“Lúc này vẫn chưa thể xác định.” Lam Minh nhíu mày: “Đúng rồi, Bắc Bắc, không phải cậu nói lúc chạm vào bác sĩ Tào thì bị cóng sao?”
“Ừh!” Tiêu Bắc chìa ngón tay cho Lam Minh xem
“Những chuyện khác không nói, nhưng cái tay bác sĩ Tào kia nhất định có vấn đề!” Khế Liêu lành lạnh nói: “Hắn tuyệt đối không phải cái gì thần y! Thần côn thì đúng hơn.”
Nửa đêm, Tiêu Bắc nằm trên ghế lái phụ, nhà Tiểu Lâm tắt đèn, xem ra đã nghỉ ngơi.
“Cáp a...” Sphnix ngáp một cái: “Ai nghĩ ra cái trò theo dõi này vậy, vô nghĩa.”
Khế Liêu Lam Minh nhìn Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y cũng bắt đầu mệt rã rời, thấy mọi người nhìn mình... hình như mình là người nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc này a, chắc xem phim hình sự nhiều quá nên bị nhiễm, bất quá đúng như Sphinx nói _ vô nghĩa thật! Rình rập suốt một đêm đúng là mệt thật, ai cũng nói cảnh sát phần lớn đều là bại hoại, nhưng những cảnh sát không bại hoại đúng là rất đáng kính: v.
“Nhân loại thật thích làm ba cái chuyện vô nghĩa.” Khế Liêu vừa nói vừa lưng dựa vào người Sphinx, chuẩn bị ở ghế sau ngủ một giấc.
“Cô!” Cổ Lỗ Y trèo lên lưng ghế, nhìn cổ Khế Liêu kêu một tiếng.
Tiêu Bắc cũng quay lại nhìn, chỉ thấy trên cổ Khế Liêu đeo cái gì đó giống như bùa hộ mệnh.
“Đó là cái gì?” Tiêu Bắc tò mò.
“Cô kỉ.” Cổ Lỗ Y nói với Tiêu Bắc, hai ngày trước nó thấy Tiếu Hoa cho hắn!
“Tiếu Hoa cho ngươi?” Tiêu Bắc giật mình, Lam Minh cũng nhướn mi _ có hy vọng thiệt hả?
“Mấy hôm trước không biết hắn xem sách gì mà thấy có chuyện kê huyết thạch có thể giúp cho người sói muốn hút máu nhưng không thể hút giảm bớt đau đớn nên nhiều chuyện chạy đi làm một cái.” Khế Liêu bĩu môi: “Ngay cả chuyện người sói căn bản không hút máu cũng không biết, ngốc! Toàn làm mấy chuyện vô nghĩa.”
“Oa...” Tiêu Bắc nhếch mép: “Anh ấy quan tâm cậu đó nha... Thế nào, trong lòng có cảm thấy ấm áp không?”
“Hả.” Khế Liêu nhíu mày: “Ấm... ấm cái gì! Nhiều chuyện.”
“Đừng mạnh miệng nữa.” Sphinx phe phẩy đuôi trước mặt Khế Liêu: “Ngươi có tính đáp lễ không vậy?”
“Đáp... Đáp lễ cái gì.” Khế Liêu nhìn nơi khác: “Ta đâu biết hắn muốn cái gì.”
“Không nhất định phải là thứ anh ấy muốn.” Tiêu Bắc nói: “Tặng vật tuỳ thân thì sao? Cậu nghĩ đi, anh ấy tặng kê huyết thạch cho cậu, cậu mang trên người, sau đó cậu tặng lại cho anh ấy cái gì đó, anh ấy cũng mang theo trên người, giống như đồ đôi vậy! Tín vật đính ước nha!”
Khế Liêu mở to mắt, sờ mũi, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì: “Ừhm...”
“Này.”
Đang lúc mọi người bày kế cho Khế Liêu theo đuổi Tiếu Hoa, Lam Minh đột nhiên thấp giọng nói: “Bóng đen kia là cái gì?”
Mọi người sửng sốt, vì không muốn bị chú ý nên xe hơi không bật đèn, cũng tắt máy. Lam Minh chỉ vào một cây đại thụ gần biệt thự nhà Tiểu Lâm, hỏi: “Thấy không?”
Tiêu Bắc bò lên theo hướng tay hắn chỉ nhìn qua: “A... hình như là bóng người!”
Đêm hôm khuya khoắt, cảnh tượng này có chút dọa người. Trên cây đại thụ gần biệt thự nhà Tiểu Lâm xuất hiện một bóng người màu đen.
Nhìn sơ qua thì giống một tấm bìa hình người hơn là người, đen nhánh. Mặc dù không nhìn thấy rõ lắm, nhưng thần thái và cử chỉ của hắn giống hệt một con dơi _ cong người, thò đầu nhìn vào nhà, cảm giác không có hảo ý.
“Trộm à?” Tiêu Bắc khẩn trương.
“Cậu xem nhánh cây nhỏ như vậy, người sống sao có thể đứng trên một nhánh cây như vậy?”
“Cửa mở!”
Mọi người thấy cửa ban công lầu hai khẽ mở, một thân ảnh nho nhỏ đi ra _ là Tiểu Lâm.
“Quen biết?” Tiêu Bắc nhíu mày, Tiểu Lâm lại khôi phục cử chỉ máy móc mà mọi người thấy trên camera theo dõi ở trung tâm hồi phục.
Tiểu Lâm cầm thứ gì đó, bởi vì quá xa nên không thấy rõ là cái gì, nó đưa thứ trong tay cho cái bóng đen kia.
Sau khi bóng đen cầm lấy thì quay người... nhảy xuống.
“Đứng lại đó!” Lam Minh mở cửa xe. Bóng đen kia giật mình quay lại sau đó lập tức chạy trốn. Lam Minh cũng nhoáng cái biến mất.
Tiêu Bắc vội xuống xe, Sphinx cũng chạy ra kêu Tiêu Bắc ngồi lên. Sphinx dựa theo mùi Lam Minh đuổi theo, Khế Liêu cũng đuổi kịp.
Nhưng chạy không xa thì Sphinx ngừng lại, bởi vì Lam Minh đang ngồi xổm giữa đường, không biết đang làm gì.
“Lam Minh?!” Sphinx chạy tới cạnh hắn, thả Tiêu Bắc xuống.
Tiêu Bắc đi qua nhìn, chỉ thấy trong tay Lam Minh là một tờ giấy đen cắt hình người. Lam Mình đang cau mày nhìn nó chằm chằm.
“Đây là cái gì?” Tiêu Bắc hiếu kỳ, cầm tờ giấy qua xem.
“Vừa nãy bóng đen kia bỏ chạy để lại cái này.” Lam Minh nhíu mày: “Ân... Bùa thao túng, lâu rồi không thấy loại phép thuật này.”
“Tình hình không ổn rồi Lam Minh, là quỷ giám thị!” Sphinx dùng móng vỗ vỗ Lam Minh: “Rút mau!”
Lam Minh gật đầu, kéo Tiêu Bắc chạy về xe, Tiêu Bắc vẫn không rõ: “Quỷ giám thị cái gì cơ?”
“Tên chủ mưu nọ đang bí mật theo dõi, phái người giấy đến làm việc... chỉ sợ chúng ta đả thảo kinh xà!” Lam Minh đóng cửa khởi động xe. Đèn nhà Tiểu Lâm bật sáng, ba mẹ Tiểu Lâm đi ra ban công, Tiểu Lâm vươn tay chỉ chỉ xe của bọn Lam Minh dưới cho họ xem.
“Có thể người nọ đang khống chế hành động của Tiểu Lâm.” Lam Minh lái xe rời đi, bởi vì ba Tiểu Lâm đã cầm điện thoại, hình như là muốn báo cảnh sát. Chắc là Tiểu Lâm đã nói với họ bọn Lam Minh đang theo dõi nó.
Vội vàng về EX, mọi người có chút chán nản. Thu hoạch đêm nay không tệ, tuy nhiên lại đả thảo kinh xà.
Lam Minh đưa người giấy cho Bạch Lâu xem, Bạch Lâu nhìn lướt qua, vui vẻ: “Oa, là giám thị quỷ thật đó... hèn gì lại có nhiều mắt như vậy.”
“Quỷ giám thị rất lợi hại sao?” Tiêu Bắc kích động: “Có khi nào những đứa bé khác đang gặp nguy hiểm không?”
“Nếu như chỉ là quỷ giám thị thì hẳn là không có năng lực lớn như vậy! Quỷ giám thị là loài ký sinh, hỗ trợ theo dõi, không thể tự hành động! Giết người lại càng không thể. “
“Xem ra, mấu chốt vẫn ở gã bác sĩ Tào lạnh ngắt kia.” Long Tước thuận miệng nói một câu, như thể tự nói tự nghe.
Tiêu Bắc ngẩng đầu: “Có manh mối gì à?”
“Bọn tôi đã điều tra sơ thuộc tính của Thần Ma, hắn lạnh như vậy, hẳn là Thần Ma có nhiệt độ cực thấp, có một khả năng rất lớn!”
Tiêu Bắc thấy có manh mối liền chạy tới, trên máy tính Bạch Lâu có một bản hồ sơ Thần Ma, trên hồ sơ viết _ tuyết ma.
“Tuyết ma?!” Trong nháy mắt Tiêu Bắc nhớ tới cảm giác lạnh buốt khi đó, cảm thấy cái tên này rất chính xác nha.
“Loài Tuyết ma này rất thích dùng linh hồn trẻ con làm thức ăn!” Bạch Lâu nói những manh mối tra được cho Tiêu Bắc: “Bọn chúng đóng băng linh hồn trẻ con, rồi nhốt trong phạm vi kiểm soát của mình, sau đó ngày ngày hấp thu linh lực của chúng, linh lực của trẻ con so với người lớn mạnh hơn rất nhiều!”
“A, nói vậy lúc đó chúng ta nhìn thấy Tiểu Lâm không có linh hồn.” Tiêu Bắc lại nghĩ tới thần sắc máy móc ngây ngốc của Tiểu Lâm: “Nhưng vì sao nó lại có thể nói chuyện nhỉ?”
...
“Tôi hiểu rồi.” Lam Minh nghĩ nghĩ, cầm hình nhân bằng giấy: “Dùng cái này!”
“Quả thực có thể dẫn một linh hồn giả vào sai khiến nó làm vài chuyện đã được chỉ định!” Mọi người nhíu mày _ tình huống của Tiểu Lâm thật rất đáng lo.
Lúc này, một chiếc xe đi tới đậu ngoài cửa. Cửa xe mở ra, Cảnh Diệu Phong cầm mộttập tư liệu bước vào: “Tiểu Lâu, tra được rồi!”
Mọi người nhìn Bạch Lâu. Bạch Lâu không nói lời nào xoay mặt đi, như là đang giả bộ không biết hắn... Bất quá hành động này so với kiểu lạnh lùng hồi trước thì giống đang giận dỗi hơn, rất tình tứ a. Tiêu Bắc dùng cùi chỏ đẩy Lam Minh _ chuyện tốt phải không?!
Lam Minh ôm vai cậu nháy mắt, Tiêu Bắc theo ánh mắt hắn nhìn qua thì thấy Khế Liêu sau khi trở về thì không nói lời nào chui vào một góc không biết đang làm cái gì. Tiêu Bắc hiếu kỳ chạy tới xem thử thì bị Khế Liêu cản lại, không cho xem rồi che thứ trong tay tiếp tục bận rộn làm mọi người tò mò muốn chết. Tiếu Hoa thì ngồi trên ghế sa lon xem tài liệu, trên đùi để một con sói con màu đen, không thèm để ý.
“Tôi đã điều tra sơ qua tình hình của những đứa trẻ khỏi bệnh gần đây, quả thực không thể tưởng tượng nổi!” Cảnh Diệu Phong lắc đầu: “Rất đáng sợ!”
“Xảy ra chuyện gì?” Mọi người có dự cảm bất hảo.
“Người nhà của chúng liên tục xảy ra chuyện, cuối cùng phần lớn đều tan cửa nát nhà cha mẹ đều chết, sau đó đứa trẻ bị gởi nuôi, rồi gia đình nhận nuôi cũng tiếp tục gặp chuyện không may. “
“Chứng tỏ trong chuyện này có vấn đề!” Tiêu Bắc cảm thấy bất luận gã bác sĩ Tào có phải là tuyết ma hay không thì vẫn thật đáng giận _ sao có thể lợi dụng tình thương của cha mẹ đối với con mình chứ!
“Đã có manh mối, chúng ta nên chờ hay lập tức hành động?” Mọi người nhìn Lam Minh.
Lam Minh cười: “Dĩ nhiên là động thủ... mặc hắn là tuyết ma hay mưa ma, đem bật lửa đốt hắn!”
Mọi người cười, Cổ Lỗ Y võ trang đầy đủ, người cuốn áo lông dày, tay ôm lò sưởi mini bám theo Tiêu Bắc, thề phải tìm tên tiểu tử dám đông lạnh nó báo thù!
Mọi người lái xe suốt đêm chạy tới trung tâm hồi phục, nhưng xe còn chưa tới mọi người từ xa đã trông thấy một ngọn lửa dữ dội...
“Cháy rồi!” Tiêu Bắc hét to một tiếng.
“Xe cứu hỏa cũng đã tới!” Lam Minh đậu xe gần cổng, phát hiện rất nhiều đứa trẻ đang ngồi cạnh xe cứu hỏa bên cạnh, cuốn chăn, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn trung tâm hồi phục bị ngọn lửa cắn nuốt.
“Xảy ra chuyện gì?” Cảnh Diệu Phong lấy thẻ cảnh sát ra hỏi thăm tình hình. Một lính cứu hoả nói cho anh biết trung tâm hồi phục đột nhiên bốc cháy, may mà đã cứu được mấy đứa trẻ ra, bất quá vị bác sĩ chạy vào cứu người đến giờ còn chưa ra!
“Bac sĩ Tào chưa ra?” Bọn Tiêu Bắc nhìn nhau.
“Các vị cảnh quan lùi lại một chút đi, đợi chúng tôi dập lửa xong rồi nói sau!” Lính cứu hoả bận rộn một lúc lâu mới dập được lửa, mà từ trong bệnh viện truyền ra tin dữ... bác sĩ Tào bất hạnh qua đời. Tong nháy mắt, đám trẻ cùng nhân viên bệnh viện khóc thành một đoàn.
“Chết?” Tiêu Bắc cảm thấy không thể tin nổi _ quá trùng hợp, rõ ràng là hắn đang tìm cách thoát thân!
“Thi thể đâu?” Cảnh Diệu Phong hỏi lính cửu hoả, lính cửu hoả khiêng đến một thi thể nam bị cháy đen, hoàn toàn không thể xác định thân phận!
Mọi người không nói gì. Cảnh Diệu Phong gọi cảnh sát tới đem thi thể về khám nghiệm tử thi, xác định thân phận.
“Đám trẻ không bị thương chứ?” Tiêu Bắc hỏi lính cứu hoả.
“Không, vừa nãy nhân viên công tác đã xác nhận đủ người, không ai chết.”
“Đám trẻ đều được cứu ra hết, bác sĩ Tào còn muốn chạy vào làm gì?” Bạch Lâu có chút không rõ.
“Có lẽ là ông ấy nghĩ vẫn còn một đứa chưa ra nên mới xông vào cứu người... Sau đósẽkhông may gặp nạn.” Người lính cứu hoả rất cảm động và thương cảm cho người bác sĩ tốt bụng cao thượng, lắc đầu: “Ai, đầu năm nay người tốt đều không sống lâu.”
Tiêu Bắc không biết nên nói gì, quay qua xem đám trẻ cùng nhân viên bệnh viện thì thấy bọn nhỏ chụm lại khóc to, hành vi rất bình thường, không giống trẻ bị tự kỉ... bất quá hành động và lời nói của chúng lại quá thống nhất, càng xem càng thấy quái.
Cảnh Diệu Phong gọi một nhân viên công tác, cũng chính là vị nữ tiếp tân nọ, tới hỏi tình hình.
Nữ tiếp tân khóc sướt mướt nói: “Chiều tôi không có ca nên ở nhà, lúc tối vừa tới thì đã phát hiện khói đặc cuồn cuộn. Bác sĩ Tào đang sơ tán bọn nhỏ, ông ấy nói không biết tại sao sau viện đột nhiên bốc cháy, cháy rất lớn... lúc ấy tôi rất sợ, chỉ biết mang theo bọn nhỏ chạy ra, chính là... Ô ô...” Nói đến chỗ thương tâm, cô lại khóc lên, oán than nói bác sĩ Tào là người tốt, ông trời không có mắt gì gì đó.
Bọn Tiêu Bắc không điều tra được gì, mất hứng mà quay về.
“Thật không nghĩ tới động tác của hắn lại nhanh như vậy.” Hi Tắc Nhĩ cảm thấy không cam lòng: “Giờ thì xong rồi. Kim thiền thoát xác, hắn lại không thấy tăm hơi. Nếu như lại chạy đến một xó xỉnh nào đó trên thế giới rồi lại mở một trung tâm hồi phục như vầy, vừa kiếm được một đống tiền, vừa hại một đống người mà còn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.”
Mọi người cũng đều cảm thấy gã bác sĩ Tào này thật rất giảo hoạt.
Về tới EX cũng đã muộn.
Hiện tại manh mối duy nhất chính là hình nhân giấy Lam Minh nhặt được, bất quá chỉ dựa theo loại hình nhân lúc nào cũng có thể bị vứt lại này rất khó để tìm được chủ nhân của nó. Tiêu Bắc cố gắng mấy lần cũng đành phải thừa nhận thất bại, càng cố càng không cam tâm. Lam Minh cũng thấy mệt, cũng chưa tra được gì nên bào mọi người đi ngủ trước đã.
Sau khi trở lại phòng, Tiêu Bắc ngồi trên ghế sa lon thở dài: “Thật đáng giận mà!”
“Cô kỉ!” Cổ Lỗ Y chui vào chăn, cùng Fanny đọc truyện, nhìn Tiêu Bắc tỏ vẻ đồng tình.
Lam Minh vỗ vỗ Tiêu Bắc, bảo cậu mau tắm rồi ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Tiêu Bắc cảm thấy chán nản cũng không phải cách liền đứng lên đi tắm, vừa vào phòng tắm thì phát hiện hết dầu gội rồi, đành chạy đi mượn Tiếu Hoa.
Vừa tới cửa, thấy cửa đóng, Tiêu Bắc chưa kịp gõ cửa chợt nghe bên trong có tiếng Khế Liêu: “Cầm!”
Tiêu Bắc dừng bước, lúc này mà vào sẽ phá hỏng bầu không khí nên không vào nữa.
“Cái gì vậy?” Tiếu Hoa khó hiểu, cầm thứ Khế Liêu đưa cho nhìn thử. Là một sợi dây màu đen có cột một cái răng, sắc nhọn như răng sói, bên trên vẽ đủ thứ hoa văn chằng chịt.
“Khụ khụ.” Khế Liêu nhìn trời, tựa hồ có chút không vui: “Cứ cầm là được, nói nhiều quá.”
Tiêu Bắc đứng ngoài cửa nghe được, nhịn không được nhìn trời _ Khế Liêu trẻ con quá, tặng đồ mà cũng vậy, chuyện tốt bị cậu ta quậy một hồi thành chuyện xấu luôn.
Tiếu Hoa thì có vẻ đã quen với tính cách của hắn, cười hỏi: “Sao lại tặng đồ cho tôi vậy? Cũng không nói rõ là cái gì nữa.”
“Anh cần gì phải quan tâm... cứ nhận là được.” Mặt Khế Liêu hồng hồng, có vẻ rất muốn chạy rồi.
“Đợi đã.” Tiếu Hoa trả lại cho hắn: “Cậu không nói rõ thì tôi không nhận!”
“Chậc...” Khế Liêu bất mãn, người này thật sự là... một chút cũng không đáng yêu!
Hai người giằng co mộ hồi, Khế Liêu đành phải xuống nước: “Răng bị rụng hồi nhỏ của tôi.”
Tiếu Hoa bị hắn chọc cười: “Cậu đưa răng sữa cho tôi làm gì?”
“Răng sữa cái gì!” Khế Liêu nhíu mày: “Đây là răng của Lang Vương, có tiền cũng không mua được! Tôi còn vẽ cả phù chú bên trên, nếu anh gặp nguy hiểm tôi có thể biết ngay cũng có thể lập tức tới cứu đó, phàm nhân!”
Tiêu Bắc âm thầm khen ngợi _ giỏi!
Khế Liêu nói xong mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổ. Tiếu Hoa bật cười, đeo vào rồi nói: “Cám ơn, rất đẹp.”
Khế Liêu vội vã chạy ra ngoài, trưng ra cái mặt diện vô biểu tình, bất quá khóe miệng lại nhịn không được cong lên.
Tiêu Bắc thấy hắn chạy ra thì nhanh chóng lui lại, may mắn cậu học múa nên vô cùng nhanh nhẹn, liền giả vờ đụng phải: “Ủa? Cậu cũng ở đây à?”
“Ừh!” Khế Liêu làm bộ như không có gì, xoay người xuống lầu. Tiêu Bắc nín cười gõ cửa phòng Tiếu Hoa, thò đầu vào thì anh đang cầm Lang Nha nhìn, trên mặt vui vẻ.
Thấy nụ cười của anh, Tiêu Bắc nhận ra _ Khế Liêu có cơ hội!
“Tiếu Hoa, mượn dầu gội dùng một lát.”
“A...” Tiếu Hoa ngẩng lên, chạy đi lấy dầu gội cho Tiêu Bắc.
“Rất đẹp nha.” Tiêu Bắc chỉ chỉ Lang Nha.
“Ừh.” Tiếu Hoa cũng gật đầu: “Đúng là rất đẹp.”