“Thật ra thì hơi có chút phóng đại, huyết thạch và Ma vương không có bất kì mối liên quan gì.” Bạch Lâu giải thích cho Tiêu Bắc: “Thứ này là do Thần Ma có ma lực cường đại sau khi chết không cam lòng, linh hồn ngưng kết trong máu, tạo thành một loại huyết thạch rất đẹp. Dùng huyết thạch làm trang sức thì sẽ có ma lực không kém gì Ma vương nên mới có cái tên Ma vương huyết thạch.”
“Bất quá sử dụng Ma vương huyết thạch cũng có nguy hiểm nhất định!” Hi Tắc Nhĩ nhíu mày: “Lucifer cũng rất thích xài Ma vương huyết thạch.”
“Mang huyết thạch trong người sẽ bị ác linh khống chế sao?” Trong đầu Tiêu Bắc nghĩ đến rất nhiều trường hợp vì muốn có ma lực mà giao dịch, ký kết khế ước với ác ma.
“Không hẳn.” Sphinx liếm móng chậm rì rì nói: “Kỳ thật giao dịch giữa người và Thần Ma có rất nhiều loại, không nhất thiết đều chết.”
“Đúng vậy, còn có trường hợp Thần Ma bị nhân loại khống chế nữa!” Hi Tắc Nhĩ vừa nói vừa liếc Lam Minh và Khế Liêu.
Hai vị Thần Ma đỉnh đỉnh đại danh đối với tình trạng hiện nay cảm thấy vô cùng bất lực.
“Buổi tối đi xem đi!” Lam Minh nói: “Tiện thể nhìn xem tên kia là cái dạng gì.”
“Muốn thu hồi huyết thạch sao?” Tiêu Bắc có chút tiếc nuối: “Tôi cũng rất thích xem Simon làm ảo thuật a.”
“Nếu như hắn không hại người thì đó là tự do của hắn, ký khế ước với ác linh cũng không phải chuyện phi pháp, chúng ta không có lý do quấy rầy bọn họ.” Lam Minh đưa tay xoa đầu Tiêu Bắc: “Chỉ có điều cậu cũng đã nói mà, thấy xương và máu!”
“Mặt khác, kiểu dáng và hoa văn trên trang sức huyết thạch cũng có quan hệ.” Bạch Lâu chỉ vào hình hoa văn quanh quanh chiếc nhẫn trong sách: “Thời cổ đại, rất nhiều hoàng cung quý tộc đểu thích huyết thạch, bởi vì huyết thạch màu đỏ có cảm giác tựa như có sinh mạng riêng, vô cùng xinh đẹp. Nhưng phần lớn chúng đều chứa ma lực, nên phải mời Vu sư hoặc là quỷ sư dùng chú ngữ làm hoa văn trang trí quanh huyết thạch, ngăn chặn ma lực của nó!”
“Ồh...” mọi người minh bạch, nguyên lai còn có chuyện như vậy nữa.
“Có nhớ hoa văn quanh huyết thạch không?” Mọi người hỏi Tiêu Bắc.
“Ưhm... Tôi có thể nhớ lại thử!” Tiêu Bắc nói đoạn, nhẹ nhàng đặt tay lên sách. Mọi người không rõ cậu muốn làm gì, nhưng khi Tiêu Bắc nhắm mắt nhớ lại, tấm hình trong sách xảy ra biến hoá... nháy mắt biến thành một chiếc nhẫn đặc biệt lớn.
“Đây là...” Hi Tắc Nhĩ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, đột nhiên hô to: “A!”
Mọi người bị hắn làm cho giật mình, Tiêu Bắc cũng vội vàng mở mắt, hình ảnh trên sách lập tức biến mất.
“Sao vậy?!” Tiêu Bắc khẩn trương nhìn Hi Tắc Nhĩ, không lẽ chiếc nhẫn đó có vấn đề.
“Đây thật sự là Ma vương giới chỉ!” Hi Tắc Nhĩ nghiêm túc nói.
“Là sao?” Mọi người khó hiểu nhìn hắn.
“Đó là nhẫn của Lucifer!” Hi Tắc Nhĩ lục túi lấy ra một cái dây chuyền. Trên mặt dây chuyền có một đường vân cổ quái, rất đặc biệt, trên chiếc nhẫn vừa nãy cũng có hoa văn tương tự.
“Đây là biểu tượng của gia tộc Ma Vương.” Hi Tắc Nhĩ nói: “Cái nhẫn kia ta từng nhìn thấy khi còn nhỏ, là của Lucifer!”
“Hắn cầm nhẫn của Lucifer?”
Mọi người trầm mặc một lúc, rồi không biết ai đột nhiên tuôn ra một câu: “Tình nhân...”
“Mới không phải!” Hi Tắc Nhĩ vội vàng ồn ào: “Lucifer không thích nhân loại!”
Tiêu Bắc và Tiếu Hoa nhíu mi _ ồh... không thích nhân loại nha!
“Các ngươi cũng biết Lucifer tại sao lại biến thành đọa thiên sứ mà.” Hi Tắc Nhĩ lấy điện thoại ra: “Có một số việc rất khó nói rõ.”
“Địa ngục có sóng à?” Mọi người hiếu kỳ nhìn điện thoại trong tay hắn.
Hi Tắc Nhĩ trốn ra sau lưng Long Tước, bấm bấm, kết quả hỏi được lại là — không sai, là nhẫn của Lucifer, chỉ là đã mất từ lâu rồi. Khoảng mấy trăm năm trước, hắn đã đưa chiếc nhẫn đó cho một Vu sư.
“Lucifer đưa nhẫn cho nhân loại, cái này thật hiếm thấy!” Lam Minh tỏ vẻ phi thường khó hiểu.
“A... là vậy sao.” Hi Tắc Nhĩ cúp điện thoại: “Lucifer nói hồi xưa từng gặp một một Vu sư thú vị, hắn rất thích tính cách hắc ám của vị Vu sư đó, thấy hắn bị khi dễ thì cảm thấy rất thú vị nên đem nhẫn đưa cho hắn, để hắn có được ma lực, như vậy sau này có thể trở nên càng thú vị hơn cũng không chừng... Sau đó Lucifer quên luôn chuyện này.”(TK: vãi cả thú vị của a Lucifer =.=)
Khóe miệng mọi người giật giật _ thú vị chỗ nào!
...
“Vu sư mấy trăm năm trước kia là tổ tiên của Simon sao?” Tiêu Bắc đứng trước gương thay quần áo, Cổ Lỗ Y bay tới bay lui xung quanh, miệng cô kỉ cô kỉ không biết đang nói gì với Tiêu Bắc.
Lam Minh thay đồ xong đi ra, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Tôi nói này Bắc Bắc, sao Cổ Lỗ Y lại dong dài y như một lão già vậy?”
Cổ Lỗ Y quay lại, trừng hắn một cái bày tỏ kháng nghị.
Tiêu Bắc thay một bộ tây trang màu đen, nhìn vào gương vẻ mặt khó xử: “Thật sự phải mặc như vầy sao? Cảm giác cứ như đi tham dự tang lễ vậy.”
“Tôi lại cảm thấy rất hợp với cậu, có một loại vẻ đẹp cấm dục.” Lam Minh cũng mặc tây trang, mái tóc vàng đặc biệt chói mắt.
“Không thoải mái.” Tiêu Bắc không được tự nhiên: “Phải giả làm ảo thuật gia thật à?”
“Chỉ có thâm nhập vào nội bộ địch mới có thể hiểu rõ tình hình.” Lam Minh giúp Tiêu Bắc sửa lại tóc: “Tôi nghi ngờ Lucifer cho Vu sư nhẫn là có lý do khác.”
Tiêu Bắc ngẩn người: “Lý do khác?”
“Hẳn là hắn chỉ tuỳ tiện bịa ra một cái cớ để gạt Hi Tắc Nhĩ, đồ tuỳ thân của Ma vương cũng không phải là thứ chỉ vì chút hứng thú mà đưa cho nhân loại... Huống chi còn là Lucifer trước sau như một vô cùng chán ghét nhân loại.”
“Ưhm...” Tiêu Bắc thấy trong mắt Lam Minh hiện lên một tia hả hê, nhịn không được nói: “Lam Minh, anh đột nhiên rất bát quái...”
“Tính bát quái ai mà chả có.” Lam Minh cười vòng tay qua eo Tiêu Bắc, cùng cậu ra ngoài: “Chúng ta đi hảo hảo tra một chút.”
Cổ Lỗ Y cũng muốn đi theo, nhưng Tiêu Bắc mặc âu phục, không thể đeo ba lô. Vốn có thể dùng ẩn thân chú rồi để Cổ Lỗ Y ngồi thẳng trên vai, nhưng cái chỗ ảo thuật kia nói không chừng sẽ có rất nhiều phi nhân loại... Vạn nhất có người phá ẩn thân chú, Cổ Lỗ Y bị lộ trước ống kính, vậy thì nguy hiểm.
Bởi vậy Cổ Lỗ Y lúc nào cũng lúc ẩn lúc hiện bám dính Tiêu Bắc bị bỏ lại nhà, giúp bọn Long Tước chăm sóc Tiểu Đao Đao.
Lần này ra quân sắp xếp như sau.
Tiêu Bắc và Lam Minh một tổ, bởi vì hoạt động là do công ty Phong Danh Vũ tài trợ tổ chức nên bọn họ đóng giả ảo thuật gia. Tiếu Hoa, Khế Liêu, Cảnh Diệu Phong và Bạch Lâu thì làm khách đi xem biểu diễn. Hi Tắc Nhĩ cũng giả làm ảo thuật gia, phụ trách tiếp cận Simon kiểm tra nhẫn trên tay hắn rốt cục có vấn đề hay không.
Phân công xong, mọi người xuất phát, chạy tới nơi tổ chức buổi diễn ảo thuật.
Hội trường phi thường náo nhiệt. Đợt này mời rất nhiều ảo thuật gia đến biểu diễn, có vài người thuộc đẳng cấp thế giới, còn đại đa số ảo thuật gia khác chỉ là trình diễn chơi chơi.
Rất nhiều vị khách được mời tham gia vài màn ảo thuật nhỏ, có thể làm mọi người càng thêm hứng thú với ảo thuật.
Tiêu Bắc cùng Lam Minh vai sóng vai bước vào, đưa tới không ít chú ý. Hai người nhìn quanh một lượt, không thấy Simon đâu, xem ra hắn là tâm điểm sẽ xuất hiện cuối chương trình.
Dần dần, xung quanh người bu tới càng lúc càng nhiều. Có một ảo thuật gia trung niên đi tới cạnh Lam Minh, vung tay từ trong túi tiền móc ra một con thỏ, lập tức khiến mọi người càng thêm chú ý.
Lam Minh nhíu mày, hắn không hơi đâu chơi trò biến ra thỏ với người này, nhưng nếu không làm gì thì e sẽ khiến người khác hoài nghi. Hắn đưa tay làm một bên nến bay lên.
Bất quá chiêu này có chút quá khoa trương, lập tức... càng nhiều người xúm lại.
Tiêu Bắc thấy người nhiều, sợ bị giẫm trúng sẽ làm chân bị thương ảnh hưởng đến buổi biểu diễn mấy ngày nữa của mình nên vội vàng kéo Lam Minh chạy ra ngoài. Chạy ra rồi, nhìn lại mới phát hiện _ kéo sai người rồi. Người bị kéo đi không phải Lam Minh.
“Xin lỗi.” Tiêu Bắc thấy kéo sai, muốn chạy vào kéo lại nhưng... không có khả năng. Lam Minh đã bị nhấn chìm trong biển người rồi.
Lại nhìn chung quanh một chút, không thấy Hi Tắc Nhĩ đâu, hình như đã chạy ra hậu đài, Tiếu Hoa và Phong Danh Vũ đang bận trò chuyện với khách, Khế Liêu đứng một bên nhìn chằm chằm, Cảnh Diệu Phong và Bạch Lâu cũng biến mất.
Tiêu Bắc nhìn xung quanh một chút, nghĩ nghĩ... tìm chỗ ngồi chờ Lam Minh tự ra vẫn tốt hơn.
Vì vậy, cậu tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống, chống cằm nhìn biển người.
“Cậu có vẻ không mấy hứng thú với ảo thuật.”
Đương lúc này, chợt nghe bên cạnh có người hỏi.
Tiêu Bắc quay sang. Một người ngồi trên ghế trống bên cạnh, tay cầm ly Champagne, dựa theo cách ăn mặc chắc cũng là ảo thuật gia, nhìn mình mỉm cười.
“Đâu có, tôi rất thích xem ảo thuật.” Tiêu Bắc tận lực không để cho mình có vẻ mất tự nhiên, đánh giá người nọ. Tướng mạo rất bình thường, dáng người khá cao lớn, giống người châu Á hoặc là lai Ả rập. Bộ dáng xem như anh tuấn, tóc quăn đen.
“Vậy thì quá tốt rồi.” Người nọ hắc hắc cười một tiếng: “Đúng rồi, cậu thích loại ảo thuật nào?”
Tiêu Bắc ngẩn người, cậu cũng không rõ các loại ảo thuật, thuận miệng nói loại thường thấy nhất: “Bài.” Vừa nói, vừa giương mắt nhìn hướng đám người, không biết Lam Minh sao rồi.
Chính là khi cậu ngẩng đầu... kỳ quái! Đám người đã tản đi nhưng lại không thấy Lam Minh đâu.
Tiêu Bắc đứng lên tìm khắp nơi. Càng kỳ quái là, Lam Minh biến mất không nói, bọn Phong Danh Vũ cũng không thấy, xung quanh chỉ còn một ít ảo thuật gia hoàn toàn không quen biết cùng vài người xem.
“Sao vậy?” Người nọ đứng lên hỏi Tiêu Bắc.
“A... Không có gì.” Tiêu Bắc lắc đầu, đi tới trước, tiếp tục tìm kiếm.
“Nếu cậu tìm bạn thì có lẽ bọn họ đã xuống lầu xem biểu diễn rồi.” Người nọ nhiệt tâm đuổi theo nói với Tiêu Bắc: “Nơi này biểu diễn theo hình thức tuần hoàn, lầu trên lầu dưới đều có, lúc này lầu dưới đang biểu diễn.”
“Vậy sao?” Tiêu Bắc nhẹ gật đầu. Quả nhiên rất nhiều người đều đang bước xuống lầu, cậu cũng đi theo. Không biết có phải bọn Lam Minh là bị đám người này chen xuống tầng hầm không nữa?
Không phải tự mình nhìn, Tiêu Bắc thật đúng là không tin có nhiều người thích ảo thuật như, một buổi biểu diễn ảo thuật thôi mà sao người còn nhiều hơn khai trương nhà hàng! Cậu đứng trên bậc thang nhìn dưới lầu, quả nhiên biển người chen chúc đông nghịt, mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh tóc vàng _ Lam Minh!
Tiêu Bắc có chút tức giận, không nói với mình một tiếng đã chạy đi, hay là Lam Minh cũng đang tìm mình, liền bước nhanh hơn, chạy xuống lầu gọi hắn.
Đi qua khúc quanh, chân Tiêu Bắc vừa chạm đất, cậu ngẩng lên nhìn thì sửng sốt... trước mặt không phải hội trường náo nhiệt mà là bãi đỗ xe vắng vẻ, ánh sáng lờ mờ. Giữa không gian to lớn chỉ có một chiếc xe tải cực lớn đang đậu.
Xe tải rất lớn, cũng có chút bẩn, giống như mấy chiếc xe dùng để vận chuyển thực phẩm đông lạnh.
Tiêu Bắc cảm thấy có gì đó không ổn, có phải đi lộn chỗ rồi không, quay lại muốn đi... nhưng trong khoảnh khắc đầu trống rỗng, không nghĩ ra là làm thế nào tới đây.
Lại nhìn bên cạnh, không có cầu thang! Lúc này Tiêu Bắc mới ý thức mình đang ở trong một bãi đỗ xe ngầm u ám, bốn phía không có cầu thang cũng không có thang máy, vừa rồi mình xuốn bằng cách nào.
“Ha ha...”
Lúc này, cậu nghe thấy tiếng cười trầm thấp truyền đến.
Tiêu Bắc nhận ra âm thanh xuất phát từ phía sau xe, lập tức hỏi: “Ai?”
Lát sau, người vừa mới cùng Tiêu Bắc nói chuyện chậm rãi đi ra từ sau xe, dựa vào xe, mỉm cười hỏi cậu: “Lạc đường sao? Cần tôi dẫn ra ngoài không?”
Tiêu Bắc nháy mắt minh bạch người này có vấn đề, hơn nữa, có thể không phải nhân loại... bản thân không biết tại sao lại đi theo hắn đến đây.
“Ngươi là cái gì...” Tiêu Bắc muốn hỏi là ai, nhưng vị trước mắt này hẳn là không phải người.
“Ha ha, rất thông minh.” Người nọ xoay người cung kính hành lễ với Tiêu Bắc, cười nói: “Tôi tên là Taya.”
“Taya?” Tiêu Bắc chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng là đôi mắt loé lên chút tia sáng màu xám nhàn nhạt có thể nhận ra _ không phải nhân loại.
“Ngươi dùng cách gì đưa ta xuống đây?” Tiêu Bắc khó hiểu.
“Chỉ là chút ảo thuật rẻ tiền thôi.” Taya bước tới hai bước, thấy Tiêu Bắc lui lại liền nhanh khoát tay: “Này này, không phải sợ, tôi thích cậu nên mới đưa cậu xuống đó.”
Tiêu Bắc tự nhủ không sợ mới là lạ. Cậu chợt nghe được tiếng nước nhỏ tong tong, ánh mắt không tự giác dời thùng xe đằng sau xe tải. Dòng nước sẫm màu từ khe chảy xuống, trong không gian hôn ám có vẻ dị thường quỷ dị, đọng trên mặt đất một vũng lớn.
“Thích không?” Taya vươn tay mở thùng xe ra... Tiêu Bắc giương mắt nhìn vào, nháy mắt một cảm giác buồn nôn ập tới _ trong xe chất đầy xương, còn có máu đỏ rực.
Tiêu Bắc chán ghét, đồng thời đột nhiên nghĩ tới một việc! Lúc ở siêu thị chạm vào tay Simon cũng là nhìn thấy cảnh tượng như thế này... Hai người có quan hệ gì sao?
“Ha ha.”
Tiêu Bắc vội hồi thần ngẩng lên. Taya cạnh xe đã biến mất, tiếng cười truyền đến ngay cạnh tai.
Tiêu Bắc cả kinh, mạnh quay đầu lại, còn chưa hiểu được cái gì thì đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm cổ quái.
Sau đó, một cơn chóng mặt đột ngột ập tới...
—-