Mục lục
Xà Vương Tuyển Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 296: CHÍ TÔN XÀ BẢO BẢO [1]




Không biết bị mang đi bao lâu, đột nhiên, Bối Bối cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Ma Vương quăng mạnh nàng xuống trên mặt đất.





"Thần nữ, trước kia ngươi rất mạnh không phải sao?Như thế nào bây giờ có một dáng vẻ yếu đuối, ha......ha...."





Bối Bối đứng lên, trong bóng đêm căn cứ theo tiếng nói của Ma Vương mà phân biệt chỗ đứng của hắn.





Ánh mắt lạnh lùng của nàng bắn xuyên qua : “Hừ!"





Nàng tuyệt đối không thể tự hoảng loạn trước khi lâm trận, càng không cần trở thành sự uy hiếp đối với Cô Ngự Hàn.





Một màn bị nắm cổ họng vừa rồi kia, những hình ảnh quen thuộc trong đầu của nàng dần sáng tỏ càng ngày càng rõ nét.





Có lẽ....Trí nhớ của nàng đang dần dần thức tỉnh.





Bởi vì nàng có thể nhìn thấy rõ trong trí nhớ, Cô Ngự Hàn một thân mặc áo giáp giương kiếm hướng vào chính mình.....Là vì nàng.





"Đem Hắc tinh ngọc bội giao ra đây!" Giọng nói của Ma Vương lạnh như băng ngay bên cạnh tai nàng, một dòng khí lạnh đánh úp về phía nàng, nàng lạnh lùng đánh trả lại hắn.





Bối Bối nắm chặt tay làm cho chính mình duy trì bình tĩnh, mím môi không lên tiếng.





Im lặng một hồi, Ma Vương đột nhiên đắc ý cười to, cánh tay vung lên, Bối Bối chỉ cảm thấy ở cổ như căng lên, sợi dây đeo Hắc tinh ngọc bội nháy mắt rơi xuống.





Nàng kích động, cánh tay muốn vươn ra bắt lấy, lại bị Ma Vương giành trước một bước.





Trong bóng tối, Hắc tinh ngọc bội đột nhiên phát ra những tia hào quang mãnh liệt, chiếu sáng tầm mắt phía trước của nàng.





Nàng nhìn Hắc tinh ngọc bội đang bị Ma Vương đoạt lấy, hắn đắc ý nhìn nàng.





"Trả lại cho ta". Bối Bối muốn ra tay giết hắn, nhưng nàng căn bản là không đủ sức.





Ma Vương nắm chặt ngọc bội, bay lùi xa vài bước, giọng lạnh như băng châm chọc: “Không có Hắc Tinh ngọc bội, xem ngươi sẽ khôi phục pháp lực như thế nào, hiện tại ta muốn giết ngươi trả thù, vậy cho ngươi trong hình dạng người phàm từ từ chết trong địa bàn của ta, như vậy sẽ càng có trả thù càng vui vẻ, hoặc là đến lúc đó ta sẽ cho người tình của ngươi đến chôn cất thi thể của ngươi."





Nói xong hắn ngông cuồng cười to, bóng dáng màu đen dần dần biến mất ở trước mặt Bối Bối.





Bối Bối vô lực nhìn chằm chằm hướng biến mất của Ma Vương , con mắt nàng ngưng tụ một ánh nhìn kiên cường.





Nàng tuyệt đối không thể gặp chuyện không may, tuyệt đối không thể!





Trong đầu không ngừng lặp lại những hình ảnh Cô Ngự Hàn giơ kiếm tự sát, giống như đã in lại trong đáy lòng nàng, cơn đau như lan tràn.





Nàng nắm chặt tay, đứng thẳng dậy, cả cơ thể và tinh thần bởi vì niềm tin mãnh liệt mà như có một dòng nhiệt nóng đang quay cuồng trong tâm khảm.





Không ý thức được ở bên trong, cơ thể của nàng dần dần bị một dòng khí lưu chuyển, ánh mắt của nàng nhuộm một màu đỏ toát ra vẻ đẹp yêu mị.





"A......"Chờ nàng ý thức được cơ thể đang biến đổi, là đã không thể khống chế được dòng năng lượng đang lưu chuyển, nàng chỉ có thể hét to lên để phát tiết.





Bụng nàng loé ra những sắc hồng xen lẫn cùng với ánh sáng màu vàng, bao phủ toàn thân nàng.





Càng ngày dòng năng lượng càng đánh sâu vào nàng , cơ thể nàng từ từ không còn lực, mềm ngã xuống trên mặt đất.





........





Thời gian trôi đi lặng lẽ, không biết qua bao nhiêu lâu.





Bối Bối cảm thấy chính mình đang trôi bên trong màn sương mù dầy đặc, cái gì nhìn cũng không thấy.





"Ta đang ở nơi nào!" Nàng mê man nhìn xung quanh, tìm không thấy cửa ra.





"Mẫu thân, mẫu thân........" Bỗng nhiên những giọng nói non nớt truyền vào trong tai nàng, tác động vào lòng nàng, như một dòng nước ấm áp chảy vào trong huyết mạch.





Mẫu thân? Là đang gọi ai?





"Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân....."





Bối Bối nương theo tiếng gọi để tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, nàng hết sức xoay người, nàng thấy ba quả cầu tỏa ra ánh sáng vàng chói ở giữa không trung bay đi bay lại, đuổi bắt nhau, giống như đang chơi đùa.





"Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân, lại đây chơi với chúng con."Giọng nói non nớt của trẻ con lại vang lên.





Bối Bối nhìn ba quả cầu trong suốt ánh vàng như ngọc lưu ly, không biết như thế nào, trong lòng nàng mạnh mẽ xuất hiện cảm giác vô cùng thân thiết, thực mềm mại.





"Mẫu thân." Trong đó có một quả cầu nhỏ như hòn bi bỗng bay tới trước, bay quanh một vòng rồi dừng trước mặt nàng.





Bối Bối nhìn trái nhìn phải, sau đó dùng ngón tay chỉ vào chính mình: “ Ngươi....... là đang gọi ta sao?"





"Mẫu thân, thương yêu" Quả cầu trong suốt chạy lại gần mặt nàng, ở trên gương mặt nàng cọ cọ.





Một cảm giác mềm mại trên gương mặt rót vào lòng nàng , rất thân thiết.





Khoé môi của Bối Bối không tự giác nhếch lên, cùng quả cầu nhỏ thân thiết cảm giác thật gần gũi, rất là ấm áp, tưởng như nàng sẽ yêu thương nâng niu quả cầu nhỏ mãi mãi.





"Ta cũng muốn , ta cũng muốn........." Hai quả cầu nhỏ kia cũng đồng loạt bay lại, tranh giành nhau dán vào khuôn mặt của Bối Bối.





Nhìn bọn họ giành nhau leo lên, Bối Bối cười khuyên can: “ Không cần tranh, sẽ bị thương, từng người từng người thôi."





"Mẫu thân nói từng người từng người lên, ta là lão đại, ta lên trước." Một quả cầu lớn rực rỡ nhanh nhẹn nói, ánh sáng vàng nhu hoà trong suốt loé lên ở bên cạnh, đẹp rực rỡ.





"Ca ca ức hiếp người quá đáng, phải là người nhỏ lên trước" Hai quả cầu nhìn không khác lắm so với quả cầu kia cùng nhau vây quanh quả cầu lớn, rất có đồng tâm hiệp lực kháng cự lại lời nói của quả cầu lớn.





Thấy thế, Bối Bối vươn tay nắm hai quả cầu nhỏ nhẹ nhàng kéo xuống đặt trong ở lòng bàn tay, ôn nhu mà dạy bảo: “ Không được cãi nhau nha, cãi nhau sẽ mất hoà thuận."





"Cãi nhau sẽ mất hoà thuận, cãi nhau sẽ mất hoà thuận, mẫu thân nói không được cãi nhau, không được cãi nhau."





Tiếng nói thật non nớt ngây thơ lặp lại lời của Bối Bối, trong đó hai quả cầu nhỏ nằm trong lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng lăn qua lăn lại, rất đáng yêu.





Nhìn ba quả cầu sáng xinh đẹp, đáng yêu, Bối Bối trừng mắt nhìn, thì thầm tự nói: "Ta là mẫu thân của bọn họ thật sao?"





"Đúng vậy, đúng vậy, người chính là mẫu thân của chúng con, Tiểu Hàn là phụ thân."





Cái gì? Tiểu Hàn?





Bối Bối trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú luôn mang ý cười của Cô Ngự Hàn, nàng muốn bật cười.





Tiểu Hàn chắc là Cô Ngự Hàn rồi !





Nếu hắn biết con của hắn gọi hắn là Tiểu Hàn thì không biết khuôn mặt anh tuấn kiêu ngạo sẽ biến thành cái dạng gì?





Suy nghĩ, nàng cảm thấy cần phải dạy dỗ đối với mấy đứa nhỏ một chút: “ Các con về sau gọi phụ thân, không được gọi là Tiểu Hàn nha."





"Phụ thân Tiểu Hàn, phụ thân Tiểu Hàn.........." Ba quả cầu sáng thực ngoan ngoãn đồng thời nói, sau đó bay lên cùng nhau di chuyển xung quanh nàng, cuối cùng dường như đang hát nhạc thiếu nhi.





Bối Bối nhìn bọn chúng bay tới bay lui, trên mặt tự nhiên nở một nụ cười yêu thương.





Đây là Xà cục cưng của nàng sao? Thật là đáng yêu nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK