Mục lục
Vũ Dạ Kỳ Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe chạy tới biệt thự ngoại ô thành phố S.


Tiêu Bắc ngồi trên ghế phó lái, đang đọc lại thư của Thomas.


“Làm sao vậy?” Lam Minh thấy vẻ mặt cậu dường như có nghi hoặc, bèn hỏi.


“Thomas kia.” Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, hỏi Lam Minh, “Vì sao lại qua loa để người ta thiêu sống Maggie như vậy? Maggie cho dù có chút khả nghi, nhưng dù sao bọn họ cũng là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, huống chi ông ta từng yêu cô ấy, nhẫn tâm khiến cô ấy bị cho là phù thủy để bị thiêu sống sao?”


“Cho nên...”


“Cho nên anh ghét nhân loại, biết rồi.” Tiêu Bắc không đợi Lam Minh nói xong đã tiếp lời, “Ma vật cũng không phải tốt lành gì, Sophie kia là đầu sỏ mọi chuyện.”


Lam Minh nhìn nhìn cậu, cong khóe miệng, một tay cầm tay lái một tay khoác lên vai Tiêu Bắc, “Cho nên nói, người và ác ma hai bên điều hòa là hay nhất.”


Tiêu Bắc giơ tay không nặng không nhẹ đẩy hắn ra, Lam Minh cũng giả vờ bị nện trúng, cái kiểu đó rất đáng đánh.


“Uy...”


Khế Liêu nằm ườn ở ghế sau nhấc chân đạp một phát lên lưng ghế dựa đằng trước, “Hai người muốn thân mật thì đổi chỗ khác được không a, ở sau còn có người nè.”


Tiêu Bắc và Lam Minh đồng loạt quay đầu lại, “Cậu cũng không phải người.”


...


Khế Liêu không nói gì, đơn giản không thèm để ý tới cả hai nữa, xoay người nằm ở ghế sau, “Được rồi, hai người muốn làm cái chi thì làm cái chi, tôi là không khí.”


Lam Minh nhướng mi dùng mắt ra hiệu cho Tiêu Bắc — Tình hình không đúng.


Tiêu Bắc quay đầu lại, chỉ thấy Khế Liêu ngửa mặt lên trời nằm trên ghế sau, Cổ Lỗ Y bay tới bay lui phía trên, cầm trong tay một cái P đang say mê bấm bấm.


“Ai.” Tiêu Bắc hỏi Khế Liêu, “Cậu dạo này rất táo bạo a.”


“Có à?” Khế Liêu nhướng nhướng mi, “Người sói vốn là đẹp theo kiểu bạo lực cuồng mà, làm gì giống bọn quỷ hút máu kia, ẻo lả.”


Tiêu Bắc bật cười, “Đúng rồi... Dạo này lâu quá không thấy cậu cãi nhau với Tiếu Hoa a?”


Khế Liêu giật giật khóe miệng, xoay người, “Vốn cũng đâu có thường xuyên cãi a, tại sao ta phải cãi nhau với nhân loại.”


“Lúc trước Tiếu Hoa còn nói về cậu với tôi đó.” Tiêu Bắc đột nhiên nói.


“Anh ta nói cái gì?” Khế Liêu mở mắt nhìn Tiêu Bắc.


Tiêu Bắc hơi nheo mắt lại nhìn hắn, “Cậu rất lưu ý?”


“Nói a, đừng có dằng dai.” Khế Liêu sốt ruột.


“Vừa nãy Tiếu Hoa hỏi tôi, người sói có “ngày đèn đỏ” giống như phụ nữ không, mỗi tháng đều có vài ngày tính tình thay đổi.” Tiêu Bắc cười nói, “Anh ấy nói dạo này cậu hiền kinh khủng.”


Khế Liêu bĩu môi, có chút mất mát.


“Không vui sao?” Tiêu Bắc hỏi, “Chứng tỏ anh ấy rất quan tâm tới cậu a.”


“Quan tâm?” Khế Liêu hiếu kỳ nhìn Tiêu Bắc.


Tiêu Bắc nghĩ dáng vẻ hiện tại của hắn có chút giống một chú sói con ngây ngô, bèn hỏi, “Sao cậu quan tâm cái nhìn của Tiếu Hoa về cậu quá vậy?”


Khế Liêu dĩ nhiên đỏ ửng mặt lên, “Đâu có.”


Tiêu Bắc nheo mắt lại nhìn hắn, trong óc lại hiện lên vài chữ — Biết yêu rồi! Dáng vẻ hiện giờ của Khế Liêu là tiêu chuẩn mới biết yêu a!


Thấy Tiêu Bắc và Lam Minh cười xấu xa, trên mặt Khế Liêu giận không nén được, nói, “Làm cái gì...”


“Ta nghe nói Tiếu Hoa rất được hoan nghênh.”


Chính lúc này, đột nhiên từ trên trần xe, Bạch Lâu thò đầu vào.


“Wa!” Khế Liêu bị hắn làm cho sợ tới giật mình, “Làm sao ngươi vào được?”


Bạch Lâu cười hì hì chui cả người vào, ngồi xuống bên cạnh hắn nói, “Ngươi hay cùng Tiếu Hoa vào vào ra ra không phát hiện được gì sao? Rất nhiều người hứng thú với anh ấy, từ ông chủ đàm phán làm ăn cho tới người mới tuyển vào công ty, ai ai cũng chảy nước miếng vì Tiếu Hoa!”


“Có hả?” Khế Liêu khẩn trương lên, “Tại sao lại chảy nước miếng? Đều là động vật ăn thịt sao? Cục đá đó lạnh như băng vậy...”


“Cái đó gọi là cấm dục mỹ nha.” Bạch Lâu cười xấu xa.


“Ta nghe nói người sói có một loại nghi thức, nếu như tuyển định bạn lữ chung thân là loài người, có thể khiến người đó biến thành vĩnh sinh bất lão, phải không?”


Khế Liêu trong lòng khẽ động, xoay mặt nhìn nơi khác, nói, “Hơn nữa... Chuyện này, phải là người ta tự nguyện mới được.”


Tiêu Bắc chống cằm dùng mắt ra hiệu cho Lam Minh — Khế Liêu bắt đầu thời kỳ phiền não tuổi thanh xuân rồi nha, niên hạ luyến a.


“Hm...” Bạch Lâu vuốt cằm nhìn Khế Liêu, “Có điều Tiếu Hoa hẳn là xem ngươi như thằng nhóc ngốc mà đối xử, làm thế nào ngươi có thể khiến người ta suy nghĩ như vậy về bản thân mình hả?”


Khế Liêu nhìn trời trợn mắt, “Chuyện này mấy người ít quan tâm... Rốt cuộc ngươi làm thế nào tới đây được?”


Bạch Lâu nhướng mi một cái, “Ta là quỷ hồn a ngươi quên à?!”


Khế Liêu bất đắc dĩ, dựa ra sau tiếp tục đờ ra.


Tiêu Bắc cười cười quay đầu lại, chỉ thấy Lam Minh lúc này đang khẽ cau mày, nhìn về phía trước.


Tiêu Bắc theo hướng nhìn của hắn vọng qua, chỉ thấy phía trước có một khu dân cư, có vẻ là khu biệt thự, nhà cửa đều rất thấp. Kỳ quái chính là, rõ ràng xung quanh trời cao quang đãng, duy độc bầu trời phía trên khu biệt thự này mây đen dày đặc, mơ hồ còn có tiếng sấm ầm ầm truyền đến.


“Loại này là điềm báo dị thường, phải không?” Tiêu Bắc hỏi Lam Minh.


“Ừ.” Lam Minh gật đầu giảm tốc độ xe, “Hy vọng không đến quá muộn.”


Xe lái vào khu vực, Khế Liêu tiến đến bên cửa sổ, hạ kính cửa nhìn về phía phòng thường trực, “Uy, nhìn!”


Mọi người nhìn về phía phòng thường trực, chỉ thấy hai bảo vệ nằm sấp trên bàn khò khò ngủ.


“Ngủ ngay lúc này sao?” Tiêu Bắc nhíu mày.


“Đã bị khống chế... Nó ở bên trong!” Lam Minh chậm rãi lên tiếng.


Khế Liêu cũng gật đầu, quay đầu lại, vẫy vẫy tay với xe của bọn Long Tước và Sesier phía sau.


Người phía sau cũng gật đầu — Ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình.


Xe lái vào sâu trong khu, bầu trời càng tối đen, tầm nhìn bên trong càng hạn hẹp.


Tiêu Bắc cũng cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh đột nhiên thấp xuống, tình huống này là lần đầu tiên gặp phải.


“Cảm thấy không ổn.” Bạch Lâu nhíu chặt hai hàng lông mày, thấp giọng nói, “Chúng ta hình như đánh giá thấp thực lực của Sophie kia.”


“Quả thật vô cùng lợi hại.” Lam Minh gật đầu, “Đều phải cẩn thận.”


Xe chạy tới trước địa điểm được chỉ định thì dừng lại, sắc trời dĩ nhiên hoàn toàn tối đen, hơn nữa bóng tối này có một loại năng lực hấp thu mơ hồ nào đó, tia sáng của đèn xe còn chưa chiếu ra xa đã bị nuốt trọn.


Sau khi xuống xe, Tiêu Bắc ngẩng mặt nhìn biệt thự, chỉ thấy bị một tầng bóng đêm cổ quái bao phủ, mà phía trên bóng đêm, còn có một cụm mây đen hình cầu kỳ lạ, có chỗ lõm vào, có chỗ lồi ra, giống như mặt người... Hoặc là xương khô, nói chung thứ như thế lơ lửng trên không thật sự khiến người ta bức bối.


Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, nói, “Đây là bởi vì căm phẫn tột độ dẫn phát sao?”


“Ừ.” Lam Minh nhíu mày, rất tán thưởng mà nhìn Tiêu Bắc, “Không tồi!”


Tiêu Bắc cười cười, “Dạo này thường xuyên đọc Vũ Dạ tập, chỉ tiếc là không đầy đủ.”


“Lại nói...” Lam Minh ghé sát vào Tiêu Bắc nói, “Loại linh lực tà ác này, tương đương không tầm thường.”


“Là bị khuếch đại.” Sesier và Long Tước cũng xuống xe đi tới, Sesier nói, “Ma lực hoặc chú lực có thể khoa trương hóa ác linh! Có thể thấy có người hạ chú ngữ ở đây.”


“Yêu ma này thật sự không đơn giản a, không biết là cái gì biến thành.” Khế Liêu ngáp một cái, “Vào xem đi.” Nói xong, cùng Lam Minh hai người leo tường vào biệt thự.


Tiêu Bắc xấu hổ, “Nè, chuông cửa.”


“Thôi đi Bắc Bắc.” Sesier chọt chọt Miêu Tiêu Bắc chỉ lên bầu trời, “Ngươi xem tình huống này thì biết, đừng ấn chuông cửa.”


Tiêu Bắc ngẫm lại cũng phải.


Lam Minh từ bên trong mở cửa biệt thự ra, bọn Tiêu Bắc đi vào trong, liền thấy bên ngoài tường sân cách đó không xa, có một chiếc xe thể thao đỏ chói đậu ở đó.


“Cửa chính mở kìa.” Bạch Lâu chỉ chỉ cửa... trên mặt đất có một người trung niên đang ngủ.


“Hình như là người làm.”


Mọi người liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên Sophie đã tới.


Trực tiếp đi vào biệt thự, Tiêu Bắc nhìn quanh bốn phía, lại một lần nữa cảm khái vì sự giàu có của Thomas.


Trong đại sảnh rất vắng vẻ, cửa những căn phòng trên lầu cũng đóng chặt.


Khế Liêu giật giật mũi, “Có người...”


Đồng thời.


Nghe được trên lầu có tiếng bước chân nhẹ nhàng.


Tiếng bước chân đó vô cùng kỳ lạ, phảng phất như có người đang lê bước, vang lên cộp soạt cộp soạt.


Tất cả mọi người vô thức ngẩng đầu nhìn về phía động tĩnh truyền tới, chỉ chốc lát sau... liền thấy một cái bóng màu đỏ xuất hiện trong bóng tối của hành lang.


Tất cả mọi người nhướng mi — Khuôn mặt này đã từng nhìn thấy! Marilyn trong ảnh chụp, không sai.


Tiêu Bắc không khỏi than thở, quả nhiên một chút cũng không già đi, vẫn là Marilyn trẻ tuổi xinh đẹp kia.


Trên chân cô mang một đôi giày cao gót màu đỏ, trong tay kéo một cái vali da. Vòng lăn lỏng lẻo bị kéo lê lăn trên thảm lông cừu, phát ra tiếng động kia, thảo nào giống như đang kéo cái gì đó.


Marilyn thấy được mọi người dưới lầu, hơi hơi nhíu mày, kéo theo vali xuống lầu, “... Các người giấu lão già kia chỗ nào?”


Bọn Tiêu Bắc vừa nghe lời của cô, thì lại thở phào nhẹ nhõm, thì ra Thomas đi trốn rồi.


Lam Minh nhìn chằm chằm Marilyn một lúc lâu, nhíu mi, lẩm bẩm, “Thì ra là một tán linh.”


Marilyn ngẩng đầu liếc nhìn Lam Minh, nheo mắt lại, cười khẽ, “... Thì ra là một kẻ trừ tà a, không ngờ thời đại này còn có thể thấy được sinh vật xa xưa như thế, thực sự là bùi ngùi.” Nói xong quét mắt nhìn bọn Tiêu Bắc, “Hm, đều là những bé trai đáng yêu a.”


Tiêu Bắc cảm thấy mọi người đều hỏa nhãn kim tinh duy nhất mình mình là người phàm mắt thịt, không rõ chuyện gì xảy ra, bèn hỏi Lam Minh bên cạnh, “Cô ta là cái gì? Bạch cốt tinh a?”


“Bắc Bắc.” Bạch Lâu nhích tới thấp giọng nói nhỏ bên tai Tiêu Bắc, “Cô ta là tập hợp thể của tán linh, rất nhiều rất nhiều oán linh không hoàn chỉnh cấu thành.”


Tiêu Bắc có thể tưởng tượng sơ lược ra.


“Ông ta gọi các người tới xử tôi hả?” Marilyn từ trong túi xách lấy ra son môi đỏ chót, xoay sang gương trang điểm thoa son, “Tôi thấy các người không cần phí tinh thần như vậy đâu, về phần vì sao, các người so với ai khác đều rõ ràng mà hả?”


“Có ý gì?” Tiêu Bắc hoàn toàn nghe không hiểu.


“Mỗi tế bào của cô ta có thể là một câu nguyền rủa oán hận, cho nên dù đánh tan cô ta, những oán khí kia vẫn sẽ xâm hại những người khác.”


“Oán khí...” Tiêu Bắc trong lòng hiểu ra, tại nhiều nơi, có oán khí là có thể hiểu được, bên trong trại tập trung hẳn là oán khí đầy rẫy xung quanh.


Marilyn bổ trang xong, liếc mắt thấy được chiếc hộp Long Tước đang cầm.


Cô ta cong khóe miệng cười, “Xem ra tôi tìm được thứ của tôi rồi.” Nói xong giơ tay trước mặt Long Tước nói, “Đưa tôi!”


Long Tước nhìn nhìn chiếc hộp trong tay, mở ra, bên trong là Sophie bị cọc gỗ đào ghim vào.


“Chết tiệt.” Marilyn đứng lên, “Lão quái vật già đáng chết kia dám đối xử với ta như vậy!” Đang khi nói, cô ta giẫm lên phía trước một bước, nhưng vừa bước lên... đột nhiên, trên mặt Marilyn xuất hiện nét kỳ lạ.


Lam Minh sửng sốt, “Nguy rồi!” Nói xong, kéo bọn Tiêu Bắc định lui ra ngoài... nhưng vừa tới cửa, đột nhiên mặt đất chậm rãi rung động, bốn phía liên tiếp vang lên tiếng “Rắc rắc”.


Nhìn lại, bốn vách tường trong nhà đều mọc lên khung sắt, toàn bộ ngôi nhà trong nháy mắt bị kim loại khóa cứng.


“Chuyện gì vậy?” Tiêu Bắc thắc mắc, tình huống của bọn họ giống như bị trúng cơ quan.


Sesier nhìn nhìn oán khí xung quanh, đột nhiên sực tỉnh, “Ai nha, hình như chúng ta bị lừa.”


“Chính xác.” Lam Minh ngồi xổm xuống, giơ tay xốc lên một góc thảm trên mặt đất.


Chỉ thấy dưới tấm thảm là sàn nhà màu đỏ, mặt trên dùng sơn trắng vẽ rất nhiều phù chú cổ quái.


“Đây là phù chú gì?”


“Thâm uyên phù chú.” Sesier nhìn thoáng qua, cười nhạt một tiếng, “Là ma chú đem tất cả chúng ta kéo vào tầng địa ngục cuối cùng.”


“Cả chúng ta cũng bị?” Tiêu Bắc giật mình.


“Ha hả, nhiều năm như vậy, ông ta đã hại chết rất nhiều lũ trừ tà ngu xuẩn.” Lúc này, Marilyn ngồi trên sofa, châm một điếu thuốc, dường như không có việc gì mà hít một hơi, mở miệng nói, khói thuốc bị phun ra khiến cho dung mạo của cô có chút mơ hồ.


“Tôi nói rõ chân tướng cho các người đây.” Marilyn nhẹ nhàng thở dài, “Thomas, ông ta hận tất cả những thứ phi nhân loại!”


Tất cả mọi người sửng sốt.


“Trên thực tế, ông ta yêu Maggie điên cuồng.” Marilyn thong thả bình tĩnh kể lại, “Ông ta cưới Marilyn chân chính về nhà, chỉ là hy vọng Maggie có được thân thể của cô ta, sau đó hai người có thể yêu nhau tới già.”


“Cái gì?” Bọn Tiêu Bắc đều kinh hãi.


“Đó là một kẻ đáng thương ngu xuẩn.” Marilyn hít một hơi thuốc lá thật sâu, nói, “Tôi quen Maggie lúc ở trại tập trung. Lúc đó cô ấy còn rất nhỏ, rất nhiều trẻ em đều trốn đi để tránh bị đưa vào phòng hơi độc, cô ấy cũng không ngoại lệ. Cô ấy ôm Sophie co mình trong một gian phòng kín, cô ấy thật sự không sợ chết, nhưng thà chết đói, cũng không muốn rời đi mảnh đất thuộc về mình.”


Tất cả mọi người nhẹ nhàng gật đầu, có thể hiểu được.


“Tôi là một oán linh, chủ thể có thể chỉ là một linh hồn oan uổng, đã quên rồi không nhớ rõ nữa... Ở nơi đó, oán hận rất nhiều, hơn nữa vị trí tôi nằm là ở một cái hố trũng, cho nên hầu như toàn bộ oán linh đều tụ tập đến, dần dần, hình thành một linh hồn thể có ý thức... Tôi muốn tìm một thân thể để nghỉ ngơi, liền tiến vào cơ thể Sophie.”


“Ký sinh trên người một búp bê, mà không phải nhân loại sao?” Khế Liêu suy nghĩ một chút, “Cũng đúng, người ở đó ai biết còn sống bao lâu.”


“Không sai.” Marilyn gật đầu, “Chuyện sau đó các người đều đã biết... Thomas toàn là nói xàm, cái gì mà tôi lừa ông ta, hại chết Maggie... Ông ta làm gì yêu Maggie hơn tôi, là Maggie tự mình lựa chọn cái chết.”


“Vậy bức thư của Maggie thì sao?” Tiêu Bắc lấy thư ra.


“Đồ giả, hết thảy đều là ông ta giả tạo!” Marilyn lắc đầu, nghiêm túc nói, “Sự thật là, Thomas kỳ thực đã sớm phát hiện sự tồn tại của tôi, ông ta từng hỏi tôi, hỏi tôi có nguyện ý vì Maggie mà làm vài chuyện hay không. Tôi đương nhiên nguyện ý, tôi thích cô ấy. Vì vậy Thomas liền nói với tôi, ông ta sẽ mang về nhà một cô gái đẹp nhất, sau đó để tôi giải cứu linh hồn của Maggie khỏi cái xác bé tí kia, đưa tới cơ thể Marilyn... Cho nên tôi giết chết Marilyn. Nhưng sau khi Maggie biết được chuyện này thì không chịu, cô ấy nói nếu như tôi thực sự yêu thương cô ấy thì hãy để cô ấy chết đi. Cho nên lúc đó bị hỏa thiêu là Maggie thật sự. Sau đó tôi vứt bỏ búp bê, nhập vào trong thân thể Marilyn. Sau khi Thomas biết chuyện này thì phát điên, ông ta cho là tôi hại chết Maggie rồi chiếm lấy thân thể Marilyn, cho nên điên cuồng nghĩ hết mọi cách giết chết tôi, còn có tất cả ma vật trên thế giới này.”


Tiêu Bắc nhìn Lam Minh — Tình thế chuyển tiếp đột ngột quá, làm gì bây giờ?


Lam Minh cũng rất bất đắc dĩ, loại tình huống này là lần đầu tiên gặp phải, hai bên bên nào cũng tự cho là đúng, chết không đối chứng, có điều chiếu theo tình hình hiện nay, lời của Marilyn có độ tin cậy lớn hơn một chút.


“Nói chung, trước tiên đi ra ngoài rồi tính.” Lam Minh nói, rút Minh ra.


“Các ngươi có thể đi ra ngoài?” Marilyn dường như có chút không tin, “Loại sắt để rèn thành lồng này có linh lực, bên trên còn có phong ấn, linh thể bị vây nhốt căn bản không thể ra ngoài.”


