Xà Vương Tuyển Hậu - Q.6 - Chương 49: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [49]
Yên tĩnh, tràn ngập trong thư phòng.
Hắc Khi Phong lẳng lặng nhìn nàng, nàng cúi đầu, những sợi tóc mềm mại ánh lên vẻ rực rỡ dưới ngọn nến lập lòe
Quen thuộc…
Vì sao hắn cảm thấy tư thế nàng cúi đầu lại quen thuộc như vậy? Hơn nữa, hơi thở tản ra từ người nàng… Cũng quen thuộc như vậy, quen thuộc đến nỗi hắn ngay cả trong lúc ngủ mơ đều cảm thấy quen thuộc, vì sao?
Một cảm xúc vô danh khiến hắn thốt ra: “Ta có thể nhìn mặt của ngươi không?”
Nàng ngây ngẩn cả người, hắn… thậm chí còn không biết rõ thân phận của nàng, muốn nhìn mặt nàng, lại còn dùng một loại ngữ khí thỉnh cầu.
Hắn là Vương, cư nhiên lại thỉnh cầu nhìn mặt của một nữ nhân xa lạ.
Cảm giác chua xót dần tản ra khỏi lồng ngực, nàng ngẩng đầu, đôi mắt u ám ảm đạm, xen lẫn nỗi ai oán đạm mạc.
“Tướng mạo nô tỳ nan dĩ kỳ nhân [1], xin Vương thứ tội.”
Nghe vậy, hắn mấp máy môi, trong con ngươi đen có điểm phức tạp.
Nhìn nàng hồi lâu, hắn mang đôi mắt nàng khắc thật sâu trong tim, không, hình như ấn tượng trong đầu một lần nữa đang bốc cháy lại từ tro tàn, nhằm vào đôi mắt u ám của nàng.
Lắc đầu, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình quái dị đến nỗi hắn không thể thích ứng.
Cố gắng che giấu loại kích động vô danh trong lòng, hắn thản nhiên nói ——
“Thật có lỗi, ta chỉ là nhất thời tò mò, ngươi có thể lui.”
Nghe được lời nói của hắn, nàng khẽ run, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Nàng lại nhìn hắn một cái, sau đó chậm rãi hành lễ: “Nô tỳ cáo lui.”
Tiếp theo, nàng rũ mắt, che giấu nỗi bi thương trong đáy mắt, sau đó xoay người rời đi.
Mới đi vài bước, hắn rồi lại gọi nàng: “Đợi chút.”
Đôi mắt nàng mở to, tràn ra vẻ mừng rỡ.
Xoay người rất nhanh, giọng nói nàng có chút kích động: “Xin hỏi… Xin hỏi Vương còn có chuyện gì sao?”
Tại một khắc nàng xoay người kia, Hắc Khi Phong liền đã hối hận.
Hắn có chút ảo não cỗ xúc động khó giải thích của mình.
Âm thầm thu lại hỗn loạn đáy lòng, ánh mắt lợi hại nhìn nàng: “Ngươi… hình như có chuyện nói với ta?”
Nàng nhìn hắn thật sâu.
Hồi lâu, nàng nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Nô tỳ… Nô tỳ muốn hỏi Vương có phải chuẩn bị nghênh thú [2] Lăng Nguyệt công chúa hay không?”
Hắc Khi Phong chấn động, đôi mắt đen tinh tế đánh giá ánh mắt nàng: “Sao hỏi như vậy?”
Cung nữ này… Rất kỳ quái.
Không chỉ cho hắn cảm giác kỳ quái, hơn nữa tư thái nàng cũng kỳ quái, cung nữ bình thường sẽ không to gan mà nói chuyện với hắn như vậy, mà nàng… lại cố tình đi ngược đạo lý này.
Nàng rũ mắt, giọng nói có chút khó nhọc: “Nói như vậy… Vương đích xác có ý cùng Lăng Nguyệt liên thân.”
Hắn hạ mắt, nhìn sâu vào gương mặt cúi xuống của nàng.
Lại nữa, tư thế này của nàng… Rất quen thuộc, hình như đã thấy qua ở đâu rồi?
Hơn nữa, không hiểu… khiến hắn cảm thấy luyến tiếc, nàng đang không vui!
Đúng vậy, trực giác nói cho hắn biết tư thái này của nàng là biểu hiện cho sự không vui.
Trầm ngâm một chút, hắn giấu đi nghi hoặc trong lòng, ra vẻ lãnh đạm: “Cái này có liên quan tới ngươi không? Ngươi chỉ là một cung nữ.”
Nghe vậy, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, cơ hồ là oán trách nhìn hắn: “Ta không phải… Không, ý của ta là… là Huyên Trữ công chúa kia thì sao? Người chẳng lẽ một chút cũng không để ý nàng sao?”
Nói xong lời cuối cùng, nàng có chút kích động, thân mình ẩn ẩn run rẩy, tựa hồ đang ẩn nhẫn cái gì.
Dưới tình huống này, Hắc Khi Phong giống như có chút sáng tỏ: “Thì ra ngươi là bảo đả bất bình [3] vì Huyên Trữ công chúa mà đến.”
Ngay sau đó, chân mày hắn cau lại: “Huyên Trữ công chúa không phải đã sớm quay về Xích Diễm quốc sao? Nàng ta có liên quan gì đến chuyện này?”
“Đương nhiên là có quan hệ, nàng là… của Người… của Người… Chẳng lẽ Người một chút cũng không nhớ chuyện giữa nàng và Người sao?”
Giọng nói nàng có chút run rẩy, đôi mắt lưu động thủy quang, nhu nhược đáng thương, giống như đang chịu sự đả kích vậy.
Hắn mím chặt bạc môi, con ngươi đen khóa chặt đôi mắt nàng, thủy quang tràn ngập trong mắt nàng, khiến hắn cảm thấy trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Cố áp xuống cỗ cảm giác quái dị kia, giọng hắn biến lạnh: “Nếu Huyên Trữ công chúa đã quay về Xích Diễm quốc, chuyện của nàng ấy chấm dứt tại đây, ngươi lui xuống đi.”
Nói xong, hắn xoay người đưa lưng về nàng, tựa hồ không muốn vì chuyện này mà nói thêm một câu nào.
Nàng không thể tự át được mà run rẩy bả vai, nước mắt chậm rơi xuống, thấm ướt khăn che mặt.
Nhìn bóng lưng hắn, nàng không thể thừa nhận mà lắc đầu, từng bước một lui ra sau.
Tim, đau đớn…
Phong, chàng quên ta, chàng thật sự đã quên ta.
“Hu… “
Thoáng bất cẩn, nàng nức nở ra tiếng.
Nàng vội vã đưa tay che miệng lại, không cho tiếng khóc của mình phát ra một chút thanh âm nào.
Nam nhân đứng trên bậc thềm, không còn xoay người lại nữa.
Nàng vừa yêu vừa hận nhìn thân ảnh hắn, cao lớn như vậy, nhưng lại tuyệt tình như vậy.
Đã từng, đó là một chỗ dựa nàng yêu nhất, hiện giờ, đó là một bóng dáng mà nàng chỉ có thể ngưỡng vọng (nhìn lên trông chờ)
“Hu… “
Ngay tại lúc tay nàng cũng giấu không được tiếng khóc, cả người nàng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cơ hồ là cùng lúc, hắn cũng xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh của nàng biến mất ở cửa.
Hắn nắm tay hung hăng nện lên bàn, đôi mắt đen tràn đầy cảm tình hỗn loạn.
Vì sao?
Vì sao tiếng khóc của nàng làm hắn cảm thấy khó chịu như vậy?
Loại cảm giác này, y hệt với cảm giác một lần rồi một lần bị Tiểu Bối đẩy ra, cảm giác tim can bị xé rách đau đớn.
Tiểu Bối…
Hắn đau đớn nhắm mắt lại, để mặc cho cỗ nhức nhối hỗn loạn đó bao phủ.
Trong đầu, một lần rồi lại một lần vọng đến tiếng khóc của tỳ nữ kia.
Tiếng khóc của nàng, thương cảm xen lẫn thống khổ… Tựa như bị người khác bỏ rơi.
Loại cảm giác bị bỏ rơi kia, hắn đã nếm trải qua một cách sâu sắc trên người Tiểu Bối.
Đó là một loại đau lòng tuyệt vọng lại luyến tiếc.
Nàng khóc vì lẽ đó sao?
Vì sao hắn lại cảm thấy nàng là?
Bất giác, ánh mắt hắn chuyển hướng cái khay đặt trên mặt bàn bên kia, trên khay có một ít điểm tâm.
Hắn theo bản năng đi qua, đưa tay cầm một khối điểm tâm cho vào miệng.
Xốp nhưng không khô, là khẩu vị mà hắn thích.
Lăng Nguyệt công chúa nhanh như vậy đã biết sở thích của hắn rồi sao?
__________
[1] Nan dĩ kỳ nhân: không được tốt đẹp, khó bày ra.
[2] Nghênh thú: lấy vợ một cách trang trọng.
[3] Bảo đả bất bình [thành ngữ]: gặp chuyện bất bình trong thiên hạ, ra mặt giúp đỡ.