Mục lục
Vũ Dạ Kỳ Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn Lam Minh nguyên bản muốn nghe xem phòng kế bên Khế Liêu có thể thừa thắng truy kích hay không, ai ngờ Khế Liêu bị đạp khỏi phòng. “Rầm” một tiếng, tiếng Tiếu Hoa đóng cửa vang lên, Tiêu Bắc cùng Lam Minh lập tức dời ánh mắt nhìn chỗ khác.


Khế Liêu vẻ mặt đưa đám đi về phòng, quay đầu lại thì thấy Tiêu Bắc tò mò nhìn qua, nhịn không được oán giận một câu: “Nhân loại... Khó ưa!” Nói xong, trở về phòng.


Tiêu Bắc cùng Lam Minh cũng hết cách _ xem ra Tiếu Hoa giận thật rồi, Khế Liêu muốn thu phục anh ta còn phải cực dài dài.


Tiêu Bắc tắm xong, chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì thấy Cổ Lỗ Y vẫn đang say sưa nghe radio. Tiêu Bắc sợ nó nghe được mấy thứ không lành mạnh, vươn tay chọt bụng nó: “Nghe loa đi.”


Cổ Lỗ Y cởi tai nghe ra, nằm trên gối nghe tiếp.


Lam Minh đứng một bên lau tóc, chợt nghe thấy từ radio truyền đến giọng nói tựa như thánh mẫu: “Bạn có nỗi niềm khó nói sao? Có thể thổ lộ với tôi, tôi là người bạn tốt nhất của bạn.”


Lam Minh nghe xong ngoáy lỗ tai: “Cô ta là ai vậy?”


“Tri Tâm tỷ tỷ.” Cổ Lỗ Y trả lời.


Mí mắt Lam Minh cùng Tiêu Bắc giật giật _ vậy cũng được à?!


Phát xong một ca khúc nhỏ, đạo diễn kết nối điện thoại với khán giả. Có vẻ đầu bên kia là một người đàn ông trung niên: “Chào cô, Tiểu Nguyệt.”


“Tiểu Nguyệt?” Tiêu Bắc cùng Lam Minh híp mắt nhìn Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y cười khách khách, nhéo tai Fanny giúp nó chải lông.


“Tôi... Tôi phát hiện vợ tôi đi ngoại tình, còn có... Con tôi lớn lên không giống tôi, tôi, muốn bí mật đi làm giám định ADN!” Ngữ điệu của người đàn ông rất suy sụp.


Tiêu Bắc cùng Lam Minh cũng chán nản, nguyên lai là loại chủ đề này!


Vị Tiểu Nguyệt nọ vẫn ôn hòa: “Vị khán giả này xin hỏi xưng hô thế nào?”


“A, tôi họ Vương.”


“Như vậy, anh Vương.” Giọng nói Tiểu Nguyệt nhu hoà đi vài phần: “Xin hỏi... anh còn yêu vợ anh không?”


“Yêu.” Giọng nói anh Vương rất thống khổ.


“Yêu con anh không?”


“Yêu!” Anh Vương bắt đầu khóc: “Không có bọn họ, tôi cái gì cũng không có...”


“Vậy thì dùng yêu để chuộc lại tất cả, đừng suy nghĩ nhiều, dùng tình yêu chấp nhận bọn họ, hảo hảo nói chuyện với vợ anh. Hài tử vô tội, dùng chân thành đối mặt với tất cả những chuyện đã xảy ra.”


“Cô...” Cổ Lỗ Y chống cằm nghiêng đầu nhìn Tiêu Bắc cùng Lam Minh, biểu hiện trên mặt hai người có thể khái quát bằng một chữ ——囧.


Lam Minh cảm thấy thú vị, khẽ đẩy Tiêu Bắc: “Ai, Bắc Bắc, lấy tâm tính nhân loại của cậu để giải thích, cô ta có ý gì?”


“A...” Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, nói: “Tôi cảm thấy cô ta khuyên anh Vương kia nói chuyện với vợ, sau đó tha thứ vợ con, phương thức giải quyết rất hợp lý.”


“Trong sinh hoạt của nhân loại có hai chữ ‘ hợp lí ’ sao?” Lam Minh cười, tỏ ý khinh thường.


“Tôi hiểu...”


Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, anh Vương lại nói: “Tôi sẽ về cẩn thận suy nghĩ một chút, cám ơn cô Tiểu Nguyệt.”


“Vậy cũng được à?” Lam Minh bật cười: “Hắn sẽ về xử lý như thế nào?”


Tiêu Bắc lắc đầu: “Không biết, chắc là sẽ nói thật, sau đó vợ chồng cãi nhau một trận là chuyện không thể tránh được... Bất quá kết cục của chuyện này thường rất bi thảm, không chừng sẽ ly hôn.”


“Cô.” Cổ Lỗ Y vươn tay gãi mông, nghiêng đầu nghe radio.


Tiêu Bắc nằm xuống ôm lấy nó xoa xoa, cười hỏi: “Không tốt như trong tưởng tượng à?”


“Cô.” Cổ Lỗ Y gật đầu, ghé vào bụng Tiêu Bắc bĩu môi, cảm thấy thất vọng.


Lúc này, lại có người gọi đến: “Tiểu Nguyệt... Tôi, tôi muốn tỏ tình với một cô gái nhưng lại không biết nên làm như thế nào.”


Tiêu Bắc cùng Lam Minh liếc nhau _ tỏ tình, vậy mà cũng có thể hỏi?


“Phải làm như thế nào?” Tiểu Nguyệt cười trả lời: “Nói cho cô ấy biết anh yêu cô ấy.”


Tiêu Bắc cùng Lam Minh đều chống cằm _ nga?


“... nếu... cô ấy từ chối thì sao?” Nam sinh kích động: “Khi đó có phải ngay cả bằng hữu cũng không thể làm không?”


“Nếu cô ấy từ chối mà anh vẫn còn yêu cô ấy thì tiếp tục theo đuổi. Không yêu thì bắt đầu mối quan hệ khác. Chẳng lẽ anh muốn làm bạn cả đời sao? Nói không chừng cô ấy cũng đang chờ anh mở miệng đó?”


Nam sinh vui mừng: “Tôi... Tôi phải đi nói đây!”


Nói xong, cúp điện thoại.


Tiểu Nguyệt chọn một ca khúc chúc phúc cho những người đang yêu.


Tiêu Bắc cùng Lam Minh liếc nhau, Cổ Lỗ Y lại gãi cái mông, tựa hồ cảm thấy cũng có lý.


Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, hướng của ra vào huýt sáo.


Không lâu sau, năm con sói con vọt đến, nhảy lên giường quấn quýt Tiêu Bắc.


Tiêu Bắc dặn chúng nó: “Đi tìm Khế Liêu ở phòng đối diện, bảo cậu ta đi nói với Tiếu Hoa cậu ta yêu ảnh!”


Đám sói con chớp mắt mấy cái, nhanh chóng chạy đi truyền lời.


Tiêu Bắc cùng Lam Minh đều cười. Không lâu sau, năm tiểu sói con ỉu xìu rũ đầu chạy vào: “Ô ô ô.”


Cổ Lỗ Y nghe xong, chậc chậc hai tiếng, dịch cho Tiêu Bắc _ chúng nó nói Khế Liêu nhát cáy, không dám nói.


Tiêu Bắc thở dài, Lam Minh ngồi xuống nói: “Loại chuyện này cũng đúng là...”


“Đúng là cái gì cơ?” Tiêu Bắc khó hiểu nhìn hắn.


“Rất đơn giản. Cậu bảo tôi hôn một cái, sờ một chút, đùa giỡn một tẹo thì là chuyện rất dễ dàng.” Lam Minh nhéo cằm Tiêu Bắc: “Nhưng bảo tôi nói tôi yêu...” Lam Minh há to miệng nửa ngày cũng không nói nốt được chữ “cậu” kia.


Tiêu Bắc thở dài _ vô dụng!(Cc: chứ muốn nghe hả *mắt chớp chớp*)


Lam Minh cũng cảm giác mình có điểm nhát cáy.


Cổ Lỗ Y lắc đầu, chọt chọt Tiêu Bắc, vỗ ngực mình, ý bảo _ ta có cách!


Tiêu Bắc nghi ngờ nhìn nó: “Ân, Cổ Lỗ Y, lần trước gây ra hoạ lớn như vậy, lần này liệu có lại xảy ra chuyện không đó?”


Cổ Lỗ Y che miệng cười hì hì, khoát tay _ mới không!


Sau đó, Cổ Lỗ Y kéo đám sói con lại, thì thà thì thầm. Đám sói con nhìn nhau, cuối cùng vẫn chạy đi, chỉ chốc lát sau liền chạy về, trong miệng còn ngậm điện thoại của Khế Liêu.


Cổ Lỗ Y cầm điện thoại, bắt đầu đánh chữ... sau khi tít tít một đống chữ thì bấm gửi cho Tiếu Hoa.


Tiêu Bắc tò mò: “Cưng viết gì vậy?”


Cổ Lỗ Y che điện thoại không cho Tiêu Bắc xem, nhét vào miệng đám sói con, đám sói con lại lén lút trả về.


Tiêu Bắc không hiểu, Lam Minh nhún vai... Đang lúc này, chợt nghe cửa phòng Tiếu Hoa “rầm” một tiếng, cánh cửa đáng thươg lại bị đá văng, Tiếu Hoa thở hổn hển vọt ra: “Khế Liêu! Tên lưu manh kia!”


Lam Minh cùng Tiêu Bắc chạy tới cửa thò đầu ra xem.


Khế Liêu đang nằm ngẩn người trên giường, cũng không chú ý tới đám sói con đi đi lại lại. Đột nhiên thấy Tiếu Hoa đạp cửa chạy vào, còn mặc áo ngủ, có chút khó hiểu: “... sao cơ?”


Tiếu Hoa cầm điện thoại: “Cậu viết cái gì thế hả?!”


Khế Liêu nhíu mày: “Hả?”


“Là cậu gửi tới!” Tiếu Hoa ném điện thoại cho hắn: “Tự xem đi!”


Khế Liêu cầm lên xem thì thấy trên màn hình điện thoại viết _ Tiếu Hoa, tôi yêu anh, yêu anh, yêu chết luôn, nhưng là không dám nói cho anh. Mỗi đêm nằm mơ đều mơ tới anh, mỗi tối đều muốn ôm anh ngủ, mỗi ngày đều muốn cùng anh ngủ cùng anh rời giường, nhớ anh đến thần hồn điên đảo! Xin hãy chấp nhận tình yêu của tôi! Để tôi chịu trách nhiệm! Chúng ta kết hôn đi!(Cc: ói =)))))))


“Khụ khụ...” Tiêu Bắc vội vàng che miệng, bởi vì Khế Liêu vừa xem vừa đọc, vào tai mọi người thì có cảm giách shock không nhẹ.


Tiếu Hoa bực bội, đuổi Lam Minh cùng Tiêu Bắc: “Về ngủ ngay!”


Tiêu Bắc cùng Lam Minh bất đắc dĩ về phòng, dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn Cổ Lỗ Y đang nằm lỳ trên giường tiếp tục nghe 《 Midnight Voice 》.


“Cổ Lỗ Y, cưng học cái đó ở đâu vậy? Thực buồn nôn à!”


“Cô kỉ!” Cổ Lỗ Y mở Ipad di di vài cái, mở một websites đưa cho Tiêu Bắc xem _ ba mươi sáu kế theo đuổi bạn gái!


Tiêu Bắc cùng Lam Minh choáng váng, Tiêu Bắc đoạt lấy Ipad của Cổ Lỗ Y, “Quá kỳ cục, anh phải cài cho cưng phần mềm siêu cấp ba ba!”


“Cô!” Cổ Lỗ Y vội vàng ngăn cản, hai người còn đang giành giật, thì đám sói con chạy tới như điên: “Ô ô!”


“Chúng nó nói cái gì?”


Cổ Lỗ Y ngẩng mặt, dịch cho Tiêu Bắc. Đám sói con nói, Khế Liêu rốt cục nhịn không được, tỏ tình với Tiếu Hoa luôn rồi!


Tiêu Bắc cùng Lam Minh liếc nhau, lập tức phấn khởi chạy tới cửa nghe lén.


Trong phòng, ngữ điệu Tiếu Hoa có chút vô lực nói: “Cậu nói bậy bạ gì vậy?”


“Tôi không nói bậy, lão tử thích anh thì làm sao?!” Khế Liêu bạo phát, hắn nhịn lâu quá rồi: “Không có biện pháp, anh là người, tôi là người sói còn có một nửa huyết thống quỷ hút máu. Con mẹ nó anh sống thêm tám mươi năm nữa chết cũng coi như trường thọ, tôi lại tám trăm năm cũng không thấy được một cái một cái nếp nhăn. Cách duy nhất giữ anh lại bên cạnh tôi vĩnh viễn chính là biến anh thành thành Thần Ma... Nhưng làm Thần Ma nhất định sẽ phải cô độc suốt quãng đời còn lại, bạn bè người thân của anh đều sẽ lần lượt bỏ anh mà đi, cho nên lão tử không bỏ được nhưng vẫn một mực nhẫn nại không dám nói, anh có hiểu không hả?!”


...


Tiêu Bắc thầm khen _ Khế Liêu không tệ! Nói rất hay.


