Lúc Tiêu Bắc tỉnh lại, xuống lầu thì nghe thấy Hi Tắc Nhĩ sinh động như thật kể với Long Tước: “Poseidon và Lucifer đều đang trốn trong phòng mà khóc đó. Địa ngục bị phá mất một nửa, Long cung cũng bị phá mất nửa toà, không biết là ai làm.”
“Ai có năng lực đó?” Khế Liêu cảm thấy mới lạ: “Hai người đó là vua mà cũng không biết sao?”
“Đó mới là điểm kỳ quái nhất.” Hi Tắc Nhĩ nghiêm túc nói: “Lucifer và Poseidon đều nói sớm biết như vậy thì còn lâu mới làm, tự gây nghiệt không thể sống.”
“Nhưng vậy thì không phải tổn thất rất nghiêm trọng sao?” Tiêu Bắc nhớ tới Địa ngục và Hải Long cung đều là những nơi vô cùng xinh đẹp, sao lại có người nỡ phá hỏng.
“Không sai, dù gì cũng không ai bị thương.” Hi Tắc Nhĩ nhún vai: “Bỏ tiền xây lại là được, ta thì lại cảm thấy hai người đó đã đắc tội ai đó, hơn nữa còn là tự sai trước nên mới bị bắt nạt!”
Tiêu Bắc ngồi trên ghế sa lon, cầm lấy chén trà nóng Cổ Lỗ Y bê tới uống một ngụm: “Là sao... tôi có ấn tượng khá tốt với hai người họ.”
“Bắc Bắc.” Sphinx lười biếng nhắc nhở cậu: “Thần cũng như ma, cẩn thận đề phòng chút cũng không thừa đâu.”
Tiêu Bắc tiếp tục uống trà, cảm thấy Thần Ma kỳ thật cũng không có gì không tốt, nhân loại với nhau còn lừa gạt nhau mà.
“Đúng rồi Bắc Bắc, bớt đau đầu chưa?” Bạch Lâu tới bắt mạch cho cậu.
“A.” Tiêu Bắc lắc đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, ngủ rất thoải mái, cũng không mơ thấy gì hết.”
Cổ Lỗ Y bay vòng vòng đấm lưng cho Tiêu Bắc, Phong Tiểu Vũ nhìn kích thước của nó một chút rồi nói nó lớn rồi, thật hiếu thảo.
“Đúng rồi, Lam Minh đâu?” Tiêu Bắc nhìn quanh, phát hiện không thấy Lam Minh đâu.
“Cô kỷ.” Cổ Lỗ Y huyên thuyên một đống chuyện với Tiêu Bắc.
“Có án tử?” Tiêu Bắc ngạc nhiên nhìn mọi người: “Mới vừa về tới mà.”
“Không phải án tử mà là đi hỗ trợ.” Long Tước uống cà phê, chậm rãi nói: “Cảnh Diệu Phong vừa mới gọi đến nói có mấy tên ngốc cực đoan theo chủ nghĩa bảo vệ động vật đột nhập vào vườn thú làm nổ lồng sắt của khu mãnh thú. Sư tử và hổ chạy ra tấn công người dân, tình huống khẩn cấp, chỉ Lam Minh mới có thể ngăn đám dã thú đó lại.”
“Cái gì cơ?” Tiêu Bắc mở to hai mắt: “Chủ nghĩa bảo vệ động vật?”
“Ừh, chính là không ăn thịt, phản đối đồ da dù là gì cũng không được, yêu cầu người và động vật được hưởng quyền lợi ngang hàng.” Hi Tắc Nhĩ tựa hồ vừa mới nghiệm ra tính chất của loại tổ chức này, nghiêm túc nói: “Nói cách khác, muốn theo chủ nghĩa bảo vệ động vật thì không được ăn thịt nướng, cũng không được ăn bánh bao.”
Tiêu Bắc bật cười.
“Nhân loại thật sự rất nực cười, hết theo chủ nghĩa này đến chủ nghĩa khác.” Khế Liêu lật một quyển tạp chí: “Phải biết rằng từ thời cổ đại nhân loại đã biết cầm dao, nếu như bọn họ không săn bắn thì đã tuyệt chủng từ vài vạn ngàn năm trước rồi, động vật và động vật cũng giết lẫn nhau, vậy nên mới có chuỗi thức ăn... Bất quá kẻ đáng khinh nhất chính là loại người dùng động vật để tiêu khiển hoặc tra tấn, loại hành vi này quả thật rất bỉ ổi.”
“Vậy nên Khế Liêu cũng phản đối vườn thú sao?” Phong Tiểu Vũ vừa chải lông cho Sỉ Mị vừa hỏi.
“A, vườn thú thì tôi không phản đối, có vài loài động vật sắp tuyệt chủng hoặc là không gian thích hợp để chúng sinh tồn còn quá ít, sống trong vườn thú cũng tốt. Vả lại kỳ thật rất nhiều loài động vật đã mất đi dã tính, bị loài người thuần hóa. Nói theo hướng khách quan thì sủng vật bị thuần hóa đã không còn là động vật, nhân loại cũng cung cấp thức ăn nơi ở cho chúng, cái này gọi là có qua có lại, nếu đã muốn thuần phục chúng thì phải nuôi chúng cho tốt. Tôi chỉ không thích chuyện nhân loại ỷ vào việc có trí thông minh cao hơn mà hành hạ động vật, không khác gì Ma tộc đùa giỡn nhân loại, ai cũng phẫn nộ.”
Tiêu Bắc gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý.
Lúc này, cửa mở ra, Phong Danh Vũ hùng hổ đi vào, sau lưng là Tiếu Hoa cầm một chồng văn kiện.
“Chị hai, sao mặt chị khó coi quá vậy?” Tiểu Vũ khó hiểu.
“Tại đám người cực đoan chứ đâu, đúng là không khác gì phần tử khủng bố!” Phong Danh Vũ đá bay giày cao gót, ngồi phịch xuống ghế.
“Không phải hôm nay cô định tổ chức trình diễn thời trang sao?” Bạch Lâu nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
“Còn chưa kịp làm gì đã đầy một bụng khí rồi nè. Tự dưng từ đâu nhảy ra một đám người theo chủ nghĩa bảo vệ động vật, nói cái gì cấm giết động vật lấy da lông làm quần áo. Tôi toàn dùng thuộc da nhân tạo đó, ngay từ đầu tôi cũng đã nói phản đối chuyện giết động vật!” Phong Danh Vũ đập bàn: “Cả một buổi trình diễn thời trang đều bị bọn họ làm hư hết. Còn may Tiểu Ái phải dưỡng thai nên không tới, bằng không nhất định sẽ tức chết! Tâm huyết gần nửa năm của bọn tôi đó “
“Sao có thể không phân tốt xấu vậy chứ.” Mọi người cũng thấy rất không hợp lý.
“Cái này còn chưa tính là gì.” Bạch Lâu xem tin tức trên websites: “Nghe nói gần đây bọn họ còn tới quấy rối rất nhiều khách sạn, khách đang ăn cơm thì bọn họ chạy tới. Nếu có món thịt thì sẽ quăng thứ dơ bẩn gì đó lên bàn, khiến cho khách không ăn nổi nữa.”
“Quá đáng như vậy.” Tiêu Bắc nhíu mày: “Tôi bắt đầu nghi ngờ bọn họ có phải theo chủ nghĩa bảo vệ động vật thật không đây, loại hành vi này rất dễ gây ra hiệu quả trái ngược.”
“Cô kỉ.” Cổ Lỗ Y xoa bụng thì thầm với Tiêu Bắc. Tiêu Bắc biết nói đói bụng, xoa đầu nó hỏi: “Muốn ăn gì?”
“Thịt thịt.” Cổ Lỗ Y cười tủm tỉm nói.
“Lát ta gọi điện bảo bọn Lam Minh mua về cho.” Long Tước mở tủ lạnh ra, bên trong có bánh phô mai Cổ Lỗ Y thích ăn nhất liền lấy cho nó ăn lót dạ.
Tiêu Bắc lên lầu đi tắm.
Tắm xong, đang lau tóc, đột nhiên Tiêu Bắc nghe thấy một tiếng ” meo...” rất nhỏ
“Mèo?” Tiêu Bắc tìm khắp nơi _ không lẽ có con mèo nào đi lạc vào đây?
Nhưng trong phòng không có gì.
Tiêu Bắc ngoáy ngoáy lỗ tai, nghe lầm à, nhưng lại nghe thấy: “Meo meo...”
“Hả?” Tiêu Bắc nghe tiếng kêu tựa hồ ở rất gần, bắt đầu lục tung phòng lên.
“Cái này là động tác mới à?”
Tiêu Bắc đang quỳ trên mặt đất nhìn dưới gầm giường xem có con mèo nào không thì chợt nghe từ ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Lam Minh.” Tiêu Bắc ngẩng mặt lên, đứng dậy: “Có nghe thấy tiếng mèo kêu không?”
“Mèo?” Lam Minh khó hiểu.
“Suỵt...” Tiêu Bắc lại nghe thấy tiếng kêu, lúc này Lam Minh cũng nghe được.
Hai người theo tiếng kêu đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra xuống. Trong bụi cỏ có một con mèo nhỏ màu trắng tinh đang rên rỉ, trên chân nó là một vết thương còn đang chảy máu.
“Là một con mèo con a.” Tiêu Bắc quay lại, Lam Minh nhảy xuống cửa sổ, xách con mèo nhỏ lên cầm vào phòng khách.
“Ai nha, bị thương rồi.” Bạch Lâu cầm hộp thuốc tới, đặt con mèo trắng lên bàn, bôi thuốc rồi băng bó cho nó: “Bị xe đâm, chân sau bị gãy.”
Phong Tiểu Vũ đi lấy sữa, đặt trước mặt mèo con.
Mèo con nhìn xung quanh có thật nhiều người, nơm nớp lo sợ không dám nhúc nhích.
Cổ Lỗ Y gặm bánh ngọt ngồi cạnh nó, nhè nhẹ vỗ lên đầu nó mấy cái, lúc này mèo con mới bắt đầu cẩn cẩn dực dực liếm sữa, tựa hồ đã đói bụng từ lâu.
“Hắt xì...”
Xa xa trên ghế sa lon, Khế Liêu hắt xì hai cái, xoa mũi.
“Cậu bị sao vậy?” Tiếu Hoa nhìn hắn, trong lòng tự nhủ cậu mà cũng bị cảm à?
“Tôi ghét nhất là mèo.” Khế Liêu vẻ mặt chán ghét: “Đặc biệt là mèo con!”
“Ta cũng là động vật họ mèo này.” Sphinx nằm dài trên mặt đất ngẩng đầu, Khế Liêu không thèm đếm xỉa đến sự tồn tại của nó.
Khế Liêu đánh giá nó một chút: “Ta có nói ta không ghét ngươi sao?”
“A...” Sphinx hút một ngụm khí lạnh, buồn bực nằm trên sàn: “Ta cũng ghét nhất động vật họ chó.”
Sỉ Mị nheo mắt... mọi người không nói gì, sắp biến thành đại chiến chó mèo rồi.
Cổ Lỗ Y và mèo nhỏ trò chuyện trên trời dưới đất, một đứa cô kỉ, một đứa meo meo. Tiêu Bắc ngồi một bên nghe, nhíu mày: “Nó nói nó gọi là Fanny, nó đã chứng kiến một vụ mưu sát.”
“Hả?” mọi người có chút không thể tin nhìn mèo nhỏ _ mưu sát?
“Giết mèo hay giết người?” Lam Minh cảm thấy nên hỏi cho kĩ.
“Cô kỉ... “
“Mèo giết người?!” Tiêu Bắc giật mình, mọi người cũng trợn mắt há mồm, cần bao nhiêu con mèo mới giết nổi một người?
Sau đó, mèo nhỏ meo meo nói rất nhiều với Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y nói lại cho Bắc Bắc.
“Fanny nói, tối hôm đó nó thấy một con mèo đen rất lạ ngồi trên bệ cửa sổ, âm u nhìn người trong cửa sổ, không lâu sau bọn họ nhảy xuống cửa sổ chết... nó rất sợ nên chạy đi ngay. Mấy ngày sau, nó chạy sang khu khác thì lại thấy con mèo đen đó ngồi trên cột điện, mấy chiếc xe đi ngang đâm vào nhau, mọi người cũng chết hết, nó lại chạy thì bị con mèo đen nhìn thấy rồi đuổi đến tận đây. Nó chạy qua đường thì bị xe tông phải văng vào sân. Con mèo đen cũng đuổi tới bên ngoài nhưng không dám tới gần...”
“Có thể là nó sợ bị phát hiện.” Bạch Lâu nói, bảo Tiêu Bắc chạm vào Fanny, xem thử xem có thể nhìn thấy mặt con mèo đen đó không.
Tiêu Bắc gật đầu, nói với Cổ Lỗ Y: “Cổ Lỗ Y, cưng nói với Fanny anh muốn sờ nó một chút, không đau.”
Cổ Lỗ Y nói, Fanny lập tức mềm xuống rũ tai, để Tiêu Bắc sờ đầu.
“Đáng yêu quá đi...” Mắt Phong Tiểu Vũ sáng rực, Sỉ Mị sau lưng không vui cắn cắn tay áo Phong Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ nhanh chóng xoa đầu hắn: “Dĩ nhiên Sỉ Mị đáng yêu nhất.”
Sĩ Mị lập tức thỏa mãn.
“Này, ngươi có muốn nhìn thử không?” Sphinx liếm móng cười hỏi Khế Liêu: “Đáng yêu lắm đó.”
Khế Liêu nhìn qua, trắng trắng, móng vuốt màu hồng phấn nhỏ xíu, tựa hồ rất mềm... rất dễ thương. Bất quá thân là tộc sói nên hắn vẫn ghét động vật họ mèo, hơn nữa hắn còn dị ứng lông mèo.
Tiêu Bắc nhẹ nhàng sờ đầu Fanny, dần dần tiến vào ý thức của nó, quay lại đêm nó nhìn thấy vụ mưu sát.
Tiêu Bắc thấy tình hình cũng không khác những gì Fanny kể lại, chỉ là, thứ cậu thấy không phải là mèo, nói cho đúng thì không phải là một con mèo đen bình thường.
“Hô...”
Thật lâu sau, Tiêu Bắc giật mình tỉnh lại: “Hình như không phải mèo!”
“Miêu nữ?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
Tiêu Bắc lấy giấy bút ra, phác thảo lại một chút: “Hình dạng tổng thể thì giống như một con mèo, chỉ là hơi quá lớn! Màu đen, da nhăn nheo, lông dài, rất gầy, giống như bộ xương.”
Mọi người khó hiểu _ nó là mèo hả?
Bạch Lâu nghĩ nghĩ, ngồi xuống bàn mở máy tính ra, tìm tìm kiếm kiếm, sau khi tìm được hình thì gọi Tiêu Bắc: “Có phải là nó không?”
Mọi người bu lại xem, cũng nhịn không được nhíu mày _ này là con gì vậy? Gầy như một đống xương khô, da trên người nhăn nheo chảy xệ còn có lông màu đen, móng vuốt và đuôi thì lại giống của loài mèo, miêu yêu?
“Là Quỷ mèo Xiêm La.” Khế Liêu đột nhiên nói.
Khi mọi người nhìn thấy thứ này đều vô thức nhìn Bạch Lâu hoặc là Long Tước, hai người này thông minh nhất, không thì cũng nghĩ rằng Sphinx sẽ biết, dù sao cũng đều là họ nhà mèo. Bất quá việc Khế Liêu nói biết lại ngoài dự đoán của mọi người... Phải biết rằng, Khế Liêu và Lam Minh bị liệt vào loại động thủ không động khẩu, lại càng không biết động não!.
“Gì chứ?” Khóe miệng Khế Liêu giật giật: “Tốt xấu là ta cũng là Lang Vương dĩ nhiên phải biết mấy thứ loạn thất bát tao của yêu tộc.”
“Đúng vậy, chính là Quỷ mèo Xiêm La.” Bạch Lâu in hình ra, đem cho Fanny xem. Fanny lập tức sợ tới mức run rẩy _ xem ra đúng là nó rồi.
“Nó chắc chắn không phải mèo bình thường.” Tiêu Bắc cảm thấy tối nay nhất định sẽ gặp ác mộng: “... Quỷ mèo sao.”
“Con mèo này rất phiền toái.” Bạch Lâu nhíu mày: “Trong mắt người thường thì nó chỉ là một con mèo đen bình thường, chỉ những người có linh lực cực mạnh mới có thể nhìn thấy hình dáng thật của nó.”
“Anh cũng vậy à?”
“Ừh.” Bạch Lâu bảo Tiêu Bắc thử xem lúc này Fanny nhìn thấy cái gì, Tiêu Bắc cầm móng vuốt màu hồng phấn của Fanny màu hồng phấn, nhắm mắt cảm nhận... quả nhiên, Fanny chỉ thấy một con mèo đen hung thần ác sát mà thôi.
“Nói cách khác, nó có thể giả làm mèo đen để tiếp cận người khác, mọi người sẽ không đề phòng, trừ phi có năng lực đặc biệt mới có thể nhìn thấy nguyên hình của nó?”
“Nha...” Phong Danh Vũ bất giác rùng mình: “Mèo đen đúng là tà môn, đặc biệt là mắt mèo, rất đáng sợ.”
“Các cậu đang nghiên cứu mèo đen?”
Đúng lúc, Cảnh Diệu Phong đẩy cửa đi vào: “Trùng hợp chỗ tôi cũng đang có án tử liên quan đến mèo đen.”
“Con này phải không?” Mọi người đưa hình Quỷ mèo Xiêm La cho anh xem.
Khóe miệng Cảnh Diệu Phong giật giật: “Con này giống mèo chỗ nào?!” Đang nói chuyện, đột nhiên anh nhìn thấy mèo nhỏ đang nằm trên giường.
Mắt Cảnh Diệu Phong lóe loé, lại gần từng chút từng chút.
Mọi người nhìn nhau, chỉ có Bạch Lâu tỏ vẻ khinh bỉ, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Lại nữa rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, thì lại thấy Cảnh Diệu Phong bế Fanny lên: “Thật đáng yêu!”
Mọi người coi như mở rộng nhãn giới, Cảnh Diệu Phong thoạt nhìn lãnh khốc như vậy, không nghĩ tới lại là một tên cuồng mèo.
“Tôi chỉ thích mèo trắng thôi.” Cảnh Diệu Phong ôm Fanny vào ngực nhẹ nhàng vân vê lỗ tai nó, Fanny ngoan ngoãn cọ cọ.
“Thuần trắng, mềm mại lại nhu thuận...” Nói đoạn Cảnh Diệu Phong vô thức nhìn sag Bạch Lâu, Bạch Lâu giả bộ như không nghe thấy tiếp tục cúi đầu tra tư liệu.
Mọi người nín thở, chờ hành động tiếp theo của Cảnh Diệu Phong. Thế nhưng Cảnh Diệu Phong lại chỉ nhìn Bạch Lâu ngẩn người, do dự bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Phong Danh Vũ nhìn không được nữa, đạp anh một cước: “Nó đang bị thương đó, phải chữa trị cẩn thận, ai làm thì người đó chịu trách nhiệm!”
Nghe xong lời này, Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong đều tỏ vẻ xấu hổ.
Cảnh Diệu Phong ôm mèo nhỏ đến gần Bạch Lâu: “Còn phải xem nó có cho tôi cơ hội để bù đắp không...”
Bạch Lâu không để ý tới anh, tiếp tục cúi đầu xem tư liệu.
“Ách, Tiểu Lâu...”
Cảnh Diệu Phong vừa muốn nói chuyện, Bạch Lâu trừng anh, anh vội vàng ngậm miệng, cảm thấy vận khí hôm nay không tệ. Ít nhất Tiểu Lâu đã liếc mình một cái, không có coi mình là không khí nữa.(Cc: tội anh quá *đau lòng*)
Mọi người vô lực _ thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
“Mèo Xiêm La là một loại thần vật có ý thức lãnh thổ rất mạnh. Chúng được coi là sủng vật của thần thánh, là đại diện của thần rừng hoặc vu sư, thường sinh sống ở vùng Siam, cũng tức là Đông Nam Á hiện nay... sao lại chạy đến nơi đây nhỉ?” Bạch Lâu phát tư liệu cho mọi người.
“Chúng có ảnh hưởng gì tới con người không?” Tiêu Bắc nhớ tới cảnh tượng yêu dị vừa nhìn thấy: “Vì sao một con mèo lại muốn giết người?”
“Loại mèo này sẽ không tự ý hại người... tuy chúng tà ác, nhưng cũng không phải loại có tội ác tày trời. Nói cách khác, chúng chỉ là diễn viên mà không phải đạo diễn. Thần vật từ trước đến nay đều chú ý đến quy luật tự nhiên, không cướp đoạt... hẳn là trao đổi đồng giá.”
“Trao đổi đồng giá?” Tiêu Bắc cảm thấy mới lạ.
“Loại vu thuật cổ đại này rất phổ biến.” Lam Minh thấy Tiêu Bắc khó hiểu, giải thích cho cậu: “Nói cho đơn giản thì nếu vậu muốn nguyền rủa người nào đó, thì phải lấy thứ quý giá nhất của cậu ra làm điều kiện trao đổi. Cậu muốn thần thánh cho mình hạnh phúc thì họ sẽ lấy đi một nửa tuổi thọ của cậu làm thù lao, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí.”
————–
“Thần rừng?” Tiêu Bắc bất giác nghĩ tới kiểm lâm này nọ, cả người cũng run lên. Cậu còn cho rằng thần không phải loại ‘người’ sẽ làm ra tội ác tày trời nữa chứ.
“Nghĩa là, con quỷ mèo Xiêm La này giống như sát thủ, làm theo chỉ thị?” Hi Tắc Nhĩ gãi cằm: “Nói vậy có người ra lệnh cho nó? Chúng ta phải tìm thủ phạm sau lưng nó?”
“Chú thuật Xiêm La cổ đại rất quỷ dị.” Sphinx lắc bờm: “Cẩn thận chút vẫn hơn, nếu là thần rừng thật thì càng phiền toái.”
“Tôi lại là cảm thấy nếu như là vu chú(nguyền rủa)thật thì ngược lại rất tốt.” Bạch Lâu nói: “Nếu là vu chú thuật thật thì vu sư tìm nạn nhân rồi cho quỷ mèo đi giết người hoặc tiếp nhận ủy thác của thần cũng chỉ là giai đoạn thứ hai, kẻ chủ mưu chính là nhân loại, người uỷ thác vu sư nguyền rủa. Nhưng thường thì sau khi chú thuật có hiệu lực thì bọn họ cũng gặp phải kết cục thê thảm không kém.”
“Là oan oan tương báo à?” Khế Liêu cười nhạt.
Tiếu Hoa có chút kinh ngạc nhìn hắn: “Gần đây cậu rất hay nói mấy câu kì quái, đến thời kỳ phản nghịch rồi à?”
Khế Liêu nhìn trời bĩu môi, khó chịu bò qua ghế sa lon.
Tiêu Bắc vỗ Tiếu Hoa: “Khế Liêu lớn rồi, đâu còn là con nít nữa.”
Tiếu Hoa khẽ nhíu mày: “Là sao? Tính theo tuổi nhân loại thì cậu ta bao nhiêu?”
“A.” Long Tước tính toán: “Chắc khoảng mười bảy mười tám tuổi, Khế Liêu là Lang Vương trẻ nhất, đương nhiên cũng là mạnh nhất trong lịch sử lang tộc.’’
Tiếu Hoa nhướng mi với Tiêu Bắc _ thiếu niên mười bảy mười tám tuổi là lúc phản nghịch nhất!(TK: Dậy thì đó=3=)
Tiêu Bắc bất đắc dĩ, Khế Liêu thì càng thêm khó chịu!
“Đúng rồi.” Tiêu Bắc hỏi Cảnh Diệu Phong: “Vừa nãy anh nói án tử gì liên quan đến mèo đen?”
“A, thiếu chút nữa quên mất.” Cảnh Diệu Phong lấy tư liệu mang theo ra cho bọn Tiêu Bắc xem: “Đây!”
Mọi người thấy là một chồng tư liệu và ảnh thật dày liền biết chắc lại chết không ít người. Gần đây rất hay xảy ra chuyện như vậy, mọi người không thể không lo lắng.
“Có mèo đen thật này!” Tiêu Bắc xem ảnh _ là ảnh thi thể người chết, còn có ảnh khi người chết còn sống chụp chung với một con mèo đen.
“Nó là quỷ mèo phải không?” Lam Minh cầm ảnh chụp nhìn một hồi, hỏi Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc nhún vai: “Không biết, hình như chỉ là mèo đen bình thường.”
“Tôi đã mời vài bác sĩ thú y, các nhà nhà nhân chủng học, động vật học... Bọn họ đều nhất trí cho rằng con mèo trong những tấm hình này là cùng một con! Tuy nhiên trong mắt ta tất cả mèo đen trên đời đều rất đẹp. Bất quá khi nhìn thấy nó thì lần đầu tiên tôi cảm thấy trên đời có một con mèo không đáng yêu như thế này.”
“Nhiều người cùng nuôi một con mèo, hơn nữa đều chết ngoài ý muốn?” Lam Minh nhíu mày: “Không bằng nói thẳng là con mèo này có vấn đề.”
“Ừh.” Mọi người gật đầu _ đúng thế.
“Bọn họ tìm thấy con mèo này từ đâu? Trung tâm nhận nuôi à?” Phong Tiểu Vũ nhìn thế nào cũng đều cảm thấy con mèo này rất quỷ dị, không giống mấy con mèo nhỏ đáng yêu thưởng được nhận nuôi.
“Không phải.” Cảnh Diệu Phong lắc đầu: “Tôi đã gọi điện hỏi mấy trung tâm nhận nuôi, họ đều nói không có con mèo đen nào như vậy... với lại nếu như con mèo này đã được qua tay nhiều người mà mỗi lần đổi chủ nhân đều chết thì còn ai dám đụng vào nó?”
“Nói không chừng là nhặt được.” Phong Tiểu Vũ ngồi cạnh bàn chơi với Fanny: “Chỉ cần con mèo đó ngoan ngoãn chút thì nhặt nó về nuôi cũng rất bình thường.”
“Chỉ là nếu như người đó không biết chuyện mà lại nhặt nó về thì sẽ rất nguy hiểm.” Long Tước trầm ngâm: “Không bằng... Đăng tin báo đi?”
“Không được.” Tiêu Bắc lắc đầu: “Nếu vậy mọi người sẽ vứt hoặc là giết hết mèo đen.”
“Ách... cũng đúng.” Long Tước khẽ gật đầu: “Nhưng thành phố S lớn như vậy, biết đi đâu tìm một con mèo... trừ phi hỏi mấy con mèo hoang trong vùng, bất quá mèo đâu biết nói.”
“Hỏi mèo...” Mọi người ngẩn người sau đó đồng loạt quay đầu nhìn Fanny!
Tiêu Bắc đi qua, vẫy vẫy Cổ Lỗ Y: “Cổ Lỗ Y, cưng giúp anh hỏi Fanny một chút coi nó có biết làm thế nào để tìm một con mèo không.”
Cổ Lỗ Y hỏi Fanny, Fanny nhìn ảnh, meo meo hai tiếng, Cổ Lỗ Y thuật lại cho Tiêu Bắc.
“Nó nói không nhất định, nhưng mèo hoang cũng không phải đi lang thang một cách tuỳ tiện, chúng thường có lộ tuyến và khu vực hoạt động nhất định. Mèo là loài động vật có ý thức lãnh thổ rất cao, nếu có con mèo lạ nào đi lạc vào khu vực của mèo hoang thì nhất định sẽ bị đuổi đi.”
Tiêu Bắc nói hết, mọi người cũng hiểu rõ. Khế Liêu lấy bản đồ ra, mọi người đánh dấu vị trí của những người bị hại, sau đó vẽ bản ra, nhưng kết quả lại khiến mọi người khó hiểu.
Con mèo đen này không hoạt động trong một khu vực nhất định mà đi khắp quanh thành phố S, từ đầu này đi xuyên qua đầu kia, sau đó đánh một vòng, rồi lại trở về...
“Thú vị đây!” Sphinx lắc đầu: “Động vật họ mèo không thông minh như vậy, đây căn bản chỉ là một con sói ngốc bị lạc...”
Còn chưa dứt lời, Khế Liêu đạp nó một cước.
“Việc này có bình thường không?” Tiêu Bắc bảo Cổ Lỗ Y hỏi Fanny.
Fanny cũng không biết, nó chưa từng thấy qua tình huống nào như này.
“Người chết có liên quan gì với nhau không?” Tiêu Bắc hỏi Cảnh Diệu Phong: “Bọn họ có quen biết nhau không? Có quan hệ hoặc điểm giống nhau nào không?”
“Chưa tra được.” Cảnh Diệu Phong nhún vai: “Thân phận người chết khác nhau, hơn nữa địa điểm bị giết cũng không giống nhau, hiện trường có rất nhiều người, bọn tôi cũng không thể tra xét từng người một được.”
“Khoảng cách giữa những án tử cách nhau rất lâu?” Lam Minh nhìn thời gian tử vong.
“Rất lâu rồi. Nếu không phải hôm nay tôi tình cờ nhìn thấy ảnh chụp của hai vụ án gần đây, phát hiện đều có một con mèo đen, sau đó xem lại ảnh của tất cả những vụ án trước kia thì cũng không thể liên hệ những vụ án này. Kế tiếp tôi muốn phái người đi tra án, các cậu có hứng thú đến hiện trường nhìn một cái không?”
Mọi người gật đầu, sau đó chia nhau hành động.
Tiêu Bắc, Lam Minh, Khế Liêu và Hi Tắc Nhĩ một nhóm, đi tới bốn nơi, theo thứ tự người chết thì đầu tiên là nhà nhiếp ảnh, kế đó là chủ một cửa hàng nhỏ, một người về hưu và một giáo viên.
“Nhìn nghề nghiệp tựa hồ không có điểm liên quan.” Tiêu Bắc xem tư liệu, ngồi ghế phó lái, Cổ Lỗ Y chui vào ba lôi, Fanny nằm bên cạnh.
Hai đứa nó không biết nói cái gì, một hồi sau Cổ Lỗ Y bắt đầu khóc ô ô.
Lam Minh nhíu mày, hỏi Tiêu Bắc: “Nó bị gì vậy?”
“A, Fanny đang kể lại cuộc sống lang thang trước kia của nó với Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y thấy nó thật đáng thương nên mới khóc.” Nói xong, Tiêu Bắc xoa đầu Cổ Lỗ Y: “Đừng khóc Cổ Lỗ Y, chúng ta nhận nuôi Fanny ha.”
Cổ Lỗ Y lập tức nói với Fanny, từ nay về sau tụi nó có thể sống cùng nhau làm bạn tốt.
“Sau khi nhân loại chiếm lấy Địa Cầu, cuộc sống của động vật bắt đầu trở nên khốn khổ.” Khế Liêu bịt mũi quay đi. Hi Tắc Nhĩ khó hiểu nhìn hắn: “Ngươi bị gì vậy?”
“Mèo!” Khế Liêu cự kì bất mãn _ hắn bị dị ứng đó!
“... chúng ta nuôi Fanny được không?” Tiêu Bắc hỏi.
Cổ Lỗ Y và Fanny ngẩng lên tội nghiệp nhìn Khế Liêu.
“Ách...” Khế Liêu nhún vai: “Tôi không quan tâm, hơi dị ứng thôi, dù sao cũng chỉ là con mèo con.”
Mọi người bật cười. Tiêu Bắc lặng lẽ gật đầu _ kỳ thật Khế Liêu ngoài cứng trong mềm, rất khó tưởng tượng cậu ta lại là con lai của hai loài đáng sợ là người sói và ma cà rồng.
“Đến rồi, nhà của tay nhiếp ảnh ở lầu ba, là nhà thuê.” Hi Tắc Nhĩ chỉ một toà nhà cũ ba tầng.
“Cũ quá.” Lam Minh ngẩng mặt nhìn, có vẻ hắn là nhà nhiếp ảnh độc thân.
Mọi người giẫm lên bậc thang bằng sắt rỉ sét, đi đến trước cửa.
“Chắc chắn là nhà này?” Khế Liêu nhíu mày đối chiếu với địa chỉ trên tay, nhấc chân đá văng cửa chính.
Cửa văng ra, bụi bay mù mịt...
“Oa... Hôi quá vậy!” Tiêu Bắc bịt mũi, cậu ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc.
“Là mùi xác chết.” Lam Minh nhíu mày.
“Có thể là thịt bị ôi, kích thước không lớn.” Mũi Khế Liêu khá nhạy: “Nếu là người chết thì mùi sẽ nồng hơn...” Nói đoạn đi vào.
Mọi người bịt mũi đi vào. Phòng khách coi như bình thường, chỉ là phòng bếp thì vô cùng kinh khủng, vết máu trên sàn làm mọi người khó chịu. Nhưng nhìn kỹ lại thì đều cảm thấy vô lực, vì hình như không phải máu người hoặc hiện trường án mạng, mà trên mặt đất toàn cá chết chuột chết... hình như bọn chúng bị cắn nát rồi vứt đầy trên sàn. Phần lớn đều đã bị hư thối biến dạng.
“Sao có thể như vậy?” Tiêu Bắc nhíu mày: “Ở đâu ra nhiều chuột chết như vậy.”
“Meo meo... “
Lúc này, Fanny trong ba lô Tiêu Bắc kêu một tiếng, Cổ Lỗ Y nhanh chóng dịch lại.
“Bị mèo làm?” Tiêu Bắc nhìn Lam Minh: “Fanny nói, nếu như mèo đang nóng nảy thì sẽ biến con chuột thành như vậy, rất nhiều mèo hoang hay chơi trò này.”
“Loài mèo và loài chó có sự khác biệt rất lớn.” Khế Liêu ngồi xuống, nhìn xác chuột trên mặt đất: “Chó tấn công người khi không đói bụng là vì sợ, mà mèo tập kích tiểu động vật khi không đói bụng chỉ để tiêu khiển giải trí.”
“Bất quá Sphinx lại nằm cả ngày.” Lam Minh sờ cằm: “Thói quen của sư tử hình như không giống mèo hoặc hổ cho lắm.”
“Cũng là quan hệ họ hàng gần và họ hàng xa thôi.” Khế Liêu cườinhạt: “Cũng giống như sói và chó, khác nhau một trời một vực.”
Mọi người nhịn không được nhíu mi, gần đây hình như Khế Liêu trưởng thành hơn một chút, nói rất ít, tâm tình cũng không tốt... Không biết có phải vì Tiếu Hoa không, có cảm giác cách phát triển của hai người này tựa hồ không đúng lắm.
“Uhm...”
Lúc này, Hi Tắc Nhĩ đi vòng vòng quanh phòng: “Có mùi tử vong.”
“Tử vong?”
“Ừh!” Hi Tắc Nhĩ sờ mũi: “Sát ý rất nặng... rất kỳ lạ!”
“Kỳ lạ thế nào?” Mọi người hiếu kỳ nhìn hắn.
Hi Tắc Nhĩ trầm ngâm nửa ngày: “Dạng như... rất kỳ lạ.”
Mọi người nhụt chí, Hi Tắc Nhĩ đang suy nghĩ thì sau đầu bị “Bốp ” một cái, Cổ Lỗ Y “Sưu” một tiếng bay về ba lô của Tiêu Bắc.
Hi Tắc Nhĩ muốn đuổi theo thì bị Lam Minh chộp lấy cổ áo: “Quên đi, ta cũng bị nó đánh suốt. Chờ bữa nào Tiêu Bắc không chú ý, chúng ta trói nó lại đánh cho một trận, coi nó còn dám lên mặt không!”
Hi Tắc Nhĩ gật đầu, híp mắt nhìn Cổ Lỗ Y. Tiểu bảo bảo Long tộc rất nghịch, điểm này nó đã được ‘kiến thức’ từ đám Long bảo bảo Long Tước nuôi trong nhà.
Cổ Lỗ Y cảnh giác ôm chặt Tiêu Bắc, còn lâu nó mới tách khỏi Bắc Bắc!
“Này.”
Đang lúc mọi người cãi nhau, Khế Liêu đứng cạnh cửa sổ ngoắc mọi người: “Hung thủ có thể là tụi nó.”
Mọi người đi qua thì thấy mấy con mèo nằm dưới cửa sổ, tựa hồ đang ngủ, ngáy o o.
“Là tụi nó làm à.” Tiêu Bắc tò mò nhìn một cái. Đám mèo kia tựa hồ cũng không sợ người, hé mắt nhìn một cái rồi tiếp tục ngủ, ngáy tiếp.
“... kiêu ngạo dữ.” Hi Tắc Nhĩ nhíu mày.
“Có thể làm tụi nó sợ.” Khế Liêu nói xong, đột nhiên nhe răng, phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Quả nhiên, đám mèo kia kêu lên một tiếng sợ hãi rồi chạy trốn.
“Ha ha.” Khế Liêu bật cười, Lam Minh nhìn trời: “Này, ngươi doạ tụi nó chạy hết thì chúng ta lấy cái gì mà hỏi?!”
“Ách...” Khế Liêu ngẩn người, sưu một tiếng vọt ra ngoài, nhảy xuống lầu bắt một con mèo hoang tương đối chậm sau đó xách cổ đi lên.
Con mèo này cũng không ngoan ngoãn như Fanny, nhe răng trợn mắt rất có dáng vẻ của mèo hoang, còn không ngừng giãy dụa cào cấu.
Khế Liêu nheo mắt: “Ngươi còn dám giãy ném ngươi vào ổ chó hoang.”
Cũng không biết con mèo hoang có hiểu hay không nhưng quả thật đã yên tĩnh hơn một chút.
“Cổ Lỗ Y, hỏi xem nó có biết manh mối gì không.” Tiêu Bắc nói.
“Cô.” Cổ Lỗ Y bay qua, nói chuyện với con mèo. Lúc đầu con mèo tựa hồ không chịu phối hợp, Cổ Lỗ Y phun lửa đốt đuôi nó, nó giật mình kêu thảm thiết, cuối cùng mới chịu ngoan ngoãn cung khai.
Cổ Lỗ Y dịch lại _ chúng nó là mèo hoang, ngày đó có một con mèo đen đi ngang qua, vốn dĩ chúng muốn đuổi tiểu tử đó đi, không nghĩ tới cái này con mèo quá lợi hại, nó nói nó một nhiệm vụ. Con mèo đen bảo chúng làm theo phân phó của nó, sau khi giúp nó làm xong việc, nó sẽ cho đám mèo hoang thức ăn đủ cho một tháng.
“Nó bảo chúng làm cái gì?” Lam Minh bảo Cổ Lỗ Y hỏi thử.
Cổ Lỗ Y hỏi, con mèo trả lời, mèo đen bảo đám mèo hoang giúp nó điều tra nghe ngóng xem tất cả các hộ gia đình có ai là người ăn chay!
“Ăn chay?!”
Mọi người càng lúc càng không hiểu...
“Đúng rồi.” Hi Tắc Nhĩ lấy tư liệu cho mọi người coi: “Coi nè, những người này đều rất gầy!”
Tiêu Bắc nhìn lại cũng gật đầu, cậu vốn đã rất gầy nhưng những người này còn gầy hơn nhiều.
“Đúng là rất giống dạng người ăn chay lâu năm.” Lam Minh liếc một cái, đột nhiên chú ý tới một góc tường: “Có cảm thấy... chỗ đó hơi lệch à?”
“Tường không liền nhau.” Khế Liêu vứt con mèo, đi qua đẩy tường... Rầm một tiếng, vách tường bị kéo ra, nguyên lai là một cánh cửa.
Sau khi cửa mở, phía sau bức tường được bài trí như một ngôi đền. Trên bàn đặt một pho tượng Phật mọi người chưa từng nhìn thấy.
“Đây là tượng Phật gì?” Tiêu Bắc đi qua cẩn thận nghiên cứu. Bức tượng phật này rất kì lạ, đầu tóc xoắn lại, thoạt nhìn rất giống La Hán, nhưng phần lớn La Hán đều có chút mũm mĩm còn cái tượng này lại quá gầy, có răng nanh dài. Sau lưng là ba bàn tay làm ra tư thể cổ quái, đứng trên, còn chân kia cong lại, tượng Phật bằng sắt màu đen.
“Chưa từng thấy.” Mọi người lắc đầu, nhìn Hi Tắc Nhĩ.
Hi Tắc Nhĩ nhìn nhìn một lát, rất nghiêm túc nói: “Tính ra thì ta còn chưa trưởng thành, ngay cả các ngươi còn không biết thì sao ta biết được!”
...
Lam Minh và Tiêu Bắc liếc nhau một cái. Tiêu Bắc lấy điện thoại di động ra, chụp hình tượng Phật gửi cho Bạch Lâu. Hình vừa gửi đi, điện thoại rung lên _ là Bạch Lâu gọi tới.
Tiêu Bắc bật loa ngoài.
“Các cậu cũng tìm được tượng Phật?” Từ đầu kia truyền đến giọng Cảnh Diệu Phong: “Chỗ bọn tôi cũng có, Long Tước vừa gọi điện nói bọn họ cũng thấy!”(Cc: Phong ca cầm điện thoại của Tiểu Lâu a... *cười mờ ám* làm ta nhớ đến mấy tính tiết hay gặp trong đam mỹ nha...)
“Điểm giống nhau là bọn họ đều thờ tượng phật này à?” Lam Minh bước qua nhìn kĩ: “Đây là Phật gì? Hình như không phải bằng sắt, giống đá hơn.”
“Đó không phải Phật, là thổ thần.” Bạch Lâu mở miệng: “Hắn là thổ thần cai quản sinh sát trong rừng, rất nhiều Vu sư đều thờ phụng hắn.”
“Hắc hắc!” Lam Minh đột nhiên bật cười.
Tiêu Bắc khó hiểu nhìn hắn: “Có ý gì?”
“Cái gì có ý gì?”
Tiêu Bắc cau mũi: “Cái tiếng ‘Hắc hắc’ vừa nãy của anh á.”
“A.” Lam Minh chớp chớp mắt, nhìn cậu: “Thần rừng, Vu sư, Hắc Miêu, Quỷ mèo... Hắc hắc, không sai!”
...
—————-
“Oa... Tà giáo thật.” Khế Liêu chằm chằm pho tượng thần đen thui: “Những người này đều ăn chay, đều bái thần rừng. Nói cách khác, bọn họ đều là những tín đồ sùng đạo, vì sao thần rừng lại muốn giết chết tín đồ của mình? À không phải, nói cho đúng là vì sao lại sai thủ hạ giết môn đồ của mình?”
“Có thể giống như Bạch Lâu từng nói, Hắc Miêu và thần rừng cũng chỉ là sát thủ, người nhờ bọn họ giết người thực sự là một người khác.” Tiêu Bắc nhìn chằm chằm tượng thần, vươn tay muốn sờ thử.
“Này!” Lam Minh chộp lấy tay cậu: “Cậu định làm gì vậy!”
Tiêu Bắc nhìn Lam Minh có chút vô tội: “Tôi... muốn sờ thử xem có thể tìm thấy đầu mối gì không.”
“Hắn là tà thần, cậu không sợ bị hắn tấn công à!” Lam Minh nhíu mày.
Tiêu Bắc bĩu môi, trong lòng tự nhủ tôi cũng biết chứ bộ, mắc gì phải hung dữ vậy?! Lam Minh cũng cảm thấy hình như mình hơi quá đáng, há miệng, còn chưa kịp giải thích, Cổ Lỗ Y lại “bốp’ một tiếng sau đầu hắn, nói “Ngốc ngốc!” rồi lại trốn vào ba lô.
Mọi người nín cười.
Tiêu Bắc cũng cảm thấy vui vẻ hơn. Lam Minh không thèm nói gì liếc Hi Tắc Nhĩ một cái, hai người cùng nhìn chằm chằm Cổ Lỗ Y trong ba lô _ nhất định phải tìm cơ hội đánh nó một trận. Mà lúc này Cổ Lỗ Y đang tựa trên người Fanny, nhìn hai người cười tủm tỉm.
“Kế tiếp phải làm sao?” Tiêu Bắc hỏi: “Cũng coi như đã tìm được manh mối.”
“Không thì mang Phật tượng về nghiên cứu một chút?” Lam Minh hỏi.
“Không được!” Hi Tắc Nhĩ lắc đầu: “Tượng thần không được di chuyển, bằng không tai hoạ sẽ chuyển qua, huống chi bên cạnh mỗi người chết đều có một bức tượng thần, rất tà môn! Chúng ta cũng không quan trọng hơn, nhưng trong nhà còn có nhân loại, Tiếu Hoa, Danh Vũ, còn có mẹ con Tiểu Ái, vạn nhất bị nguyền rủa...”
“Ách...” Mọi người lắc tay bảo Hi Tắc Nhĩ đừng nói nữa, càng nghe càng dọa người.
“Vậy phải tra như thế nào?” Tiêu Bắc có chút thất vọng.
“Bất quá...” Lam Minh đột nhiên mất hứng nói một câu: “Người bình thường nào lại đi thờ tà thần trong nhà chứ?
Mọi người nhìn hắn.
“Ta không nói chứ...” Lam Minh nhún vai: “Thay vì tốn công phí sức đi tìm một con mèo, không bằng đi điều tra thêm, đám người này cung phụng tà thần. Cậu cũng nói Tà Thần cùng Hắc Miêu đều là sát thủ, thay người làm việc mà! Mà những người này chết do bị nguyền rủa hay phải trả giá để nguyền rủa thì vẫn chưa biết.”
Lam Minh một câu đánh tỉnh mọi người _ đúng vậy, hình như mọi người đã quá chú trọng vào con mèo đen.
Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu bên kia điện thoại thấy thế nào.
Cảnh Diệu Phong cũng cảm thấy Lam Minh nói rất có đạo lý, lần này có thể tìm được tượng thần, kỳ thật đã tìm được một manh mối vô cùng quan trọng, có thể bắt đầu điều tra từ đây. Mọi người cứ về nhà chờ tin, biển người và biển mèo đều rộng mênh mông, mà muốn tìm một con mèo đen giữa biển mèo thì đúng là lãng phí thời gian.
Vì vậy, mọi người quyết định _ về.
Trên đường về, từ trong ba lô của Tiêu Bắc không ngừng truyền ra tiếng:
“Cô kỉ cô kỉ “
“Meo meo meo meo.”
Lam Minh có chút vô lực: “Tụi nó trò chuyện hợp nhau thật. Thường thì Cổ Lỗ Y không thích người lạ mà?”
“Không phải.” Tiêu Bắc ngồi một bên cười, cậu có thể hiểu được Cổ Lỗ Y nói gì... Cổ Lỗ Y nói Fanny có thể ở lại, Fanny rất vui, rồi hai đứa bắt đầu thảo luận về chỗ ở và thói xấu của thành viên trong nhà.
Nói qua nói lại, đột nhiên nói đến chuyện có phải Khế Liêu không thích Fanny không.
Cổ Lỗ Y thuận miệng nói một câu, lúc này Khế Liêu không thoải mái, hơn nữa tâm tình hắn luôn không tốt, có chút nguy hiểm, hắn là loại người nóng nảy!
Fanny muốn biết phải làm thế nào mới có thể khiến Khế Liêu vui vẻ tiếp nhận nó.
Cổ Lỗ Y nhanh mồm nhanh miệng _ giúp Khế Liêu đeo đuổi Tiếu Hoa! Khế Liêu sẽ yêu ngươi chết luôn, giúp Cảnh Diệu Phong đeo đuổi Bạch Lâu, Cảnh Diệu Phong cũng sẽ cực kì yêu ngươi, giúp Lam Minh chiếm tiện nghi Bắc Bắc... Câu này mới nói được một nửa thì Tiêu Bắc nhéo mông nó.(Cc: cục cưng a...)
Fanny thò đầu ra, nhìn Khế Liêu ngồi ghế sau.
Hắn dựa vào thành ghế nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hoàn toàn không có một điểm sinh khí, tựa hồ không vui, nhưng là cũng có vẻ bất đắc dĩ.
Fanny lại nhìn Lam Minh đang lái xe.
Hắn so với Khế Liêu tốt hơn nhiều, thỉnh thoảng thường liếc lên kính chiếu hậu nhìn Tiêu Bắc.
...
Về tới EX, bọn Bạch Lâu cũng đã đã trở lại.Mở một đống ảnh ra, Bạch Lâu đang ra sức tìm tư liệu.
Tiếu Hoa cũng vừa về, còn đem cả một núi công việc về nhà mà làm.
Tiêu Bắc bỏ ba lô lên ghế sa lon, để Cổ Lỗ Y và Fanny tự do hoạt động. Fanny bị thương nặng không thể đi lại, ngẩng mặt, thấy người ngồi cạnh mình là Tiếu Hoa, liền nhìn anh kêu meo meo hai tiếng.
Tiếu Hoa nhìn nó, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ nó, thật mềm. Quả nhiên mèo con so với sói con sờ thích hơn, mèo con rất mềm, sói con thì hơi cứng...
Nghĩ tới đây, Tiếu Hoa ngẩng đầu nhìn Khế Liêu, thấy hai con mắt sói của hắn cũng đang lén nhìn mình _ cứng thật!
Fanny nhìn nhìn hai người, gọi Cổ Lỗ Y meo meo hai tiếng.
Cổ Lỗ Y bay tới ôm Fanny, vẫy cánh, bay đến trước mặt Khế Liêu.
“A... Hắt xì.” Khế Liêu vội bịt cái mũi, kinh hãi nhìn Cổ Lỗ Y: “Này... Dị ứng, mau đem đi.”
Tiếu Hoa ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
“Meo meo.” Fanny kêu Khế Liêu một tiếng, rất thân mật.
Cổ Lỗ Y bất mãn cô kỉ cô kỉ mắng Khế Liêu.
Khế Liêu khó hiểu nhìn Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc ngồi ở một bên uống trà với Lam Minh, thấy vậy bật cười: “Fanny rất thích cậu, nó muốn cậu ôm một cái.”
“Không phải chứ..” Khế Liêu nhíu mày: “Tôi ghét nhất là mèo. “
“Mèo là loài rất cần tình yêu.” Cảnh Diệu Phong ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Đặc biệt là mèo con rất mẫn cảm, cậu không thích nó nó sẽ rất buồn.”
Quả nhiên, Cảnh Diệu Phong vừa dứt lời, Fanny cúi đầu, rũ tai đáng thương nhìn Khế Liêu.
“Ách... A, hắt xì.” Khế Liêu che mũi, Cổ Lỗ Y dứt khoát thả Fanny vào ngực Khế Liêu.
“Này!” Khế Liêu bịt mũi không dám động, cứng ngắc nhìn Fanny chằm chằm.
Fanny cuộn người trong ngực Khế Liêu, đuôi vểnh lên, meo meo với hắn.
Lúc này, sưu sưu vài tiếng, mấy con sói con chạy ào tới nhìn chằm chằm Fanny trong ngực Khế Liêu! Chỉ là một con mèo nhỏ mà dám đoạt Lang Vương của tụi nó.
“Meo meo ô.” Fanny nhìn thấy sói con lập tức sợ hãi chui tọt vào áo Khế Liêu, Khế Liêu có chút xấu hổ, vươn tay ngăn mấy con sói con lại: “Ai, không được khi dễ kẻ yếu.”
Đám sói con nhìn nhau, chợt nghe Cổ Lỗ Y cô kỉ hai tiếng, tụi nó nghiêng đầu nghĩ nghĩ sau đó đám sói con chạy qua cọ Tiếu Hoa, ô ô kêu to.
Lam Minh đần mặt, hỏi Tiêu Bắc: “Tụi nó bị gì vậy?”
Tiêu Bắc cười cười: “Đám động vật nhỏ có một kế hoạch tốt.”
Cảnh Diệu Phong có chút hâm mộ, lắc đầu, đứng lên nói với Bạch Lâu: “Tiểu Lâu, tra được tư liệu thì gửi vào mail cho anh, anh về trước kiểm tra xem người bị hại còn điểm giống nhau nào không.”
Bạch Lâu không nói chuyện chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục tra.
Cảnh Diệu Phong cảm thấy thỏa mãn, Bạch Lâu để ý tới anh, nhưng trong nội tâm vẫn có tiếc nuối, Tiểu Lâu vẫn không chịu nhìn anh... chỉ có thể bất lực thở dài, xoay người đi.
Fanny nhìn Cảnh Diệu Phong bước tới cửa, meo meo ô một tiếng.
Cổ Lỗ Y gọi cô kỉ cô kỉ, Tiêu Bắc phiên dịch: “Fanny hỏi, lát nữa anh có về không?”
Cảnh Diệu Phong sững sốt, Long Tước từ trong bếp đi ra: “Hôm nay tôi làm mì Ý, lát cùng ăn đi!”
“Được.” Cảnh Diệu Phong gật đầu, trước khi đi lại nhìn Bạch Lâu một cái, cười cười ly khai.
Đợi người đi rồi, Bạch Lâu bỏ tài liệu trong tay xuống, quay phắt lại, híp mắt nhìn mọi người, mọi người nhìn trời.
“Bắc Bắc.” Lam Minh chọc chọc Tiêu Bắc: “Buổi chiều không có việc, đi đâu chơi đi?”
“Chơi cái gì.” Tiêu Bắc lền lầu: “Tôi muốn tập luyện.”
“Em cũng đi.” Phong Tiểu Vũ nhanh chóng đuổi theo: “Ai, mấy ngày nay, cả người cứ cảm thấy không thoải mái.”
“Ừh!” Tiêu Bắc vung tay: “Anh cũng vậy!”
Thấy hai người đi, Lam Minh bất đắc dĩ ngồi xuống sô pha, ngẩng đầu thì lại thấy Hi Tắc Nhĩ nháy mắt với hắn.
Lam Minh ngẩn người, nhìn theo ánh mắt của Hi Tắc Nhĩ thì thấy Cổ Lỗ Y bị Tiêu Bắc bỏ quên, ngồi trên bàn ăn bánh quy với Fanny.
Lam Minh nhếch miệng, vươn tay túm lấy nó.
“Cô!” Cổ Lỗ Y kinh hãi kêu một tiếng, Lam Minh đè nó lên sô pha: “Tiểu bại hoại a, Tiêu Bắc đi mất rồi?”
“CÔ KỈ...!” Cổ Lỗ Y hét lên kêu cứu, nhưng Tiêu Bắc đang ở trên lầu sao mà nghe thấy.
Long Tước đứng trong bếp hô: “Này, đừng có bắt nạt nó!”
Lam Minh sờ cằm, Greek xắn tay áo, chuẩn bị đánh mông Cổ Lỗ Y.
Đang lúc này, chợt nghe Fanny meo meo một tiếng.
Mọi người sửng sốt nhìn nó.
Fanny nhấc cái chân bị thương muốn đi qua, Khế Liêu ngăn nó lại: “Này, chân đang bị thương, đừng xử động!”
Fanny kêu meo meo _ không cho mọi người khi dễ Cổ Lỗ Y.
Lam Minh đỡ trán, cảm thấy vô lực.
Spinx ôm bụng lăn lộn trên sàn nhà: “Hảo ngược, hảo ngược a, Lam Minh là người xấu!”
Hi Tắc Nhĩ dù sao cũng là trẻ ngoan, lập tức hối hận ngồi xuống một bên, cầm sách đọc, áy náy a.
Bạch Lâu chạy qua trừng Lam Minh: “Khi dễ tiểu động vật!”
Lam Minh đành phải thở dài bỏ tay ra, Cổ Lỗ Y bay đến cạnh Fanny.
Khế Liêu kiểm tra chân cho Fanny, nẹp xương không bị lệch, nhéo tai nó: “Đừng loạn động!”
Fanny quay đầu nhìn Khế Liêu, thấy hắn thật dịu dàng, ngoan ngoãn cọ hắn.
Khế Liêu nhướng mi, ai nha _ đúng là mèo con rất đáng yêu.
Đang vui vẻ, đột nhiên Tiếu Hoa nhắc nhở hắn: “Hết dị ứng rồi?”
“Ách... Hắt xì...” Khế Liêu lại hắt xì.
Tiếu Hoa thấy hắn chật vật, không nhịn được cười, đứng lên đi qua đưa khăn giấy cho hắn.
Khế Liêu cầm khăn lau mũi, ngơ ngác nhìn Tiếu Hoa.
Tiếu Hoa bế Fanny lên: “Tìm cái hộp cho cưng làm tổ ha, bỏ thêm chút bọt biển hay gì đó mềm mềm nữa.” Nói đoạn bế Fanny lên lầu, Khế Liêu ngây ngốc nhìn theo. Tiếu Hoa mặt đen đột nhiên tốt quá vậy! Không tức giận?
Đang ngây ngốc thì trên cầu thang, Fanny nhìn hắn meo meo, tựa hồ là bảo hắn cũng đi lên. Khế Liêu nghĩ nghĩ, chạy lên: “Tôi giúp anh.”
Tiếu Hoa gật đầu: “Tìm một cái hộp.”
“A!” Khế Liêu quay đầu lại thì thấy ba con sói con ngậm một cái thùng giấy chạy đến phía sau hắn, hắn nhanh chóng xoa đầu bọn nó một cái rồi đuổi theo: “Cái này được không?”
Tiếu Hoa nhìn nhìn: “Ừh, không tệ.”
Khế Liêu hí hửng theo Tiếu Hoa lên lầu.
Đặt Fanny lên giường, Tiếu Hoa bắt đầu xé một miếng bọt biển làm tổ cho tiểu tử kia. Khế Liêu ngồi một bên, ngửi mùi thơm đặc biệt trên người Tiếu Hoa... Hắt xì... với cả mùi mèo của Fanny.
Lam Minh và Greek ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng tự nhủ con mèo này được... hai người bọn họ đã lâu rồi không nhẹ nhàng nói chuyện.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy sau đầu có gió, Lam Minh thầm nghĩ một tiếng không tốt. Quả nhiên... Bốp!
Cổ Lỗ Y vung tay đánh cho Lam Minh một phát thật mạnh, sau đó sưu một tiếng như tênlửa bay vút lên lầu hai.
Lam Minh nghiến răng: “Ngươi giỏi... hôm nay tha ngươi ta sẽ không còn là Lam Minh!” Nói xong, bật dậy đuổi theo lên lầu hai.
Tiêu Bắc đang đứng trong phòng thuỷ tinh cùng Phong Tiểu Vũ cùng uốn dẻo, Sỉ Mị ngồi nhìn.
Đột nhiên Cổ Lỗ Y xông tới, đập mạnh vào cửa thuỷ tinh.
Tiêu Bắc ngẩng đầu thì thấy Lam Minh chạy lên hung dữ muốn bắt Cổ Lỗ Y.
“Này!” Tiêu Bắc vội lao tới, Cổ Lỗ Y thấy vậy lập tức chui vào trong lòng cậu.
“Anh làm gì vậy!” Tiêu Bắc bao che ‘con’, ôm chặt Cổ Lỗ Y!
“Thằng nhóc đó thèm bị đánh!” Lam Minh vươn tay muốn bắt Cổ Lỗ Y: “Cậu có biết cái gì gọi là con hư tại mẹ không hả!”
“Anh nói nhảm cái gì đấy!” Tiêu Bắc bảo vệ Cổ Lỗ Y không chịu buông tay: “Anh lấy quyền gì mà đánh nó!”
“Ta cũng người giám hộ của nó!” Lam Minh nóng nảy: “Là tại cậu sủng nó như vậy nên nó mới dám coi trời bằng vung!”
Tiêu Bắc nhíu mi, giấu Cổ Lỗ Y ra sau lưng: “Thì thế nào?!”
“Cậu...” Lam Minh gật đầu: “Được. Hôm nay giáo huấn cả cậu luôn!” Nói xong khiêng Tiêu Bắc lên.
“Này! Anh làm cái gì vậy!” Tiêu Bắc giãy dụa, Lam Minh đưa tay đánh lên mông cậu một cái.
“Hỗn đản!” Tiêu Bắc cũng nổi giận, lúc này Cổ Lỗ Y chớp thời cơ trốn mất. Lam Minh cũng mặc kệ nó, giữ chặt Tiêu Bắc không cho cậu lộn xộn, khiêng vào phòng ném lên giường.
Tiêu Bắc tránh đi, cầm gối đập Lam Minh.
Lam Minh cũng lấy gối phản kích... nháy mắt trên sàn toàn lông.
Hai người đánh nhau trong phòng, sau khi chọi gối thì bắt đầu vật lộn, nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Lam Minh cũng không dám dùng sức, sợ làm Tiêu Bắc bị thương.Lam chịu không nổi, vọt ra, bay vòng vòng trên nóc phòng xem cuộc chiến. Tiêu Bắc cũng không chịu yếu thế, cậu nhịn Lam Minh đã lâu rồi, đè Lam Minh trên giường ra sức đánh. Lam Minh đột nhiên ôm eo cậu chiếm tiện nghi.
“Anh!” Tiêu Bắc cưỡi trên người hắn đè hai tay của hắn lại.
Lam Minh hít sâu một hơi: “Bảo bối, nhiệt tình quá vậy!”
Tiêu Bắc tức chết, cầm gối đầu muốn đè chết Lam Minh.
Cổ Lỗ Y hé khe cửa ra nhìn nhìn, lắc đầu, vẫy tay chào Lam sau đó đóng cửa lại, để hai người trong phòng tiếp tục ‘chiến đấu’.
Ra ngoài, Cổ Lỗ Y thấy Phong Tiểu Vũ giãn gân xong rồi đang đứng ở cửa lau tóc. Sĩ Mị đứng cạnh cậu, hai cái lỗ tai lại xuất hiện, đuôi vung vẩy cầm khăn cho Tiểu Vũ.
Cổ Lỗ Y len lén đi qua, thò tay kéo khoá quần áo Phong Tiểu Vũ. Đồ múa của Tiểu Vũ là đồ liền, nháy mắt tuột hết.
“A!”
Sỉ Mị vội ôm lấy cậu: “Không sao không sao.”
Cổ Lỗ Y thấy lại thành công được một cặp, tiếp tục bay đến phòng Khế Liêu và Tiếu Hoa.
Bay tới cửa nhìn vào trong một cái, Tiếu Hoa đang ngồi trên giường, dùng kéo cắt một cái hộp các-tông. Fanny nằm trên giường, Khế Liêu ngồi cạnh Tiếu Hoa _ vẻ mặt thỏa mãn.
Cổ Lỗ Y lắc đầu, như vậy đã thỏa mãn, thật không có tiền đồ! Liền lặng lẽ bay vào, vòng ra sau lưng Tiếu Hoa, nhẹ nhàng đạp một cái.
“A...”
Tiếu Hoa đang dùng kéo, không đề phòng cắt vào tay, kéo rất sắc, ngay lập tức máu chảy ra.
Khế Liêu nhìn chằm chằm tay Tiếu Hoá, bản chất của người sói là không thể gặp máu, mặc dù không nhạy cảm với máu như ma cà rồng, nhưng Khế Liêu là hỗn huyết của cả Huyết tộc và Lang tộc a!
Một nửa dòng máu ma cà tồng trong cơ thể hắn bắt đầu kêu gào làm cho hắn nhìn thấy máu trên tay Tiếu Hoa thì huyết mạch phun trào, hắn phải cự lực cố gắng khống chế bản thân.
Tiếu Hoa định đi lấy băng cá nhân dán vào, thấy hai mắt Khế Liêu nhìn chằm chằm ngón tay mình, bật cười nói giỡn với hắn: “Có muốn uống một ngụm không?”
Khế Liêu sửng sốt, ngẩng lên nhìn mắt Tiếu Hoa.
Tiếu Hoa bất giác cảm thấy hắn như trẻ con thèm kẹo liền đưa đầu ngón tay lên miệng hắn: “Này!”
Khế Liêu hít sâu một hơi, dùng lý trí dời mắt đi.
Tiếu Hoa cảm thấy bộ dáng của hắn nhịn thật vất vả, cười nói: “Nếm thử đi, cho cậu uống 200cc đó.”
Vừa mới dứt lời, Khế Liêu lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm ngón tay anh... tộc ma cà rồng có một nhược điểm trí mạng, thấy máu cũng không sao, nhưng... không được hút máu người mình yêu!
Khế Liêu lập tức có cảm giác tiêu rồi, bắt đầu mất kiểm soát! Hắn cúi đầu ngậm lấy ngón tay Tiếu Hoa, từng chút nhấm nháp hương vị ngọt ngào.
Đầu ngón tay chỉ bị xước một chút, dĩ nhiên không thể hút được bao nhiêu máu.
Khế Liêu mút mạnh một cái, lưu luyến liếm láp hương vị ngọt ngào.
Tiếu Hoa cảm thấy hơi xấu hổ liền rút tay về. Vừa định đứng lên đi lấy băng cá nhân dán vào thì lại nghe Khế Liêu đột nhiên gầm gừ một tiếng, nhoáng cái bổ nhào qua đè anh lại.
“Cậu?”
Tiếu Hoa còn đang khó hiểu Khế Liêu đã cúi đầu hôn xuống... Máu toàn thân như đang sôi lên, chỉ mới nếm một ít tình nhân máu mà đã hoàn toàn đánh thức bản năng trong cơ thể hắn.
Lang nhân hay Huyết tộc đều là loài có nhiều cảm xúc nhưng bình thường lại giỏi che dấu cảm xúc, bất quá một khi đã nếm tình nhân máu thì chẳng khác nào phá tan cấm kỵ... hương vị của tình nhân máu sẽ vĩnh viễn khắc sâu vào trong máu, không bao giờ biến mất.
Cổ Lỗ Y ôm lấy Fanny, mỹ mãn bay ra ngoài, ra tới cửa nháy mắt với đám sói con _ quả nhiên chúng ta là mạnh nhất!