dùng muối! Ác ma ghét vị của muối!” Lam Minh mở balo ra, Cổ Lỗ Y đang gặm cái kẹo que thứ ba.


“Cổ Lỗ Y, cưng ăn kẹo ít thôi, coi chừng sâu răng.” Tiêu Bắc nhéo nó.


“Còn nữa.” Lam Minh nói khẽ nói Tiêu Bắc, “Người bạn Dư Khải kia của ngươi, không nói thật.”


“Cái gì?” Tiêu Bắc thấy biểu tình của Lam Minh đột nhiên trở nên âm trầm, “Anh muốn nói gì?”


“Dư Khải kia...” Lam Minh cười tủm tỉm nói, “Dường như đang gặp phiền phức giống như Vương Thiên Hoa!”


_______

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK