Mục lục
Vũ Dạ Kỳ Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ Tào đột nhiên mất tích.


Cảnh Diệu Phong phái người điều tra tình hình gần đây của Tiểu Lâm, phát hiện nó vẫn rất hoạt bát, nhưng kỳ quái là cha mẹ Tiểu Lâm càng ngày càng... tiều tụy. Mẹ Tiểu Lâm vừa nhập viện, hình như đã đổ bệnh.


Mấy ngày nay Tiêu Bắc bắt đầu bận rộn tập luyện vũ kịch cho Halloween. Lúc đầu thì rất nhiều người đều nói muốn ý tưởng phải phù hợp với trẻ em. Nhưng công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn, cô bé lọ lem, cô bé quàng khăn đỏ, ba chú heo con... đều bị Tiêu Bắc bác bỏ! Những nội dung này cũ rồi, hơn nữa đối với trẻ tự kỉ cũng không có ảnh hưởng gì nhiều.


Tìm biên kịch bàn bạc, Tiêu Bắc nói giả như mỗi một đứa trẻ bị tự kỉ kiếp trước đều là một thiên sứ gãy cánh, bởi vì bề ngoài bất đồng mà bị người khác hiểu lầm cho nên gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng bọn họ cũng có chỗ đáng quý, có cuộc sống của riêng mình, mọi người cần phải hiểu. Có một Đại Ma vương giả làm bác sĩ, lợi dụng tâm lí muốn con mình khỏi bệnh của cha mẹ họ dùng ma pháp biến thiên thần thành bù nhìn, bị điều khiển, cười trái lương tâm, còn tình tiết sau đó thì... nghe nói biên kịch cảm động đến rối tinh rối mù, vừa viết kịch bản vừa khóc bù lu bù loa. Cuối cùng kịch bản hoàn thành, tất cả mọi người cảm thấy rất hay, bắt đầu khẩn trương tập luyện.


Lam Minh diễn Đại Ma vương, lợi dụng sàm sỡ Tiêu Bắc bị Tiêu Bắc một cước đạp bay, ra lệnh cấm quấy rối, nếu không sẽ ‘xử trảm’ tại chỗ!


Lam Minh bất đắc dĩ ngồi dưới đài xem mọi người tập luyện. Bất quá có một điểm kỳ quái, hắn vốn không thích vũ kịch biểu diễn này nọ _ đương nhiên, ngoại trừ xem Tiêu Bắc. Chỉ là, có thể là do lần này đọc trước kịch bản, hiểu rõ nội dung vở kịch nên Lam Minh chẳng những xem hiểu mà còn phát hiện vở kịch này rất hay.


Một tay chống cằm, nhìn lúc Ma vương muốn hại Tiêu Bắc có rất nhiều tiểu thiên sứ đến hỗ trợ, Lam Minh nhịn không được bật cười _ con nít sẽ tin mấy thứ này thật sao...


Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên ngẩn ra, một ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu, bộ dáng như vừa nghĩ tới điều gì đó.


Chờ Tiêu Bắc luyện xong đi xuống uống nước. Lam Minh chạy tới, thấy người cậu ướt nhẹp, nhíu mày: “Mau đi tắm đi. Đổ nhiều mồ hôi quá coi chừng bị cảm đó! Phàm nhân!”


Tiêu Bắc nhéo tai hắn: “Sao anh cứ y hệt Khế Liêu vậy. Nói gì cũng khó nghe muốn chết. “


“Khế Liêu làm sao?” Lam Minh hiếu kỳ.


Tiêu Bắc liếc Tiếu Hoa đang ngồi trên khán đài chăm chú xem vũ kịch, Khế Liêu thì ngồi cạnh anh ngủ gà ngủ gật, liền nhỏ tiếng kể lại cho Lam Minh.


“A.” Lam Minh nhướn mi: “Không tệ nha!”


Tiêu Bắc xoay người định đi tắm, Lam Minh mặt dày lẽo đẽo bám theo.


“Này, anh theo vào làm gì?” Tiêu Bắc cảnh giác kéo rèm lên.


“Cậu đừng để ý. Cũng đâu phải chưa từng thấy qua. “


Lam Minh đóng cửa phòng tắm, mở balo, Cổ Lỗ Y bay ra thở hồng hộc, soạt soạt mấy cái cởi áo lông quăng cho Lam Minh, rồi bay tới cùng Tiêu Bắc tắm nước nóng.


Tiêu Bắc cầm chậu rửa mặt xả đầy một bồn nước ấm cho nó, Cổ Lỗ Y nhảy vào bơi a bơi, cảm thấy thật hạnh phúc.


Lam Minh ganh tị, nói: “Tôi cũng muốn.”


“Biến.” Tiêu Bắc ngăn hắn lại bên ngoài, cởi quần áo mở vòi sen.


Lam Minh vén rèm thò đầu vào nhìn lén, bị hứng trọn một gáo nước vào mặt, chậc chậc hai tiếng: “Bắc Bắc, chân đẹp quá!”


“Biến!” Tiêu Bắc vừa gội đầu vừa hỏi: “Đúng rồi, anh muốn nói cái gì?”


“A?”


“Không phải anh có chuyện muốn nói nên mới theo vào sao?” Tiêu Bắc xoa sữa tắm cho Cổ Lỗ Y, xoa tới xoa lui, chọc cho Cổ Lỗ Y cười khanh khách. Lam Minh lại vén rèm lên nhìn, lại bị tạt nước đầy mặt: “Bắc Bắc, sao lại cuốn khăn vậy?”


“Đề phòng tiểu nhân!” Tiêu Bắc hung dữ nói: “Anh muốn nói cái gì?”


“A, là chuyện Tiểu Lâm.” Lam Minh khoanh tay tựa vào phòng kế bên, nhìn Tiêu Bắc như ẩn như hiện qua khe hở của rèm, cười nói: “Cậu nghĩ vì sao mẹ Tiểu Lâm lại đổ bệnh? Cảnh Diệu Phong đã điều tra, nghe nói là thần kinh có chút suy nhược và lo nghĩ quá nhiều, tinh thần mệt mỏi làm cho thân thể không khoẻ theo!”


“A?” Tiêu Bắc nghe xong cũng thấy kỳ quái: “Tinh thần mệt mỏi sao!”


“Cậu đoán thử coi.” Lam Minh hỏi: “Người làm mẹ thường rất mẫn cảm, có khi nào cô ta cảm thấy Tiểu Lâm có vấn đề không?”


“Cũng có thể!” Tiêu Bắc cầm vòi sen rửa trôi bọt trên người Cổ Lỗ Y, nói: “Còn nhớ lần trước sau khi ba mẹ Tiểu Lâm dẫn nó về hình như có chút lo lắng.”


“Không phải tư liệu cũng có nói sao, hai người họ đều là người vô cùng xuất sắc, nếu như Tiểu Lâm là con người khác thì nhất định bọn họ sẽ lập tức phát hiện đứa trẻ có vấn đề. Bất quá do là con mình cho nên mới do dự!”


“Không sai!” Tiêu Bắc gật đầu: “Xử trí theo cảm tính là bình thường, nhưng nếu tỉnh táo suy nghĩ một chút, thì chỉ cần là người có chút tinh mắt sẽ phát hiện điểm khác thường.”


“Vậy nên tôi nghĩ ra một cách!” Lam Minh nói: “Tìm thiên sứ tới cứu vớt nó!”


“Hả?” Tiêu Bắc tắm xong, mặc đồ rồi lau người mặc áo cho Cổ Lỗ Y: “Thiên sứ cứu vớt cái gì?”


“Chúng ta giả làm chuyên gia.” Lam Minh đi vào, nhìn thấy Tiêu Bắc đã mặc quần áo tử tế có chút tiếc hận: “Cảnh Diệu Phong là cảnh sát, chúng ta có thể lợi dụng thân phận này đi gặp mẹ Tiểu Lâm hỏi một chút xem có phải là Tiểu Lâm có chỗ nào không đúng! Hơn nữa còn có thể ám chỉ phương pháp chữa trị của bác sĩ Tào có vấn đề!”


“Uh...” Tiêu Bắc chỉnh lại quần áo, bế Cổ Lỗ Y ra thả vào balo rồi cùng Lam Minh đi ra ngoài: “Chủ ý này rất hay!” Vừa nói vừa vỗ vai Lam Minh: “Được đó!”


“Rất được đúng không?” Lam Minh cười xấu xa.


“Ừh!” Tiêu Bắc gật đầu đồng thời mở cửa... trước cửa là N nam thành viên của đoàn kịch muốn vào tắm rửa đang đứng, lúc bọn họ vừa tới thì phát hiện cửa đã khóa, vì vậy buồn bực _ ai lại khoá cửa phòng tắm a? Bên cạnh bọn họ là N nữ thành viên đoàn kịch đáng ra có thể tắm ở phòng tắm nữ bên cạnh nhưng lại đứng đây nhiều chuyện cùng.


Đang khó hiểu thì thấy Tiêu Bắc cùng Lam Minh đi ra, đang nói cái gì mà được không được...


“Hắc hắc...” Mọi người mập mờ nở nụ cười.


Tiêu Bắc ngẩn người, khó hiểu: “Làm gì vậy?”


“Hắc hắc, Bắc Bắc, sao cậu không treo biển đừng làm phiền ngoài cửa? ” Có mấy cô gái nháy mắt với Tiêu Bắc: “Có thể lâu thêm chút đó.”


“Không sao!” Tiêu Bắc ngây ngô cười: “Rất nhanh mà!”


“Nhanh?” Mọi người lắp bắp kinh hãi, đánh giá Lam Minh _ không phải nên thật lâu mới đúng sao?


“Ừh, chưa bao giờ vượt quá mười phút!” Tiêu Bắc vui vẻ trả lời, từ trước đến nay tốc độ tắm của cậu luôn rất nhanh.


Mà vẻ mặt mọi người lại càng kinh hãi nhìn Lam Minh, đám con gái vẻ mặt tiếc nuối, nguyên lai nhìn thì đẹp mà không dùng được! Nam thì đi tới bắt tay hắn _ quả nhiên ông trời luôn rất công bằng!(Cc: chết cười =))))))))) (Tk: Đùa chứ, “ hàng” đẹp thì không dùng được: 3)


Lam Minh nhìn trời, đè nén xúc động muốn phun máu kéo Tiêu Bắc đi.


“Làm gì vậy?” Tiêu Bắc khó hiểu nhìn hắn: “Tôi còn muốn đi thay giầy.”


“Cậu coi chừng đó!” Lam Minh hung dữ nói với Tiêu Bắc: “Lần sau sẽ cho cậu biết cái gì gọi là lâu!”


Tiêu Bắc mờ mịt...


Thay giầy xong, Tiêu Bắc gọi cho Cảnh Diệu Phong nói sơ kế hoạch, Cảnh Diệu Phong lập tức gật đầu.


Vì vậy, Tiêu Bắc gọi Bạch Lâu, mọi người cùng lái xe đến bệnh viện.


Mẹ Tiểu Lâm ở trong phòng đặc biệt, từ chối gặp mặt. Cảnh Diệu Phong đưa thẻ cảnh sát ra, hộ sĩ hỏi muốn hỏi cái gì.


Lam Minh nói: “Cô nói với cô ta là cảnh sát cùng chuyên gia tâm lý học muốn hỏi chuyện con trai cô ta.”


Hộ sĩ đi vào nói lại sau đó đi ra, nói mẹ Tiểu Lâm mời mọi người vào.


Mọi người nhìn nhau, quả nhiên có vấn đề.


Vào phòng, trong phòng rất ấm áp, vách tường màu trắng nhạt thoạt nhìn rất sạch sẽ lại không đến mức lạnh, trên bàn đặt một bình hoa, mẹ Tiểu Lâm ngồi trên giường. Cô tên Lâm Dĩnh, còn khá trẻ, vừa mới ba mươi, bởi vì quan hệ trong công việc nên trang điểm rất có phong cách và xinh đẹp. Chỉ là chắc do bệnh của Tiểu Lâm nên lần đầu gặp mặt đã cảm thấy cô rất tiều tụy, hôm nay gặp lần thứ hai thì phát hiện cả người côi gầy yếu rất không bình thường. Mà gầy kiểu này tuyệt đối không phải loại gầy yếu do bệnh bình thường.


“Xin chào.” Cảnh Diệu Phong lấy thẻ cảnh sát, nói rõ mục đích đến.


Lâm Dĩnh khẽ gật đầu, khoát tay ý bảo bọn họ không cần nói nữa, mở miệng: “Nó không phải con tôi!”


Mọi người sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ cô sẽ có loại phản ứng này.


“Ách, tôi hiểu cảm xúc lúc này của cô...”


“Không phải!” Lâm Dĩnh lắc đầu, nghiêm túc nói với mọi người: “Trước kia con tôi cũng rất kì lạ, tôi cũng biết nó không ổn, nhưng tôi là mẹ nó nên tôi biết con tôi như thế nào. Nhưng đứa trẻ kia không phải con tôi! Ý của ta là, bên ngoài thì đúng, nhưng bên trong thì không phải! Có người bắt con tôi rồi đổi cho tôi một con búp bê!”


Tiêu Bắc gật đầu với Lam Minh _ quả nhiên! Người làm mẹ nháy mắt đã nhận ra!


“Cô nói không sai.” Mọi người đơn giản đi thẳng vào vấn đề.


“Là thật sao?” Lâm Dĩnh bật dậy, thật lâu sau mới hỏi: “Con tôi nó... còn sống không?”


“A?” Mọi người sửng sốt.


“Ý của cô là...?” Tiêu Bắc nhíu mày.


“Tôi... Tôi muốn hỏi, hiện tại con tôi có phải là người không?” Lâm Dĩnh có chút kích động: “Tôi cảm thấy nó giống như không phải người...”


Tiêu Bắc nhíu mày, hình như Lâm Dĩnh có linh lực, so với nhân loại bình thường mẫn cảm hơn nhiều.


“Nó có biểu hiện đặc biệt gì không?”


“Có, nó...” Lâm Dĩnh đang muốn nói cụ thể, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một thanh âm non nớt: “Mẹ.”


Lâm Dĩnh giật mình, cả người cứng ngắc, hoảng hốt nhìn về khía cửa ra vào.


Tiểu Lâm không biết đã đứng ở đó từ khi nào, tay ôm một con gấu bông, vẻ mặt ngây thơ đi vào: “Mẹ có khách ạ?”


“Ách...” Lâm Dĩnh khẩn trương nói không ra lời, lúc này, một người đàn ông bước vào _ là ba Tiểu Lâm.


Thoạt nhìn tình huống của anh ta so với Lâm Dĩnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, không phải gầy yếu, mà là tối tăm... vô cùng tối tăm, dưới hai mắt còn có quầng thâm thật đậm.


“Anh...” Lâm Dĩnh kinh ngạc nhìn chồng mình: “Anh... anh làm sao vậy?”


“Uh?” Ba Tiểu Lâm cùng nó chậm rãi đi tới.


Tiểu Lâm bò lên giường, ôm Lâm Dĩnh cứng ngắc: “Mẹ, mẹ khỏe chưa?”


Lâm Dĩnh sợ tới mức run rẩy, vô thức lui lại. Tiểu Lâm ngừng lại một chút, ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu tình u ám nhìn Lâm Dĩnh chằm chằm. Cái nhìn này khiến Lâm Dĩnh cả người phát lạnh...


“Anh rất khỏe.” Ba Tiểu Lâm đến cạnh Lâm Dĩnh, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị, nhẹ nhàng giúp Lâm Dĩnh chỉnh lại tóc: “Khoẻ đến mức không thể khoẻ hơn.”


Tiêu Bắc nhíu mày _ như thế này mà ông ta còn nói là tốt thì chắc trên thế giới không có cái gọi là không tốt nữa rồi!


“Các anh là ai?” Ôn tồn với Lâm Dĩnh một lát, ba Tiểu Lâm ba quay lại, lạnh lùng nhìn bọn Tiêu Bắc.


“Bọn tôi là...” Tiêu Bắc muốn nói chuyện nhưng Cảnh Diệu Phong khoát tay ngăn cậu lại, bởi vì chồng Lâm Dĩnh là luật sư biết rất rõ về luật nên nhiều khả năng hắn sẽ khiếu nại bọn họ quấy rối này nọ nên không thể nói thật với hắn.


“Chúng tôi đang điều tra một vụ án, vợ anh có thể cung cấp ít manh mối nên đến hỏi thăm tình hình.” Nói đoạn, Cảnh Diệu Phong đưa danh thiếp cho Lâm Dĩnh: “Nếu có bất kỳ phát hiện gì thì gọi cho tôi.”


Lâm Dĩnh muốn nhận danh thiếp, Bạch Lâu nhanh tay cầm lấy danh thiếp, vẽ vẽ mấy đường, sau đó lại viết xuống một dãy số: “Gọi vào đây cũng được!”


“Vợ tôi từ chối điều tra!” Ba Tiểu Lâm nhìn chằm chằm tấm danh thiếp.


“Chúng tôi cáo từ trước.” Cảnh Diệu Phong kéo Bạch Lâu đi. Lam Minh không muốn đi, trong lòng tự nhủ rõ ràng có vấn đề, cứ bắt tên tiểu quỷ đó lại đánh một trận xem hắn có nói hay không là được mà. Bất quá vẫn bị Tiêu Bắc lôi ra ngoài... Đây là nơi công cộng, lỡ như thực sự có chuyện không tốt sẽ gây nguy hiểm cho sự an toàn của nhiều bệnh nhân.


“Tôi đã vẽ bùa theo dõi trên danh thiếp rồi.” Ra ngoài bệnh viện, Bạch Lâu cầm bút, vẽ một ký hiệu trên tay Tiêu Bắc: “Cậu có thể thông qua ký hiệu này theo dõi tình hình trong phòng bệnh, chúng ta đứng canh ngoài cửa bệnh viện!”


Mọi người gật đầu. Sau khi lên xe, Tiêu Bắc bắt đầu tưởng tượng, xem tình hình trong phòng bệnh. Nhưng cảnh tượng lúc này lại làm Tiêu Bắc sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK