Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 375: XÀ CON NHO NHỎ
Bối bối đứng ở bên cửa sổ, ba quả trứng nhỏ hoàng kim đồng loạt đứng ở trên thẩm mềm bên cửa sổ, lẳng lặng hưởng thụ thời khắc gần gũi với mẫu thân.
Nhìn bầu trời phía xa xăm, Bối Bối nhịn không được gật gù đắc ý ngâm thơ:
“Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn.
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn”
(Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê
Tráng sĩ một đi không trở về)
Đúng lúc Huyên Trữ đi vào :" Tẩu tử, ngươi ở đây than thở cái gì ? "
Bối Bối xoay người, thuận tay ôm tấm thảm trên đó có ba đứa nhỏ đi vào bên trong, ngồi lên chiếc giường nhỏ.
"Huyên Trữ, ngươi sẽ không hiểu được tâm tình của ta." Bối Bối lại một tiếng thở dài.
Lúc trải thảm xuống sắp xếp lại, chiếc nhẫn đeo trên ngón tay của nàng không ngừng tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Nhìn chiếc nhẫn kia, Huyên Trữ yêu thích và ngưỡng mộ nói : " Tẩu tử, ta nghe nói ngươi thích nghi thức hôn lễ của nhân gian, Vương huynh vì thế còn đặc biệt hao phí thật nhiều nguyên lực mang ngươi xuyên đến nhân gian đi thành thân, thật sự là rất lãng mạn. Vương huynh thật là rất thương ngươi nha! "
Bối Bối cũng thuận thế nhìn ngón tay đeo nhẫn, môi nhẹ nhàng nở ra, đáp lại: " Ừ.... Cuối cùng còn có một chút làm cho ta vừa lòng. "
" Đúng rồi tẩu tử, nhân gian các ngươi thành thân là như thế nào? Rất đẹp sao? Náo nhiệt sao? "
Công chứng là nơi có thể náo nhiệt sao, chỉ sợ còn chưa có bắt đầu gây ồn ào, thì bên dân chính cục liền trực tiếp gọi điện thoại đến cảnh sát đi nói có hai người thần kinh quấy rối.
Lắc lắc đầu, Bối Bối vô tình đem đầu dựa vào thành giường, mí mắt cúi xuống. Trong lòng vẫn là không thể không "Nuối tiếc” kiệu lớn tám người khiên của nàng.
Khi nàng bình tĩnh tinh thần, bỗng nhiên cảm giác được ngón tay làm ngứa, tựa hồ có vật gì bò bò trên mu bàn tay.
Nàng không có lưu ý, vươn tay kia nắm lấy, đầu tiên đụng đến nhẫn của mình, ngay sau đó....mềm mềm, âm ấm, nhỏ nhỏ, trơn nhẵn, còn có thể động, hơn nữa... còn có thể bò...
Đầu óc bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm, nàng há nuốt nuốt nước miếng, từ từ quay đầu nhìn.
Chưa nhìn thấy hết toàn cảnh, nàng vừa thấy sợ tới mức tròng mắt dường như muốn rớt xuống.
" Nó... Chúng nó ..." Ngón tay Bối Bối chỉ vào ba con rắn nhỏ trên giường, kinh hãi thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.
Huyên Trữ căn bản không biết phản ứng của Bối Bối, nàng cười hì hì đưa tay đến bên giường chơi đùa với một con rắn nhỏ trong đó: " Tẩu tử, ngươi mau nhìn, pháp lực cục cưng thật là cường đại, biết tự biến thân, bọn chúng rất dễ thương, một con rắn nho nhỏ, thật đáng yêu đúng hay không ? Tẩu tử, tẩu tử ?"
Hồi lâu không nghe thấy Bối Bối đáp lại, Huyên Trữ nghi hoặc quay người nhìn lại, lại nhìn đến Bối Bối trợn mắt, há hốc mồm miệng, biểu hiện sợ hãi.
"Tẩu tử, ngươi như thế nào?"
" A......... Các ngươi vì sao phải biến thành con rắn mềm nhũng thế! "
Bối Bối hét lên một tiếng, không thể khống chế chính mình bắt đầu chạy đi ra ngoài.
" Đại ca ca, mẫu thân chạy, chúng ta có đuổi theo hay không a ?" Tiểu công chúa ngẩng đầu rắn, trong ánh mắt lóe ra tia hưng trí trò đùa dai.
Lão Đại còn chưa có mở miệng, lão Nhị cũng rất hưng phấn mà nói : " Chúng ta đi đuổi theo mẫu thân đi, chúng ta cùng mẫu thân chơi trốn tìm đi."
" Tốt tốt, chúng đi tìm mẫu thân chơi, hì hì..."
Tiểu công chúa "vèo" một cái bay ra ngoài, ngay sau đó lão Nhì cùng lão Đại cùng nhau đi theo ở sau.
Mãi cho đến bên trong phòng không còn ai, Huyên Trữ mới giật mình, ánh mắt ngơ ngác nhìn cửa, bất đắc dĩ vỗ vỗ cái trán : " Không thể nào, tẩu tử ngay cả một con rắn nhỏ như vậy cũng sợ, nhưng lại là đứa nhỏ của nàng chứ, thật sự là...."
Trong Vương cung, giờ phút này gà bay chó sửa nói to làm ồn ào.
Bối Bối chạy trốn không kịp hít thở, thỉnh thoảng quay đầu lại hét lớn với ba con rắn nhỏ theo sát phía sau: " Các ngươi mau biến thành đản đản."
" Khanh khách.... Mẫu thân hình như rất sợ chúng ta nha.." Tiểu công chúa cười thật sự rất vui.
Nghe được tiếng cười của tiểu công chúa, Bối Bối trong đầu cảm giác vừa yêu thương lại vừa bực mình.
Nàng dừng bước, thở hổn hển hai tay chống nạnh, hung hăn nhìn xuống các con : " Không cho phép các ngươi."
Thật sự là đứa nhỏ không nghe lời, thiếu giáo huấn!
Ba con rắn nhỏ cũng ngừng lại, từ từ xuống mặt đất, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Bối Bối:
" Mẫu thân, người không chạy sao? " Tiểu công chúa còn lý do chưa hỏi hết.
Bối Bối thở phì phì chỉ vào xà con nho nhỏ :" Ta là mẹ của ngươi, vì sao ta phải chạy?"
"Nhưng là mẫu thân không phải vừa mới chạy sao?" - Tiểu công chúa nghi hoặc
" Đó là bởi vì... Bởi vì tình huống quá đột nhiên, đúng, chính là quá đột nhiên, các ngươi cứ như vậy một tiếng báo trước cũng không có liền biến thành xà, hại ta một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có." - Bối Bối tức giận quét nhìn trên mặt cả ba con rắn nhỏ, nàng khẳng định, bọ họ tuyệt đối là cố ý đột nhiên biến thành xà đến hù nàng!
"Nhưng là phụ thân nói muốn như vậy để mẫu thân có thể quen hình thái của chúng ta thôi." - Tiểu công chúa có chút oan ức
Lúc này, lão Đại cùng lão Nhị cũng gật đầu phụ họa theo.
"Cái gì?! Phụ thân các ngươi cho các ngươi làm như vậy?" - Giọng nói của Bối Bối nhất thời lên cao vài đề-xi-ben. (đơn vị âm thanh)
Cô Ngự Hàn kia, rõ ràng nàng nói với hắn là nàng muốn từ từ thích ứng, thế nhưng rõ ràng hắn cho nàng một cái cảnh "thích ứng" thật đặc sắc!
Giọng hét với đề-xi-ben cao làm cho ba con rắn nhỏ rụt đầu, liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, trong mắt cùng lúc có một dạng ánh mắt---âm thanh mẫu thân thật đáng sợ nha.
Bối Bối nắm chặt tay, nhắm mắt, sau đó mở ra, trong nháy mắt nảy lên ánh lửa.
Nàng ngồi xổm xuống, rất nhanh bắt ba con rắn nhỏ, ánh mắt trừng trừng đối với bọn họ :"Các ngươi hảo hảo trở về suy nghĩ cho ta, thật sự là tạo phản, ngay cả mẫu thân cũng dám dọa, chờ ta thu nhập phụ thân các ngươi xong lại đến thu nhập các ngươi, hừ!"
Ba con rắn nhỏ ở trong tay Bối Bối giãy dụa, đầu xoay qua xoay lại, thực ngoan ngoãn cầu xin tha thứ:"Mẫu thân, chúng con biết sai, về sau không dám dọa mẫu thân...Là phụ thân sai chúng con làm như vậy thôi."
Ba con rắn nhỏ sợ mẫu thân tức giận, đành phải chuyển tới phụ thân anh minh thần vũ ra trợ trận.
Bối Bối bực mình đưa bọn họ tới trong tay một cung nữ :" Coi chừng ba đứa cho cẩn thận, không được để bọn họ lại đi theo sau, ta đi tìm Cô Ngự Hàn tính sổ."
"Dạ, cung tiễn Vương hậu nương nương."
Nghe cái xưng hô, Bối Bối nhịn không được, muốn nhục chí, từ sau khi công chứng, danh hiệu của nàng liền biến thành Vương hậu nương nương, thật sự là cách gọi nhàm chán giống như bà cụ.