Xà Vương Tuyển Hậu - Q.2 - Chương 141: NHẤT ĐỊNH PHẢI CÒN SỐNG
“A………..” Cô Ngự Hàn ngửa mặt lên trời rống to, khóe mắt trượt xuống một giọt lệ lóng lánh.
Ngay lúc hồng quang do con rắn đỏ nhỏ biến ảo thành dung nhập vào thân thể của hắn, ánh mắt của hắn sung huyết đỏ lên, đỏ đến mức phát quang.
Mà quang giới trên người Bối Bối cũng dần dần biến mất, cuối cùng, chỉ còn lại có nàng an tĩnh nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
“Tiểu Bối…” Hắc Khi Phong là người đầu tiên thấy đã có thể đến gần Bối Bối, hắn băng về phía Bối Bối, tiếng hô mang theo chút nghẹn ngào, muốn đi đến gần nàng, tuy nhiên, lại bị một đoàn hỏa diễm đoạt tới trước.
Cả người Cô Ngự Hàn thiêu đốt liệt hỏa, hỏa diễm cường đại hướng Hắc Khi Phong bức đến một bên, không cho cơ hội lại gần Bối Bối.
Hắc Khi Dạ nhìn thấy tất cả chuyển biến này, ánh mắt vừa mừng vừa sợ lại vừa giận, hắn thì thào nói: “Năng lượng của Hắc Tinh Ngọc Bội, là năng lượng của Hắc Tinh Ngọc Bội …”
Rất nhanh sau đó, hắn từ trong khiếp sợ định thần lại, cao hứng giương giọng nói: “Phong đệ, nhanh, chúng ta liên thủ đem Hắc Tinh Ngọc Bội trên người Tô Bối Bối lấy lại đây!”
Tuy nhiên, Hắc Khi Phong lại giống như vẻ mặt lúc mới xuất hiện lần đầu, đôi mắt xinh đẹp dại ra, thẳng tắp nhìn chăm chú Cô Ngự Hàn cả người lửa đỏ bao phủ ôm lấy Bối Bối, hỏa diễm đem hai người bọn họ bao phủ sát lại cùng nhau.
“Tiểu Bối Bối, ngươi tại sao lại làm như vậy? Ngươi… Ta sẽ không để cho ngươi có việc gì, ngươi dám xảy ta chuyện ta liền… ta liền…” Cô Ngự Hàn áp sát khuôn mặt mình vào khuôn mặt đã trắng bạch của nàng, muốn dùng hỏa diễm trên người của mình để làm ấm áp lại da thịt đã lạnh như băng của nàng.
Đôi mắt phượng hẹp dài đã nhiễm thượng những giọt nước mắt li ti, hắn nghẹn ngào, chậm rãi ôm lấy nàng.
Đúng vào lúc này, Hắc Khi Dạ vẫn còn bị lực lượng của Hắc Tinh Ngọc Bội khiến mê mẩn điên cuồng, hắn không chút do dự ra chiêu công kích Cô Ngự Hàn, ý đồ đoạt lấy Bối Bối từ trong tay Cô Ngự Hàn.
Đôi mắt phượng đỏ rực ánh lửa của Cô Ngự Hàn bắn về phía Hắc Khi Dạ, hận ý, bài sơn hải đảo mà đến: “Đều là ngươi hại tiểu Bối Bối của ta, ta muốn ngươi chết!”
Vừa nói, hắn một tay ôm chặt Bối Bối, tay còn lại kia huơ ra công kích hỏa diễm cuồng làm cho lòng người chấn kinh hướng về phía Hắc Khi Dạ, chiêu nối tiếp chiêu không chút lưu tình.
Hắc Khi Dạ càng đánh càng kinh ngạc, như thế nào pháp lực của Cô Ngự Hàn lại đột nhiên tăng thêm nhiều như vậy, mỗi chiêu đánh về phía hắn đều khó có thể chống đỡ.
Trong rừng cây, hỏa diễm đốt cháy rừng rực, chỉ cần là chỗ nào Cô Ngự Hàn hướng tay tới, thực vật trong nháy mắt liền bị đốt thành tro, khói đen nồng đậm lượn lờ bốc lên, bay lên cao.
“Rầm rầm oanh…” Hỏa cầu của Cô Ngự Hàn liên tiếp không ngừng công kích tới Hắc Khi Dạ.
Đột nhiên, Hắc Khi Dạ vô ý một chút, khiến hỏa cầu sạt trúng bả vai, hắn phát ra một tiếng hét thảm: “A…”
Hỏa cầu khiến da thịt trên vai đổi thành một mảng màu đỏ, hắn chật vật từ trên không trung té xuống….
Hắc Khi Phong nghe được tiếng kêu thảm thiết của đại ca, lúc này mới chợt tỉnh lại thần trí, hắn lo lắng bay tới đón được Hắc Khi Dạ: “Đại ca, ngươi thế nào?”
Dưới sự hiệp trợ của Hắc Khi Phong, Hắc Khi Dạ mới an toàn rơi xuống đất, hắn che bả vai, trợn mắt căm hận nhìn Cô Ngự Hàn, nghiến răng nghiến lợi: “Phong đệ, lấy không được Hắc Tinh Ngọc Bội trên người Tô Bối Bối, đại ca của ngươi sẽ bị Cô Ngự Hàn giết chết, ngươi tự mình suy ngẫm cho thật kĩ đi!”
Nói xong, Hắc Khi Dạ không muốn sống lại nhún người bay tới, phát thệ phải cướp được Hắc Tinh Ngọc Bội.
“Đại ca…” Hắc Khi Phong mở to mắt nhìn Hắc Khi Dạ cố chấp lại bay lên, lo lắng không thôi, pháp lực trên người Cô Ngự Hàn đột nhiên cường mạnh như thế, đại ca tuyệt đối không phải đối thủ.
Hắn… nên làm cái gì bây giờ?
Do dự một hồi, thấy đại ca né qua sát chiêu của Cô Ngự Hàn càng lúc càng gặp nguy hiểm, hắn vô phương tiếp tục suy nghĩ nhiều, tung người bay đến bên cạnh Hắc Khi Dạ, cùng hắn liên thủ đối kháng Cô Ngự Hàn.
Đột nhiên có thêm Hắc Khi Phong, khiến sát chiêu của Cô Ngự Hàn đối với Hắc Khi Dạ khắp nơi bị cản trở, ánh mắt hắn chợt lóe, hỏa diễm xích hồng sắc càng bốc lên rừng rực, trong nháy mắt, hắn liền biến thân trở thành cự xà toàn thân trong suốt một mầu đỏ rực, đuôi rắn quấn lấy Bối Bối, đầu rắn không chút lưu tình phun hỏa hướng về phía hai huynh đệ Hắc Khi Dạ.
“Hắc Khi Dạ, ta nhất định phải giết ngươi!” Cô Ngự Hàn đã bị lửa giận trong lòng khống chế nhanh chóng, toàn tâm toàn ý chỉ muốn cái mạng của Hắc Khi Dạ.
Thấy thế, Hắc Khi Dạ theo Hắc Khi Phong đồng thời hiện ta chân thân, hai con cự xà một vàng một đen tả hữu đối kháng với cự xà đỏ rực.
“Vang ầm ầm…” Trong rừng cây, không ngừng vang lên tiếng vang kịch liệt, có thể thấy được đánh nhau kịch liệt cở nào .
Trận chiến duy trì thật lâu, Hắc Khi Dạ dần dần đuối sức vô lực, Hắc Khi Phong không ngừng giúp Hắc Khi Dạ hóa giải sát cơ, thấy đại ca càng ngày càng ngăn cản không được công kích của Cô Ngự Hàn, Hắc Khi Phong âm thầm lo lắng.
Lại thêm một lúc sau nữa, Hắc Khi Dạ trong nhất thời sơ ý lại vừa vặn để Cô Ngự Hàn đánh trúng, thân rắn tại giữa không trung quằn quại quẫy vặn, có vẻ không còn có thể tiếp tục bay giữa không trung.
“Đại ca…” Hắc Khi Phong thấy thế, không còn ham chiến nữa, đuôi rắn đảo qua, đem Hắc Khi Dạ nâng lên, sau đó quay sang Cô Ngự Hàn đánh một hư chiêu, liền quay người mang theo Hắc Khi Dạ biến mất ở đường hầm không gian do hắn mở ra.
Cửa đường hầm trong nháy mắt khép kín, hắn quay đầu lại, thật xa nhìn khuôn mặt trắng bệch của Bối Bối, con ngươi đen nhiễm thượng thật sâu đau lòng.
Tiểu Bối! Nhất định phải còn sống!
…
Cô Ngự Hàn biến trở về hình người, ôm Bối Bối nhẹ nhàng mà bay xuống mặt đất, hắn thương tiếc đưa tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, hỏa diễm phẫn nộ dần dần tắt hẳn.
Hắn khàn khàn gọi: “Tiểu Bối Bối, ta sẽ không để cho ngươi chết.”
Nói xong, hắn nắm chặt lòng bàn tay, một đạo hồng quang bay về phía Thương Tuyệt Lệ ngã nằm cách đó không xa, trong nháy mắt, Thương Tuyệt Lệ liền biến mất ở trong hồng quang, ngay sau đó, Cô Ngự Hàn ôm Bối Bối cũng cùng nhau biến mất.
Rừng cây, chỉ để lại hồng quang nhàn nhạt phiêu đãng, dần dần nhạt đi, rồi biến mất vô tung…
★
Bên cạnh khe núi tĩnh lặng, Thương Tuyệt Lệ chậm rãi thức tỉnh, hắn mở mắt, thấy bản thân nằm ở trên cỏ, chung quanh một mảnh u tĩnh.
Hắn bật ngồi dậy thật nhanh, lo lắng hô lên: “Vương, Bối Bối tiểu thư…”
Đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, hắn thấy Vương và Bối Bối tiểu thư đang cùng nhau tẩm ở giữa hồ nước, hai người trên đỉnh đầu có ánh khói bay lên, ánh mắt nhắm, nhìn tình huống, tựa hồ… Vương đang giúp Bối Bối tiểu thư chữa thương.
Thương Tuyệt Lệ chậm rãi đứng lên, an tĩnh canh giữ ở một bên, không dám lên tiếng nữa, rất sợ quấy nhiễu người đang ở trong nước kia.
Lòng bàn tay của Cô Ngự Hàn dán trước ngực Bối Bối, khí lưu lửa nóng không ngừng mà từ lòng bàn tay của hắn đi vào hướng trong lòng bàn tay của nàng.
Hắn ngưng thần cảm giác khí tức của nàng, nhưng thủy chung không thể cảm giác được sinh mệnh của nàng. Lúc hắn mới tỉnh lại, khí tức của nàng … cũng là nhược như vậy, nhược đến mức hắn cơ hồ không thể thăm dò được.
Hắn mím chặt bạc môi lại, đôi mày kiếm gắt gao nhíu lại chạm vào nhau, tâm, càng ngày càng hoảng…