Mục lục
Vũ Dạ Kỳ Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi gia đình Đao Tù gia nhập EX, mọi người thường thấy cảnh tượng thế này — Sáng sớm, Tiểu Ái ngồi bên bàn, Cổ Lỗ Y ngồi trên bàn, hai người quây quần quanh một bàn đầy món ngon mà ăn.


Mọi người đã quen chỗ, về mặt thương nghiệp Đao Tù và Tiếu Hoa đã hợp tác rất nhiều, hai người tính cách gần gần, trầm mặc ít lời cũng không thích gây chuyện thị phi, cho nên rất tiện làm việc.


EX cũng nghênh đón một tháng ít khách ế ẩm, chủ yếu là dạo này thành phố S đã phá vài vụ án lớn, cho nên cảnh sát trở nên vô cùng dũng mãnh, những phần tử phạm tội khác có lẽ bị kinh sợ, đương nhiên, yêu ma quỷ quái là bị mọi người ở EX làm cho kinh sợ, cho nên đều yên lặng không tiếng động.


Tiêu Bắc nắm thời cơ nhàn rỗi trong khoảng thời gian này tỉ mỉ nghiên cứu Vũ Dạ tập, đương nhiên, bởi vì Vũ Dạ tập không được đầy đủ, cho nên cậu chỉ nắm giữ được một phần trong đó... Ngoại trừ một lần nọ lỡ đốt cái đuôi của Sphinx, thì hầu như không phạm sai lầm gì, theo lời Long Tước là — Thiên tài!


Long Tước dạo này cũng có chút đau đầu, làm ăn không tốt không xấu, tiền chảy vào sổ cũng bình bình, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, tốt nhất là có thể làm chuyện gì đó.


Khi hắn đề nghị chụp một album tả thực, bị mọi người một phiếu phủ quyết lại còn phải đổi lấy ác danh “Đồ tư sản, đồ bóc lột”, sau cùng mọi người EX phát động đình công, đòi quyền lợi hợp pháp — Nghỉ ngơi và đi nghỉ mát!


Vì vậy, Long Tước cân nhắc chuyện phát tài nửa ngày đành biến thành phân tán tài sản, chỉ có thể bị buộc đồng ý trả phí du lịch.


Mọi người EX ăn mừng, cầm bản đồ tìm nơi đi chơi, Long Tước khuyên mọi người ở trong nước... Nhưng cuối cùng bị lên án là keo kiệt, ngược lại biến thành xuất ngoại du lịch.


Long Tước phiền muộn cầm máy tính bấm tới bấm lui.


Phong Danh Vũ vỗ vỗ hắn, “Dạo này EX thu nhập không tồi, tôi trả tiền là được.”


Long Tước lập tức vui vẻ ra mặt, cùng mọi người nghiên cứu vấn đề nên đi chơi chỗ nào.


Lúc mọi người ở đây nghiên cứu tuyến đường, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.


Bạch Lâu ra ngoài nghênh đón... đó là một người giao bưu kiện. Cầm gói bưu kiện quay vào, Bạch Lâu hỏi mọi người, “Mấy người... ai mua đồ vậy?”


Tất cả mọi người lắc đầu, nói không phải mình.


“Gửi tới từ đâu?” Mọi người tiến tới xem.


Bạch Lâu lật đi lật lại tìm một chút, “Không có địa chỉ a, giống như đặc biệt thuê người gửi trực tiếp.” Nhưng nếu muốn tìm người, thì người giao hàng đã đi mất tăm.


“Mở ra nhìn xem.” Khế Liêu tiến tới mở gói, chỉ thấy bên trong có một chiếc hộp, bên trên có kèm một phong thư.


Trên phong thư có ghi chính xác người nhận là EX.


Bạch Lâu mở thư ra, chỉ thấy bên trong có một tờ giấy, còn có một tấm chi phiếu.


Long Tước thấy một hàng số 0 trên chi phiếu thì hơi quáng mắt, bèn hỏi, “Trong thư ghi cái gì?”


Tiêu Bắc nhận thư, thấy bên trên viết rất ngắn gọn, bèn đọc lên cho mọi người nghe:


“Các vị ở EX, tôi vô ý biết được tin tức về các vị, biết được các vị có năng lực phá giải bất luận bí ẩn gì. Tôi đã cùng đường, cho nên xin nhờ các vị giúp đỡ tôi! Tấm chi phiếu này là thù lao trả trước, chỉ cần các vị giúp tôi giải quyết khó khăn, tôi sẽ trả thù lao gấp mười lần cho các vị. Nếu các vị đồng ý nhận nhiệm vụ này, xin mở chiếc hộp bên dưới ra, nếu không muốn, phiền niêm phong hộp đặt trước cửa, sẽ có người đến thu đi.”


“Gấp mười?” Lam Minh cũng tiến tới đếm số, “Ừm... Người ủy thác này hoặc là một tên ngốc không biết đếm, hoặc là...”


“Người đó thực sự gặp phiền toái lớn cần được giúp đỡ.” Tiêu Bắc nhún vai một cái.


“Nhìn xem.” Long Tước gật đầu.


Tiêu Bắc nhẹ nhàng mở nắp chiếc hộp bằng gỗ nhãn bên dưới.


Ngoài dự liệu của mọi người, phía dưới cũng không có gì đáng sợ, mà là một phong thư khác, và một chiếc hộp nhỏ hơn một chút.


“Hy vọng bên trong còn một tấm chi phiếu nữa.” Lam Minh nhướng mi mở phong thư thứ hai, phong thư này không có bìa thư mà chỉ đơn thuần là một mảnh giấy viết, và một tấm ảnh chụp đặt bên trên.


Đó là một tấm ảnh trắng đen đã cũ, trên ảnh là một cô bé đang mỉm cười, có lẽ khoảng năm sáu tuổi, mắt to mũi nhỏ miệng nhỏ, vô cùng đáng yêu.


Tiêu Bắc hỏi, “Nội dung trên thư là gì?”


Lam Minh đưa thư cho cậu, Tiêu Bắc tiếp nhận, đọc cho mọi người nghe:


“Thật cao hứng khi các vị đã tiếp nhận ủy thác của tôi. Tôi tên là Thomas, quốc tịch Mỹ, sinh ra tại Brazil, hiện tôi đang ở ngoại thành thành phố S này. Cha tôi tại Brazil nhiều năm kinh doanh trang viên, có rất nhiều tài sản. Ông từng tham gia thế chiến thứ hai, cũng mang rất nhiều cô nhi từ trên chiến trường trở về, nuôi trong trang viên. Ông thích trẻ con, điểm này tôi cũng được kế thừa từ ông, năm đó tuy tôi còn rất nhỏ, nhưng tôi cũng thích bọn trẻ, chúng tôi thành lập nên một cô nhi viện, đó là một nơi tràn đầy tình yêu thương, cho đến... hết thảy xảy ra. Đó tuyệt đối là một chuyện khiến người ta nghe được thì kinh sợ đồng thời khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi. Nó vượt qua sức tưởng tượng của loài người, nếu như các vị muốn tiếp tục tìm hiểu, vậy xin hãy mở chiếc hộp bên dưới. Đúng rồi, cô bé trong tấm ảnh này gọi là Maggie, là một trong những cô nhi mà cha tôi mang về, nghe nói là người sống sót ở trại tập trung Auschwitz, câu chuyện này, là thuộc về tôi, cũng thuộc về cô ấy.”


“Cái tên này là biên kịch phim truyền hình chuyên môn dùng chiêu câu khách sao?!” Phong Tiểu Vũ mất kiên nhẫn, “Nói hết một mạch sẽ chết à?!”


Lam Minh nhún nhún vai, mở nắp chiếc hộp thứ hai.


Không khác lắm so với suy nghĩ của mọi người, bên trong lại là một phong thư và một chiếc hộp, chiếc hộp lần này, bằng sắt.


Giữa giấy viết thư, đặt một tấm ảnh chụp.


Ảnh chụp vẫn là trắng đen, là một tấm ảnh gia đình... rất nhiều người, có thể là chụp lúc tốt nghiệp?


