Xà Vương Tuyển Hậu - Q.2 - Chương 105: XÀ MÀU TÍM!
Lời nàng vừa nói ra, sắc mặt Mã Giai Tuệ Nhàn lập tức biến đổi, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, nàng áp chế cơn tức giận trong lòng, tâm tư xao động, lập tức bày ra một bộ dáng cam chịu.
“Công chúa mới vừa rồi cũng nói trên người Tô Bối Bối có bảo vật giúp gia tăng lực lượng, vương là nam nhân, tất nhiên sẽ muốn đạt được lực lượng cường đại hơn, trên người chúng ta cái gì cũng không có, sao có thể tranh giành với Tô Bối Bối.”
Không còn từ gì thể phản bác lại Huyên Trữ chu miệng, nàng có chút buồn bực trừng mắt, lại không nghĩ ra cách nào tốt để ngăn cản, nàng đã thử mọi cách để vương huynh thấy thái độ rất không thích Tô Bối Bối của nàng, chỉ là vương huynh cứ khăng khăng muốn Tô Bối Bối làm vương hậu.
“Công chúa, muốn ngăn cản Tô Bối Bối trở thành vương hậu không phải là không có cách, có điều phải ủy khuất công chúa một chút.” Mã Giai Tuệ Nhàn chớp động đôi mắt yêu mị, có mưu tính khác.
Mắt Huyên Trữ sáng lên, lập tức túm lấy Mã Giai Tuệ Nhàn: “Ngươi có cách tốt gì? Chỉ cần có thể dẹp được Tô Bối Bối kia, đuổi nữ nhân đáng ghét đó đi, ta không quan tâm việc phải chịu bất cứ ủy khuất gì.”
Chỉ cần Tô Bối Bối không ở đây nữa, nàng sẽ không phải chịu ủy khuất!
“Công chúa chỉ cần làm bộ không hợp với Tô Bối Bối, tìm một cơ hội khiến Tô Bối Bối làm chân của công chúa bị thương, vương nhất định sẽ giận dữ, sau đó có thể sẽ đuổi cái ả Tô Bối Bối đáng ghét kia ra khỏi vương cung.” Con ngươi Mã Giai Tuệ Nhàn giảo hoạt lóe ra những tia toan tính, cúi đầu thoáng nhìn chân của công chúa Huyên Trữ.
Công chúa Huyên Trữ nghe xong, không nhịn được run run rụt chân lại, lùi bước một chút: “Nhất định phải bị thương ở chân sao?”
Cho dù có làm bừa đến thế nào, nàng cũng không thể nào lấy chân của mình ra đùa a, nàng có chết cũng không muốn trở lại nơi Thiên Sơn buồn chán kia!
“Công chúa hiểu lầm ý tứ của ta rồi, ý ta là chỉ cần công chúa tùy theo tình hình thực tế giả vờ bị thương, để vương huynh nhìn thấy hành vi phạm tội của Tô Bối Bối là được.” Mã Giai Tuệ Nhàn giải thích.
“A, ta hiểu rồi! Hay, dùng cách này đi, vương huynh luôn luôn lo lắng đôi chân của ta, lúc đó… Nhất định phải khiến cho Tô Bối Bối hết đường chối cãi!” Công chúa Huyên Trữ ngầm cân nhắc.
Tiếp đó, các nàng tụm lại một chỗ, cúi đầu bàn toàn bộ kế hoạch. Rất nhanh chóng, Huyên Trữ công chúa đã bừng bừng ý chí chiến đấu hiên ngang chạy ra ngoài, bây giờ nàng phải tranh thủ khi việc phong hậu còn chưa được chiếu cáo thiên hạ, gây rối Tô Bối Bối!
Đợi công chúa đi rồi, các phi tử khác có chút lo lắng: “Mã Giai quý phi, chúng ta làm vậy sẽ xảy ra chuyện lớn? Ngộ nhỡ chân của công chúa thật sự bị thương, vương trách tội xuống dưới thì làm sao bây giờ?”
“Hừ, cho dù bị thương, cũng chỉ là…… tội của Tô Bối Bối.” Mã Giai Tuệ Nhàn lộ ra nụ cười âm hiểm, sau đó đứng dậy rời đi, khinh thường đám nữ nhân nhát gan kia, chờ giải quyết xong Tô Bối Bối, kế tiếp sẽ chính là mấy nữ nhân đầu óc rỗng tuếch này.
Bối Bối ung dung nằm trên chiếc ghế mềm trong tẩm cung, một cái áo ngủ bằng gấm dày và lông chồn trắng noãn như tuyết bao lấy nàng, rất ấm áp.
Nàng tùy ý lật một quyển sách ra xem, ánh mắt chủ yếu chỉ tập trung trên tranh vẽ, nàng cúi đầu thì thào: “Không nghĩ rằng càng nhìn lâu, càng cảm thấy tranh thủy mặc cũng rất đẹp, xem ra ta càng ngày càng có phong vị cổ xưa a.”
Giữa lúc nàng yên tĩnh hưởng thụ cái đẹp, tiếng bước chân rất nặng rất vội vàng quấy rầy sự thanh tịnh của nàng, nàng còn chưa kịp nhíu mày vì sự quấy rầy đột ngột này, một đạo thanh âm chỉ trích không biết từ đâu đã truyền đến.
“Tô Bối Bối, ngươi là đồ nhân loại không biết xấu hổ, không có tư cách làm vương hậu của Xích Diễm quốc chúng ta!” Công chúa Huyên Trữ chỉ vào mũi Tô Bối Bối, trực tiếp mắng.
Bối Bối giương mắt, nhìn bộ dáng kiêu ngạo hung hăng càn quấy của công chúa Huyên Trữ, nàng chậm rãi từ trên ghế mềm bước xuống, ngậm chặt miệng ngồi xuống bên kia, coi Huyên Trữ công chúa như không khí.
Nàng đã hứa với Cô Ngự Hàn là sẽ nhường vị công chúa không thể nói lý lẽ này một chút, cho nên… nàng nén giận để có thể tống nàng công chúa quái gở, thần kinh không bình thường này đi.
Thấy Tô Bối Bối chẳng nói chẳng rằng, cơn giận của công chúa Huyên Trữ càng bốc lên ngùn ngụt, bước hai, ba đến trước mặt Tô Bối Bối: “Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi điếc hay sao! Ta lặp lại lần nữa, ngươi biết điều thì lập tức rời khỏi hoàng cung ngay, xà giới chúng ta không chào đón một nhân loại thấp hèn.”
Nhân loại thấp hèn?
Tâm mi Bối Bối nhíu lại, tận lực áp chế thanh âm không rống lên: “Xin hỏi, nhân loại vì sao thấp hèn hơn?”
“Nhân loại như ngươi chỉ toàn đùa giỡn, giở thủ đoạn để câu dẫn nam nhân chẳng lẽ lại còn ra vẻ thanh cao? Buồn cười chết được! Ta nói cho ngươi, đừng tưởng rằng vương huynh ta mê đắm ngươi, nếu trên người ngươi không có Hắc tinh ngọc bội có thể giúp vương huynh tăng cường sức mạnh, còn lâu vương huynh ta mới thành thân với kẻ ngoại tộc quái dị nhà ngươi.”
Hắc tinh ngọc bội? Bối Bối sửng sốt một chút, theo bản năng nghĩ đến miếng ngọc bội mà nàng cất kỹ trong túi hương, nàng khó hiểu nhíu mày, thầm áp chế sự nghi ngờ đột nhiên nổi lên trong lòng: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
“Ngươi cứ tiếp tục tự lừa dối bản thân đi, khối ngọc bội kia của ngươi chạm vào sẽ thấy ấm áp, đó là bởi vì bản thân nó có linh lực, cho nên ở trong mùa đông giá rét vẫn nóng lên, Vương huynh ta vì muốn nâng cao tu vi đành phải chịu ủy khuất.” Công chúa Huyên Trữ dương dương tự đắc thấy sắc mặt Tô Bối Bối cuối cùng cũng thay đổi.
Bối Bối âm thầm hít một hơi, để cho bản thân trấn định xuống, nàng lạnh lùng liếc công chúa Huyên Trữ một cái: “Ta chưa từng nghĩ muốn gả cho vương huynh ngươi, ngươi không cần phải nhằm hết mọi chuyện vào ta.”
“Ngươi chưa từng nghĩ? Ngươi cho ngươi là ai hả, vương huynh ta muốn lấy ngươi chính là vinh hạnh của ngươi!” Công chúa Huyên Trữ tức giận, Tô Bối Bối dám ghét bỏ vương huynh của nàng.
Cho dù nàng không thích Tô Bối Bối, nhưng mà cũng không cho phép Tô Bối Bối xem thường vương huynh nàng!
Bối Bối nhởn nhơ nhìn bộ dáng phát điên của công chúa Huyên Trữ, giống như một nữ nhân xấu tính đùa giỡn chỉ tay: “Ta chính là chưa từng nghĩ a, ngươi muốn làm gì ta nào?”
“Ngươi nghĩ rằng ta thật sự không thể làm gì ngươi sao?” Huyên Trữ đột nhiên cười đến khiến người ta nổi từng trận da gà, con ngươi từ từ nhiễm một ánh sáng màu tím nhàn nhạt.
Bối Bối nhìn ánh mắt nàng, nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt của công chúa Huyên Trữ đột nhiên đổi màu, giống như… giống như khi Cô Ngự Hàn hiện thực thân.
Không… Không thể nào? Công chúa thật sự biến thành xà để ăn nàng?
“Cứu mạng a…”
Không đợi công chúa Huyên Trữ biến thân, Bối Bối đã nổi hết cả da gà bỏ chạy. Nàng không sợ Cô Ngự Hàn, nhưng… những con rắn khác nàng vẫn sợ, hơn nữa là vô cùng sợ!
Công chúa Huyên Trữ chậm rãi hiện ra một cái đuôi rắn, sau đó, ánh sáng tím lóe lên, trong phút chốc biến thành một con rắn không lớn cũng không nhỏ đuổi theo Tô Bối Bối.
“Ngươi cứ việc chạy đi!” Con rắn màu tím đuổi sát phía sau Bối Bối, âm thanh sàn sạt vang lên, nàng sợ đến mức liên tục thét chói tai.