“Làm mẫu một chút!”
“Tôi không làm!” Tiêu Bắc liều mạng đẩy đầu Lam Minh ra.
Lam Minh không tha, “Cũng không phải chưa từng hôn mà!”
“Đó là anh đánh lén!” Tiêu Bắc thà chết chứ không khuất phục.
Khế Liêu đứng ở cửa phòng, khoanh tay nhìn hai người ở đó “vật lộn”, có chút không còn gì để nói.
“Hai người đã nói gì với nhau?” Tiêu Bắc bất mãn nhìn Lam Minh, “Không được chiều theo cậu ta như vậy, rõ ràng là cậu ta không đúng!”
“Đó là tại Tiếu Hoa quá cứng nhắc!”
Hiển nhiên, trong chuyện giữa Khế Liêu và Tiếu Hoa, Lam Minh đứng bên Khế Liêu, Tiêu Bắc đứng bên Tiếu Hoa.
“Tiếu Hoa cần làm ăn! Cậu ta lần nào cũng phá rối, anh ấy giận là phải!”
“Vậy cũng là vì muốn tốt cho anh ta, nhìn anh ta bị người khác sàm sỡ đi hỗ trợ có gì là sai?”
“Nói tới nói lui, liên quan gì tới hôn môi?!” Tiêu Bắc trừng Lam Minh, “Anh rõ ràng là mượn đề tài khác để nói chuyện của mình!”
“Ta chỉ muốn dạy Khế Liêu khi Tiếu Hoa kích động thì nên làm thế nào để anh ta an tĩnh lại!” Lam Minh hùng hồn nói, “Chiêu này rất hiệu quả đối với ngươi!”
“Gì chứ!”
...
Hai người giằng co không buông, Khế Liêu trợn mắt nhìn trời, nghĩ mình nên đi ngủ một giấc.
Cổ Lỗ Y vỗ cánh, nghiêng đầu nhìn Lam Minh và Tiêu Bắc giằng co, chớp chớp mắt... bay tới gần một tí, vươn tay cánh tay nhỏ bé hướng về phía cái ót hai người... đập xuống.
Tiêu Bắc và Lam Minh không chú ý, bị Cổ Lỗ Y đánh trúng, trực tiếp đụng vào nhau.
Tiêu Bắc mở to hai mắt.
Lam Minh thấy thời cơ đến đúng lúc, nắm cằm Tiêu Bắc hôn lên... quả nhiên, Tiêu Bắc an tĩnh lại.
Khế Liêu híp mắt nhìn một lúc lâu, sờ sờ cằm — Đúng là chiêu hay!
Cổ Lỗ Y khoanh tay vẫy vẫy đuôi, ở một bên thỏa mãn gật đầu.
Một nụ hôn thật lâu kết thúc, Tiêu Bắc thở phì phò giãy ra, đạp Lam Minh một cước rồi túm lấy Cổ Lỗ Y đang định đào tẩu, vỗ một cái lên cái mông phì phì của nó.
“Ô ô ô.” Cổ Lỗ Y còn giãy nảy phảng kháng, cuối cùng Tiêu Bắc đau lòng, xoa xoa mông nó, mang nó xuống lầu. Chuyện này cậu mặc kệ, Khế Liêu và Lam Minh cũng là một loại, Tiếu Hoa không để ý tới cậu ta là đúng!
Dưới lầu, mọi người ai làm việc nấy, Tiêu Bắc cầm chìa khóa mang theo Cổ Lỗ Y lên xe.
Cửa xe vừa đóng lại, trên ghế phó lái Lam Minh đang ngồi thù lù ra đó.
“A...” Tiêu Bắc không kịp chuẩn bị, giật bắn lên, nhíu mày nhìn chằm chằm Lam Minh, “Anh vào làm gì?”
Lam Minh chộp Cổ Lỗ Y tới xoa xoa, nhìn Tiêu Bắc, “Không lẽ hôn một cái rồi muốn bỏ nhà đi à?”
“Ai bỏ nhà đi?!” Tiêu Bắc bất mãn liếc trắng Lam Minh, điều chỉnh kính chiếu hậu một chút, “Tôi muốn về nhà một chuyến.”
“Nhà nào?”
“Nhà cũ.” Tiêu Bắc nói, khởi động xe.
Lam Minh đặt Cổ Lỗ Y lên giữa cái ghế dựa nhỏ để nó gặm táo, hỏi Tiêu Bắc, “Đi lấy đồ hả?”
“Lấy vài bộ áo mặc mùa thu, hm... còn có vài thứ cần đổi một chút.”
“...” Lam Minh khẽ nhướng mi, cười cười với Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, trên mặt ngươi viết một từ.”
“Từ gì?”
“Hoài cựu.”
...
Xe ngừng lại trong tầng hầm ngầm dưới khu nhà trọ cũ của Tiêu Bắc.
Hai người xuống xe, Tiêu Bắc nhét Cổ Lỗ Y vào trong balo, rồi cùng Lam Minh đi vào thang máy. Nhớ tới chuyện ma quái trước đây, Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ thở dài, mình chỉ là nhất thời hiếu kỳ, đến thư viện xem Vũ Dạ tập, không ngờ lại gây nên cục diện ngày hôm nay.
Lúc tới cửa phòng móc chìa khóa mở cửa, Tiêu Bắc đã chuẩn bị sẵn tâm lý, trong phòng nói không chừng bị gì đó làm cho rối tinh rối mù lên rồi.
Mở khóa đi vào... gian phòng vẫn ngăn nắp sạch sẽ như lúc rời đi, chỉ là bị bụi phủ lên một tầng mỏng, may là nhà cao cấp, nên rất sạch sẽ.
Tiêu Bắc dạo một vòng từ trước ra sau không phát hiện bất luận điều gì dị dạng, thở phào nhẹ nhõm, sau khi đi tới tủ quần áo lấy vài bộ cất vào trong rương, cậu lại đi tới thư phòng. Bắc một cái ghế trèo lên trên, Tiêu Bắc với lấy một cái hộp giấy ở tầng cao nhất của giá sách.
“Đây là cái gì?” Lam Minh hiếu kỳ.
“Kỷ niệm hồi cấp ba.” Tiêu Bắc đặt hộp lên bàn mở nắp, bên trong có thư, giấy ghi chép, sổ lưu bút, còn có ba album ảnh chụp to.
“Sao đột nhiên muốn đi xem lại những tấm ảnh này?”
Tiêu Bắc lật xem ảnh rồi chìm vào trong hồi ức, “Anh đừng nói, không nhắc tới thì thôi, ngày hôm nay gặp Vương Thiên Hoa, đột nhiên nhớ lại. Lúc tôi học cấp ba, có vài người bạn rất tốt, luôn cùng một chỗ chơi đùa.”
Nói rồi lấy ra tấm ảnh chụp chung năm người đưa cho Lam Minh, “Xem nè!”
Lam Minh tiếp nhận ảnh chụp nhìn thoáng qua, nhướng mi, “Lúc này ngươi học cấp ba?”
Cổ Lỗ Y cũng bay qua, ngồi trên vai Lam Minh hiếu kỳ nhìn.
Lam Minh xem một lúc lâu, thốt ra một câu, “Thật non quá đi, khi đó có thể gặp mặt là được rồi, một ngụm ăn tươi!”
Cổ Lỗ Y gật đầu a gật đầu.
Tiêu Bắc giật lại ảnh chụp, lại đạp Lam Minh một cước.
“Đó là Phong Tiểu Vũ? Thằng nhỏ chưa mọc đủ lông tóc!” Lam Minh xoa xoa cẳng chân bị đá, tiếp tục hỏi Tiêu Bắc.
“Mười sáu mười bảy tuổi vốn là chưa mọc đủ lông tóc!” Tiêu Bắc bật cười, “Tiểu Vũ coi như thanh mai trúc mã với tôi, những người khác là bạn thân thời đó, Vương Thiên Hoa, Tiền Lương và Dư Khải.”
“Sau đó thì sao? Không liên hệ nữa à?”
“Không.” Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ thở dài, “Rất kỳ lạ, lúc cấp ba còn tốt như vậy, sau đó luôn không có cơ hội gặp lại, lúc vừa tốt nghiệp, Dư Khải đã liên hệ với tôi một lần, nói là muốn họp mặt, nhưng lúc đó tôi vừa lúc đang diễn xuất ở nước ngoài, Tiểu Vũ cũng xuất ngoại với Danh Vũ... cho nên không đi, không biết ba người bọn họ có họp mặt không.”
Tiêu Bắc cảm khái một hồi, mang đồ ra ngoài.
“Ảnh chụp cũng mang theo luôn à?” Lam Minh hình như có chút lưu ý, Tiêu Bắc có một đoạn quá khứ hắn không biết, quen biết rất nhiều người.
“Sao hả?” Tiêu Bắc thắc mắc nhìn hắn.
“Không...” Lam Minh bĩu môi, “Hạng người hời hợt như vậy thì lại nhớ rõ, còn người quan trọng như ta thì lại quên...”
“Ghen à?” Tiêu Bắc cười tủm tỉm nhích tới gần hắn, vươn tay sờ đầu hắn, “Ác ma thật keo kiệt.”
“Đã nói không phải ác ma, là thần ma!” Lam Minh đuổi theo Tiêu Bắc vào thang máy.
Tiêu Bắc mang mấy thứ này đi cũng có dụng ý riêng, dựa theo lời Lam Minh, Thiên Hoa hình như bị gì đó quấn lấy, tốt nhất là có thể moi thông tin từ miệng anh ta. Nhưng Tiêu Bắc không giỏi ăn nói, lại nhiều năm không gặp Vương Thiên Hoa, cho nên biện pháp tốt nhất là trò chuyện về quá khứ.
Sau khi lên xe, Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Anh có về gấp không?”
Lam Minh gối hai tay ra sau đầu, xấu xa cười, “Chuyện gấp của ta không trở về cũng làm được, làm trong xe cũng được...”
Còn chưa nói dứt lời, bị Tiêu Bắc dùng đệm dựa lưng mà đập.
Tiêu Bắc khởi động xe, lái đến cổng một trường cấp ba tại thành phố S.
“Cấp ba?!” Lam Minh triệt để không nói gì, “Bắc Bắc, ngươi chuẩn bị hoài cựu cả ngày nay à?”
“Đúng vậy!” Tiêu Bắc xuống xe, đi vào trong trường.
Lam Minh bất đắc dĩ đành phải đuổi theo.
Chú bảo vệ ở phòng thường trực trước cổng trường còn chưa đổi người, liếc mắt thấy được Tiêu Bắc, “Ai u!”
Tiêu Bắc cười ha hả đi qua, “Chú Lưu!”
“Bắc Bắc ơi!” Chúc Lưu vui vẻ như điên, đi tới kéo Tiêu Bắc nhìn kỹ, “Bây giờ là ngôi sao rồi! Hai ngày trước chú với nhỏ cháu gái còn xem cháu diễn xuất kìa.”
Tiêu Bắc có chút ngoài ý muốn, “Cháu gái?”
“Cháu gái chú cũng thích vũ đạo, chậc, thấy được cháu là đứng nhìn trân trân, còn mua một đống đồ định tặng cháu.” Ông lão nói, từ trên chiếc giường bên cạnh cầm một cái túi xách tới, “Nó đang tập múa, cháu xem!” Nói rồi lấy ra vài tập ảnh chân dung và CD vũ đạo, “Nó nói cháu trời sinh là để luyện vũ đạo!”
Tiêu Bắc nhìn thấy thì mở to hai mắt, Phong Danh Vũ dĩ nhiên lén lút đi tặng tập ảnh chân dung!
Lam Minh thì nhướng mi, “U! Chụp không tồi!”
“Cậu cũng là ngôi sao của EX kia phải không?” Ông lão hắc hắc cười, nói với Lam Minh, “Cháu gái tôi nói cậu và Tiêu Bắc là cái gì... cp? Cứ lải nhải hoài, đến, ký tên cho cô nhỏ một cái.”
Tiêu Bắc bẽn lẽn cười, tự nhủ đi về phải liều mạng với Phong Danh Vũ... còn có Long Tước, anh ta khẳng định là đồng lõa!
“Chú Lưu, thầy cô giáo trước đây có còn dạy không?” Tiêu Bắc rất xấu hổ ký một cái tên bên góc tập ảnh, hỏi.
“Ai nha... còn lại vài người.” Chú Lưu suy nghĩ một chút, “Có vài người đã bị điều đi, còn có nhiều người về hưu rồi, mấy người tuổi còn trẻ hẳn là còn đang dạy, đúng rồi, lão Tiếu còn ở trong!”
“Thật không?” Tiêu Bắc vui vẻ, “Thầy ấy bây giờ có rảnh không? Cháu đi tìm.”
“Được được.” Ông lão chỉ đường cho Tiêu Bắc, “Phòng thể dục cũ dỡ xuống rồi, phòng mới ở ngay phía Tây, bãi tập ở sau tầng lầu màu lam.”
“Được rồi ạ.” Tiêu Bắc gật đầu, dẫn theo Lam Minh đi về phía bãi tập.
Trong trường học rất an tĩnh, bây giờ còn đang trong giờ học.
“Đi tìm ai?” Lam Minh có vẻ không quá hứng thú.
“Thầy thể dục trước đây của chúng tôi, lúc ấy cũng chưa lớn tuổi, cùng chơi đùa với chúng tôi rất vui! Họ Tiếu, cả ngày ăn mặc như một ông già nên tất cả mọi người gọi là lão Tiếu.”
“Thật không.” Lam Minh liếc nhìn bốn phía, lãnh đạm nói một câu, “Phương thức giáo dục tập thể này không thể tìm ra được nhiều lạc thú.”
Tiêu Bắc nghe ra ghen tị trong giọng của Lam Minh, cười mà không nói.
Đi thật xa, có thể thấy trên bãi tập có người tập luyện, hình như là đội điền kinh.
Tiêu Bắc nhớ lại năm xưa lão Tiếu đuổi theo dụ dỗ mình tham gia đội chạy cự ly dài, mình muốn luyện múa sống chết không chịu, khi đó giống như đánh du kích, thấy lão Tiếu là trốn. Lại đi tới trước vài bước, Tiêu Bắc đã nhận ra lão Tiếu đang đứng bên đường băng cầm đồng hồ bấm giây canh thời gian.
Lam Minh cũng nhướng mi nhìn thoáng qua, bĩu môi — Tuổi rất trẻ a, cỡ ba mươi tuổi.
“Lúc dạy chúng tôi, thầy ấy vừa tốt nghiệp sư phạm.” Tiêu Bắc nói, bước chân nhanh hơn.
Lam Minh híp mắt, nhìn kỹ, lão Tiếu này cười lên trông không tệ lắm... thực sự là, một chút cũng không khiến cho ngươi ta bớt lo mà Bắc Bắc.
Sau khi thấy Tiêu Bắc, lão Tiếu thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Ai cha!” Lão Tiếu trước tiên đi tới ôm chầm lấy Tiêu Bắc, Lam Minh nhìn mà mí mắt giật liên hồi, “Tiểu Bắc, cũng là cậu có lương tâm biết về thăm thầy!”
Lão Tiếu đã quen nói to giọng, không ít đội viên đội điền kinh đều hiếu kỳ nhìn sang đây, lão Tiếu cười bảo bọn họ chạy ba nghìn mét, còn mình kéo Tiêu Bắc đến phòng thể dục uống trà.
Lam Minh cũng theo, lão Tiếu cười bắt chuyện, Lam Minh vừa định tự giới thiệu một phen, Tiêu Bắc cướp lời, “Đồng nghiệp thôi, trùng hợp đi ngang qua đừng để ý anh ta.”
Lão Tiếu cười nắc nẻ, Lam Minh tức giận đến nỗi nghiêng đầu không nói lời nào.
Ngồi xuống nói chuyện phiếm, Tiêu Bắc hỏi tin tức về những người bạn trước kia.
Lão Tiếu khẽ thở dài, “Haizz, vốn là, cậu và Tiểu Vũ đi nước ngoài học, chỉ còn lại ba người bọn họ thỉnh thoảng còn đến đi dạo. Nhưng sau khi Tiểu Tiền gặp chuyện không may, thì không thấy ai tới nữa.”
Tiêu Bắc hơi sửng sốt, hỏi, “Tiền Lương xảy ra chuyện gì?”
“Cậu không biết sao?” Lão Tiếu kinh ngạc không thôi, “Cậu và bọn họ chưa gặp nhau sao?”
Tiêu Bắc lắc đầu nói, “Sáng sớm hôm nay em gặp Vương Thiên Hoa, cho nên đột nhiên muốn về thăm trường.”
“...” Lão Tiếu gật đầu, nhíu mày có chút bất đắc dĩ thở dài, “Tiểu Tiền tự sát, đã chết hơn một năm rồi.”
Tiêu Bắc sửng sốt, Lam Minh cũng khẽ nhướng mi.
“Tự sát?!” Tiêu Bắc không thể tin nổi, “Cậu ta vô tâm vô phế như vậy, sao lại tự sát?”
“Hình như là chứng uất ức.” Lão Tiếu uống trà lắc đầu, “Cậu nói, điều kiện gia đình cậu ta tốt, sau khi tốt nghiệp trường học thì gia đình trực tiếp sắp xếp vào một đơn vị tốt, cậu ta và Vương Thiên Hoa là hai người mệnh tốt, không giống cậu với Dư Khải phải tự mình dốc sức làm việc. Nhưng thật không ngờ, Tiểu Tiền vốn sung sướng nhất lại đi nhảy lầu.”
“Nhảy lầu chết?”
“Đúng vậy, từ hơn hai mươi tầng rơi xuống, chết tại chỗ, ngày làm đám tang Thiên Hoa và Dư Khải đều đi, Thiên Hoa khóc... Haizz, nhớ lại thì đau lòng.”
Tiêu Bắc trong lòng cũng hoang mang, tại sao không nói cho mình nghe một tiếng, cậu cũng không phải khó tìm... Chuyện lớn như vậy mà lại không biết.
“Tiểu Tiền được chôn trong nghĩa địa công cộng, mộ bia hàng thứ mười bốn sau tám ngôi mộ, có ảnh chụp, lúc nào rảnh cậu đi thăm cậu ta đi.” Lão Tiếu dặn.
Tiêu Bắc vội gật đầu, tâm tư đùa giỡn gì cũng không còn nữa.
Hàn huyên vài câu với lão Tiếu, lão Tiếu phải tiếp tục huấn luyện bọn nhỏ, Tiêu Bắc cũng không còn hăng hái, hai người tạm biệt, Tiêu Bắc buồn bã ỉu xìu mang theo Lam Minh rời đi.
“Tôi thật sự không ngờ.”
Lúc trở về, đổi thành Lam Minh lái xe, Tiêu Bắc ngồi trên ghế phó lái, nhíu mày cúi đầu, “Tại sao lại tự sát?”
“Ngươi có thể hỏi Vương Thiên Hoa.”
Tiêu Bắc bất đắc dĩ, thật không ngờ, mấy người bạn học cũ nhiều năm không gặp, thật vất vả gặp mặt, tin tức nhận được là một người đã chết, một người bị quỷ triền thân.
Xe về tới EX, vừa vào cửa, Tiêu Bắc chợt nghe một tiếng “Vèo”, có thứ gì đó bay tới trước mặt.
Lam Minh vội kéo giật cậu lại, giơ tay đón lấy, là một bình hoa lớn.
“Woa...”
Tiêu Bắc ngước mắt nhìn, phát hiện cả phòng EX đều bừa bộn, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiểu Vũ ngồi trên sofa, bĩu môi chỉ sang bên kia.
Tiếu Hoa mặt mũi đỏ bừng, thở phì phò đứng trong đại sảnh, Khế Liêu đứng bên kia.
Thấy Tiêu Bắc đã trở về, Tiếu Hoa xoay người bỏ đi, Khế Liêu cũng xoay người lên lầu.
“Sao lại gây gổ nữa rồi?” Lam Minh hỏi Sesier.
Long Tước lắp bắp ở một bên tính toán xem đã đập vỡ bao nhiêu thứ, luôn mồm nói, “Làm bậy a, EQ của hai người này quá thấp!”
Sesier kéo Tiêu Bắc nói, “Khế Liêu không biết bị điên hay sao ấy, tự nhiên kéo Tiếu Hoa hôn lên, Tiếu Hoa tức giận, lúc đuổi theo đánh hắn đập vỡ rất nhiều đồ đạc, bây giờ hình như thật sự giận rồi.”
Tiêu Bắc nghe xong, quay đầu hung hăng trừng Lam Minh — Thấy chưa? Đều là ý tưởng đồi bại của anh mà ra!
Lam Minh nhìn trời — Là tại phương pháp thực hành của Khế Liêu không chính xác! Long Tước nói không sai, hai người này EQ quá thấp!
Phong Danh Vũ ngồi tựa trên sofa, trên mặt có chút hưng phấn, “Tinh thần tích cực tiến thủ của Khế Liêu đáng được công nhận, ít nhất cũng khiến hũ nút như Tiếu Tiếu bị shock!”
“Quá gấp cũng không tốt.” Bạch Lâu cầm ly đi tới ngồi xuống, “Tính cách hai người này đều nghiêng về loại hình kiểm soát mạnh mẽ, cho nên không thể điều hoa.”
“Haizz, tôi đi khuyên nhủ Khế Liêu vậy, bảo cậu ta đừng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.” Tiêu Bắc lên lầu xem Khế Liêu.
“Bắc Bắc làm sao vậy?” Tiểu Vũ thấy dáng vẻ của Tiêu Bắc có chút cô đơn, quay đầu hỏi Lam Minh, “Các anh vừa cãi nhau sao?”
“Không phải...” Lam Minh ngồi xuống, kể lại chuyện vừa rồi.
“Gì?!” Phong Tiểu Vũ há mồm thật to, biểu tình trên mặt còn kinh hoàng hơn cả Tiêu Bắc, “Tiền Lương tính tình tốt như thế sao lại tự sát? Đánh chết em cũng không tin!”
Lam Minh nhún vai — Bắc Bắc cũng nói vậy.
“Nếu như có thể tiếp xúc đến di vật của Tiền Lương, Tiêu Bắc có thể hiểu được tâm tình lúc sắp chết của cậu ta, đương nhiên biết vì sao cậu ta tự sát.” Bạch Lâu nói, “Mà người bạn cũ bị oan hồn quấn quýt kia, chỉ cần cậu ta đến, hẳn là có thể dò hỏi cậu ta đang gặp chuyện gì phiền phức.”
“Kỳ thực...”
Lúc này, Phong Tiểu Vũ đột nhiên lên tiếng, còn cẩn thận dè dặt nhìn thoáng qua trên lầu, nói, “Có một số việc, Tiêu Bắc không biết.”
“Việc gì?” Tất cả mọi người nhìn nó.
“Tiêu Bắc lúc còn đi học rất ngây thơ, Tiền Lương khi đó cũng rất thích anh ấy.” Tiểu Vũ thấp giọng nói, “Là cái loại thích thật sự đó! Chỉ là không dám nói, sợ Tiêu Bắc ghét cậu ta. Hai năm trước em còn gặp cậu ta một lần, còn chơi bình thường, em muốn cho cậu ta điện thoại của Tiêu Bắc, cậu ta không cần.”
“Tại sao không cần?” Lam Minh thắc mắc.
“Cậu ta nói, chuyện vốn không có hy vọng, vẫn đừng thêm phiền cho Tiêu Bắc.” Tiểu Vũ nhún vai, “Cậu ta vẫn tương đối lạc quan, nói có thể thấy Tiêu Bắc khiêu vũ cũng rất vui rồi, cho nên em không cảm thấy cậu ta sẽ tự sát.”
Lam Minh suy nghĩ một chút, hỏi Bạch Lâu, “Này, đụng chạm vào loại di vật nào, có thể giúp Tiêu Bắc hiểu được tâm sự trước khi chết của Tiền Lương tốt nhất?”
Bạch Lâu mỉm cười, “Biết vị trí của nghĩa địa công cộng là dễ làm rồi... tốt nhất đương nhiên là tro cốt!”
Ta buồn ngủ quá, buồn ngủ T^T nhưng ta vừa ngủ dậy cách đây ko lâu...
_____