Mục lục
Xà Vương Tuyển Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Xà Vương Tuyển Hậu - Q.2 - Chương 67: XÀ ĐẤU [2]




“Khụ khụ khụ… rắn … Khụ khụ khụ…” Nàng dần dần bình tĩnh lại, chậm rãi nhìn theo đuôi rắn mới thấy đuôi rắn hóa ra ở trên thân nam nhân đang đuổi giết nàng.





Nàng không thể tin được, tròng mắt thiếu chút rớt ra ngoài: “Hắn… Hắn là… Xà yêu…”





Khó trách lúc trước hắn nói… thật lâu không có ăn thịt người. Trời ạ! Tại sao nàng lại gặp được một con rắn khổng lồ như vậy a! Rắn to ở nước này… Với nàng cũng thật là hữu duyên mà!





“Sao rồi? Mới vậy đã sợ hãi sao?” Hắc Khi Dạ lắc lắc cái đuôi, nàng cũng theo đó mà ở giữa không trung rung động.





Bối Bối kinh hãi đến mất đi ngôn ngữ, chỉ có thể căng mắt mà nhìn cái mặt tuấn mĩ lắp trên cái thân rắn, đầu óc từng đợt trừu lạnh, nàng thật muốn ngất đi quá!





“Nếu như ngươi dám ngất xỉu đi, ta sẽ đem thịt trên người của ngươi, từng khối, từng khối cắn xuống.” Hắc Khi Dạ lạnh lùng nhìn vẻ mặt của nàng vì sợ hãi mà không thốt nên lời, trong ngực cảm thấy vui vẻ cực kỳ.





Bối Bối cố gắng cất tiếng nói: “Ta… Ta không có ngất.”





Nàng bây giờ chính là muốn sống không được chết cũng không xong!





Hơi lạnh từ đuôi rắn xuyên qua lớp quần áo, thấm vào da thịt nàng. Nàng cảm thấy máu trong cơ thể nhanh chóng hạ nhiệt độ, có lẽ… sẽ ngưng kết thành băng chăng.





“Ha ha ha… Ngươi biết không, nhân loại xưa nay chưa từng có người dám trêu chọc ta!” trong mắt Hắc Khi Dạ tràn đầy những tia sắc lạnh tàn bạo.





Chậm rãi, mặt của hắn mờ nhạt dần trong cơn gió đen, sau đó, biến thành đầu rắn và ngẩng lên trời phun ra cái lưỡi đỏ.





“A…” Bối Bối trơ mắt nhìn đầu rắn nhanh chóng hướng về mặt nàng mà nhào tới.





“Cô Ngự Hàn cứu mạng a…”





Lúc Hắc Khi Dạ chuẩn bị cắn mất đầu Bối Bối, trong nháy mắt, Cô Ngự Hàn rống lên giận dữ rung trời kèm theo đó hỏa diễm đột ngột phóng đến:





“Buông nàng ra!”





Đột nhiên phía ót Hắc Khi Dạ bị hỏa diễm tập kích đánh tới, sức mạnh cường đại làm hắn kinh hãi, không kịp ăn Bối Bối. Hắn vội buông nàng ra, đem Bối Bối ném về phía Cô Ngự Hàn, ngăn trở công kích, sau đó nhân cơ hội xoay vài cái trên không trung, biến ảo thành hình người một lần nữa và đáp lên nóc nhà.











Cô Ngự Hàn ôm chặt lấy Bối Bối, toàn thân hạ xuống nóc nhà phía bên kia.





Vừa đứng ổn định, Cô Ngự Hàn liền lo lắng đem toàn thân Bối Bối xem xét cẩn thận trên dưới một lần, con ngươi anh tuấn lộ vẻ vội vàng, vô cùng lo lắng, tiếng nói có chút run rẩy hỏi nàng:





“Bối Bối, ngươi thế nào? Có… bị thương chỗ nào không? Mau nói cho ta biết, chỗ nào bị thương rồi?”





Nghe được thanh âm quen thuộc, thấy lại gương mặt ngày đêm tưởng niệm, Bối Bối từ hoảng sợ mà chậm rãi hoàn hồn.





Thoát được sự uy hiếp tính mạng, trong một thoáng nàng liền nhào vào trong lòng hắn, túm chặt lưng áo của hắn khóc lớn: “Oa… Ngươi tại sao đến chậm như vậy, ô ô ô… Thật đáng sợ, có xà yêu, còn muốn ăn thịt ta, ô ô ô… Ta sợ…”





“Chớ sợ chớ sợ, có ta ở đây. Ai cũng không dám ăn ngươi, ngoan.” Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, dịu dàng an ủi. Bao nỗi tức giận muốn hung hăng trừng phạt nàng trên đường đi của hắn đã hoàn toàn tiêu tan thành mây khói.





Nàng ngẩng đầu, hai tay vẫn gắt gao nắm chặt vạt áo của hắn, nhìn lên hắn cao cao, nước mắt mê mang và sự yếu ớt cùng khiến nàng ỷ lại: “Ngươi sẽ bảo vệ ta sao?”





“Phải!” Hắn không chút do dự hứa hẹn với nàng, con ngươi đen tản ra tia sáng kiên định.





Bối Bối cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm, tuy nhiên, khi tầm mắt của nàng vô tình liếc về phía Hắc Khi Dạ thì toàn thân lại không ngừng run rẩy.





Đúng lúc này, Thương Tuyệt Lệ cùng Anh Nhi cũng vội vã chạy tới, Thương Tuyệt Lệ nhún người một cái bay vọt tới trước mặt Cô Ngự Hàn: “Vương.”





“Bảo vệ tốt Bối Bối.” Cô Ngự Hàn đem Bối Bối giao cho Thương Tuyệt Lệ, con ngươi đen nghiêm túc nheo lại, ánh mắt lạnh lẽo mãnh liệt bắn về phía Hắc Khi Dạ ở đối diện.





Trong chớp mắt, cả người hắn hóa thành một đoàn hỏa diễm bay đến một bên của Hắc Khi Dạ, cùng Hắc Khi Dạ đứng giằng co.





“Xích Diễm quốc vương, ngươi như thế nào mà tới thật kịp thời? Cũng muốn nếm thử thịt nhân loại mới mẻ sao? Ta có thể cân nhắc chia cho người một nửa.” Ánh mắt Hắc Khi Dạ tàn ác không chút kiêng nể hướng về phía Bối Bối.





Bối Bối nhịn không được lại run lên, ánh mắt của Hắc Khi Dạ như muốn ăn thịt người làm toàn thân nàng thấy phát lạnh, cảm giác bản thân như cá đang nằm trên thớt chờ người tới làm thịt.





“Thương Tuyệt Lệ, ngươi nói Cô Ngự Hàn có thể đánh thắng được yêu quái kia sao?” Bối Bối có điểm lo lắng hỏi.





Đảo cặp mắt trắng dã, cái gì mà yêu quái, ở thế giới của bọn họ, nàng là yêu quái mới đúng!





“Người kia là thái tử Hắc Phong quốc – Hắc Khi Dạ, tu vi rất cao.”





“A? Thái tử? Cái… kia Hắc Phong quốc là yêu quái quốc sao?” Bối Bối nghĩ đến cả quốc gia đều là xà yêu, nếu là tất cả đều biến thành rắn, chẳng phải là… Nghĩ tới đầy đất toàn rắn là rắn, cả người nàng nổi đầy da gà.











Cô Ngự Hàn lạnh lùng nhìn Hắc Khi Dạ, trên môi mỉm cười, vân đạm khinh phong, pha lẫn châm chọc: “Ngươi cho là tất cả mọi người đều là dã thú như ngươi sao?”





Nghe được lời châm chọc của Cô Ngự Hàn, môi hồng của Hắc Khi Dạ chép một cái: “Dã thú? Ta thích từ hình dung này. Vậy để ta dã thú này đến lãnh giáo xem tu hành của quốc vương Xích Diễm quốc cao bao nhiêu!”





Vừa nói, Hắc Khi Dạ liền hướng tới Cô Ngự Hàn mà phát ra công kích…





Bối Bối hồi hộp nhìn trận đánh phía đối diện, thấy Hắc Khi Dạ không chút lưu tình công kích tới Cô Ngự Hàn, lòng nàng thắt lại đến hô hấp cũng trở nên khó khăn.





“Thương Tuyệt Lệ, ngươi không cần phải bảo vệ ta, nhanh đi giúp Cô Ngự Hàn đánh lui xà yêu kia.” Bối Bối đưa tay đẩy Thương Tuyệt Lệ, khẩn trương thúc giục nói.





Nhíu nhíu mày, Thương Tuyệt Lệ như núi bất động: “Vương lệnh ta ở đây bảo vệ ngươi!”





“Người ngươi nên đi bảo vệ là Cô Ngự Hàn, không phải ta. Ngươi không nhìn thấy Hắc Khi Dạ đang rất hung ác tấn công hắn sao? Nếu hắn bị thương thì làm sao bây giờ?”





Bối Bối càng xem phía đối diện đánh nhau lại càng lo lắng, Hắc Khi Dạ kia căn bản là dã thú, xuất thủ tàn nhẫn đến nỗi người không hiểu một chút công phu như nàng cũng nhìn ra!











Trận đánh diễn ra thật sự kịch liệt, Cô Ngự Hàn sau khi thử dò xét Hắc Khi Dạ, vung lên một mạt cười lạnh, con ngươi đen đột nhiên trở nên lạnh lẽo:





“Ngươi không nên đụng đến nữ nhân của ta.”





Vừa dứt lời, chỉ thấy trong tay của hắn hồng quang phụt ra, thẳng tắp đánh về phía ngực Hắc Khi Dạ. Hắc Khi Dạ tránh không kịp, đã trúng một chưởng, bị rung động đến rơi từ trên nóc nhà xuống.





“A, Cô Ngự Hàn thắng!” Bối Bối thích thú hoan hô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK