Oán độc quỷ không phải đã bị đưa đến Địa ngục rồi sao, sao vẫn còn một con ở ngoài hại người, hơn nữa có vẻ là một con cái.
“Có khi nào nó có quan hệ với lão Liêu đã bị chúng ta bắt không, bằng không sao lại ra tay với người có quan hệ với Nhiêu Anh?” Bạch Lâu nhìn mọi người.
“Nó không nói vì sao tìm ông?”
Lưu tổng biên chỉ lắc đầu: “Cái này tôi thật sự không biết.”
Bạch Lâu cho Lưu Tổng biên một cái bùa bình an, dặn hắn đeotrên cổ, còn cho ông ta một tấm bùa để dán trong nhà. Như vậy nếu Oán độc quỷ hơi lại gần ông một chút mọi người sẽ lập tức phát hiện, chạy tới bắt nó.
Lưu tổng biên đi rồi, mọi người trong EX bắt đầu khó hiểu _ sao vẫn còn một con?
“Oán độc nữ quỷ cũng độc ác vậy sao?” Tiêu Bắc cảm thấy nếu là nữ thì hẳn phải ôn hòa hơn mới đúng, đặc biệt là người già, đương nhiên... phần lớn phù thuỷ trong truyện cổ đều là bà lão.
“Lòng dạ đàn bà chính là độc nhất đó Bắc Bắc.” Lam Minh khoác vai Tiêu Bắc: “Chiều nay đi chơi đi?”
“Ý anh là đến toà soạn à?” Tiêu Bắc cảm thấy đây cũng là một cách liền lôi kéo Lam Minh ra ngoài. Cổ Lỗ Y giao Đao Đao cho Long Tước, mặc áo lông ôm lò sưởi nhỏ, vèo một cái chui vào ba lô của Tiêu Bắc _ đi cùng với.
Lam Minh có chút oán hận nhìn nó: “Ta nói chừng nào thì ngươi mới có thể trưởng thành tìm bạn gái sau đó sinh con, đừng lại đi quấn quít lấy vú em của ngươi hả?!”
Cổ Lỗ Y trừng Lam Minh, trả lại hắn một câu: “Một vạn năm!”
Lam Minh tức giận đến mắt trợn trắng.
Tiêu Bắc cũng mặc áo lông, bên ngoài trời rất lạnh. Lần này đi theo xem náo nhiệt có Khế Liêu và Hi Tắc Nhĩ, còn có Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong sống chết bám theo.
Bên ngoài gió se lạnh, Lam Minh đột nhiên lẩm bẩm một câu: “Tuyết rơi rồi...”
“Ừh, màu đông năm nay rất lạnh.” Tiêu Bắc đi cẩn thận để tránh bị ngã: “Hình như là mùa đông thiên niên kỉ thì phải.”
Khế Liêu và Hi Tắc Nhĩ đi phía trước vừa đi vừa đạp tuyết, còn đi rất vững. Tiêu Bắc chợt nghe thấy Cổ Lỗ Y trong túi cô kỉ cô kỉ, nhịn không được bật cười.
“Nó lại nói cái gì?” Lam Minh hiếu kỳ hỏi.
“A, Cổ Lỗ Y nói, vì sao Khế Liêu Hi Tắc Nhĩ lại đi theo chúng ta mà không ở nhà bồi dưỡng cảm tình với CP.”
“CP?!” Mọi người cau mày nhìn Cổ Lỗ Y, cảm thấy sau này nhất quyết không cho nó lại gần Phong Minh Vũ nữa.
“Đúng rồi.” Lam Minh hỏi Khế Liêu: “Cậu và Tiếu Hoa sao rồi? Làm lành chưa?”
Khế Liêu nhìn trời bất đắc dĩ bĩu môi: “Lão tử lúc này còn không dám lại gần hắn, làm lành cái thí á...”
“Vô dụng.” Cổ Lỗ Y khinh bỉ nhìn hắn.
“Vậy ngươi dạy ta hữu dụng như thế nào đi?” Khế Liêu hỏi lại nó.
Cổ Lỗ Y nhếch miệng: “Đè xuống!”
Vừa mới nói ra Tiêu Bắc vội bịt miệng nó.
“CP?” Hi Tắc Nhĩ nghĩ nghĩ: “Vậy có khi nào Oán độc quỷ cũng có vợ chồng không?”
“Cũng có thể.”
“Oa... Vậy thì nguy rồi.” Bạch Lâu chậc chậc hai tiếng lắc đầu liên tục.
“Là sao?” Tiêu Bắc không hiểu: “Đúng rồi, không phải anh nói oán độc quỷ chỉ có thể dùng tri thức giết người sao? Vì sao Oán độc quỷ lại có thể bóp cổ người khác?”
“Là do oán khí lây qua người khác.” Cảnh Diệu Phong lắc đầu: “Cậu không tưởng tượng được hình thức ở chung của oán độc quỷ, nhất là vợ chồng oán độc quỷ biến thái như thế nào đâu.” Nói đoạn anh lấy điện thoại ra hỏi thăm tình trạng an ninh của cục cảnh sát, quả nhiên...
Cảnh Diệu Phong cúp điện thoại: “Hai ngày nay liên tục xảy ra tử vong ngoài ý muốn, xem ra có người đang làm trò quỷ ”!
“Oán khí bắt đầu lan truyền rồi sao?! Đúng là rất phiền toái.” Lam Minh thấy Tiêu Bắc không hiểu, giải thích cho cậu: “Trên đầu Oán độc nữ quỷ có một cái túi, khi oán độc của ả đạt tới mức cao nhất thì cái túi đó sẽ vỡ tra, rò rỉ một lượng lớn bào tử oán khí. Loại oán khí này tựa như một con vi rút lây nhiễm, người bị lây sẽ trở nên độc ác dễ nổi giận, vậy nên mới xảy ra bi kịch!“
Tiêu Bắc cũng cảm giác được tính nghiêm trọng của sự việc: “Không lẽ là do chúng ta ném chồng của bà ta vào Địa ngục nên bà ta mới bạo phát? Ai nha, vậy thì đã hại chết bao nhiêu người rồi?” Ngẫm lại vẫn cảm thấy không đúng: “Nhưng nếu vậy bà ta cũng nên tới tìm chúng ta mới đúng, vì sao lại đi trả thù xã hội?”
“Trả thù xã hội, từ này không sai!” Mọi người gật đầu cảm thấy rất chuẩn.
Đến nhà xuất bản, bởi vì mấy ngày nay quá nhiều người chết, mọi người cho rằng khả năng phong thuỷ không tốt nên hiện tại tạm ngừng kinh doanh lắp đặt thiết bị.
Bọn Tiêu Bắc đi vào, Bạch Lâu biến mắt thành màu trắng, bắt đầu kiểm tra xung quanh, sau khi xem xong: “Oa... Khắp nơi đều là bào tử!”
“Đừng nói những chuyện khó chịu như vậy chứ.” Lam Minh nhíu mày: “Di chuyển hay đã ổn định?
“Ổn định, dính lên vách tường rồi.” Bạch Lâu nói, tìm một cái túi, cạy một miếng xuống, chợt nghe “Rắc” một tiếng... Bào tử vỡ vụn.
“Này là... Hóa đá!” Bạch Lâu nghi hoặc: “Nhân bên trong đã bị lấy đi?!”
“Đây cũng không phải điềm tốt!” Hai hàng lông mày Lam Minh nhíu chặt.
Mọi người lại điều tra một vòng, tất cả nhân bào tử đều đã bị lấy đi nên đành phải công cốc đi về. Về đến nhà mở TV, tin tức nhiều đến ngập màn hình, nội trong hôm nay tông xe, tự sát, mưu sát, bạo lực gia đình đủ thứ xảy ra liên tục, nghe nói điện thoại báo nguy của cục cảnh sát vang lên không ngừng.
“Tình hình này không ổn.” Lam Minh nói với Hi Tắc Nhĩ: “Bảo Lucifer hỏi lão Liêu kia một chút xem hắn có biết không! Nói không chừng có người cố ý chọc giận oán độc nữ quỷ, mục đích là để lấy nhân bào tử.”
“A.” Hi Tắc Nhĩ gọi điện hỏi, kết quả không ngoài dự đoán của mọi người _ hắn biết, là lão bà! Hơn nữa đã mất liên lạc từ rất lâu.
“Năm đó người hại Nhiêu Anh rốt cục là lão Liêu hay là lão bà của hắn?” Tiêu Bắc sợ oan uổng người tốt.
“Là lão Liêu.” Hi Tắc Nhĩ nói kết quả điều giáo hỏi được cho mọi người: “Nghe nói lão Liêu đã li dị với ả ta từ lâu, bởi vì lão thái bà này quá điên cuồng, oán độc tích luỹ so với hắn còn hơn gấp nhiều lần.”
“Ma lực của ả từ đâu tới?” Lam Minh không hiểu oán độc quỷ biến dị từ khi nào.
Hi Tắc Nhĩ tiếp tục hỏi kết quả: “Lão Liêu nói, một người thần bí giúp hắn! Oán độc khí của bọn chúng cũng là do sau khi người thần bí kia cho chúng uống một loại rượu kỳ lạ đột nhiên tăng lên, năng lực của bọn chúng cũng mạnh lên.”
“Người thần bí đó bộ dáng như thế nào?”
“Nói là quần áo màu đen, lưng đeo mặt nạ, còn...” Hi Tắc Nhĩ còn chưa dứt lời, sắc mặt Lam Minh thoáng chốc thay đổi. Tiêu Bắc cũng nghĩ tới trước đây đã từng gặp một người đàn ông ăn mặc như vậy, hình như gọi là Lạp Phi, hắn lấy đi rất nhiều biến thể virus vampire, tựa hồ quen biết với Lam Minh từ lâu.
“Lam Minh.” Tiêu Bắc gọi hắn một tiếng.
Lam Minh khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Sau đó, tất cả mọi người đều nhận thấy biến hoá của Lam Minh, hắn một mình trở về phòng, tựa hồ là gọi điện thoại rồi làm gì đó. Về phần làm cái gì, hắn không nói mọi người cũng không dám hỏi.
Tiêu Bắc lo lắng cho hắn cả đêm, Cổ Lỗ Y lén lút giúp cậu đi nghe lén đều bị Lam Minh ném ra.
Đêm đó, Tiêu Bắc lo lắng một hồi, mơ mơ màng màng thiếp đi, trong lúc ngủ mơ cảm giác có người đẩy cậu. Mở mắt, chỉ thấy Cổ Lỗ Y đẩy đẩy mình, ra dấu “Suỵt...” chỉ chỉ dưới lầu.
Tiêu Bắc nhíu mày bò dậy, đến bên giường nhìn xuống dưới lầu thì thấy Lam Minh ra ngoài một mình. Bên ngoài tuyết phủ trắng, hắn mặt rất ít nhưng Tiêu Bắc tin nhất định hắn sẽ không lạnh.
Cổ Lỗ Y híp mắt nói một câu: “Trèo tường!”
Tiêu Bắc nhìn trời, mặc quần áo, đeo ba lô, vừa chạy ra cửa thì giẫm phải vật gì đó, sau đó nghe thấy một tiếng “Ngao”.
Quay lại nhìn, Sphinx ghé vào cửa phòng đau lòng liếm đuôi: “Cái đuôi anh tuấn của ta... Oa! Bắc Bắc cậu đi vệ sinh còn mặc áo lông hả?”
Tiêu Bắc nghi hoặc: “Sao cậu lại ngủ trước cửa của tôi? Mấy ngày nay cậu không phải sợ lạnh nên đều ngủ cạnh lò sưởi trong phòng khách sao?”
Sphinx nhìn trời: “Ai nha, đêm dài quá không có hứng ngủ...”
“Đừng dài dòng!” Tiêu Bắc túm lấy lông Spinx. Sphinx cười toe toét, bộ dáng ngại ngùng: “Ai nha... Bắc Bắc, sao cậu lại kéo lông của ta.”
“Cậu có tin tôi làm cho cậu rụng sạch lông?”
“No!” Sphinx vội lao tới góc tường hoảng sợ nhìn Tiêu Bắc: “Bắc Bắc tâm tình không tốt? Có phải do thiếu ngủ nên thiếu canxi không? Mau đi ngủ đi, giấc ngủ rất cần thiết cho nhân loại đó!”
“Bớt làm trò, Lam Minh đi đâu vậy?”
“Sao ta biết được.” Spinx nằm xuống liếm móng: “Hắn là người lớn, ta cũng không phải bảo mẫu của hắn.”
“Dẫn tôi đi theo hắn.” Tiêu Bắc ngồi lên lưng Sphinx.
“Nha...” Sphinx lại ngại ngùng: “Bắc Bắc thật nhiệt tình nha, chưa gì đã cưỡi lên người ta...”
Tiêu Bắc nhéo tai hắn: “Spinx, tôi cảnh cáo cậu... nếu còn nói nhảm kéo dài thời gian không chở tôi đi... Tôi sẽ thiến sạch cậu, biến cậu thành sư tử cái!”
“Đừng mà!” Sphinx vội bật dậy, chở Tiêu Bắc bay ra từ cửa sổ, đuổi theo Lam Minh.
Ra ngoài mới biết ban đêm rất lạnh, Tiêu Bắc một tay ôm Sphinx, một tay đem ba lô có Cổ Lỗ Y kéo vào ngực.
“Lam Minh sẽ giết ta đó, hắn nói không cho ta dẫn cậu tới!” Sphinx buồn bực nói.
“Anh ta muốn làm cái gì?” Tiêu Bắc khó hiểu: “Vì sao lại giấu mọi người?”
“Không muốn mọi người thấy, nhất là cậu.”Sphinx lắc đầu: “Hắn là một hài tử dễ xấu hổ a.”
“Sáng nay người bọn họ nói đến là Lạp Phi phải không, chính hắn đã lấy đi oán độc bào tử, còn lấy đi virus G, rốt cục hắn là ai?” Tiêu Bắc hỏi ra nghi vấn từ lâu: “Có phải là có quan hệ với cha Lam Minh không?”
Sphinx quay đầu lại nhìn cậu: “Ai, cậu cũng không phải người ngoài, ta cho cậu biết luôn... đám Lạp Phi là tùy tùng năm đó của cha Lam Minh, dư nghiệt của lực lượng hắc ám.”
“Lực lượng hắc ám?” Tiêu Bắc cảm thấy từ này có chút quen tai: “Chính là cái thế giới cổ đại mất kiểm soát tôi có thể mở ra? Còn có Hắc Ám Sâm Lâm, thú một sừng, và quái vật bị hắc hoá?”
“A, trí nhớ Bắc Bắc thật tốt!” Sphinx tán thưởng nói: “Cho nên nếu đã biết rồi thì cũng không có gì coi... Au.”
Còn chưa dứt lời trúng một quyền của Tiêu Bắc.
“Hung dữ!” Sphinx bất mãn.
“Lần này Lam Minh đi tìm ai? Vì sao cứ phải lén lén lút lút?”
“Ta cho cậu biết, nhưng cậu không được nói cho người khác biết đó! Hơn nữa chỉ có thể nhìn từ xa, bằng không ta sẽ bị Lam Minh đánh cho tàn phế.”
“Nói!” Tiêu Bắc gật đầu.
“Gần đây không phải có tuyết rơi sao? Cậu không cảm giác mỗi khi tuyết rơi Lam Minh đều trở nên rất thương cảm sao?”
“Có.” Tiêu Bắc gật đầu: “Gần đây tuy biểu hiện của anh ta vẫn hi hi ha ha như mọi khi, nhưng tôi cảm thấy được hình như trời càng lạnh hắn càng ủ rũ.”
“Cô!” Cổ Lỗ Y gật đầu: “Trời lạnh, ghét nhất!”
Tiêu Bắc bật cười, nhưng Lam Minh cũng không phải là Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y là rồng lửa nên mới ghét lạnh. Bạch Lâu thì là thể chất băng, trời càng lạnh càng thích, nhưng cũng rất vô cảm. Chẳng lẽ Lam Minh cũng là thể chất băng?
“Mẹ Lam Minh có một ngoại hiệu là Nữ Hoàng Băng Tuyết.”
“Thật sao?” Tiêu Bắc thường được nghe ba Lam Minh là loại người xấu cỡ nào cỡ nào, cũng thường được nghe mẹ Lam Minh là mỹ nhân, là nữ thần được con người tôn kính... Nguyên lai là do mẹ.
“Ngày mẹ Lam Minh, công chúa Leah Orville xinh đẹp mất cũng là ngày có tuyết rơi.” Sphinx cảm khái lắc đầu: “Thật đúng là một tuyệt đỉnh tiểu mỹ nhân, ta đối với phụ nữ không có cảm giác mà cũng bị nàng làm cho điên đảo.”
Tiêu Bắc giờ mới hiểu được, nguyên lai là có chuyện này... Khó trách Lam Minh trở nên như vậy.
“Bà ấy tên là Leah Orville sao?” Tiêu Bắc có cảm giác quý tộc.
“Đó là một trong số những cái tên của nàng, cậu cũng biết tên của quý tộc thời cổ rất dài mà, bất quá ta thích cái tên này nhất!”
Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ đến bộ dáng khi còn bé của Lam Minh, cậu từng thấy một đứa bé tóc vàng trong không gian hắc ám, giống một hoàng tử nhỏ... Nhớ năm đó nhỏ nhỏ xinh xinh là thế, bây giờ thì... ai, cứ coi như sự tàn phá của thời gian đi, hoàng tử nhỏ năm nào lớn lên lại trở thành lưu manh, thay đổi thật khiến người ta phải khóc hận mà. Bất quá không thể phủ nhận, Lam Minh hình như coi cha mẹ mình là một loại cấm kị, rất ít nhắc tới.
“Cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Sphinx hiếu kỳ hỏi.
“Nói tiếp đi!” Tiêu Bắc thúc giục: “Ngày tuyết rơi còn quan hệ gì với mẹ Lam Minh.”
“Bắc Bắc, phong ấn của Lam Minh cũng được cởi bỏ sau trận tuyết đầu mùa mà.” Sphix thở dài: “Sau khi công chúa Leah Orville, linh hồn hoá thành băng tuyết, nói cách khác, đêm tuyết rơi nhiều, Lam Minh có thể thông qua băng tuyết nói chuyện với linh hồn của nàng.”
“A?!” Tiêu Bắc cả kinh: “Lam Minh đi gặp mẹ?!”
“Ừh...”
“Dừng lại!” Tiêu Bắc đột nhiên giật mạnh túm lông sau cổ Sphinx, đau đến mức rống lớn một tiếng: “Bắc Bắc, đau lắm đó!”
“Đừng đi nữa!” Tiêu Bắc đột nhiên nói: “Về thôi.”
“Không đi nữa?” Sphinx mờ mịt ngẩng đầu nhìn cậu: “Bắc Bắc, thay đổi nhanh vậy, có phải là mỹ nhân thì đều hay thay đổi?”
Tiêu Bắc lại thưởng nó một đấm: “Biến. Để Lam Minh biết chúng ta theo dõi thì không tốt, loại chuyện này không thể nhìn lén. Vạn nhất lát nữa anh ta ôm mẹ khóc nhè, bị tôi nhìn thấy chẳng phải sẽ xấu hổ muốn chết sao!”
Sphinx cười gượng: “Sao có thể.”
“Bất quá tôi rất muốn nhìn thử một chút xem mẹ anh ấy đẹp cỡ nào...”
“Không thấy được đâu.” Sphinx cười khổ: “Chỉ là linh hồn hoá thân thành bông tuyết thôi, mỗi lần gặp, nàng ta đều rất đau lòng.”
“Vậy khỏi đi nữa!” Tiêu Bắc lắc đầu.
Đang lúc Sphinx quay lại chuẩn bị về, Tiêu Bắc cảm giác Cổ Lỗ Y dùng sức kéo mình.
“Sao vậy?”
Cúi đầu nhìn lại thì thấy lông mày Cổ Lỗ Y nhíu chặt, duỗi ngón tay chỉ rừng cây đằng trước.
Tiêu Bắc phóng mắt nhìn sang thì thấy giữa rừng cây có một bóng người... Thì ra là Lam Minh đang chuẩn bị gặp linh hồn mẹ. Nhưng sâu trong rừng lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều quả cầu năng lượng màu đen.
“Nguy rồi!” Sphinx hét to một tiếng: “Có vấn đề! Hình như là bẫy rập.”
“Lam Minh có thể gặp nguy hiểm không?”
“Đi xem!” Sphinx vội bay tới, Cổ Lỗ Y nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Chuông điện thoại EX làm mọi người giật mình tỉnh lại. Long Tước cầm điện thoại lên thì nghe thấy Cổ Lỗ Y ồn ào một chập với hắn sau đó cúp điện thoại.
Đặt điện thoại xuống, Long Tước nhìn mọi người đã tỉnh hẳn, chỉ một ngón tay vào rừng: “Có biến.”
Khế Liêu và Hi Tắc Nhĩ nhảy khỏi cửa sổ, đuổi theo bọn Tiêu Bắc.