Lam Minh tựa hồ cảm xúc lẫn lộn, bất giác đưa mắt nhìn một chút Tiêu Bắc.


Lúc này Tiếu Hoa ngược lại vẫn im lặng, thật lâu sau hỏi một câu: “Cái gì là... biến thành Thần Ma?”


“Chính là tôi cắn anh, sau đó anh uống máu của tôi, rồi hai ta ký hôn ước... Ngô.” Khế Liêu còn chưa dứt lời bị Tiếu Hoa ném gối chặn lại, sau đó cửa mở ra Tiếu Hoa chạy đi. Thấy Lam Minh cùng Tiêu Bắc bộ dáng nghe lén ngoài cửa cũng không nói gì, chỉ nhanh chân chạy về phòng, đóng cửa.


Tiêu Bắc cùng Lam Minh quay lại. Trong phòng, Khế Liêu ảo não ngồi trên giường, gối rơi xuống tóc rối tung hắn cũng không thèm để ý.


Cổ Lỗ Y thấp giọng Cô kỉ hai tiếng, tựa hồ cảm thấy Khế Liêu rất đáng thương.


Tiêu Bắc cùng Lam Minh muốn về phòng không quấy rầy hắn nghỉ ngơi, thì lại thấy Cổ Lỗ Y bay ào về phòng, ôm radio tới, ngồi xuống bên cạnh Khế Liêu, cầm điện thoại bấm một dãy số.


Tiêu Bắc cùng Khế Liêu đều có chút mờ mịt. Cổ Lỗ Y bấm điện thoại, điện thoại kết nối, Cổ Lỗ Y cầm điện thoại nhét vào tay Khế Liêu.


Khế Liêu khó hiểu nhìn Cổ Lỗ Y.


Lúc này, giọng nói của Tiểu Nguyệt truyền tới: “Chào bạn, xin hỏi bạn có chuyện phiền não sao? Tiểu Nguyệt có thể giúp bạn giải đáp.”


Cổ Lỗ Y thấy Khế Liêu ngẩn người, đạp hắn một cước, bảo hắn mau hỏi đi!


Khế Liêu há to miệng, không thể nói lên lời.


Cổ Lỗ Y giận rồi nha, giật lấy điện thoại, bịt mũi giả giọng người lớn nói với người đầu kia: “Tôi thích một người không thương tôi, tôi bày tỏ tình cảm với hắn nhưng hắn lại chạy mất.”


“Như vậy à.” Sau khi Tiểu Nguyệt nghe được, cười hỏi lại: “Như vậy, người kia có nói nói rõ với cậu là không thương cậu không?”


Lam Minh cùng Tiêu Bắc sửng sốt, lập tức lên tinh thần, trong lòng tự nhủ _ có đạo lý, góc nhìn rất đặc biệt.


Khế Liêu cũng phục hồi tinh thần.


“Nhưng khi tôi bày tỏ tình cảm, hắn lại chạy trốn.” Cổ Lỗ Y nói: “Tôi rất buồn.”


Khế Liêu gãi cổ _ có chút ngượng.


“Cậu nhớ kĩ nha, người nói yêu cậu chưa chắc đã thật sự yêu cậu, còn người không nói không yêu thì cũng không chắc thật sự không thương cậu đâu.” Tiểu Nguyệt nói một câu hơi khó hiểu, lại bổ sung một câu: “Cậu bày tỏ, người ta chạy trốn, chỉ có thể nói rõ cô ấy đang trốn tránh. Nếu như muốn cự tuyệt thì sẽ trực tiếp nói với cậu _ không thể, cô ấy không yêu cậu! Cho nên, chúc mừng cậu, có cơ hội, tiếp tục đeo đuổi đi.”


Tiểu Nguyệt nói xong, Cổ Lỗ Y lắc lắc cái đuôi: “Yêu chị yêu chị!” Nói xong liền cúp điện thoại, chọc cho Tiểu Nguyệt cười không ngừng: “Hình như là một bạn nhỏ gọi tới nha.”


Mà Tiêu Bắc cùng Lam Minh lại nhìn Khế Liêu. Biểu tình trên mặt hắn nháy mắt chuyển biến, ho khan một tiếng rồi cầm lấy điện thoại, ấn nút gọi lại.


Điện thoại kết nối, lại là giọng của Tiểu Nguyệt: “Chào bạn, xin hỏi có chuyện gì làm bạn khó xử sao?”


Khế Liêu nghĩ nghĩ, nói: “Tôi và anh ấy không phải người cùng một thế giới, muốn cùng một chỗ nhất định phải thực hiện một ít thay đổi.”


“Ân.” Tiểu Nguyệt hỏi: “Vậy trong hai người ai cần thay đồi?”


“Anh ấy...” Khế Liêu nói: “Thay đổi rất lớn, tôi sợ anh ấy không hạnh phúc trong hoàn cảnh mới nên vẫn luôn không dám.”


“Nói cách khác, bây giờ bạn đang sống trong hoàn cảnh sống của anh ấy, phải không?” Tiểu Nguyệt hỏi.


Khế Liêu ngẩn người: “Ừh... Cũng xem như vậy.”


“Tôi có thể hiểu bạn vì anh ta nên đã thay đổi chính mình, có phải không?” Tiểu Nguyệt nở nụ cười: “Vậy cậu có cảm thấy khó khăn không?”


Khế Liêu ngửa mặt lên trời nghĩ nghĩ: “Cái này thì không, kỳ thật cũng không khác nhau nhiều lắm.”


“Nếu bạn sẵn sàng vì anh ấy mà thay đổi, thì anh ấy cũng sẽ vì bạn mà thay đổi, thay đổi vì người yêu cũng không phải chuyện khó lắm.”


...


“Cô...” Hiện tại Cổ Lỗ Y đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn, siêu ngưỡng mộ vị Tiểu Nguyệt kia!


Khế Liêu cúp điện thoại, đứng lên, hai tay đút túi đi qua phòng kế bên, đẩy cửa ra.


Tiếu Hoa bất mãn nhìn hắn: “Làm gì? Tôi muốn ngủ.”


“Máy sưởi phòng tôi bị hư.” Khế Liêu bước vào phòng, tư thái ‘quấn chặt không buông’: “Tôi sợ lạnh.”


Tiếu Hoa do dự một chút, vỗ vỗ giường: “Không được giở trò.”


“Ừh.” Trên mặt Khế Liêu lập tức hiện lên một nụ cười thật to, chạy tới chui vào chăn.


Tiêu Bắc cùng Lam Minh nhìn nhau cười, Lam Minh nghĩ nghĩ, cũng muốn gọi điện thoại, bị Tiêu Bắc túm lấy kéo về phòng.


Rạng sáng hai giờ, chương trình Midnight Voice mới kết thúc, Tiểu Nguyệt tạm biệt mọi người.


Tiêu Bắc đã sớm buồn ngủ không chịu được, ôm Cổ Lỗ Y ngủ say. Lam Minh nằm bên cạnh, hắn cũng không buồn ngủ lắm, ngửa mặt nhìn trần nhà... nghĩ đến tâm sự. Vừa mới nghe những lời kia, tựa hồ có thể áp dụng cho tất cả Thần Ma, để họ có thể yêu. Khó trách lúc nhỏ, mẫu thân thường nói với hắn _ không cần phải lo lắng không yêu cùng loại người, dù không cùng loại bọn họ vẫn có quyền yêu nhau.


Lam Minh mỉm cười ôm Tiêu Bắc đã tiến vào mộng đẹp, nhắm mắt... Một đêm an bình.


...


Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người ngủ đủ, xuống lầu ăn điểm tâm.


Cảnh Diệu Phong cũng tới, mang cả điểm tâm theo. Đang ăn, một chiếc xe cảnh sát đậu trước cửa, một cảnh sát vội vã chạy vào: “Đội trưởng, lại xảy ra án tử!”


“Án mạng?” Cảnh Diệu Phong biết án tử mà kinh động đến cả mình chắc chắn sẽ không phải án tử bình thường, liền hỏi: “Tình huống như thế nào?”


“A, hình như là nội bộ gia đình, một người đàn ông dùng dao đâm chết vợ con, ngay cả tình nhân của vợ cũng giết, sau đó tự sát.”


“Huh?” Cảnh Diệu Phong nhíu mày: “Vì sao? Có tra được động cơ không?”


“A! Tra được, bất quá rất bi kịch. Theo di chúc của hắn, vợ hắn ngoại tình đã nhiều năm, ngay cả đứa con thương yêu nhất cũng không phải của mình. Hắn quyết định, dùng tình yêu cứu rỗi bọn họ!”


...


“Phốc... khụ khụ.” Cổ Lỗ Y bị sặc sữa, đấm ngực ho khan, ngẩng đầu nhìn bọn Tiêu Bắc.


Tiêu Bắc cùng Lam Minh thì đã lập tức minh bạch kỳ quặc trong đó, trăm miệng một lời hỏi: “Người đàn ông kia có phải họ Vương không?”


Nhân viên cảnh sát giật mình: “Sao các anh biết?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK