“Đúng đúng, được! Cám ơn.” Long Tước cúp điện thoại, nói với Lam Minh: “Tôi đã hỏi địa chỉ, Nhiêu Anh nói, nếu như chúng ta có thể giúp bà tìm được câu trả lời thì bà ấy nguyện ý đem tất cả tài sản tặng cho chúng ta... vì bà không có người thân hay bạn bè, hơn nữa cũng không còn sống lâu.”
“Oa.” Khế Liêu nhịn không được nhíu mày: “Không cần thê lương vậy chứ.”
“Chúng ta đi sao?” Bạch Lâu tựa hồ rất hứng thú với chuyện này, Cổ Lỗ Y gật đầu _ muốn đi, nhất định phải đi.
Duy chỉ có Lam Minh không mấy hứng thú.
Cổ Lỗ Y đưa tay túm tóc hắn: “Cô!”
Lam Minh nhún vai: “Ta muốn coi Tiêu Bắc luyện vũ.”
“Cô!” Cổ Lỗ Y trừng hắn.
“Nói cái gì?” Lam Minh bóp mũi nhéo má Cổ Lỗ Y cười: “Nghe không hiểu! Nghe không hiểu! Cổ Lỗ Y không biết nói nha.”
“CÔ KỈ!” Cổ Lỗ Y kêu ầm lên.
“Nó nói là Tiêu Bắc bảo cậu đi!” Long Tước phiên dịch: “Cậu không nghe lời Tiêu Bắc nói, lúc về nó sẽ cáo trạng!”
“A.” Lam Minh vươn năm ngón tay, cong một ngón lại, nói: “Cổ Lỗ Y, có lẽ ta có một ngón tay là nghe Tiêu Bắc... nhưng mà ta còn bốn ngón nữa, ta có thể không nghe.”
“CÔ KỈ!” Cổ Lỗ Y giữ chặt cổ áo Lam Minh, vỗ cánh, nhất định bắt hắn đi.
Lam Minh cương quyết nói không hứng thú, cuối cùng Cổ Lỗ Y khoanh tay bay trước mặt hắn: “Cô kỉ!”
“Nó nói cái gì?” Lam Minh hỏi Long Tước.
Long Tước ngoáy tai: “Cổ Lỗ Y nói, chỉ cần cậu phối hợp, nó có thể giúp cậu thân Bắc Bắc.”
“Bình thường lúc nào tôi chả thân!”
“Cô!”
Long Tước nghe xong bất đắc dĩ, tiếp tục giải thích: “Cổ Lỗ Y nói, không phải loại thân đó, là loại từ từ trước tới nay cậu vẫn muốn. Thân kiểu người yêu, thân kiểu cậu là kiểu lưu manh!”
“Cổ Lỗ Y!” Hi Tắc Nhĩ nghiêm túc nói: “Ngươi còn nhỏ không được nói bậy!”
“Cô cô cô!” Cổ Lỗ Y lè lưỡi với Hi Tắc Nhĩ. Hi Tắc Nhĩ nghe không hiểu, quay đầu nhìn Long Tước.
Long Tước nhún vai: “Nó nói là đối với lưu manh thì phải thẳng tay, đây là Bắc Bắc dạy nó. Nhân từ với lưu manh chính là tàn nhẫn với chính mình.”
... mọi người câm nín.
“Bọn tôi cũng đi đây. Các cậu cố gắng lên, bà lão này thực sự rất đáng thương.” Tiếu Hoa cùng Phong Minh Vũ đi tham gia nghi thức cắt băng khánh thành. Khế Liêu vốn cũng muốn đi theo, nhưng lại sợ làm Tiếu Hoa thêm phiền nên chủ động gia nhập nhóm Lam Minh đi nghe bà lão nọ kể chuyện ma.
Cảnh Diệu Phong xem tư liệu: “Chúng ta đi một chuyến cũng được, cái này liên lụy đến vài bản án cũ... Tiểu Lâu cũng đi?”
Bạch Lâu gạt tay anh ra, trong lòng tự nhủ _ làm gì vậy, làm như thân lắm á! Không quen anh!
Cảnh Diệu Phong thì đã rất thỏa mãn, mục tiêu lúc này của anh là Cổ Lỗ Y, cái khác để sau đi.
Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Bạch Lâu, cọ cọ mặt anh...
Bạch Lâu có chút bất đắc dĩ _ loại vật nhỏ này là dễ ghét nhất mà, ỷ mình đáng yêu rồi quậy tới quậy lui, cuối cùng mọi người vẫn không nỡ giận nó.
“Đi thôi.” Bạch Lâu gật đầu đáp ứng, mọi người nhìn Lam Minh _ còn thiếu hắn.
Trên thực tế, lúc nãy Lam Minh cũng đã tâm động, vẫy Cổ Lỗ Y: “Tới, ta muốn ra giá!”
Cổ Lỗ Y vẫy cánh bay qua.
“Ừm, không những muốn hôn, còn muốn thân mật, ngươi có thể làm được không?” Lam Minh nói, lộ ra nụ cười đê tiện.
Cổ Lỗ Y thở dài gật đầu ý bảo thành giao, vươn tay móc ngoéo với Lam Minh, Lam Minh cười móc ngoéo với nó... Cứ như vậy thoả thuận xong! Tiểu gia hỏa này về sau nhất định rất có tiền đồ!(Cc: Nuôi cho lớn chi để rồi nó đem papa đi bán vậy đó)
Giải quyết xong mọi người lập tức khởi hành đi tìm vị nữ văn sĩ Nhiêu Anh kia, tìm hiểu chuyện đã xảy ra nhiều năm trước.
Nhà của Nhiêu Anh lại nằm ở nơi ngoài dự đoán của mọi người, ngay cạnh trường học.
“... bà ta vẫn ở đây à?” Mọi người lên cầu thang. Từ cửa sổ hành lang lầu hai nhìn ra bên ngoài thì thấy xa xa là một mảnh rừng cây rậm rạp, bên cạnh là ký túc xá cũ của trường, bất quá hình như đã bỏ hoang, không ai ở, trông có chút khả nghi.
Sau khi chuông cửa vang lên, thật lâu mới có người ra mở cửa. Sau khi mở cửa mọi người gặp một bà lão ngồi trên xe lăn, dáng người tiều tụy, vô cùng gầy yếu.
“Tác giả Nhiêu Anh phải không ạ?” Bạch Lâu lễ phép hỏi.
Nhiêu Anh ngẩng đầu nhìn mọi người, lần này người tới gồm có Bạch Lâu, Cảnh Diệu Phong, Hi Tắc Nhĩ, Khế Liêu và Lam Minh... Cổ Lỗ Y trốn trong balo sau lưng Lam Minh, Fanny cũng ở trong, bây giờ Fanny là bạn tốt nhất của Cổ Lỗ Y. Long Tước không đi, cùng Sphinx ở nhà chăm sóc đám Long bảo bảo, hôm nay là ngày tổng vệ sinh, tiện thể đem cả đám đi tắm.
“Các cậu... chính là người EX?” Nhiêu Anh có chút ngạc nhiên nhìn xem mọi người. Đại khái chắc là không đoán được mọi người vẫn còn trẻ như vậy. Đối với một bà lão gần đất xa trời như bà mà nói thì nhìn thấy một đám thanh niên trẻ tuổi đứng trước cửa phòng mình thì có chút cảm giác áp bức cổ quái.
“Bà vẫn khoẻ.” Cảnh Diệu Phong đưa giấy chứng nhận cho bà xem, tránh cho bà nghi ngờ: “Tôi là cảnh sát, về cuốn sách của bà, tôi muốn điều tra bản án năm đó.”
“A!” Nhiêu Anh hít sâu vài hơi, hô hấp có chút dồn dập: “Thật tốt quá... rốt cục cũng có người chịu đến điều tra... Tôi vẫn luôn đợi đến ngày này. Mời vào mời vào.” Bà chậm rãi lui lại một chút, từ từ đẩy xe vào phòng.
Mọi thứ trong phòng đều rất đơn giản, mọi người thậm chí có chút hoài nghi bà sống như thế nào, chắc chắn rất bất tiện.
“A, tôi sống rất tốt.” Nhiêu Anh phát hiện thần sắc mọi người có vẻ đồng cảm với mình liền nở nụ cười, xem ra đều là hài tử tốt bụng, vội nói: “Bình thường mọi người trong nhóm biên tập sẽ giúp tôi làm việc, mỗi ngày cũng có người giúp việc đến một chuyến... Ít nhất, nếu tôi chết trong nhà ngày hôm sau nhất định sẽ có người phát hiện.”
Nhiêu Anh nói lời này với biểu tình vui vẻ càng làm mọi người cảm thấy không thoải mái... Bà lão này hình như đã trải qua rất nhiều chuyện, cảm thấy cuộc đời quá giả tạo nên háo hức muốn về cõi cực lạc.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Nhiêu Anh muốn châm trà, Long Tước vội tới hỗ trợ.
Lam Minh đặt sách lên bàn, hỏi bà: “Trong sách bà nói là ác ma hại chết người bên cạnh bà... là do tấm hình này?”
“Đó là lý do duy nhất tôi có thể nghĩ đến. Chính là tấm hình này.” Nhiêu Anh vừa nói vừa vươn ngón tay chỉ bóng ma màu trắng trong tấm ảnh: “Cô ta chính là ác ma, đã nhiều năm như vậy mà âm hồn vẫn không tiêu tan, một mực đi theo tôi, đến tận bây giờ cũng không thoát được.”
Bọn Lam Minh liếc nhau một cái, đều có chút nghi hoặc... Gian phòng rất nhỏ, nếu quả thực có cái gì phi nhân loại thì mọi người đã cảm giác được từ đầu mới đúng. Bạch Lâu hầu như không cảm giác được sự tồn tại của bất cứ thứ gì không còn sống trong phạm vi vài dặm... không lẽ bà lão này hoa mắt?
“Lúc này cô ta cũng ở đây?” Lam Minh hỏi.
“Đúng vậy. Đêm nào cô ta cũng đến chúc tôi ngủ ngon, còn bình thường thì ở trong rừng. Lúc đầu ta bị dọa đến chết khiếp, nhưng hiện tại đã không còn sợ nữa, gần như đã xem nhẹ sự hiện hữu của cô ta. Còn cô ta thì có vẻ muốn quấn lấy tôi cả đời.”
Mọi người coi tuổi cùng tình trạng sức khoẻ của Nhiêu Anh càng có khuynh hướng tin tưởng đây chỉ là một sự hiểu lầm, là Nhiêu Anh gặp ảo giác rồi bịa ra chuyện gặp ma... Quanh đây hoàn toàn không có quỷ, chắc chắn luôn.
“Có thể nói cụ thể chuyện năm đó không?” Lam Minh kiên nhẫn hỏi bà.
“Năm đó à...” Bà lão nghĩ nghĩ: “Nên kể từ đâu nhỉ.”
Bà đã lớn tuổi, sức khoẻ cũng không được tốt, nói có mấy câu đã thở dốc, tất cả mọi người đều lo bà mệt. Lam Minh thực hối hận không đem Tiêu Bắc tới!
...
Mà lúc này tại hậu trường nhà hát thành phố S, Tiêu Bắc tập cũng tạm được rồi, đang nghỉ ngơi phía sau khán đài.
“Bắc Bắc... Bắc Bắc... “
Điện thoại của Tiêu Bắc rung lên, kèm theo đó là tiếng Cổ Lỗ Y gọi cậu, đây là tiếng chuông báo tin nhắn.
Mở ra xem, là Cổ Lỗ Y nhắn tin _ Bắc Bắc, tới được không? Đây là địa chỉ.
Cổ Lỗ Y gởi địa chỉ nhà Nhiêu Anh qua.
Tiêu Bắc dùng di động gõ cằm, rất muốn đi nhưng... còn phải tập luyện.
“Tiêu Bắc.”
Lão Dương cầm tập kịch bản đi đến: “Kế tiếp là phần phối hợp diễn cùng diễn viên quần chúng, cậu tới nhìn thử xem.”
“A.” Tiêu Bắc cầm lấy kịch bản, chuông báo tin nhắn lại vang lên.
“Bắc Bắc, án tử này rất... rất... rất... thú vị đó.”
Cổ Lỗ Y tiếp tục nằm trong balo nhắn tin, vừa ngáp dài vừa nghe bà Nhiêu Anh dùng tốc độ cực chậm kể lại chuyện năm đó, nói một câu phải thở gấp hơn mười tiếng.
Khế Liêu đã bắt đầu ngủ gật, tất cả mọi người chỉ có một ý niệm trong đầu _ nếu có Tiêu Bắc ở đây thì tốt rồi, có thể chiếu lên TV, cùng lắm cứ coi như xem phim kinh dị, ít nhất cũng nhanh hơn.
Tiêu Bắc sau khi đọc tin nhắn có chút lung lay.
Cuối cùng, Cổ Lỗ Y gửi tin thứ ba tới _ Bắc Bắc mau tới nha! Thiệt nhiều bí mật.
Tiêu Bắc thật sự nhịn không được, đứng lên, nói với lão Dương ngồi cạnh đang bị giật mình: “Chú Dương, tôi... đi một lát được không?
“Ha ha.” Lão Dương nở nụ cười: “Hôm nay tôi vốn cũng không định cho cậu luyện, đi nghỉ một lát đi, đừng tới trễ suất diễn buổi tối là được.”
“Vâng!” Tiêu Bắc đeo balo, cầm chìa khóa xe lao đi. Bọn Phong Tiểu Vũ còn muốn tập nên không đi cùng.
Tiêu Bắc dựa theo địa chỉ Cổ Lỗ Y nhắn tin lái xe đến nhà Nhiên Anh. Trùng hợp cậu lái xe khác đường với bọn Lam Minh nên bọn Lam Minh chỉ nhìn thấy rừng cây từ xa, còn Tiêu Bắc thì đi ngang rừng cây cạnh trường học.
Ven đường, người ta gắn lưới sắt cao ngăn tán cây chìa ra. Tiêu Bắc khó hiểu, chưa từng thấy qua rừng cây bị hàng rào bao lại, đâu phải nuôi dã thú.
Khi xe hơi dừng giữa đường lớn chờ đèn đỏ, Tiêu Bắc đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào... từ trong rừng.
Tiêu Bắc ngẩn người, nhìn chằm chằm vào rừng cây... mơ hồ thấy trong rừng có một cái bóng trắng.
Bắc Bắc nhíu mày, lấy máy ra định chụp lại nhưng cái bóng trắng nhoáng cái biến mất. Đang tìm thì xe phía sau mất kiên nhẫn bóp còi liên tục. Nhìn lại, chuyển đèn xanh rồi, Tiêu Bắc đành phải lái xe đi tiếp, đi qua rừng thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vào rừng... vẫn không thấy bóng trắng xuất hiện.
Nhưng Tiêu Bắc cảm giác nếu mình không gặp ảo giác thì thứ hắn vừa thấy là ma, rất giống con ma trong truyện hồi sáng Cổ Lỗ Y cho cậu xem... ma cũng không biến hóa sao?
Tiêu Bắc đã biết kha khá về ma, loại oan hồn này phần lớn là do oán hận hoặc lưu luyến gì đó mà không siêu thoát. Ở trong một một rừng cây lâu như vậy mà vẫn không chịu rời đi... là nguyên nhân gì nhỉ?
Miên man suy nghĩ, xe hơi rốt cục cũng tới chỗ bọn Lam Minh.
Mọi người trên lầu vừa nghe tiếng động cơ lập tức hưng phấn hẳn lên, không cần nghe bà cố nội niệm kinh nữa, thật tốt quá!(TK: Mấy thằng nhóc này =.=)
Lam Minh vội vàng chạy ra ngoài hành lang, muốn gọi Tiêu Bắc... Nhưng trong nháy mắt, Lam Minh đột nhiên thấy trong rừng lóe lên một ánh sáng màu đen. Giống một vật thể hình tròn màu đen nháy mắt thu nhỏ lại, tựa hồ là một quả cầu năng lượng... là vì năng lượng ngăn chặn linh lực nên mới không cảm giác được sự tồn tại của ma vật sao? Loại cầu năng lượng này phải mất một quá trình và chú ngữ phức tạp mới có thể tạo ra, một du hồn không thể làm được, nhưng nếu là Thần Ma cao cấp thì vì sao phải bố trí cầu năng lượng ở chỗ này? Chẳng lẽ muốn che dấu cái gì?
Lam Minh nhíu mày nhìn lại, rừng cây cũng khôi phục nguyên dạng _ kỳ quái!
Tiêu Bắc lên lầu, trên người đã thay một cái áo sơ mi trắng sạch sẽ, đuôi tóc còn hơi ướt. Lam Minh hít sâu một hơi, không hổ là Đại Tế Ti linh lực siêu cường, Tiêu Bắc cực kì đẹp, nhất là sau khi cậu vận động mạnh.
Nghĩ đến đây, Lam Minh vội hỏi: “Bắc Bắc, có cảm thấy quanh đây có vùng linh lực tụ tập nào không.”
“A...” Tiêu Bắc trước khi vào cửa nhắm mắt lại, cảm thấy một chút rồi gật đầu: “Có! Hướng Tây Bắc, hình như có một khoảng trống hình tròn.”
Lam Minh nhíu mi _ quả nhiên!
“Anh sao vậy?” Tiêu Bắc đi tới nhìn hắn.
Lam Minh cúi đầu đụng phải ánh mắt của cậu, bất giác nghĩ tới một số chuyện không đứng đắn... Không lo, thoả thuận với Cổ Lỗ Y rồi!
“Này.” Bắc Bắc vỗ tay cái bộp trước mặt hắn.
Lúc này Lam Minh mới hồi thần, Cổ Lỗ Y đánh hắn một cái _ lưu manh! Tiêu Bắc bật cười.
Lam Minh xoa đầu bị đánh đau, hỏi Cổ Lỗ Y: “Cổ Lỗ Y ngươi cũng biết thuật đọc tâm?”
Cổ Lỗ Y chỉ chỉ mặt hắn, cô kỉ một tiếng bay đến vai Tiêu Bắc, chọc Tiêu Bắc cười ha ha.
Lam Minh không hiểu chuyện gì xảy ra. Tiêu Bắc nói với hắn, Cổ Lỗ Y nói _ ngu ngốc, nghĩ cái gì cũng hiện hết lên mặt.
Lam Minh tức giận muốn bắt nó lại đánh mông.
Hai người vào nhà, Khế Liêu đẩy TV đối diện sopha, đóng cửa tắt đèn, chuẩn bị xem phim kinh dị.
Bà lão có chút không rõ lắm, Lam Minh nhìn vào mắt bà một cái... bà lập tức bất động.
“Anh làm như vậy có khi nào làm bà ấy hoảng sợ không?” Tiêu Bắc có chút lo lắng.
“Yên tâm, nếu để bà ấy thấy hình ảnh trong đầu mình trên TV, hoặc là tình cảnh khủng bố năm đó được tái hiện lại nói không chừng sẽ bị doạ sợ, dù sao bà ta cũng lớn tuổi như vậy rồi.” Lam Minh vừa nói vừa đẩy xe lăn đến cạnh TV. Tiêu Bắc ngồi xuống, một tay nhẹ nhàng đặt lên vai bà lão, tay kia chạm vào TV, chậm rãi nhắm mắt lại, lần theo kí ức của bà trở lại quá khứ, đi tìm một đoạn kí ức đã bị thất lạc.
Tiến vào bóng tối, cảnh tượng trước mắt giống như được tua lại vù vù, Tiêu Bắc nhẫn nại tìm kiếm.
Bọn Lam Minh ở ngoài xem TV cảm thấy có chút chóng mặt, mặc dù nhanh nhưng đại khái vẫn có thể nhìn ra. Nhiều năm như vậy bà lão chỉ sống một mình, bóng ma kia quả thật thường tới thăm bà, cơ hồ lần nào cũng chỉ làm bà sợ tới mức hét toáng lên sau đó rời đi... hoàn toàn không làm hại bà.
“Đúng là đêm nào cũng đến!” Bạch Lâu đi đến trước TV nhìn chằm chằm hồn ma trên màn ảnh.
“Thật giống Sadako.” Hi Tắc Nhĩ rất quen thuộc với vong hồn, nhìn thế nào cũng thấy đây chỉ là một oan hồn bình thường.
Tiêu Bắc lục lọi kí ức rất nhanh tìm được cột mốc... ngừng lại, là trường học năm đó. Mà mọi người nhìn trong TV thì chỉ giống như là một đoạn phim nhựa ố vàng.
Hình ảnh đột nhiên biến đen rồi xuất hiện một câu _ nội dung sau đây có thể khiến bạn cảm thấy khó chịu, xin quan sát cẩn thận.
Quả nhiên, màu đen biến mất, trên hình xuất hiện một bức hình khiến ai cũng muốn ói. Cũng không phải cảnh hương diễm gì mà là cảnh tượng giết người máu chảy đầm đìa, máu tung tóe đến mức khắp nơi đầy đất đều là máu. Giữa vũng máu đỏ tươi là một bức ảnh.