Chỉ thấy trong ảnh có hơn hai mươi đứa trẻ, phía sau là vài người phụ nữ da đen dịu dàng, ngoài cùng là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.


Tiêu Bắc tiếp tục đọc thư:


“Xin lỗi, nhất định các vị sẽ nghĩ tôi rất phiền, cố tỏ ra huyền bí, nhưng thực tế cũng chính là như thế. Tôi phân đoạn tự thuật là có nguyên nhân, bởi vì chuyện này thật sự là một cơn ác mộng. Xin hãy xem tấm ảnh đó, người ngoài cùng là cha tôi, đứa bé đội mũ bên cạnh ông, chính là tôi.”


Mọi người dò tìm, khi còn bé rất đáng yêu, người cha thì thật tang thương.


“Đó là tôi sáu mươi năm trước, năm đó mười tuổi, đúng rồi, hôm nay, tôi đã gần đất xa trời.” Tiêu Bắc đọc lên, chậc chậc hai tiếng, “Người này làm văn không tồi a...”


Lam Minh bật cười, hỏi, “Còn gì nữa? Không còn thì ta mở hộp ra đó.”


“Còn.” Tiêu Bắc gật đầu nói, “Đoạn này dài lắm.”


Sesier nằm trên sofa, ôm Cổ Lỗ Y vừa nhào lên người mình sờ sờ xoa xoa, hối thúc Tiêu Bắc mau đọc.


Tiêu Bắc tiếp tục đọc:


“Các vị hãy tìm trong đám trẻ đó... hình dáng của Maggie.”


“Maggie?” Lam Minh và Khế Liêu một đám người tụ cùng một chỗ, nhìn thoáng qua ảnh chụp của Maggie, sau đó đối chiếu, rốt cuộc, ở góc phòng mé bên phải hàng thứ nhất, thấy được Maggie.


“Hả?”


Bạch Lâu nhíu mày nhìn kỹ, hỏi, “Mặt của Maggie sao lại có bóng chồng?”


“Đúng vậy...” Tiếu Hoa nhìn nhìn, “Không giống như bóng chồng, hình như còn có người...”


“Đây là chuyện gì xảy ra?” Phong Danh Vũ không rõ.


“Quỷ ảnh.” Long Tước đột nhiên nói, “Hiện tượng rất bình thường.”


“Quỷ ảnh?” Tiêu Bắc rùng mình một cái.


“Lúc chụp hình, cố gắng không dùng flash, dễ thấy những thứ không nên thấy.” Long Tước giải thích, “Từ trường của con người và sinh vật khác loài là bất đồng, linh thể rất dễ lượn lờ quanh thân mình... Cho nên sẽ bị chụp được.”


“Nói như vậy, Maggie này không phải loài người sao?” Phong Tiểu Vũ hiếu kỳ.


Tất cả mọi người trầm ngâm không nói.


“Bắc Bắc, đọc tiếp đi.” Lam Minh nhắc nhở.


Tiêu Bắc gật đầu, đọc tiếp:


“Có thấy cái bóng chồng kia không? Chuyện này bắt đầu nói từ Maggie, các vị có phát hiện, cô ấy đặc biệt nhỏ xinh? Tấm ảnh này, là cha tôi phục hồi lại từ vài chục năm trước, cô bé này đã cùng sinh sống với chúng tôi rất lâu, tất cả mọi người đang trưởng thành khỏe mạnh, duy độc Maggie... cô ấy không trưởng thành.


Tình cảm của chúng tôi vô cùng tốt, trang viên là ngôi nhà chung của tôi, cha và các bà mẹ màu da đen, bọn nhỏ, các công nhân, cùng nhau sống thật hạnh phúc. Maggie không trưởng thành, ban đầu cũng không khiến chúng tôi sinh nghi, trái lại chúng tôi càng thêm bảo vệ cô ấy. Nhưng chỉ chớp mắt mười năm đã trôi qua, khi chúng tôi đã lớn thành những thiếu niên khỏe mạnh, Maggie vẫn chỉ là đứa bé.


Vì vậy, tất cả mọi người nghĩ Maggie gặp chứng bệnh trẻ mãi không già, hoặc là chứng nhỏ người... cha tôi đã tìm rất nhiều bác sĩ đến trị liệu cho Maggie, thủy chung không cách nào cải tiến. Đồng thời, bọn nhỏ trong nông trang bắt đầu đến trường, ra ngoài. Maggie còn cô đơn trong trang viên. Đợi đến ngày nghỉ mọi người trở về, ai ai cũng vui sướng kể về cuộc sống mới ở trường lớp, dần dần, Maggie không hề tham gia cuộc trò chuyện của chúng tôi, cô ấy bị xa lánh, bỏ quên...


Tôi thường hay thấy cô ấy đứng ở một góc, ôm một con búp bê cũ nát nhìn chúng tôi.


Tất cả mọi người nghĩ cô ấy sinh bệnh, nhưng mà... tôi nghĩ không phải! Maggie không phải sinh bệnh, cô ấy là đặc biệt!


Tôi và Maggie quan hệ khá tốt, tôi vô cùng yêu thương cô ấy, Maggie cũng đặc biệt kề cận tôi. Tôi cố gắng không lạnh nhạt với cô ấy, nhưng các vị nên biết, điều này vô cùng trắc trở, lúc đó tôi còn trẻ, liều lĩnh lỗ mãng, tôi thỉnh thoảng sẽ làm cô ấy tổn thương.


Maggie luôn gây cho tôi cảm giác. Cô ấy vô cùng ai oán... Xem từ hình dạng, cô ấy chỉ có vài tuổi, nhưng nếu nghiêm túc nhìn vào mắt cô ấy, sẽ phát hiện, cô ấy giống như đã bốn năm chục tuổi.


Maggie cũng không tức giận mọi người, chỉ là mất mát mà thôi, bởi vì tôi vẫn ở bên yêu thương cô ấy.


Nhưng mà, tất cả thay đổi đều bắt đầu vào mùa thu khi tôi mười chín, các vị hãy xem chiếc hộp bên dưới.”


Tiêu Bắc đọc xong, Lam Minh đã sớm chờ không nổi, mở ra chiếc hộp bên dưới, chỉ thấy bên trong là một phong thư, và một chiếc hòm nhỏ.


Mọi người mở thư, đưa thư cho Tiêu Bắc, còn mình thì xem tấm ảnh đặt giữa giấy viết thư — Đó là ảnh chụp một chàng trai trẻ tuổi và một cô gái Nam Mỹ xinh đẹp, bọn họ mặc quần áo trắng, cầm trên tay bó hoa, giống như chụp vào lễ kết hôn.


“Xin không nên hoài nghi.” Tiêu Bắc tiếp tục đọc, “Những nếp nhăn trên giấy viết thư, là bởi vì nước mắt của tôi tạo thành, mặc dù đã trôi qua nhiều năm, tôi vẫn nhớ đến cô ấy. Cô gái trên ảnh chụp, tên là Michelle – Marilyn, là vợ của tôi.


Lúc mười chín tuổi, tôi thi đậu đại học, đến Chicago du học, tôi rời khỏi trang viên để tới trường. Làm một tên ngốc đến từ nông thôn, không hợp với đô thị rộng lớn tân thời.


Năm đầu tiên, tôi trải qua rất tồi tệ, tôi không thể dung nhập vào trào lưu xã hội, điều duy nhất an ủi tôi, là những bức thư nhận được từ Maggie. Đọc thư Maggie gửi, tôi cảm thấy ấm áp. Rời xa cô ấy, chỉ cần cảm nhận được sự quan tâm và ái mộ từ những trang giấy, là một chuyện rất vui sướng, tôi hồi âm cho cô ấy, chờ đợi cô ấy biến thành một thiếu nữ thanh xuân yêu kiều duyên dáng tư thái thướt tha.


Sau đó, tôi bắt đầu sống dựa vào những bức thư, Maggie cổ vũ tôi học tập tri thức, trở nên mạnh mẽ... Tôi nghe theo cô ấy, lúc đó thời gian thư tín truyền tới rất lâu... Tôi thậm chí ngày nghỉ cũng không dám về nhà, bởi vì tôi sợ nhìn thấy cô ấy còn là một đứa trẻ. Nói thế nào nhỉ, tôi yêu linh hồn cô ấy tha thiết, nhưng thân thể cô ấy, khiến chúng tôi không thể ở bên nhau.


Ngay khi tôi mỗi ngày tha thiết chờ đợi thư của Maggie gửi tới, tôi gặp Marilyn.


Marilyn trẻ tuổi nhiệt tình, là một cô gái có gia giáo và bối cảnh, xinh đẹp, hoạt bát, tràn ngập mị lực. Cô ấy rất tân thời, cho tôi rất nhiều kiến nghị, dẫn tôi tiến vào yến hội của giới thượng lưu, khiến tôi trở thành phần tử tích cực của trường học... Trải qua những trắc trở ban đầu, tôi dần dần phát hiện, câu thông và giao lưu trở nên vô cùng đơn giản. Một năm đó tôi bởi vì cô độc mà hăng hái đọc sách, nắm giữ tri thức, thậm chí nhờ thư từ qua lại với Maggie mà luyện chữ rất đẹp, đều thành chỗ hấp dẫn của tôi. Tôi từ một kẻ không xu dính túi, biến thành thành viên tích cực trong những yến hội. Kèn harmonica và đàn organ học ở quê hương, còn có khiêu vũ, cũng giúp tôi gây nên náo động. Vì vậy... tôi sa vào một sai lầm nghiêm trọng. Đợi khi tôi một lần nữa nhớ tới chuyện gửi thư cho Maggie, đã là nửa năm sau.


Thư của cô ấy tràn đầy lo âu, quan tâm đối với tôi, đương nhiên, còn có hoài nghi... Tôi giống như người chồng bị vợ bắt gian, không dám đọc thư của cô ấy gửi tới... Dần dần, thư của Maggie gửi đến ngừng hẳn, không còn tới nữa.


Tôi dần dần quên đi quá khứ, lâm vào luyến ái điên cường với Marilyn, đồng thời sau khi tốt nghiệp, tiếp nhận chúc phúc của các bạn học kết thành vợ chồng.


Tôi viết thư cho cha, báo cho ông tin vui này, nói rõ tôi và Marilyn chuẩn bị tìm một phần công tác tại New York, tạo dựng một mảnh sự nghiệp thuộc về mình.


Cha hồi âm vô cùng đơn giản, ông ấy hầu như không hề viết gì cả, chỉ có một câu — Trở về một chuyến, để cha gặp cô ấy.


Lúc đó tôi nghĩ, cha là muốn gặp người vợ đáng yêu của tôi, nàng dâu đáng yêu của ông, nên không có lý do gì cự tuyệt, hơn nữa Marilyn cũng vô cùng hứng thú với cuộc sống tại trang viên của tôi — Vì vậy, ba ngày sau chúng tôi lên thuyền, trở lại trang viên.”


Tiêu Bắc đọc tới đây, chỉ thấy phía dưới có một đoạn trống, dùng thể chữ tương đối chính quy viết — Sau đó nhiều năm tháng trôi qua, tôi không ngừng hối hận, tại sao tôi lại quay về nơi đó, ở nơi đó... Tôi mất đi tất cả.


“Ở đây dùng bút đỏ đánh dấu.” Tiêu Bắc nói với Lam Minh, “Trong chiếc hộp bên dưới còn một chiếc hộp nữa, và một lá thư. Mời các vị tỉ mỉ đọc rõ nội dung của lá thư này, rồi hãy quyết định có mở chiếc hòm ra hay không.


Cuộc đời của tôi chỉ có vài năm hạnh phúc tại trang viên, và vài năm chìm trong tình yêu điên cuồng với Marilyn tại trường học. Còn lại mỗi ngày sau này, tôi đều bị tàn nhẫn mà dằn vặt, kinh khủng, hoài nghi, sợ hãi, áy náy... đủ loại.”


Tiêu Bắc đọc xong, nhìn mọi người, “Muốn đọc thêm nữa không?”


Mọi người EX đây đó liếc nhìn nhau, cùng gật đầu — Đọc!


_______

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK