Dùng bữa xong, Tiêu Bắc và Lam Minh cùng với Bạch Lâu theo Cảnh Diệu Phong cùng đến hiện trường.
Sesier vốn có tiết ngoại ngữ phải học, nhưng nghĩ chuyện lần này rất ly kỳ, cho nên cũng đi theo.
Vụ án giết người lần này xảy ra tại một quảng trường, cũng là một đôi tình nhân trẻ, chàng trai mua cho cô gái một cái bong bóng màu hồng, cô gái không thích, chàng trai dùng sợi dây buộc bong bóng, xiết chết cô gái nhỏ.
Những viên cảnh sát ở đây đều cảm thấy mọi việc thật khó tin nổi, nam sinh đó phải hung tàn và bị xúc động mạnh tới cỡ nào mới có thể làm ra loại chuyện này.
Lúc bọn Tiêu Bắc thấy chàng trai cũng hiểu được điều này thật khó tin. Nam sinh này rất gầy, khoảng mười mấy tuổi, lịch sự văn nhã đeo kính mắt.
Phụ huynh của chàng trai và giáo viên trong trường đều tới, theo lời bọn họ, chàng trai thường ngày tính tình ôn hòa học hành chăm ngoan, thật sự không thể nào tưởng tượng cậu sẽ làm ra loại chuyện này.
Lam Minh nhìn thoáng qua đằng xa, nhướng mi, “Với thể trạng của cậu ta, có thể xiết chết con thỏ cũng là một vấn đề.”
“Ừ...” Sesier ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể cô gái, Tiêu Bắc cùng đến xem, vừa nhìn thoáng qua đã phải dời tầm mắt đi, cậu không thích nhìn cặp mắt vô thần của người chết.
“Bị mưu sát...” Sesier ngồi xổm bên cạnh thi thể quan sát, “Cảm giác rất lạ.”
“Lạ thế nào?” Tiêu Bắc dù sao cũng chỉ là một vũ giả bình thường mà thôi, cũng không có nghiên cứu hiểu biết gì về thi thể.
“Anh xem cô gái này không có giãy dụa.” Sesier nói, chỉ vào cần cổ nữ sinh nọ, “Bên trên chỉ có vết xiết không có vết thương, anh nghĩ đi, một người khi bị xiết cổ, đừng nói là bị mưu sát, dù là tự sát, ít nhiều gì cũng phải giãy dụa một chút, đây là bản năng.”
“Đúng vậy...” Tiêu Bắc khẽ nhíu mày suy nghĩ, “Thật sự rất khả nghi!”
“Không sai.” Lúc này, Cảnh Diệu Phong và Lam Minh cũng đi tới.
Cảnh Diệu Phong ngồi xổm xuống, nâng bàn tay người chết lên, nói, “Xem móng tay cô ta sạch sẽ như vậy, căn bản không hề có vết tích giãy dụa.”
“Sao móng tay cô ta có nhiều hoa văn quá vậy?” Sesier thắc mắc chỉ vào móng tay hỏi.
“Đây là Art nails.” Tiêu Bắc nói, “Rất nhiều nơi hành nghề, loại móng hơi ngắn một chút, thường được phụ nữ dùng để trang trí, còn loại dài, đa phần đều được các diễn viên khiêu vũ vũ đạo dùng đến, các điệu nhảy Pavane thể hiện bằng tay đều đeo loại dài nhất.”
“Đẹp thật.” Sesier sờ sờ cằm, “Dùng keo dính vào hả?”
“Chắc vậy.” Tiêu Bắc nói, “Em về hỏi Danh Vũ và Tiểu Ái đi, mấy cô ấy chắc là biết rõ.”
“Nhưng không thấy bọn họ dùng.”
“Bởi vì trong nhà có trẻ em, Tiểu Ái còn đang mang thai.” Bạch Lâu cười cười đi tới, “Trong sơn móng tay và nước rửa móng đa phần đều có benzen, không tốt cho trẻ em, Cổ Lỗ Y và đàn sói con đều đang trong thời kỳ trưởng thành, Tiểu Ái còn đang mang thai, đương nhiên không thể dùng.”
Cảnh Diệu Phong khẽ nhíu mày, “Đúng rồi... những người chết trước hoặc những nữ sinh gây án, hình như cũng có làm móng tay.”
“Thật không?” Tiêu Bắc giật mình, đều là những cô nàng làm móng tay gặp chuyện không may sao?
Cảnh Diệu Phong bảo người mang ảnh chụp của những vụ án trước tới, đối chiếu từng bức ảnh, phát hiện, quả nhiên những nữ sinh kia đều làm những kiểu móng tay hoa hòe.
“Liệu có phải là trùng hợp thôi không?” Tiêu Bắc hỏi, “Hiện giờ nữ sinh làm móng tay cũng rất bình thường.”
“Ừm...”
Mọi người nhìn nhau một chút, tuy có thể chỉ là trùng hợp, nhưng thật ra, có điểm rất khả nghi.
“Tôi tìm người đi điều tra xem bọn họ làm móng ở đâu.” Cảnh Diệu Phong nói, đến bên kia phân công cho các cảnh viên.
...
Sau đó, có rất nhiều người tới vây xem hiện trường, còn có tin tức truyền thông, Tiêu Bắc muốn đến đoàn kịch, cho nên cùng Lam Minh rời đi.
So với vụ giết người ly kỳ lần này mà nói, cảnh trong mơ kỳ lạ và việc tập luyện cho vở kịch mới càng làm Tiêu Bắc lo lắng hơn.
Vẫn như cũ, Lam Minh đưa cậu đi.
“Anh thật sự không bận việc gì chứ? Tôi đi một mình cũng được.” Tiêu Bắc nói với Lam Minh luôn khư khư đi theo bên mình.
“Không được, ngươi vừa mới bệnh, lỡ như lại khó chịu thì sao.” Lam Minh vẫn cẩn thận chăm sóc Tiêu Bắc.
Bọn họ đi từ cửa trước, nhưng không thấy ai luyện tập trước sân khấu cả.
Tiêu Bắc có chút nghi hoặc, vở kịch mới cũng sắp phải diễn, tại sao còn chưa luyện tập? Vở kịch lần này sẽ lưu diễn, Lão Dương rất chờ mong.
Ôm một bụng nghi ngờ đi ra phía sau, thì thấy tất cả mọi người tụ tập trong phòng thay đồ.
Tiêu Bắc nhíu mày, bởi vì trên mặt những người trong phòng đều mang vẻ bi thảm, xì xầm trò chuyện, còn có vài người rút thuốc lá ra hút... khói mờ lượn lờ đầy phòng.
Lam Minh nhướng mi một cái — Ái chà, chuyện gì xảy ra thế này?
Tiêu Bắc từ trước tới nay rất ghét người hút thuốc, mặt khác, hút thuốc hại thân, đối với một diễn viên vũ đạo mà nói đây chắc chắn là đang rút ngắn tuổi thọ diễn xuất của mình.
“A, Bắc Bắc?!”
Mấy người ngồi quay mặt ra cửa nhìn thấy Tiêu Bắc, vội vàng dụi tắt thuốc lá, những người khác cũng tắt, đứng lên mở cửa sổ thông gió.
“Bắc Bắc, anh không sao chứ, bọn em nghe nói anh bị bệnh.” Có vài nữ sinh xấu hổ nỏi Tiêu Bắc.
“Anh không sao...” Tiêu Bắc thấy bọn họ đều khá sầu não, cảm thấy có thể đã xảy ra chuyện gì đó, bèn hỏi, “Lão Dương đâu?”
Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau, đều cúi đầu không nói.
“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Bắc nghi hoặc, Phong Tiểu Vũ cũng không ở đây.
Tiêu Bắc là trụ cột của đoàn kịch, tin tức cậu bị bệnh nặng này đương nhiên Lão Dương sẽ không tùy tiện nói ra. Tiểu Vũ vừa phải chăm sóc Tiêu Bắc, vừa phải ngậm chặt cái miệng, sợ bị người khác lừa nói ra, cho nên cũng xin nghỉ tại nhà không đi tập luyện. Cho nên Tiêu Bắc muốn tìm người hỏi một chút cũng không được, thấy bọn họ đều mang dáng vẻ trời sập đất run, Tiêu Bắc nóng nảy, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!”
“Tiêu Bắc, đừng kích động, bọn tôi biết cậu bị bệnh nên mới không nói cho cậu.” Một diễn viên trong đó thấp giọng nói, “Lão Dương đã xảy ra chuyện.”
Tiêu Bắc cảm thấy trong đầu vang lên ong ong, cậu và Tiểu Vũ đều có cảm tình sâu đậm với Lão Dương, “Ông ấy thế nào?”
“Ông ấy bị cảnh sát mang đi, nói ông ấy bị tình nghi là lừa đảo thương nghiệp.”
Sau khi nghe nói như thế tuy rất giật mình, nhưng Tiêu Bắc không hiểu sao vẫn thở phào nhẹ nhõm, chí ít không phải tai nạn xe cộ, hay những chuyện đáng sợ.
“Sao lại như thế?” Tiêu Bắc ngồi xuống hỏi kỹ càng tình huống, “Chúng ta cũng không phụ thuộc thương nghiệp nhiều, có thể là hiểu nhầm chăng?”
“Không phải đâu Bắc Bắc, là chuyện Lão Dương làm lúc trẻ, không phải bây giờ.” Các thành viên đều uể oải, “Nghe nói là vì lúc vừa mới bắt đầu bằng hai bàn tay trắng, người hợp tác với ông ấy lừa một nhà đầu tư rồi ôm tiền trốn, vẫn không tìm được người, hiện giờ người ta muốn Lão Dương phụ trách, số tiền liên quan rất lớn.”
“Đúng vậy đúng vậy, nghe nói hình phạt cao nhất có thể là giam mười năm.”
Tiêu Bắc cả kinh, “Đó là người khác gạt tiền, có liên quan gì tới Lão Dương đâu.”
“Vô ích thôi Bắc Bắc.” Một nữ diễn viên vũ đạo thở dài, “Tôi đã nhờ người bạn luật sư cố vấn, bởi vì năm xưa Lão Dương tin nhầm bạn xấu, tất cả hợp đồng chứng từ đều chỉ có mình Lão Dương ký tên, người đứng ra hầu như cũng là Lão Dương, cho nên chỉ có thể để mình ông ấy gánh chịu. Hơn nữa, dù cho tên khốn kia xuất hiện tại thành phố S, gã đó cũng có thể phủi sạch tội trạng, Lão Dương thảm rồi.”
“Là công ty nhà ai?” Tiêu Bắc hỏi, “Tại sao lại làm gắt như vậy, nếu chúng ta bù tiền lại cho họ, họ có thể rút đơn kiện lại không?”
Mọi người lại liếc mắt nhìn nhau, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Nói đi.” Tiêu Bắc sốt ruột, sao người nào người nấy cũng ấp a ấp úng.
“Lão Dương không cho bọn tôi nói.” Tất cả mọi người cười khan vài tiếng, đứng dậy cầm áo đi ra ngoài, “Bắc Bắc, lần sau gặp lại...”
“Đúng vậy, có rảnh thì cậu đi thăm Lão Dương đi...”
Một đám diễn viên đều giải tán, giống như sợ ở lại với Tiêu Bắc.
“Sao lại như vậy hả!” Tiêu Bắc bất mãn.
“Ngươi muốn biết, cũng không phải quá khó.” Lam Minh chớp chớp mắt với Tiêu Bắc, nhoáng một cái đã biến mất, không bao lâu sau, hắn lại xách theo quản lý nhà hát đang giãy dụa cầu xin đi tới.
“Ôi chao, Tiêu Bắc, cứu mạng!” Quản lý nhà hát bị Lam Minh làm cho hoảng sợ, vội cầu cứu với Tiêu Bắc.
Lam Minh đẩy ông ta đến vách tường bên cạnh Tiêu Bắc, quản lý nọ đụng một cái choáng váng.
Tiêu Bắc trừng Lam Minh — Sao anh thô bạo vậy hả?!
Lam Minh nhún nhún vai, đứng một bên chờ xem.
“Quản lý, không sao chứ?” Tiêu Bắc hỏi ông.
“Không...” Quản lý nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn Lam Minh, hỏi Tiêu Bắc, “Tiêu Bắc à, chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn hỏi về Lão Dương...”
“Lão Dương hả?!” Không đợi Tiêu Bắc nói hết lời, quản lý đã gào to lên, “Ôi trời, ông ta sắp hại chết tôi rồi!”
“Cái gì?” Tiêu Bắc thắc mắc.
“Lúc ông ta tới đây, cũng không nói ông ta có tiền án, bây giờ ông ta ký với tôi hợp đồng dài hạn, nếu tội danh của ông ta thành lập, không chỉ ông ta bị phạt, nhà hát này còn phải đắp tiền vào, cậu cũng biết đó, nhà hát này là thuộc về xí nghiệp Phong thị, tôi bất quá chỉ là một nhà thầu khoán thôi. Giờ thì tốt rồi, tiền chỉ có tôi đắp, vài trăm vạn lận, tôi có tán gia bại sản cũng không bù vào nổi... Tôi trực tiếp rửa sạch cái mông cùng Lão Dương ngồi chồm hổm trong tù là được rồi.”
Quản lý lải nhải một đống, Tiêu Bắc vỗ vỗ ông, “Trời, quản lý, có cách nào xoay chuyển hay không? Còn nữa, Lão Dương thiếu tiền ai?”
“Ách...”
Tiêu Bắc vừa nói ra lời, quản lý liền ngây ngẩn cả người, xoay mặt nhìn Tiêu Bắc, “Đúng vậy Bắc Bắc, cậu có thể cứu Lão Dương!”
“Tôi?” Tiêu Bắc không quá hiểu.
“Thật đó!” Quản lý ghé sát vào một tí, hỏi Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, cậu có còn nhớ lúc trước có một người mời cậu đóng phim hay không, ông chủ Diêu gì đó đó?”
Tiêu Bắc lắc đầu, “Tôi không biết, tôi không đóng phim cũng không quay quảng cáo.”
“Haizz, biết biết, cậu không nhận những vở diễn tư nhân ngoại trừ tất cả thuộc về vũ đạo, cho nên Lão Dương đều giúp cậu từ chối.” Quản lý sửa sang quần áo lại một chút, nghiêm túc nói, “Bắc Bắc, đối nhân xử thế, thả lỏng một chút thì tốt hơn. Kỳ thực quay phim cũng không có gì không tốt cậu nói đúng không? Được danh tiếng của cậu châm ngòi, vũ kịch cũng sẽ được đầu tư lớn hơn, đến lúc đó thu nhập của nhà hát cũng tốt, thu nhập của bản thân cậu cũng cao, một hành động vớ được nhiều món lợi.”
Tiêu Bắc khẽ nhíu mày nhìn quản lý, “Ông chủ Diêu kia có liên quan gì tới chuyện năm xưa của Lão Dương sao?”
“... Theo tôi biết, chuyện năm xưa cũng có chút liên quan tới công ty đó, nói thật này Bắc Bắc, lần này thấy thế nào, người ta cũng đã chỉ rõ Lão Dương, cậu đừng nói, mấy ngày trước Lão Dương vừa mới từ chối chuyện ông ta mời cậu quay phim, nói không chừng hành động lần này có dụng ý khác!”
Tiêu Bắc nghe xong chỉ nhẹ nhàng gật đầu, chẳng lẽ thực sự là vì chuyện giúp mình từ chối diễn xuất, cho nên làm cho Lão Dương đắc tội kẻ khác?
“Bắc Bắc.” Quản lý lại nhích tới gần, “Tôi đây, là người từng trải, cậu biết đó, trên đời này kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Một chuyện lợi cho cậu lợi cho tôi lợi cho mọi người, không bằng hãy suy xét lại...”
Lam Minh ở một bên nghe được, sắc mặt khẽ biến, nheo mắt lại lườm quản lý, nghĩ có cần trực tiếp giẫm bẹp ông ta hay không?
“Cái gì gọi là tôi lợi ông lợi mọi người lợi?!” Tiêu Bắc đảo mắt nghiêm nghị nhìn quản lý, “Tôi chỉ là một diễn viên vũ đạo, cũng không phải ngôi sao truyền hình điện ảnh gì cả, trên đời này mỗi một đường đều có một loại quy củ và tích lũy. Tôi chỉ thích khiêu vũ, chỉ thích múa dân tộc, đóng phim sẽ ảnh hưởng việc luyện múa của tôi, tôi khiêu vũ cũng không phải vì muốn kiếm nhiều tiền. Tôi sẽ nghĩ cách cứu Lão Dương, còn cách này của ông chả hay ho chút nào.”
“Ha hả...” Quản lý tự nhủ, thảo nào Lão Dương luôn cảnh cáo ông đừng khuyên Tiêu Bắc đóng phim... xem tính tình này thật nóng nảy quá đi.
“Được được được.” Quản lý vội xua tay, “Chuyện đó, tôi chỉ nói thế thôi, không thích cũng không sao đừng quá để ý, tôi đi... cậu có thể cứu Lão Dương là rất tốt rồi.” Nói xong, cười ha hả chạy trốn.
Quản lý đi, trên hành lang rộng lớn chỉ còn lại Tiêu Bắc và Lam Minh,
Balo sau lưng Tiêu Bắc giật giật, Cổ Lỗ Y ló đầu ra, “Cô cô.”
Tiêu Bắc cúi đầu thấy Cổ Lỗ Y vung nắm tay nhỏ xíu nói với mình, giơ tay nựng mặt nó, “Không sao đâu Cổ Lỗ Y, anh không giận.”
Cổ Lỗ Y thỏa mãn gật đầu, cọ tay Tiêu Bắc.
“Ông chủ Diêu nào?” Lam Minh hỏi Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc nhún nhún vai, “Tôi thực sự không có chút ấn tượng nào hết, chuyện này thường đều là Lão Dương từ chối giúp tôi.”
“Hay là gã này thật sự có dụng ý khác.” Lam Minh nói, lôi Tiêu Bắc, “Đi.”
“Đi đâu?”
“Về EX.”
“Tôi muốn đến phòng tạm giam gặp Lão Dương.”
“Một lát nữa, về EX trước.” Lam Minh cúi đầu nói với Tiêu Bắc, “Chúng ta tìm Tiếu Hoa và Danh Vũ thương lượng, xem bọn họ có cách nào hay không.”
...
“Cái gì?!”
Tiêu Bắc trở lại EX, kể lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi cho mọi người nghe, Phong Danh Vũ liền xù lông nhím, “Thằng khốn Diêu Chính Thành đó hả!”
“Chị quen hả?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Ông ta rất khó ở chung sao? Chúng ta trả tiền lại, bảo ông ta thả Lão Dương được không?”
“Thứ duy nhất thằng đó có là tiền, làm sao mà chịu vì tiền thả người.” Phong Danh Vũ gác chân lên, bất mãn nói, “Bắc Bắc à, nhất định là gã đó đã nhìn trúng cậu rồi, cậu đừng đi cãi lý với gã, một thằng khốn!”
“Nhưng không thể để Lão Dương ngồi tù.” Tiêu Bắc ngước mắt nhìn Tiếu Hoa, “Có cách nào không?”
Tiếu Hoa nhíu mày, “Chứng cứ mọi mặt vô cùng xác thực, cách duy nhất chính là để bên Diêu Chính Thành thả ra, nếu không dù cho luật sư có giỏi thế nào đi nữa thì quan tòa cũng đã quyết như thế rồi.”
“Diêu Chính Thành.”
Đao Tù buông tài liệu trong tay, suy nghĩ một chút, “Người này khó đối phó đây.”
“Anh cũng biết à?” Tiêu Bắc tự nhủ sao ai cũng quen hết vậy? Người này rất nổi tiếng ư.
“Tôi từng gặp gã đó một lần tại một bữa dạ tiệc.” Đao Tù nhíu mày, “Bản thân gã đó thế nào thì tôi không biết, nhưng bên cạnh gã... có phi nhân loại bảo vệ!”
“Phi nhân loại?” Khế Liêu nhíu mày, “Giống như chúng ta?”
“Ừ, ta chỉ nhìn thoáng qua, có Huyết tộc cũng có Yêu tộc.”
“Tên nhóc này chỉ là con người thôi sao?” Lam Minh hỏi, “Khẳng định chứ?”
“Khẳng định.” Đao Tù gật đầu.
“Vậy thì lạ quá.” Lam Minh sờ sờ cằm, “Huyết tộc và Yêu tộc đều là tộc loài không dễ bị nắm trong lòng bàn tay, hơn nữa, yêu ma cũng không có khả năng bán mạng cho kẻ khác... vậy rốt cuộc vì sao lại bảo vệ cho Diêu Chính Thành kia?”
Tiếu Hoa suy nghĩ một chút, giơ tay cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, chỉ chốc lát, điện thoại thông, anh nói tìm chủ tịch Diêu Chính Thành, đồng thời tự báo về bản thân.
Một lát sau, điện thoại hình như đã được chuyển tới tay Diêu Chính Thành, Tiếu Hoa nói ra ý muốn của mình, muốn bồi thường tiền nợ cho Lão Dương, bảo gã hủy tố tụng, còn bảo hay là gã hãy đưa ra bảng giá, để tiện thương lượng.
Nhưng quan sát sự biến hóa trên vẻ mặt Tiếu Hoa, khiến tất cả mọi người không nghe được đầu bên kia điện thoại nói gì cũng nhận ra, đối phương không chịu.
Quả nhiên, Tiếu Hoa buông ống nghe xuống, nói với Tiêu Bắc, “Gã đó nói muốn mời ăn... mọi việc dễ thương lượng.”
“Quả nhiên!” Phong Danh Vũ bất mãn, “Thằng đó nhất định là coi trọng Bắc Bắc, từ lần đầu gặp mặt tui đã biết đó là loại tiện công!”
Tiêu Bắc suy nghĩ một chút rồi nhìn sang Lam Minh, “Tôi muốn đi gặp hắn.”
Lam Minh đã sớm biết cuối cùng cậu sẽ quyết định như vậy, bất đắc dĩ thở dài, vươn tay chống sau lưng ghế dựa của Tiêu Bắc, thấp giọng nói, “Nếu như ngươi nhất định muốn đi... đương nhiên ta không cách nào ngăn cản, bất quá, ta cũng muốn đi, hơn nữa ta không loại trừ trường hợp lúc nhìn hắn không vừa mắt, sẽ không trực tiếp nghiền chết hắn đâu.”
_________