“Woa!” Phong Tiểu Vũ giật tờ báo qua, nhìn nhìn rồi giật mình nói, “Thì ra là thằng cha kia! Bắc Bắc, có phải hắn còn đang muốn chèo kéo anh không, cho nên mới dùng thủ đoạn này a?”
Miêu Tiêu Bắc nhún nhún vai, nói, “Ai biết.” Rồi hỏi Lam Minh, “Anh khen hắn da dễ nhìn mấy lần, là có ý gì?”
Lam Minh cười cười, nói, “Bất quá là một con mang*bất tử mà thôi.”
*(“mang”[máng]theo lời Lam Minh chứa cả hai nghĩa, 1: tạp chủng, lai tạp. 2: chó xồm)
“Hả?” Phong Tiểu Vũ cảm thấy kỳ quái, “Cái gì mèo[māo]bất tửa?”
“Thì ra là một con mang a.” Khế Liêu chẳng đáng cười cười, “Cái loại cẩu tạp mao này ta ghét nhất, đặc biệt ăn cái gì cũng ghê tởm.”
Miêu Tiêu Bắc nghe thấy không đúng, liền hỏi Lam Minh, “Vệ Minh Á kia... Chẳng lẽ không phải là người?”
“Hắn đã từng là người.” Lam Minh sờ sờ cằm, “Bất quá... Hiện tại thì không chắc, nhưng da tuyệt đối là hắn.”
“Bắc Bắc.” Phong Tiểu Vũ túm túm Miêu Tiêu Bắc, đường nhìn cũng tập trung trên vai cậu, hướng về Cổ Lỗ Y đã ăn sạch bánh rán đang mút ngón tay.
Miêu Tiêu Bắc đang nghĩ, làm thế nào giải thích tất cả chuyện này cho Phong Tiểu Vũ hiểu, lại nghe Phong Tiểu Vũ đột nhiên hỏi, “Cái kia... Cho em ôm một cái được không?”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, chỉ thấy Phong Tiểu Vũ mở to cặp mắt tròn xoe long lanh, vẻ mặt ước ao nhìn Cổ Lỗ Y, hỏi Domi bên cạnh, “Này này, Domi, có khả ái không, khả ái muốn chết luôn ha, manh chết ta rồi!”
Cổ Lỗ Y xoay mặt, cũng mở to hai mắt nhìn Phong Tiểu Vũ.
Miêu Tiêu Bắc thấy nó còn đang mút ngón tay, sợ nó ăn không đủ no, bèn đem cái bánh rán còn lại đưa tới bên miệng nó.
Cổ Lỗ Y lập tức sung sướng đón lấy, một ngụm một ngụm cắn nhai, liếm miệng vỗ vỗ cái bụng tròn vo, ý muốn nói — Cổ Lỗ Y no rồi!
Miêu Tiêu Bắc dùng một tờ giấy ăn nhẹ nhàng lau tay nó, nói, “Đói bụng thì nói ta biết.”
“Cô cô...” Cổ Lỗ Y thân mật tiến tới, hôn một cái lên má Miêu Tiêu Bắc.
Lam Minh ở một bên nhìn thấy, tiến tới, nhẹ nhàng khẩy khẩy cằm Miêu Tiêu Bắc, nói, “Ngươi chừng nào chịu đối xử ôn nhu với ta như vậy, ta cũng sẽ thân ngươi một chút.”
Miêu Tiêu Bắc đối hắn cười, “Không cần khách khí... Tôi chỉ thích nhỏ, quá lớn chịu không nổi.”
Lam Minh có chút gian tà cười, sấn tới hỏi, “Ngươi đang ngầm ra hiệu cho ta sao?”
Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, có chút khó hiểu nhìn Lam Minh, tâm nói, ngầm ra hiệu cái gì?
Lam Minh bất đắc dĩ cười cười, tiến đến bên tai cậu, nói, “Đừng cùng ác ma vui đùa như vậy, ác ma đều là lũ háo sắc.”
Miêu Tiêu Bắc rùng mình một cái, lùi lại một chút, cảnh giác theo dõi hắn.
Lam Minh vươn tay bóp bóp mũi Cổ Lỗ Y, đưa nó từ trên cổ Miêu Tiêu Bắc xách xuống, nói, “Vật nhỏ, không nên dựa sát quá, đó là của ta, cẩn thận ta ghen sẽ đánh mông ngươi.”
Cổ Lỗ Y bất mãn hướng Lam Minh cô kỷ cô kỷ.
“Ta cũng muốn hôn một cái.” Phong Tiểu Vũ tiến tới, đưa má qua cho Cổ Lỗ Y hôn.
Cổ Lỗ Y chớp chớp mắt, nắm tay nhỏ xíu giơ ra, nhéo lỗ tai Phong Tiểu Vũ.
“Ai nha...”
“Cô cô cô cô...” Cổ Lỗ Y cười tít, nó vừa khi dễ Phong Tiểu Vũ nha!
“Con mang đó tìm Tiêu Bắc làm phiền sao?” Khế Liêu hỏi, “Ta đi giải quyết nó.”
“Tạm thời không cần.” Miêu Tiêu Bắc vội nói, “Hắn cũng không làm khó tôi, đừng khiến lão Dương thêm phiền.”
“Nga, vậy tùy ngươi.” Khế Liêu cầm một cây tăm xỉa xỉa răng.
“Chúng ta vẫn theo kế hoạch tới núi Lạc Hoán đi.” Lam Minh nói, “Tìm được Vũ Dạ tập thì dễ làm việc rồi!” Nói xong, điện thoại của Long Tước đột nhiên vang lên.
“Ách... Xem ra là có chuyện làm ăn.” Long Tước khẽ thở dài, lấy điện thoại ra nghe.
“Xin chào... Đúng, là tôi!”
Người nghe điện thoại đầu bên kia tựa hồ rất lo lắng, nói chuyện rất gấp gáp.
“Tốt, chúng tôi am hiểu nhất chính là bắt quỷ, vâng, xin ngài yên tâm... Nói về giá tiền...”
Đối phương đại khái nói ra một cái giá khá cao, thế nên Long Tước vui vẻ ra mặt, “Tới ngay lập tức!”
Nói xong, cúp điện thoại.
Lam Minh vẻ mặt phiền muộn nhìn hắn, “Uy uy! Đi núi Lạc Hoán a!”
Long Tước nhét điện thoại di động vào túi, ngước mắt nhìn Lam Minh, mỉm cười, “Nếu như ta nhớ không lầm, người còn nợ ta một nghìn vạn khô tệ nha... Lợi tức trong một nghìn năm tính ra là...”
“Khụ khụ.” Lam Minh ho khan một tiếng, rất thức thời nói, “Việc làm ăn quan trọng hơn!”
“Khô tệ?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu nhìn Lam Minh.
Long Tước lấy ra một đồng tiền xu trong suốt lấp lánh cho Miêu Tiêu Bắc nhìn, “Chính là loại này, là tiền mà Ma Thần dùng, so với tiền mà nhân loại các ngươi dùng còn trân quý hơn nhiều, không thể tái tạo cũng không thể chế tạo, hiện tại lưu lại không còn bao nhiêu đâu.”
“Thứ đó làm từ chất liệu gì?” Miêu Tiêu Bắc tiếp nhận, đặt trong tay nhìn nhìn.
“Khô là một loại vật tư hiếm có, chỉ linh hồn trên núi mới có, chịu sự khống chế của Thần.” Bạch Lâu nói, “Bất quá Thần Ma không có thứ gì xa xỉ cần mua, tối đa chỉ là mấy thứ trang bị năng lực gì đó, cho nên so ra thì lũ quỷ quái thích tiền tài hơn.”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, Phong Tiểu Vũ chớp chớp mắt, hỏi, “Nhận năng lượng và trang bị? Là tiền trong game nào vậy?”
Tất cả mọi người liếc nhìn nó.
“Thừa dịp này, ta vừa lúc bàn vài chuyện liên quan đến tiền đồ, số phận và tương lai a.” Long Tước ra hiệu cho tất cả mọi người ngồi ngay ngắn, nói, “Ngồi ăn không thì mỏ vàng cũng cạn, đó không phải cách, chúng ta cần tiền! Phải dũng cảm tiến tới, phải làm những gì tốt nhất có thể!”
Mụ mụ đại nhân của Phong Tiểu Vũ vừa lúc từ nhà bếp đi ra, vươn tay ký đầu nó, nói, “Con phải nghe cho rõ cho kỹ a! Tiến lên! Kiếm tiền!”
Phong Tiểu Vũ xoa xoa đầu, nhìn trái nhìn phải, Lam Minh và Khế Liêu đều vẻ mặt phức tạp.
Miêu Tiêu Bắc giơ tay, “Tôi vẫn luôn tiến tới... Có cần nghe hay không?”
Bạch Lâu cũng gật đầu, “Đúng vậy... Ta cũng coi như tiểu lão bản, sự nghiệp thành công.”
“Các ngươi xác định các ngươi có thể nuôi hai thùng cơm?” Long Tước vươn tay, ưu nhã chỉ thẳng vào mặt Khế Liêu và Lam Minh, hai người vô tức co rút khóe miệng... Thùng cơm?!
Miêu Tiêu Bắc và Bạch Lâu khẽ nhíu mày, “Ý ngươi là...”
“Ta có một biện pháp, có thể kiếm nhiều tiền!” Ngữ khí của Long Tước mang theo chút dạy dỗ và dụ dỗ, bảo Miêu Tiêu Bắc và Bạch Lâu chăm chú nghe, cảm thấy đặc biệt không đáng tin.
Lúc này, Cổ Lỗ Y ôm cổ Miêu Tiêu Bắc cọ cọ, không cẩn thận từ trên vai cậu ngã xuống, rơi vào trong lòng bàn tay cậu, sau đó lại ngưỡng lên trời cười khanh khách khanh khách.
Miêu Tiêu Bắc nhìn nó một hồi... Nghĩ đến sức ăn của nó, hẳn là nên cho nó ăn no mới tốt.
Long Tước tinh mắt, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Chỗ của ta, còn dưỡng hơn mười bé rồng con rất dễ thương.”
Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ liếc mắt nhìn nhau, ngẩng đầu nhìn hắn, “Cái kia... Áp lực của anh thật lớn a.”
“Vậy mới nói, ta giúp các ngươi tìm Vũ Dạ tập, đồng thời, đã làm lỡ mất chuyện làm ăn của ta!” Long Tước ho khan một tiếng, “Cho nên, các ngươi cũng phải hợp tác với ta, việc buôn bán!”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, nghĩ rất có lý, huống chi Long Tước lại một mình thu dưỡng nhiều rồng con như vậy, thực sự rất vất vả.
“Chúng ta phải làm gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Long Tước.
“Trên thực tế, không phải là các ngươi, là chúng ta.” Lam Minh nhìn nhìn Khế Liêu, có chút bất đắc dĩ thở dài, “Cơ bản chỉ là hai người chúng ta khổ cực.”
Long Tước ở một bên gật đầu.
“Nga.” Miêu Tiêu Bắc nghe xong tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, sảng khoái nói, “Vậy không thành vấn đề!”
“Uy uy.” Khế Liêu nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Ngươi đáp ứng sảng khoái quá đó, Long tộc tuy không phải lừa đảo nhưng đều gian xảo muốn chết a!”
Miêu Tiêu Bắc nhìn Bạch Lâu bên cạnh, Bạch Lâu cũng nhìn nhìn cậu, hai người trăm miệng một lời hồi đáp, “Đàn ông con trai nên tự lực cánh sinh! Mấy người muốn ăn cơm trắng?!”
Lam Minh và Khế Liêu nhìn trời khinh khỉnh liếc một cái... Bó tay.
Sau đó, mọi người theo Long Tước, đi nhà hàng như đã hẹn trước.
“Đi nhà hàng không lo sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Long Tước.
“Hắn là người của công chúng.” Long Tước cười cười, nói, “Ở tại khách sạn, trực tiếp đi thang máy lên phòng VIP gặp, rất bảo mật, cứ yên tâm.”
Tất cả mọi người gật đầu.
“Người của công chúng?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Là thần tượng sao?”
“Coi như có chút tên tuổi, Vương Khải Suất, biết không?” Long Tước hỏi.
Lam Minh, Khế Liêu và Miêu Tiêu Bắc cùng nhau lắc đầu, Bạch Lâu ngáp.
“Ừm... Hắn nói, gần đây hắn bị vật gì đó theo dõi.” Long Tước hạ gọng nói.
“Bệnh hoang tưởng à?” Phong Tiểu Vũ nói, “Những đại minh tinh không phải đều có bệnh hoang tưởng sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Lâu gật đầu, “Quỷ hồn thông thường rất ít khi đi tìm người không quen, trừ phi là do bị người đó hại chết.”
“Hẳn là không phải.” Phong Tiểu Vũ nói, “Vương Khải Suất kia nghe nói tính cách rất thành thật.”
Mọi người đi vào khách sạn, vào thang máy, Lam Minh liền thấy Miêu Tiêu Bắc cúi đầu, tay đút trong một cái túi xách nhỏ có khóa kéo. Tiến qua nhìn, chỉ thấy bên trong túi có lót đệm mềm, còn bỏ vào hai quả táo, Cổ Lỗ Y đang ngồi bên trong, hai tay cầm ngón tay Miêu Tiêu Bắc, cọ tới cọ lui.
Miêu Tiêu Bắc đi trên đường cứ mỗi hai bước lại liếc nó một cái, ngón tay chọc chọc nó hai cái, nhìn ra được, phi thường yêu thương Cổ Lỗ Y.
“Kỳ thực chỉ cần ở bên cạnh ngươi, nó không ăn cái gì cũng có thể lớn lên khỏe mạnh.” Long Tước hơi cảm kích nói với Miêu Tiêu Bắc, “Bất quá rồng là một loại động vật sống nhờ vào tình cảm, ngươi càng yêu thương nó, nó càng khỏe mạnh vui vẻ.”
Miêu Tiêu Bắc cười cười, gật đầu, kỳ thực cũng giống như những đứa trẻ bình thường.
Lam Minh ở một bên nhoẻn miệng cười, vươn tay, giúp Miêu Tiêu Bắc sửa lại một chút tóc rối. Miêu Tiêu Bắc quá chuyên chú nhìn Cổ Lỗ Y trong túi, cho nên không lưu ý.
Long Tước ở một bên thấy được động tác của Lam Minh, nhẹ nhàng mà lắc đầu.
Rất nhanh, thang máy mở, đối diện cửa thang máy, chính là cửa ra vào của phòng VIP.
Có một nam tử trung niên đeo kính đứng trước cửa, thấy mọi người đi ra, có chút giật mình... Chủ yếu là đoàn người Miêu Tiêu Bắc bọn họ, phong cách khác biệt quá lớn.
Long Tước — Quý tộc xuống dốc.
Khế Liêu — Thanh niên cuồng dã có khuynh hướng bạo lực.
Phong Tiểu Vũ — Tiểu bạch sinh viên.
Bạch Lâu — Cổ điển mỹ nhân.
Lam Minh... Không cách nào hình dung, nam nhân tuấn mỹ đến chói mắt nhưng lại có một chút đáng sợ.
Miêu Tiêu Bắc — Mỹ nhân có vóc người tuyệt hảo.
Domi — To như gấu trắng.
“Xin chào, tôi là Long Tước, anh là người ủy thác sao?” Long Tước hỏi.
“Nga, tôi là người đại diện của anh ta!” Người đeo kính mắt nhanh chóng bước lên bắt tay với Long Tước, nói, “Tôi là Phương Hiểu, Vương tiên sinh ở bên trong.”
Nói rồi hắn mở cửa, mời mọi người vào.
Trong phòng VIP, có một nam tử thoạt nhìn rất gầy, mặc áo sơmi quần jean đứng bên giường, nghe tiếng cửa mở, liền quay đầu lại.
Long Tước hỏi, “Vương tiên sinh phải không? Tôi là Long Tước.”
“Xin chào!” Vương Khải Suất lập tức đi tới, nắm tay Long Tước nói, “Có cái gì đó theo tôi, thật đó! Hắn sẽ giết tôi!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Phong Tiểu Vũ rất muốn xin hắn tặng một chữ ký, nhưng mà dáng vẻ người ta bây giờ hình như rất bối rối, liền hỏi, “Ai theo anh a?”
“Không biết...” Vương Khải Suất lắc đầu, “Dù sao cũng không phải là người, hắn muốn lấy mạng tôi!”
Khế Liêu bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Tìm bác sĩ tâm thần thì tốt hơn.”
Bạch Lâu cũng hỏi, “Trước đây ngươi đã làm chuyện thương thiên hại lý gì sao? Tỷ như có nữ sinh tự sát vì ngươi, đâm chết người a... đại loại vậy.”
“Không có, tuyệt đối không có!” Vương Khải Suất liên tục lắc đầu nói, “Tôi rất yên phận, lá gan cũng nhỏ, tuyệt đối không dám làm loại chuyện thương thiên hại lý như vậy!”
Khế Liêu đối mọi người nháy mắt — Đi thôi, thằng này nhìn phiền quá.
Lam Minh cũng hiểu được, đang êm đẹp làm gì có thứ gì theo chứ?! Yêu ma quỷ quái thường ngày đều bề bộn nhiều việc, đâu có rảnh.
“Năm vị đồng sự của tôi... Mấy hôm trước đều ù ù cạc cạc chết đi!” Vương Khải Suất đột nhiên nói, “Bọn họ... Cho nên nói, kế tiếp có thể chính là tôi!”
Long Tước hơi sửng sốt, Khế Liêu và Lam Minh cũng nhíu mày, thoáng cái đã chết năm người? Điều này có chút kỳ quặc!
“Bọn họ chết như thế nào?” Lam Minh hỏi.
“Đều là ngoài ý muốn.” Vương Khải Suất ngồi vào ghế, ôm đầu nói, “Có tai nạn xe cộ, có chết đuối, còn có rơi từ trên cao... Chiều nay tôi có một hoạt động thương nghiệp phải tham gia, tôi sợ...”
Vương Khải Suất vẻ mặt lo lắng, xem ra đã phải nhận hết dày vò tâm lý.
Long Tước nghĩ nghĩ, nhìn Bạch Lâu bên cạnh một chút, đối hắn bĩu bĩu môi.
Bạch Lâu có chút không tình nguyện, nhưng vẫn từ trong túi lấy ra một cặp kính râm đeo vào.
Miêu Tiêu Bắc ngay bên cạnh hắn, chỉ thấy Bạch Lâu nhắm mắt lại... Khi mở mắt ra, đồng tử biến thành bạch sắc, giống như ngày hôm qua nhìn Phong Tiểu Vũ.
Vừa nhìn, Bạch Lâu hơi nhíu mày, nhắm mắt lại, lấy kính xuống... Sau khi mở mắt lần nữa thì khôi phục như cũ.
Lam Minh nhìn hắn, Bạch Lâu nhẹ nhàng gật đầu.
Miêu Tiêu Bắc nhìn biểu tình của mọi người, hình như có phát hiện!
Bạch Lâu mở túi, từ trong túi lấy ra gì đó giống như phù chú, đưa cho Vương Khải Suất, nói, “Ngươi mang theo cái này, những thứ bẩn sẽ không đến gần ngươi được.”
Vương Khải Suất vội tiếp nhận đeo vào.
Sau đó, mọi người đại thể chuyện trò vài câu, Vương Khải Suất rất phóng khoáng giao tiền đặt cọc cho Long Tước, Long Tước bảo hắn cứ đi công tác trước, đợi buổi tối, bọn họ sẽ đi tìm hắn.
...
“Thằng nhóc này bị vật gì bám vậy?” Rời khỏi nhà hàng, Lam Minh hỏi Bạch Lâu.
“Vật đó không ở trên người hắn, bất quá, trên người hắn có rất nhiều hắc thủ ấn!” Bạch Lâu nói, “Phỏng chừng là thường hay bị vật bẩn chạm vào.”
“Chạm vào hắn làm cái gì?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi.
“Ha hả.” Long Tước đối cậu chớp chớp mắt, “Quỷ quái cũng có loại háo sắc a.”
“Thật đáng sợ nga.” Phong Tiểu Vũ có chút khẩn trương.
“Ân... Nói cách khác là thứ này thích hắn?” Khế Liêu hỏi, “Vậy vì sao còn muốn giết chết những người khác?”
“Ai, loại vật này rất mẫn cảm.” Bạch Lâu khoát khoát tay, “Chỉ là ngày đầu tiên thấy liền thích, hôm sau thấy người nọ và người khác cùng một chỗ thân mật một chút, liền nghĩ người nọ phản bội mình.”
Tất cả mọi người nhíu mày.
“Bất quá loại vật này đều tới vào buổi tối.” Bạch Lâu nói, “Đợi tới tối đi xử lý nó là được, bây giờ vừa lúc đi xem núi Lạc Hoán.”
“Ừ.” Mọi người gật đầu, chuẩn bị lên xe.
Miêu Tiêu Bắc trước khi lên xe, thì liếc nhìn Cổ Lỗ Y trong túi, thấy nó đang nắm chặt nắm tay nhỏ bé, ôm quả táo ngủ khò khò, liền vươn tay, nhẹ nhàng chọt chọt cái má phính của nó, Cổ Lỗ Y cô kỷ một tiếng, xoay người vểnh cái mông lên trời.
Ngẩng đầu lên... Miêu Tiêu Bắc vốn định trực tiếp lên xe, nhưng khóe mắt đảo qua... thì thấy được trước cửa nhà hàng mà bọn họ vừa rời khỏi... có một vật gì đó màu đen lẻn vào.
“A!” Miêu Tiêu Bắc cả kinh nhảy dựng lên, vật vừa nãy, hình như là một người, nhưng đầu cụp xuống, tứ chi buông thỏng, hơn nữa tựa hồ là đang bay bay... vào nhà hàng.
“Chuyện gì vậy?” Lam Minh nhìn cậu.
“Tôi vừa thấy...” Miêu Tiêu Bắc chỉ chỉ nhà hàng, “Có vật gì đó màu đen bay vào.”
“Đen?” Phong Tiểu Vũ có chút khẩn trương, hỏi, “Vật gì vậy a?”
Miêu Tiêu Bắc miêu tả sơ qua một chút, Bạch Lâu khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ, nói, “Ách... Rất có thể là...” Còn chưa dứt lời, bèn thấy phía cửa nhà hàng có một vật đen vội vã lao ra, giống như đang chạy trối chết, lủi vào một siêu thị gần đó.
“A!” Bạch Lâu chỉ vào, “Cái kia là Tị Cư!”
Lam Minh nhanh chóng cùng Long Tước đuổi theo.
Miêu Tiêu Bắc cũng chạy theo, khó hiểu mà hỏi Khế Liêu, “Tị Cư là vật gì?”
Khế Liêu nghĩ nghĩ, nói, “Ừm... Một loài quỷ vô cùng hèn mọn.”
_____
______