Bước vào sâu trong rừng, Tiêu Bắc cảm giác được một loại lực lượng hắc ám. Bốn phía đều có quả cầu linh lực đang to ra hoặc co lại, là do lực lượng hắc ám tạo ra. Nói đơn giản, rất nhiều rất nhiều năm trước nơi này có rất nhiều thi thể, có thể hồi trước nơi này là chiến trường, đương nhiên loại đại phương này rất phổ biến. Nhưng trong lòng đất có một nguồn năng lượng nào đó, hơn nữa đã xảy ra biến dị, rất nhiều năm sau, một lực lượng cực mạnh đánh thức nó, vì vậy năng lượng bắt đầu rục rịch. Năng lượng rục rịch, đặc biệt là năng lượng hắc ám phi thường nguy hiểm, chúng có thể biến thành bất cứ thứ gì.
Hiện tại vùng đất này giống như một miệng núi lửa năng lượng, chỉ cần đi sai một li cũng sẽ khiến nguồn năng lượng này bùng nổ.
Đương nhiên, thứ được giải phóng sẽ là năng lượng hắc ám hoặc ác linh.
Lam Minh theo tiếng gọi, chậm rãi vào sâu trong rừng... Tuyết càng lúc càng nhiều, từng mảng bông tuyết thật lớn đọng lại trên mặt đất, đè những nhánh cây chìa ra cong xuống.
Trận tuyết quỷ dị này vốn không bình thường. Lam Minh từ nhỏ ghét nhất là tuyết rơi, vô luận bông tuyết mỹ lệ cỡ này hắn đều rất ghét, đương nhiên cũng không tránh khỏi có chút thương cảm.
“Ha ha ha...”
Lúc này, trong rừng truyền đến tiếng cười khàn khàn quỷ dị. Lam Minh theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một bóng người lùn tịt ngồi trên ngọn cây, nhìn hắn cười.
Hình dạng của ả gần như giống hệt con Oán độc quỷ lão Liêu, chỉ là ngực phồng lên hai cái túi lớn, quần áo che kín, nhưng nhìn kĩ thì vẫn có thể phân biệt giới tính.
“Lam Minh đại nhân, đã lâu không gặp.” Giọng của ả the thé: “Ai nha nha, chớp mắt đã nhiều năm như vậy, ngài cũng đã lớn vậy rồi.”
Lam Minh ngẩn người, nhíu mày nhìn kĩ người nọ, đột nhiên trong đầu lóe lên hình ảnh một người. Trong trí nhớ của hắn, có một người đã từng muốn dụ dỗ hắn ăn quả hắc ám, người đó chính là người trước mặt, chỉ là năm đó ả mặc áo choàng đen, hơn nữa khi đó mình còn quá nhỏ cũng không cao nên không biết ả trông như thế nào.
“Xem ra Lam Minh đại nhân đã nhớ ra ta.” Oán độc quỷ cười hắc hắc đứng lên. Lam Minh khẽ dựa vào một cái cây bên cạnh: “Ngươi không có năng lực gọi ta, ai chỉ cho ngươi?”
“A ha ha.” Oán độc quỷ từ trên cây nhảy xuống tới, tuyết đọng cơ hồ ngập tới eo ả, ả có chút buồn bực vỗ vỗ tuyết đọng trên vai, nói: “Lam Minh đại nhân... Là vầy, có người bảo ta tới khuyên ngài nhập bọn.”
“Nhập bọn?” Lam Minh trên dưới đánh giá oán độc quỷ lùn tịt đang từ từ bước tới, nhíu mày: “Ai?”
“Đương nhiên đều là bằng hữu của ngài, hơn nữa còn là đại nhân vật.”
“Nhập bọn làm gì?”
“Dĩ nhiên là... khụ khụ.” Oán độc Quỷ nói: “Ngài không thấy là ngài có huyết thống vĩ đại như vậy mà lại chỉ làm công việc của một thầy trừ tà nho nhỏ thật sự là quá hoang đường sao? Các ngài đều là thần minh cấp cao mà lại làm người giám hộ cho loài động vật cấp thấp này, quá lãng phí. “
Lam Minh không nói gì, hai tay đút túi, nhìn ả.
...
Lúc này, Tiêu Bắc và Sphinx đã đáp xuống, trốn một nơi khá xa trong rừng, bởi vì tới gần sẽ bị phát giác, đặc biệt là Lam Minh.
Tiêu Bắc từ trên lưng Sphinx nhảy xuống, một tay nhẹ nhàng chạm vào tuyết, cảm nhận tình hình bên kia. Cổ Lỗ Y nhảy xuống tuyết, thoáng cái đã chìm nghỉm, Tiêu Bắc vội vàng ôm nó lên bỏ vào ngực, tiếp tục chạm vào tuyết.
Rất nhanh, cậu tinh tường nghe được những gì oán độc quỷ nói với Lam Minh, ngẩn người _ hình như trước kia cũng có người từng nói qua, Lam Minh cùng bọn họ đi bắt quỷ quả là lãng phí thời gian.
“Lam Minh đại nhân, trong lực lượng hắc ám có rất nhiều người hâm mộ ngài đó. Ta là ta kiên quyết ủng hộ ngài là người đầu tiên kế thừa vương vị của Hắc Ám Giới... Thế nào? Cũng giống cha ngài dẫn dắt chúng ta tiêu diệt nhân loại?”
Lam Minh nhìn chằm chằm vào ả thật lâu, cười một tiếng, hỏi: “Hợp tác với các ngươi?”
“Đúng vậy!”
Lam Minh nhướng mi, thẳng thừng: “Ta từ chối!”
“Vì sao?” Oán độc quỷ khó hiểu: “Sức chiến đấu của chúng ta so với nhân loại mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa thời cơ cũng đã tới, thế giới lập tức sẽ rơi vào hắc ám.”
Lam Minh khẽ nhíu mày: “Ngươi bảo ta đến chỉ để nói mấy thứ nhảm nhí này?”
“Lam Minh đại nhân, vì sao không thể xem xét kiến nghị của của chúng ta một chút?” Oán độc quỷ bất mãn hỏi.
“Rất đơn giản.” Lam Minh nhún vai: “Bởi vì ngươi quá xấu.”
...
Tiêu Bắc bật cười, đúng là phong cách của Lam Minh. Sphinx ngồi một bên thấy được, si mê xáp tới: “Ngao... Bắc Bắc cười nha, cười lên hảo đẹp... Au...” Chưa nói xong bị Tiêu Bắc một cước đạp vào trong tuyết.
Sphinx nằm trên mặt đất mếu máo: “Đẹp nhưng hung dữquá!”
Tiêu Bắc không để ý tới nó, tiếp tục nghe nghe.
“Lam Minh đại nhân, quyết định vội vàng như vậy sẽ hại chết ngài đó.” Oán độc quỷ nheo đôi mắt nói: “Phải biết rằng, chúng ta còn có một người thích hợp hơn cả ngài.”
Lam Minh tiếp tục không nói gì, mặt vô biểu tình nhìn ả.
Tiêu Bắc có chút khẩn trương, hỏi Sphinx: “Là ai?”
Lông mày Sphinx cũng nhăn thành một cục, thấp giọng nói: “Có thể là lão gia.”
“Cha Lam Minh?” Tiêu Bắc khó hiểu: “Không phải ông ta đã chết rồi sao?”
“Thần minh thì không bao giờ biến mất.” Sphix lắc đầu: “Lam Minh có huyết thống của hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không biến mất, huống chi linh hồn lão gia còn chưa bị tìm thấy.”
Tiêu Bắc nhíu mày: “Bọn họ muốn làm cha Lam Minh sống lại, có thể sao?”
Sphinx nhếch môi lắc đầu: “Mặc kệ có thể hay không, cậu tốt nhất vẫn nên cầu nguyện chuyện đó vĩnh viễn đừng xảy ra!”
“Lam Minh đánh không lại cha mình sao? Với lại chúng ta có nhiều người mà!” Tiêu Bắc hỏi: “Cũng không được à?”
“Bắc Bắc...” Sphinx lắc đầu: “Đừng nghĩ đến chuyện đáng sợ đó, chúng ta tuyệt đối không thể để lão gia sống lại sau đó mới nghĩ cách diệt trừ hắn! Phải nhớ kỹ, lão gia tuyệt đối không được sống lại! Tuyệt đối không được!”
Tiêu Bắc gật đầu ý bảo hiểu, nghe tiếp.
“Lam Minh đại nhân, ngài quyết định đi.” Oán độc quỷ cười hắc hắc: “Là theo chúng ta, hay là... A!”
Tiêu Bắc và Sphinx giật mình vội ngẩng lên nhìn. Lam Minh một cước dẫm nát oán độc quỷ dưới chân, còn hung hăng nghiền nghiền nghiền, miệng càu nhàu: “Đã xấu xí còn nhiều lời, ngại mệnh quá dài phải không! Ngươi muốn chết rồi hả.”
Giẫm đạp một hồi, Lam Minh tựa hồ hạ hoả được một chút, nâng chân đá bay oán độc quỷ, hít sâu một hơi: “Quấy rầy ta ngủ, lãng phí thời gian.”
Tiêu Bắc gật đầu, Cổ Lỗ Y bờ vai cậu cũng vỗ tay: “Suất!”
“Ai suất?” Sau lưng có người hỏi
Tiêu Bắc giật mình nhảy dựng, quay đầu lại thì thấy là bọn Bạch Lâu bọn họ. Khế Liêu và Cảnh Diệu Phong đứng một bên, xem tình hình phía trước.
“Xảy ra chuyện gì?” Long Tước đáp xuống ngọn cây, hỏi Tiêu Bắc.
“Oán độc quỷ kia hình như là nghe lệnh ai đó tới khuyên Lam Minh rời EX, gia nhập bọn họ, cái gì khôi phục lực lượng hắc ám, tiêu diệt nhân loại.”
Mọi người nhíu mày, như vậy sao...
“Lam Minh nói thế nào?” Long Tước hỏi.
“Hắn đại khái chê oán độc quỷ kia xấu rồi đạp ả lòi ruột.” Tiêu Bắc trả lời, chọc mọi người cười ha ha.
“Chúng ta phải rời khỏi đây.” Bạch Lâu nhìn tình huống chung quanh: “Những quả cầu năng lượng này vẫn chưa ổn định.”
“Nơi này cách EX không xa, sao lại có một cỗ năng lượng lớn như vậy tụ tập?” Tiêu Bắc khó hiểu hỏi mọi người.
“Thứ cầu năng lượng này chỉ cần có năng lượng cực mạnh là có thể tạo ra... không phải nhân loại cái cậu có câu tiền căn hậu quá sao?” Sphinx đột nhiên phán một câu triết lý còn đặc biệt nghiêm túc làm khóe miệng méo xệch.
“Coi chừng bị phát hiện.” Lúc này, Tiêu Bắc đột nhiên hỏi: “Lam Minh đâu rồi?”
Mọi người sững sờ, xoay mặt nhìn qua... trong lúc bọn họ đang đùa giỡn thì Lam Minh đã biến mất, chỉ còn lại con oán độc quỷ đang chuẩn bị chạy.
“Này.”
Ả vừa mới đứng lên thì bị người dẫm xuống.
“Tên khốn kiếp nào dám giẫm...” Ả hùng hùng hổ hổ ngẩng lên thì nhìn thấy Khế Liêu.
“Ách... Lang Vương bệ hạ.”
“Lam Minh đâu?”
“Hắn... đuổi theo...”
“Đuổi theo ai?”
“Ách...”
“Mùi ở hướng đó.” Sphinx giương cánh, mang Tiêu Bắc đuổi theo.
Hi Tắc Nhĩ chạy tới, nhìn chằm chằm vào oán độc quỷ bị dẫm nát trong tuyết, ngồi xổm xuống đâm đâm ả: “Ngươi không phải vì báo thù cho lão Liêu nên mới tới tìm chúng ta à?”
“Cái gì? ” Oán độc quỷ bật cười: “Đời nào. Ta đã sớm chia tay với lão bất tử đó, hắn dám sau lưng ta ra ngoài lêu lổng, bị ném xuống Địa ngục thật sự là quá tốt... Ha ha ha!”
Hi Tắc Nhĩ và Khế Liêu liếc nhau một cái, quả nhiên tình cảm của oán độc quỷ vô cùng vặn vẹo biến thái người thường không thể giải thích nổi.
Hi Tắc Nhĩ lấy lưỡi hái ra, chuẩn bị tống oán độc quỷ xuống Địa ngục.
Khế Liêu khó hiểu: “Không tra hỏi à? Trực tiếp ném luôn?”
Hi Tắc Nhĩ cười tủm tỉm: “Ừh! Để Lucifer hỏi tiết kiệm thời gian hơn. Đi! Chúng ta đi đuổi theo bọn Lam Minh!”
Nói xong liền muốn mở cửa địa ngục vứt oán độc quỷ xuống dưới, lại nghe ả hét toáng lên: “A! Các ngươi mà vứt ta xuống sẽ hối hận, bởi vì Lam Minh sẽ gặp nguy hiểm, nếu ngươi ném ta xuống sẽ không ai giúp ngươi... Ai nha.”
Ả vừa hét xong đã bị Khế Liêu bóp cổ: “Ngươi nói cái gì?”
“Năng lượng của ta, kể cả những quả cầu năng lượng này đều là người khác cho... bọn họ đã bố trí một cái bẫy rập có thể chế trụ Lam Minh.”
“Bẫy rập gì?” Hi Tắc Nhĩ hỏi hỏi.
“Ta có thể nói cho các ngươi biết, nhưng các ngươi phải cam đoan không ném ta xuống Địa ngục.” Oán độc quỷ nói: “Hơn nữa ta còn muốn lời thề của ác ma!”
Hi Tắc Nhĩ và Khế Liêu liếc nhau một cái, ăn ý không để ý đến ả, cứ thể xách á cùng đi tìm Lam Minh.
Tiêu Bắc rất lo lắng, sớm biết vậy vừa rồi nên nhìn chằm chằm Lam Minh mới đúng, sao đột nhiên anh ta lại chạy đi nhỉ.
“Òm ọp!” Cổ Lỗ Y vươn tay chỉ vào một bóng người đằng trước, Tiêu Bắc chờ ngẩng đầu phát hiện đúng là Lam Minh.
Sphinx nháy mắt đuổi theo. Tiêu Bắc đột nhiên có cảm giác bất an, tựa hồ có thứ gì đó đang bao vây Lam Minh, thúc giục: “Sphinx, nhanh lên!”
“Đuổi không kịp, Lam Minh nhanh quá!” Sphinx cố hết sức.
“Lam Minh!” Tiêu Bắc hét lên: “Lam Minh trở về!”
Lam Minh đang đuổi theo bóng đen phía trước, hắn vừa mới thấy một bóng người rất giống Lạp Phi... Hắn phải ngăn cản người đã từng là bạn hãm sâu vào vũng bùn, không thể khôi phục lực lượng hắc ám hoặc là thế giới hắc ám.
Sau lưng truyền đến tiếng Tiêu Bắc, nhưng Lam Minh vẫn không định ngừng.
“Lam Minh!” Tiêu Bắc lo lắng, Lam Minh không dừng lại... Lúc này, Cổ Lỗ Y như viên đạn vọt ra, tốc độ cực nhanh làm cho Sphinx phải giật nảy.
Cổ Lỗ Y lao tới hung hăng nhắm thẳng vào đầu Lam Minh.
“Oa!” Lam Minh bị Cổ Lỗ Y làm cho lảo đảo, Cổ Lỗ Y túm chặt cổ áo hắn. Lam Minh ngã cái oạch, Cổ Lỗ Y cũng ngã theo.
Nặng nề ngã xuống tuyết, Lam Minh ôm đầu: “Oa... chắc chắn não bị chấn động rồi. Cổ Lỗ Y ta phải giết ngươi.”
Tiêu Bắc và Sphix cũng chạy đến. Nhảy xuống Tiêu Bắc kéo Lam Minh lên lưng Sphinx, mọi người vội vã chạy về.
“Làm gì vậy?” Lam Minh không hiểu, Tiêu Bắc giữ chặt hắn không cho hắn chạy: “Tôi có cảm giác nguy hiểm!”
“Nguy hiểm?”
Đồng thời, phía trước Khế Liêu chạy tới, đối mọi người hô to: “Mau quay lại! Là bẫy rập!”
Vừa mới dứt lời, sau lưng truyền đến một hồi tiếng nổ.
Tiêu Bắc quay đầu lại thì thấy sau lưng đột nhiên lõm xuống một lỗ lớn, giữa mặt đất và không trung là một cơn lốc đen khổng lồ.
“Là phản ứng nhiệt hạch của cầu năng lượng! Chạy mau!” Sphinx nhanh lao về phía trước. Tiêu Bắc cảm thấy sau lưng tựa hồ một lực hút cực mạnh.
Khế Liêu thấy Oán độc quỷ vướng quá, thả tay.
“A!” Oán độc quỷ hét lớn, bị hút đi. Khế Liêu vẫy vẫy ả: “Chỗ đó rất thích hợp với ngươi.”
“A...” Bạch Lâu nhẹ nhất, không chống nổi lực hút, mau mắn Cảnh Diệu Phong nhanh tay lẹ mắt bắt được anh, lao thẳng về phía trước. Tất cả mọi người đều vô cùng gấp gáp duy chỉ có anh hy vọng giây phút này vĩnh viễn đừng chấm dứt, một ngàn năm, rốt cục cũng lại được ôm Tiểu Lâu.
Sau đó lại là một tiếng vang thật lớn, cuồng phong lóe lên, hết thảy đều biến mất như thể đã kết thúc. Nhìn lại, cây cối xung quanh đều đã biến mất, tuyết trên cũng mất gần một nửa, toàn bộ đều bị hút mất.
Tiêu Bắc nhìn phía sau, trống huơ trống hoác, có thể tưởng tượng vừa rồi nếu Lam Minh vẫn tiếp tục chạy tới thì sẽ có kết cục như thế nào.
“Đó là cái gì? Bom à?” Tiêu Bắc nhảy xuống đất, sau khi kết thúc thì vô cùng khó hiểu.
“Là năng lượng phản ứng nhiệt hạch.” Bạch Lâu vùng khỏi ngực Cảnh Diệu Phong. Cảnh Diệu Phong dù không muốn nhưng vẫn thả tay.
“Bình thường bom nổ đều là hướng ra ngoài, nhưng năng lượng phản ứng nhiệt hạch thì lại hướng vào trong.”
“Hướng vào trong?” Tiêu Bắc lần đầu nghe nói: “Có thứ này sao? Nếu lại nổ thêm vài lần...”
“Yên tâm đi.” Bạch Lâu trấn an Tiêu Bắc: “Quả cầu năng lượng hắc ám từ khi hình thành đến khi phát triển rồi biến đổi cần một nguồn năng lượng rất lớn, vả lại xác suất có thể tạo ra phản ứng nhiệt hạch cực nhỏ.”
Tiêu Bắc cuối cùng cũng yên tâm.
Sphinx giơ chân cho Lam Minh một chưởng: “Còn không cám ơn Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y?!”
Lam Minh xoa đầu: “Ai còn dám đánh đầu ta ta sẽ liều mạng với hắn.”
Nói xong, nhảy xuống, nhìn quanh. Tiêu Bắc còn ngồi ngốc dưới đất, tựa hồ dư kinh chưa tiêu.
Lam Minh khẽ thở dài, đưa tay cho Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc cầm tay hắn đứng lên, tiện thể phủi tuyết dính trên mông. Lam Minh xáp tới: “Muốn tôi phủi giúp không?”
Tiêu Bắc đạp hắn một cước, ôm lấy Cổ Lỗ Y nhét vào trong áo lông, kéo Sphinx đi về.
Mọi người cùng đi. Lam Minh gãi đầu, đành phải đi theo.
Long Tước đến cạnh hắn, thấp giọng hỏi: “Nhìn thấy ai rồi?”
“Lạp Phi...” Lam Minh nói, do dự một chút: “Còn có một người.”
“Kostroma?”
Lam Minh không lên tiếng, chỉ yên lặng gật đầu.
“Hô... Khó trách cậu muốn đuổi theo.” Long Tước vỗ vai Lam Minh: “Trở về liệu mà giải thích cho Tiêu Bắc. Thay vì cậu vì muốn Bắc Bắc vui vẻ cái gì cũng không nói thì không bằng nói hết cho cậu ấy đi, bằng không Bắc Bắc sẽ nghĩ cậu hoàn toàn không đem mình để ở trong lòng đó.”
Lam Minh nhìn trời, tuyết vẫn rơi... quả nhiên hắn ghét nhất là tuyết rơi.
—-