“Đừng lo.” Sesier kéo Tiêu Bắc, nói, “Bắc Bắc, chúng ta có thể thuận tiện tới địa ngục một chuyến, ngươi chưa từng tới đó phải không? Ta có thể dẫn ngươi đi du lịch!”


Tiêu Bắc dở khóc dở cười, tới địa ngục du lịch... Trở về không biết có thể viết một bộ thần khúc hay không.


(Thần khúc địa ngục mười mấy tầng mời tra gg, hình như bên sci có nhắc tới ở vụ thứ 2)


“Đó chỉ là đối với linh thể mà thôi.” Lam Minh giơ tay chém tới một đao, một loạt lồng sắt trên mặt tường bị chém thành vài đoạn, “Có điều chúng ta không phải cái loại linh hồn bay lơ lửng kia.”


Khế Liêu giơ chân dài đá bay những đoạn song sắt.


Mọi người đi ra ngoài, liền thấy được phía trước có thêm một chiếc ô tô đen.


Marilyn vẫn ở tại chỗ không nhúc nhích.


Tiêu Bắc quay đầu nhìn cô, hỏi, “Cô không đi sao? Hay không thể cử động?”


Marilyn nhún nhún vai, châm điếu thuốc lá thứ hai, giơ tay vén váy lên, để Tiêu Bắc nhìn chân mình.


Tiêu Bắc ban đầu hơi hơi xấu hổ, nhưng sau đó vừa nhìn, liền nhíu mày... Thân thể Marilyn đã thối rữa nghiêm trọng.


“Thời gian của tôi vốn không còn nhiều.” Marilyn thản nhiên cười cười, “Chỉ là tham luyến những sắc thái nơi này, không nỡ đi mà thôi.”


Tiêu Bắc cảm thấy rất tiếc nuối.


Thấy được vẻ mặt của Tiêu Bắc, Marilyn bật cười, “Cậu thật sự rất đáng yêu, lúc Thomas còn nhỏ, cũng đáng yêu như thế này.”


Tiêu Bắc hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn cô, “Cô... Rốt cuộc là Sophie, hay là Maggie?”


Marilyn bật cười, “Tôi là do oán khí cấu thành, cậu đoán, Maggie và Marilyn chân chính lúc chết đi, trong lòng có oán khí hay không?”


Tiêu Bắc há to miệng.


“Ha ha.” Marilyn cười lắc đầu, trên mặt hiện lên nét sầu bi nhàn nhạt, “Tôi sở dĩ nhiều năm như vậy vẫn không chết, là muốn biết rõ một việc.”


“Việc gì?”


Vẻ mặt lúc này của Marilyn, khiến Tiêu Bắc sản sinh cảm giác thời không hỗn loạn trong nháy mắt.


“Thomas, rốt cuộc vì sao lại từ một bé trai đáng yêu biến thành như vậy?” Marilyn hỏi Tiêu Bắc, “Ông ấy hiển nhiên không bị ký sinh, nhưng hình như cũng không phải tự nhiên biến thành như vậy... Tôi, Mary và Maggie, đều muốn biết đáp án.”


Quay đầu bước ra khỏi cửa, Tiêu Bắc và bọn Lam Minh cùng nhau đi tới trong sân, chỉ thấy cửa xe ô tô đen mở ra, một ông lão tóc bạc trắng chậm rãi bước xuống, ông nhìn nhìn bọn Tiêu Bắc.


Sau đó, xoay mặt nhìn về phía sau bọn họ, giơ tay chào Marilyn đang ngồi trên sofa bên trong, “Chúng ta lại gặp rồi Sophie.”


Marilyn cho ông ta một nụ cười khinh khỉnh.


Tiêu Bắc nhìn Thomas thật kỹ, nghĩ ông ta chỉ là một lão già bình thường, liền thấp giọng hỏi Lam Minh, “Bọn họ hai bên bên nào cũng cho mình là phải, rốt cuộc ai đang nói dối?”


Lam Minh nhướng nhướng mi, “Chuyện này khá phiền phức, phân biệt lừa đảo khó hơn phân biệt nhân quỷ nhiều lắm.”


Tiêu Bắc cũng cảm thấy có chút khó xử.


Nhưng thấy Lam Minh nhẹ nhàng nháy mắt với cậu — Người khác không nhận ra, ngươi có thể a... Miệng người biết nói dối, lòng người thì không.


________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK