Tiêu Bắc ngồi trên ghế sa lon xem tin tức, mọi người bận rộn, Lam Minh ở trên lầu ngủ bù.
Tối hôm qua sau khi trở về, Lam Minh nói mệt rồi chạy đi ngủ, đến giờ vẫn chưa chịu ra.
Nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn chín giờ, ngủ nướng tới tận giờ này thì không phải trẻ ngoan đâu... Tiêu Bắc buông điều khiển, đứng dậy, cùng Cổ Lỗ Y đi lên lầu hai. Hai người lặng lẽ chạy tới cửa gian phòng Lam Minh áp tai nghe động tĩnh trong phòng.
Bên trong có tiếng khò khò nho nhỏ, Tiêu Bắc liền hiểu là Lam lại ra ngoài rồi, nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, quả nhiên... Lam ngẩng đầu lên nhìn.
Tiêu Bắc nhìn vào phòng, phát hiện đèn bị tắt hết, rèm cửa cũng bị kéo lại nên căn phòng có chút tốt. Lam thích ánh mặt trời nên chui ra khỏi phòng, bay tới ban công phơi nắng.
Tiêu Bắc lại tìm trong phòng thì thấy Lam Minh yên tĩnh nằm trên giường.
Cổ Lỗ Y ghé tai cậu cô kỉ hai tiếng, Tiêu Bắc nín cười _ Cổ Lỗ Y nói, Lam Minh hảo quái, không giống đang ngủ, giống như nằm ngay đơ á.
Bước vào phòng, đóng cửa lại, Tiêu Bắc nhẹ chân đi qua.
Quả thật Lam Minh có chút quái dị, không phải đang ngủ. Bình thường hắn hay chạy qua ngủ với Tiêu Bắc, tướng ngủ cực xấu, hiếm khi ngoan ngoãn như này.
Tiêu Bắc khẽ động... có khi nào Lam Minh đang nằm mơ?
Xuất phát từ hiếu kỳ, Tiêu Bắc vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào tay Lam Minh... ‘soạt’ một tiếng...
Tiêu Bắc cảm thấy thấy hoa mắt, sau đó bị cuốn vào bóng tối. Nháy mắt trước mắt lại sáng lên, mặt đất xuất hiện.
“A!” Tiêu Bắc giật mình kêu to, may mắn bên dưới được bao phủ bởi một lớp cỏ mềm mại và hoa.
Cậu lảo đảo tiếp đất, Cổ Lỗ Y cũng rớt xuống, rơi trúng lưng cậu.
“Nha...” Tiêu Bắc xoa lưng, nhìn Cổ Lỗ Y trên bụng: “Có bị ngã đau không Cổ Lỗ Y?”
“Cô.” Cổ Lỗ Y lắc đầu.
Tiêu Bắc ngẩng lên, lập tức sợ ngây người...
Cậu thấy mình đang đứng giữa một vườn hoa thật lớn, bãi cỏ màu lục bích được điểm xuyết bởi những đoá hoa trắng nho nhỏ trải rất dài rất dài. Cách đó không xa có vài con thỏ và nai đang nhàn nhã tản bộ, bên cạnh tựa hồ là một mảnh rừng rậm, một toà lâu đài nguy nga ẩn mình giữa màu xanh ngọc của không gian.
Trong đầu Tiêu Bắc toát ra bốn chữ _ Ailce in the wonderland.
Lắc lắc đầu, Tiêu Bắc rất thanh tỉnh, hắn biết là Lam Minh dẫn hắn tới.
“Cô kỉ!” Cổ Lỗ Y cũng tán thưởng _ đẹp quá a!
“Ha.”
Lúc này, từ sau lưng truyền đến một tiếng cười nhẹ.
Tiêu Bắc quay lại, sau lưng cậu là một cây đại thự cực lớn làm cho người ta phải sợ hãi... Tán cây xoè rộng như ô, giữa tán lá rậm rạp nở đầy những đoá hoa nho nhỏ màu trắng, cánh hoa nhè nhẹ rơi xuống rơi trên mặt đất tạo thành một lớp thảm nhung bạch sắc, khung cảnh vô cùng thơ mộng.
Dưới tàng cây có một người một sư.
Sư tử có cánh lười biếng nằm dài trên cỏ. Tiêu Bắc nhận ra là Sphinx! Mà tựa trên người Sphinx là một thiếu niên chỉ chừng mười tám mười chín tuổi, mặc sơ mi trắng quần đen, dáng người thon dài. Một đầu tóc vàng chói mắt, bên cạnh hắn cắm một thanh đao khổng lồ.
Đôi mắt vàng làm cho Tiêu Bắc sửng sốt thật lâu: “Lam Minh?”
Kêu rồi cậu mới phát hiện không đúng, Lam Minh lúc này hình như hơi trẻ hơn một chút.
Đây chẳng lẽ là cảnh trong mơ của Lam Minh sao? Thiếu niên đó là hắn? Tiêu Bắc bất giác hưng phấn, cậu vẫn luôn muốn biết Lam Minh hồi nhỏ trông như thế nào, hôm nay có thể nhìn thấy...
Bất quá... chậc chậc.
Tiêu Bắc nhịn không được cảm khái, khi đó Lam Minh đúng chuẩn vương tử tóc vàng nha, nhưng vì sao sau này lại biến thành một tên lưu manh tóc vàng chứ?!
“Ngươi là ai?” Lam Minh mở miệng làm Tiêu Bắc hoảng sợ... ai nha, hình như tính tình không được tốt lắm?
“A...” Tiêu Bắc ngẩn người, lại ngẩng đầu, Lam Minh đã đến cạnh hắn.
Tiêu Bắc khẩn trương _ nhanh thật!
Lam Minh cúi đầu nhìn cậu, có chút kỳ quái: “Ngươi là nhân loại? Sao lại ở đây?”
“A...”
Lam Minh không đợi Tiêu Bắc mở miệng, liếc mắt nhìn thấy Cổ Lỗ Y, liền cầm cánh nó cầm lên xem.
Cổ Lỗ Y giãy dụa.
“Bạch long?” Lam Minh có chút ngạc nhiên, thả Cổ Lỗ Y ra.
Cổ Lỗ Y oạch một cái chui vào ngực Tiêu Bắc trốn.
Lam Minh nâng cằm Tiêu Bắc lên nhìn kỹ: “A, nhân loại thật xinh đẹp.”
Tiêu Bắc hất tay hắn ra, chỉ một ngón tay: “Vô luận bao nhiêu năm ngươi đều là lưu manh!”
Lam Minh sửng sốt.
“Ha ha ha!” Xa xa, Sphinx cười lăn lộn: “Hảo thú vị!”
“Phàm nhân.” Lam Minh ngồi xuống đối mặt với Tiêu Bắc: “Lá gan không nhỏ, ngươi có tin ta bắt ngươi cho sư tử ăn không?”
“Sphinx ăn chay.” Tiêu Bắc trả về một câu.
Lúc này đến phiên Lam Minh sửng sốt, khó hiểu: “Ngươi biết Sphinx?”
“Ngao!” Sphinx lập tức bổ nhào qua: “Quả nhiên là ngươi có ý với...” Còn chưa dứt lời Tiêu Bắc đã vung tay thưởng cho nó một quyền.
“Ngô...” Sphinx ngạc nhiên, đây là động tác quen thuộc của Lam Minh khi đánh hắn, sao tiểu mỹ nhân này lại biết.
Lam Minh cầm cổ áo Tiêu Bắc truy hỏi: “Rốt cục ngươi là ai?”
“Ta...” Tiêu Bắc còn chưa nói xong thì cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa.
Lam Minh nhíu mày ngẩng đầu.
Tiêu Bắc cũng nhìn lên. Một người giống như binh sĩ cưỡi ngựa vội vàng lao tới: “Lam Minh đại nhân, rất nhiều nhân thú đang tập kích thôn trang.”
Lam Minh thả Tiêu Bắc, vung tay... Minh đang cắm ở đằng xa đột nhiên xuất hiện trên tay hắn, Lam Minh nhảy lên người Sphinx.
Sphinx giương cánh, mang Lam Minh bay đi.
Tiêu Bắc sững sờ, Lam Minh đi đâu vậy?!
Cậu nhanh chóng chạy theo, chạy đến rìa bãi cỏ mới dừng lại. Trước mắt cậu là vách núi. Bên dưới gần khu rừng là thôn trang của con người, nhà cửa chi chít như sao trên trời... phía trước có một bức tường thành cực cao và kênh đào bảo vệ thành... trên cổng thành có rất nhiều người cầm vũ khí.
Mà ở ngoài thành là một chiến trường cổ rất lớn, nhân thú hình thù kỳ quái đông nghịt tựa hồ không sợ chết lao tới.
Lam Minh cưỡi Sphinx, bay đến giữa chiến trường thì vươn tay kéo Lam ra... chợt nghe thấy thú nhân bốn phía bắt đầu gầm rú.
Tiêu Bắc khẩn trương mở to hai mắt, Lam Minh mang theo Lam lao vào giữa nhân thú, sau đó chính là một màn chém giết rối loạn nhanh như lốc xoáy.
Tiêu Bắc có chút há hốc.
“Lam Minh yêu mến nhân loại bởi vì ta muốn hắn vĩnh viễn không mất đi niềm tin với con người. Dù là bị hiểu lầm hay hoài nghi cũng không nên vứt bỏ bọn họ.”
Tiêu Bắc đang ngẩn người đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một thanh âm ôn nhu dễ nghe.
Tiêu Bắc sững sốt, quay lại thì thấy một vị nữ nhân đang đứng sau mình. Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y đều há to miệng.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp đến mức làm cho người ta không nói được lời nào... Tiêu Bắc có chút thẫn thờ, mỹ nhân kia đã chậm rãi đi tới.
Tiêu Bắc đột nhiên để ý thấy dưới chân nàng trống không, hơn nữa tà váy của nàng lơ lửng không chạm đất, cơ thể nàng toả ra một loại ánh sáng lấp lánh mềm mại.
“Bà...” Tiêu Bắc lập tức ý thức được siêu cấp đại mỹ nhân này không phải nhân loại, thấy nàng tới gần mình liền vô ý thức lùi lại một bước.
“Coi chừng!” Vị mỹ nhân kia vội hô một tiếng: “Đằng sau là vách núi!”
Tiêu Bắc cả kinh, quay đầu lại, lùi thêm mội bước nữa là té xuống rồi, nguy hiểm thật! Vội bước tới cùng Cổ Lỗ Y vỗ ngực thở ra một hơi. Đại khái là động tác của cả hai rất đồng bộ còn có chút đáng yêu, khiến mỹ nhân bật cười.
“Ta không phải nhân loại, chỉ là linh hồn, sẽ không đả thương cậu.” Mỹ nhân nhẹ nhàng xoa đầu Cổ Lỗ Y.
Cổ Lỗ Y vui vẻ cọ cọ, có thể thấy nó vô cùng thích vị Đại mỹ nhân này.
Tiêu Bắc cũng không thấy kì lạ, người phụ nữ này quả thực có cảm giác không ai có thể không thích.
“Cậu thông qua mộng của Lam Minh mà tới đây à?” Mỹ nhân chậm rãi tới gần, vươn tay khẽ vuốt ve gò má Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc cảm giác như có một làn gió nhẹ nhu hòa ấm áp lướt qua mặt, thật dễ chịu.
Giương mắt nhìn nàng.
“Linh hồn của ta vốn ở nơi khác, nhưng Lam Minh lại đem một phần linh hồn của ta khoá vào kí ức của hắn nên ở đây ta có thể tự do hành động. Linh lực của đại thụ cũng có thể bảo vệ linh hồn ta, hắn cũng có thể thường xuyên đến thăm ta.”
Tiêu Bắc có chút trợn tròn mắt, khó trách Lam Minh mỗi ngày đều thích ngủ như vậy, hoá ra là tới đây gặp nàng! Tên hỗn đản này!
Mỹ nhân mỉm cười, hỏi Tiêu Bắc: “Đang ghen à?” vừa nhẹ nhàng nâng tay Tiêu Bắc lên, xem thủ hộ chú ngữ trên cổ tay cậu.
Tiêu Bắc có chút ủ rũ, khó trách Lam Minh ai cũng không thèm để ý, nguyên lai là có tình nhân xinh đẹp như vậy.
“Ngươi có thể gọi ta là Orville Leah.”
Mỹ nhân đột nhiên mở miệng rồi cười tủm tỉm vỗ vai Tiêu Bắc đang trợn mắt há mồm: “Đa tạ cậu đã cứu Lam Minh và một mực giúp đỡ nó, dù cho một ngàn năm sau cũng không có vứt bỏ nó.”
“A... Tôi...” Tiêu Bắc có chút xấu hổ, cứng ngắc sờ đầu.
Lúc này, xa xa truyền đến tiếng hoan hô. Lam Minh đang đứng trên tường thành, nhân loại ngoài cửa thành đang chúc mừng hắn, thú nhân đại bại, Lam Minh trở thành anh hùng.
“Thật ra là ta gọi cậu tới đó.” Orville Leah mở miệng, đem ánh mắt Tiêu Bắc từ trên người Lam Minh kéo lại: “Ta vẫn luôn muốn gặp cậu, cùng cậu nói chuyện một chút.”
“A... ngài gọi ta Tiêu Bắc là được rồi.” Tiêu Bắc cảm thấy ra hẳn là nên lễ phép gọi một tiếng dì, nhưng... thật sự không gọi được mà.
“Giúp ta một chuyện.” Orville Leah nhìn Tiêu Bắc.
“Vâng?” Tiêu Bắc rất muốn thành kính quỳ một gối xuống giống như mấy kỵ sĩ thời xưa hỏi ‘nữ vương có gì phân phó’, đáng tiếc da mặt cậu không có dày như Sphnix.
Orville Leah đặt hai tay lên vai Tiêu Bắc, nghiêng người tới khẽ hôn lên trán cậu: “Giúp ta tiếp tục yêu Lam Minh nhé.”
Nàng vừa nói hết lời, Tiêu Bắc cũng bất chợt cảm giác được một lực hút vô cùng mạnh, khi nhìn lại thì mình và Cổ Lỗ Y đã bị cuốn lên trời.
Nhìn xuống, Lam Minh đã trở lại, dù mới trải qua một hồi giết chóc kịch liệt nhưng trên người hắn không dính lấy một giọt máu.
Hắn chạy đến cạnh Orville Leah, thân mật nói cái gì đó.
Tiêu Bắc bĩu môi _ đồ luyến mẫu!
Lam Minh kéo Orville Leah đến ngồi dưới cây, tựa hồ muốn tiếp tục đọc nốt cuốn sách chưa xem xong. Orville Leah ngẩng mặt khẽ mỉm cười với Tiêu Bắc sắp biến mất.
Tiêu Bắc bất giác cảm thấy ghen tị... Lam Minh thật tốt số, có người mẹ tốt như vậy. Nhưng nghĩ lại thì kỳ thật hắn còn không bằng chính mình không cha không mẹ, bởi vì nếu mất đi một người mẹ tốt như vậy nhất định là một chuyện vô cùng đau lòng.
Sau đó, thế giới mĩ lệ tựa như màn cuối vở kịch của nhà hát, tấm màn sân khấu được kéo xuống...
Lại mở to mắt, Tiêu Bắc phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng Lam Minh, ngồi trên mặt đất cạnh giường. Trên giường Lam Minh vẫn còn đang ngủ.
Thật lâu thật lâu Tiêu Bắc tỉnh táo lại, đưa tay sờ trán, vẫn còn cảm giác gió lướt nhẹ qua.
Cùng Cổ Lỗ Y liếc nhau một cái, Tiêu Bắc đứng lên, lặng lẽ rời khỏi phòng, khẽ đóng cửa lại rồi xuống lầu.
“Lam Minh còn chưa dậy sao?” Long Tước hiếu kỳ, hỏi thăm Tiêu Bắc “Ngủ thêm chút nữa là bữa sáng gộp với bữa trưa luôn đấy.”
Tiêu Bắc cười cười: “Ừh... cho cho hắn ngủ thêm một chút.” Nói xong, Tiêu Bắc ngâm nga một giai điệu nào đó đi qua sô pha, tiếp tục xem TV cùng Cổ Lỗ Y.
Mọi người có chút không hiểu, mới nãy Tiêu Bắc còn rất lo lắng sao đột nhiên quay ngoắt 180% rồi?
——-
(hình tròn 360 độ, quay ngược lại là 180 độ =v=)
—-