Mục lục
Vũ Dạ Kỳ Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biểu tình của Lam Minh lúc này như muốn ăn thịt người, Tiêu Bắc vội kéo hắn, để tránh xảy ra chuyện đổ máu.


Nam sinh nọ nhún nhún vai, nói với Tiêu Bắc, “Tôi cũng không có ý chiếm tiện nghi ai cả, bất quá là muốn nhờ giúp một lần thôi, nếu như không giúp, biết đâu sẽ có kẻ mất mạng.”


“Ai mất mạng?” Tiêu Bắc vừa nghe thì cảm thấy tình huống khá là nghiêm trọng, bèn hỏi một câu.


Nam sinh nọ vỗ vỗ cái trán, nói, “Quên giới thiệu, tôi là Lưu Tẩm, cực giàu.”


Tiêu Bắc thiếu chút nữa cười văng, làm gì có ai tự giới thiệu như vậy?


Lam Minh cau mày, thấy gã vươn tay đến muốn nắm tay Tiêu Bắc, bèn vươn tới cầm tay gã, cố sức xiết, “Ta là Lam Minh, rất muốn đánh ngươi!”


“... Rất mạnh a!” Lưu Tẩm bị Lam Minh xiết tới nỗi khớp xương vang lên răng rắc, may là có luyện võ, nếu không phỏng chừng sẽ gãy xương. Tiêu Bắc nghĩ còn tiếp tục như vậy có thể sẽ gặp chuyện không tốt, bèn kéo Lam Minh lại, nháy mắt — Ê ê, không nên khi dễ nhân loại nha!


“Ngươi vừa nói cái gì mạng người a?” Bạch Lâu hỏi gã.


“Ách... Cậu cũng cùng một nhóm với bọn họ sao?” Lưu Tẩm nhìn nhìn Bạch Lâu.


“Ừ.” Bạch Lâu tuy rằng cảm thấy cách nói chuyện của người này có chút quái dị, có điều hắn cũng không phủ nhận, quả thật là cùng một nhóm.


“Là như vậy.” Lưu Tẩm nhún nhún vai, “Tôi bị một cô nàng đeo bám, cô ta nói muốn hẹn hò với tôi, tôi từ chối, cô ta muốn tôi đưa ra một lý do, nhưng vấn đề là khó mà tìm ra một người con gái có điều kiện tốt hơn cô ta, cho nên tôi chỉ có thể đi tìm đàn ông, nói tôi thích đàn ông, rồi đuổi cô ta đi.”


Tiêu Bắc và Lam Minh liếc mắt nhìn nhau — Động cơ có vẻ khá đơn thuần.


“Nên biết, nếu tôi nói với cô ta tôi thích đàn ông, là đàn bà con gái đại thể biết khó mà lui đúng không? Vừa lúc tôi đi dạo chơi, phát hiện ra cậu.” Lưu Tẩm cười với Tiêu Bắc, “Cực kỳ hợp!”


“Vậy chuyện này liên quan gì tới mạng người?” Tiêu Bắc thắc mắc.


“... Cô ta nói cô ta không phải loài người, nếu như tôi không đưa ra được một lời giải thích hợp lý thuyết phục cô ta, cô ta sẽ giết sạch tất cả những người ở xung quanh tôi.”


“A...” Tất cả mọi người hút một ngụm khí lạnh.


“Cái gì?” Tiêu Bắc có chút khiếp sợ, nhưng tại sao khi Lưu Tẩm nói ra chuyện này thì lại bình tĩnh như vậy a?


“Tôi lúc đầu cũng giật mình như các người!” Lưu Tẩm vẻ mặt bất đắc dĩ nói, “Nhưng cô ta đã dọa tôi rất nhiều lần rồi, cho nên tôi đã quen, mặc kệ cô ta có phải người hay không, dù sao hôm nay tôi không thuyết phục được cô ta, cô ta không giết tôi thì cũng tự tử.”


“Như vậy a...” Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, hoài nghi Lưu Tẩm nói có phải sự thật hay không.


“Tôi vừa có tiền vừa có tài như vậy nè.” Lưu Tẩm thản nhiên nhún nhún vai, “Nếu cô ta là người, làm sao có thể với tới?”


Tiêu Bắc nghe xong, thoáng có chút phản cảm, Lam Minh vươn tay khoác vai Tiêu Bắc, nói với Lưu Tẩm, “Ngươi đi thỉnh cao nhân khác đi, hay là lặng lẽ đi chết đi, thứ người như ngươi ít một kẻ cũng coi như vì dân trừ hại.”


“Đừng vô tình vậy mà!” Lưu Tẩm cười khổ nói, “Giúp một lần, người ta tốt xấu cũng vừa mới cứu thân ái của anh mà.”


Lam Minh khẽ nhướng mi — Thân ái của ta? Lời này nghe xuôi tai lắm.


Bạch Lâu hỏi, “Ngươi xác định cô ta không phải loài người sao?”


“Cô ta sau khi bị chém một dao, vết thương khép lại trong vòng ba giây, còn có răng nanh nhỏ và tròng mắt tùy thời có thể biến thành đỏ... Hẳn là không phải loài người đâu nhỉ?”


Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, nhìn Lam Minh.


Sắc mặt của Lam Minh cũng khó coi hẳn, dựa theo miêu tả của Lưu Tẩm, có thể đó là một con quỷ hút máu? Hắn ghét nhất là Huyết tộc.


Đang khi nói, di động của Lưu Tẩm chợt vang lên.


Gã lấy di động ra nhìn một chút, khẽ nhíu mày, “Cô ta tìm tôi, phỏng chừng ở ngay gần đây.”


Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, đồng thời cũng có chút khó hiểu, vì sao mình nhất định phải thông qua Lam Minh đồng ý mới được? Còn lo lắng anh ta có mất hứng hay không nữa?!


Lam Minh vòng tay ôm Tiêu Bắc, nói với Lưu Tẩm, “Như vậy đi, ngươi tìm đại một người qua đường là được rồi, loại chuyện này ai cũng sẽ đều đồng ý giúp, hoặc là ngươi trực tiếp đi gặp cô ta, chúng ta giúp ngươi xử lý.”


“Đùa à?” Lưu Tẩm dở khóc dở cười, “Tôi...”


Bạch Lâu vươn tay từ trong túi xách lấy ra danh thiếp của EX, còn có bảng báo giá, “Ngươi muốn xử lý nữ quỷ, thì tính theo giá này.”


Lưu Tẩm nhận giấy mà ngây ngẩn cả người, nhìn bọn họ, “Các người...”


Lam Minh mỉm cười, tròng mắt lóe lên biến thành màu kim, Lưu Tẩm cả kinh mở to hai mắt, rất nhanh, con ngươi của Lam Minh lại khôi phục màu gốc, “Nếu ngươi muốn ủy thác, đừng làm chuyện dư thừa.”


“...” Lưu Tẩm cười, gật đầu, “Thế giới này thật thần kỳ a, được rồi, tôi sẽ...” Nhìn trái nhìn phải một chút, gã vươn tay khoác vai Bạch Lâu, cười nói, “Chọn cậu đi!”


“Hả?” Bạch Lâu khó hiểu, nhìn cánh tay đặt trên vai mình của Lưu Tẩm.


“Thật ra cưng cũng không tồi a, tuy rằng phong cách khác biệt, bất quá trước tới nay tôi thích phong cách thuần Trung Quốc, rất có mỹ cảm cổ điển a!” Lưu Tẩm nói ra lời này, chợt Tiêu Bắc và Lam Minh đối diện đột nhiên biến sắc, Tiêu Bắc vội nháy mắt với gã, ý bảo — Này, mau buông tay nha!


Lưu Tẩm còn chưa kịp hiểu, liền cảm thấy phía sau nổi lên một luồng khí lạnh.


Lam Minh ôm Tiêu Bắc chuẩn bị tránh sang một bên, Lưu Tẩm chợt nghe Bạch Lâu nhẹ nhàng cười, “Mau buông ra, nếu không cánh tay kia sẽ bị chặt đó...”


“Ách, anh...”


Người đứng sau lưng gã chính là Cảnh Diệu Phong.


Tiêu Bắc liếc nhìn Lưu Tẩm, sợ gã nhận ra Cảnh Diệu Phong rồi lại nói lung tung, bèn nói, “Được rồi, tìm người trước đã, người nọ ở đâu?”


“Tôi hẹn gặp cô ta ở vòng xoay ngựa gỗ.” Lưu Tẩm trả lời.


“Cậu đi trước đi, chúng tôi sẽ theo sau, yên tâm, nếu cậu đã ủy thác vụ án, chúng tôi sẽ giúp cậu giải quyết vấn đề.” Tiêu Bắc nói với gã.


“Hm... Được rồi.” Lưu Tẩm nhún nhún vai, nghĩ không còn cách nào khác chỉ đành như vậy, bèn đút hai tay vào túi quần đi tới phía trước.


“Chuyện gì xảy ra?” Cảnh Diệu Phong hỏi Bạch Lâu bên cạnh, Bạch Lâu liếc liếc hắn, xoay mặt lườm sang Tiêu Bắc và Lam Minh, hai người nhìn trời... giả vờ không biết gì cả, vỗ Cảnh Diệu Phong nói, “Ai nha, anh cũng tới a trùng hợp vậy a!”


Bạch Lâu thở dài lắc đầu, đi theo Lưu Tẩm.


Ba người kia đành phải đuổi theo.


“Sao các ngươi lại ở cùng với Lưu Tẩm?” Cảnh Diệu Phong hỏi.


“Anh biết cậu ta?” Tiêu Bắc hiếu kỳ.


“Ừ.” Cảnh Diệu Phong gật đầu, nói, “Tên nhóc này là nhà giàu đời thứ hai, các cậu không đến quán ăn đêm nên không biết, nghe nói là hoa hoa công tử nổi tiếng ở thành phố S này.”


Tiêu Bắc nhíu mày, “Tôi còn tưởng gã này có hình tượng khá tốt.”


“Gã quả thật có tài kinh doanh.” Cảnh Diệu Phong nói, “Bất quá gã hiện tại là đối tượng đặc biệt cần bảo hộ.”


“Bảo hộ?” Tiêu Bắc thắc mắc, “Vì sao phải bảo hộ?”


“Biết vụ án những phú thương bị giết dạo gần đây không?” Cảnh Diệu Phong hỏi.


Mọi người gật đầu.


“Những phú thương này đại thể đều có danh tiếng không tốt.” Cảnh Diệu Phong trả lời, “Đã chết vài người rồi, ta hoài nghi kẻ sát nhân không phải loài người, cho nên đang chuẩn bị tìm các ngươi thương lượng một chút, mặt khác, chúng ta chọn ra vài đối tượng có khả năng sẽ bị hại, gã này chính là một trong số đó.”


“...” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Trùng hợp như vậy ra, dĩ nhiên lại gặp phải chúng tôi.”


“Rất khó nói là trùng hợp hay là nguyên nhân khác.” Lam Minh cười, “Gã này thoạt nhìn cũng không đơn giản như bề ngoài.”


“Gã quả thật khá là tài, liên quan tới cả hắc bạch lưỡng đạo, bất quá chỉ là con người mà thôi, không lăn lộn được bao nhiêu ngày đâu.” Cảnh Diệu Phong nói, mọi người đã tới gần vòng xoay ngựa gỗ.


Chỉ thấy Lưu Tẩm đứng trước ngựa gỗ, nhìn đồng hồ đeo tay, may là hiện tại đại đa số mọi người đang đuổi theo xe hoa, không có bao nhiêu người chơi ngựa gỗ, ở đây cũng không có quá nhiều người đi đường.


Tiêu Bắc có chút nghi hoặc, “Vì sao lại hẹn ở công viên đông người như vậy?”


“Có thể là Lưu Tẩm hẹn.” Bạch Lâu thấp giọng nói, “Dù sao, nhiều người thì cũng an toàn hơn.


Lúc này, Tiêu Bắc liền cảm giác Cổ Lỗ Y trong balo động đậy, cúi đầu nhìn vào, chỉ thấy Cổ Lỗ Y kéo ra khóa kéo ló đầu ra, “Cô kỷ cô kỷ.”


Tiêu Bắc sửng sốt.


“Nó nói cái gì?” Lam Minh nghi hoặc.


“Cổ Lỗ Y nói gần nơi này thật nhiều quỷ quỷ.” Tiêu Bắc trả lời.


“Quả thật rất nhiều...”


Lúc này, chỉ thấy Bạch Lâu cũng khẩn trương lên, nhìn trái ngó phải.


Trong lúc này, từ bốn phương tám hướng, có rất nhiều người chậm rãi đi tới, bọn họ mặt ngoài thoạt nhìn đều là người bình thường, nhưng nhìn kỹ, thì thấy bọn họ hành động cứng ngắc, hai mắt dại ra vô thần...


Tiêu Bắc nhìn quanh bốn phía, chí ít có khoảng ba bốn mươi người.


Lưu Tẩm đứng ở phía trước, dường như cũng nhìn ra không ổn, quay đầu lại nhướng mi nhìn bọn Tiêu Bắc — Những người này là ai a?!


“Nguy rồi!” Bạch Lâu nói, “Đều là vong linh giả!”


“Giả?” Tiêu Bắc giật mình, vong linh còn có thật giả sao? Nghe thiệt lạ...


“Xem ra chúng ta bị phát hiện rồi.” Lam Minh nói khẽ với Tiêu Bắc, “Tên kia muốn đào tẩu nên giam cầm linh hồn con người, ra lệnh cho bọn họ, để bọn họ đột kích chúng ta, loại vong linh giả này rất khó trị, nếu như chúng ta làm tổn thương bọn họ, vậy sau khi linh hồn khôi phục, sẽ biến thành người chết, nhưng không đả thương bọn họ, sẽ khó chơi hơn cả quỷ.”


“A!” Tiêu Bắc đột nhiên a lên một tiếng.


Tất cả mọi người giật mình.


Tiêu Bắc vỗ tay một cái, lục tìm trong balo.


Lam Minh khó hiểu cúi đầu nhìn vào trong balo, chỉ thấy bên trong là một đống thức ăn vặt, còn có vài bộ quần áo nhỏ của Cổ Lỗ Y, thảm lông cừu nhỏ, đồ chơi gấu nhỏ của Cổ Lỗ Y, một cái mp4 hiệu Apple, psp mà dạo này Cổ Lỗ Y thích, túi tiền, chai nước...


“Tiêu Bắc, trong balo ngươi chứa cái gì vậy a? Có nặng không?” Bạch Lâu nhịn không được giơ tay giúp cậu xách balo, “Woa! Nặng như vậy a?!”


“Hm, tôi đang suy tính xem có cần đổi balo thành xe đẩy trẻ em cho tiện hơn không, nhưng chỉ sợ Cổ Lỗ Y sẽ lộ đuôi ra...”


Tất cả mọi người vẻ mặt kính phục nhìn cậu.


“Uy!”


Phía trước, Lưu Tẩm nhịn không được hỏi, “Các người... có muốn hỗ trợ hay không đây?”


Nhìn lại, chỉ thấy đám “quỷ” kia đã vây quanh bọn họ, Lưu Tẩm nhích lui từng chút từng chút, lui tới bên bọn họ.


Lam Minh hỏi Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, ngươi tìm cái gì?”


“Sổ tay của tôi đâu rồi?” Tiêu Bắc sốt ruột, “Tôi nhớ rõ lần trước...”


Cậu vừa mới dứt lời, chợt Cổ Lỗ Y thò người mở ra khóa kéo của ngăn bên, từ bên trong lôi ra một quyển sổ tay nhỏ, đưa cho Tiêu Bắc.


“A! Cổ Lỗ Y thật thông minh!” Tiêu Bắc nhanh tay đón lấy, mở sổ ra.


“Tôi nhớ rõ lần trước khi xem Vũ Dạ tập, thấy có kỹ năng giam cầm linh hồn, nói là được sử dụng bởi loại yêu ma chuyên về ma huyễn, đại thể là ảo thuật!” Tiêu Bắc nhanh chóng lật ra sổ ghi chép của mình, “Có, có chú ngữ giải được!”


Mọi người liếc mắt nhìn nhau — Thật chăm chỉ a, dĩ nhiên còn ghi chép lại.


Tiêu Bắc dùng phiên âm đem cách đọc chú ngữ ghi lại, còn phác thảo động tác và vũ đạo.


“Tránh ra một chút.” Tiêu Bắc lấy phấn ra, vẽ một vòng trên mặt đất, rồi lại vẽ vài phù chú ở xung quanh, sau đó đem balo có Cổ Lỗ Y bên trong ném cho Lam Minh.


Tiếp đó, chỉ thấy Tiêu Bắc nhảy vài động tác rất nhanh, miệng lẩm bẩm, cảm giác tiết tấu rất mạnh, giống như một loại vũ đạo dân tộc mang phong cách cổ xưa.


“Ác!” Tất cả mọi người liên tục vỗ tay, “Đẹp!”


Tiêu Bắc dở khóc dở cười, nhưng đồng thời, chợt thấy tất cả “quỷ” tới gần đều như đóng đinh tại chỗ, thanh kiếm âm thầm đặt phía sau của Cảnh Diệu Phong cũng được cất đi.


Cuối cùng Tiêu Bắc nhẹ nhàng vỗ tay một cái.


Chỉ thấy đám “quỷ” này đột nhiên tỉnh lại, mờ mịt mà nhìn trái nhìn phải, không rõ chuyện gì xảy ra, đều hiếu kỳ nhìn bọn Tiêu Bắc.


Lưu Tẩm rất cơ linh, giơ ngón tay chỉ ra xa, “A! Xe hoa tới rồi!”


Tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, tuy rằng không hiểu được gì, nhưng vẫn đuổi theo xe hoa.


Tiêu Bắc thở phào nhẹ nhõm, vươn tay xách lại balo trong tay Lam Minh, Lam Minh nói, “Hay là, mua cái vali kéo đi? Đeo như vậy mỏi lắm.”


Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không thích hợp, không thể tùy thời thấy được Cổ Lỗ Y, cậu lo lắng.


“Thật ra...”


Lúc này, Bạch Lâu đã đi tới, từ sổ nhỏ của Tiêu Bắc xé ra một mảnh giấy, sau đó dùng bút bi vẽ nguệch ngoạc vài hình vẽ bên trên, cuối cùng vẽ ra hình đôi cánh, nhét vào túi bên balo của Tiêu Bắc.


Tiêu Bắc khoác lên vai, cả kinh, “A! Không trọng lượng!”


“Thực sự thần như vậy?” Lam Minh cũng xách balo lên, “Thực sự...”


“Cái này gọi là lời chú nhẹ nhàng.” Bạch Lâu cười cười, nói, “Có thể giảm bớt trọng lượng, hiện tại vô luận chứa bao nhiêu thứ, khoác lên vai, cảm giác cũng chưa tới mười gram.”


“Thật thần kỳ!” Tiêu Bắc nhìn Bạch Lâu, “Bạch Lâu, chú ngữ của cậu hữu dụng hơn Vũ Dạ tập a!”


Bạch Lâu bất đắc dĩ, “Cái này... Vũ Dạ tập thì tương đối cao cấp, còn của ta thì bình dân hóa một chút...”


“Cổ Lỗ Y, ngày mai chúng ta mang theo laptop nha? Đem Teddy của cưng theo nữa!”


“Cô cô!” Cổ Lỗ Y thích chí vỗ tay.


“Ê... Quấy rầy một chút.” Lưu Tẩm thấy mọi người tụ thành vòng tròn cười cười nói nói, tuy rằng rất ngại, nhưng chuyện liên quan tới tính mệnh chỉ đành cắt lời bọn họ, “Cô nàng kia...”


Mọi người ngẩng đầu nhìn gã, chỉ thấy Lưu Tẩm giơ ngón tay chỉ vào nơi cách đó không xa, có một cô gái đang đứng.


Mọi người nhìn sang, đều sửng sốt.


Chỉ thấy cô gái kia vóc người vô cùng đẹp, hình dạng cũng rất mốt, rất có phong vị mỹ nhân Âu châu cổ điển, tóc đen nhánh, da trắng như tuyết, váy ngắn liền thân màu đỏ và đôi môi đỏ rực, còn có đôi giày cao gót.


“A!” Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y song song kêu lên.


“Chính là cô gái mà ngươi từng nhắc tới?” Lam Minh hỏi cậu.


Tiêu Bắc gật đầu, “Đúng vậy, chính là cô ấy!”


Lam Minh quay đầu lại, nhìn cô gái nọ, “Hm?”


“Cô ta là bạn gái ngươi?” Bạch Lâu hỏi Lưu Tẩm, “Ngươi nói cô gái đó không phải người?”


Lưu Tẩm gật đầu, “Đúng.”


“Không đúng a...” Lam Minh nhíu mày, “Đây quả thật là một con người a.”


______

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK