“Hình như đã xảy ra chuyện.” Tiêu Bắc xuống xe, cùng Lam Minh Bạch Lâu tiến tới cổng trường, chỉ thấy có xe cứu thương vội vã khiêng một ông lão sáu bảy mươi tuổi đi ra.
“Chuyện gì vậy?” Tiêu Bắc hỏi một học sinh.
Học sinh lắc đầu, “Không biết a, hình như xưởng bên cạnh xảy ra chuyện.”
“Xưởng?” Lam Minh nghi hoặc, “Ở đây không phải trường học sao?”
“Bên cạnh trường chúng tôi có một nhà xưởng, là trường học chúng tôi mở, chuyên phun sơn và điêu khắc, còn có gốm sứ... tác phẩm của học sinh chúng tôi đều làm ở đó.”
Lam Minh và Tiêu Bắc gật đầu.
Lúc này, liền thấy có cảnh sát đi tới, Tiêu Bắc Lam Minh liếc mắt thấy được Cảnh Diệu Phong.
Năng lực nhận biết người khác của Cảnh Diệu Phong cực thấp, nhưng nhận biết Bạch Lâu thì lại cực kỳ cao, lập tức chạy tới, “Tiểu Lâu.”
Bạch Lâu thấy xung quanh có người hiếu kỳ nhìn quanh, không lên tiếng chỉ đứng một bên.
Cảnh Diệu Phong cũng đã quen rồi, chỉ là cười cười với hắn như cũ, vừa hỏi bọn Lam Minh, “Tới đây có chuyện gì?”
“Tới tra vài chuyện, có vụ án sao?” Tiêu Bắc hỏi.
“... Có vài chuyện ngoài ý muốn, có điều trường học lại cùng lúc xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, cho nên tôi đến xem.”
“Chuyện ngoài ý muốn?” Lam Minh thấy có nhiều xe cảnh sát tới nơi này, cảm giác mọi chuyện không phải bình thường.
“Hm... Bên trong xưởng gốm sứ kia, có một thầy giáo hình như ngoài ý muốn bị nhốt trong lò nung, sau đó chết cháy.” Cảnh Diệu Phong nói, “Vừa nãy ông lão kia là công nhân, ông ấy phát hiện thi thể, sợ đến lên cơn đau tim, học sinh cùng ông ấy vào bèn báo cảnh.”
“Ngoài ý muốn sao?” Lam Minh hỏi.
“Trạng thái hiện tại của thi thể có chút cổ quái, chưa thể xác định rốt cuộc là chết cháy, hay là sau khi chết bị ném vào.” Cảnh Diệu Phong châm thuốc lá, hỏi, “Các cậu tới tra cái gì?”
“Vài chuyện ngoài ý muốn gần đây.” Tiêu Bắc nói.
Cảnh Diệu Phong gật đầu, bảo cảnh sát khác mang thi thể đi trước, anh lưu lại cùng điều tra với bọn Lam Minh.
“Không tới xưởng sao?” Cảnh Diệu Phong thấy Lam Minh hỏi thăm vị trí ký túc xá và phòng vẽ tranh, có chút nghi hoặc.
Tiêu Bắc kể lại tình tiết vụ án cho Cảnh Diệu Phong, còn có tự thuật của Tào Linh.
Cảnh Diệu Phong nghe xong, hơi nhướng mi nói, “Nói như vậy, gần đây quả thật có rất nhiều vụ án ngoài ý muốn, tử trạng đều vô cùng phong phú.”
“Tử thần lần trước gặp lại tới nữa kìa, cảm thấy phim ảnh cũng rất có sức tưởng tượng.” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nói, “Trong cuộc sống hiện thực, có nhiều việc trùng hợp, sau đó những trùng hợp này tập trung tại một trường học sao?”
“Sao có thể là trùng hợp được.” Bạch Lâu lắc đầu.
“Tôi cũng thấy vậy.” Tiêu Bắc gật đầu, “Trước đây lúc còn đi học, năm đó có một người chết, đã là một chuyện chấn động rồi, làm gì có chuyện liên tiếp có người chết chứ?”
“Nói vậy, thật sự là có liên quan tới học sinh kia?” Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, lúc cậu còn rất nhỏ, thích khiêu vũ cũng thích vẽ tranh, nhưng khiêu vũ tương đối có thiên phú, vẽ tranh lại không có thiên phú, thẩm mỹ cũng hay bị người ta cười nhạo, cho nên đặc biệt thích và hâm mộ những người có tài hội họa. Vốn cậu còn muốn được gặp thiếu niên thiên tài kia... nếu như thật sự cấu kết với ác ma, vậy thật đáng tiếc, mong rằng đó chỉ là năng lực tiên đoán, mà không phải lực lượng tà ác nào.
Mọi người hỏi rõ phương hướng, đi tới phòng vẽ.
Khu hội họa nằm trong một mảng bụi hoa, một ngôi nhà nhỏ độc lập.
Bọn Tiêu Bắc đi tới vùng phụ cận, bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, cho nên học sinh gần đó rất ít, nghe tự thuật của Tào Linh, phòng vẽ của Hứa Phàm nằm ở tầng cao nhất trong tòa nhà, đó là trường học chuẩn bị riêng cho cậu ta, bình thường ngoại trừ cậu ta, không có ai lui tới.
Bọn Tiêu Bắc thuận lợi tiến vào nhà, liền cảm giác bên trong khá âm trầm.
“Căn nhà này cấu tạo thế nào a?” Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, “Âm trầm như thế?”
“Căn nhà này có điểm không ổn?” Bạch Lâu nói, “Không giống như những căn nhà bình thường.”
“Quả nhiên.” Trong tay Cảnh Diệu Phong đã cầm sẵn kiếm.
Tiêu Bắc vẫn rất lưu ý, kiếm của Cảnh Diệu Phong rốt cuộc là giấu ở đâu, nếu như nói đao của Lam Minh đeo trên tay, vậy kiếm của Cảnh Diệu Phong lại là đột nhiên xuất hiện, chưa bao giờ thấy anh lấy ra từ nơi nào.
“Luôn mang theo bên mình.” Cảnh Diệu Phong mỉm cười, nhìn nhìn Bạch Lâu bên cạnh.
Bạch Lâu thản nhiên nói, “Tiêu Bắc, ngươi cách cây kiếm này xa một chút.”
“Vì sao?” Tiêu Bắc thắc mắc.
“Đó là yêu kiếm, đụng phải coi chừng bị thương.” Bạch Lâu nói, kéo Tiêu Bắc tới bên cạnh, lúc này mọi người đã bước lên bậc thang, lên lầu.
“Ở đây ban ngày cũng âm trầm như vậy, ban đêm còn thế nào nữa a?” Tiêu Bắc nhịn không được mà cảm khái.
“Có người.” Lam Minh quay đầu lại.
Mọi người cũng thấy cánh cửa của một gian phòng phía trước mở rộng, hình như có ai đó đang vẽ tranh.
“Ở trong căn phòng cuối cùng sao?” Bạch Lâu khẽ lắc đầu.
“Căn phòng cuối cùng thì sao?” Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu.
“Tiêu Bắc, nhớ cho kỹ, sau này vô luận là nhà ở, khách sạn hay ở đâu, cũng không được nghỉ ở căn phòng cuối cùng.”
Tiêu Bắc hiếu kỳ, Cổ Lỗ Y trong balo cũng nghiêng đầu nhìn Bạch Lâu.
“Căn phòng cuối cùng thường là nơi có tà khí nặng nhất, bình thường sẽ đưa tới một ít tai bay vạ gió.” Bạch Lâu nói, mọi người tiến lên phía trước.
Tiêu Bắc kéo Lam Minh, hỏi, “Chúng ta là... mật thám, hay là trực tiếp?”
“Trực tiếp tới đi.” Lam Minh mỉm cười, bí hiểm mà liếc nhìn Cảnh Diệu Phong bên cạnh, Cảnh Diệu Phong gật đầu, nhưng Miêu Tiêu Bắc thấy, Minh trong tay Lam Minh đã biến thành đao.
Cậu lập tức ý thức được... có nguy hiểm.
Mà đồng thời, Cổ Lỗ Y từ trong balo bay ra, ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc.
Từ sau lần bị Tù Điểu tập kích, Cổ Lỗ Y đã dưỡng thành thói quen, chỉ cần có nguy hiểm, nó sẽ bay ra ngồi trên vai Tiêu Bắc, bày ra tư thế bảo vệ. Theo lời Long Tước, đây là tự giác bảo vệ chủ nhân của bạch long, loại tự giác này của Cổ Lỗ Y xuất hiện trước những loại rồng khác một vạn năm... Quả nhiên là bạch long thuần chủng nhất từ thời thượng cổ tới nay.
Bạch Lâu cầm phù chú đuổi tà vật trên tay, cùng Tiêu Bắc một chỗ, hắn đã cảm giác được xung quanh có dị dạng, trong căn phòng này, có rắc rối rất lớn.
Mọi người đi tới trước phòng vẽ, nhìn vào trong...
Tiêu Bắc hơi sửng sốt.
Phòng vẽ này lấy ánh sáng rất tốt, trong phòng được ánh nắng bên ngoài chiếu vào rất sáng, có một thiếu niên gọn gàng đang đứng trước bàn vẽ, một tay cầm bảng màu, một tay cầm bút lông, rất nhanh mà vẽ tranh.
Tốc độ vẽ tranh của cậu ta rất nhanh, nhanh tới nỗi khiến Tiêu Bắc có chút choáng... loại tốc độ này, tuyệt đối không phải người bình thường sẽ có.
Nhưng không thể phủ nhận, cảm giác đầu tiên nam sinh này đem đến cho Miêu Tiêu Bắc là, rất sạch sẽ. Da trắng, tóc ngắn màu trà cắt rất chỉnh tề, mặc một chiếc áo sơ mi và quần jean đơn giản.
Cậu ta đang điên cuồng vẽ tranh, dường như không phát hiện có người tới.
“Uy.” Lam Minh gọi cậu ta một tiếng.
Nhưng nam sinh nọ cũng không quan tâm, chỉ tập trung vẽ tranh.
Bọn Tiêu Bắc cũng đã phát hiện trạng thái của cậu ta không ổn.
“Cậu không sao chứ?” Tiêu Bắc hỏi.
Thân thể nam sinh nọ đột nhiên bắt đầu run nhẹ, như là muốn giãy dụa nhưng lại không thể được, mà Tiêu Bắc cũng thấy được điều mà cậu ta vẽ trên tranh... đã xuất hiện nửa khuôn mặt, là Tào Linh... Gương mặt Tào Linh còn chưa vẽ được rõ ràng, nhưng con mắt lại vô cùng mất tự nhiên, cảm giác... không giống như mắt mà người sống nên có.
“Cứu... cứu mạng...”
Lúc này, nam sinh nọ đột nhiên dùng giọng nói khàn khàn hô lên, tuy rằng cậu ta còn đang liên tục vẽ tranh, nhưng rõ ràng là chính cậu ta cũng đang gọi, “Chúng nó muốn... giết... cô giáo Tào...”
“Chúng nó?” Tiêu Bắc sửng sốt.
Cảnh Diệu Phong đột nhiên giơ tay lên dùng sức phất một cái. Cửa phòng vẽ đột nhiên đóng lại.
Lam Minh nói với Tiêu Bắc, “Giúp học sinh này dừng lại.”
“Ách...” Tiêu Bắc nghe xong, theo bản năng nhìn học sinh nọ, nói, “Đừng vẽ nữa...”
Cậu vừa dứt lời, chỉ thấy nam sinh nọ đột nhiên khựng lại bất động, nhưng tứ chi còn liên tục run run, dường như có một lực lượng nào đó còn đang liều mạng muốn bắt cậu ta phải vẽ tranh, một lực lượng khác đè lại không cho vẽ, cuối cùng, Tiêu Bắc dường như nghe được tiếng gân cốt bị kéo lệch, nam sinh nọ cũng cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ nhức nhối.
Hình dạng của Hứa Phàm thoạt nhìn có vẻ rất thống khổ, Tiêu Bắc nhịn không được mà hô to, “Thứ gì, cút ngay!”
Theo một tiếng cút của cậu... liền thấy một làn khói đen trên người nam sinh nọ bay ra...
Nam sinh nọ cũng đặt mông ngồi xuống đất, gương mặt tái nhợt, ngẩng lên nhìn bọn Tiêu Bắc, “Chúng nó, là chúng nó bắt tôi vẽ tranh!” Nói rồi cậu ta vươn tay chỉ vào không trung xa xa.
Tiêu Bắc quay đầu lại, nhưng không thấy gì cả, cậu khẽ nhíu mày, nếu như là yêu ma quỷ quái, không lý nào cậu không nhìn thấy a.
“Nhìn không thấy là bình thường.”
Lúc này, Lam Minh đột nhiên vươn tay, chém vào trần nhà một đao.
Tiêu Bắc sửng sốt, theo động tác của Lam Minh, có máu đỏ ào ạt chảy xuống, từ lượng máu này mà xem, tuyệt đối không phải con người sẽ có.
“Bọn chúng dùng ẩn thân thuật, đương nhiên nhìn không thấy!” Lam Minh nói, mạnh mẽ quét một đao, vung tay lên... vết máu vẩy đầy trần nhà, chảy đến chỗ nào, chỗ đó đều có hình bóng phập phồng như ẩn như hiện.
Bạch Lâu lấy ra một tấm phù chú, cầm lấy ngón tay Tiêu Bắc nhẹ nhàng rạch một đường... máu chảy ra, trên phù chú vẽ ra một đồ hình cổ quái.
Tiêu Bắc đút tay vào trong miệng cầm máu, chợt nghe được bốn phía truyền đến một trận tiếng hít thở ghê tởm.
“Mùi vị rất ngọt đúng không?” Lam Minh cong khóe miệng, “Lưu nước bọt lại, thứ ghê tởm kia.”
Đồng thời, Bạch Lâu ném phù chú lên trần nhà, “Quỷ ẩn thân mà thôi!”
Tiếng vừa dứt, Tiêu Bắc chợt nghe được Hứa Phàm bên cạnh kêu thảm lên một tiếng, bởi vì tình hình trên trần đã rất rõ ràng.
Có năm con quái vật quỷ dị kỳ lạ như sâu lông treo ngược, đang mở to đôi mắt kỳ dị nhìn mọi người, có một con bị thương, còn có cánh và xúc tu thật lớn... Chúng nó vặn vẹo méo mó đến nỗi khiến người ta buồn nôn.
Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu, “Đây là cái gì?”
Bạch Lâu thấp giọng nói, “Vật dẫn của ma quỷ.”
Tiêu Bắc không quá hiểu.
Bạch Lâu giải thích cho cậu, “Có một vài loài ác ma, bọn chúng không giỏi về khống chế tinh thần nhân loại hay động vật, chỉ có thể khống chế những con côn trùng bình thường, cho nên bọn chúng sẽ dùng sâu để làm vật dẫn cho mình. Nhưng lực lượng của chúng nó vô cùng cường đại, những con sâu bị sử dụng sẽ biến dị trở nên xấu xí, biến thành lọ chứa năng lượng rất lớn, thủ đoạn khống chế nhân loại của bọn chúng, thông thường cũng rất máy móc và gượng ép.”
Tiêu Bắc nhìn thoáng qua Hứa Phàm trên mặt đất, hỏi, “Cậu ta cũng bị khống chế sao?”
“Không chắc.” Cảnh Diệu Phong đứng trước cửa canh giữ, giọng nói lộ ra khinh thường nhàn nhạt, “Người như vậy ta gặp không ít.”
“Người như vậy...”
“Bắc Bắc, loại ác ma này không thể khống chế ý thức của một người.” Lam Minh mỉm cười, “Chỉ có ý thức của người đó triệu hoán chúng nó, là bé trai này có tâm tư muốn giết người... đương nhiên, chỉ là ý niệm thoáng qua trong đầu, nhưng trùng hợp lại triệu hoán được ác ma ở phụ cận, các ác ma không thể điều khiển được tư tưởng của cậu ta, chỉ có thể nhìn bức tranh của cậu ta, vì vậy, bức tranh đó liền trở thành mệnh lệnh, chỉ thị những ác ma này đi giết người...”
Tiêu Bắc bừng tỉnh, nhìn Hứa Phàm, Hứa Phàm vội lắc đầu, “Tôi... tôi không biết, tôi... chỉ là tùy tiện suy nghĩ, ai ngờ chúng nó lại...”
“Hm.” Lam Minh nhún nhún vai, “Nhưng mà, ngươi cũng không quá ác liệt, loại suy nghĩ trừ gian diệt ác này ai ai cũng có, muốn trách, thì trách mấy thứ ghê tởm này...”
Bạch Lâu kéo Tiêu Bắc và Hứa Phàm tránh sang một bên, từ trong túi xách lấy ra một viên phấn, vẽ một phù chú bảo hộ ở xung quanh, Cổ Lỗ Y hướng phù chú thổi một ngụm... Quanh phù chú xuất hiện một vòng lửa, những quái vật đang treo trên trần nhà kia dĩ nhiên theo bản năng né sang một bên, tựa hồ rất e ngại vòng lửa này.
Tiêu Bắc nhìn Lam Minh và Cảnh Diệu Phong.
Chỉ thấy Cảnh Diệu Phong lách sang một bên, đá tung cửa, nói, “Không đủ a... Vào cả đi.”
Anh vừa mới dứt lời, chỉ thấy vô số bóng đen vù vù lao vào, đám quỷ sâu thật lớn chen chúc chật cả gian phòng, Lam Minh nghiêng mình, vươn tay kéo ra Lam ở đầu vai, “Tiết mục hôm nay không tồi... có thể vui vẻ hết mình a.”
Tiêu Bắc ở trong vòng lửa nhíu mày nói, “Đừng có làm dáng nữa! Mau xem bức tranh kia kìa!”
Lam Minh quay sang, chỉ thấy bức tranh không có ai vẽ nhưng đã hoàn thành... Trong tranh, Tào Linh và bạn trai của cô, bị một đám quái thú quỷ dị xé ăn hầu như không còn.
Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, quay sang nhìn Hứa Phàm bên cạnh, “Cậu hận cô ấy như vậy sao?”
“Tôi không có!” Hứa Phàm hô to, “Không phải!”
“Vậy cậu...”
“Tôi chỉ là không phục vì sao cô ấy lại chọn cái tên đàn ông không biết chịu trách nhiệm kia!” Tình tự của Hứa Phàm đã không thể khống chế, “Tôi vẽ tranh đều là vì cô ấy, tôi mỗi ngày đều dõi theo cô ấy, cô ấy cho tới giờ đều chỉ xem tôi là trẻ con!”
Mọi người nhướng mi một cái — Cậu thật sự là trẻ con mà!
“Tình yêu cô trò a.” Lam Minh huýt sáo, “Ghê ghê...”
Lúc này, một con quái vật đột nhiên rít lên, cả bọn đồng loạt vây quanh Lam Minh.
“Lam Minh!” Tiêu Bắc hét to một tiếng, chỉ nghe được tiếng xé rách kịch liệt truyền đến, đám quái thú này bị Lam Minh một đao chém đứt đá văng, Lam Minh vỗ vỗ bụi trên người, “Ta ghét nhất là sâu!”
Cảnh Diệu Phong cũng quần thảo với đám quái vật này, vừa nói, “Tiểu Lâu, gọi điện bảo bọn Khế Liêu tới giúp với, trước khi chính chủ chết, sẽ không ngừng có quái vật tới giết Tào Linh và bạn trai cô ta.”
“...” Bạch Lâu ừ một tiếng, Cảnh Diệu Phong đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn.
“Đừng có ngẩn ra đó a đồ ngốc!” Bạch Lâu rống lên một tiếng, Cảnh Diệu Phong vẫn đứng tại chỗ nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích, phía sau một con quái vật mở móng vuốt cào tới, Miêu Tiêu Bắc vô thức nhắm mắt lại, lại mở ra, nhưng thấy Lam Minh đã tới phía sau Cảnh Diệu Phong, chém đứt móng vuốt, có chút bỡn cợt hỏi Cảnh Diệu Phong, “Sao rồi? Đầy năng lượng rồi sao?”
“Ừ...” Cảnh Diệu Phong nhẹ nhàng gật gật, trên mặt lộ ra một nụ cười mà Tiêu Bắc cho tới giờ chưa từng thấy, “Giống như được hồi sinh vậy.”
Bạch Lâu có chút hết nói, cúi đầu gọi điện, đầu bên kia điện thoại cũng hỗn loạn tiếng vang và tiếng dã thú kêu loạn.
“Uy?!” Tiêu Bắc và Bạch Lâu đều gọi to, “Khế Liêu, không có gì chứ?!”
“Đừng có đùa a.”
Đầu bên kia, giọng nói như cười như không của Khế Liêu truyền đến, “Bận quá... Sesier, sớm biết vậy đã mang thuốc sát trùng tới rồi, ngươi nói đúng không?”
_________